Từ khi chính thức nhận bố, tôi vui đến nỗi mọi thứ xung quanh tôi bỗng nhiên dễ thương hết sức. Tôi ca hát, nhảy múa rồi “hẹn hò” đi chơi với bố suốt ngày… Mẹ tôi chắc cũng ghen tỵ với tôi nên mới cảnh báo tôi đừng vui quá hóa rồ con nhá. Rồ là rồ thế nào được, tôi luôn là người biết mình có gì và đang đứng ở vị trí nào chứ, mặc dù, thi thoảng tôi vẫn hơi… tự đề cao mình quá!!! Nhưng bố tôi nói, đó là nét dễ thương rất riêng của tôi, đấy, chỉ có bố mới nhận ra vè đẹp tiềm ẩn của tôi mà thôi.
Bố mẹ tôi tái hợp, mà thực ra, nói là tái hợp cũng không đúng. Họ bắt đầu tình yêu thì đúng hơn, non nửa cuộc đời, họ mới chính thức thừa nhận tình cảm dành cho nhau, dẫu có hơi muộn màng nhưng đó mới là thứ tình cảm đáng trân trọng. Vì thế, đừng bao giờ nhìn tuổi tác mà đánh giá tình yêu, bởi tình yêu không bao giờ có tuổi. Mẹ chăm sóc bố rất chu đáo, tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, dáng đi nhẹ nhõm và mẹ dường như trẻ lại. Bố tôi cũng vậy, ông nói suốt ngày và chăm chỉ, tỉ mẩn sửa soạn những thứ bề bộn trong nhà, những thứ mà trước đây, vì nhà không có đàn ông nên mẹ và tôi bỏ mặc hoặc lắp ghép qua loa. Tôi ngồi giúp bố đóng lại cái giá sách, mẹ lăng xăng bên cạnh để chỉ đạo, bất chợt tôi nói.
“Sao bố mẹ không cưới nhau nhỉ?”
Bố nhìn sang mẹ mỉm cười, mẹ tôi lúng túng.
“Già thế này rồi, cưới xin gì nữa, ở vậy cũng được rồi.”
“Làm sao có chuyện đó được, con không thể ‘gả’ mẹ cho bố theo kiểu không kèn không trống như thế này được.”
Bố tôi cười ngất, loạng choạng tụt xuống, mẹ tôi lại lườm tôi như thường lệ… Mẹ tôi phẩy tay.
“Bố con anh thôi đi, có phải trẻ con đâu.”
“Chính vì không phải trẻ con mới phải cưới, chứ chẳng lẽ em để mọi người nghĩ anh ở nhờ nhà em mãi à?”
Tôi vỗ tay đôm đốp, mẹ tôi xoa xoa lá lắc đầu vẻ bất lực trước hai bố con.
Thế là cuộc chạy đua bắt đầu, tôi hăng hái chọn váy cưới cho mẹ, may vest cho bố, xem tổ chức đám cưới ở đâu… Tôi chạy hồng hộc lo chu tất mọi thứ, bố mẹ có vẻ hãnh diện vì tôi, nhưng mẹ cứ liên mồm nhắc nhở: “Làm nho nhỏ thôi, đừng rùm beng quá”. Sao lại không rùm beng nhỉ? Cưới bố mẹ tôi cơ mà! Tôi còn muốn cho cả thế giới này biết là bố mẹ tôi cưới nhau cơ đấy, thế mà mẹ nói không rùm beng thì còn gì là hay ho gì nữa? Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của tôi, bố mẹ cũng đã tổ chức thành công một đám cưới ấm cúng và cảm động. Tôi hăng hái lên giật mic để kể kể về chuyện tình cảm của bố mẹ mình, đương nhiên là tôi đã thêm mắm, dặm muối cho nó thêm phần ly kỳ và sinh động hơn. Ai cũng nước mắt ngắn dài, mẹ tôi thì khỏi nói, bà đã khóc ngay khi vừa mặc vào người chiếc váy cưới. Bố Tam Mao của tôi, thi thoảng lại lén lau những giọt nước mắt khi nghe tôi nói, ông nhìn tôi đầy tự hào. Tôi cũng thế, vừa kể chuyện của bố mẹ, nhưng mắt tôi lại cay sè vì hạnh phúc.
Đám cưới bố mẹ tôi không có nhiều khách, một vài người bạn làm ăn của bố, vài đồng nghiệp thân thiết của mẹ, vài anh em họ hàng… ai cũng chúc phúc cho chúng tôi. Cây Sậy và Chuối Hột bế con đến dự, Cục Kẹo sánh đôi cùng Hoành Tá Tràng, Bi Ve sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng tìm được Bẹ Cải của riêng mình, trông ánh mắt tròn xoe của nó cũng hạnh phúc không kém gì tôi. Thế là, sau tất cả mọi chuỵên, những người xung quanh tôi đã có đôi có cặp, còn lại mình tôi, tôi vẫn cô đơn như trước nay vẫn vậy. Dù có tí chạnh lòng, nhưng tôi chẳng tội gì mà… xoắn lên cả. Các bạn biết đấy, hoa thơm ắt sẽ có người hái, mà tôi thì vừa đẹp… vừa thơm… thế này thì lo gì không có ai đến hỏi cơ chứ.
Khi đám cưới đã xong xuôi, bố mẹ tôi đã cùng nhau đi nghỉ tuần trăng mật luôn hôm đó (Cái này là do tôi mua vé và ép hai người đi). Tôi ở lại thu dọn mọi thứ, đột nhiên, một bó hoa hồng đỏ chìa ra trước mặt. Quá ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên. Ồ! Hoá ra là Hăng-rô Nguyễn. Tôi mỉm cười nhìn anh ta, anh ta có cười lại hay không thì chỉ có trời mới biết được. Hăng-rô Nguyễn nói, anh ta biết đám cưới của bố mẹ tôi, nhưng không được mời nên ngại không dám đến. Tôi nhận bó hoa với sự cảm kích rất chân thành. Tình cảm của Hăng-rô Nguyễn dành cho tôi khiến tôi hiểu ra rằng, đừng bao giờ đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, hãy đánh giá họ bằng những gì trái tim họ thể hiện. Hăng-rô luôn theo đuổi tôi, mặc dù chẳng nhận được gì ngoài sự xa lánh, nhưng anh ta vẫn yêu tôi theo cách riêng của mình và tôi trân quý điều đó…
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, có lẽ mình nên nói chuyện rõ ràng với Hăng-rô Nguyễn, mình không thể để anh ta đi theo mình một cách vô vọng như thế nữa, nếu càng kéo dài, Hăng-rô Nguyễn càng tổn thương hơn mà thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hăng-rô.
“Anh Nguyễn, thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi…”
Hăng-rô ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vẫn còn nhớ đến anh ta sao?”
Tôi cười lắc đầu.
“Không, tôi thích một người khác, nhưng… tôi hơi chậm chân nên…”
Hăng-rô lặng đi một lúc, anh ra chậm rãi nói.
“Sao lại chậm chân? Nếu cô thích thì hãy bước tới, đừng bỏ cuộc.”
“Tôi không có ý định sẽ bắt đầu, vì thế tôi không phải lăn tăn gì về việc bỏ cuộc hay không, tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, anh hay cô gái đó, hay bạn bè tôi, vì thế tôi quyết định dừng lại khi chứ bắt đầu, và tôi cũng muốn anh dừng lại.”
Hăng-rô Nguyễn nhìn tôi vẻ như tiếc nuối và buồn bã.
“Thật ra, tôi biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ cô nói đúng, tôi nên dừng lại để khỏi làm cô khó xử và tránh tổn thương cho chính mình.”
Trời ơi, bình thường Hăng-rô chẳng nói được gì hay ho, thế mà hôm nay những lời anh ta nói khiến tôi đứng tim như tượng. Mãi sau, Hăng-rô buồn bã chào về, tôi tiễn anh ta ra cổng, Hăng-rô ngoái lại, chìa tay bắt tay tôi “Làm bạn nhé!”. Tôi giơ tay nắm lấy và gật đầu. Thì cứ gật đại đi, chứ tôi nghĩ anh ta có biết chém gió là cái khỉ gì đâu mà đòi làm bạn với tôi?
Tối đó, Hoành Tá Tràng đến tìm tôi. Anh ta không vào nhà mà đứng dựa lưng vào cổng, vẫn cái mặt câng câng, khó chịu đó nhưng lần này lại lẩn quất nét dịu dàng khó tả. Hoành Tá Tràng cất lời.
“Cô vui lắm nhỉ?”
“Đương nhiên, giờ tôi mới có cảm giác là mình hạnh phúc.”
Hoành Tá Tràng lại mỉm cười.
“Cô làm như kiểu cô chưa bao giờ hạnh phúc ấy.”
“Ờ, thì giờ hạnh phúc hơn.”
Hoành Tá Tràng lại cười, trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn đường soi vào, tôi thấy khuôn mặt ấy đẹp trai và có gì man mác, ảo mờ lắm. Hoành Tá Tràng hỏi.
“Mà sao dạo này hay tránh mặt tôi thế?”
“Tôi á? Vì bận quá thôi, với lại không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.”
Hoàng Tá Tràng đứng thẳng dậy, nhìn vào mặt tôi có vẻ ngạc nhiên.
“Hiểu lầm gì cơ?”
Tôi bối rối lảng đi.
“Thôi, anh về đi, tôi buồn ngủ quá rồi.”
Hoành Tá Tràng nhìn tôi trân trối một lúc rồi gật đầu, đi được một quãng, anh ta ngoái lại nói to.
“À, bố mẹ tôi nhắc cô suốt, muốn mời cô đến ăn cơm.”
Tôi lặng lẽ gật đầu mà trong lòng thấy chua xót đến thế. Tôi nhìn theo Hoành Tá Tràng cho đến khi chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo trên ngõ nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Sao giờ tôi và Hoành Tá Tràng lại nói chuyện với nhau một cách ngượng ngập và khách sáo thế nhỉ? Trời ơi, tôi muốn như ngày xưa, cứ nhìn thấy nhau là chửi bới, là bốp chát, là lườm nguýt cơ!!! Như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều…
Tôi lại lang thang với chiếc xe nhỏ xinh của mình, tôi vẫn đeo khẩu trang và ngân nga hát mỗi lần ngồi vi vu trên đường. Có rất nhiều người nhìn tôi, có người tủm tỉm cười, có kẻ khó chịu ra mặt, nhưng mặc kệ, tôi thích thì tôi hát, tôi đã đeo khẩu trang rồi, ai biết tôi là ai đâu mà xấu hổ...
Tôi cố tình tránh gặp mặt Hoàng Tá Tràng, vì không hiểu sao tôi luôn mất tự nhiên khi nhìn thấy anh ta. Thế nên, tránh đi cho nó lành chứ nhỡ mà loằng ngoằng rồi có khi chết bất đắc kỳ tử thì phí của giời! Nói là tránh mặt chứ có tránh được anh ta đâu. Một buổi tối, khi tôi đang say sưa đọc truyện Thủy thủ mặt trăng thì chuông điện thoại đổ liên tục. Nhìn thấy tên Hoành Tá Tràng, tôi úp máy xuống chăn, coi như chưa từng nghe thấy. Đấy, đã nhất quyết né mặt thì phải kiên định chứ. Nhưng tôi kiên định làm sao được bằng anh ta. Tôi vừa yên tâm một chút khi tiếng chuông điện thoại ngừng reo bỗng nghe tiếng gọi từ đâu vọng tới.
“Khỉ ơi! Phương Khỉ ơi!”
Bố khỉ. Còn giọng ai vào đây nữa, anh ta không gọi được tôi nên muốn dìm hàng đây mà. Tôi lao ra ban công nhìn xuống đường, thấy có ma nào đâu. Tôi ngó nghiêng mãi, chẳng thấy gì cả, hay mình nghe nhầm nhỉ. Chưa kịp định thần, tôi đã nghe tiếng gọi.
“Khỉ, Khỉ ơi! Đây cơ mà.”
Ô hô, mình quên mất nhà anh ta quay lưng với nhà mình cơ mà. Tự nhiên, tôi thấy tim mình đập loạn xạ. Tôi vội vàng phi xuống tầng, mở cửa sắt cũ kỹ phía sau nhà mình và lao ra đó. Nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ thấy cái bờ tường đầy rêu cao chót vót ngăn giữa hai nhà thôi. Tôi lẩm bẩm, hình như mình bị ảo giác hay sao đó. Định quay lại thì có tiếng cười, tôi ngẩng đầu lên. Hoàng Tá Tràng ngồi vắt vẻo trên bờ tường đó, y chang một đứa trẻ con nghịch ngợm. Tôi hoảng hốt.
“Điên à, anh leo lên đó để làm gì? Xuống đi, ngã chết đó.”
“Ai bảo cô không nghe điện thoại.”
“Thôi được rồi, giờ anh xuống đi rồi tôi nghe.”
“Dở hơi à, tôi ngồi đây rồi, tội gì phải gọi điện thoại cho cô nữa, tốn tiền.”
Ôi trời cao đất rộng ơi, với một người xinh đẹp, dễ thương như tôi mà vài xu hắn cũng tiếc thì còn nên cơm cháo gì nữa. Tôi gằn giọng hỏi lại.
“Thế gọi có việc gì?”
“Chả có việc gì cả, nhớ thì gọi thôi.”
Toàn thân tôi run nhẹ, hai má tự nhiên nóng rực, ngẩng đầu lên vẫn thấy Hoành Tá Tràng ngồi cười phớ lớ ở đó. Thật tức chết đi được, giờ này tôi ước gì mình trở về thủa xưa để lại tặng hắn một cục đá vào đầu cho chừa cái thói ngông nghênh đi. Nhưng bây giờ, dù có đặt trong tay tôi cục đá có nhỏ bằng cái tăm tôi cũng chẳng dám ném, chả phải vì nhát gan, nhưng tự nhiên lại thấy xót lòng. Tôi hỏi bâng quơ.
“Anh không đi chơi với Cục Kẹo à?”
“Vừa đi về mà!”
Anh ta trả lời dửng dưng trước sự thất vọng tràn trề của tôi. Sao anh ta không trả lời khác đi nhỉ? Sao anh ta không nói rằng “Tôi chờ cô từ sáng tới giờ nhỉ?”. Ôi, nhưng mà rốt cuộc, tôi có liên quan gì đâu mà phải trả lời như thế chứ. Tôi vờ bình thản.
“Anh với Cục Kẹo thế nào rồi?”
“À, ừm, thì vẫn thế. Cục Kẹo là một người đặc biệt.”
Tự nhiên, tôi thấy mình tức giận ra mặt, tôi lườm anh ta.
“Thì ai chả biết, anh với cô ấy đặc biệt.”
“Ô, cô nói chưa đúng lắm, phải nói là Cục Kẹo đối với tôi là một người vô cùng đặc biệt.” Tôi xì một tiếng rõ to. Gớm, ai thèm được cái đặc biệt hay không đặc biệt của anh. Chẳng qua, tôi chỉ hỏi cho có vẻ quan tâm nhau tí thôi, đừng có vịn vào đó mà ra vẻ với tôi. Hoành Tá Tràng vẫn vắt vẻo, còn tôi thì hậm hực giậm chân đuổi anh ta xuống.
“Cô mất lịch sự quá, tôi biết cô ở nhà một mình buồn, định sang chơi với cô mà cứ đuổi xơi xơi thế à?”
“Sang chơi thì sang cho đàng hoàng, nhà có cửa thì không đi anh leo tường làm gì. Leo thế mà bố mẹ anh phát hiện ra nhà tôi ở đây thì tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt.”
Hoàng Tá Tràng lại ngửa cổ cười sằng sặc.
“Cô lo xa quá, bố mẹ tôi biết từ đời tám hoánh rồi, từ cái hôm cô về nhà tôi ăn cơm ấy, tôi cố tình dụ cô về đấy chứ.”
Ôi trời ơi, đồ mất nết, thảo nào hôm đó trông mặt anh ta gian thế mà tôi không nhận ra. Thế này thì lần khác mà gặp lại, tôi chắc phải đeo mặt nạ thôi, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Hoành Tá Tràng vẫn cười tí tởn trên kia, nhìn cái mặt rõ ghét. Tự nhiên, tôi tức máu, rút ngay chiếc dép dưới chân lên nhằm vào người anh ta mà phi.
“Đồ đểu cáng, đã thế tôi không thèm thương tiếc gì nữa nhá!”
Chiếc dép vừa rời tay tôi, đã nghe một tiếng “Á” rạch trời. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Hoành Tá Tràng đã biến mất. Trời ơi, không phải anh ta đã bị… ngã xuống rồi chứ? Ôi không? Sao lại oan gia thế này chứ! Hồi bé thì ném con nhà người ta chảy máu đầu, giờ thì ném con người ta ngã vật xuống đất. Tôi hoảng hốt nhảy choi choi nhìn lên bức tường, nhưng tường quá cao mà chân tôi lại ngắn, ôi chao chưa bao giờ tôi muốn nguyền rủa cặp chân ngắn của mình như lúc này. Tôi gào lên.
“Anh Hoành! Anh Hoành, anh có sao không?”
Một giây, hai giây, năm giây sau không có tiếng trả lời. Chân tôi như muốn khuỵu xuống, tôi áp tai vào bờ tường và nước mắt suýt trào ra.
“Anh Hoành! Anh có làm sao không? Trả lời em đi… em xin lỗi…”
Mãi một lúc sau, thấy bên kia tường có tiếng nói vọng lại.
“Không sao, nhưng… Vừa nói gì đấy? Nói lại nghe xem nào?”
“Nói gì, tôi chỉ hỏi xem anh có sao không thôi mà.”
“Không, câu cuối ấy… nói lại đi.”
“Tôi nói, tôi xin lỗi.”
“Không đúng. Nói lại đi.” Ôi trời, thằng cha này quá là ngoan cố hết mức, người ta đã cố lảng đi thế rồi mà vẫn cố bắt khai ra được. Đúng là cảnh sát, ngã như thế mà tai vẫn thính như tai… chuột! Tôi ngần ngừ một lúc, mặt đỏ nhừ, may mà không có ai nhìn thấy tôi lúc đấy chứ nếu không chắc tôi chết vì xấu hổ mất. Hoành Tá Tràng vẫn giục tôi nhắc lại rất kiên trì. Tôi đàng buột mồm, nhưng tự lấy tay che mặt mình.
“Nói là… em… xin lỗi…”
Bên kia rộ lên một tràng cười, rồi giọng như dịu lại.
“Tốt, từ sau nhớ ngoan thế nhé.”
“Còn lâu, mỗi lần này thôi.”
“Đồ ngoan cố, biết thế người ta ngã sang phía bên kia ăn vạ có phải dễ hơn không?”
Tôi mỉm cười. Đúng là Hoành Tá Tràng, anh ta luôn gây ra đủ các thứ tùm lum trong cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ dễ thương của nó. Tôi không muốn đôi co thêm, nên đành lấy cớ bị muỗi đốt nhiều nên chuồn lên phòng. Thực chất, nếu ở đó nếu thêm tí nữa, tôi sợ hai má mình cháy mất, nó đã nóng rực như lò luyện linh đan rồi. Không biết Hoành Tá Tràng có bị đau không, nhưng tôi nghĩ, chắc anh ta không sao đâu, anh ta là cảnh sát mà, ba cái trò nhảy tường này quá muỗi. Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn thắc thỏm lo lắng không yên mất cả ngày hôm đó, nhưng lại ngại không dám gọi điện hỏi thăm. Lần đầu tiên, cái mặt dày như bánh bao nhúng nước của tôi mới biết ngại là gì đấy.
Cục kẹo đến tìm tôi vào một ngày giao mùa nắng đẹp rực rỡ (Các bạn đừng vội chém cái sự sến sẩm của tôi, đôi khi, tôi thấy sến cũng hay mà). Cô ấy vẫn xinh đẹp như từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ có điều đôi mắt buồn ủ dột ngày nào giờ đã sáng ngời, đầy tự tin và sức sống. Tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi nhanh chóng đó của Cục Kẹo, không ngờ Hoành Tá Tràng giỏi thế, anh ta dường như đã mang đến cho cô ấy sinh khí mới, một sức mạnh mới để cứng rắn và mạnh mẽ hơn.
Cục Kẹo cười với tôi, cô ấy cảm ơn tôi. Ôi, chuyện nhỏ, tôi chỉ là người vun vén cho hai người xích lại gần nhau thôi, chứ có làm được gì to tát đâu. Cục Kẹo lắc đầu, cô ấy nói không phải là chuyện đó, cô ấy muốn cảm ơn tôi vì sự yêu đời và niềm tin phơi phới vào cuộc sống của tôi đã khiến cô ấy hiểu ra rằng cuộc đời này có đầy những niềm vui và nỗi buồn chẳng qua chỉ là một khúc rối rắm nhỏ thôi, chỉ cần kiên trì tháo gỡ thì mọi thứ lại trở về nguyên trạng thái. Cô ấy nói, cô ấy tự tin làm lại cuộc đời, tự tin để gạt phăng ý nghĩ sẽ tìm đến cái chết lởn vởn trong đầu bao lâu nay. Cô ấy sẽ đi du học, sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới. Cục Kẹo nói, cô đã gom đủ sự tự tin để thực hiện những gì cô muốn. Tôi lặng người, Cục Kẹo sẽ đi du học, còn Hoành Tá Tràng? Cô sẽ bỏ Hoành Tá Tràng ở lại đây ư? Cục Kẹo như hiểu ý tôi, cô ấy nói.
“Thực ra, em và anh Hoành không giống chị nghĩ đâu, anh ấy coi em là em gái và đối xử rất tốt với em.”
“Nhưng em yêu anh ta mà.”
Cục Kẹo cười buồn với tôi, rồi uống một ngụm nước, giọng vui vẻ trở lại.
“Tình yêu một phía thôi mà, anh ấy có người yêu rồi.”
Trời! Cái gì đây, choáng quá! Hóa ra Hoành Tá Tràng không yêu Cục Kẹo, hóa ra anh ta đã có người yêu từ đời nào rồi. Vậy mà vẫn còn bỡn cợt với Cục Kẹo thế sao được? Đồ tồi, đồ đểu cáng, tôi phải cho anh ta một trận. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngồi trơ như hòn đá vừa bị hất văng ra bãi cát. Vậy, người yêu anh ta là ai? Là ai? Mà anh ta giấu nhẹm như thế? Cục Kẹo nhún vai, vẫn nụ cười đẹp mê hồn ấy trước mặt tôi. Tôi cũng ngạc nhiên vì Cục Kẹo không còn vật vã khóc lóc như trước nữa, cô ấy nói điều đó bằng sự bình thản không ngờ. Cục Kẹo nắm tay tôi.
“Rồi chị sẽ biết người đó thôi.”
Tôi lắc đầu, xua tay như muốn nói với Cục Kẹo rằng, tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chuyển sang hỏi thăm Cục Kẹo về việc đi du học sắp tới của cô ấy. Chúng tôi vẫn nói chuyện vui vẻ cùng nhau, tôi thầm cầu mong cho cô ấy sẽ có một cuộc sống mới đầy áp niềm vui, cô ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn, bơ vơ như quãng thời gian trước đây nữa.
Sau cuộc trò chuyện với Cục Kẹo, tôi bứt rứt không yên. Hoành Tá Tràng có người yêu ư? Sao anh ta chưa từng hé răng nói một lời về người đó nhỉ? Sao không nói sớm để Cục Kẹo đỡ phải chạy theo và đau khổ thế chứ. Nhiều suy nghĩ cứ chồng chéo, ngổn ngang trong tôi. Buồn, tức giận, thất vọng hay ghen tuông? Tôi không diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy. Thôi được rồi, đã thế thì tội gì phải chịu đựng thêm nữa. Tôi nhấc máy và gọi cho Hoành Tá Tràng. Không chờ anh ta nói gì, tôi vội hỏi.
“Cục Kẹo nói anh ta đã có người yêu.” “Ừ!”
“Vậy… vậy… sao anh còn lừa gạt cô ấy.”
“Tôi đâu có lừa gạt, chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước mà, cô ấy muốn tôi làm bạn tốt của cô ấy.”
“Vậy… cô… người… yêu của anh là ai? Tôi có biết không?\"
Tôi hồi hộp áp chặt điện thoại vào tai, lồng ngực cứ như trống đánh ngày hội. Bên kia, Hoành Tá Tràng im lặng mất một lúc rồi nói.
“Đó là việc riêng của tôi. Cô hỏi làm gì.”
Anh ta cúp máy. Tôi giận run người, trời ơi, sao thế giới này lại có kẻ vô duyên như thế nhỉ? Vừa vô duyên, vừa mất lịch sự. Ô hô! Mà nghĩ lại, tôi mới là đứa vô duyên và lắm chuyện ấy, tôi có là gì đâu mà bắt anh ta khai cơ chứ. Anh ta nói đúng mà, đó là chuyện riêng của anh ta, tôi quan tâm làm quái gì chứ???
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Định gọi điện cho bố mẹ nhưng thấy muộn quá rồi nên thôi. Giờ ở một mình trong ngôi nhà này, mới thấm thía nỗi cô đơn của Cục Kẹo khi chỉ có một mình, giờ mới hiểu tại sao hồi đó cô ấy lại hay yếu lòng đến thế. Bất giác, tôi tự hỏi, giờ này, Lãng Tử ở bên kia có mảy may nhớ đến tôi? Và nếu có, anh ấy sẽ nhớ về điều gì? Mọi thứ đã trôi đi, trôi quá xa tầm với và xa cả tầm nhìn của tôi. Đó là quá khứ, có lẽ tôi nên để quá khứ ngủ yên. Còn Hoành Tá Tràng? Giờ này chắc anh ta đang đi chơi với người yêu bí mật của mình, vì hôm nay là ngày cuối tuần mà, chắc anh ta sẽ vui lắm. Nhưng, anh ta có nói với cô ấy như đã từng nói với tôi? Và anh ta có ôm cô ấy vỗ về, ấm áp như đã từng ôm tôi? Tôi thầm ghen tỵ với cô gái đó, vì dù sao, cô ta đã có thứ mà tôi nghĩ mình không bao giờ có được. Tôi chìm vào giấc ngủ, và trong mơ, mọi thứ dường như quá hỗn độn, rất nhiều khuôn mặt lướt qua, rất nhiều kỷ niệm lướt qua, rất nhiều nỗi buồn cũng lướt qua, duy chỉ có nụ cười của Hoành Tá Tràng cứ bay lượn mãi trong giấc mơ tôi…
Sáng Chủ nhật, tôi khẽ khàng trở dậy, chắc những giấc mơ chồng chéo đêm qua đã khiến tôi cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Tôi quyết định ra khỏi nhà, quyết định sẽ dành hẳn một ngày lang thang để mặc cho cảm xúc của mình bay lượn. Chỉ cần một ngày thôi, rồi mai tôi sẽ lại sắp xếp lại cuộc sống của mình thật tươm tất. Tôi dắt xe đi, vẫn vừa đi vừa hát, vừa đi vừa ngắm, dù lần này, tôi không che mặt bằng khẩu trang, không chùm lên người chiếc áo chống nắng lùm xùm nữa. Tôi phơi mặt ra đường và cảm thấy thật thoải mái. Có sao đâu, tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi vẫn ổn, vẫn tự tin và yêu đời dù chân tôi có ngắn, mắt tôi có híp và tôi có vô duyên đến mức nào đi chăng nữa.
Loanh quanh một hồi, chẳng hiểu sao tôi lại đi vào con đường nơi có chốt trực quen thuộc của Hoành Tá Tràng. Đó dường như là thói quen, thói quen mà lâu nay tôi giả vờ như mình toàn vô tình đi đến đó. Vừa thấy bóng dáng Hoành Tá Tràng từ xa, tim tôi đã rộn ràng kỳ lạ. Hoành Tá Tràng dường như cũng đang sốt ruột việc gì đó, anh ta không đứng nghiêm như mọi lần mà cứ đi đi lại lại, vung tay nói gì đó với anh bạn đồng nghiệp, không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng. Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác, tại sao tôi lại quan tâm đến công việc của anh ta nhỉ, mặc kệ anh ta chứ. Hết đèn đỏ, tôi vừa phóng vụt đi, cố tình để đi nhanh qua chốt trực mà không bị Hoành Tá Tràng phát hiện. Nhưng ôi thôi, ở đời ai đoán được chữ ngờ… Một tiếng còi vang lên, Hoành Tá Tràng gần như lao ra ngoài đường khi nhìn thấy tôi. Ôi trời, lại oan nghiệt gì nữa đây, mũ áo đầy đủ, không vượt đèn đỏ… sao tôi lại bị bắt? Mà tôi biết thừa, một khi đã bị Hoành Tá Tràng tóm gọn thì dù thân đến mấy anh ta cũng phạt không chút nương tay. Thôi xong, chẳng biết hôm nay tôi bước chân gì ra đường mà xui đến thế nữa.
Tôi xuống xe, dắt vào lề đường, liếc nhìn Hoành Tá Tràng. Mặt anh ta hớn hở thấy ghét, chắc từ sáng đến giờ chả tóm được ai ngoài tôi nên mới vui đến thế. Tôi khoanh tay, lạnh lùng hỏi.
“Lại bị sao đây?”
Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt nghiêm nghị.
“Không biết phạm lỗi gì à?”
“Lỗi gì mà lỗi, tôi tư cách sáng ngời như sao Khuê thế này, lấy đâu ra lỗi mà phạm với chả vi.”
Hoành Tá Tràng mím môi nhìn tôi, mặt vẫn rất nghiêm túc. Trờ ạ, phạt gì thì phạt đi lại còn vờ vịt. Tôi lườm hắn, rồi chả cần phải yêu cầu, tôi rút giấy tờ xe và đút luôn vào tay hắn. Hắn hơi ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ anh hùng.
“Đây, giấy tờ đây, anh cứ thoải mái kiểm tra, nhưng trước khi bị phạt thì anh phải cho tôi biết là tôi vừa phạm tội gì chứ?”
Hoành Tá Tràng mỉm cười.
“Tội vượt đèn đỏ!”
“Cái gì! Anh bị khùng à? Rõ ràng đen xanh tôi mới đi, cả phố này đều biết điều đó, không tin anh cứ thử hỏi những người đi cùng tôi xem, mà đấy là tôi còn cẩn thận, đèn xanh tới tận ba giây rồi mới đi đấy, anh đừng có mà vu oan giá họa cho người tốt nhá.” Tôi điên tiết bù lu bù loa lên, mà không điên sao được chứ. Rõ ràng tôi đi đúng đường mà. Những lần khác tôi có thể lầm, nhưng lần này tôi thề, tôi đúng là cái chắc. Hoành Tá Tràng vẫn cương nghị nhìn tôi.
“Rõ ràng là cô vượt đèn đỏ mà còn chối à?”
“Vượt là vượt thế nào? Tôi đi đúng đường, tất cả mọi người đều đi như thế, sao anh lại bắt mỗi mình tôi?”
“Vì chỉ duy nhất cô vượt.”
“Vô lý, vô lý đùng đùng. Này, tôi biết anh thù hằn tôi, anh ghét bỏ tôi nhưng điều đó không có nghĩa là anh lấy việc công trả thù như thế nhé!”
Tôi khoa chân múa tay trước mặt Hoành Tá Tràng để chỉ cho anh ta thấy tôi không hề vi phạm luật giao thông. Hoành Tá Tràng khoanh tay lắng nghe, khuôn mặt anh ta không còn nghiêm khắc như trước nữa. Anh ta nhìn tôi cười tít mắt, nhưng mặt anh ta thì đỏ bừng. Hoành Tá Tràng bất chợt nắm lấy khuỷu tay tôi.
“Vẫn chứng nào tật nấy, cô có biết là cô vượt đèn đỏ ở đâu không?”
“Ở… ở… đâu?”
Hoành Tá Tràng ghé sát vào mặt tôi và nói nhỏ.
“Trong tim tôi… em đã vượt rào chắn an toàn trong tim tôi… làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều tháng trời.”
Tôi nhũn người như con chi chi nhưng lồng ngực thì như trống đánh báo hiệu giờ vào học ý. Hoành Tá Tràng vẫn không chịu buông tay tôi, anh ấy nhìn tôi trìu mến, tôi ngượng quá đành phải cúi mặt xuống. Hoành Tá Tràng lúc này mới bỏ tay tôi xuống, than nhiên lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ.
“Vì đã phạm luật, nên em phải ký vào giấy phạt này.”
Cái gì đây trời, tôi còn chưa lấy lại hồn vía mà đã báo ký giấy phạt là sao? Là sao? Hoành Tá Tràng chìa mảnh giấy ra trên đó có chữ “Phải sống chung thân với Vương Lực Hoành!!!” Tôi bật cười, người đâu mà lắm trò thế chứ, yêu anh ấy chắc mình sẽ bị bệnh tim mất, có khi chết vì bất ngờ cũng nên. Hoành Tá Tràng nhìn tôi chờ đợi, tôi thấy trán anh ấy đang vã mồ hôi, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi vẫn long lanh kỳ lạ. Tôi giật vội mảnh giấy trước sự sửng sốt của Hoành Tá Tràng, anh ấy hơi cúi xuống, vẻ như thất vọng. Tôi ghé sát vào tai anh ấy nói nhỏ.
“Về bảo bố mẹ anh phá cái tường ấy đi nhé… Nhỡ anh leo lên đó mà bị ngã nữa thì em xót ruột lắm.”
Hoành Tá Tràng cười phớ lớ, anh ấy quay lại hét toáng lên với cậu bạn đồng nghiệp.
“Thành công rồi! Thành công rồi!”
Anh bạn đồng nghiệp giơ ngón tay tỏ vẻ chúc mừng rồi nói lại.
“Chúc mừng nhé! Về đi, cậu làm hỏng ca trực của tôi rồi đấy.”
Hoành Tá Tràng gần như bế thốc tôi lên xe, rồi phóng vút đi trong nỗi hân hoan tột độ. Tôi cũng thấy mình như đang trôi lơ lửng trên mấy mây ấy, cảm giác không có trọng lượng, người nhẹ bẫng và trái tim thì rộn ràng, xôn xao.
Hôm đó, Hoành Tá Tràng đã ôm tôi vào lòng rất lâu, rất lâu… Và cũng hôm đó, Hoành Tá Tràng đã đặt lên môi tôi một nụ hôn bất tận… Và nó sẽ bất tận mãi nếu tôi không thét lên rằng.
“Trời ơi, mỏi chân quá, anh cúi xuống chút đi, em nhón chân sắp gẫy rồi đây này.”
Hoành Tá Tràng cũng hét lên.
“Đồ lùn! Anh yêu em!”
Đấy, lùn mà được như tôi thì ai chẳng muốn, nhỉ?
- HẾT -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT