Tôi lại tiếp tục cuộc sống phởn phơ với cặp chân ngắn và đôi mắt híp tịp của mình, dù có hơi cô đơn một tẹo nhưng tối vẫn không thấy thế là buồn. Từ bé, tôi đã học được cách tự hài lòng với những gì bản thân mình có, tôi chưa từng cảm thấy ghen tị với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Đơn giản vì, tôi luôn nghĩ, tôi xinh đẹp không thua kém gì họ... Đấy, vũ khí lớn nhất của phụ nữ không phải là nhan sắc mà là sự tự tin, các bạn hãy luôn nhớ điều đó nhé.
Mẹ tôi ngày càng trầm lặng, sếp Tam Mao cũng thế, chỉ có điều, thi thoảng tôi cũng bắt gặp ông ấy nhìn trộm mình. Nhưng, không sao, tôi nghĩ vì yêu mẹ tôi quá nên chú ấy mời lén nhìn ®Ó thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Tôi thì mong họ thành đôi chết đi được, như thế, nghiễm nhiên tôi trở thành “cô chủ nhỏ” của công ty này, đến lúc đó tôi sẽ không phải vò đầu bứt tai mỗi khi phải bịa ra những lá thư lâm li bi đát đòi tăng lương nữa. Ôi, nếu điều đó xảy ra thật thì tôi quả là người may mắn nhất thế gian này. Nhưng, các bạn đừng vội tưởng tôi tham tiền đến mức “gả” mẹ cho sếp nhé, còn một lý do rất sâu xa khác là tôi muốn mẹ có một chỗ dựa đúng nghĩa sau bao nhiêu năm lăn lộn nuôi tôi. Và nếu nói rằng, tôi không khao khát có một người bố thì đó là nói dối, tôi vẫn mơ mình thấy bố hằng đêm. Tôi đã từng lén lục tung phòng mẹ tôi để cố tìm một chút gì còn sót lại về người bố bỏ rơi mình, nhưng tuyệt nhiên không hề có. Vì thế, tôi lại tưởng tượng ra khuôn mặt bố trong giấc mơ. Hồi đầu, khi cơn sốt hoạt hình Nhật Bản tràn sang, tôi thường nghĩ bố mình chắc phải đẹp trai như anh Tuxedo mặt nạ chuyên dùng hoa hồng cứu người đẹp. Còn khi lớn hơn chút nữa, làn sóng phim Hàn Quốc dậy lên, tôi nghĩ chắc bố mình phải đẹp trai cỡ anh Jang Dong Gun chứ chẳng vừa đâu. Dần dần, lớn lên, hình ảnh về người bố đã không còn mơ mộng như trước nữa, nó mờ dần với những lo toan thường nhật và tôi không cảm thấy phiền não gì về điều đó. Mẹ tôi, dường như có cảm giác nợ tôi một mái ấm đầy đủ, nhưng mẹ không hề biết rằng tôi luôn tự hào về mái ấm chỉ có một nửa của mình, tôi ngưỡng mộ mẹ, và đương nhiên, tôi cũng luôn ngượng mộ chính mình!!!
Từ hồi chuyển sang tình trạng cô đơn, tôi càng được Hăng-rô Nguyễn “chăm sóc” tận tình hơn. Chỉ có điều, sự quan tâm của anh ta đôi khi vụng về quá khiến tôi không ít lần ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nói thật, xét về một khía cạnh nào đó, thì tôi thấy Hăng-rô là một chàng trai dễ thương và chân thành. Nhưng, xét về nhan sắc thì ...Trời ơi! Ch¼ng lẽ, giai đẹp xung quanh tôi đã... tuyệt chủng hết rồi? Chẳng nhẽ ông trời nhất định phải se duyên cho tôi và Hăng-rô Nguyễn sao? Nhiều khi, tôi nhíu mày đến rách cả trán mà vẫn không thể tìm ra nét đáng yêu nào trên khuôn mặt toàn răng đó! Nếu quả thật, toi phải lấy một người như thế này, chắc lá số của tôi đã bị ông trời bôi nhọ nồi lên rồi!!!
Một lần, gặp Hăng-rô trong thang máy, tôi cố gắng nói với anh ta rằng, anh hãy đi tìm người khác đi, tôi thực sự không xứng đáng với anh, tôi xấu, tôi mắt híp, tôi khó tính và chân tôi lại ngắn nữa. Đấy, lần đầu tiên trong đời tôi tự dìm hàng mình đến thế rồi mà lão Hăng-rô vẫn chìa răng ra lạnh lùng lắc đầu.
“Không, tôi không bỏ cuộc đâu.”
Thế là hết, nói nát nước nát cái rồi mà không đâu vào đâu là sao? Không những thế, Hăng-rô còn an ủi tôi một câu, mà dù sau này có chết đi sống lại khoảng mười lần nữa thì tôi sẽ không bao giờ quên. Hăng-rô nói.
“Thực ra, chân cô có ngắn lắm đâu, chỉ thua cặp chân một mét hai của siêu mẫu Thanh Hằng khoảng tầm hơn hai mươi phân chứ mấy.”
Trời đất quỷ thần ơi, đấy là chân tôi còn tính cả phần eo nữa mới được 89 phân đấy, chớ mà đo nguyên chân như Thanh Hằng chắc tôi chỉ chưa tròn tám chục thôi đâu. Hăng-rô Nguyễn an ủi như thế thì khác nào sỉ nhục tôi??? Khỏi phải nói, nghe xong câu đấy, tôi hằm hằm lao đi, Hăng-rô Nguyễn vất vả chạy theo giải thích nhưng tôi không thèm nghe. Một khi, mặt tôi đã chuyển sang màu tím của khoai môn rồi thì anh có nói thêm điều gì cũng vô ích thôi.
Buổi trưa, Cục Kẹo tự nhiên gọi điện mời tôi đi ăn. Dù có băn khoăn vì lý do gặp gỡ này, nhưng cứ thấy nhắc đến ăn là mắt tôi lại sáng rực như đèn ô tô. Ồ chắc ch¼ng có gì đâu, nàng ta chỉ cảm ơn mình đã đưa Hoành Tá Tràng đến cạnh nàng ấy thôi. Nghĩ thế, nên tôi rộn ràng phi đến. Cục Kẹo hỏi thăm tôi liên tiếp, cô ấy cứ làm như tôi vừa mới bay từ sao kim về ấy. Cục Kẹo nhìn tôi chăm chú rồi hỏi.
“Chị đã hết buồn chưa?”
Tôi hơi sững người vì sự quan tâm của Cục Kẹo, tôi nói.
“Buồn gì nữa?”
“Chẳng phải chị chia tay người yêu, rồi anh ấy đi Singapore mà không hề níu kéo còn gì.”
Tôi bật cười, Cục Kẹo ơi là Cục Kẹo, chẳng ai sống mãi trong nỗi buồn được, mới một tí ti thế thôi mà mất cả cuộc đời tươi đẹp phía trước để khóc than thì liệu có phí phạm quá không? Cục Kẹo nắm tay tôi, mắt Cục Kẹo lúc đó thật lạ, vừa buồn vừa vui. Nói thật, tôi mà là con trai, chắc chắn tôi sẽ tình nguyện ngã vào đó, dù có chết đuối ngàn lần cũng cam lòng. Cục Kẹo nhìn th¼ng vào mắt tôi.
“Chị, chị thật là dũng cảm... không giống em...”
Tôi vội vàng ngắt lời.
“Chuyện qua rồi, em giờ cũng khác rồi, đừng nghĩ nhiều.”
“Cám ơn chị vì đã giúp em hiểu ra nhiều điều, em sẽ mạnh mẽ, sẽ học cách yêu thương bản thân mình hơn.”
Tôi mỉm cười, trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng mình sến rện đến thế. Tôi lảng sang hỏi thăm Hoành Tá Tràng, Cục Kẹo mỉm cười, “Anh ấy rất tốt...”.
Tôi cũng cười, nhưng có gì đó nhói lòng quá.... Cục Kẹo chào tôi về mà vẫn có gì đó thật lạ, cô bé định nói điều gì rồi lại thôi. Cục Kẹo đi rồi, tôi mới thở dài ngao ngán, trời ạ, sao mọi người xung quanh tôi, ai cũng tỏ ra bí hiểm đến thể nhỉ??? Sống mà phải gánh một bí mật nào đó, chắc hẳn họ sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Còn tôi, sao đời tôi lại cứ... nhẹ tênh thế này nhỉ?
Sau cuộc nói chuyện với Cục Kẹo, tôi vẫn còn nhăn hết cả trán để nghĩ xem thực ra, những biểu hiện đó là gì? Nhưng đành chịu. Ngay cả mẹ tôi, ở cạnh tôi bao nhiêu năm qua mà tôi còn không đoán nổi hành động của bà, thì Cục Kẹo đã là gì đâu.
Nhưng rồi, chính mẹ tôi đã quyết định phá vỡ những bí mật mà từ lâu bà cất giấu trong lòng. Tôi biết, để có được ngày ngồi đối mặt với tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện quá khứ đau buồn của mình, chắc hẳn bà đã suy nghĩ nhiều lắm. Sự thật dần được hé lộ và trái tim tươi vui của tôi tưởng chừng như gục xuống, một sự thật quá lớn lao, quá đỗi bàng hoàng trong cuộc đời tôi.
Mẹ ngồi trước mặt tôi, mẹ nhìn tôi, vẻ lo lắng và đau khổ hằn lên trên mặt mẹ. Tôi cố gắng trấn an mẹ, nhưng thực chất, tôi cũng đang cố trấn an mình, bởi mẹ tôi chưa từng có biểu hiện như thế. Tôi vỗ vỗ vào bàn tay gầy xanh của mẹ để an ủi.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ nói với con đi, dù thế nào mẹ vẫn còn có con mà.”
Lạy chúa! Thực sự lúc ấy tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất là mẹ tôi mắc một căn bệnh nan y nào đó, vì sau rất nhiều lần sâu chuỗi lại câu chuyện của mẹ và sếp Tam Mao, tôi nghĩ chỉ có khả năng đó là cao nhất thôi. Vậy nên, dù thế nào, tôi vẫn phải tỏ ra mình can đảm để nếu thực sự có chuyện đó, mẹ sẽ tin tưởng rằng mẹ vẫn còn có tôi để dựa vào. Mẹ khóc, tôi cố ngăn nước mắt mình lại.
“Mẹ, mẹ nói đi mẹ!”
Mẹ nhìn xuống, tôi thấy tay mẹ hơi run.
“Chuyện là... bố... bố... con tìm con...?”
Hả? tôi đờ người! Trong thoáng chốc, tôi không thể gọi tên cảm xúc của mình, rất lâu sau tôi đã định thần lại, tôi dồn dập hỏi mẹ.
“Thật hả mẹ? Ông ấy đang ở đâu?”
Mẹ tôi òa khóc. Mẹ liên tục nói xin lỗi và lau nước mắt, mẹ như chìm vào ký ức khi kể lại với tôi bí mật mà bà đã giấu kín suốt hơn hai mươi năm qua.
“Hồi đó, mẹ lấy chồng, một người chồng hào hoa và tài giỏi, ai cũng mừng cho mẹ...vậy mà!”
Tôi ôm mẹ vào lòng, lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ rằng mình đã lớn, ba cái chuyện này có gì đâu mà sốc, mình đã đủ cứng cỏi để mẹ tin tưởng và bảo mẹ khi cần thiết (Gớm, cứ như ai đó định ăn thịt mẹ tôi vậy). Mẹ tôi nức nở.
“Khi... ông ấy bỏ đi với người khác trước... Mẹ đã đau khổ quá... tuyệt vọng quá... nên mẹ gọi điện cho người đó, mẹ đã uống... say... người đó cũng say... và...mẹ... mẹ... đã có... con... sau đêm đó.”
Tôi bàng hoàng buông mẹ ra, nghĩa là sao? Nghĩa là tôi không phải con người đàn ông mẹ thù hận? Tôi là đứa con được sinh ra từ lầm lỡ của mẹ? Tôi choáng đứng dậy, mẹ tôi nhìn theo tôi nước mắt chảy dài. Mẹ nói, thực sự, người đó không hề biết gì về sự tồn tại của con, sau đêm đó, mẹ đã lên vùng núi sinh sống cùng dì của mẹ, cũng ở đó, mẹ mới phát hiện ra mình đã mang thai. Mẹ cắt đứt cuộc sống bên ngoài cho đến khi sinh tôi và khi tôi tròn hai tuổi mẹ mới quay lại thành phố... Người đàn ông đó, sau rất nhiều lần đi tìm mẹ tôi nhưng thất bại rồi ông được cử đi Nga học. Ông khăn gói lên đường mà không hề biết về sự có mặt của tôi trên đời. Đúng rồi, ông ấy làm gì biết rằng mình có con mà đi tìm tôi? Vậy là tôi đã trách nhầm ông ấy rồi. Nhưng... ông ấy... ông ấy là..ai? Mẹ tôi thảng thốt nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt mẹ, tôi đã kịp nhận ra điều đó, dù gì, tôi vẫn là một đứa thông minh mà... Tôi loạng choạng bước ra ngoài. Mẹ tôi hớt hải chạy theo hỏi.
“Con đi đâu, mẹ xin lỗi, mẹ quá ích kỷ, đáng lẽ mẹ phải cho con biết sớm hơn.”
Tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, tôi vụt chạy đi. Trong lòng tôi là sự vui mừng hay thất vọng? Là nỗi buồn hay hạnh phúc? Chính tôi còn không thể phân định nổi.
Tôi đờ đẫn bước vào văn phòng công ty và đứng im trước cửa phòng sếp Tam Mao, dù nhiều lúc định bước vào nhưng có gì đó níu chân tôi lại. Tôi thừa biết, giờ này ông ấy vẫn còn ở đây, điện vẫn sáng và tiếng điều hòa vẫn chạy. Bất giác, tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại trong phòng reo, sếp Tam Mao nghe điện thoại với giọng hốt hoảng rồi chỉ sau đó vài giây, tôi thấy sếp mở cửa lao nhanh ra ngoài. Nhưng... sếp khựng lại khi nhìn tôi... Mặt ông biến sắc, đôi mắt ông đầy nước, ông gọi tôi trìu mến “Phương!”. Tôi nhìn ông, người đàn ông này là bố tôi đấy, người mà tôi suốt ngày chê xấu, người mà tôi nhằng nhẵng đi theo đòi tăng lương, người mà tôi không ngần ngại chút mọi bức xúc trong lòng suốt thời gian qua, ông ấy là bố tôi. Sếp Tam Mao nhìn tôi như chờ đợi một cái ôm thật chặt, nhưng, sự thật này quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không biết xử lý như thế nào cho phải. Vì thế, tôi lại một lần nữa vùng chạy, bỏ lại tiếng gọi hốt hoảng của ông ấy sau lưng mình.
Tôi đi vô định trên đường, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông. Lần đầu tiên, nước mắt của nỗi buồn sâu kín và sự hân hoan bất ngờ hòa làm một. Tôi ngồi xuống gốc cây bên đường và gọi điện cho Hoành Tá Tràng. Thật sự, không hiểu tại sao vào giờ phút đó, tôi lại gọi cho anh ta, nhưng chẳng sao, giờ đây tôi cần một người thực sự tỉnh táo, mà Hoành Tá Tràng thì quá tỉnh táo còn gì.
Hoành Tá Tràng đến rất nhanh và cũng như lần trước, anh ta không hề hỏi tại sao tôi khóc, anh ta chỉ ngồi yên lặng cho đến khi tôi không thể khóc thêm được nữa. Tôi nói với anh ta là tôi có bố, tìm thấy bố rồi, nhưng tôi không dám nhận và không biết có nên nhận hay không. Hoành Tá Tràng lau nước mắt cho tôi, rồi nói.
“Tại sao không? Chẳng phải cô vẫn khao khát có bố đó sao?”
“Sao anh biết?”
Tôi rất ngạc nhiên, còn Hoành Tá Tràng thì quá lúng túng.
“Những gì thuộc về cô, tôi đều biết và muốn biết.”
Tôi im lặng, mặc dù, lúc đó, tôi nhìn thấy trong anh mắt của Hoành Tá Tràng có gì đó rất lạ, nhưng suy nghĩ về người bố thất lạc đã choáng hết tâm trí của tôi nên tôi chẳng kịp nghĩ xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Tôi kể cho Hoành Tá Tràng nghe câu chuyện của mẹ, tôi kể cho anh ta nghe niềm nhớ mong sâu kín mà cả tuổi thơ tôi dành cho bố. Tôi khóc, Hoành Tá Tràng ôm tôi vào lòng, tôi thấy tim mình ấm lại, thấy mình vững vàng hơn. Chúng tôi ôm nhau, rất lâu mà không ai nói với ai điều gì nữa. Khi buông nhau ra, tôi ngượng ngùng cúi mặt, còn Hoành Tá Tràng vội giục tôi về nhà.
“Chúng ta về thôi, chắc mọi người lo lắm.”
Anh ta kéo tôi đứng dậy và nắm chặt tay tôi trở về. Tôi nhìn anh ta và băn khoăn không hiểu, đây có thực sự là Hoành Tá Tràng, một cảnh sát giao thông nghiêm chỉnh, khó ưa mà tôi từng biết hay không? Trong bóng tối, tôi thấy mặt Hoành Ta Tràng hơi đỏ, anh ấy không nhìn tôi, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Tôi vừa bước chân vào nhà, mẹ tôi và sếp Tam Mao đã đứng đó từ lúc nào. Họ nhìn thấy tôi thì cả hai đều lao đến, mẹ ôm chầm lấy tôi và khóc. Sếp Tam Mao cũng gạt nước mắt. Mẹ tôi sờ nắn khắp người tôi.
“Trời ơi, thế mà mẹ tưởng con bỏ đi đâu hay bị làm sao rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi...”
Tôi gạt nước mắt, ôm lấy mẹ, Sếp Tam Mao nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời, tôi quay sang nhìn ông, rồi nhìn mẹ. Dưới sự khích lệ của mẹ và Hoành Tá Tràng, tôi sà vào lòng ông và gọi “Bố”. Tiếng gọi đó không phải được thốt ra từ miệng, mà từ sâu thẳm trái tim, tiếng gọi mà hai mươi mấy năm nay tôi vẫn thầm gọi trong giấc mơ. Sếp Tam Mao, à không, bố Tam Mao của tôi cũng nức nở theo.
“Bố đây, bố đây...”
Thế là cuối cùng, tôi đã tìm thấy bố, một ông bố bằng da, bằng thịt hẳn hoi chứ không phải là ảo giác. Trời ơi! Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi.
Đêm đó, tôi và bố Tam Mao đã ngồi suốt đêm trong phòng, tôi kể cho ông nghe hồi bé tôi sống thế nào, tôi học giỏi ra sao rồi tôi xinh đẹp như thế nào. Ông nghe tất cả điều đó với niềm sung sướng và hân hoan không hề giấu giếm. Thi thoảng, tôi thấy bố lau nước mắt, nhưng miệng vẫn cười rất tươi. Tôi không còn thấy ông xấu nữa, tôi thấy ông đẹp lắm, những đường nét trên khuôn mặt đều đẹp... giống tôi vậy... Trời ạ, vui quá nên trình “tự sướng” cũng tăng lên chóng mặt. Tôi bắt bố kể chuyện của ông, ông nói, thực ra ngày đó ông yêu mẹ tôi, yêu từ trước khi bà lấy chồng. Nhưng lúc đó, so với chồng của mẹ, ông chẳng có gì nhan sắc không, tiền bạc không, địa vị cũng không nốt nên không dám ngỏ lời. Ông chỉ âm thầm đi bên cạnh mẹ, làm bạn thân của mẹ cho đến cái đêm đó... khi mẹ gục ngã vì sự phản bội... ông đã ở bên. Tôi hỏi bố, tại sao sau đó lại đi biệt tích? Ông nói, sau đó ông đến tìm mẹ thì mẹ đã đi đâu mất rồi, ông mất cả năm trời để tìm nhưng không có manh mối gì. Đến lúc được cử đi học bên Nga, ông vẫn không ngừng tìm kiếm. Khi về nước, nhờ vào nhiều mối quan hệ, ông mới tìm được mẹ, mẹ nói rằng tôi là con của người đàn ông đã bỏ mẹ đi và ông cũng chẳng nghi ngời gì về điều đó. Khi mẹ kể rằng tôi không chịu đi xin việc, làm ở đâu cũng bị đuổi, tính tình ngổ ngáo khó bảo nên ông mới bảo mẹ tôi đưa tôi đến công công ty ông để ông dạy. Dù mẹ có ngần ngại từ chối, nhưng vì tôi thất bại quá nhiều lần, với lại ông cũng rất chân thành nên mẹ đồng ý. Từ đó, ông dần dần lờ mờ nhận ra điều đó, nhất là sự né tránh của mẹ tôi. Ông đã cố gắng hỏi mẹ nhưng mẹ luôn từ chối.
Tôi ngả lòng vào bố, tôi “buôn” đủ thứ chuyện và cảm giác như mình trở về thời bé dại. Bố tôi cười suốt, ông vuốt tóc tôi y như mẹ đã làm, ông giục tôi đi ngủ, nhưng tôi không chịu. Mẹ tôi đưa hoa quả lên cho hai bố con, bà liếc nhìn khuôn mặt đầy hạnh phúc của tôi, tôi vội kéo tay mẹ.
“Mẹ! Mẹ có yêu bố con không?”
Mẹ tôi sững sờ trong giây lát rồi đập bốp vào tay tôi.
“Hỏi gì mà thô thiển thế hả?”
Bố Tam Mao của tôi cười vang, tôi thoáng thấy mặt mẹ ửng đỏ.
“Nó giống em mà, rồi xưa chẳng phải em cũng rất kiêu hãnh nhưng lại hay bốp chát còn gì.”
Mẹ tôi lườm bố, đã thế thì tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu. Tôi kéo mẹ ngồi xuống cạnh bố.
“Tóm lại, là mẹ còn chê bố con ở điểm gì? Bố con tuy có hơi lùn một tí, hơi xấu một tí nhưng mà giỏi.”
Ôi trời ơi, khỏi phải nói, bố tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn mẹ tôi cũng không nhịn được cười.
“Trời ơi, con gái con lứa, nói bố như thế mà nói được à?”
“Ơ, con nói có hơi thô tí nhưng mà thật.”
Bố tôi vừa lắc đầu vừa cười.
“Này, em dạy con kiểu gì mà nó nói câu nào là giống anh câu đó vậy?”
Mẹ tôi nhấm nhẳng.
“Ai dạy, tự nó thế chứ.”
Tôi chả cần nói nhiều, đẩy bố mẹ lại gần nhau rồi tuyên bố.
“Xong, coi như nhận lời nhé, mai cưới luôn, con sẽ làm chủ hôn.”
Mẹ tôi vọi vàng lớn tiếng.
“Cái gì” Ai đời con cái đi làm chủ hôn cho bố mẹ bao giờ? Vớ vẩn.”
“A, thế là mẹ đồng ý rồi nhá.”
Tôi chui vào giữa hai người rồi nháy mắt với bố tôi, bố cười mãn nguyện, còn mẹ che mặt vì ngượng ngùng. Ô hay, già rồi, sao lại còn ngượng nhỉ? Thật là lắm chuyện, tôi mà là mẹ á, tôi cười đến mỏi hàm thì thôi... Suốt hai mươi sáu năm qua, đây là đêm vui nhất trong cuộc đời tôi, đêm nay, tự nhiên tôi trở thành một đứa trè trong vòng tay của hai người đã sinh ra tôi. Và họ, cũng dường như trẻ lại .Những ngại ngần,những giận hờn, những rào cản hay định kiến đều đã bị bỏ lại ngoài kia....ngoài cánh cửa nhà tôi.... Đêm nay, tiếng cười trong nhà tôi vẫn rộn ràng cho đến sáng.
Sáng hôm đó, tôi tự cho phép mình nghỉ làm một ngày. Ô, đương nhiên giờ tôi là “cô chủ nhỏ” của công ty rồi, thế nên việc tự ý nghỉ mà không cần xin phép là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Tôi vẫn ngất ngây trong niềm hạnh phúc nên cứ nằm trên giường cười như địa chủ được mùa, chốc chốc lại tự véo tay xem mình tỉnh hay mơ... Ô, mà bố tôi đâu rồi? Nhỡ ông không còn ở đây nữa thì sao? Tôi vội vàng phi nhanh xuống nhà, thấy mẹ tôi đang hì hụi đun đun nấu nấu, còn bố đang ăn mặc rất chỉnh tề. Vừa nhìn thấy tôi, bố đã nói.
“Con ăn nhanh rồi còn đi làm nhé.”
Cái gì? Rõ ràng là con tự cho phép mình nghỉ một ngày rồi mà? Bố đừng nói là bố bắt con đi làm trong khi đêm qua con không ngủ chút nào đâu đấy. Mặc kệ tôi phân trần, nhõng nhẽo, bố Tam Mao của tôi vẫn lắc đầu.
“Hôm nay phải đi làm, công tư phải rạch ròi chứ, hôm nay có việc quan trọng, con là trợ lý mà không đến thì còn nói làm gì nữa.”
Hây dà! Đấy, cứ tưởng có bố làm sếp mà đã sướng à?! Biết thế hồi xưa tôi chẳng nhận lời làm trợ lý làm gì cho mệt. Tôi còn chưa há miệng ra cãi được câu nào thì mẹ tôi đã hùa vào.
“Đúng đấy, đi làm giúp bố một tay, chứ ở nhà toàn chơi với phá thôi.”
Ôi mẹ! Rốt cuộc mẹ về phe ai hả mẹ? Con là con gái mẹ hai mươi sáu năm nay, còn bố con, ông ấy mới chỉ ở lại nhà mình có mỗi một đêm thôi mà. Thế là tôi rống lên.
“Nhưng đêm qua con không nghỉ tí nào.”
Bố tôi cười tủm tỉm.
“Có phải mỗi con không ngủ đâu mà con kêu?”
“Nhưng bố mẹ già rồi, thức nhiều xấu tí cũng ch¼ng sao chứ con còn trẻ mặt cứ như gấu trúc thì ế mất.”
Đến nước này thì bố tôi lại ngửa cổ cười ha ha, mẹ tôi lườm tôi cháy mặt, bố khoác tay qua vai mẹ một cách rất tự nhiên.
“Nó giống ai ấy nhỉ?!”
Mẹ tôi ngại ngùng nhưng có phần nép nhẹ vào tay bố.
“Nó giống anh chứ ai, đã xấu lại còn vô duyên.”
Thế là, không ai bảo ai, cả tôi và bố đều hét lên.
“Ai xấu cơ?”
Mẹ tôi cúi mặt xuống cười tủm tỉm. Nói chung, dù tôi có đấu tranh đến cỡ nào, bố vẫn xách cổ tôi đến công ty đúng giờ như thường lệ. Cứ tưởng là con của sếp là được ưu tiên, nào ngờ... còn bị thiết quân luật hơn gấp bội lần. Khổ quá đi mất thôi...
Mọi người ở công ty nhìn thấy khuôn mặt thiếu ngủ nhưng ánh mắt lại tràn ngập niềm vui của tôi và bố Tam Mao thì vô cùng ngạc nhiên. Một cuộc họp bất thường được triệu tập, bố tôi trịnh trọng đứng dậy với niềm hân hoan không thể giấu, “Hôm nay, tôi trân trọng giới thiệu với các bạn, con gái tôi, Đỗ Tiến Phương!”. Cả phòng họp lặng đi rồi lại xôn xao nhìn nau kinh ngạc, mà không kinh ngạc sao được, đến tôi còn chưa hết ngạc nhiên nữa là họ. Một lúc lâu sau, họ tiến đến bắt tay bố con tôi và chúc mừng lia lịa, tôi biết, những cái bắt tay đó, vẫn chất chứa nhiều băn khoăn. Nhưng có sao đâu, mọi hồ nghi rồi cũng dần được hé mở, cuộc sống vẫn luôn có rất nhiều bất ngờ mà. Cả ngày hôm đó, công ty tôi thực như một cái chợ vỡ, mọi người túm năm tụm ba bàn tán. Bố tôi khác với ngày thường, ông không cau mày khó chịu mà trái lại vô cùng thoải mái, chốc chốc lại nhìn sang phía bàn làm việc của tôi và cười mãn nguyện.
Trưa hôm đó, tôi phải vận dụng đủ các chiêu thức từ ăn vạ, đến nịnh nọt rồi dạo nạt thì bố mới đồng ý cho tôi nghỉ buổi chiều. Việc đầu tiên sau khi bước ra khỏi công ty là tôi sẽ đi tìm Hoành Tá Tràng!!! Vì dù sao, tôi cũng nên cảm ơn anh ta đã ở bên tôi trong lúc tôi bấn loạn nhất chứ.
Trên đường đến chỗ chốt anh ta trực, tôi ghé vào mua bánh mì kẹp thịt với dụng ý là sẽ ăn bữa trưa cùng Hoành Tá Tràng ở chốt trực. Cách mời ăn trưa này vừa tiện dụng lại đỡ tốn kém hơn vào hàng ăn nhiều, đấy nhé, bạn đừng nghĩ chân ngắn là không nghĩ được nhiều nhé. Chân tôi ngắn nhưng đầu tôi... dài... Tôi hân hoan đi đến chốt trực và lòng thâm nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta sẽ như thế nào khi thấy tôi xuất hiện mà không hề báo trước nhỉ? Chắc h¼n anh ta sẽ giật phắt bánh mì trên tay tôi nhai ngấu nghiến mà không cần cảm ơn hay xin xỏ gì cho mà xem. Anh ta vẫn thường vô duyên như vậy mà.
Khi vừa đến gần chốt trực, chân tôi đột nhiên khựng lại, hình ảnh từ xa tôi nhìn thấy là Hoành Tá Tràng đang ngồi bên vệ cỏ cùng ăn cơm hộp với Cục Kẹo, trong họ rất vui. Tôi im lặng nhìn họ, tự nhiên cảm thấy hai cái bánh mì cầm trên tay mình thật là thừa thãi. Tôi quay đi như trốn chạy, cảm giác lúc đó thật là kỳ lạ, vừa bẽ bàng, vừa ghen tị. Ơ, nhưng tôi có quyền gì mà ghen tị với họ, tôi cũng là cái gì đâu mà phải bẽ bàng?
Tôi vứt bỏ túi bánh và đi thẳng vào một quán café gần đó. Tôi ngồi ở đó rất lâu và tự hỏi, “Đỗ Tiến Phương! Thực ra mày muốn gì? Thực ra mày đang nghĩ gì?”. Hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần tôi vẫn không tìm ra được đáp án chính xác . Mà nói cho đúng hơn, tôi thừa biết cảm giác đó của mình, nhưng tôi không dám thừa nhận mà thôi và cũng ch¼ng còn có cơ hội để thừa nhận nó nữa. Thôi, cứ dừng lại tại đây thôi, để mọi thứ nhẹ nhàng trôi đi, tôi yêu quý Cục Kẹo và thực lòng không muốn bất kỳ ai phải tổn thương nữa.
Tối đó, không ngủ được, tôi ra ban công và nhìn lên trời. Tôi chả bao giờ có thói quen lãng xẹt đến thế. Nhưng giờ tôi thấy, trong lúc muộn phiền, chỉ cần ngước mắt nhìn lên, bạn sẽ thấy nỗi buồn của mình trở nên mênh mông hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn. Tôi cầm điện thoại và nhắn tin cho Hoành Tá Tràng: “Xin loi vi hom truoc da lam phien anh nhe. Va cam on vi da o ben toi luc toi can nhat”. (Xin lỗi vì hôm trước đã làm phiền anh nhé. Và cảm ơn vì đã ở bên tôi lúc tôi cần nhất). Ngay lập tức, tôi có tin nhắn hồi đáp: “Do do hoi! Bat cu luc nao can hay goi cho toi, toi ghet nghe xin loi va cam on.” (Đồ dở hơi! Bất cứ lúc nào cần hãy gọi cho tôi, tôi ghét nghe xin lỗi và cảm ơn). Tôi mỉm cười, anh ta vẫn chứng nào tật nấy, nhưng lần này tôi chẳng thấy anh ta đáng ghét chút nào nhỉ??? Cục Kẹo thật may mắn đã có anh ta, Hoành Tá Tràng dù đành hanh vậy thôi, nhưng cũng có lúc rất dịu dàng và dễ chịu, giống như lần trước anh ta ở cùng tôi trong nhà nghỉ khi tôi thất tình, rồi cái hôm anh ta ôm tôi vào lòng khi tôi vừa tìm thấy bố. Nhưng lúc đó, anh ta hoàn toàn là một con người khác con người mà bất cứ cô gái nào cũng yên tâm mà dựa vào. Nhưng không phải ai cũng có diễm phúc đó, đúng không? Bờ vai đó có khi chỉ dành cho Cục Kẹo, tôi chỉ mượn một chút thôi rồi lại trả về đúng vị trí của nó. Vậy thì, ai? Bờ vai nào sẽ là của tôi? Lãng Tử giờ đã xa tít mù khơi rồi, hay là Hăng-rô Nguyễn? Ối trời, không phải vậy chứ? Đừng nhé, ông trời, làm gì thì làm, chứ đừng se duyên cho tôi với anh ta nhé! Đời tôi, tôi chỉ thích giai đẹp mà thôi!...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT