Úy Sanh mệt nhọc quá độ phải vào viện điều trị.
Sau khi tình huống ổn định, Nhân Nhân lập tức chạy về nơi cha làm việc, tòa nhà văn phòng Song Tinh.
Nhân Nhân chọn đọc từng tập từng tập hồ sơ, càng xem lòng càng trầm
xuống. Cha luôn luôn sĩ diện, khi cô bận bịu yêu đương, cô cũng không
biết rõ tình huống của công ty.
“Đây là chuyện gì?” Nhân Nhân lật xem đơn đặt hàng gần một tháng qua
của công ty. “Tại sao nhiều hoạt động bất ngờ tụt giảm như thế? Một
tháng qua gần như không có thu vào!” Nhân Nhân không hiểu, cô nhìn về
tổng giám đốc. “Không có đạo lý như vậy!”
Tổng giám đốc báo cáo. “Bởi vì…” Anh ta cầm một phần giấy tờ đẩy tới trước bàn Nhân Nhân.
Trên giấy tờ là hồ sơ một người, bên cạnh ghi chú rõ lai lịch của người nọ, còn có người bỏ vốn sau lưng.
Nhân Nhân sửng sốt. “Cảnh Chi Giới?” Giữa ảnh chụp anh mặc bộ âu phục màu đen đứng trước đại sảnh Thập Phương.
“Anh ta nghiên cứu ra một loại phần mềm mới có năng lực kiểm tra cao, chiếm phần lớn sản phẩm của Thập Phương, kỹ thuật của chúng ta bị đào
thảo, công ty con không nhận được đơn đặt hàng, nửa số đã đóng cửa…”
Nhân Nhân kịch liệt run rẩy, trừng mắt nhìn tấm ảnh chụp trong tay
kia. Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Nhân Nhân không để ý đến.
Tổng giám đốc ho khụ, nhìn ảnh chụp trong hồ sơ, cô nhận điện thoại di động.
“Nhân Nhân? Là em?” Cảnh Chi Giới lo âu gọi tên cô.
Đây là cô lần đầu tiên nghe được tiếng gọi nóng bỏng như vậy, song cô lại không cảm động, chỉ cảm thấy đau lòng.
“…” Nhân Nhân muốn nói chuyện, lời nói lại nghẹn trong cổ họng. Đêm
đó cô phủ lên tay anh chúc anh thành công, đêm đó bọn họ mở Champagne ăn mừng, đêm đó cô cười ngã vào trong lòng ngực anh… Cả người Nhân Nhân
phát rét, chẳng bao giờ cảm giác rét lạnh như vậy. Cha cô bị bệnh vào
viện, công ty nhà cô sắp tuyên bố phá sản, cũng là bởi vì anh…
Cảnh Chi Giới từng nói qua nó sẽ tạo thành cải cách mới trong công
nghiệp, anh đã nói anh nghiên cứu thành chấn động như thế nào, cô ngây
ngốc vui mừng, trong niềm vui cũng không biết thứ anh phát minh lại hủy
diệt thế giới của cô.
“Nhân Nhân, anh không biết em là…” Anh cảm thấy rất lo lắng. “Anh muốn gặp em!” Trong giọng nói không thể che hết lời xin lỗi.
Nhân Nhân ngây ngốc, nước mắt đọng lại ở hốc mắt. Cô không lên tiếng, sợ lời vừa nói ra khỏi miệng, nước mắt sẽ rơi xuống. Cô nhớ anh, cô nhớ anh quá; cô biết anh không phải là cố ý thương tổn cô, cô nghe được anh đang lo lắng. Tại sao có thể như vậy? Vận mệnh đang trêu cợt bọn họ
sao?
Cảnh Chi Giới lo âu gọi cô: “Ngay bây giờ anh sẽ đi tìm em” Anh nói
chắc chắc. Đáng chết! Cô lại là con gái của Úy Sanh, anh biết anh nghiên cứu thứ đó làm cho nhiều công ty vì vậy mà bị đào thải, anh trong lúc
vô tình thương tổn Nhân Nhân, cô không lên tiếng, cô lặng yên làm trái
tim anh như bị dao cắt. “Nhân Nhân? Anh lập tức đi tìm em!”
“Tôi… Giết cá của anh” Cô nói. Mắng cô sao, hận cô sao, như vậy cô có thể thật sự quên anh, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô càng không có
khả năng đi yêu anh.
“Anh biết, anh đã đọc thư” Anh nói. “Việc đó không trọng yếu”
Việc đó không trọng yếu? Nhân Nhân chợt che miệng lại. Anh không mắng cô? Anh chết tiệt tại sao không mắng cô? Chết tiệt sao lại nói ôn nhu
như vậy?
So với cá, Cảnh Chi Giới lo lắng hơn chính là cô. “Nhân Nhân, anh
không biết em là con gái Úy Sanh…” Cô từng cầm tay anh cho anh sức lực,
cô đi cùng anh ăn mừng thành công của anh, mà hóa ra thứ mà anh phát
minh lại có… Cảnh Chi Giới thất bại nắm chặt điện thoại. Ông trời! Tình
hình này làm sao chịu nổi, anh có thể tưởng tượng đau khổ lần này của
cô. “Để anh gặp em”
“…” Nhân Nhân giãy dụa, cô liếc thấy ánh mắt hoang mang của tổng giám đốc, trời ơi, con ngươi của cô bỗng dưng co rụt lại. Cha cô bởi vì đả
kích quá lớn mà nhập viện, công ty gần như phá sản, mà cô lại vẫn nghĩ
đến muốn gặp tay đao phủ của mọi chuyện này!? Nhân Nhân thống khổ hít
sâu một hơi. Cô nhớ tới những thương tổn anh gây cho cô, anh bây giờ là
đang thương hại cô sao? Bởi vì áy náy sao?
“Anh… Vô cớ biến mất hai tuần lễ, nếu…” Chóp mũi Nhân Nhân đỏ ửng.
“Đi không nói lời tạm biệt, mà nay nói tạm biệt thì quá dư thừa”
“Anh có lời muốn nói với em!” Anh vội vàng gầm rống. Anh muốn nói anh yêu cô; nói xin lỗi, anh hại cô thương tâm; nói xin lỗi, anh gián tiếp
phá hủy công ty nhà cô; nói xin lỗi, anh nghĩ thông suốt…
Giống như cô từng cười khoác cánh tay anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, bây giờ, đổi lại anh nói…
Nhưng, cô cắt ngang lời của anh.
“Tôi đã không có lời nào để nói với anh” Cô không cần thương hại, cô
tắt điện thoại di động. Nhưng anh lập tức gọi lại, tiếng chuông chói
tai, Nhân Nhân trừng mắt nhìn điện thoại trong tay.
“Đại tiểu thư?” Tổng giám đốc lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
Nhân Nhân tắt nguồn điện thoại di động, mờ mịt nhìn lại anh ta.
Tổng giám đốc tiếp tục nhắc nhở: “Ừm… Nếu như không nhận được đơn đặt hàng, không phát tiền lương, còn có… Xa thị muốn rút cổ phần…” Anh ta
kể ra đủ loại vấn đề, mỗi một vấn đề cũng vô cùng khó giải quyết.
Nhân Nhân ngưng thần nghe, ép buộc trấn định. Kiếp trước khẳng định
thiếu Cảnh Chi Giới cái gì, một lòng đưa hết cho anh, ngay cả thế giới
của cô cũng bị anh hủy diệt…
~~***~~
Nhân Nhân thức đêm triệu tập các chi nhánh tập đoàn Song Tinh, hiểu
rõ số liệu lỗ của cha, tình huống so sánh với cô tưởng tượng được còn
nghiêm trọng hơn. Xa Chân Phàm chạy tới, anh ta đưa Nhân Nhân tới một
bên.
“Nhân Nhân, sắc mặt em rất tệ”
“Nghe nói, các anh muốn rút cổ phần?” Nhân Nhân hỏi trực tiếp.
Xa Chân Phàm ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng. Anh ta bỗng
nhiên cầm tay Nhân Nhân, tay cô rất lạnh, ngày thường cô sẽ lập tức hất
ra, nhưng, lần này cô không có. Nhân Nhân biết tình cảnh này vô cùng bất lợi với cô, cô không có cách nào đắc tội với anh.
“Nhân Nhân, anh sẽ giúp em, kỹ thuật Song Tinh theo không kịp, cần
một chút thời gian giảm thiệt hại sản phẩm mới tạo thành, anh đang
khuyên ba anh đầu tư thêm tiền để vượt qua khó khăn, nhưng ba anh… Ông
ấy…”
Anh ta cầm tay khiến Nhân Nhân đổ mồ hôi lạnh, tay của anh ta trắng
nhợt, rất khác với Cảnh Chi Giới, tay Cảnh Chi Giới ấm áp mà có lực, Xa
Chân Phàm cầm khiến cô lạnh quá. Nhân Nhân suy yếu mỉm cười.
“Hy vọng bác trai có thể giúp Song Tinh vượt qua cửa ải khó khăn” Cô hoảng hốt nói.
Anh ta sờ sờ tóc cô, cầm chặt tay cô, không nhìn thấy cô nhíu mày,
không biết cô cảm giác sắp hít thở không thông. Anh ta hỏi cô: “Nhân
Nhân, anh sợ em ngã xuống… Nhân Nhân, gả cho anh, anh sẽ chăm sóc em,
chuyện Song Tinh để cho anh xử lý…”
“Ba em còn đang nằm viện” Nhân Nhân nhăn mày, anh ta thật biết cách giậu đổ bìm leo.
“Oh, anh không muốn em lập tức đồng ý mà” Anh ta rất quân tử vỗ vỗ
vai cô. “Em suy nghĩ đi, thật ra thì…” Anh ta khó xử nói. “Anh vẫn
thuyết phục ba anh giúp bọn em, nhưng mà, ba anh muốn rút cổ phần, A nếu như em gả cho anh, anh đây có thể có thêm lý do thuyết phục cha anh
giúp bọn em, anh chỉ suy nghĩ như thế, A nếu như em cảm thấy không muốn, cũng không có quan hệ… Dù sao em biết ý của lòng anh, anh vẫn muốn giúp em…”
Nói nhiều như vậy, tất cả đều là nói nhảm. Đơn giản một câu, lấy anh ta, anh ta sẽ đồng ý giúp; không lấy, Xa thị rút cổ phần, Úy Sanh tuyên bố phá sản, tập đoàn Song Tinh giải tán. Nhân Nhân không lo lắng cho
mình, nhưng quen với ba cao cao tại thượng hô mưa gọi gió có thể chịu
đựng được đả kích này sao? Nhân Nhân nghĩ đến cha mẹ Cảnh Chi Giới, bỗng dưng siết chặt trái tim.
Cô chợt ngẩng mặt nhìn Xa Chân Phàm. “Em lấy, em lấy!” Cô kích động nói.
Anh ta nhất thời giãn mày, cười giống như ngu ngốc. “Nhân Nhân!” Anh ta vui mừng ôm cô.
Cả người cô tê dại, hai tay vô lực buông xuống. Xa Chân Phàm ôm cô thật chặt, ánh mắt trống rỗng của cô rơi vào xa xăm.
Cô nhắm mắt lại, thu nước mắt vào tận đáy lòng, ướt đẫm hồi ức của cô và Cảnh Chi Giới…
~~***~~
Cô chưa về nhà, Cảnh Chi Giới chờ cô ở lầu dưới. Một chiếc đèn đường
chiếu vào thân ảnh cô đơn hiu quạnh của anh, đợi cô trở lại, thời gian
trôi qua, cô cuối cùng cũng không xuất hiện. Anh rút một điếu thuốc, cho đến khi khó thở, cảm giác hình như tình yêu của cô với anh héo úa thê
lương.
Cô không còn yêu anh nữa sao? Cảnh Chi Giới sợ hãi nghĩ. Đương nhiên, đương nhiên không yêu anh, anh hại cha cô nằm viện, anh hại cô… Cô sao
có thể có thể còn yêu anh. Anh luôn luôn tàn nhẫn như vậy, ích kỷ như
vậy với cô!
Đây là báo ứng sao? Bây giờ đổi lại anh tìm không được cô, cô tắt
điện thoại di động, cô chưa có về nhà, anh liên tiếp nhìn điện thoại di
động của mình, chỉ có tin nhắn cũ, đó là lời nhắn lúc ra khỏi nước, Nhân Nhân tìm anh.
Lúc ấy anh không mang điện thoại di động ra khỏi nước, trở về Đài
Loan mới nghe thấy. Khi đó cô còn yêu anh sao? Cảnh Chi Giới thống khổ
nghiêng người dựa vào tường, cầu xin cô ma
u xuất hiện đi! Đường phố mờ mờ, chỉ có anh làm bạn với cái bóng cô đơn.
Anh lo lắng cho cô, anh nhớ cô, anh mở điện thoại di động ra, lại một lần nữa nghe tin nhắn cô để lại cho anh lần cuối cùng.
Sau tiếp “Bíp bíp”, tiếng nói thống khổ bị đè nén của cô, chấn động khiến anh đau nhức!
“Anh ở đâu? Em nhớ anh. Tại sao không tìm em? Đừng nhẫn tâm như vậy?
Gọi điện cho em! Coi như là nói tạm biệt cũng tốt… Gọi điện thoại cho
em…”
Cảnh Chi Giới ném tàn thuốc đi, tia sáng đỏ lập lòe rồi dập tắt dưới
đám đất bùn. Mà trong lòng sự bứt rứt cùng lời xin lỗi với cô, cùng tình yêu tràn ngập tìm không ra lối thoát. Anh bây giờ chịu giao ra, bất kể
cô cần yêu bao nhiêu, anh đồng ý dâng hết thảy cho cô…
Nhưng, cô không cần sao?
~~***~~
Sáng sớm, dì Huệ đi tới bệnh viện, oán trách Úy Nhân Nhân một đêm không ngủ.
“Cháu nhìn cái này đi…” Bà ta cầm một đống phong thư của các công ty
luật cho Nhân Nhân. “Tất cả đều là đòi nợ, ba cháu không biết sao, cổ
phiếu cũng giảm, trợ lý giám đốc ngân hàng XX ngày hôm qua còn gọi điện
thoại, nói cái gì mà khoản vay của chúng ta chưa trả lãi, Nhân Nhân, ba
cháu thật quá đáng, thế chấp ba gian nhà đi vay nợ cũng không nói, có
một gian có tên của dì, ô ô… Nhân Nhân, làm sao bây giờ… Công ty thật sự sẽ sụp đổ sao? Dì phải làm sao đây? Dì không còn trẻ, không giống cháu
có công việc, dì sao có thể sống đây!?”
Nhân Nhân bị làm cho đau đầu. “Dì bán những đồ châu báu ba tôi cho dì lấy tiền mặt!”
“Không được!” Bà ta mở to mắt. “Cháu có bao nhiều tiền gửi trong ngân hàng, cháu trước tiên giúp dì trả lãi của gian nhà bị thế chấp có được
hay không? Dì sợ gian nhà đó bị lấy đi… Còn có, thẻ tín dụng của dì
không thể dùng được, trong nhà phải dùng tiền, tiền lương của tổng
quản…” Bà ta thao thao bất tuyệt, bao nhiêu chủ ý đưa ra, cũng muốn Nhân Nhân làm chủ.
Nhân Nhân cuối cùng gọi điện thoại di động chi ra một khoản tiền lớn
giúp sự bức thiết của bà ta, cuối cùng lúc này bà ta cũng im miệng.
Y tá đẩy bữa ăn sáng tới, Nhân Nhân xoay người vào phòng, cô hỏi dì Huệ: “Muốn đi vào không?”
Dì Huệ vội vàng phất tay một cái. “Ưm, cháu để ý tới ông ấy là được,
dì đi về” Bà ta nhanh bỏ chạy. Nói đùa, bệnh viện buồn chết người, một
khắc bà ta cũng không muốn ở lại.
Nhân Nhân bước vào phòng bệnh, y tá để lại bữa ăn sáng. Úy Sanh tỉnh, ông ngồi thẳng trên giường bệnh. Nếu không phải đang truyền nước biển,
tư thái ngạo mạn kia, một chút cũng không giống bệnh nhân.
Nhân Nhân cầm bữa ăn sáng, ngồi xuống, múc canh muốn đưa cho ông ăn, ông cau mày tránh ra.
“Tự mình ăn!” Ông từ chối để người ta giúp.
Nhân Nhân kéo bàn ăn lên trên đùi ông, cô nhìn ông chậm chạp ăn sáng, ông nhíu chặt chân mày, chán ghét đẩy bàn ăn ra.
“Khó ăn” Ông đẩy bàn ăn ra, nhìn khí trời mờ mịt ngoài cửa sổ. “Ba phải đi về, rất nhiều chuyện phải xử lý”
“Ba” Nhân Nhân nhẹ giọng nói. “Ở thêm mấy ngày nữa, bác sĩ nói ba phải kiểm tra toàn thân”
“Đi gọi tài xế tới đón ta” Ông ra lệnh. “Ta cũng không thể ở nơi này
lãng phí thời gian, rất nhiều chuyện chờ ta ra quyết định, con đi làm
thủ tục xuất viện cho ta!”
Nhân Nhân nhức đầu vô cùng, cả người cô đều mệt, cảm giác mình tùy
thời cũng sẽ ngã xuống. “Ba, chuyện của công ty con sẽ giúp ba, ba cứ
dưỡng bệnh đi”
“Con hiểu cái gì chứ?” Ông không biết TV đã nói rõ tình hình tài
chính của Song Tinh, ông không biết toàn bộ mọi người đã phát hiện Song
Tinh sắp đóng cửa, ông vẫn duy trì thể diện cao giọng ồn ào. “Con còn
không đi gọi điện thoại, giậm chân ở nơi này sao? Chiều nay ta có nhiều
cuộc họp, khách hàng định ngày hẹn, đi đi đi! Gọi tài xế tới!”
“Ba” Nhân Nhân nhìn thẳng ánh mắt ông. “Tình huống của công ty con
cũng biết” Cô thấy sắc mặt cha mình đột biến, lập tức nói tiếp. “Không
nên lo lắng, Song Tinh không có việc gì” Nhân Nhân cố nặn ra nụ cười.
“Xa thị sẽ không rút cổ phần, tối hôm qua Xa Chân Phàm cầu hôn con, con
đồng ý” Cô cười nói, vừa kéo xong chăn, cô nói hời hợt, Úy Sanh lại phát hiện nụ cười của cô rất ảm đạm.
“Làm tốt Xa thị có thể tăng đầu tư, ha ha…” Cô nhún nhún vai, ra vẻ
thoải mái mà le lưỡi cười cười. “Con gái của ba rất lợi hại sao? Mê đảo
Xa Chân Phàm…”
“Nhân Nhân!” Úy Sanh cắt ngang lời cô, ánh mắt ông trống rỗng, bỗng
nhiên giống như già thêm mấy chục tuổi, ông giống như là lầm bầm lầu
bầu, lẩm bẩm nói. “Nhân Nhân… Cuộc đời này không có cái gì có thể làm
khó chúng ta…”
“Đúng” Bỗng dưng, hốc mắt cô đỏ.
“Song Tinh tuyệt không thể ngã! Nó là tâm huyết cả đời ta…” Ông tăng
thêm khẩu khí. Bỗng nhiên, ông nhắm mắt lại. “Nhân Nhân… Ba sẽ không ngã xuống, cuộc đời này không có cái gì làm khó được Úy Sanh ta…”
Nhân Nhân che miệng lại, đột nhiên đứng dậy, vọt ra phòng bệnh, đóng
cửa lại. Cô ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc rống. Cô mệt mỏi quá, cô không
nên nhìn thấy dạng suy yếu kia của ba, đầu cô đau như muốn vỡ tung, cả
người cô đều mệt, trời ơi! Cô cảm giác mau sắp không được, ai tới kéo cô lên đi! Ai tới cứu cô đi!? Cô thở không nổi…
Hai mươi mấy giờ trôi qua, cô bận rộn ở bệnh viện và công ty, còn
phải ứng phó với phóng viên tài chính và kinh tế tụ tập trước công ty,
cho dù kiên cường như Úy Nhân Nhân, cuối cùng cũng gần như hỏng mất.
Đêm khuya, khí trời ẩm ướt lạnh lẽo, mưa phùn bay tán loạn.
Nhân Nhân xách túi, suy yếu bước ra taxi. Đèn đường màu trắng chiếu
rọi, mưa bay rải rác. Nhân Nhân suy yếu nện bước, hai ngày không ngủ
khiến tinh thần cô hoảng hốt, cảm giác hoảng hốt như giẫm lên hư không.
Cô bước vào tòa nhà mình ở, mưa quất vào da thịt lạnh như băng của cô,
gió thổi tới, cô rét lạnh tới thấu xương.
“Nhân Nhân?”
Đang móc chìa khóa ra, giọng nói quen thuộc bên cạnh chấn trụ cô.
Nhân Nhân nghiêng mặt, sau màn mưa, gương mặt cô nhớ nhung nhất. Anh
đứng ở trước mặt cô, vẫn cao lớn anh tuấn, bất đồng chính là râu trên
cằm anh không cạo làm đường nét của anh thêm tang thương, anh kích động
gọi cô, bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt cô hoảng hốt, nhìn anh giống như nhìn một giấc mộng.
Anh đến gần một bước, cô lui một bước. Anh thống khổ, thống khổ vì cô né tránh. “Nhân Nhân?” Anh ôn nhu gọi cô.
Cô run sợ, căng thẳng cả người. Cô mệt mỏi thật sự, nhìn ma quỷ cô
vừa yêu vừa hận này, trong nội tâm cô căng thẳng, bỗng dưng thế giới
xoay tròn, đất trời mờ mịt, cô nhắm mắt lại ngã xuống, đôi cánh tay đón
được cô, cô mềm nhũn trong vòng ôm kiên cố, mơ hồ địa nghe thấy anh lo
âu gọi cô.
“Nhân Nhân!?” Cảnh Chi Giới đau lòng ôm lấy cô, chạm tới trán cô, rất nóng. “Em bị sốt…”
Ngực của anh thật ấm áp, hai cánh tay của anh cường tráng, cô nhắm
mắt bỗng nhiên khóc nức nở. “Em muốn ngủ… Em mệt mỏi quá…” Giống như đứa bé liều chết làm nũng với anh. “Em thật mệt mỏi quá…” Cô khóc lên, anh
cảm giác tim mình tan vỡ, thật lâu chưa từng nữa có một người khiến anh
thương tâm khổ sở như vậy.
“Được” Cảnh Chi Giới ôm ngang cô, ôm chặt cô vào lòng, đau lòng vô
cùng. “Đừng khóc” Anh để ra một tay, cầm chìa khóa mở cửa sắt ra, tiếng
khóc lóc thút thít của cô xé rách tim anh. “Không có chuyện gì, đừng
khóc. Anh ôm em đi, em cố mà ngủ đi…” Đây hết thảy cũng là anh làm hại,
anh bỗng nhiên ảo não muốn giết chết mình.
Vùi sâu vào lồng ngực anh, Nhân Nhân khát khao hít mùi hương của anh, cô yếu ớt địa rơi lệ không ngừng, mặc dù lưu lạc đến đây, anh vẫn là
người đàn ông duy nhất cô muốn dựa vào
Aizz! Thật thảm…
~~***~~
Nhân Nhân lừa gạt anh!
Cảnh Chi Giới cúi người nhìn chăm chú bể cá bên cạnh TV, cá thần tiên của anh thảnh thơi bơi lặn trong nước. Cô căn bản không có giết bọn
chúng, cá thần tiên là loại cá khó nuôi nhất, nhưng Nhân Nhân nuôi rất
khá, bọn chúng thoạt nhìn rất khỏe mạnh, một đuôi cũng không mất, cô
nhất định bỏ rất nhiều tâm tư chiếu cố, chiếu cố cá anh yêu thương trân
quý nhất. Nghĩ điểm này, trong lòng anh ấm áp đến rối tinh rối mù. Trời
ạ! Lúc trước anh sao lại trì độn như vậy. Nhìn cá thần tiên bảy màu, tâm anh như gương sáng. Anh khẳng định mình yêu Nhân Nhân, anh chẳng bao
giờ lo lắng cho một người phụ nữ như vậy.
Anh xoay người tiến bước vào phòng bếp, anh đun nước. Anh mở tủ lạnh lấy chút đá, bước đi thong thả vào gian phòng.
Nhân Nhân ngủ say, anh ngồi xuống mép giường, thay túi đá trên trán
cô. Nhân Nhân tiều tụy rất nhiều, sắc mặt rất tái nhợt, cô thoạt nhìn
rất bất lực, thật đáng thương. Lông mi dài còn ẩm ướt, chẳng lẽ trong mơ cô cũng khóc sao?
Cảnh Chi Giới không muốn, anh cúi người, hôn trán cô. May là, đã bớt nóng.
Anh hôn gò má cô, nằm xuống, xúc động ôm cô, ôm cô vào lòng, ôm rất chặt rất chặt.
“Nhân, anh yêu em”
Nếu quả thật tình yêu chân thành là vô địch, xin hãy cho Nhân Nhân
yêu anh thêm một lần nữa. Nếu quả thật tình yêu chân thành là vô địch,
xin hãy để anh làm giảm thương tâm của cô xuống thấp nhất…
Anh bằng lòng chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Cảnh Chi Giới cho Nhân Nhân ăn cháo. Trời đã sáng, cô giảm sốt, cô đã tỉnh, thực tế lập tức đập vào mắt. Nhân Nhân chết lặng ngồi ở trên
giường, mặc cho Cảnh Chi Giới ôn nhu đưa cháo vào trong miệng mình.
Cô ăn vài miếng, nhíu mày. “Tôi không ăn” Căn bản không muốn ăn, cô suy yếu nằm lại xuống giường.
“Không dễ ăn sao?” Cháo là anh mới vừa nấu, nhà cô không có nguyên liệu nấu ăn gì.
Nhân Nhân im miệng không nói, nhìn anh, cô đã không có lời nào để
nói. Bọn họ không có tương lai, cô phải lấy Xa Chân Phàm. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn trán anh, con ngươi màu đen của anh, lòng cô đau nhói.
Cảnh Chi Giới đặt bát xuống. “Vậy em muốn ăn cái gì? Anh đi mua” Anh
cưng chiều nhìn cô. Cô từng khát vọng anh ôn nhu như thế biết bao, mà
hôm nay…
Nhân Nhân nhìn ra được anh rất áy náy với cô. “Anh không cần thương
hại tôi, lại càng không cần phải áy náy…” Cô đau thương mím môi, rất
bình tĩnh nói với anh: “Thương trường vốn là vô tình, tôi biết anh không phải cố ý” Loại ôn nhu thương hại này, làm cho người ta không biết cảm
động thế nào, ngược lại khiến cô càng khó xử. “Tôi không sao, anh đi đi”
“Anh nhìn thấy cá, tại sao?” Ánh mắt của anh lấp lánh đánh giá cô.
“Nếu tính toán nói tạm biệt với anh, anh không rõ, em lấy trộm cá của
anh vì cái gì?”
“Vì kỷ niệm” Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói th
ê lương xé rách tim anh. “Kỷ niệm tôi từng yêu sâu đậm một người. Giao
ra nhiều như vậy, ít nhất phải cho tôi thứ anh yêu mến nhất, để tôi
hoài niệm anh…” Lời bị cắt ngang, bởi vì anh bỗng nhiên nắm tay cô, kéo
cô vào lòng, kéo cô tựa lên người anh, cằm anh tựa vào đầu cô.
Giọng nói khàn khàn để lộ ra sầu lo của anh. “Không cần hoài niệm,
không cần kỷ niệm, anh sẽ ở bên cạnh anh, Nhân Nhân, anh sẽ đi cùng em,
việc nhà em, anh… anh sẽ nghĩ cách giúp em…”
Giúp như nào? Chớ có nói đùa. Tại sao bây giờ mới ôn nhu với cô như
vậy? Anh không biết làm như vậy lại càng tàn khốc hơn sao? Anh như vậy
bảo cô làm sao lập gia đình? Anh khẽ vuốt lưng cô, cô dựa vào vai anh,
trái tim cô đau quá.
“Cảnh Chi Giới, anh không cần phải lo lắng cho tôi…” Anh chỉ là muốn
bồi thường lại sao? Chẳng qua là thương hại cô sao? Chẳng qua là xuất
phát từ áy náy sao? Nhân Nhân cắn răng nói. “Tôi đã đồng ý lời cầu hôn
của con trai lớn Xa thị, Song Tinh sẽ chống đỡ được trong khoảng thời
gian này” Cô cảm giác được anh căng thẳng thân thể.
“Không thể” Giọng anh nghiêm túc, đáng tin, kiên định.
“Đây là phương pháp xử lí đơn giản nhất cũng nhanh chóng nhất”
“Em đang bán đi tương lai của mình!” Anh gầm thét.
“Có thể bán được nhiều tiền như vậy, cũng coi như đáng giá”
“Đáng chết!” Anh rống giận. Lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn cô.
“Hãy nghe anh nói, tiền tài, danh lợi, tất cả đều là vật ngoài thân, cho dù mất đi hết thảy, vẫn có thể tìm lại, sẽ có biện pháp khác…”
“Tôi tuyệt không thể để cho Song Tinh đóng cửa” Cô kiên định nhìn lại ánh mắt anh. “Ba tôi chịu không được, Cảnh Chi Giới, tôi nhất định phải lấy…” Cô quyết định hy sinh mình.
Anh đau lòng nhìn ánh mắt của cô, anh hiểu được Nhân Nhân sợ cái gì,
những trưởng bối sống an nhàn sung sướng ra mệnh lệnh này thường thường
không có cách nào thừa nhận đả kích và thất bại.
Anh thuyết phục Nhân Nhân. “Sẽ có biện pháp, không nhất định phải lấy, em không nên ngu ngốc!”
Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đẹp đang tức giận. “Ngu ngốc?” Cô cười lạnh. “Yêu anh mới là chuyện ngu ngốc nhất tôi đã làm!” Gả vào Xa thị
là quyết sách lý trí tỉnh táo nhất, anh dựa vào cái gì nói cô ngu ngốc?
Đau khổ cầu khẩn anh yêu cô, anh lại làm cô thương tâm lần nữa, chà đạp
tự ái của cô. Bây giờ cô cuối cùng cũng buông tha, cô phải lập gia đình, anh ngược lại tới mắng cô ngu ngốc? Anh cho là mình là ai!? Anh thao
túng cô, thao túng tâm tình cô còn chưa đủ sao?
Cô chợt lên án thoáng chốc đánh cho anh không có cách nói phản kích,
bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau, trái tim cô tan nát, cho nên cũng chết
lặng tàn khốc giống như anh trước đây sao?
Ánh mắt anh kiên định, giọng nói chắc chắn. “Yêu anh không ngốc, Nhân Nhân, có thể bây giờ nói rất buồn cười, nhưng anh sẽ cố gắng trợ giúp
Song Tinh, anh sẽ nghĩ cách…”
“Không cần” Cô từ chối. “Sự trợ giúp duy nhất tốt đẹp cho tôi, chính
là không nên tới tìm tôi, không nên đối xử tốt với tôi nữa, lề mà lề mề
như vậy, càng làm tôi thương tâm, anh đi đi!” Quyết nói xong, cô nằm
xuống, tung mình đưa lưng về phía anh, cô co rút cả người, nhắm mắt lại, cố gắng ngăn cản mình khóc thành tiếng.
Anh đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền. “Em nghe lấy –” Anh nói.
“Từ sau khi cha mẹ anh tự sát chết, anh liền quyết định, phải trở thành
người kiên cường nhất trên đời này, bất luận gặp phải khó khăn gì, tuyệt không muốn giống như bọn họ dùng cái chết để trốn tránh, cho dù trời
sập đất rung, anh cũng phải bảo vệ người anh yêu đến chết mới thôi, Nhân Nhân…” Anh cao giọng nói. “Em quá tự tin, vốn cho rằng thiên hạ không
có chuyện gì làm khó em, cho nên em yêu anh yêu đến lòng tự ái bị hao
tổn, em liền cảm giác đau lòng không dứt rồi nản chí; nhưng anh khác
em…” Cảnh Chi Giới nói như đinh chém sắt. “Anh vẫn đối mặt với thất bại
và đả kích, từ khi mười lăm tuổi, sớm hiểu thực tế tàn khốc vô cùng đáng sợ. Anh không sợ thất bại, đối mặt với khó khăn đối với anh mà nói, căn bản là chuyện bình thường. Anh biết bây giờ chúng ta phải cùng nhau
vượt qua khó khăn; anh biết cha em bị bệnh, xí nghiệp nhà em có thể bởi
vì phần mềm phát minh của anh, kỹ thuật theo không kịp mà đóng cửa; anh
biết tình thế có bao nhiêu hiểm ác, nhưng mà, Úy Nhân Nhân em nghe lấy,
em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ, anh sẽ
không bởi vì tình huống khó giải quyết bỏ chạy trốn tránh. Cho anh thời
gian, anh sẽ nghĩ ra biện pháp, anh sẽ không trơ mắt nhìn em lập gia
đình…”
Em là người phụ nữ của anh! Những lời êm tai này…
Nhân Nhân vùi mặt vào gối. “Chuyện không có dễ dàng như vậy…”
“Anh chưa nói dễ dàng” Anh sầu não nói. “Đừng lập gia đình, cho anh một chút thời gian”
“Không, tôi đã đồng ý…” Bây giờ đổi ý, khác nào chọc giận Xa thị. Cô
không thể tùy hứng, cô không thể mạo hiểm. Đây không phải là chuyện của
mình, cô phải bảo vệ toàn người trong toàn xí nghiệp.
“Nhân Nhân!”
“Anh đi đi, tóm lại cám ơn anh… Xin lỗi rồi” Cô rất thống khổ, nước
mắt chảy xuống. Tại sao có thể như vậy? Cuối cùng anh cùng đồng ý thừa
nhận cô là người phụ nữ của anh, cuối cùng anh cũng không muốn cô đi, cô đã không phải là người tự do. Cô nghe thấy anh thống khổ hỏi cô –
“Muốn như thế nào em mới không lấy chồng?”
Anh còn không chịu hết hy vọng, tình yêu thật vĩ đại sao? Nhân Nhân
không cho là như thế, một khi dính dáng đến vấn đề khó khăn thực tế, yêu là nhỏ bé mà không thực tế như nào. Anh bây giờ thật sự rất yêu cô sao? Không phải là thương hại? Không là bởi vì áy náy sao?
Nhân Nhân nhớ tới mình vì yêu anh mà làm rất nhiều chuyện điên
cuồng, cô bỗng nhiên nói: “Tôi muốn ăn món trứng tráng, nếu như anh làm
được ra món ăn này, tôi sẽ không lấy chồng” Cô muốn anh cũng chịu đau
khổ, dĩ nhiên, anh không thể nào biết làm, Đài Loan căn bản không có
người biết.
“Được” Anh không chút do dự. “Em nhớ những lời này” Nếu như cô làm ra được, anh dĩ nhiên cũng có thể, anh muốn chứng minh tâm ý của anh cũng
không phải có một chút mà thôi.
~~***~~
Duyên phận của bọn họ kéo dài hai mùa, mùa đông sắp kết thúc, thời
tiết ẩm ướt, mùa xuân sắp tới. Song thực tế lại nghiêm khắc như trời
đông giá rét, đả kích hai người yêu nhau.
Phòng khách hiu quạnh vắng lạnh, Cảnh Chi Giới ngồi trên ghế sofa tịch mịch, nghiên cứu hợp đồng với Thập Phương.
Một tháng đi qua, thiếu Úy Nhân Nhân cuộc sống thiếu sức sống vắng lặng.
Trên bàn mở ra nhiều tạp chí tài chính và kinh tế tuyên cáo nhiều sản nghiệp nhanh chóng chết non vì phần mềm Cảnh Chi Giới nghiên cứu, một
góc nhỏ cũng đăng tin đám hỏi của Nhân Nhân và Xa thị. Cảnh Chi Giới bỏ
hợp đồng xuống, gọi điện thoại tới công ty pháp lý.
“Tôi là Cảnh Chi Giới, xin tìm luật sư Nhan”
Luật sư nhận điện thoại. “Anh Cảnh, tôi xem qua bản hợp đồng kia,
đánh giá sơ qua ước chừng cần một nghìn năm trăm vạn, có thể còn cần
nhiều hơn, nhưng tôi sẽ cố gắng bảo đảm quyền lợi của anh. Anh quyết
định xong chưa?”
Cảnh Chi Giới đáp không chút do dự. “Dĩ nhiên, càng nhanh càng tốt”
Sau khi cúp điện thoại, anh trầm tư một lát, vừa gọi điện cho Nhân Nhân, đồng dạng là những lời máy móc.
“Xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp…” Lời độc thoại máy móc, đêm khuya nghe tới hết sức tàn khốc.
“Nhân Nhân… Em ở đâu… Anh nhớ em” Cô trực tiếp tránh không gặp mặt, làm anh hết sức đau lòng, nếm thêm vị đắng.
Úy Nhân Nhân không có ở đây, cô hẹn với Xa Chân Phàm. Trong phòng bóng tối yên tĩnh, đèn báo tin nhắn lóe sáng.
Hai tiếng sau, cửa mở ra, Nhân Nhân bước vào trong nhà, vẻ mặt mỏi
mệt, mở đèn lên, hẹn với Xa Chân Phàm quả thực giống như xã giao, đáng
sợ chính là lại nhàm chán hơn so với xã giao.
Nhân Nhân mệt mỏi đá giày cao gót, cô mặc quần jean, áo sơ mi trắng, không như bình thường trang phục vốn gọn dàng xinh đẹp gợi cảm thời
thượng. Mất đi Cảnh Chi Giới, cô không có cảm giác, cảm thấy không có
sức lực. Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Xa Chân Phàm, cô khóa những âu
phục đẹp đẽ kia vào trong tủ, không hề muốn mặc chúng nữa.
Rất nhiều bộ sách dạy phụ nữ phải vì mình mà xinh đẹp. Nhân Nhân thở
dài, vì mình mà xinh đẹp? Cô khổ sở cười một tiếng. Lừa gạt người nào!?
Nếu như không phải là muốn thu hút ánh mắt người khác, nếu như không
phải là muốn lấy được tán thưởng, người nào lại trang điểm cho mình xinh đẹp để tự mình thưởng thức? Nhân Nhân không hề nhiệt tình trang điểm
cho mình nữa, người cô yêu cô không thể có, cô chán ghét người sắp có
được mình, cô còn có thể xinh đẹp được sao? Hẹn với Xa Chân Phàm, cô
ngược lại cố ý ăn mặc rất bình thường.
Chỉ sợ anh ta hôn cô, sợ anh ta kéo tay cô, sợ anh ta giống như Cảnh Chi Giới ôm cô như vậy, sợ đến tâm tình thấp thỏm cả đêm.
Sẽ không có người như Cảnh Chi Giới, làm cô đồng ý mở rộng lòng mình vô điều kiện địa thừa nhận hết thảy.
Nhân Nhân mở tin nhắn thoại ra, chợt ngơ ngẩn. Giọng nói quen thuộc, phá vỡ yên tĩnh –
“Nhân Nhân… Em ở đâu… Anh nhớ em”
Tay trái cô vịn lên thành ghế sofa, nắm chặt lấy tay vịn, nhìn điện
thoại màu trắng, đầu ngón tay thon dài lại ấn phím nghe lại giọng anh
thêm lần nữa, mặc dù chỉ là giọng của anh, cũng làm cho cô không kềm chế được thất hồn lạc phách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT