Tôi len lén đi vào.

Tôi nhìn thấy Huy trong lớp.

Lớp tôi hôm nay học cùng lớp cậu ấy…??

Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi rất lạ… Và cả cái quay mặt khó chịu khi tôi nhìn cậu ấy nữa?

Lại có chuyện gì nữa???

Oh my god!!!! Terrible!!!!

Tôi khốn khổ suốt cả buổi học để nghĩ xem tôi đã làm sai cái gì nhỉ???

Kết quả là chẳng vào được chữ nào mà còn thêm đau đầu nữa!!!

-Mạc Huy!- Tôi lớn tiếng gọi ngay khi giáo sư vừa ra khỏi phòng.

Cậu ấy thậm chí không quay lại nhìn tôi nữa….

Tôi gọi cậu ấy vì tôi nghĩ rằng, tôi nhìn nhầm trong khoảnh khắc ấy, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ, tự cậu ấy muốn vậy, tôi cũng không có ý thử lần nữa.

Trong tôi, có lẽ cậu ấy chưa đủ quan trọng đến mức đánh quật được cả lòng tự trọng của tôi.

Tôi lập tức đi thẳng ra khỏi lớp học với khuôn mặt thản nhiên, không phải là ko có gì mà tựa như tất cả chỉ là giấc mộng!

…………..

Ở trường này, tôi không có bạn.

Không một ai làm bạn với tôi, vì tôi kiêu ngạo, vì tôi ranh ma, vì tôi là hotgirl……

Có hàng tá cái lý do được họ bịa ra để từ chối làm bạn với tôi, tóm lại một câu đơn giản là họ ghét tôi……..

Tôi còn một tiết học ở phòng G450 nên phải ở lại trường ăn trưa.

Xuống canteen, tôi ngạc nhiên thấy Duy tựa mình đứng ở cửa. Trông anh ta có vẻ gì đó rất lãng tử mà cũng rất lạnh lùng, thoáng nhìn thấy tôi, anh ta bước lại:

-Phiền cô, đưa giúp cái này cho Huy. Tôi về!

Tôi cười buồn với anh ta, có ý từ chối nhưng không thể mở miệng được nên đành nhắm mắt nhắm mũi cầm hộp cơm rồi nhìn Duy đi về…..

Không khó khăn lắm để tôi tìm thấy Huy…….

Cậu ấy đang ngồi cùng vài anh chàng, cô gái trong khoa. Tôi cứ nghĩ cậu ấy chỉ có tôi làm bạn thôi đấy.

Tôi bước nhanh đến chỗ bàn cậu ấy, đặt nhẹ hộp cơm lên bàn:

-Của cậu.

Tôi đã có ý đi rồi, nhưng tiếng nói ở sau lưng của một anh chàng nào đó giật tôi khựng lại:

-Cô làm cơm cho Mạc Huy à? Con gái thời nay mạnh bạo ghê ha, không trừ cả hotgirl như Mẫn Hà Nhi?!

Tôi không quay lại, mà dằn mình rồi bước đến mua một hộp sữa nhỏ, và cái bánh sandwich.

Gặm nhấm chúng đã khiến tôi thấy khó chịu, đằng này lại thêm cả Bạch Yến Yên, cô ta bám nhằng nhẵng theo tôi điên lên!! Hết biết . >
-Chào cô!

Bạch Yến Yến đặt khay cơm nhỏ xuống bàn rồi tự ý kéo ghế ngồi xuống.

-Dạo này ko thấy cô đi với Mạc Huy nhỉ? Bình thường hai người dính với nhau như sam ấy mà?

Tôi nhếch môi tự nghĩ: “cô ta cũng giỏi bày trò. Mới sáng nay mà cô ta đã bảo là “dạo này” được! Thật có trí tưởng tượng phong phú”.

-Cô cũng rảnh ghê? – Tôi uống một chút sữa rồi nói- Cô còn dính với tôi chặt hơn sam nữa đó!

-Ừh. – BYY gật đầu một cách khó chịu rồi nói- Nhưng tôi muốn nói với cô một chuyện đây.

-Chuyện gì cơ?- Tôi hỏi lại.

-Hai anh em nhà họ Mạc đều là lũ trai bao cả đấy! Tôi còn tưởng gì … Hóa ra……

“Chát”- “Chát”

Bạch Yến Yến ôm mặt oán hận nhìn tôi…..

Cả canteen dồn tất cả sự chú ý vào bàn chúng tôi một cách không hề dấu diếm……

Tôi không hiểu tại sao, mới nghe cô ta nói đến đó, tôi đã tức sôi máu lên rồi….

Bạch Yến Yến, nước mắt ròng ròng nói:

-Không phải……. thì cô bảo với tôi…… tại sao cô dám…….???

Tôi hít một hơi dài rồi bỏ đi vội vã…..

Tôi biết mọi người vẫn đang nhìn tôi, bao gồm cả cậu ấy…..

………….

Vườn trường……

Khóm hoa hồng tôi vun ở một góc vườn trường từ hồi mới vào giờ cũng được kha khá…….

Nhìn nó mà tôi tự hỏi chính mình:

“-Có bao giờ đã thực sự khôn lớn như nó? Trưởng thành như nó?”

-Có chuyện gì …….đã xảy ra….. vậy?

Tiếng nói dịu êm vang lên sau lưng khiến tôi quay lại và mở to mắt sững sờ……..

…..Khóm hoa hồng tôi vun ở một góc vườn trường từ hồi mới vào giờ cũng được kha khá…….

Nhìn nó mà tôi tự hỏi chính mình:

“-Có bao giờ đã thực sự khôn lớn như nó? Trưởng thành như nó?”

-Có chuyện gì …….đã xảy ra….. vậy?

Tiếng nói dịu êm vang lên sau lưng khiến tôi quay lại và mở to mắt sững sờ……..

Tôi quay lại và hết sức sửng sốt…

Là anh ư?

Anh đang đứng trước mặt tôi, thật đến không ngờ,……

-Hải Minh…..

-Chuyện gì đã xảy ra à?

-Híc!- Tôi kìm dòng nước mắt khó chịu, nhìn thấy anh là tôi lại muốn khóc, vì tôi quá nhớ anh, nhớ đến phát điên lên.

- Nào! Đừng khóc!

Anh càng dịu dàng bao nhiêu thì tôi lại càng muốn bật khóc bấy nhiêu….

Tôi òa lên nức nở…..

Tôi nhận ra mình cần anh hơn tôi tưởng….

Anh choàng tay ôm lấy vai tôi, vỗ về bằng cái giọng ngọt ngào khôn tả….

Tôi không nhận ra mình đã đứng bao lâu ở đó, nhưng có một điều tôi chắc chắn là tôi đã đánh mất lòng tự trọng của mình một cách vô ý thức.

Lát sau, tôi mới định thần lại và đẩy nhẹ anh ra.

Lý Hải Minh nhìn tôi với vẻ sững sờ rồi anh nói:

-Em…..

-Cảm ơn.- Tôi lạnh nhạt & khách sáo nói.

Lý Hải Minh nhẹ nhàng bật lên một tiếng cười rồi thản nhiên quay đi.

Anh ta chẳng có gì với tôi. Chỉ là tôi ảo tưởng.

Nhưng phải chăng còn có một điều mà tôi k biết?

…….

Ngoài chúng tôi, e rằng vẫn có một người đứng đâu đó theo dõi……

…….

Và ♥ cũng đau như tôi……..

………………………………….

“Reeng”

Tiếng chuông cắt đứt dòng hồi ức của tôi.

Tôi chán nản quay về lớp học và hầu như chẳng vào đầu được cái gì cả…. Híc!

………….

-Cảm ơn!

Tôi quay lại.

Là Huy.

Tôi nhạt nhẽo nói như một con rôbốt:

-Lý do.

- Vì lúc đó cô đã bảo vệ chúng tôi.- Huy rành rọt nói nhưng đôi mắt thì mong chờ một điều gì đó từ tôi.

- Được rồi. Tôi hiểu.- Tôi gật đầu và bỏ đi thì chợt Huy nắm cánh tay tôi bóp mạnh, chưa bao giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ này của cậu ấy.

-Tại sao chứ? Tại sao chứ hả?

-..???

-Cô luôn luôn làm sai, và tôi luôn luôn phải tha thứ!! Tại sao lúc nào tôi cũng phải chạy theo cô như kẻ ngốc hả?

Huy đã khóc.

Cậu ấy mím chặt môi, nước mắt rơi tuôn trên khuôn mặt trắng bóc……

Tôi quay mặt đi hỏi:

-Tôi đã làm sai gì?

-Cô……. Cô đã ở nhà tôi. Qua đêm.- Huy gằn từng tiếng một để ngăn tiếng nấc.

Tôi sửng sốt sững sờ hồi lâu nhìn cậu ấy.

-Cậu biết sao?

-…….

-Thì sự thật đúng là vậy. – Không hiểu sao khi ấy tôi lại thản nhiên thốt ra những lời bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên thay.

Huy cười nhạt nhìn tôi:

-Cô không cần giải thích?

-Tôi không làm sai gì để giải thích cả. Vả lại, cậu cũng chưa phải là gì của tôi để tôi nhất thiết phải có một lời giải thích.- Tôi mệt mỏi trả lời.

Huy nghe vậy, cúi mặt hồi lâu, rồi nói:

- Thôi được.

Nói xong cậu ấy quỳ xuống trước mặt tôi, trang trọng nói:

-Hãy làm bạn gái tôi nhé?

Tôi sững người lại hồi lâu, nên gọi là “vỡ òa hạnh phúc” hay “tràn ngập khó xử” đây nhỉ?

Lúc ấy, tôi thiết nghĩ: “Hay cứ thử một lần cho biết? Dù sao thì cũng chẳng phải là cô gái chưa yêu lần nào!”

Nghĩ vậy tôi hỏi:

-Nếu sau này, tôi chia tay với cậu, cậu sẽ k tỏ ra đau khổ chứ? Tôi không chắc là mình có thể làm cho cậu vui đâu!

Huy lưỡng lư và tôi biết cậu ấy cũng khó xử nhưng rồi cậu cười tươi:

-Tôi chịu đựng được!

Tôi gật đầu:

-Vậy thì chúng ta chính thức quen nhau!

Có thể khi ấy trái tim tôi đã cố gắng để tiếp nhận hình ảnh cậu ấy nhưng có lẽ việc này…… khó hơn tôi tưởng nhiều…..

Huy ôm chầm lấy tôi rồi đột nhiên buông ra, mặt làm bộ “hình sự” rất đáng yêu:

-Bây giờ thì cô… à…. Em phải nói cho anh biết…… em làm gì ở nhà anh hả?

Tôi bụm miệng cười:

-Em ý hả? Chơi.

-Nhà có anh trai anh, em chơi gì ở đó?- Huy tiếp tục “tra khảo” một cách dễ thương.

Tôi ghìm mình lại khỏi cười rồi nghiêm trang đáp:

-Em say.

-Say? Ở quán bar của anh Duy hả?

-Ừh. –Tôi gật gật đầu.

“cóc”

Một cái cốc khá là đau hạ cánh trên đỉnh đầu tôi.

Tôi nhăn nhó:

-Anh cốc đầu em?

-Chứ sao! Con gái gì mà sống buông thả thế hả? Uống cho lắm vào! Đấy phải tay anh trai anh chứ ai thì chết đấy nhé! – Giọng Huy có chút vừa phấn khích vừa trêu chọc.

Tôi phì cười vì bộ dạng “đóng kịch không đạt” của cậu.

-Sao? Bây giờ anh muốn tiếp tục làm gì?- Tôi hỏi.

Huy suy ngẫm một lúc, lấy tay xoa xoa cằm rồi nói:

-Đi hẹn hò.

- ha ha!- Tôi bật cười lớn.

Huy nhăn nhó:

-Sao em dám cười bạn trai em như thế hả?

-Thích mà!

Nhận thấy cái mặt sắp giận của Huy, tôi vội nói:

-Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây nhỉ?

-Zoo. (Sở thú)

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

-Không. Anh nghĩ chỗ đó mà đc à? Anh là trẻ con à???

- Đi nhé???? Nhé???

…………..

Zoo.

Đây là sau một hồi cương quyết, tôi vẫn phải chịu thua cái mặt dịu dàng của cậu ấy.

Thua toàn tập đó!

-Ấy! Con hổ nhìn dễ thương ghê đó!- Tôi reo nhỏ.

Cậu ấy nhăn nhó:

-Chưa thấy ai nói hổ dễ thương nha!! @_@

Tôi bướng bỉnh:

-Bây giờ có em nói rồi đó. Á, con rắn kia nhìn cute lovely quá!! Chụp đi chụp đi!

Huy trêu chọc:

-Thế ban đầu em bảo k thích mà?

-Bây giờ thích có muộn đâu.- Tôi ương bướng cãi rồi tiếp tục bảo- Chụp đi kìa!

………..

Restaurant…..

-Em ăn gì?

-Gọi tất đi. Em chơi được hết. – Tôi hào hứng nói. Vì nãy giờ chạy loăng quăng mệt chết đi được. Giờ phải nạp năng lượng chứ sao!! ^_^

Điều lạ là “bạn Huy tốt bụng” của chúng ta không hề phản đối mà cứ gọi hết.

Tôi hí hửng ăn, ăn, ăn….

Đến lúc bàn trắng trơn toàn đĩa thì Huy giở ví ra:

-Anh hết tiền!

Tôi hét lên:

-Thật hả?

-Hết tiền sau khi đã trả tất cả những món em đã ăn đấy!

Tôi vuốt ngực:

-May quá! Tưởng phải ở lại rửa bát chứ! Hé hé! Đi tiếp thôi.

Suốt ngày hôm đó, chúng tôi đi chơi đên mệt lử, tối về tôi lại bắt Huy lên mạng chơi game với tôii suốt đêm. Hắc hắc. Chắc sáng mai tỉnh dậy, cậu ấy đã chết rồi đấy. Hihi.Có khi còn khiếp đến già vụ này nữa đó. ^_^

…….

Tôi không để ý có một bóng người đã nhìn chúng tôi, theo dõi chúng tôi, và thầm đau đớn một mình trong bóng tối……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play