Tổng tài tập đoàn Song Tinh báo qua cho người quản lý bảo Úy Nhân Nhân về nhà ăn tối.

Xe Mercedes chở Úy Nhân Nhân về nhà ở núi Dương Minh. Úy Sanh yêu cầu vô cùng cao với con gái, mỗi lần muốn gặp cha, Nhân Nhân cũng sẽ cố ý ăn mặc rất thục nữ, rất đoan trang, làm cha hài lòng. Dĩ nhiên, loại ngôn ngữ sắc bén thường ngày, tác phong hoạt bát to gan, cũng sẽ che giấu.

Có khi, Nhân Nhân sẽ cảm thấy, ở trong mắt cha mình, luôn là biểu diễn. Diễn một thục nữ rất cao nhã dịu dàng đoan trang, đơn giản mà nói chính là thục nữ nhàm chán bị đè nén, nói chuyện nhỏ nhẹ, mỉm cười không lộ răng, dùng từ rất uyển chuyển, tốt nhất hỉ nộ ái ố cũng phải ưu nhã thu vào trong, vậy là được rồi.

Úy Sanh lãnh đạo tập đoàn về chất bán dẫn, là xưởng lớn thứ hai ở Đài Loan. Lúc tuổi còn trẻ hô mưa gọi gió, tác phong làm việc cũng rất cường hãn. Giờ đây ông cũng đã về già, thân thể dần dần suy yếu, tính tình cường ngạnh vẫn không đổi, ông thích tất cả mọi người nghe ông, ở nhà, ông chính là quốc vương.

“Tiểu thư” Người giúp việc giúp Nhân Nhân mở cửa, cũng cung kính giúp cô cởi áo khoác xuống. Đại sảnh rộng rãi sáng sủa gần một trăm mét vuông, thư ký, trợ lý, người giúp việc của Úy Sanh, cứ theo lẽ thường là một bộ dạng phục tùng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng, rất sợ làm sai chuyện, bọn họ an tĩnh đi qua lại, không có tâm tình cá nhân. Một khi về tới đây, vẻ mặt Nhân Nhân cũng bất tri bất giác nghiêm túc cứng ngắc, thân thể khẽ căng thẳng. Đáng sợ, cha cô luôn làm cho cô cảm giác rất đáng sợ.

“Nhân Nhân” Úy Sanh ngồi trên ghế sa lon da thuộc mười người ngồi được hình dạng chữ L gọi cô, ông đang ngậm xì gà.

Nhân Nhân xoay người nhìn cha, cô ưu nhã ngoan ngoãn mỉm cười đón nhận trước.

“Ba” Nhân Nhân mặc âu phục tuyết trắng trang nhã, tóc dài chỉnh tề búi sau gáy, cô chậm rãi ngồi xuống bằng tư thế ưu nhã, không quên có khí chất thăm hỏi cha. “Ba gần đây có khỏe không ạ?”

Úy Sanh mặc áo choàng dài ông yêu thích nhất hắc, ánh mắt lợi hại đánh giá cô. “Ta nghe nói… Con có bạn trai cố định, ta mấy lần gọi điện thoại đến nhà con, đã muộn mà điện thoại cũng không có ai bắt mắt” Ông nghi Nhân Nhân ở chung với ai đó.

Cô thường qua đêm ở nhà Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân nhỏ giọng mà hời hợt trả lời: “Không có, gần đây công ty có mấy người dự án nên phải bận rộn, con thường đến chỗ Hà Phi, quá muộn thì ở lại chỗ cậu ấy…”

Quản gia nơm nớp lo sợ dâng trà lên, Úy Sanh hít một hơi xì gà nữa rồi phun ra, trong giọng nói có uy nghiêm chân thật đáng tin. “Ta hy vọng con gái của ta là cô gái có giáo dưỡng không tùy tiện u mê, con còn chưa lập gia đình, một mình ở bên ngoài, làm gì cũng phải suy nghĩ đến danh tiếng của mình”

Nhân Nhân rất nghe lời mà gật đầu. “Con biết rồi, thưa ba”

“Nhân Nhân!” Cửa trước xuất hiện một thiếu phụ, thiếu phụ mặc áo khoác lông mềm, trên cổ đeo một vòng kim cương. Bên cạnh bà đi theo một người đàn ông trung niên đeo kính cao gầy, mặc âu phục màu cà phê. Vừa nhìn thấy hai người này, Nhân Nhân lại đau đầu nhức óc, nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười chào hỏi.

“Dì Huệ, anh Xa” Một vị là mẹ kế của cô, một vị là người theo đuổi cô e sợ tránh không kịp. Hết lần này tới lần khác người này theo đuổi hợp tác với công ty cha cô, cô không thể đắc tội.

Nhân Nhân cầu nguyện Xa Chân Phàm thức thời ngồi xa một chút, bởi vì lời nói của anh ta nhàm chán đến có thể ghi vào kỷ lục Guiness; nhưng anh ta không thức thời nhận rõ được trình độ “trác tuyệt” kia, mặc dù Úy Nhân Nhân biểu hiện lãnh đạm, biểu tình của anh ta vẫn vui mừng ngồi xuống bên cạnh Nhân Nhân.

Anh ta theo đuổi Nhân Nhân đã hai năm, đó quả thực là cơn ác mộng của Úy Nhân Nhân. Vì anh ta, Nhân Nhân ba lần đổi số điện thoại di động, nhưng cha cô lại bán đứng cô. Bởi vì anh ta, Nhân Nhân thậm chí phải uống thuốc giảm stress và thuốc an thần, đơn giản là nói chuyện với anh ta quả thực có thể buồn chết người.

Dì Huệ giúp Úy Sanh xoa bóp bả vai, cố ý kéo gần khoảng cách của Xa Chân Phàm và Nhân Nhân. “Nhân Nhân, cậu Xa đặc biệt tới thăm con, nghe nói con đang hẹn hò với người không thuộc giới thượng lưu, con như vậy sao được, muốn tìm chồng thì phải tìm người có điều kiện như cậu Xa, nhân phẩm tốt, vừa ôn nhu, nói chuyện lại khôi hài”

Gặp quỷ, anh ta nói chuyện khôi hài, vậy những người khác nói chuyện chính là sét đánh. Vẻ mặt Nhân Nhân cứng ngắc, mỉm cười có lệ nói một câu: “Việc này… Con còn chưa muốn lập gia đình”

Xa Chân Phàm “A” một tiếng. “Còn chưa tìm được đối tượng sao? Anh có cơ hội rồi, ngày mai đưa em đi xem phim nhé? A…”

Nhân Nhân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, quay đầu mỉm cười với anh ta. “Cám ơn, tôi không có phim gì đặc biệt muốn xem”

“A, vậy anh đưa em đi uống trà, a, em thích kiểu Hồng Kông hay là kiểu Trung Quốc? Ha ha…”

A cái gì mà a? Nhân Nhân nín thở ngưng thần. “…” Tốt, quyết định làm bộ không nghe thấy lời của anh ta, chuyên tâm cúi đầu quấy cà phê.

“Nhân Nhân” Anh ta đứng lên hỏi, rất triệt để nói trắng ra mục đích. “Nhân Nhân, kiểu Hồng Không hay là kiểu Trung Quốc? Kiểu Hồng Kông tương đối thiếu dinh dưỡng, kiểu Trung Quốc khẩu vị tương đối chính gốc, a ~~” Anh ta nhún nhún vai, cố ý tiêu sái hất tóc mai, như vậy khiến cho anh ta thoạt nhìn tức cười hơn, Nhân Nhân phiền não nhăn mày. Nghe anh ta cười nói tiếp: “A, ha ha ha, em không nói lời nào đại biểu muốn uống cả hai kiểu…” A xong anh ta giống như là phát hiện mình có bao nhiêu hài hước, ha ha cười lên.

Tẻ ngắt, thật sự rất nhạt nhẽo. Dì Huệ vì lấy lòng Xa Chân Phàm, chiêm chiếp cười giống như gà tây; Úy Sanh thì liếc nhìn con gái, chỉ trích mà liếc mắt một cái, thật giống như cô có bao nhiêu không lễ phép. Ông ho khụ, đưa mắt sai khiến.

Nhân Nhân thở dài trong lòng, uống một ngụm cà phê, cảm giác tiếng Xa Chân Phàm cười lên giống như sói tru.

“Anh Xa, hôm khác nha” Nhân Nhân cười đến cứng ngắc. “Tôi gần đây không rảnh lắm, xin lỗi”

“A, không sao, a…” Anh ta tiếp tục không thức thời. “Không bằng hẹn tháng sau, anh đưa em đi dạo xuân, a! Đi một ngày một đêm nha? Ngày mười lăm tháng một, oa ha ha ha…” Anh ta lại tiếp tục ha ha cười, Nhân Nhân hộc máu.

Lúc này Úy Sanh mở lời, ông ra hiệu cho Nhân Nhân. “Nhân Nhân, con nên tìm đối tượng thích hợp nghiêm túc gặp gỡ”

“A ~~” Xa Chân Phàm tiếp tục A. “Chỉ mong cháu chính là đối tượng gặp gỡ nghiêm túc của Nhân Nhân. A ~~”

Anh thật sự rất giống đối tượng tôi nghiêm túc phỉ nhổ. Nhân Nhân nói thầm.

Dì Huệ càn rỡ gây rối. “Hai người các con rất hợp, Nhân Nhân, con gái tới tuổi này còn chưa gả đi, rất dễ dàng bị nói xấu. Không bằng bắt đầu từ hôm nay, con bắt đầu gặp gỡ với cậu Xa một chút xem sao” Nếu như hai nhà có quan hệ thông gia, địa vị Úy gia càng vững chắc, ha ha ha ~~

Thật là đủ rồi! Úy Nhân Nhân mỉm cười đứng dậy, ngọt ngào nhìn lại dì Huệ, ngoắt ngoắt tay. “Dì Huệ, ra đây một chút” Cô sờ sờ búi tóc. “Đầu cháu hình như quấn chặt quá, dì tới giúp cháu xem một chút nha?”

“Dĩ nhiên được, thân ái à” Dì Huệ cười híp mắt đứng dậy tới đây khoác vai Nhân Nhân, thân mật cười bước đi thong thả đi vào sảnh với Nhân Nhân.

Vừa vào bên trong, Nhân Nhân lập tức hất tay dì Huệ ra, dì Huệ cũng lập tức ghét bỏ mà đẩy Nhân Nhân ra.

Nhân Nhân nghiêm mặt giận dữ mắng mỏ. “Này! Đừng loạn bậy xía vào chuyện của tôi” Cô nheo mắt lại. “Tôi biết dì đang nghĩ cái gì, chẳng qua là muốn tôi gả cho Xa Chân Phàm, để có nhiều tiền tiêu xài hơn, có đúng không!?” Đám hỏi hai nhà Úy Xa, sẽ làm xu thế năng lực của tập đoàn vững chắc hơn, Xa thị đầu tư ra nước ngoài, là một doanh nghiệp đa quốc gia, dì Huệ muốn leo vào nơi địa vị tốt của Xa gia, căn bản là không cần Nhân Nhân có thích hay không.

Dì Huệ lười biếng tựa vào tường, trừng mắt nhìn cô. “Đại tiểu thư, cháu đã hai mươi bảy tuổi còn không lấy chồng, dì là quan tâm cháu thôi!” Bà ta ngượng ngùng nói.

“Dì ít nói lung tung trước mặt cha tôi đi!” Nhất định là người đàn bà này nhiều chuyện đề cập đến, cha mới có thể bỗng nhiên quan tâm đến tình cảm của cô.

“Cháu cũng ít giả bộ làm gái ngoan trước mặt ông ấy đi, hừ!” Bà ta chế nhạo Nhân Nhân. “Cuộc sống ở bên ngoài của cháu rất đặc sắc nha, dì nghe nói một chuyện, cháu gần đây hình như đang qua lại với một nhà thiết

kế phần mềm, cháu không phải đang làm loạn ở bên ngoài sao, phải để ba của cháu biết…”

“Dì câm miệng!” Nhân Nhân giận dữ mắng mỏ. “Dì nếu dám khích bác tình cảm của chúng tôi ở trước mặt cha tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho dì”

“Ha ha ha…” Dì Huệ cười. “Cháu có thể làm gì? Dì còn chưa nói nha, dì đoán cháu đã ở chung với người đàn ông kia…”

Cô thường đến nhà Cảnh Chi Giới qua đêm, hai tay Nhân Nhân vẫn vòng qua ngực, cô nhún nhún vai, thái độ trấn định, một đôi mắt to thông tuệ sắc bén nhìn chằm chằm dì Huệ. “Xem ra, dì vô cùng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi”

“Đúng nha ~~” Dì Huệ quấn lại tóc. “Sao vậy, cảm động à?”

“Rất cảm động” Nhân Nhân cười híp mắt. “Người một nhà chính là cần phải tương thân tương ái”

“Rất đúng!”

“Cho nên tôi mới bảo thám tử điều tra dì” Thấy sắc mặt dì Huệ bỗng dưng trắng bệch, Nhân Nhân bật cười. Cô mới không có nhàm chán tìm người tra như thế, nhưng vẻ mặt dì Huệ nói rõ trong lòng bà ta có quỷ. Cô tiếp tục lớn tiếng đe dọa. “Tôi làm sai chuyện, thêm nữa thì thế nào, ba cũng không thể có thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn dì? Nếu là dì làm sai chuyện, chậc chậc chậc…” Cô rất vui khi nhìn thấy dì Huệ bỗng nhiên cư xử như một con chuột.

Dì Huệ ham hư vinh, nhưng lá gan rất nhỏ, bà ta lập tức đình chiến, rất thức thời thấp giọng nói: “Cháu biết dì không phải là cái loại thích bàn luận chuyện thị phi của người khác mà” Thật ra thì bà ta thỉnh thoảng có lấy tiền nuôi tiểu bạch kiểm [1], cho nên chột dạ không dám lên tiếng.

Không phải là mới là lạ! “Oh ~~” Nhân Nhân hiểu rõ mà gật đầu, giống như đang nói chuyện làm ăn. “Tôi cũng nghĩ thế”

Không đến mấy phút, Nhân Nhân sẽ khiến cho hai người bọn họ đạt thành nhận thức chung. “Xa Chân Phàm kia, tôi hy vọng dì không nên nhiều chuyện”

“Dĩ nhiên” Dì Huệ thông minh không muốn đối nghịch với Nhân Nhân, nhưng bà ta nói ra chuyện Nhân Nhân lo lắng nhất. “Nhưng cháu biết Xa Chân Phàm là con rể ba cháu ngầm chọn, dì nghĩ, cháu phải biết ứng phó, trừ phi cháu tìm được một đối tượng, nếu không cháu sẽ không có cuộc sống an bình”

Chết tiệt! Nhân Nhân nhăn mày. Cô cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn, aizz…

Lăn qua lăn lại cả buổi tối, Nhân Nhân mới kiệt sức về nhà. Đeo mặt nạ gái ngoan cả buổi tối, cuối cùng cũng có thể dỡ xuống, cô vừa vào cửa nhà liền mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cảnh Chi Giới.

“Alô? Em đang làm gì?”

Cảnh Chi Giới kẹp điện thoại vào vai, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím máy vi tính. “Đang tổ hợp chương trình”

Nhân Nhân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.”Mười một giờ rồi, anh không nghỉ ngơi à?”

“Tại sao? Em có muốn tới đây hay không?” Lời vừa ra khỏi miệng, bọn họ đều ngơ ngẩn.

Cảnh Chi Giới kinh ngạc mình tự nhiên nói ra muốn gặp cô như thế; Nhân Nhân thì khiếp sợ anh lần đầu tiên chủ động biểu đạt muốn gặp cô. Bọn họ ba ngày không gặp, Cảnh Chi Giới giật mình vì sự quyến luyến với cô. Anh bắt đầu lệ thuộc vào cô sao?

Nhân Nhân nắm chặt điện thoại. “Em…”

“Quên đi, muộn như vậy, ra ngoài không an toàn, anh qua một lát nữa sẽ ngủ” Cảm giác bất an đột nhiên xông lên đầu, Cảnh Chi Giới ý thức được thay đổi của mình, lưng anh thêm một trận rét lạnh.

“Oh” Nhân Nhân lại rất vui mừng, cười bật người dậy nói chuyện với anh. “Nói với anh đó ~~” Cô cố ý không đếm xỉa tới nói. “Ba em hy vọng em gả cho một người đàn ông rất nhàm chán…” Cô giảo hoạt nói bóng nói gió, nghĩ muốn thử xem anh yêu cô bao nhiêu”

Anh lặng yên trong chốc lát. “Sao? Em phải lấy chồng?” Anh lãnh đạm nói.

Cô cố ý hắc hắc cười trêu chọc anh, cố ý dọa dọa anh. “Ôi~~ Em làm không tốt đó…” Cô có lấy, nhưng chỉ muốn lấy anh.

“Tốt lắm, em muốn lấy thì lấy”

Nhân Nhân nhăn mày, ngây ra, cô đang nói đùa, cô muốn giải thích, anh bỗng nhiên nói tạm biệt.

“Bye, anh phải làm việc”

Điện thoại bị cúp, Nhân Nhân nhảy dựng lên gầm thét.

“Ngu ngốc!” Nhân Nhân bưng lấy đầu. “Em nói đùa mà!” Oa~~~ tức chết!

Một câu nói đùa vô tâm, nhưng lại thức tỉnh Cảnh Chi Giới. Sau khi cúp máy anh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lòng yên tĩnh bỗng nhiên giống như là bị ném đá vào, nổi lên rung động. Anh chưa có dự định kết hôn, cô đã đến tuổi lấy chồng, anh muốn nắm giữ cô như thế nào? Anh còn chưa hiểu, cũng đã chậm rãi quen sự tồn tại của cô. Nhưng cô phải lập gia đình, cô có thể có rời khỏi anh, đến lúc đó, anh nên tự xử như thế nào.

Buổi sáng ẩm thấp lúc nhỏ kia, trời mưa không ngừng. Anh đã không có nước mắt, nhưng cảm xúc của anh ẩm ướt. Công việc của Cảnh Chi Giới cũng không bị phân tâm, nhưng giờ phút này… Tâm trạng anh không yên.

Cúp điện thoại, Nhân Nhân trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ.

Cô thật hối hận, không nên dùng chuyện của Xa Chân Phàm đến xò xét cảm thụ của anh, aizz. Nhân Nhân ngủ không ngon, cô nghe được ra tiếng nói lạnh lùng của anh, cả đêm giống như bị kim châm.

Nhân Nhân xuống giường, ngồi tới trước bàn, mở laptop ra — vào trang web làm trứng tráng.

Mùi vị anh thích nhất trong trí nhớ, ở màn đêm yên tĩnh, cô sưu tầm món anh mà anh thích nhất.

Nhân Nhân nếm thử mỗi một loại mà cô sưu tầm được, nhưng không hề có thu hoạch.

Nhân Nhân tin tưởng tình yêu chân thành là vô địch, cô dụi dụi mắt, cô quyết tâm, cô phải giúp anh tìm về mùi vị ấm áp nhất trong trí nhớ của anh, cô muốn đánh thức tình cảm đã đóng băng và rơi vào giấc ngủ sâu của anh…

~~***~~

“Giúp tớ hỏi cách làm món ăn này!” Úy Nhân Nhân nhắc tới chuyện này với thuộc hạ khi tới cửa, lén cũng thảo luận chuyện của Cảnh Chi Giới với Hà Phi.

Trần Dĩnh cười nhạt. “Lãng phí thời gian”

Hà Phi nghe xong chỉ ừ ừ a a, cô điều tới rất nhiều tư liệu có liên quan đến trứng từ phòng hồ sơ. Cô bỏ vén tóc qua một bên, vừa lật xem giấy tờ, vừa nói: “Tổ trưởng…” Bỗng nhiên bỏ giấy tờ xuống, ngửa mặt nhìn Úy Nhân Nhân, mắt to linh hoạt nháy nháy nháy. “A, tớ biết rồi”

“Hả?” Nhân Nhân hưng phấn mà nhìn lại Hà Phi. “Nói mau!”

“Ưm…” Hà Phi vươn ngón trỏ ra, nghiêng đầu trầm tư nói. “Cà chua xào trứng chính là cà chua thêm trứng vào rồi xào”

“Ừ” Nhân Nhân gật đầu. “Sau đó?”

Hà Phi nhướn đuôi lông mày tiếp tục nói: “Trứng tráng hành chính là thêm hành vào trứng”

“Ừ”

“Trứng tráng chín tầng chính là tráng thêm chín tầng trứng” !!!!

Nhân Nhân không nhịn được cắt ngang lời cô ấy. “Trọng điểm đâu?”

Hà Phi ngồi thẳng lưng ho khụ. “Trọng điểm chính là –” Nhân Nhân dựng thẳng tai lắng nghe, cô cao giọng nói. “Món trứng tráng tên như ý nghĩa, chính là món ăn thêm trứng vào rồi xào, nhất định chính là như vậy, không cần tìm sách dạy nấu ăn, ưm, nhất định là như vậy!”

“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh không nhịn được cười to.

Nhân Nhân nghiêm mặt lại. “Nhiều món từ trứng như vậy, tớ thấy cậu căn bản là quả trứng ngu ngốc, đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?”

“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh vừa cười to một trận, liếc hai cô chậc chậc phê bình. “Nghe hai cậu rất đúng nói, cả hai đều ngu ngốc, làm một món trứng tráng nổi điên!”

Nói cho cùng, món ăn này không đơn giản. Tìm mấy ngày, Nhân Nhân vẫn hỏi không ra cách làm, ngay cả người nghe qua cũng không có. Nhân Nhân không chịu bỏ qua, cô nhờ bạn bè giúp cô tiến cử đầu bếp nổi tiếng Đài Loan, có người nói nghe qua, có người nói thật giống như xem qua báo, tóm lại không ai biết làm.

Buổi trưa Nhân Nhân đi ăn cơm với khách hàng thuận tiện làm dự án mới.

Hà Phi thừa dịp công việc có thời gian rảnh, mượn một đống tư liệu về Hồng Kông từ phòng hồ sơ, cô mang mười mấy tập tài liệu thật dày ra, bày ra sàn, sau đó rõ ràng ngồi xổm xuống sàn lật xem từng tờ từng tờ.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt chăm chú của cô, bỗng nhiên tiếng nói thấp trầm vang lên –

“Tìm cái gì?” Tiếng nói quen thuộc nghiêm túc, khiến Hà Phi cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu.

“Tổng… Tổng giám đốc!” Cấp trên lạnh lùng nghiêm khắc nhất V.J — Lương Chấn Y.

Thảm, Hà Phi chột dạ nhìn mặt nghiêm khắc của anh ta. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không tính là lười biếng chứ?

Anh ta liếc hồ sơ nhìn đầy sàn nhà, sau đó hỏi cô: “Tôi không nhớ rõ gần đây có dự án về thực phẩm”

“Ưm…” Hà Phi không giỏi nói dối, không thể làm gì khác hơn là thành thực nói: “Không có gì, tôi tìm một cuốn sách dạy nấu ăn”

Anh ta nhíu mi, tay phải bỏ trong túi áo, thân hình cao lớn, âu phục tinh tế màu đen, đường viền nghiêm khắc, khiến cho anh ta thoạt nhìn rất nghiêm túc. “Rất trọng yếu sao?” Anh ta hỏi cô.

Hà Phi suy tư, yếu ớt nhỏ giọng giải thích: “Đúng là như vậy, một người bạn của tôi tin tưởng chỉ cần cô ấy làm ra món ăn này, người đàn ông kia sẽ yêu chết cô ấy” Cô chưa nói người nọ chính là Úy Nhân Nhân.

Lương Chấn Y nghe xong khóe mắt khẽ nhếch. “Thì ra là như vậy. Món ăn gì lại thần kỳ như vậy?” Anh ta đánh giá những đường cong khả ái của Hà Phi, cô mặc một chiếc áo khoác vải dệt bông màu hồng phấn, cánh tay nhỏ bé chống trên mặt đất, đôi mắt tinh khiết của cô rất đẹp.

“Là món trứng tráng, nghe nói là một phu nhân của nhà kiến trúc họ Đặng Hồng Kông phát minh, nhưng đã hỏi rất nhiều người, không ai biết làm như nào…” Ánh mắt Hà Phi bỗng nhiên buồn chán. “Người bạn kia của tôi rất ít khi thích người nào khác như vậy, tôi muốn giúp cô ấy” Cô thất vọng giống như tìm không được món ăn kia chính là mình.

Cô thiện lương ở trong mắt của anh ta hết sức khả ái trân quý.

Lương Chấn Y gật đầu, bỗng nhiên bước đi thong thả tới bên cạnh bàn, từ trong túi áo âu phục lấy bút máy ra, ghi chép trên giấy nhớ, sau đó gấp lại, đưa cho Ôn Hà Phi ngồi xổm trên mặt đất.

Hà Phi buồn bực nhìn anh ta, nhận lấy giấy, nghe thấy anh ta nói thật nhỏ: “Mang danh thiếp của tôi đến Hồng Kông tìm người này”

Hà Phi mở giấy nhớ ra, là tên một người nhìn rất quen mắt

Anh ta nhẹ giọng giải thích. “Ông ta là người có tiếng tăm ở Hồng Kông, ông ta khẳng định sẽ biết”

“Vâng” Hà Phi nắm chặt tờ giấy kia, ngẩng đầu vui mừng cười. “Cám ơn anh” Thật tốt quá, tổng giám đốc chính xác là thần, ngay cả người có tiếng tăm cũng biết nhiều hơn.

Anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Hà Phi, ánh mặt trời thật giống như đều ngưng tụ ở đáy đôi mắt cô, cô đang tỏa sáng trong lòng anh.

~~***~~

Bên trong phòng kiểm soát t

ập đoàn Thập Phương, Cảnh Chi Giới ngồi trước ban công, hơn mười máy tính lấp lóe, biểu tình của anh trầm tĩnh yên lặng, mỗi một chủ quản lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Vô cùng an tĩnh, không có người nói chuyện, kim chỉ phút ngượng ngùng nhích lên, đang lúc mọi người lo lắng, Cảnh Chi Giới gõ bàn phím, hình ảnh trên máy vi tính nhanh chóng hiện ra, chương trình chạy rất nhanh, trán giám đốc Cao rơi xuống đầy mồ hôi lạnh.

“Xoẹt” một tiếng, màn hình tĩnh lặng, một hàng chữ lóe ra, lúc này mọi người kinh hô, những giọng nói phấn khởi gần như tốc bay nóc nhà. Cảnh Chi Giới bị mọi người vây thành vòng, anh thành công!

Các chủ quản hô tô, ôm anh vừa cười vừa nói, các đồng nghiệp nghe thấy xôn xao cũng chạy tới chúc mừng anh, giám đốc Cao cũng muốn ngợi khen anh, còn muốn bắt đầu vui mừng công bố làm tiệc chúc mừng, tất cả mọi người điên rồi, đơn giản là chương trình phần mềm này ít nhất công ty cũng thu nhập được hơn tám trăm triệu.

Ở giữa tiếng hoan hô, ở giữa sự nhiệt tình ôm, ở giữa tiếng hô to, ở giữa từng khuôn mặt tươi cười, Cảnh Chi Giới chẳng qua là lạnh lùng, anh nói: “Thật xin lỗi, tôi phải đi”

Mọi người kinh ngạc nhìn người rời đi, anh đóng cửa phòng kiểm soát, anh rời xa những tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay kia.

Mùi vị thành công ngọt ngào biết bao nhiêu, anh đi tới góc vắng vẻ, lấy điện thoại di động ra.

Bề ngoài anh trầm tĩnh yên lặng, tim đập lại điên cuồng. Anh gọi một dãy số điện thoại, giờ phút vinh quang này, anh chỉ muốn báo cho một người –

Úy Nhân Nhân đang nói chuyện với khách hàng, bọn họ hẹn đến phòng ăn sang trọng, âm nhạc du dương, Nhân Nhân cười mê người.

“Cho nên định vị sản phẩm thị trường…” Điện thoại di động chợt vang, Nhân Nhân xin lỗi cười bắt điện thoại, nghiêng người lắng nghe.

Vị khách ngồi đối diện nâng rượu vang lên thưởng thức, Nhân Nhân bỗng nhiên kêu to, vị khách kia bị làm cho sợ hãi bắn tung rượu ra ngoài.

“Cái gì!?” Chú ý tới thất thố của mình, Nhân Nhân xin lỗi phất tay, nhưng tiếng nói vẫn kích động, cô nói mấy câu, cúp máy, buộc tóc dài lại, cười với vị khách đang kinh ngạc đối diện nói: “Một vị khách nói cám ơn, chúng tôi giúp bọn họ làm quảng cáo thành công lớn, anh ta hưng phấn gọi điện thoại đến cám ơn” Nhân Nhân thuận miệng nói qua loa, vị khách kia nghe xong ánh mắt tỏa sáng.

“Ưm, hy vọng V.J cũng có thể giúp chúng tôi tạo ra sách lược kế hoạch quảng cáo hoàn mỹ”

“Dĩ nhiên” Nhân Nhân cười rực rỡ. “Giao cho chúng tôi là đúng không sai!” Hì hì hì, người yêu của cô thật là lợi hại, nghiên cứu thành công.

~~***~~

Ngôi sao lấp lánh, đêm lạnh như nước. Cảnh Chi Giới dừng xe, xuống xe bước đến tòa nhà anh ở.

Trước phòng bảo vệ, một cô gái nhìn thấy anh, cười rộ chạy tới, nhảy lên trên người anh. Anh vòng tay qua ôm cô, bị tiếng cười rộ kích động của cô chọc cho thật vui vẻ.

Nhân Nhân ngẩng mặt lên từ trong vòm ngực anh. “Em chờ anh rất lâu” Nụ cười của cô sáng lạn, ánh mắt anh ấm áp.

“Không biết em muốn tới”

“Đứa ngốc!” Cô giơ giơ túi trong tay phải lên. “Em dĩ nhiên muốn tới, ăn mừng với anh nha!”

Cảnh Chi Giới ôm vòng qua eo cô về nhà, cửa vừa mở ra, cô chạy vào phòng khách, khẩn cấp lấy ra từng chai Champagne đặt lên bàn, có khoảng sáu chai.

Anh cởi áo khoác, cười ngắm cô. “Wow! Em tiêu pha”

Nhân Nhân chống hông, nhếch cằm, rất kiêu ngạo nói. “Mở tiệc mừng, toàn bộ miễn phí, bằng em Úy Nhân Nhân muốn lấy rượu còn không dễ dàng sao!” Toàn bộ của nhà hàng A!

Giọng kiêu ngạo của cô chọc anh cười, anh đi tới ngồi xuống ghế sofa, kèm theo kéo cô vào lòng, hai cánh tay vây cô tới trước ngực anh.

“Gọi điện thoại” Cô cười híp mắt nói với anh.

Anh nhíu mi.”Gọi điện thoại?”

Cô mở to hai mắt. “Gọi cho em trai anh, gọi cậu ta mau tới cùng nhau ăn mừng”

Trong mắt Cảnh Chi Giới hiện lên vẻ hậm hực, xoa má cô, hời hợt nói: “Không cần, nó sẽ không tới” Từ trước đến giờ Cảnh Thiếu Hoa rất nhạy cảm với thành tựu của anh.

“Nói gì đi!” Nhân Nhân đưa điện thoại tới. “Chuyện vui mừng như vậy, dĩ nhiên phải chia sẻ với người nha! Cho em số đi!”

Cảnh Chi Giới co người dựa vào sofa, nói số điện thoại, hứng thú dạt dào nhìn cô gọi điện thoại.

“Alô? Cảnh Thiếu Hoa sao?” Nhân Nhân giải thích. “Nhớ tôi không? Tôi chính là người lần trước bị cậu ép lôi đi ăn đêm kia…”

Cảnh Thiếu Hoa kinh hô. “Dì!”

Cậu ta hưng phấn thét chói tai, khóe mắt Nhân Nhân co quắp, tiểu tử thối còn gọi là cô là dì.

Cậu ta nhiệt tình gọi: “Dì, chúng ta lại đi đua xe!”

Nhân Nhân run sợ. “Không cần! Mau tới nhà anh cậu đi”

“Được!” Cậu ta sảng khoái. “Lại bị anh tôi bắt nạt sao, tôi đi chở dì, đưa dì đi đua xe, lại đi ăn bữa đêm, ăn xong thì yêu yêu, yêu xong ăn điểm tâm –” Cậu ta hăng hái bừng bừng bắt đầu lên kế hoạch.

Oa a~~! Nhân Nhân choáng váng, tiểu tử này đầu cả đầu sắp xếp những thứ gì? Nhân Nhân nghiêm túc nói: “Cậu đừng nháo loạn, anh của cậu mới nghiên cúu thành công một phần mềm, bọn tôi muốn ăn mừng, cậu mau tới!”

“Oh” Khẩu khí bỗng nhiên lạnh như băng mà chua xót. “Anh ấy lại thành công, thật là lợi hại, hai người ăn mừng đi, bye –” Cúp điện thoại.

“Cậu ta… Cậu ta…” Nhân Nhân trừng mắt nhìn điện thoại, đây có thật là em trai của anh không?

“Cúp?” Cảnh Chi Giới cười, không chút bất ngờ nào. Tình cảm của anh và Thiếu Hoa vẫn không tốt, ban đầu là vì anh muốn lao vào sự nghiệp mà làm cậu ta buồn chán, sau này là bởi vì anh quá thành công ngược lại gây áp lực cho Thiếu Hoa.

Nhân Nhân nhìn anh, anh mỉm cười, đôi mắt làm đen láy khiến cô nghĩ đến màn đêm đen cô độc. Nụ cười không hề gì của anh khiến cô đau lòng.

“Quản cậu ta cái khỉ gió!” Cô vứt điện thoại, nhảy xuống ghế sofa lấy Champagne, cố ý hưng phấn cười với anh. “Tới ăn mừng, mở Champagne ra!”

Cô cố ý dùng sức lắc lắc Champagne, ánh mắt của anh lóe lên, nhìn cô cười mở nút ra, Tạch một tiếng, cô cầm Champagne phun vào anh, anh né tránh, cô đuổi theo anh náo loạn, Champagne bắn ướt người bọn họ, mùi vị ngọt ngào tràn ngập, tiếng cười trong trẻo làm náo nhiệt màn đêm.

Cảnh Chi Giới lấy một đĩa CD ra, một bản nhạc Jazz được mở ra.

Nhân Nhân trêu chọc anh vui vẻ, cố ý nắm lấy chai rượu làm Microphone giả bộ ca hát, túm caravat của anh, vòng tay qua anh chuẩn bị tư thế, ra sức bắn ra mị nhãn. Chân trái vòng qua anh, cô cười cắn lỗ tai anh, thật giống như bọn họ vừa mới quen, cô thì thào biếng nhác hỏi: “Tiên sinh… Yêu tôi sao?” Cô ném ra mị nhãn cấp lớn.

Khóe mắt anh khẽ nhếch, cười đến rất ý vị.

Vòng qua người cô thân mật đung đưa theo âm nhạc, ánh mắt nhiệt tình của bọn họ, ngọn lửa cùng cháy lên trong con ngươi.

Anh biết Nhân Nhân cố ý trêu chọc cho anh vui vẻ, anh cũng rất phối hợp thỉnh thoảng hắng giọng cười to.

Bọn họ xa xỉ, một người một chai Champagne, dùng thân bình cạn ly, bọn họ ôm nhau khiêu vũ. Nhân Nhân tối nay đặc biệt nhiệt tình, để cho anh cảm giác cháng váng.

Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy tay nhỏ bé của Nhân Nhân đặt lên lồng ngực anh, mắt của anh biến sắc đến thâm thúy mà nguy hiểm.

Màn đêm buông xuống, dục vọng cuồng dã bắt đầu dong ruổi.

Sau màn kích tình, phòng khách lộn xộn, bọn họ mệt mỏi mà thỏa mãn ôm nhau ngủ trên mặt thảm phòng khách, ánh trăng chiếu lên thân thể xích lõa của bọn họ, tay cô đặt lên ngực anh, chân dài vòng qua hông anh, mặt tựa vào cánh tay phải của anh.

Anh chỉ nằm đối diện với mặt cô, anh hôn trán cô. Anh biết cô cố ý trêu chọc cho anh vui vẻ, cô biết anh tịch mịch, cô phảng phất hiểu anh tình cảm bất đắc dĩ của anh với Thiếu Hoa. Cô tại sao lại đối tốt với anh như vậy? Anh kìm lòng không được mà cảm động.

“Nhân Nhân”

“Hử?” Cô rủ rỉ, mệt mỏi nói không ra lời, chôn sâu trong lồng ngực anh.

Anh cẩn thận chuyển nhích người, cô cảm giác anh tự tay đi lấy cái gì.

Anh nhét một vật vào trong lòng bàn tay cô, vật kia lạnh như băng, Nhân Nhân ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Dưới đáy bể cá, ánh đèn ấm áp chiếu lên những con cá thần tiên, tiếng máy lọc nước “ọc ọc” cổ động thêm những tiếng thở dốc của ai đó.

Nhân Nhân nghe thấy hô hấp rối loạn của mình, cổ họng giống như là nghẹn phải cái gì. Cô mở lòng bàn tay ra, lòng cô thật giống như được người ta tưới mật, ngọt đến rối tinh rối mù.

Đó là một chiếc chìa khóa, chìa khóa nhà anh!

Tình yêu chân thành là vô địch… Mở cửa hạnh phúc, mở tâm hồn anh.

Đêm đen như vậy, chìa khóa ở trong tay Nhân Nhân, chói mắt như ánh sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play