Tôi đem một cục tơ lòng rối như mớ tóc rụng đến chia sẻ cùng Bi Ve và Cây Sậy ở trà chanh Chém gió.Thằng Cây Sậy sau một hồi cắn đến sứt môi đống hướng dương, nó lim dim mắt tỏ vẻ bí hiểm. ( Chắc nó thừa biết sẽ không phải chi tiền trong vụ này, đúng là đồ khôn lỏi ). Nó tuyên bố, “ Mày phải thử thách ! Mày phải check xem cái lão Lãng Tử kia yêu mày đến mức độ nào, yêu thật hay giả”. Thằng Bi Ve vỗ đùi tán thưởng “ Chuẩn ! chuẩn !”. Mặt tôi ngắn tũn. Bố khỉ, ai chẳng biết là phải check, nhưng mà check như thế nào cho nó hiệu quả chứ ? Không chừng lại mất oan một đống tiền trà chanh với đám quân sư vườn này chứ chẳng chơi đâu.
Để xóa tan sự lo lắng của tôi, Bi Ve đưa ra một sáng kiến, nó bảo tôi “ hay là mày giả vờ bị bệnh ung thư, sắp chết xem thằng đó nó thế nào”. Sặc ! Tôi suýt phun cả cốc nước vào mặt nó. Cái thằng tròn ve này chắc nghiện phim Hàn quá nặng rồi ! Chắc phải đưa nó vào trại tâm thần mất. Đương nhiên là phương án ấy bị tôi bỏ qua, tôi không sến đến nỗi giả vờ sắp chết, khóc sưng cả mắt rồi viết đủ các loại di chúc ( mặc dù tôi chẳng có cái khỉ gì để lại cho đời cả ) và hơn nữa, chuyện này nó Hàn xẻng quá, ai cũng đoán được. Thằng Cây Sậy đưa ra kế hoạch để tôi biến mất không sủi tăm một thời gian, xem Lãng Tử có đi tìm tôi hay không?. Ô ! Phương án này có vẻ khả thi, nhưng tôi không thể bỏ việc, càng không thể trốn khỏi tầm mắt của mẹ tôi được. Đấy, dù biến mất không sủi tăm thì cũng phải có tiền mà sống chứ, nếu bạn không cần đến tiền nữa thì chẳng khác nào bạn đã chết. Tóm lại, tốn mấy chục nghìn tiền trà nước mà các phương án đều bỏ ngỏ, tôi quyết định khỏi cần quân sư, đến đâu hay đến đó, không việc gì phải xoắn hết.
Mẹ tôi càng ngày càng có dấu hiệu trở thành một fan cuồng của Hoành Tá Tràng. Bà luôn nhắc đến anh ta mọi nơi, mọi lúc. Đỉnh điểm của fan cuồng đó là đã tin tưởng giao cho Hoành Tá Tràng hơn ba mươi triệu để đi mua xe cho tôi. Ôi, mẹ ơi ! Con đánh giá cao sự hào phóng của mẹ đã đầu tư tiền mua xe mới cho con, sau khi đã bắt con lạch cạch cái con bọ ghẻ đến cả gần chục năm có lẻ. Nhưng, mẹ ơi, con tha thiết đề nghị mẹ hãy tin tưởng giao tiền cho con chứ không thể giao tiền cho cái lão mặt sắt kia, vì con là con của mẹ chứ có phải anh ta đâu. Thật đáng tiếc, mọi lời đề nghị của tôi bị mẹ gạt phăng, mẹ nói với Hoành Tá Tràng, “ dẫn nó ra mua xe giúp cô, ngay và luôn, cháu mà để thêm vài giờ nữa là nó cướp tiền chạy đấy”. Ô ! thật, trần đời chưa ai hiểu tôi bằng mẹ tôi. Tôi thà đi xe xấu mà có một đống tiền rủng rỉnh trong túi để tiêu pha theo ý thích còn hơn là đi xe đẹp mà không một xu dính túi. Đương nhiên, Hoành Tá Tràng nghe lời mẹ tôi. Anh ta dẫn tôi ra đại lý bán xe, sau một hồi quần nát đại lý đó, tôi cũng chọn được cái xe Classico của mình. Xe này thấp, nhỏ phù hợp với cặp chân ngắn của tôi. Hơn nữa, nhìn nó rất nữ tính và xinh đẹp giống chủ nhân của nó, nói chung là tôi hài lòng. Hoành Tá Tràng nhìn ngược nhìn xuôi cái xe rồi nhìn sang tôi. Anh ta hỏi một cách rất nghiêm túc.
- Này, chắc cô phải cưa giảm xóc của cái xe này đấy !
- Ơ, phải cưa á ! Cưa để làm gì ?
- Cưa bớt cho đỡ cao, chân cô ngắn thế sao với được.
Tôi thề, nếu không có anh bán hàng đẹp trai ở đó thì chắc chắn Hoành Tá Tràng đã không còn lấy một sợi tóc trong tay tôi rồi. Điên đến thế là cùng, tại sao anh ta lại thích sỉ nhục tôi vào những lúc tôi đang vui nhỉ ?.
Tôi nghiến răng trèo trẹo với anh ta và thề rằng sẽ trả thù, tất nhiên không phải là lúc này, vì tôi cần phải giữ vẻ đẹp đoan trang của tôi với anh bán hàng đẹp trai đã. Hoành Tá Tràng hạ nhục được tôi nên phởn chí lắm, cười suốt. Nhưng anh ta chẳng cười được bao lâu, lại có điện thoại gọi đến, tôi nhanh mắt liếc thấy là “Không Ai Cả”, ôi trời, lại là cái đứa dở người nào đó ư ?. Hoành Tá Tràng tắt hẳn nụ cười, không biết bên kia nói gì đó, tôi chỉ thấy Hoành Tá Tràng nói như mắng “ Đừng có yếu đuối thế được không ? Chuyện gì cũng phải có giới hạn chứ !…. Được rồi, tôi sẽ đến… đừng có làm gì dại dột đấy !”. Hoành Tá Tràng cúp máy, còn tôi đang nhíu mày, nhăn trán nghĩ ngợi xem thực ra Không Ai Cả là ai ? Con gái hay con trai ? Già hay trẻ ? Béo hay gầy? thông minh hay ngu dốt ?…. Tóm lại, dù đó là ai đi chăng nữa thì cái tên đó đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh của tôi. Ô trời, thật là hại não.
Hoành Tá Tràng tỏ ra khá bực bội, anh ta giao cho tôi cái xe mới, không quên dặn dò tôi đi về cẩn thận và chạy biến. Khốn nạn cái thân tôi, cả đời đã biết đi cái xe ga nào đâu, chẳng lẽ lại vứt nó ở đây ? Mấy chục triệu chứ có ít ỏi gì đâu. Thằng cha Hoành Tá Tràng thật đáng chết, nếu gặp anh ta lần thứ hai, chắc chắn tôi không để anh ta sống thêm một ngày nào nữa. À quên, còn cả cái đứa Không Ai Cả rách việc nào đó nữa chứ. Nếu tôi mà biết nhà nó ở đâu, tôi sẽ đến làm một mẻ ra trò. Miệng thì chửi nhưng tay thì dắt xe, khổ quá là quá khổ. Kêu thế cho nó có phần thảm cảnh để nâng tội của Hoành Tá Tràng lên thôi, chứ Phương 89 phân như tôi thì sợ cái cóc gì trên đời ! Ngó trước, liếc sau một tí, tôi liền leo lên xe, nổ máy, một khi đã khổ thì phải liều. Tôi liều nhiều rồi, tôi biết, chẳng việc gì bạn phải xoắn hết.
Tôi leo lên xe và phóng vèo đi ! Cái xe nó hơi khực khực một tí nhưng dễ đi gấp mấy lần con xe số ghẻ của tôi. Thật tuyệt, dù sao cũng phải cảm ơn mẹ vì đã đầu tư cho tôi một khoản lớn đến thế. Lần đầu tiên mẹ tôi rút tiền ra mà không hé lấy nửa lời cằn nhằn đấy. Tôi vừa đi vừa ứng tác thành một bài thơ rất đỉnh :
Xe mới bon bon trên đường
Em xinh khiến cả phố phường nhìn theo.
Xe phi như ngựa lên đèo.
Có thằng xe rác phòng vèo qua vai !!!
Bài thơ tạm thời bị gián đoạn vì chủ nhân của nó bận loạng choạng chống xe vì thằng xe rác. Mặc dù đã cẩn thận đi sát bên lề đường nhưng tôi không tránh khỏi lúng túng. Tôi chới với chống chân và thật tai họa thay, tôi chống chân vào đúng cái rãnh nước bẩn bên đường, chân hụt và xe ngã ! Thơ với chả thẩn ! Tôi ngồi luôn tại chỗ vừa hoảng sợ vừa tức giận. Bình thường tôi hay mạnh mồm thế thôi chứ gan tôi chỉ bằng gan con chuột nhắt ! Ngã xe xong tôi chẳng thể nào đứng dậy nổi, không phải vì đau mà vì run.
Tôi ngồi một lúc lâu, vẫn không thể lấy được bình tĩnh. Cuối cùng, phương án an toàn nhất là nhấc điện thoại và gọi cho Lãng Tử.
Chưa đầy 10 phút sau, Lãng Tử có mặt, anh ấy vội vàng kéo tôi đứng dậy. Ôi trời!thú thật với các bạn rằng tôi đã cố tình để mình trông tội nghiệp và khổ sở hơn thực tế (một trong những mánh để các bạn thử tình cảm của đối phương là giả vờ tội nghiệp hơn mức cho phép, thử đi, rồi bạn sẽ biết). Lãng Tử dựng xe và săm soi người tôi xem có bị đau ở đâu không. Tất nhiên là không đau, tôi hết đau từ đời tám hoánh nào rồi. Lãng Tử nhìn xuống chân tôi và thốt lên: “Ôi! Chân kìa”. Lạy trời, đừng nói là nó chảy máu nhé! Đừng để thảm họa Hoành Tá Tràng lặp lại lần nữa nhé. Tôi nhìn xuống chân mình và thấy hai bàn chân đen ngòm bẩn thỉu. Khổ quá! Vì diễn quá nhập vai mà tôi đã trót thò cả hai chân vào rảnh nước thải ấy. Thật tệ. Tôi đã trả một cái giá quá đắt! Ôi trời ơi! Tôi muốn hét lên một tiếng rạch trời rằng “Bà thù cái đứa chết tiệt nào đào cái rãnh nước chết tiệt dưới chân bà!”
Trong lúc tôi đang loay hoay cắn lưỡi để không phun ra câu chửi rạch trời đó thì Lãng Tử chạy ù đi. Ôi trời, đã bỏ chạy rồi sao? Mới nhìn thấy đôi chân bẩn của mình đã chạy tóe khói rồi thì còn nước non, yêu đương cái khỉ gì nữa. Tôi buồn quá, tôi thấy vọng quá!!! Biết thế không thử nữa, để thế còn có cái mà lung linh mà mơ mộng. Tôi ngu dại quá!!! (Lần đầu tiên tự nhận mình ngu dại cơ đấy). Mà không, cái đứa ngu dại và đáng chết nhất là cái đứa đào rãnh nước thải ở đây cơ!!!
Chưa kịp hoàn hồn, Lãng Tử lại xuất hiện. (anh ấy quên gì chăng). Ồ không, anh ấy ôm nguyên một thùng nước Lavie ra. Đừng nói với tôi rằng, anh định dứt tình tôi bằng một thùng nước nhé, tôi đáng giá hơn thế gấp trăm lần. Lãng Tử chẳng thèm nhìn tôi, anh ấy bảo tôi ngồi lên yên xe và từ từ…mở chai Lavie ra dội nước…rửa chân cho tôi. Ối cha mẹ ơi! Từ bé tới giờ tôi chưa nhìn thấy cảnh này!!! Tôi như đứa hụt hơi, cố bám vào yên xe cho khỏi ngã. Có gì đó thật ấm áp len lỏi trong từng tế bào cơ thể tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi muốn khóc! Ngay lúc này, nhìn người đàn ông đang lúi húi rửa chân cho tôi, tôi chỉ muốn gào lên rằng “Mình yêu nhau đi!”. Quả thật, Lãng Tử khiến tôi chết lịm từ giây phút ấy. Mặc dù, tôi vẫn nghĩ thầm, giá như anh ấy chỉ cần xin bà bán hàng một gáo nước thì đõ tốn kém biết bao. Nhưng nói đi thì phải nói lại, chẳng lẽ để chiếm được tình cảm của tôi, anh ấy không cần mất một xu sao? Ít ra thì một thùng Lavie cũng hơi rẻ mạt, nhưng đó lại là khoản đầu tư không tồi. Tôi chả biết là trong lúc ngu xuẩn nhất tôi có gào lên cái câu chết người như ở trên không, nhưng tôi thấy Lãng Tử ngẩng đầu lên cười đầy vui sướng. Ôi, mặc xác tình yêu này có thật hay không! Mặc xác ai yêu ai nhiều hơn, mặc xác lí do tại sao Lãng Tử lại yêu tôi, mặc xác tất cả…tôi chỉ cần cảm thấy mình được nâng niu, thế là đủ. Bạn thân mến! một khi đã yêu thương thì không cần lí do, đừng phân tích lí do trong khi con tim của bạn không ngừng thổn thức. Trái tim tự thân nó sẽ dẫn đường cho bạn. Không cần bạn đúng hay sai, chỉ cần bạn thấy vui là được. Tôi cũng chỉ cần có thế, hãy liều một chuyến xem sao…
Lãng Tử gửi ô tô và đi xe máy của tôi, chở tôi về nhà. Đương nhiên, tôi vẫn không thể tin rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi lại có được tình yêu mà mình theo đuổi suốt mấy năm trời. Tôi không cho Lãng Tử đến gần nhà, vì tôi sợ không biết giải thích thế nào với bà mẹ lắm chuyện và đầy mơ mộng hão huyền của tôi. Tôi rất xe vào nhà và vẫn không thôi run rẩy, một cảm giác kì lạ tôi chưa bao giờ trải qua trong đời. Tôi phi lên phòng với vận tốc của tên lửa và ôm điện thoại chờ đợi. Lãng Tử ngay lập tức nhắn tin “Này! Mình yêu nhau thật nhé”. Ơ hay, thật chứ giả vờ à? Anh ấy đẹp trai thế nhưng vẫn không thế thông minh bằng tôi. Tôi nhắn lại “Thật”. Thôi, thế là xong! Tình yêu theo đuổi mấy năm trời của tôi đã được xác nhận bằng một tin nhắn trị giá 200 đồng lẻ. Thật rẻ mạt! nhưng dù sao cũng không nên tính toán, nếu cộng cả giá tiền của một thùng Lavie để rửa chân thì cũng không đến nỗi rẻ lắm. Tôi vui mừng rúc vào chăn và nằm cười một mình như một con điên. Điên hơn nữa là tôi đã lao tới trước gương, tự ngắm nghía mình trong đó, rồi nhảy cà tưng cà tưng như một đứa dở người dẫm phải gai. Mỗi người có một cách biểu lộ niềm vui khác nhau và tôi cũng có quyền của tôi chứ. Chưa bao giờ tôi thấy mình đẹp và quyến rũ như hôm nay, mặc dù ngày thường tôi vẫn coi mình là hơn tất thảy những đứa con giá khác.
Hoành Tá Tràng gọi điện cho tôi thật đúng lúc, tôi nhấc máy với giọng quá nhiệt tình và giọng hồ hởi. Hoành Tá Tràng hơi sựng lại rồi hỏi, “Có mỗi cái xe mới mà vui đến thế sao. Tôi nói “haha! Không phải mỗi xe mới đâu thôi”. “Còn gì nữa?”
Đến nước này tôi chả cần phải giấu, niềm vui đã lấn át lí trí của tôi, tôi hét toáng lên trong điện thoại bằng giọng phấn khích nhất có thể.
“Này, tôi có người yêu rồi! Tôi nhận lời rồi.”
Bên kia im bặt, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở. Phải mất một lúc khá lâu sau điệu cười hết sức vô duyên của tôi, Hoành Tá Tràng mới cất giọng khàn khàn
“Tôi biết rồi!”
Anh ta cúp máy. Người đâu mà nhỏ nhen dã man, mình đang vui như thế mà cũng không thèm chúc mừng lấy một câu, thảo nào chỉ đi làm cảnh sát chứ chẳng làm giám đốc!!? (Hai cái này thì liên quan quái gì đến nhau).
Tôi và Lãng Tử đã bắt đầu hẹn hò chính thức. Các mái già trong công ty tôi lại được phen nháo nhác. Mặc kệ! Một khi đã quyết định dấn thân thì đừng nên để ý đến dư luận, các bạn thân mến của tôi ơi. Hãy sống theo phong cách của các “xì-ta” mới nổi, dư luận chỉ là cái đinh gỉ, nhưng các bạn nên nhớ đừng giẫm lên nó nhé, chỉ nên né thôi, vì nếu giẫm bạn sẽ có nguy cơ nhiễm trùng rất cao. Chắc chẳng cần phải nói nhiều, các bạn cũng hiểu rằng xưa nay dư luận là thứ có khả năng sát thương cao nhất, nó có thể đưa một người bình thường lên tận mây xanh nhưng cũng có thể đẩy một thiên tài đến đường cùng của địa ngục. Thế đấy! Vì thế mà tôi vẫn nghe ngóng tình hình nhưng lại giả vờ lờ tịt đi cho nó có vẻ bất cần.
Từ ngày nhận lời yêu Lãng Tử, trưa nào anh ấy cũng lên xách cổ tôi đi ăn cùng. Mà khổ, anh ấy chỉ thích ăn đồ Tây, còn tôi lại mê đồ Việt. Anh ấy cho rằng mấy cái món tôi thích ăn rất mất vệ sinh, còn tôi thì cho rằng mấy món Tây quá nhiều bơ sữa dễ ngấy và nhanh béo. Nói chung, mỗi ngày chúng tôi đều phải tìm cách phân giải bằng oẳn tù tì kín trong thang máy xem ai thắng. Tất nhiên, tôi luôn là người thắng, vì sao? Vì tôi có mánh lới của mình. Thứ nhất, tôi luôn giả vờ chậm tay để ra đòn, thứ hai, nếu tôi thua tôi sẽ dùng vũ khí lợi hại hơn, tức là vị mặt xuống và giả vờ đòi nhịn ăn. Lãng Tử không còn cách nào khác đành phải chiều theo ý tôi. Ô hô! Tôi đã nói rồi mà, với bất kỳ ai và ở bất kỳ đâu, tôi vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong. Và tôi luôn vui vì điều đó!
Đến lúc này, tôi mới mạnh dạn hỏi Lãng Tử tại sao từ chỗ thờ ơ, lãnh đạm với tôi mà nhanh như gió đã chuyển sang tán tỉnh tôi ngay được? Tôi hỏi thế thôi, nhưng tôi thừa biết, một trăm ông đàn ông được hỏi thì chín mươi chính người trả lời theo kiểu vì anh bị em thu hút, vì em rất duyên! Còn một phần trăm còn lại sẽ lờ đi vì không dám nói ra sự thật. Tôi nghĩ, Lãng Tử của tôi chắc thuộc vào thành phần chín mươi chín phần trăm đó. Lãng Tử nhìn tôi tủm tỉm cười và nói.
“Thực ra, lúc đầu anh thấy em hâm hâm kiểu gì ấy”
Choáng! Vậy ra, nhận định trên của tôi là sai chăng? Lãng Tử thật không biết nhìn người, thảo nào phải đeo cái kính cận to tổ chảng trên mặt. Tôi phùng mang trợn má định ăn vạ thì Lãng Tử vội giải thích.
“Tại hồi học cùng em, anh thấy em vừa đen đen, lùn lùn, bẩn bẩn nhưng học hành thì tanh tưởi nên anh nghĩ em chỉ biết mỗi học và học.”
Hô hô! Lãng Tử ạ, anh lại nhầm rồi, em vốn thông minh từ bé, nên chỉ chơi thôi vẫn luôn đạt Top, em đen đen và chân em có một mẩu thôi, nhưng em tự thấy mình không đến nỗi nào, thậm chí là xinh đẹp. Tôi đã ngoác mồm ra cãi, vừa cãi vừa nhướn mình lên để soi mặt lên chiếc gương trên ô tô. Lãng Tử búng tay cái “tách”. Anh ấy hồ hởi.
“Chính xác! Vì em tự tin và lạc quan! Và anh thích điều đó.”
Đấy, thấy chưa? Dù bạn xấu nhưng bạn biết phấn đấu thì bạn sẽ thành công, dù bạn không bằng người khác về mọi mặt, nhưng bạn hãy tự tin với những gì mình có và bạn cũng sẽ thành công. Tóm lại, một bài học nữa cho những cô nàng chân ngắn là phụ nữ thu hút và đẹp nhất là khi tự tin và vui tươi (Tất nhiên, đừng tự tin thái quá, bạn sẽ bị đánh giá là không biết mình đang đứng ở đâu).
Lãng Tử nói rằng, anh ấy đã bắt đầu nghĩ đến tôi từ khi tôi định tự tử, lúc đầu anh ấy tò mò không hiểu vì sao tôi muốn chết, anh ấy để ý đến tôi nhiều hơn (Tuyệt thật, đôi khi tình yêu cũng được sinh ra từ sự tọc mạch đấy). Và càng ngày, càng bị vẻ tự tin, thông minh, vui vẻ và xinh đẹp của tôi thuyết phục (Xin nói thêm, từ xinh đẹp là do tự tôi thêm vào, nhưng tôi thấy nó hợp lý mà). Sau khi ly dị vợ, Lãng Tử đã đắn đo rất nhiều mới quyết định nhờ Hăng-rô Nguyễn chuyển quà với tôi. Và tiếp theo như thế nào thì các bạn biết rồi đấy!
Lại nói về Hăng-rô Nguyễn, dù Lãng Tử và tôi đã công khai yêu nhau, nhưng anh chàng vẫn không chịu lúi bước, vẫn nhất nhất làm theo đúng phương châm “Cạnh tranh công pằng” mà anh ta đã đặt ra. Tôi khổ quá, giá như ngày xưa mẹ tôi sinh ra tôi xấu hơn một tí thì có tốt hơn không?… Một lần, khi tôi định phi đến thang máy theo phong cách thường thấy thì nhìn thấy Hăng-rô Nguyễn ôm một túi bim bim to đùng, bên trên có thắt nơ hồng đứng cạnh đó. Linh tính mách bảo tôi là hắn đang chờ mình. Thế là tôi giả vờ như người đi nhầm đường, quay ngược lại hướng về phía cầu thang bộ. Nhưng tôi không thể thoát khỏi cặp mắt ốc nhồi của Hăng-rô được (Khiếp, đã hô răng rồi lại còn hô mắt nữa). Anh ta háo hức gọi tên tôi. Bố khỉ, không còn cách nào khác, tôi đành ngoái lại mỉm cười với anh và giơ tay lên ra hiệu như tôi đang bận. Anh ta cười với tôi, mà thực ra phải gọi là nhe răng mới phải. Tôi chạy biến! Hăng-rô đuổi theo, tay vẫn chìa bịch bim bim to đùng ra phía trước, miêng không ngừng gọi.
“Cô Phương! Cô Phương.”
Tôi giả vờ không nghe thấy, trời ạ, anh ta nghĩ gì mà định tặng tôi cả một đống bim bim thế cơ chứ. Dù tôi là một đứa tham ăn, nhưng tôi tham có chọn lọc chứ không phải bạ gì ăn nấy, cho gì nhận lấy đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thực sự không muốn làm tổn thương Hăng-rô Nguyễn, vì thế tôi cố tình tránh mặt để anh ta tự nhận thức được vấn đề, nhưng càng tránh thì anh ta tìm mọi cách tiếp cận. Tôi thề, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không làm gái đẹp nữa. Tôi và Hăng-rô Nguyễn cứ chạy đuổi nhau trên cầu thang và vô tình gây ra một vụ náo loạn không đáng có, mọi người nhìn thấy cứ tưởng tôi vừa gây ra tội lỗi gì với Hăng-rô ấy. Cuối cùng thì tôi cũng chui tọt được vào công ty, phi thẳng vào phòng sếp Tam Mao và lánh nạn ở đó. Hăng-rô chờ không được đành phải bỏ cuộc, ôm bim bim về.
Trưa đó, tôi kể chuyện này cho Lãng Tử nghe, anh ấy cười sằng sặc. Anh ấy nói, thực ra Hăng-rô là một người rất thông minh trong công việc nhưng lại lớ ngớ trong đời sống. Chắc tôi là mối tình đầu của Hăng-rô nên cậu ấy mối thế. Tôi hỏi Lãng Tử xem anh ấy có ghen không. Lãng Tử nói.
“Sao phải ghen? Cậu ta có gì bằng anh mà phải ghen?”
Ô, thật là kênh kiệu, nhưng ngẫm ra cũng đúng, Hăng-rô Nguyễn chẳng có gì bằng Lãng Tử của tôi cả. Công nhận, chúng tôi quả là một cặp trời sinh, đứa nào cũng có sự tự tin ngất trời. Chỉ có điều Lãng Tử tự tin với những gì anh ấy có, còn tôi tự tin về bất cứ thứ gì, kể cả tôi có hay không.
Tôi nghĩ, tôi và Lãng Tử là một cặp xứng đôi vừa lứa, xét về cả đầu óc và hình thức (Nói trắng ra là đều thông minh và có nhan sắc). Chỉ duy nhất một điều, nhỏ thôi, đó là chân tôi… hơi ngắn (Nói trắng ra là quá ngắn), vì thế, tôi đã cố gắng để che lấp khuyết điểm của mình bằng cách đi giày cao gót và Lãng Tử cực kỳ hài lòng về điều đó. Còn tôi, dù không thích điệu đà cho lắm (Lý do lớn nhất là nó quá tốn kém) tôi vẫn cứ vui vì người yêu tôi vui.
Tôi chìm vào tình yêu với Lãng Tử, khoảng thời gian này tôi sống cứ như trên mây, đi về thất thường, nói cười thất thường và cũng điệu đà một cách bất thường. Đương nhiên, mọi sự bất bình thường đó không thể thoát khỏi con mắt của mẹ tôi. Bà gặng hỏi, nhưng còn lâu tôi mới nói, vì hơn ai hết tôi hiểu, nếu một khi tung tích của Lãng Tủ lộ ra thì tôi sẽ không thể yên ổn sống với mẹ tôi được. Mẹ tôi lại hỏi thăm về Hoành Tá Tràng, ờ nhỉ? Tôi đã quên anh ta rồi sao? Tại sao khi mẹ tôi nhắc đến tôi lại giật mình? Thực ra tôi chưa bao giờ quên, thi thoảng trong những lần đi chơi với Lãng Tử, tôi vẫn cố tình nhìn ra đường chỉ để nhìn xem biết đâu Hoành Tá Tràng đang đứng ở đó. Mặc dù, tôi chẳng biết để làm gì, chưa nói đến việc lớ xớ lại bị hắn tuýt còi phạt chứ chẳng chơi đâu.
Tôi không trả lời mẹ và lên phòng bấn số Hoành Tá Tràng. Vẫn bài nhạc chờ nhạt toẹt hồi nào. Hoành Tá Tràng nhấc máy với giọng lạnh lùng vốn có. Chúng tôi không nói gì nhiều (Vì sự thật, chẳng biết nói gì). Ngược đời là thế, khi gặp nhau thì cãi nhau cháy cả cổ, nhưng lâu lâu không thấy thì không nói gì???
Chỉ có điều, giọng của Hoành Tá Tràng có gì đó hơi khang khác ngày thường, anh ta vừa giận dỗi, vừa như lạnh lùng, lại như thân thiết. Thật là kỳ cục, điều đó khiến tôi có cảm giác như mình đang làm gì đó có lỗi với Hoành Tá Tràng lắm ý. Mà lỗi gì mới được chứ, xưa nay tôi chỉ thấy người khác luôn có lỗi với mình, còn mình chẳng bao giờ có lỗi với ai cả. Dù vậy, lòng tôi vẫn nặng trĩu như đeo hàng chục ký lô… vàng (Giá mà có nhiều vàng như thế thì nặng mấy tôi cũng chịu được)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT