Tôi thất tình, nhưng thay vì nhốt mình trong căn phòng trống để gặm nhấm nỗi buồn thì tôi chạy tưng tưng ngoài đường như một đứa quá rảnh việc. Không ai, kể cả mẹ tôi nghĩ rằng tôi có thể trở lại một cách đầy sinh khí như thế. Mọi người nghĩ rằng tôi có đã quăng tình yêu tan vỡ vào trong sọt rác rồi. Chỉ riêng tôi biết rằng tim mình vẫn nhói đau khi thoáng nhìn thấy bóng dáng lủi thủi đi về của Lãng Tử sau mỗi giờ tan làm.

Vì thế, tôi tránh gặp mặt Lãng Tử một cách tối đa, tôi đi làm sớm hơn rồi ra về muộn hơn tất cả mọi người. Tôi vẫn thầm đứng trên ban công nhìn theo Lãng Tử cho đến khi anh ấy khuất dần giữa dòng xe cộ hỗn loạn. Tôi biết, Lãng Tử rất buồn vì thái độ kiên quyết và lạnh lùng của tôi. Nhưng, còn cách nào khác đâu? Tôi nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ qua, thời gian rồi cũng dần làm phai mờ đi những rạn nứt trong lòng người, rồi Lãng Tử sẽ tìm thấy một người hợp với anh ấy hơn tôi, người không cảm thấy ngột ngạt trong thế giới đầy sự chỉn chu và hào nhoáng của anh ấy. Tôi tin là thế, ông bà ta chẳng nói rằng “Nồi nào úp vung nấy” còn gì, chúng tôi quá vênh nhau, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng lấp đầy những kẽ hở cho cả hai phía được. Nghĩ như thế, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Một buổi chiều, vào giờ tan tầm. Tôi lững thững lên sân thượng, từ tầng chín nhìn xuống, thấy lòng người chảy trôi như những con sông uốn lượn trên đường. Lần đầu tiên, tôi không còn tìm kiếm Lãng Tử trong dòng người đó nữa, tôi nghĩ, nên để mọi thứ đi qua để mình còn bước tiếp. Tôi hít một hơi thật dài cái không khí trong lành trên cao tít, nơi những ồn ào xe cộ dưới kia không thể nào với tới được. Đã có lúc, tôi nghĩ mình sẽ rời bỏ công ty này, rời bỏ tòa nhà này và rời bỏ cái sân thượng đã giúp tôi có những giây phút tĩnh tâm hiếm hoi này để đi đến một nơi khác. Nơi đó không có Lẵng Tử, không có những kỷ niệm của chúng tôi và càng không có những cơn nhói lòng khi nhìn thấy nhau như bây giờ. Nhưng rồi tôi nghĩ, chạy chốn không phải là tính cách của Đỗ Tiến Phương, tôi chọn cách đối diện, bởi một khi bản có đủ dũng cảm để đối diện với nỗi đau là khi bạn đã sẵn sàng để vượt qua nó.

Bất chợt, tôi có cảm giác như có ai đó sau lưng mình, tôi ngoái lại. Lãng Tử đứng im nhìn tôi. Tôi cố gắng mỉm cười một cách tự nhiên nhất nhưng mắt lại cay sè. Lãng Tử đến đứng cạnh tôi, đặt tay lên lan can, anh ấy không nhìn tôi, mà nhìn ra xa tít tắp. Lãng Tử hỏi.

“Em chờ anh à?”

“Không, em chỉ chờ cho hết tắc đường rồi về thôi.”

“Em ổn chứ.”

“Em ổn! Anh ổn không?”

“Anh không ổn chút nào.”

Tôi run run bấu chặt lan can, Lãng tử vẫn nói mà không nhìn tôi.

“Chúng ta… chia tay thật sao em?”

Tôi im lặng, vì chẳng biết nói gì vào lúc đó. Tôi sợ, sợ sẽ lại thêm một lần nữa gây ra sự tổn thương cho mình và cả cho anh.

“Anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn, nhưng… anh thật sự…thật sự…không muốn mất em.”

Tôi lại cố gắng để mỉm cười. “Anh không phải xin lỗi, vì cả hai chúng ta chẳng ai có lỗi, đơn giản vì chúng ta quá khác xa nhau, anh có thấy thế không?”

Lãng Tử gật đầu một cách nặng nề, tôi như người hụt hơi.

“Anh và em… chúng ta dừng lại tại đây thôi, em mong anh sẽ tìm được một người phù hợp với anh hơn, nếu tìm được một người như thế, anh hãy bảo vệ đến cùng tình yêu đó nhé….Đừng như…”

Tôi bỏ lửng câu nói, chẳng lên nhắc lại làm gì, sự tổn thương không bao giờ dễ dàng với bất kỳ ai. Tôi cố gắng giữ sự bình thản bằng giọng nói, nhưng kỳ thực bão giông đang cuồn cuộn trong lòng.

“Em về trước đây! Hết tắc đường rồi.”

Tôi quay người bước đi thật nhanh, tôi có dự cảm rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế. Lãng Tử vẫn không nhìn về phía tôi, anh quay lưng lại và nhìn lên bầu trời đã bắt đầu lốm đốm những vì sao. Tôi sải bước, trái tim như dịu lại, tôi cảm thấy thanh thản vô cùng khi nói được những lời từ tận đáy lòng với anh. Đột nhiên, Lãng Tử quay người lại và gọi to “Phương!”. Tôi đứng khựng lại, tiếng gọi thân thương ấy giờ tôi cảm thấy xa xôi biết chừng nào, Lãng Tử thốt lên “Anh yêu em!”. Tôi vỡ ào nước mắt, giá như, giá như tôi có thể phá tung mọi thứ để lao đến bên người đàn ông đã khiến tôi mê dại một thời. Giá như, tôi có thể gạt phăng mọi sự khác biệt, gạt phăng sự tổn thương và thất vọng trước đó để đến bên người đó. Nhưng không, tôi không muốn phải tổn thương thêm một lần nữa, anh ấy yêu tôi, nhưng anh ấy còn yêu nhiều thứ khác nữa… Những thứ đó, tôi thừa biết suốt đời anh không dám đánh đổi chúng để có tôi, tôi cay đắng nhận ra mình không khác gì người yêu đầu tiên của anh. Đột nhiên tôi nghĩ, biết đâu chính cô ấy cũng lựa chọn sự từ bỏ giống tôi. Tôi ngoái đầu lại, mỉm cười một cách chua chát “em biết!”. Và không để Lãng Tử nói thêm điều gì, tôi chạy vụt đi. Nước mắt từ đâu đó lăn xuống môi, vừa ấm nóng vừa mặn chat… Tôi đã trở về nhà cùng vị mặn chát đó, nhưng trái tim thì dường như nhẹ bẫng…

Kể từ cuộc nói chuyện với Lẵng Tử, tôi đã không còn buồn nhiều như trước nữa. Tôi cảm thấy mình đủ tự tin để bắt đầu cuộc sống mới, nói đúng hơn là tiếp tục cuộc sống trước đây mà tôi đã từng sống. Mẹ tôi mặc dù không nói, nhưng qua anh mắt, tôi hiểu bà vẫn luôn lo lắng cho tôi. Sau bao nhiêu chuyện, mẹ vẫn là người ở cạnh tôi âm thầm và tận tụy một cách điển hình của tất cả các bà mẹ trên thế giới này. Tôi thầm cảm ơn mẹ, như đã từng cảm ơn Hoành Tá Tràng và bà đã không hỏi lý do vì sao tình yêu của chúng tôi tan vỡ. Đó mãi mãi là bí mật của riêng tôi, tôi không muốn mọi người có cái nhìn khác về Lãng Tử, và quan trọng hơn, tôi muốn giữ cho mẹ tôi khỏi tổn thương khi biết sự thật. Tôi muốn mẹ mãi bình yên, muốn mẹ mãi kiêu hãnh, mãi tự hào về những năm tháng bà vật lộn một mình giữa biết bao đàm tiếu dị nghị để nuôi tôi.

Tôi không còn gặp lại Lãng Tử kể từ đó, Lãng Tử cũng không còn tìm cách liên lạc với tôi nữa. Chúng tôi đã đi qua nhau một cách lặng lẽ và không ít đớn đau dằn vặt, nhưng mọi thứ dường như đã đi đúng quỹ đạo của nó. Tôi trở về đúng nghĩa là tôi. Tôi bắng nhắng, tôi tự tin, tôi bị Èm IC, ai nói gì cũng được, nhưng đó là tôi, là con người thật của tôi. Và tôi vui vì điều đó! Các bạn thân mến, hãy làm những gì khiến bạn thấy vui, vì cuộc đời rất ngắn ngủi, đừng tiếc gì cả.

Trong những ngày tiếp theo, ngoài công việc ra, tôi thấy mình thật là thừa thãi. Tôi chẳng còn gì để làm nữa, Cây Sậy thì bận chăm Chuối Hột đang có bầu, Bi Ve thì có tí hơi gái vào là lặn không sủi tăm. Lần nào chẳng thế, cứ lừa được một cô là dong đi đâu mất, một thời gian sau lại lù lù xuất hiện và buông một câu “Lại tuột xích bố nó rồi”. Trời ạ vô duyên như nó có ma nào thèm! Nhưng vừa nguyền rủa nó, tôi lại nghĩ đến tôi, bố khỉ! Biết đâu sau này cả hai đứa đều ế chỏng ế chơ lại đi cưới nhau thì toi.

Mà nếu thế thật, thì tôi với nó chẳng đánh nhau ngày dăm ba bữa chứ chẳng ít đâu, nó chẳng khác gì tôi với Hoành Tá Tràng, cứ gặp nhau là khắc khẩu, nhưng không gặp lại thấy thiêu thiếu.

Ngay khi nhắc đến Hoành Tá Tràng, tôi chợt nhớ ra lâu lắm rồi tôi chưa làm được gì có ích cho anh ta. Có lẽ, bây giờ nhân lúc rảnh rỗi, tôi sẽ cố gắng tác thành cho đôi trẻ Hoành Tá Tràng và cục kẹo coi như cảm ơn anh ta đã ở bên tôi trong giai đoạn khó khăn. Vừa nghĩ đến đó thì điện thoại rung lên bần bật, người gọi là Cục Kẹo. Trời! Người đâu mà thiêng thế, chưa kịp thắp hương muỗi đã vo ve xuất hiện rồi. Tôi đang định há mồm ra nói ý định của mình thì Cục Kẹo bù lu bù loa rằng, Hoành không thích em, anh ấy tảng lờ em, mặc cho em đi theo anh ấy, mang cơm đến cho anh ấy… Blah… Blah… Cô ấy vừa nói vừa sụt sịt khiến tôi có cảm giác như cả tấn nước mắt vừa đổ vào điện thoại của tôi. Khó khăn lắm, tôi mới khuyên được Cục Kẹo im lặng. Tôi nói, chúng ta cần phải gặp mặt nhau, em đến nhà chị đi.

Chưa đầy mười phút sau, Cục Kẹo xuất hiện với chiếc váy hồng xinh xắn. Quả thật, tôi thấy phục nàng ấy quá, bất kể lúc nào nàng cũng điệu được. cô nàng nức nở xà vào lòng tôi. Chết cha! Tôi có phải là mẹ hay bảo mẫu của cô Cục Kẹo này đâu. Cục Kẹo cứ ôm lấy tôi, đung đưa, nức nở khiến tôi nổi cả da gà. Tôi đẩy Cục Kẹo ra, nhìn cô nàng giàn giụa nước mắt mà cục tức trong tôi trỗi dậy. Mới có tí thế thôi mà đã khóc méo cả mồm rồi, thật là xấu mặt cánh đàn bà con gái quá. Đã thế nhá, tôi cho biết tay. Tôi gào lên bắt Cục Kẹo lau nước mắt và dừng khóc. Cục Kẹo chớp chớp đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn tôi, chắc lúc đó thấy mặt tôi quá nghiêm túc nên cô bé không dám ăn vạ nữa mà ngoan ngoãn ngồi im. Tôi bắt đầu thuyết giáo, rằng không phải lúc nào khóc cũng giải quyết được mọi chuyện. Đàn ông không thích con gái yếu đuối (Nói thế thôi, tôi thì hiểu cái khỉ gì về đàn ông cơ chứ). Ở ngoài kia, còn đầy người khổ sở hơn, đau đớn hơn nhưng người ta vẫn sống tốt đấy thôi. Rồi không biết lấy ai làm ví dụ, tôi đành lấy cái thân mình ra vậy, đấy như chị đây này, vừa bỏ người yêu, đau khổ lắm, dằn vặt lắm nhưng có rơi nước mắt đâu (Quả này thì điêu có sừng, có mỏ). Cục Kẹo lại há hốc mồm nhìn tôi, được đà, tôi tiếp tục thuyết giảng mặc dù sau đó chả còn nhớ tôi vừa bô lô ba la những cái khỉ gì nữa. Cuối cùng, Cục Kẹo thốt lên một câu khiến tôi nở mày nở mặt “Chị, chị thật mạnh mẽ, so với những gì chị phải chịu đựng thì em ch¼ng đáng gì”. Chuyện! Tôi mà lại! Vì câu nói đó, tôi quyết định sẽ bày mưu tính kế cho Cục Kẹo và Hoành Tá Tràng một buổi hẹn hò thật là lãng mạn. Cục Kẹo sung sướng vỗ tay đôm đốp.

Tôi hẹn Hoành Tá Tràng đến quán café cạnh hồ. Sau vài giây ngạc nhiên, Hoành Tá Tràng vui vẻ nhận lời. Thế là tôi gọi điện ngay cho Cục Kẹo bàn bạc kế hoạch tác chiến. Tôi phi đến đó với khuôn mặt phơi phới như chính mình đi hẹn hò ấy. Hoành Tá Tràng cũng xuất hiện không lâu sau đó, mặt anh ta còn nở to như hoa đào dịp Tết. Công nhận, dù anh ta có mang vẻ mặt gì đi nữa vẫn toát lên vẻ điển trai và hào hoa kỳ lạ. Khổ, một mỹ nam như anh ta mà ế vợ thì quả là đáng tiếc thật. Hoành Tá Tràng ngồi xuống nhìn tôi một lượt, anh ta chép miệng.

“Không ổn, nhìn cô không giống con cóc, cũng chả giống con khỉ.”

Ô, khỏi phải xỉa xói, bản lĩnh tôi đây có thừa, tôi cười khẩy.

“Đương nhiên rồi, vì tôi là một kiều nữ xinh đẹp mà.”

Hoàng Tá Tràng ngửa cổ cười sằng sặc.

“Thế à, từ khi nào người ta gọi châu chấu là kiều nữ vậy?”

Đồ chết tiệt! Hoành Tá Tràng, anh không thể nhẫn nhịn trước tôi dù chỉ một giây hay sao? Tôi chỉ muốn đạp cho anh một cái để anh ta văng khỏi tầm nhìn của tôi mà thôi, đồ chết giẫm. Anh ta nhìn mặt tôi đằng đằng sát khí nên có phần dịu giọng xuống. “Đừng có phùng má trợn mắt lên thế, trông cô càng tiều tụy hơn đấy.”

Tôi sờ lên má mình, đúng là dạo này má tôi hóp đi nhiều thật, Hoành Tá Tràng đúng là mắt tinh như cú vọ, nhưng dù sao, tôi cũng cảm thấy ấm lòng khi nghĩ rằng mình cũng được quan tâm. Hoành Tá Tràng nhìn tôi chòng chọc.

“Này, cô sống lại rồi chứ!”

“Anh điên à? Tôi chết bao giờ mà bảo sống lại?”

Hoành Tá Tràng nhếch mép cười.

“Thế mà tôi cứ tưởng cô chết rồi, vì có thấy mời tôi đi ăn bữa nào để cảm ơn đâu.”

Ối giời, anh ta đúng là cái đồ tham ăn, tham uống, tham công nữa, cứ gặp không đòi ăn thì đòi trả công, không đòi trả công thì đòi cám ơn, thế này mà Cục Kẹo cũng mê mới lạ. Tôi nhếch mép lên định nói gì đó thì Cục Kẹo làm như vô tình lướt đến, nhìn thấy Cục Kẹo, tôi cũng giả vờ làm như ngạc nhiên lắm (Ôi, trình độ diễn kịch của tôi và Cục Kẹo thật siêu phàm). Hoành Tá Tràng ngẩn người nhìn Cục Kẹo rồi anh ta đánh mắt sang tôi như thể thăm dò xem có phải tôi giở trò gì không. Tôi đương nhiên là tỉnh bơ rồi, tôi giả vờ đon đả.

“Ôi, em đi đâu thế này? Hẹn hò ai hả?”

Cục Kẹo cũng đáp lại trơn tru.

“Em có ai đâu mà hẹn hò, đi chơi một mình thấy cái quán này hay hay nên ghé vào thôi, hai anh chị ngồi lâu chưa?”

Hoành Tá Tràng mỉm cười một cách lịch sự, nhưng tôi thấy trán anh ta vã mồ hôi. Ha ha, thật là vui quá, tôi lại tiếp tục mà kịch của mình bằng cách nằng nặc mời Cục Kẹo ngồi cùng bàn, Hoành Tá Tràng cũng gật đầu một cách gượng gạo. Cục Kẹo hớn hở ngồi xuống, cả ba chúng tôi ngồi một bàn trong không khí hết sức vui vẻ (Chỉ có tôi và Cục Kẹo vui thôi, chứ Hoành Tá Tràng thi thoảng vẫn lườm tôi cháy mặt).

Ngồi được một lúc, Cục Kẹo trở chứng đau bụng quằn quại, tôi và Hoàng Tá Tràng hốt hoảng dìu cô ấy ra ngoài. Hoành Tá Tràng nhất định đòi đưa Cục Kẹo đến bệnh viện, còn Cục Kẹo liên tục xua tay nói muốn về nhà cô ấy, sẽ có thuốc. Loằng ngoằng một lúc, tôi tống cả Cục Kẹo và Hoành Tá Tràng lên taxi và không quên dặn dò.

“Chăm sóc cho cô ấy nhé, tôi phải về, mẹ tôi gọi có việc gấp”.

Hoành Tá Tràng luống cuống.

“Còn xe…xe của tôi?”

“Gửi lại đây đi, mai anh tự qua mà lấy.” Trong lúc đó, Cục Kẹo không ngừng rên rỉ, Hoành Tá Tràng hối thúc cậu tài xế lái xe chạy thật nhanh. Tôi đứng lại nhìn chiếc xe phóng vèo qua ngã tư rồi mỉm cười sung sướng. Ha ha, đôi trẻ hôm nay sẽ có cơ hội tâm sự với nhau đây. Hoành Tá Tràng ơi! Anh tinh ranh thế mà cũng bị lừa à. Tôi đắc trí nhìn theo chiếc xe taxi đang mất hút trong ánh đèn đường, tự nhiên, trong lòng có chút gì đó hẫng hụt quá. Chắc thấy người ta có đôi, có cặp nên tôi lại chạnh lòng đây. Tôi lắc đầu như để gạt mình ra khỏi cảm giác đó và thanh thản trở về nhà.

Khi bước vào nhà, tôi nhìn thấy sếp Tam Mao và mẹ tôi ngồi như tượng đá trong phòng khách. Tôi định chuồn lên phòng để cho “đôi chim câu” được tự nhiên, nhưng thấy không khí không bình thường nên tôi lò dò đi đến, nở một nụ cười đầy vẻ nịnh nọt và chào đón.

“Ô, mẹ và chú ngồi đây à?”

Cả hai giật mình khi nhìn thấy tôi, sếp Tam Mao đứng bật dậy, giọng nói đầy vẻ kích động.

“Phương!”

Mẹ tôi vội vã đứng dậy, bà vội vàng can thiệp.

“Không phải thế đâu, anh nhầm rồi, anh về đi.”

Trước thái độ lạnh lùng và cương quyết của mẹ, sếp Tam Mao nhìn tôi, cái nhìn rất lạ, rồi gật đầu bước đi. Mẹ liếc mắt nhìn tôi, giờ tôi mới nhận ra, đôi mặt mẹ ngấn nước. Từ rất lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy mẹ khóc, mẹ tỏ ra cứng cỏi để tôi có thể tin cậy và vững vàng mà lớn lên. Tôi tới gần, đặt tay lên vai mẹ và hỏi nhỏ.

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi như choàng tỉnh, bà gạt tay tôi ra và nói lạnh tanh.

“Không có gì, mà con đi đâu về đấy? Con gái con lứa, đi chơi cũng phải biết giờ mà về chứ!”

Chẳng hiểu tại sao tôi lại “Vâng” một cách ngoan ngoãn đến thế, mẹ tôi đi thẳng vào phòng và tắt điện luôn lúc đó. Trong lòng tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng! Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra giữa hai người đó? Mẹ tôi khóc, có nghĩa là mẹ cũng có tình cảm với sếp Tam Mao mà, vì từ trước đến nay bao nhiêu người đàn ông đến bên bà, có ai làm cho bà khóc được đâu. Nếu thật sự mẹ tôi có tình cảm với ông ấy, tại sao bà không tiến tới? Hay vì tôi? Nếu là tôi thật thì mẹ ơi, mẹ nhầm rồi, dù sếp Tam Mao có xấu đến mấy, có lùn đến mấy, thì ông ấy vẫn là một con người đáng mến. Dù cho chưa bao giờ thích cải vẻ mặt cá trê của ông ấy, nhưng con luôn thích thú với tâm hồn bao dung và trí thông minh tuyệt đỉnh của ngon người ấy. Con có thể nói với ông ấy những điều con chưa bao giờ nói được với mẹ, ông ấy là sếp, là chú, là bạn của con, và nếu có thể, là cha dượng cũng chẳng có vấn đề gì đâu mẹ. Tôi đã trăn trở cả đêm như thế, và quyết định, tôi phải ra tay thôi, phải tác thành cho “đôi bồ câu già” này mới được. Tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch rác hợp của mình và mỉm cười khoan khoái. Ôi, sao bây giờ tôi phát hiện ra mình có khả năng và yêu thích công việc mai mối quá, không khéo sau này mở một trung tâm tìm kiếm bạn đời cũng nên ấy chứ.

Sáng hôm sau, khi đến công ty, tôi gọi điện ngay cho Cục Kẹo để biết kết quả. Nói thật, cả đêm qua, ngoài việc trăn trở việc của mẹ tôi và sếp Tam Mao ra, tôi vẫn không thể yên giấc vì Cục Kẹo và Hoành Tá Tràng. Không hiểu sao tôi nóng ruột đến thế, rất nhiều lần định nhấc máy gọi cho Hoành Tá Tràng nhưng rồi lại thôi. Đấy, hiếm có bà mai mối nào tâm huyết và nhiệt tình như tôi. Cục Kẹo vừa nhấc máy đã xổ ra một chàng giọng đầy hồ hởi.

“Chị, Đêm qua anh ấy ở suốt đêm với em.”

Trời! Không phải thế chứ, mới có một đêm mà đã… Ôi trời ơi! Tôi vừa sốc, vừa như phát rồ lên, thằng cha Hoành Tá Tràng, hóa ra anh cũng hóa gái đến thế, thế mà lúc nào cũng giả vờ mang cái vẻ mặt lạnh lùng và bất cần, thật là đểu cáng. Dù trong lòng không ngừng xỉa xói Hoành Tá Tràng nhưng tôi thật sự không biết nói thế nào với Cục Kẹo. Cục Kẹo thấy tôi im lặng thì sốt ruột hỏi.

“Chị, sao thế?”

“Này, thế là… chuyện… đó… hai người… đã… làm rồi à?”

Tôi hỏi lại bằng thứ giọng rất lạ, dường như đó không phải là giọng của tôi. Cục Kẹo tỏ rõ sự ngạc nhiên.

“Chuyện đó là chuyện gì? Chị đừng nghĩ vớ vẩn, hôm qua em giả vờ đau bụng, em rên rỉ suốt và năn nỉ anh ấy ở lại, cuối cùng anh ấy ngồi trông cho em ngủ cả đêm đấy.”

Phù! Thế là chưa có chuyện gì xảy ra, thế mà tôi cứ tưởng… Ôi, mà nếu có chuyện đó xảy ra thì có liên quan quái gì đến tôi mà phải lo lắng ghê gớm đến thế chứ. Tôi chúc mừng Cục Kẹo và nhắc nhở cô bé không lên vồ vập mà phải tỏ thái độ lúc gần, lúc xa để anh ta phải chạy theo mình. Cục Kẹo cảm ơn rối rít, hứa là sẽ đãi tôi một trận ra trò. Tôi cười như địa chủ được mùa.

Đấy, việc của Hoành Tá Tràng và cục kẹo tạm ổn, giờ thì đến việc làm cao thượng nhất trong đời tôi, đó là tìm chồng cho mẹ. Tôi đứng dậy, phóng vù vào phòng sếp Tam Mao, chuẩn bị sẵn một nụ cười hết sức gian manh. Sếp nhìn tôi kinh ngạc, có vẻ như những gì diễn ra đêm qua khiến ông có phần phiền não. Ông mỉm cười độ lượng nhìn tôi.

“Chuyện gì mà chạy như ma đuổi thế? Anh Hăng – rô Nguyễn kia lại đến tỏ tình à?”

Tôi lắc đầu nhưng vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý. Sếp nheo nheo mắt nhìn tôi, ông thừa biết con bé này quá nhiều trò khiến ông không thể nào đoán được. Tôi lại gần ông, ghé vào tai và hỏi nhỏ.

“Chú, Chú yêu mẹ cháu không?” Sếp Tam Mao giật mình nhìn tôi rồi nhìn sang chỗ khác một cách vừa ngại ngùng vừa thảng thốt.

Ối trời, đến tuổi này rồi vẫn còn bày đặt thẹn thùng. Đã thế thì tôi nói toạc móng heo ra cho nó đỡ phải dài dòng. Tôi nói tôi sẽ giúp ông tán mẹ tôi, ông từ chỗ ngạc nhiên lại quay qua mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Tôi giả vờ bịa ra chuyện mẹ tôi đang có một ông chủ tịch tập đoàn nào đó đang tán rất ráo riết để kích động sếp Tam Mao. Quả là có ích thật, sếp giục tôi nghĩ cách, tôi bắt sếp phải làm hoàn toàn theo ý tôi. Sếp gật lia lịa. Ha ha, mình siêu thật, một mũi tên bắn trúng mấy đích, vừa kiếm được chồng cho mẹ, vừa khiến sếp phải nghe lời và nể phục mình. Tuyệt, tôi tếch ra khỏi phòng sếp mà bắt đầu nghĩ mưu kế… sạch để chinh phục mẹ.

Cuối buổi làm, tôi lon ton đi dắt xe, không quên hẹn với sếp Tam Mao thứ bẩy tuần này sẽ bắt đầu chiến dịch tán tỉnh. Trong khi vừa dắt xe, vừa lẩm nhẩm hát một bài tôi tự bịa thì có tiếng gọi.

“Phương! Phương!”

Tôi ngoái lại. Hây dà! Là Hăng-rô Nguyễn! Từ hồi tôi và Lãng Tử chính thức chia tay, Hăng-rô Nguyễn tấn công tôi rất quyết liệt. Khi thì một bó hoa, khi thì một chiếc bánh, khi lại là một quyển sách lãng xẹt nào đó. Tôi ớn quá, nhưng lần nào anh ta cũng ép tôi nhận bằng được. Suy cho cùng, anh ta vẫn là một người tốt, dù cách tán tỉnh có khờ khạo đi nữa nhưng tôi rất tôn trọng anh ta bởi ở anh ta có sự chân thành. Ôi, nhưng tôn trọng khác tình yêu! Tôi nhìn Hăng-rô Nguyễn đi đến ôm một con cá sấu bông to đùng, nó phải to bằng người anh ta chứ ch¼ng chơi. Nụ cười vụt tắt, trời ơi, đừng nói là anh định tặng tôi của nợ này đấy nhé. Hăng-rô Nguyễn chìa nó về phía tôi, thế là biết rồi đấy, kiểu gì tôi chẳng phải ôm cái con vật gớm ghiếc đó về, mà nó lại to đùng như thế, thế này thì tôi còn mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu với đời nữa. Tôi hét lên.

“Này, ý anh là tôi xấu như con cá sấu này hả?”

Hăng-rô lúng túng.

“Không! Anh… thực sự… thấy nó đáng yêu mà.”

Trời đất quỷ thần ơi, trên đời này chỉ có mỗi Hăng-rô nói là cá sấu đáng yêu thôi. Mặt anh ta ngắn tũn khi nhìn thấy cái bĩu môi dài thượt của tôi, loanh quanh mãi, cuối cùng tôi cũng nhận cho nó được việc, chẳng lẽ cứ đứng giằng co con cá sấu với một anh chàng cũng “cá sấu” nốt ở trước cổng công ty. Hăng-rô hí hửng lấy dây, giúp tôi chằng con cá sấu sau xe cho chắc chắn. Tôi vội vàng mặc thêm cái áo khoác nắng, bịt kín mặt chỉ hở hai con mắt (Tất nhiên là để người đi đường không biết tôi là ai) rồi lao xe vút đi. Thật là khổ, con cá sấu dài ngoằng khiến tôi vất vả lượn lách để tránh va chạm. Haizzz, tính tôi vốn thương người thế đấy, ai cho gì cũng nhận nên mới tự hại mình. Tôi thề, từ nay không nhận bất cứ thứ gì của Hăng-rô Nguyễn nữa. Vừa lúc đó, có ai đó lách xe lại gần xe tôi.

“Ê! Cá sấu!”

Khi hắn cất giọng lên là tôi biết ngay oan gia của mình đã đến.Tôi liếc mắt nhìn Hoành Tá Tràng.

“Anh cũng nhận ra tôi à.”

“Ồ, đương nhiên, cô có biến thành phân tôi cũng nhận ra.”

“Đồ thô bỉ!”

“Không thô bỉ bằng cái thằng cha tặng cô con cá sấu này.”

“Anh rình tôi hả.”

“Không, chỉ tình cờ thấy thôi.”

Điên quá! Sao ông trời suốt ngày bắt tôi phải nhìn thấy bản mặt của hắn ta chứ. Tôi chẳng nói chẳng rằng, phi xe vút lên phía trước chạy như bay để khỏi nhìn thấy hắn. Hoành Tá Tràng hớt hải gọi theo.

“Ê, chậm thôi, cô muốn chết hả.

Ừ, nếu chết để không nhìn thấy anh thì tôi thà chết cho đỡ bực. Tối hôm đó, tôi về lôi con cá sấu ra đánh một trận vì tội làm tôi nhục nhã như hôm nay. A ha, từ nay tôi sẽ coi nó như Hoành Tá Tràng để sỉ vả cho sướng.

Tôi và sếp Tam Mao bắt đầu chương trình hội ý xem nên bắt đầu chiến dịch tán tỉnh mẹ tôi như thế nào. Cũng gian nan phết, tôi xoắn não cả tuần mà chẳng nghĩ ra được cái gì. Với một người như tôi, tình yêu bắt buộc phải bắt đầu bằng nhan sắc, sau đó là dạ dày và kế đến mới là hoa hồng. Nhưng sếp Tam Mao của tôi chẳng có tí nhan sắc nào thì làm sao mà khiến người ta bắt đầu yêu cơ chứ. Nhìn đi nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống tôi chẳng biết làm thế nào. Haizzz, giá như sếp tôi đẹp trai một tí có phải đỡ khổ không.

Sếp Tam Mao có vẻ không quan tâm lắm đến ba cái kế hoạch tùm lum của tôi. Sếp thi thoảng nhìn tôi cảm kích.

“Cháu ủng hộ chú và mẹ cháu thật thà?”

Tôi hồn nhiên trả lời.

“Tất nhiên, cháu quý chú mà!”

Mặt sếp Tam Mao chợt đỏ lên, mắt ông long lanh đến lạ, ô kìa, người chú yêu là mẹ cháu chứ không phải cháu đâu nhé, chú long lanh với cháu cũng chả có ích gì đâu.

“Cháu quý chú thật chứ?”

“Thật.”

“Tại sao thế?”

“À, tại vì chú trả lương cho cháu đúng hạn, chú không mắng cháu nhiều như những nhân viên khác, chú chị khó nghe cháu tâm sự...”

Ông mỉm cười có vẻ rất hài lòng, tôi cảm nhận rõ niềm vui trong nụ cười đó. Không hiểu sao, cứ nhìn thấy ông cười là lòng tôi ấm lại, mặc dù, ông cười rất xấu.

Loằng ngoằng mãi, tôi quyết định bắt sếp ăn mặc thật bảnh choẹ và ôm bó hoa ly thơm lừng cộng với một hộp sôcôla (Chủ yếu là tôi thích ăn món này, còn hoa ly thì tôi nghĩ, già rồi thích mấy hoa thơm tho kiÓu này chứ hoa hồng thì sến quá) đến trước cửa nhà tôi. Đương nhiên, sếp phải đối kịch liệt, ông lấy lý do già rồi, ai lại lãng mạn kiểu trẻ con đó nữa, người ta cười cho. Tôi không đồng ý, tuổi nào cũng cần có sự lãng mạn chứ. Tôi vừa thề, vừa hứa, vừa đảm bảo rằng chiến dịch sẽ thành công và ủi thân hình béo lùn của ông ra cửa.

Sếp Tam Mạo mặc bộ véc do đích thân tôi chọn, bó hoa ly ngát hương và hộp sôcôla cũng do tôi chọn nốt. Sếp đứng tần ngần trước cổng nhà tôi, hết nhìn hoa lại nhìn sang tôi. Ôi, thật buồn cười, tôi chưa từng thấy vẻ mất tự tin của ông ấy, ở công ty thì oai vệ, khệnh khạng là thế mà đến đây thì nhát như con gián. Tôi đẩy lưng ông.

“Chú, tiến lên đi! Cháu chuồn đây, mẹ cháu mà biết cháu bày trò này chắc bà ấy giết.”

Sếp Tam Mao kéo tay tôi.

“Này, có chắc là mẹ cháu thích mấy thứ này không?”

“Thích, cháu thề đấy, nhanh lên chú!”

Sếp Tao Mao gật đầu rồi bấm chuông, còn tôi thì chạy biến!!! (Thực ra là nấp vào một góc để quan sát). Mẹ tôi chậm rãi ra mở cửa, vừa nhìn thấy sếp Tam Mao, mẹ thở dài.

“Sao anh không báo trước, em không nhiều thời gian đâu!”

Mẹ vừa mở cửa, sếp đã lách người vào chìa bó hoa cho mẹ. Hí hí, “cặp đôi” này cũng lãng mạn phết. Bỗng nhiên, mặt mẹ tôi nhăn lại, bịt mũi và hắt xì lia lịa, bà đẩy bó hoa ra. Sếp luống cuống hỏi.

“Em làm sao thế?”

“Em bị dị ứng hoa... ly... anh vứt... vứt đi.”

Ôi trời, tại sao tôi lại quên mất điều đó nhỉ? Có lần mẹ tôi đã suýt ngất xỉu vì đi qua hàng bán hoa ly mà. Trời ạ, cứ mãi hí hửng mai mối nên quên béng mất. Tôi nghe thấy sếp luống cuống xin lỗi, mẹ tôi thì hắt xì và ôm ngực khó chịu. Sếp Tam Mao ngay lập tức tố cáo tôi (Hèn thế không biết).

“Anh xin lỗi, anh không biết, tại cái Phương, nó...”

“Cái gì, trò này là của con Phương hả? Nó đâu rồi?”

“Nó vừa đi rồi.” Tôi xong, sếp ơi là sếp, cháu đã giúp chú đến nước đấy rồi mà chú còn cả gan khai cháu ra là sao? Thật là làm ơn mắc oán, tôi vội vàng co giò chạy biến, chỉ thấy tiếng mẹ tôi gọi đằng sau.

“Phương! Con quay lại đây ngay.”

Mẹ gọi thế chứ gọi nữa thì chẳng đời nào tôi quay lại, người ta nói quay đầu là bờ, nhưng tôi thừa biết đằng sau tôi là sư tử, tôi chả dại.

Đấy, thế là không dưng, tôi lại lang thang ngoài đường chỉ vì làm việc tốt. Không còn cách nào khác, tôi phi ra quán tra chanh. Nhưng ngồi một mình thì buồn quá, gọi Cây Sậy và Bi Ve thì cả hai không nhấc máy. Đấy, bạn với chả bè, cứ có vợ có người yêu tí là bỏ bạn không thương tiếc. Tôi nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Hoành Tá Tràng, có anh ta trả tiền giúp mà con được cãi nhau cho đỡ chán thì cũng được mà.

Hoành Tá Tràng lững thững đi đến. Anh ta hớn ha hớn hở hỏi.

“Trúng số hay sao mà mời tôi thế này?”

“Trúng cái con khỉ, đang chán đây này.”

“Sao? Trời sắp sập à?”

“Điên à. Tôi suýt bị mẹ tôi đuổi đánh đấy.”

Hoành Tá Tràng cười khoái trá.

“Ô, tôi mà là mẹ cô thì tôi đánh cô ngày dăm trận là ít.”

Tôi lườm anh ta rách mắt. Hoành Tá Tràng im lặng rồi hỏi một câu chả liên quan.

“Cô sao rồi? Còn buồn không?”

“Tôi á, tôi đang vui như tết.”

Hoành Tá Tràng gật đầu, anh ta không nói thêm gì nữa. Tôi nhân tiện hỏi chuyện của anh ta và Cục Kẹo, tự nhiên anh ta nổi cáu.

“Ch¼ng có gì cả.”

Tôi vẫn kiên trì, vì thực sự tôi thấy thương Cục Kẹo, mặc dù phải công nhận rằng cô ta rất phiền phức.

“Tôi nghĩ anh đừng xua đuổi cô ấy như thế, hãy cho cô ấy một cơ hội.”

“Tại sao tôi lại phải làm thế chứ, cô ta phiền phức lắm.”

Tôi nhìn Hoành Tá Tràng mặt đang đỏ lựng, không biết vì tức tôi hay vì xấu, nhưng mặc kệ anh, tôi phải hoàn thành vai trò bà mối của tôi chứ. Tôi nói với Hoành Tá Tràng về Cục Kẹo, tôi nghĩ Cục Kẹo là một cô gái tốt, dù là một cô gái yếu đuối, nhưng cô ấy còn giỏi hơn tôi nhiều, cô ấy dám yêu và dám theo đuổi tình yêu ấy đến cùng. Dù, cô ấy chỉ nhận lại rất nhiều thất vọng nhưng không hề bỏ cuộc. Một con người tưởng chừng như sẽ chết vì những tổn thương nhỏ nhặt nhưng lại hết sức kiên định với tình yêu của mình. Cô ấy có tiền, nhưng lại thiếu thốn tình cảm, bố một đằng, mẹ một nẻo, không có lấy một người bạn thân, và khi biết yêu thì lại bị xua đuổi. Suy cho cùng, cô ấy là một con búp bê cô đơn, cô ấy cần một chỗ dựa, cần một người ở bên để tránh những cơn yếu lòng khi nghĩ đến cái chết.

Tôi nói rất nhiều, rất nhiều và tôi không nghĩ rằng mình đã nói được những lời hoa mỹ như thế. Nhưng, hoàn toàn không có sự bịa đặt ở đó (Mặc dù tôi là chuyên gia bịa đặt), đó là những gì tôi nghĩ từ tận đáy lòng mình. Hoành Tá Tràng im lặng. Anh ta không còn vẻ cáu giận nữa, anh ta đan hai tay vào nhau và nhìn tôi với ánh nhìn buồn bã và nói: “Tôi biết”. Tôi gật đầu.

“Vậy anh hãy đối xử tốt với cô ấy, đừng lạnh lùng đến tàn nhẫn như thế nữa, tôi thấy hai người rất đẹp đôi.”

Hoành Tá Tràng nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn khiến tôi đỏ bừng mặt, tôi cúi xuống để tránh ánh mắt như thiêu đốt đó. Hoành Tá Tràng nói nhỏ.

“Cô nghĩ thế à?”

Tôi gật đầu, Hoành Tá Tràng im lặng tu một hớp nước rồi đứng dậy.

“Về thôi.” Tôi nghe trong giọng nói đó có sự kích động đang kìm nén. Hoành Tá Tràng đưa tôi về, cả hai đi bộ cho đến lúc về đến nhà tôi, không ai nói gì, thi thoảng tôi chỉ nghe tiếng thở dài rất nhẹ của anh ta. Trời ơi, cái không khí chết tiệt này khiến tôi cũng có cảm giác buồn quá, một nỗi buồn man mác thật khó hiểu.

Tôi chia tay Hoành Tá Tràng và len lén mở cổng vào nhà. Tôi cố gắng phi lên phòng một cách nhanh nhất để tránh mặt mẹ. Tôi vừa lao vào phòng chốt cửa thì ngay lập tức mẹ tôi lại gõ cửa.

“Phương! Phương! Ra đây ngay!”

Tôi leo lên giường trùm chăn kín mít.

“Còn ngủ rồi!”

“Ngủ cái gì, ra đây ngay!”

“Con ngủ rồi, thật mà.”

Tôi nhất định không xuất hiện mặc cho mẹ tôi liên tục gõ cửa. Nói về độ gan lì thì mẹ tôi làm sao bằng tôi được. Cuối cùng bà vẫn phải bỏ cuộc.

Tôi nằm nhìn lên trần nhà, sao tự nhiên có cảm hụt hẫng quá. Tôi nhớ đến Lãng Tử, tôi cầm điện thoại lên, nhìn lại một loạt ảnh tôi đã chụp với anh ấy. Ngần ngừ một lúc, tôi xoá từng chiếc ảnh một. Dù, những lúc ấn Delete là tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng, tôi quyết định xoá, xoá hết những gì còn sót lại của quá khứ để bắt đầu lại. Ai đó đã nói rằng “quá khứ là cứ khoá”, vậy thì khoá đi, khoá hết để tiếp tục cuộc hành trình đi tìm chìa khoá mở ra những cánh cửa khác. Tôi chìm vào giấc ngủ, và không hiÓu sao, trong giấc mơ, gương mặt của Hoành Tá Tràng lúc chúng tôi nói chuyện về Cục Kẹo khiến tôi thấy nhói lòng.

Sáng hôm sau, tôi phi thẳng vào phòng sếp Tam Mao để nắm bắt tình hình. Sếp nhìn tôi cười gượng gạo. Sếp nói hôm qua phải mua thuốc dị ứng cho mẹ tôi, hình như mặt mẹ næi đầy nốt gì đó. Ối trời, chuyến này thì tôi chết chắc rồi, thảo nào mà tối qua mẹ tôi lại hùng hổ gõ cửa phòng tôi như thế. Tôi an ủi sếp.

“Thôi, chú khỏi lo, thua keo này ta bày keo khác!”

Sếp Tam Mao xua tay lắc đầu nguầy nguậy.

“Thôi, chú xin, chú sẽ có cách riêng của chú, cháu lo đi tìm một thằng đẹp trai nào đó đi.”

Thôi, xong! Thế là lòng tốt của mình bị từ chối rồi, nếu sếp Tam Mao không cần tôi tư vấn nữa thì tôi còn việc gì làm sau giờ làm nữa đâu.Tôi cố gắng thuyết phục nhưng sếp vẫn nhất quyết từ chối. Haizzz, người ta bảo nhiệt tình cộng với ngu dốt thành phá hoại cũng chẳng sai. Thế là từ nay, trong chuyện tình của mẹ và sếp Tam Mao, tôi chính thức bị cho ra rìa!!! Thảm quá!

Rốt cuộc, có vẻ tôi mai mối cũng mát tay, ngoài sự đổ bể của sếp Tam Mao và mẹ tôi ra còn đôi Hoành Tá Tràng và Cục Kẹo có vẻ khả quan. Bằng chứng là Cục Kẹo hồ hởi khoe với tôi Hoành Tá Tràng không còn xua đuổi hay lạnh lùng với cô nữa. tôi nghĩ, chắc Hoành Tá Tràng đã thay đổi suy nghĩ sau khi nói chuyện với tôi. Thế cũng tốt, họ sẽ hiểu nhau hơn, biết cảm thông cho nhau hơn và biết đâu tình yêu lại bắt đầu từ đó. Tôi mừng cho họ và chạnh lòng nghĩ đến mình, ch¼ng nhẽ sau cuộc tình với Lãng Tử, tôi không còn ai để tăm tia và tán tỉnh nữa sao? Ôi, mọi người đừng nghĩ là tôi ế, vì bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ế cả. Sở dĩ, tôi cô đơn vì tôi chưa tìm được ai thích hợp mà thôi. Ô! Mà sự thực thì đâu phải tôi không có ai theo đuổi. Rõ ràng tôi có Hăng-rô Nguyễn đấy thôi. Đôi khi, tôi ước gì Hăng-rô có ngoại hình chỉ cần na ná Tom Cruise thôi là tôi đã đổi xiêu đổ vẹo rồi, nhưng mà... ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Hăng-rô vẫn xấu một cách kiêu hãnh như thế và vẫn kiên trì theo đuổi như chưa từng có những lần từ chối của tôi. Thói đời thật lạ, người mình cần họ cương quyết như thế thì không làm được, người mình muốn họ từ bỏ thì họ càng lấn tới. Chỉ có tôi ở giữa mà không biết nên tiến-lùi thế nào cho phải phép thôi. Mà thôi, mặc kệ đời, nói nhiều chỉ tæ mỏi mồm, vì biết đâu mai mốt tôi ế sưng ế sỉa, già khụ già khị lại trở về cưới Hăng-rô thì sao???

Một thời gian rất lâu trôi qua, những muộn phiền trong tôi cũng tan như bọt xà phòng. Giữa lúc hình ảnh Lãng Tử lùi về quá khứ, thì anh đến tìm tôi. Buổi tối đó, tôi và anh đứng trước cổng nhà tôi, con phố mà đúng sáu tháng trước tôi đã nói lời chia tay mối tình của mình. Lãng Tử gầy đi nhiều, nhưng trông anh có vẻ chững chạc hơn. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa nhiều tình cảm như xưa. Anh nói, anh sẽ theo bố mẹ anh sang Singapore sống, có thể rất lâu, rất lâu sau mới về. Tôi gật đầu. Có quá nhiều thứ đã đi qua và cảm xúc của những ngày yêu thương, hờn giận cũng không còn ở lại trong tôi nữa. Vì thế, tôi đón nhận thông tin đó bình thản pha chút tiếc nuối. Anh nắm tay tôi lần cuối và thì thầm.

“Phương! Em hạnh phúc nhé! Dù chúng ta quá khác nhau, nhưng anh vẫn...”

Tôi ngăn anh lại, giờ này còn nói điều đó làm gì nữa, chỉ cứa sâu thêm những vết sẹo đang lên da non trong lòng mỗi người thôi. Lãng Tử mỉm cười gượng gạo, tôi cũng gượng gạo không kém.

“Vui nhé! Anh không thay đổi hòm thư đâu, bất kể khi nào em cần...”

Tôi gật đầu. Lãng Tử buông tay tôi và lặng lẽ quay đi, tôi đứng nhìn theo bóng dáng lịch lãm đang cố kéo vạt áo ấm lên che kín người lại. Bất giác, tôi cũng kéo vạt áo của mình khít vào người và bước đi. Chúng tôi, hai kẻ từng yêu nhau giờ bước đi hai hướng ngược nhau nhau giữa đêm mùa đông lạnh giá của Hà Nội. Hai người, với hai tâm trạng khác nhau, nhưng biết chắc rằng chẳng có ai nhẹ lòng trong đêm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play