Đẹp, đẹp đến quá mức!
Lâm tổng há hốc mồm nhìn, nước miếng sắp chảy xuống.
Giám đốc Ngô cũng bị mỹ nhân mặc bộ đồ Chanel trước mắt điện giật đến xương nhũn gân mềm, choáng váng.
Bên trong phòng họp, đại biểu có mười gã đàn ông, có chín gã đã quỳ
gối trước phong thái của tổ trưởng thiết kế Úy Nhân Nhân Công ty quảng
cáo V.J.
A? Mười tên có chín gã, gã ngoại lệ duy nhất kia là ai!?
Bàn họp dài lớn như thế, gã đàn ông im miệng không nói ngồi ở góc.
Anh ta có bả vai rộng và mái tóc đen nhánh, mắt một mí hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị. Gương mặt của anh ta có nét của người
châu Á, có một chút tà khí, nhưng anh tuấn phi phàm. Cả người anh ta
phát ra một loại khí chất lạnh lùng xa cách, giống như Ma Pháp Sư thần
bí tới từ thời xa xưa, mà trên âu phục phẳng phiu, thân thể cao to khỏe
mạnh thật giống như tràn đầy sức mạnh. Khí chất tuấn mị riêng biệt như
vậy, giống như cất giấu một khối bí mật, hiện lên ánh sáng trong suốt
của hắc ngọc, làm cho người ta không nhịn được nhiều liếc mắt nhìn.
Anh ta đang buông mắt nghiên cứu đề án quảng cáo, biểu tình trầm tĩnh tựa như thế giới ngủ say dưới cái nhìn chăm chú của anh ta. Anh ta là
kỹ sư nghiên cứu thiết kế tập đoàn Thập Phương, Cảnh Chi Giới. Đủ để
sánh ngang với vóc người tiêu chuẩn của nam người mẫu, ngũ quan đường
viền khắc sâu, bề ngoài xuất sắc, làm anh ta luôn luôn không thiếu mỹ nữ theo đuổi, hoặc là chính là bởi vì như thế, anh ta miễn dịch với cặp
mắt siêu cường phóng quang điện kia của Úy Nhân Nhân. Anh ta là người
đàn ông duy nhất còn có thể tỉnh táo lắng nghe phương án thiết kế.
Nhân Nhân đi đôi giầy đỏ cao năm phân, vẻ mặt hồng hào, ăn nói lanh lợi rõ ràng, mỉm cười trình bày phương án thiết kế.
“… Đây chính là phương án thiết kế chúng tôi hợp tác cùng các vị, phương diện hợp đồng…”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, trước ánh sáng mặt trời, Nhân
Nhân hoàn mỹ không chê vào đâu được. Như muốn chuẩn xác hình dung cô đẹp đến trình độ gì, đó chỉ có bốn chữ, vũ trụ vô địch!
Nếu hình dung cô giơ tay nhấc chân ưu nhã gợi cảm đến cảnh giới gì? Cũng chỉ có bốn chữ, vô tiền tuyệt hậu [1]!
Tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, trang phục vô cùng thời thượng gợi cảm xinh
đẹp, cộng thêm từ nhỏ tập khiêu vũ, cô chầm chậm nhẹ nhàng hỏi, tràn đầy tự tin cùng ưu mỹ. Mỗi một ánh mắt của cô, mỗi một bước đi, mỗi một nụ
cười…
ㄏㄡ
‘! Ông trời, đó thật sự là, thật sự là… Hoàn mỹ đến kinh thế hãi tục! Úy Nhân Nhân chỉ phóng ra một chút điện chưa được một giây thì…
Nhân Nhân mừng thầm trong lòng, chớp chớp mắt, nhìn biểu tình si ngốc của chúng nam nhân đã nói rõ hết thảy. Hiển nhiên, cô đã phóng điện chư vị ông chủ lớn biến thành ngu ngốc rồi. Thật là nghiệp chướng, mỗi lần
đều mê hoặc các đấng mày râu đến xoay vòng vòng. Cô nở nụ cười xán lạn,
ánh mắt đắc ý liếc về phía góc bàn dài, thoáng chốc nụ cười cứng đờ, ánh mắt mỹ lệ hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng tử co rụt lại –
Cái gì chứ!? Mọi người đều vì cô mà khuynh tâm, nhưng lại còn có
người cúi đầu nghiên cứu hợp đồng? Đè nén rung động dưới đáy lòng xuống, Nhân Nhân chấn định thần sắc hắng giọng, tiếp tục giới thiệu hợp đồng,
âm thầm nghiêng mắt nhìn một cái bảng tên trên bàn của người nọ — Thập
Phương Cảnh Chi Giới?
Nhân Nhân đứng lên phát công, tư thái quyến rũ mà gẩy gẩy tóc dài,
không trung nhất thời tràn ngập mùi hương của cô. Lan tỏa ra khiến chúng nam nhân nhất trí chắp tay trước ngực hít một hơi thật sâu, người kia
quả thật là báu vật trời sinh, nhưng Cảnh Chi Giới này vẫn không ngẩng
đầu!
Không nhìn cô? Anh ta thế mà lại không nhìn cô? Nhân Nhân chớp chớp
lông mi dày dài, rùng mình trong lòng, lập tức nghĩ tới câu giải thích
hợp lý — anh ta có biểu tình nghiêm khắc lạnh lùng thật ra là vì che
giấu tình cảm dâng trào đối với cô, anh ta nhất định trời sinh tính xấu
hổ, không dám quang minh chính đại nhìn mỹ nữ. Ha ha ha, nhất định là
như vậy.
Úy Nhân Nhân rất tin không có một người đàn ông có thể tránh được mị
lực của mình, cô rất có tự tin với mình, tự tin đến cô nhận định ai
không yêu cô chính là GAY.
Ở trong lĩnh vực tình yêu, cô là nữ hoàng cao cao tại thượng, đàn ông theo đuổi cô xếp thành hàng dài; đàn ông bị cô cự tuyệt, xác chết khắp
nơi.
Trong ánh mắt hâm mộ của đàn ông, Úy Nhân Nhân là một ngôi sao lóe
sáng, vĩnh viễn không rơi xuống, rất khó nắm giữ, chỉ có thể nhìn xa,
một ngôi sao tuyệt mỹ cao quý.
Chỉ tốn một giờ, Nhân Nhân đã ký được hợp đồng.
Đi ra khỏi phòng họp, cô suy tư chút nữa phải ứng phó sao với lời mời của những gã đàn ông theo đuổi, vở kịch tuồng này không có một lần
ngoại lệ. Quả nhiên –
“Úy tiểu thư!” Có người đuổi theo.
“Sao?” Nhân Nhân từ từ quay đầu lại cười một tiếng, chớp chớp mắt.
“Ồ, Lâm Đổng, có chuyện gì?” Đối phó với đàn ông chính là phải ôn nhu
như nước, việc này cô am hiểu. Làm như một người thâm niên quảng cáo,
tuyệt không có thể đắc tội với ông chủ lớn.
Lâm Đổng vừa nghe thấy tiếng nói nũng nịu kia lập tức xương nhũn gân
mềm, không nói lời nào, lập tức xuất hiện quốc ngữ Đài Loan.
“Thỉnh thoảng… Thỉnh thoảng muốn mời Úy tiểu thư… Ăn… Ăn cơm…” Lâm
Đổng bị một đôi mắt đẹp mê người của cô nhìn tới mặt đỏ tới mang tai.
Đàn ông vì cô mà có bộ dáng chân tay luống cuống Nhân Nhân sớm thành
thói quen, cô mỉm cười. Đây đúng là vinh hạnh của tôi” Cô mang cái thang kiên cố cho Lâm Đổng xuống. “Tôi vô cùng vui sướng, aizz, thật không
đúng dịp, nhưng đúng là ~~ tôi hôm nay phải làm thêm giờ” Dịu dàng lễ
phép mà từ chối.
Lâm Đổng đưa danh thiếp của mình. “Thời gian nào cũng được, thỉnh thoảng gọi điện thoại nhé”
Nhân Nhân lộ ra chiêu bài nụ cười tiêu chuẩn, vẻ mặt thành khẩn.
Cô làm như trân quý cẩn thận nhận lấy. “Được” Được cái đầu to của ông ấy! Già còn không xấu hổ, đều có vợ xinh đẹp như thế! Nhân Nhân tiếp
tục bước đi, nhưng lập tức lại có người đuổi theo hẹn cô.
“Úy tiểu thư…”
“Sao?” Nhân Nhân dừng bước, đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lại mỉm cười
làm mê hoặc chúng sinh, lại một lần nữa tống đi lời mời một vị ông chủ
khác. Aizz, thật phiền!
Trải qua mấy lần trắc trở thật vất vả mới thuận lợi xuống lầu, tiến
bước đến đại sảnh. Lúc này trên tay Nhân Nhân đã có chín cái danh thiếp, không có một ai thoát khỏi mị lực của cô. Chờ một chút — chín cái?
Nhân Nhân nhíu chặt mi tâm, không thể nào, còn lọt một gã! Là gã nhà
thiết kế phầm mềm sao? Không, thể, nào! Khuôn mặt mỹ lệ của Nhân Nhân
hiện lên một tia hoang mang.
Cô không phải là thật sự thích cùng những gã đàn ông kia ước hẹn ăn
cơm, nhưng mà, đây là lần đầu tiên, cô trang điểm lộng lẫy tham dự cuộc
họp lại có người không động tâm với cô! Điều này sao có thể? Anh ta đối
vơi mị lực của cô thì làm như không thấy, không có chút hành động nào?
Nhân Nhân hoang mang, đi về phía cửa lớn, vừa hồi tưởng lấy bộ dáng
của Cảnh Chi Giới, anh ta mặc bộ âu phục của Yohji Yamamoto màu đen,
dung mạo anh tuấn văn nhã, tuấn mỹ quả thực giống như nam người mẫu trên trong tạp chí. A, khóe môi mỹ lệ của Nhân Nhân lộ ra vẻ cười nhạt. Hừ
hừ, khẳng định là đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái phần lớn đều
rất đẹp trai, cũng rất thích trang hoàng cho bản thân. Đang lúc Nhân
Nhân nghĩ như thế –
“Úy tiểu thư” Gã đàn ông thứ mười lúc Nhân Nhân đẩy cửa thì gọi cô.
Thoáng chốc trong lòng Nhân Nhân như nở hoa, hãy nói đi, ai có thể
ngăn cản mị lực của cô? Ha ha ha ha ha ha, tới đi, tới đi! Tới đi!
Nhân Nhân ưu nhã quay người lại cười một tiếng, thủy mâu linh động, phóng điện siêu cường.
“Sao?” Cô giả bộ hoang mang. Ánh mắt còn cố ý lộ vẻ mờ ảo. Ta phóng điện điện chết mi!
Cảnh Chi Giới bình tĩnh nhìn lại cô, con ngươi đen thâm thúy ma mị
gợi cảm, điện lực của anh ta tựa hồ ngang nhau với lực lượng của Nhân
Nhân. Thần sắc anh ta trấn định, phong thái tuấn mị, ưu nhã mà đưa ra
lời mời.
“Úy tiểu thư, xin hỏi tối nay…” Còn chưa nói hết Nhân Nhân đã sáng tỏ tự động nói tiếp.
“Cảnh tiên sinh, thật vui khi được anh hẹn tôi ăn cơm. Aizz, thật là
không khéo. Tôi hôm nay phải làm thêm giờ…” Quả nhiên là muốn mời cô ăn
cơm! Ha ha ha ha, trong lòng Nhân Nhân vang lên tiếng kèn thắng lợi.
Cảnh Chi Giới nghe xong nhếch mi, khóe miệng hiện lên một nụ cười
giễu cợt. Anh hứng thú mà tập trung liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ ho
khan, quay đầu lắc đầu với người đàn ông bên tường, tiếp theo quay đầu
lại đánh giá cô. Ánh mắt anh hứng thú dạt dào, môi mỏng khẽ nhếch lên,
biếng nhác mở miệng: “Ưm… Tôi nghĩ cô hiểu lầm” Anh nhìn nét mặt của cô
giống như đang nhìn chuyện buồn cười nhất.
Thoáng chốc, Úy Nhân Nhân lạnh cả sống lưng, da đầu tê dại. Cô sẽ không phải là…
“Úy tiểu thư” Anh mỉm cười nói. “Tôi là giúp vị tiên sinh kia hỏi,
anh ta xin tôi làm người giới thiệu. Cô có muốn đi tới trước mặt anh ta
từ chối hay không?” Anh cười đến rất đáng giận, tiếng nói hùng hậu hàm
chứa ý cười, nhìn cô tr
ong nháy mắt mặt đỏ như lửa, bộ dáng đáng yêu kia làm nụ cười của anh càng đậm hơn.
Sấm sét giữa trời quang! Nhân Nhân hoàn mỹ nhất thế giới trong nháy mắt bị hủy diệt.
Cô cố giữ vững sự bình tĩnh giả bộ mình mới vừa rồi cái gì cũng không nói, đáng tiếc vết đỏ ửng trên má tiết lộ cảm xúc chân chính của cô.
“Đó…” Cô “Đó” vô cùng vân đạm phong tình, song ánh mắt đen láy sắc bén
của anh phảng phất có thể xem thấu cô. “Tôi bây giờ sẽ đi tới nói rõ
ràng với anh ta” Cô lập tức cất bước rời đi, xấu hổ đến tim đập như nổi
trống, vang lên như muốn đi tìm cái chết.
Mà khi Nhân Nhân khéo léo từ chối, gã đàn ông kia hại cô xấu hổ, cô
xoay người, ở đại sảnh đã không thấy bóng dáng Cảnh Chi Giới. Cô nói
không rõ tâm tình bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút buồn bực.
~~***~~
Dòng người làm việc chăm chỉ đến tan ca, sóng người rộn ràng, hoàng hôn nhuộm khắp phố dài tươi đẹp.
Trong đám người, nhịp bước của Nhân Nhân nhanh chóng gọn gàng, gót
giầy vang dội quyết đoán gõ lên con đường gạch đỏ, cô kéo sợi tóc trên
mặt, thuận tiện đánh giá một chút trang phục và trang sức trên người —
áo sơ mi tơ tằm màu hồng phấn, váy ngắn Chanel model màu cam, một thân
trang phục model hoàn mỹ trang nhã gợi cảm, cộng thêm kỹ xảo trang điểm
không gì sánh kịp của cô, còn có đường viền ngũ quan rất sâu sắc và cử
chỉ mê người, cô nghĩ không ra, gã Cảnh Chi Giới kia sao lại không có
chút phản ứng nào!? Aizz, hại cô có chút thất bại nho nhỏ.
Lúc này bên đường một trận xôn xao, Nhân Nhân ghé mắt, oa! Cô kinh sợ ngừng bước, túm chặt ví da Chanel, mở to mắt.
Một gã tráng hán đang đuổi đánh phụ nữ, người đi đường sợ phiền phức
toàn bộ dạt sang hai bên. Gã đàn ông kia nhai trầu nói tục, vừa nhục mạ
vừa đạp đánh người phụ nữ, người phụ nữ thì thét chói tai liên tục chạy
cho hắn đuổi theo.
Dám đánh phụ nữ!? Ầm! Lửa giận hừng hực thiêu đốt, Úy Nhân Nhân lập
tức hóa thân làm chiến sĩ chính nghĩa, không chút do dự, chạy tiến lên.
“Dừng tay!” Ngăn trước mặt thím kia, Nhân Nhân chỉ vào gã đàn ông gầm
thét. “Ông là súc sinh à? Đánh phụ nữ!?” Cô ghét nhất loại chuyện như
vậy.
“×!” Gã đàn ông vung tay đấm, tàn bạo mà cảnh cáo. “Bà tám thối tha,
tao dạy dỗ vợ tao liên quan đến mày đánh rắm?” Nói xong đẩy người phụ nữ núp sau Nhân Nhân ra ngoài, người phụ nữ thét chói tai, Nhân Nhân ra
sức kéo bà thím kia về, gã đàn ông tức giận điên rồi, vung nắm đấm rõ
ràng dứt khoát hướng phía Nhân Nhân –
Quần chúng đứng ngoài quan sát sợ đến thét chói tai, mắt thấy nắm đấm thô bạo sẽ phải chạm vào khuôn mặt non mịn của Nhân Nhân, trong hỗn
loạn, chỉ thấy Nhân Nhân có động tác khom người xuống, tựa như biểu diễn kỹ năng đặc biệt.
Cái gì đó? Mọi người há hốc mồm, nhưng thấy cô mặc quần áo, trang sức hàng hiệu, dáng vẻ mảnh khảnh, thân thể nhẹ nhàng ngã về sau, hai tay
chống đỡ mặt đất, eo nhỏ nhắn dẻo dai đến khó tin, thành công tránh được nắm đấm.
Ha ha ha, việc này toàn bộ nhờ vào cô từ nhỏ tập ba lê luyện được sức eo rất tốt. Mà càng làm mọi người khiếp sợ chính là phản ứng của cô,
nhanh nhẹn khom lưng đồng thời chân dài của Nhân Nhân nhấc lên, giày cao gót nhọn hoắt hàng hiệu không nghiêng không lệch đá lên gã đàng ông
thối bụng phệ, còn dùng sức xoáy gót giầy một chút. “Xoáy xoáy xoáy”!
“A –” Gã đàn ông đau đến ôm bụng kêu rên, nói lời thô tục liên tục .
Nhân Nhân ưu nhã đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên tay, ôm bà thím đang khóc
kia, cô lướt nhẹ qua sợi tóc rối loạn, tựa như nữ anh hùng hỏi bà thím:
“Có muốn báo cảnh sát hay không? Bác tốt nhất lập tức đi kiểm tra vết
thương, cầm giấy kiểm tra vết thương có thể làm đơn xin ly hôn…”
Bỗng nhiên quần chúng lại thét chói tai, Nhân Nhân nghiêm mặt. A, sau lưng có sát khí!? Mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy một nắm đấm như bánh bao to, Nhân Nhân tránh khỏi nắm đấm, lại bị đạp một cước, hại cô ngã
xuống đất. Ngã nhào khiến một chiếc giày cao gót trượt ra khỏi bàn chân
cô, oa!
Việc này thực sự hơi quá đáng! Nhân Nhân chống đỡ thân thể, đột nhiên ôm đầu kêu gào, tựa như đến ngày tận thế, càng giống như nhìn thấy
khủng long Jurassic hiện thân, sét đánh giật mình hét: “Trời ơi — A — đồ Chanel của tôi –” Cô bám lấy chiếc váy rách một vệt, đau lòng, bây giờ, cô, rất, muốn, giết, người!
“Oa ha ha ha ha ha!” Gã đàn ông đắc ý ở sau lưng cô cười điên cuồng. “Bà tám thối tha, ×××!” Rồi lại đi đánh vợ của hắn.
Nhân Nhân ôm đầu, tiêu máu trong lòng. Tóc của cô rối loạn, bộ đồ dày công phối hợp ô uế, váy Chanel yêu dấu mới mua hai ngày thì tử trận,
càng đừng nói đến vết bầm tím do bị hắn đá ở bắp chân, cô run rẩy, trong lồng ngực dấy lên ngọn lửa giận hừng hực giận, Vương, bát, đản, kia!
ㄏㄡ
‘! Cô quyết tâm vứt bỏ hình tượng, không đếm xỉa đến. Cô mở túi xách lấy ra vũ khí bí mật của mình, chậm rãi đứng lên, túm lấy vũ khí bí mật
đuổi theo gã đàn ông kia. “Mi, phải, chết, que điện phòng thân!” Nhân
Nhân rống ấn chốt mở, que điện phát ra tia sáng xanh. Cô giày cũng không lấy, đi cà nhắc đánh về phía hắn. “Ta điện chết mi!”
Sức mạnh báo thù của phụ nữ thật “đáng” sợ, gã đàn ông bị làm cho sợ
đến thẳng tắp lùi xuống, Nhân Nhân đằng đằng sát khí vội vàng đuổi theo, mắt thấy sẽ thành công mà cho hắn một “Điện quang thạch hỏa” thì –
Đinh! Nhân Nhân bỗng nhiên dừng bước, kiều nhan thịnh nộ hiện lên vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa sợ đến ngã nhào.
Trời ạ!? Cô trừng thẳng ánh mắt mỹ lệ, kinh hãi mà cười toe toét. Xa… Xa xa kia có một người đàn ông phong thái tuấn mị chậm rãi mà đến,
không phải là đại soái ca Cảnh Chi Giới vừa nãy sao? A A ~~ hình tượng
của tôi! Sắc mặt Nhân Nhân trắng nhợt, que điện rơi xuống từ trong tay.
Que điện giật rơi xuống lại bị gã đàn ông thối kia ngay lập tức đón
lấy, mọi người kinh hãi. A hả? Thảm thảm thảm, điều này thảm chết. Bây
giờ Úy Nhân Nhân không chỉ là sắc mặt trắng bệch mà thôi, mà là xanh
mét. Nhưng thấy kẻ địch đón lấy vũ khí bí mật của mình, Nhân Nhân mãnh
liệt hít một hơi, tính mạng trước mắt, cũng không dám bận tâm đến hình
tượng gì nữa, trộm nhìn tuấn nam, lập tức cạch cạch cạch liền lùi lại
vài bước. Trừng mắt gã đàn ông thối trước mắt đắc ý cười hung ác, từng
bước tiến tới gần, Nhân Nhân túm túi xách ở trước ngực phòng thân, suy
yếu mà trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
A A ~~ Cô mua chính là que điện có điện áp mạnh nhất, bị điện giật một cái thì xong đời …
Gã đàn ông hừ hừ mà tiến tới gần cô, đem que điện đang kêu lên xẹt
xẹt, nghĩ đến làn da mỹ lệ của mình lưu lại vết sẹo cháy sém, Nhân Nhân
trợn mắt — không!
Tình thế nghịch chuyển lớn, quần chúng che mặt, không đành lòng nhìn
xuống. Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, không khí khẩn trương, mọi người
phỏng đoán đến trình diễn hình ảnh đẫm máu, không khỏi run rẩy theo Úy
Nhân Nhân.
Hừ hừ hừ hừ, gã đàn ông xiết chặt que điện, dòng điện vang lên một tiếng xèn xẹt, hắn đắc ý cười hung ác với Nhân Nhân.
“×! Tao xem mày còn thối cái gì? Con đàn bà chết tiệt, dám điện giật tao? Nhìn xem bố mày hôm nay sửa chữa mày như thế nào!”
Lúc này, Nhân Nhân vô cùng thức thời mà dịu giọng xuống, cũng nặn ra
nụ cười thiện ý, mặc dù nụ cười này thật sự vô cùng miễn cưỡng cứng
ngắc.
“Này… Vị tiên sinh này… Ông không thể cầm thứ đồ đó, đưa… đưa cho tôi… Có được không?”
Đưa cái rắm! Mắt gã đàn ông lộ ra hung quang, muốn báo thù một cú đá. “Tao phóng điện ~~” xuất thủ hướng que điện về phía trên người Nhân
Nhân thăm hỏi –
“A!” Nhân Nhân ném túi xách che mặt ngồi xổm xuống. A, mẹ ơi –
“A!” Người đứng bên ngoài cũng kinh hãi mà đứng một chỗ, toàn bộ nhắm mắt lại không dám nhìn. Thật “đáng” sợ!
“A a a a a ~~” Tiếng kêu rên thô lỗ vang lên. Đau quá đi!
Chờ một chút, tiếng kêu này? Nhân Nhân nhìn ra ngoài từ giữa khe hở
khuôn mặt đang che kín, Hả? Hả!? Hả! Cô mở to mắt, không thể tin được
tình huống quỷ dị trước mắt này.
Tay
gã đàn ông thối cầm que điện bị một bàn tay khác hung hăng bóp, dù sao
chẳng qua là bóp mà thôi, Nhân Nhân lại nghe thấy tiếng xương gãy, gã
đàn ông thối nhất thời đau đến chân mềm quỳ xuống đất kêu rên.
“Buông… Buông tay… A… Đau…” Mới vừa rồi còn trừng mắt dựng ngược mắng Nhân Nhân, lúc này ngược lại kêu đến ẻo lả.
Tầm mắt Nhân Nhân nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mị mê người. Cảnh Chi Giới cầm tay gã đàn ông thối do đau đớn mà ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Nhân Nhân. Vẻ mặt của anh ta rất ung dung, ánh
mắt rất biếng nhác, anh ta nhìn Úy Nhân Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt gợi cảm nói không ra lời, mà giọng nói của anh ta tựa như gió
đêm phát quá ngọn cây, giờ phút này đang trêu chọc lấy lỗ tai Nhân Nhân, chấn động đáy lòng Nhân Nhân.
“Cô không sao chứ?” Cảnh Chi Giới buông gã đàn ông đau đến kêu cha
gọi mẹ ra, trực tiếp đi tới phía cô. Anh cao lớn anh tuấn, mỗi một bước
cũng tự tin ưu nhã, anh mỉm cười dừng ở trước mặt Nhân Nhân, cúi xuống
nhìn Nhân Nhân đang u mê, sau đó, ưu nhã vươn ra bàn tay mới vừa rồi bóp cho gã kia đau đớn; lần này, tay dị thường ôn nhu đỡ Nhân Nhân dậy.
Trong quá trình, hai mắt Nhân Nhân giật mình sững sờ nhìn anh mỉm
cười phong lưu, rơi vào tròng mắt mê hoặc, đen láy thâm thúy của anh.
Cô đứng thẳng người, tay nhỏ bé được bàn tay ấm áp của Cảnh Chi Giới
giữ ở lòng bàn tay, người cô cao không đến vai anh. Cô không thể làm gì
khác hơn là ngửa mặt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là một ánh mắt mỹ
lệ giống như trước, kèm theo một ánh mắt mị lực mê người, một bên quyến
rũ xinh đẹp, một bên tà mị tuấn mỹ. Hai người đồng dạng đều xuất sắc.
Lúc này thế giới không tiếng động, Nhân Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim
đập dồn dập của mình. Lúc này, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Cảnh Chi Giới,
đáy lòng cô chỉ nghĩ là — Ông trời ơi, tóc của tôi có phải rất rối loạn
hay không? Thượng đế ơi! Váy của tôi thật giống như bị rách, Shit! Giày
cao gót rơi mất một chiếc, trang điểm trên mặt tôi? Tôi bây giờ xem ra
nhất định rất bại hoại…
Đúng vậy, trong đầu Nhân Nhân chỉ nghĩ cũng là những ý niệm ngu xuẩn này.
Lần đầu tiên, ở trước mặt đàn ông, cô lộ ra vẻ thất kinh như vậy,
thiếu hụt tự tin. Chẳng lẽ đơn giản là anh ta quá mức xuất sắc chói mắt?
“A a a đau ~~” Gã đàn ông thối ngồi chồm hổm trên mặt đất còn đang bóp tay bị bấm cho đ
au nhức.
Nhưng Nhân Nhân chỉ cảm thấy lúc này gió thu lá rụng thật lãng mạn, cô chỉ nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Cảnh Chi Giới.
“Không có, không có chuyện gì” Cô nói.
Anh giúp cô gẩy đi một mảnh lá rụng dính vào trên tóc, cô vì thế ánh
mắt lóe lên. Anh thân mật giúp cô phủi bụi trên cánh tay, hơi thở của cô bởi vì bàn tay ấm áp của anh mà rối loạn. Anh khom người quan sát bắp
chân bị đạp đau của cô, cái chỗ bị thương của cô kia lập tức nóng lên
như lửa đốt. Sau đó anh nhặt giày cao gót bị trượt ra của cô, ngồi chồm
hổm trên mặt đất.
“Đi vào” Anh dùng một loại khẩu khí giống như nói chuyện với đứa trẻ ra lệnh cho cô.
Nhân Nhân đối với đàn ông luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, đây
là lần đầu tiên, có một người đàn ông dùng một loại giọng nói khí phách
hất hàm ra lệnh nói với cô. Kỳ quái chính là cô cũng không ghét, chỉ là
có chút bối rối, cô biết điều một chút làm theo. Lúc đi giày vì duy trì
thăng bằng, tay cô ấn lên bả vai anh; mà bày tay trái của anh thì vững
vàng nắm mắt cá chân mãnh khảnh trắng nõn mềm mại của cô, tim của cô
nhất thời đập “thình thịch”, nhìn tay phải của anh dịu dàng đi giày vào
chân của cô. Cám ơn chúa! Nhân Nhân vui mừng vì mình luôn luôn tu bổ bảo dưỡng móng chân.
Giữa lòng bàn tay màu nâu của anh, móng chân phấn hồng, chân nhỏ
trắng nõn sạch sẽ mềm mại, tuyệt mỹ khiến Cảnh Chi Giới khắc sâu ấn
tượng, anh nghĩ, anh chưa từng thấy bàn chân nào mỹ lệ hơn bàn chân này! Chạm vào mắt cá chân của cô vô cùng thoải mái, da trắng nõn làm ánh mắt của anh trầm lại, anh không khỏi đoán da thịt ở những chỗ khác trên
người cô, khẳng định là cũng nhẵn mịn, mềm mại, trắng nõn như vậy… Cảnh
Chi Giới hít sâu một hơi, đè xuống mơ mộng bay xa kia.
Lúc này đây Nhân Nhân cảm giác cô không còn là nữ hoàng tình yêu được nuông chiều nữa, cô bối rối cúi xuống ngắm động tác ôn nhã của Cảnh Chi Giới, khi giày cao gót được đi vào, cô cảm thấy thì ra là anh chính là
người cô đợi chờ đã lâu, bạch mã vương tử trong mộng. Vô số đàn ông theo đuổi cô, trái tim cô lại luôn luôn trống rỗng. Cô được nhiều đàn ông ái mộ vây quanh, buổi tối lại luôn lăn lộn khó ngủ, cảm giác hiu quạnh
giống như con kiến đang gặm trái tim cô. Cho đến lúc này, trái tim cô
mới chính thức rung động, tay anh nắm giữ ở mắt cá chân cô, mỗi một cọng lông của cô cũng tựa như đang thét chói tai. Sau đó cô hiểu — Thì ra
người cô một mực tìm kiếm đợi chờ chính là người đàn ông này, nhà thiết
kế phần mềm của Thập Phương, Cảnh Chi Giới.
Ngày này, giờ phút này, lúc Cảnh Chi Giới giúp cô đi giày cao gót, trái tim Nhân Nhân đã bị bắt làm tù binh.
~~***~~
Theo đuổi đàn ông có ba quy tắc.
Một, vĩnh viễn không làm cho anh ta cảm thấy cô rất dễ dàng nắm bắt.
Hai, cho dù nắm bắt được, vĩnh viễn đừng làm cho anh ta cảm thấy cô sẽ dính lấy anh ta không đi.
Ba, cho dù muốn dính lấy anh ta không đi, vĩnh viễn cũng nên giữ lại một chút khoảng cách giả vờ thần bí.
Ở bên trong bản chép tay Nhân Nhân vô cùng thận trọng vạch ra ba quy
tắc lớn này, nỗ lực thi hành nhiều năm, cộng thêm sự thanh xuân mỹ lệ
của cô, quả thực là tới một người nắm giữ một người, ngoại trừ GAY, chỉ
cần bị cô phóng điện qua, không có một người có thể chạy ra tìm đường
sống. Cho nên lịch hẹn của Nhân Nhân luôn luôn xếp đầy sổ, bữa ăn tối
của Nhân Nhân, vĩnh viễn không thiếu người theo, mỗi gặp là một ngày vui vẻ, điện thoại của Nhân Nhân, vĩnh viễn vang không ngừng.
Nhiều năm Úy Nhân Nhân hưởng thụ chúng sao vây quanh trăng, thật sớm
bị ánh mắt chúng đàn ông quý trọng cảm mến làm hư, hiện tại, tới Cảnh
Chi Giới miễn dịch, cô có thể nào tiếp nhận!? Không, trong thế giới của
Úy Nhân Nhân không có hai chữ thất bại này.
Úy Nhân Nhân vì Cảnh Chi Giới tuấn tú kia đến bạo phát mất ngủ.
Nguyên nhân đột nhiên chân chính mất ngủ là — sau khi Cảnh Chi Giới giúp cô giải vây, cô vì biểu đạt cảm tạ, lần đầu tiên cô chủ động mời người
khác uống cà phê.
“Không cần!”
A A ~~ Anh ta vậy mà lại nói như thế!?
Ầm! Úy đại mỹ nữ lần đầu tiên nếm mùi đau khổ khi bị từ chối, quả
nhiên rất đau, đau đến không chịu được, hơn nữa rất buồn. Cô lập tức âm
thầm thề, không phóng điện chết Cảnh Chi Giới thề không bỏ qua. Không mê chết anh ta, ba chữ – cô – Úy Nhân Nhân đảo ngược lại, lại viết ngược
lại nữa.
Nỗ lực hành động của Nhân Nhân thật kinh người, vận dụng các loại
quan hệ, không tới ba ngày, ngay lập tức tra ra rõ ràng lai lịch của
Cảnh Chi Giới, kết quả — cô vừa mừng vừa sợ hãi.
Kinh ngạc chính là, phần mềm anh thiết kế đoạt giải vô số, hai mươi ba tuổi thì lấy được giải thưởng tinh anh xã hội, lợi hại!
Vui mừng chính là, đồng nghiệp Trần Dĩnh của mình học cùng đại học
với anh, anh chính là học trưởng của cô ấy, hì hì hì! Muốn giết kẻ địch
trước tiên nhất định phải hiểu rõ quân địch, Trần Dĩnh à Trần Dĩnh, Nhân Nhân khẩn cấp muốn nói lời khách sáo ra khỏi miệng.
Còn sợ hãi chính là, Trần Dĩnh là người phụ nữ máu lạnh cực kỳ, động
một chút là khinh thường mà hừ người khác, muốn lời nói khách sáo với cô ấy, mặc dù sẽ không khó khăn so với lên trời, nhưng khẳng định gian khổ hơn so với trèo lên đỉnh Everest.
Úy Nhân Nhân thật vất vả mới hẹn Trần Dĩnh quái gở lạnh lùng về nhà
uống cà phê. Vì ứng phó người phụ nữ vừa ít nói vừa vô cùng tẻ ngắt này, Nhân Nhân tìm thêm Ôn Hà Phi tiểu thư cùng tiếp khách.
Hương vị cà phê Pháp như làn gió thổi vào tràn ngập phòng khách, trên bàn ăn, Ôn Hà Phi nhiệt tình giúp mọi người pha cà phê.
“Tổ trưởng, cậu muốn thêm mấy viên đường?” Hà Phi hỏi.
“Cho tớ thêm thứ khác để thay thế đường, tớ sợ béo” Nhân Nhân nói.
Hà Phi nói một tiếng “Cũng được”, đưa cho cô; nhưng ngay sau đó lại
hỏi người toàn thân mặc đồ đen, vẻ mặt nhàm chán chính là hình thức của
Trần Dĩnh. “Vậy cậu thì sao, mấy viên đường?”
Trần Dĩnh liếc Hà Phi một cái. “Tớ uống cà phê đen, như vậy mới thưởng thức được hương vị cà phê”
Oa a ~~ cà phê là Nhân Nhân muốn Hà Phi pha, Hà Phi nhất thời trầm
mặt xuống đưa cà phê tới. “Này!” Quản cậu đi chết sao! Vừa uống vừa cười trộm
Trần Dĩnh uống một ngụm, từ từ đặt chén xuống, ưu nhã đưa khăn giấy
lên lau miệng, sau đó, cô phun một tiếng. “Phì” đến Hà Phi biến sắc mặt
tại chỗ.
“Cậu phì cái gì!?”
Nhân Nhân tức thì che miệng Hà Phi, đè cô ngồi xuống xong, thấp giọng lặng lẽ nói bên tai Hà Phi: “Nhẫn nại, tổ trưởng có việc nhờ cậy cô ấy
đó ~~”
Hà Phi giận đến ra sức rót cà phê không nói gì, Trần Dĩnh thì lười biếng nói với Nhân Nhân: “Cậu cũng ăn đường?”
Nhân Nhân mỉm cười, đối với Trần Dĩnh ôn tồn. “Đúng vậy, tớ mua rất nhiều, cậu muốn tớ có thể đưa cho cậu!”
“Đừng!” Trần Dĩnh phất tay chán ghét nói. “Cái loại đường hóa học này, uống nhiều chết sớm”
A, ư, a!
Lợi hại, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, Trần Dĩnh đã biến không khí thành lạnh buốt.
Vẻ mặt Úy Nhân Nhân co quắp, miễn cưỡng nhịn xuống, việc nhỏ không
nhịn sẽ phá mưu lớn, vì Cảnh Chi Giới anh tuấn tiêu sái chạm không
được, cô nhẫn nhẫn nhẫn.
“Trần Dĩnh… Nghe nói cậu biết Cảnh Chi Giới đó?” Nhân Nhân bắt đầu nói lời khách sáo.
“Mình là học muội của anh ấy” Trần Dĩnh đẩy xa cà phê, lấy kiểu khoan dung của nữ hoàng hạ lệnh. “Hà Phi, cho tớ nước. Cậu pha cà phê quá khó uống, tớ muốn súc miệng”
Hà Phi lấy cà phê quay đi lấy nước, giận đến muốn đi mài dao phay, cầm kéo.
Nhân Nhân lại hỏi: “Anh ta… Là người như thế nào? Bình thường có sở
thích gì? Cá tính như thế nào? Thích kiểu phụ nữ như nào…” Nhân Nhân hỏi một đống lớn, Trần Dĩnh bất động thanh sắc, chỉ dùng mắt phượng hẹp dài nghiêng mắt nhìn cô.
“Úy Nhân Nhân”
“Sao?”
“Cậu muốn quyến rũ anh ấy?”
“Đáng ghét” Nhân Nhân che miệng hì hì cười. “Tớ chỉ cảm thấy anh ta cũng không tệ, rất có duyên, muốn biết một chút thôi!”
“Úy Nhân Nhân ~~” Trần Dĩnh hiếm khi lộ ra nụ cười, nhưng cô ngay cả cười lên cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt.
“Sao?” Nhân Nhân rửa tai lắng nghe. “Nói mau” Cô đúng bệnh bốc thuốc, mê hồn dược.
Dáng tươi cười của Trần Dĩnh càng thâm sâu hơn, đầu ngón tay mảnh trắng thon dài gõ lên mặt bàn, giọng nói lười biếng.
“Nhân Nhân à, cậu luôn luôn có rất nhiều người ái mộ, đúng không?”
“Ha ha ha ha…” Nhân Nhân mặt mày hớn hở. “Thật là, Hà Phi, đừng nói cái này nữa, đợi lát nữa đả thương lòng tự ái của cô ấy”
A a, Hà Phi thật sự quyết định tìm dao phay chém người.
Trần Dĩnh còn nói: “Tớ khuyên cậu đừng đánh động sự chú ý của Cảnh Chi Giới”
“Sao? Sợ anh ta thương tâm à?” Nhân Nhân cười đến rực rỡ hơn. Đúng
là, chỉ sợ Cảnh Chi Giới một khi mê cô thì không thể tự thoát ra được,
chết không có chỗ chôn.
“Ha ha” Trần Dĩnh lạnh lùng cười. “Tớ là sợ cậu bị thương”
Đinh! Nhân Nhân sửng sốt. “Hả?” Thử nói thêm?
“Nhân Nhân, một người luôn luôn kiêu ngạo, bỗng nhiên bị một lần thất bại thì như thế nào? Chậc chậc!” Trần Dĩnh đưa tay sờ sờ gương mặt xinh đẹp của Nhân Nhân, lòng bàn tay của cô lạnh đến khiến Nhân Nhân nhịn
không được run lên. “Nhân Nhân à, tớ nói như vậy cậu không hiểu?”
Nhân Nhân nhíu chân mày. “Ý của cậu là?”
“Ý của tớ là…”
“Ý của Trần Dĩnh là cậu đuổi không kịp Cảnh Chi Giới!” Hà Phi quay
lại phản công, bỗng nhiên thông tuệ bất ngờ lớn tiếng nói. “Cảnh Chi
Giới kia quá ưu tú, cậu đuổi không kịp anh ta nữa, Trần Dĩnh sợ cậu chịu đả kích quá lớn sẽ nổi điên hỏng mất, có đúng hay không?”
A A! Úy Nhân Nhân lập tức đuổi Hà Phi ra khỏi tầm mắt, cô rống: “Lúc
này khỏi phải thông minh như vậy, ngốc!” Không hổ là thiên binh số một,
chỗ nào có mìn thì chỗ đó giẫm sạch lên.
Hì hì, Trần Dĩnh che miệng cười. “Hà Phi thỉnh thoảng còn rất thông minh”
Úy Nhân Nhân gầm rống người kia tìm được bóng người che chở. “Như vậy không gọi thông minh mà phải gọi muốn tìm cái chết!” Ném một chiếc thìa ngay giữa đầu Hà Phi.
“Hừ!” Úy Nhân Nhân vỗ bàn đứng lên, hào khí nghìn lần nói. “Tớ không
tin, Cảnh Chi Giới là nhân vật phương nào?” Cô vỗ ngực một cái, lòng tin tràn đầy nói: “Nghĩ đến tớ – Úy Nhân Nhân tiểu học đã bị người ta theo
đuổi không được, trung học bị theo đuổi muốn xuất gia, đại học bị theo
đuổi muốn tự sát, Cảnh Chi Giới này trừ phi là thần, GAY! Nếu không, chỉ cần tớ – Úy Nhân Nhân muốn làm bạn gái của anh ta, anh ta tuyệt đối
không thể không
động lòng!”
Trần Dĩnh ngượng ngùng nói: “Hiếm khi thấy cậu hăng hái thật tình như vậy với đàn ông, ừ ~~ tớ thấy anh ấy khẳng định không thể động lòng với cậu. Nếu như cậu bị đả kích lớn, thì càng không thể nói anh ấy theo
đuổi cậu không được nhé” Nguyên nhân hậu quả chạy không khỏi cái đầu
thông tuệ của Trần Dĩnh.
Oa a ~~ sắc mặt Nhân Nhân trắng xanh, chột dạ mà cười hắc hắc. Cô sĩ
diện hừ một tiếng. “Anh ta chẳng qua là còn không có cơ hội biết con
người chân chính của tớ mà thôi” Chờ sau khi lĩnh giáo mị lực vô địch
của cô, khẳng định yêu chết cô.
Trần Dĩnh nhíu mi chậc chậc nói: “Không nghe lời của tớ, chỉ có một
con đường chết. Cảnh Chi Giới nếu như yêu cậu, tớ Trần Dĩnh chặt đầu
xuống cho cậu đá!”
A A ~~ Úy Nhân Nhân mãnh liệt lui bước. Dám nói ra lời tàn nhẫn!? Có
thể thấy được Cảnh Chi Giới này thật không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng mà, cô là đại mỹ nữ Úy Nhân Nhân tiếng tăm lừng lẫy trong giới
quảng cáo, có khó khăn như thế sao?
Trần Dĩnh quan sát vẻ mặt tái nhợt của Nhân Nhân. “Như thế nào?” Biết sợ?
“Hừ hừ!” Nhân Nhân nắm tay, ánh mắt đột nhiên phát sáng. “Việc này
thật sự là kích thích lớn!” Cô tiến tới gần Trần Dĩnh, hai tròng mắt như ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói không thể che hết hưng phấn. “Rất có tính khiêu chiến, cậu, cậu nhất định phải giúp tớ, tớ chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại như thế, tớ muốn Cảnh Chi Giới, mau mau mau, giúp tớ giới
thiệu, giúp tớ hẹn, giúp tớ!”
Ầm!
Trần Dĩnh sắc mặt co quắp, bỗng nhiên rất muốn té xỉu xuống. Úy Nhân
Nhân quái thai này, yêu cô cô lại không yêu, càng khó khăn cô ấy lại
càng cao hứng, giả bộ cười!
Trăm triệu không nghĩ tới, cô cảnh cáo Nhân Nhân ngược lại kích thích lực chiến đấu của cô ấy ngẩng cao.
“Cho nên… Cậu không phải là không thể đuổi kịp anh ấy sao?” Trần Dĩnh hỏi.
Gương mặt Nhân Nhân từ trước đến giờ luôn tinh minh bỗng nhiên lộ ra
loại vẻ mặt mộng ảo của thiếu nữ, cô ôm mặt nhớ lại tư thế oai hùng ngày hôm trước Cảnh Chi Giới anh hùng cứu mỹ nhân, ngọt ngào giải thích tình huống lúc đó.
“… Cậu sẽ không hiểu rõ, tất cả mọi người khoanh tay đứng nhìn, anh
ấy nhưng lại làm việc nghĩa không chùn bước, chính nghĩa lẫm nhiên mà ra mặt ngăn tội ác lại, anh ấy thật giống như luyện qua Aikido, bàn tay to túm lấy tay gã đàn ông thối kia đau đến kêu oa oa, khách khách khách…”
Nhân Nhân khẽ che miệng, nhắm mắt thở dài. “Bộ dạng kia thật sự quá đẹp
trai, anh ấy nhất định là người đàn ông có tinh thần trọng nghĩa vô
cùng”
Nhân Nhân một bên tình nguyện phỏng đoán. “Anh ấy đã cứu tớ tiểu thư
xinh đẹp mê người như thế, tớ mời anh ấy đi uống cà phê nhưng anh ấy từ
chối, chỉ là dịu dàng giúp tớ lau vết bẩn trên mặt, còn giúp tớ nhặt
giày cao gót, thậm chí trước mặt mọi người ngồi xổm xuống giúp tớ đi
giày vào” Nhân Nhân nói đến say mê.
“Anh ấy một chút cũng không muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ, có thể
thấy được anh ấy nhất định là người đàn ông rất chuyên tình, anh ấy đối
với người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất định dốc lòng che chở, anh ấy quả
thực chính là niềm mơ ước của phụ nữ, cao lớn anh tuấn, thông minh, tỉnh táo. Dịu dàng lịch sự, khi tất yếu lại vô cùng can đảm, anh ấy căn bản
là bạch mã vương tử tớ – Úy Nhân Nhân một mực chờ. Kiểu đàn ông này phải đi đâu tìm được? Tớ nhất định phải nắm chặt!”
Trần Dĩnh nghe xong Úy Nhân Nhân suy đoán và ảo tưởng về Cảnh Chi
Giới thiếu chút nữa “khì khì” một tiếng bật cười. Mắt phượng xinh đẹp
hiện ra một tia giảo hoạt quang mang.
“Vậy cậu muốn hỏi thăm cái gì từ tớ?” Trần Dĩnh hỏi. Quái lạ, trong ấn tượng Cảnh Chi Giới hạng người như vậy sao?
Ánh mắt Nhân Nhân sáng ngời, ghé lại gần Trần Dĩnh. “Hắc hắc hắc ~~” Cô lấy lòng cười.
“Này!” Trần Dĩnh đẩy cô ra, chán ghét. “Đừng dựa vào tớ gần quá” Cô ghét nhất bị dính vào, cả người không thoải mái.
Đối với sự không thiện cảm và lạnh lùng của Trần Dĩnh, Nhân Nhân sớm
có thói quen, cô lơ đễnh chống khuỷu tay lên mặt bàn, tay nhỏ bé chống
lên cằm nhọn mỹ lệ, chân dài đứng thẳng dưới mặt bàn, phủ lấy bờ mông
vểnh tròn trịa, tuyệt không lãng phí thời gian mà bắt đầu nâng chân lên
vận động, cô cười khanh khách hỏi Trần Dĩnh.
“Anh ấy thích ăn cái gì?” Cô nói hết những thứ suy nghĩ trong đầu ra.
Trần Dĩnh thử nghĩ xem. “Hình như không có sở thích gì đặc biệt”
“Vậy anh ấy hứng thú cái gì?” Cô rất hợp ý.
“Không có trầm mê hứng thú gì đặc biệt”
“Vậy bạn bè, thích kết giao với kiểu bạn bè như nào?” Xem người trước tiên xem bạn.
“Không có bạn bè đặc biệt thân cận”
Sắc mặt Nhân Nhân biến hóa, cắn răng lại hỏi: “Được, vậy anh ấy thường gặp những kiểu phụ nữ nào?”
“Anh ấy không có kiểu bạn gái cố định” Trần Dĩnh cười híp mắt nói.
“Trên thực tế khi học đại học có một đám phụ nữ bị anh ấy mê hoặc đến
xoay vòng vòng, nhưng anh ấy chưa từng thừa nhận ai là bạn gái”
“Được được được, vậy cậu tóm lại biết một chút gì không? Thí dụ như
ủng hộ đảng nào, thích mặc loại quần áo nào, xem loại phim nào, nghe
loại âm nhạc nào, khinh bỉ những ca sĩ nào? Những minh tinh anh ấy không ưa? Tóm lại không có một chút dấu vết sao?” Trừ phi anh không ăn lửa
khói nhân gian, trừ phi anhcăn bản muốn xuất gia làm hòa thượng.
Trần Dĩnh tà tà ngắm cô, lười biếng nói: “Thành thật mà nói, tớ không biết, trên thực tế, cho dù cậu hỏi người biết anh ấy, tớ tin đáp án
cũng giống nhau” Trần Dĩnh mỉm cười, ánh mắt sắc bén hướng về Nhân Nhân. “Bây giờ cậu biết tớ tại sao khuyên cậu bỏ cuộc chưa, Cảnh Chi Giới căn bản là một câu đố, đàn ông như vậy thưởng thức là được rồi, anh ấy khó
nắm bắt, phảng phất đối với cái gì cũng không nghiện, cũng không trầm
mê, tâm tư trầm trọng đến ai cũng không biết, anh ấy không có khuyết
điểm của người phàm, anh ấy quả thực là thần, Nhân Nhân, cậu ở chung một chỗ với thần chỉ biết mệt chết mình” Trần Dĩnh cười hì hì.
Đáng giận, ăn nói khép nép xin xỏ Trần Dĩnh, sao mà một chút thông tin cũng đào không được?
Nhân Nhân phát cáu. “Như cậu nói có nói cũng như không” Nhân Nhân còn chưa từ bỏ ý định, please, cõi đời này còn có thần sao? Cô mê mẩn với
Cảnh Chi Giới thần bí hơn. Anh quả thực rất thú vị! Nhân Nhân nghiêng
người, nghiêm túc hỏi Trần Dĩnh: “Đại tiểu thư, xin cậu làm ơn thử nghĩ
xem, chẳng lẽ thật sự không có chuyện gì của anh ấy có thể nói cho mình
biết ?”
Thật sự bội phục nghị lực của Nhân Nhân, vẻ mặt Nhân Nhân bây giờ
kích động vô cùng, tựa như cố ý muốn đi tiêu diệt một bài toán nan giải, tìm không được đáp án, Trần Dĩnh biết cô sẽ không buông tha.
“Được rồi, tớ nhớ đến một chuyện, xã đoàn bọn tớ từng làm qua một lần hoạt động, muốn ra nước ngoài chơi một tuần, nhưng Cảnh Chi Giới không
chịu đi, lý do của anh ấy, là cá”
Nhân Nhân mở to mắt. “Cá?”
“Đúng, cá. Anh ấy thật giống như có nuôi cá. Anh ấy không đi xa được, vì cá”
“Thế này là được rồi!” Nhân Nhân vỗ tay. “Cá đúng là đề tài tớ nói
chuyện với anh ấy, Hà Phi!” Nhân Nhân quay đầu hướng đến Ôn Hà Phi ở
đứng ở góc xem tạp chí, nhàm chán đến ngáp một cái.
“Ặc, sao?” Hà Phi mệt nhọc. “Tớ có thể trở về sao?”
“Không thể” Nhân Nhân nheo mắt lại cười hì hì nói. “Cậu phải đi mua cá với tớ”
Hà Phi trố mắt “Cậu muốn nuôi cá?”
Trần Dĩnh giội bát nước lạnh. “Cá rất dễ dàng chết, khó khăn nuôi”
Hai tay Úy Nhân Nhân chống nạnh cười ha ha, lại là một câu kia: “Không có cái gì có thể làm khó tớ – Úy Nhân Nhân”
Trần Dĩnh ngáp một cái. “Xem ra mèo của tớ lại có cá ăn”
_________
Chú thích:
Vô tiền tuyệt hậu [1]: Câu thành ngữ này có nghĩa là việc trước đây
chưa từng có và sau này cũng sẽ không có. Miêu tả về sự vật hiếm có, độc nhất vô nhị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT