Lại một mình dảo bước về nhà, thở dài xong đang định đi về thì……
-Cô thây tôi nói đúng chứ ?
Giọng nói quen thuộc mang theo băng giá vang lên, cô đã quá quen với cái chất giọng điểm tĩnh không cảm xúc này, ngoảnh đâu đi tìm kẻ phát ra giọng
nói đó, cô phát hiện ra hắn đang đứng dựa người vào gốc cây.
-Tưởng anh về rồi mà .
-Thì ở lại xem lời tiên đoán có hiệu nghiệm không !
Hưm thì ra là ở lại để cười nhạo cô đây .
-Hiệu nghiệm rồi cưng ah, về mau đi không giai đẹp đứng dưới gốc cây thế này dễ gây hiểu nhầm lắm !
Đẹp trai, có mặt tiền như hắn , nửa đêm nửa hôm thập thò dưới gốc cấy không những thế hắn còn khoác chiếc áo da , ở trong là chiếc T-shirt kiểu
ombre cổ tim, làm lộ ra một khoảng ngực săn chắc và trắng phóc , nguy cơ bị nhầm là trai bao cực kì cao à nha.
-Ai cho cô gọi tôi là cưng ! – Phan Tử Hoàng quắc mắt nhìn cô, gằn từng chữ qua kẽ răng. Nơi đáy mắt có vài gợn sóng.
Đúng vậy hắn không thích cái từ đó, như kiểu để gọi thú cưng hay mấy thằng
nhóc miệng còn hôi sữa vậy, cảm giác có chút bị coi thường . Dù đấy là
một từ đáng yêu đi nữa thì trong từ điển của hắn không có khái niệm này, nó không hề hợp với hắn.
-Làm gì khó tính thế cưng , gọi vui thôi mà hý hý ! Ker mà chả nói nữa tôi về đây.
An Na làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội vì cô nhận ra được sự biến đổi khá rõ
của hắn mà trong 36 kế có của Khổng Tử thì chuồn là thượng sách, tránh
voi chả xấu mắt nào. Nghĩ đến đó cô cắp mông lên mà đi , đi kiểu ‘ Ma
đuổi’.
Chân cô dài thì dài nhưng không bằng cặp chân dài miên man của Mắt Lạnh, hắn đã kịp níu tay cô.
_Tôi còn phải về, không mai dậy muộn thì anh không tha cho tôi !
_Cũng biết nghe lời ? – Hắn hỏi, ánh mắt sâu đen tuyền xoáy vào đôi mắt xanh kia.
Đôi mắt xanh đẹp đến mê hồn của An Na Khiến Phan Tử Hoàng không kìm được mà nhìn chăm chú vào đó, rất sâu….. sâu nhưng anh vẫn có thể nhìn được ra
tận cùng nơi đáy mắt đó.
Ngược lại với An Na, cô đã lạc lối trong đó , vì nó đen nghịt , màn đen ấy
đã che giấu tất cả những suy nghĩ hiện nên trong đầu hắn ta, làm sao có
thể thông tỏ được .
_Đương nhiên rồi, xét về độ ngoan ngoãn tôi nhận thứ 2 không ai dám nhận thứ nhất ! – cô là cố tình nói như thế, không những khẳng định mà còn tô điểm đậm hơn nữa.
Rất nhanh chóng, hắn buông cô ra. Cô bước đi cũng không thèm chào hắn đến
một câu nhưng chỉ được vài bước cô lại sững người nghĩ gì đó rồi quay
lại vẫn thấy hắn đứng đó đang nhìn mình, cô lại bước về phía hắn.
Đành đeo mo vào mặt nhờ vả.
_Anh có thể đưa tôi về không ? !
Hắn nhíu mày nhìn cô.
_Giờ này chỗ tôi trọ khá vắng, anh chỉ cân đi phía sau thôi.
Cô dùng đôi mặt mong chờ, khuôn mặt khẩn thiết mong một cái gật đầu của hắn.
Cô thà bị ma ám cũng quyết không muốn bị “ Yêu râu xanh” ám à nha.
…:: Đường về nhà ::…
Cô đi cách hắn khoảng trừng 2 mét , hai người không nói chuyện gì cả.
Những ngọn đèn đường vàng cao chót vót dần biến mất, hàng liễu xanh dì rủ
xuống cũng đã đi qua, khuất vào sâu con hẻm chỉ là những khoảng tối u
ám, thi thoáng xuất hiện ánh sáng lập lòe, những con gió đêm cũng thổi
mơn chớn qua những ngọn tóc của An Na , cái lạnh man mát ấy xuyên qua cả lớp áo khiến da cô nổi gai ốc.
Tiếng mèo kêu đâu đấy vang lên, màu xanh lét của chúng như dạ quang phát ra trong bóng đêm, thập thò tựa bóng đèn .
Vài bóng đen không xa đó đang lượn lờ.
An Na khẽ rùng mình
Liệu có phải là mấy con nghiện ??
Hay là đám sắc lang ???
Phút hoang man đã len lỏi vào từng ý nghĩ , cô đi chậm lại cốt là để đi gần Mắt Lạnh. Trái ngược với vẻ bất thường của cô hắn tỏ ra khá bình thản.
-Sợ ma ? – bắt gặp nét lo lắng trong mắt cô, Hoàng quay sang hỏi.
Khẽ nở một nụ cười như châm biếm.
-Á… ai bảo, sợ gì chứ! – Na nói.
Hắn đang cười nhạo cô kìa, đương nhiên là không thể nói ừ « tôi sợ lắm ».
-Sao tự nhiên co rúm người lại thế ?
-à.. gió…rét ý mà ! – An Na ngoan cố.
Trả lời xong cô đi vọt lên, nhanh hơn , vừa là để chứng thực cho hắn vừa
không muốn hắn nhìn rõ khuôn mặt bắt đầu chuyển xanh của mình.
Cứ đi thôi, càng nhanh càng tốt, cũng không còn xa nhà trọ là bào. Cô cắm
đầu cắm cổ vào đi thi thoảng liếc liếc xuống dưới xem cái tên kia còn
cười không ?
Tên đó dám chê cô nhát gan, cô đây ít ra cũng từng dũng cảm cứu hắn trước họng súng của bọn Tý Sẹo.
Uỳnh….
Á An Na choáng váng đầu óc, mải đi mà quên béng đi mất là đang có mấy con sói đang thập thò dình mò .
Cô ngước đôi mắt xanh xa-phia lên nhìn bọn chúng.
-Cô em đi đâu thế ! – một tên tóc nhuộm vàng khè hỏi, giọng mơn chớn , hắn vuốt ve mái tóc đen nhánh đang xóa ra của cô.
-Nhìn ngon đấy mày ! – tên khác đứng cạnh châm thêm. Tên này nhìn mặt vô cùng dâm đãng, đôi
mắt xếch xếch, hàng lông mày nhếch lên không những thế mồm nó còn rất
hôi ( Đánh răng theo quý chăng? )
An Na đứng chết nặng, nuốt nước bọt , lơm lớp lo sợ nhìn 2 hai tên biến thái trước mặt.
à Phan Tử Hoàng.
Đúng rồi, còn hắn.
Cô ngoảnh đầu lại tìm kiếm bóng hình cao to ấy.
Nhưng……….
Không
Hắn không còn đi gần đó nữa, kì cục ! mới quay đi quay lại mất vài giây sao hắn bốc hơi nhanh vậy cơ chứ?
Cô ngó đi ngoảnh lại cố tìm lần nữa nhưng vô ích, thấy đầu cô cứ ngọ nguậy nhìn quanh bọn kia cũng dõi theo.
-Tìm gì thế cô em? Chỗ này không có người đâu, kiếm làm gì cho mệt, đêm nay đi chơi với bọn anh!
Thôi xong rồi, cả đoạn đường không sao đến lúc quan trọng nhất thì hắn biến
luôn.Giờ đối mặt với 2 con sắc lang này thì làm thế nào.
Bình thương cô sẽ nghĩ ra chăm phương ngàn món võ chí mạng nhưng khi thấy
tia lấp lánh lóe sáng lên của con dao nhọn hoắt trong tay tên “mồm hôi”
cô không muốn làm liều. Nhỡ ăn một dao thì coi như tàn đời.
Tốt nhất là tương kế tự kế, lấy nhu chế cương.
-Con này bị câm hả mày! – Thằng tóc vàng lên tiếng
-Câm thì làm sao, miễn chỗ khác không hỏng hóc là được rồi! – thằng “mồm thối” tiếp lời, rồi cười đắc ý vẻ tà mị.
-Ừ heng, câm càng tốt, càng dễ làm nhỉ hahaha !
Hắn cười khanh khách, quay sang nhìn An Na chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hệt như cái xác chết trôi, kinh hồn nhìn bọn chúng.
Nhịp tim không ngừng tăng lên, trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên hình ảnh
của Mắt Lạnh, hắn biến đi đâu rồi chứ, cô khóc không ra nước mắt.
Nghe là biết mấy tên này không phải ý định cướp bóc của cải mà là cướp bóc thân thể.
-Ờ , đỡ phải lấy áo bịt mồm,đỡ phí cái áo!
-Nói nhiều thế, làm đi chứ còn gì nữa - “con khỉ” lông Vàng xô cô mạnh vào gần một bức tưởng rêu mốc.
Rồi hắn đã siết chặt tay cô bằng một sợi dây thừng, không tài nào rút khỏi.
Tim An Na nhảy lên tận cổ , nhưng cô không tài nào thoát khỏi sợi dây
quái quỷ này.Đàn ông trời sinh ra đã mẫn cảm với những hành động phản
kháng của phái yếu, càng giãy dụa sẽ càng kích thích sự ham muốn cùng
cái “khát vọng” muốn chiếm đoạt của họ. Vậy nên Na quyết định không kêu
la, không nhúc nhích hay cựa quậy gì nữa.
Bỗng thấy có một bóng người nào đó thấp thoáng phía xa. Có phải Phan Tử Hoàng không? cô hét lên để gây sự chú ý từ người đó.
-Bỏ ôi a…………. – lời con chưa kịp cất lên hết
-Im ngay… - Lập tức bị bịt miệng.
Bàn tay dơ bẩn thô ráp vuốt ve làn da trắng nõn nà , thơm mát của Na Na.
-Cô em không bị câm hả, cũng tốt, anh đây thích nghe tiếng rên.- hắn ngừng một chút – Nhưng không được hét to, không là cái miệng xinh xinh này sẽ bị bịt chặt bằng cái này là – Tên mồm hồi vừa nói tay vừa chỉ vào cái miệng của hắn, rồi cười cười , ánh mắt hắn lóe lên tia thèm khát vờ môi thơm ngọt kia.
Chỉ cần hắn thở ra cũng đã đủ thay thế chức năng của bình xịt muỗi rồi, thế nên An Na đành im lặng.
Rồi tên khỉ vàng rút một thanh kim tiên đang cắm vào cái lon bia, kim
tiêm đó bên trong đầy máu, hắn dơ lên trước mắt Na Na phe phẩy . Như một lời cảnh báo nếu còn dám kêu lên nữa thì cái này sẽ xiên thẳng vào mạch máu cô.
Tên này chắc vừa chích xong ? Như thế nguy cơ bị HIV là rất cao, không
được manh động, không được manh động, phải nghĩ cách khác.
Lại nghĩ cách khác!
-Các anh định làm gì? – cô nhẹ nhàng hỏi, nhắm đánh lạc hướng vờ là mình đã quy thuận.
-Em này hài dễ sợ, theo em thì bọn anh sẽ làm gì nào?
Vừa dứt lời một chiếc cúc áo của cô đã tuột mất vì bị tên mồm thối dùng
dao rạch đứt. Chiếc cúc từ trên ngực An Na rơi xuống nền đất, nảy lên
rồi xoay một vòng rồi nằm im lìm, đưa mắt nhìn theo đầy vẻ thất kinh.
Tâm tình hoảng loạn, cô chỉ muốn ngất ngay lập tức, nhưng mà ngất lúc
này là đưa mỡ đến miệng mèo. Nén sự kinh hoàng xuống dưới, An Na lại
ngẩng lên nhìn hai kẻ kia. Đôi mắt xanh giờ đã xậm màu.
Nuốt tiếp một ngụm .
-Anh có mang “ Áo Mưa” không? – An Na nói xong mà toát mồ hôi hột.
-”Áo Mưa” là gì hả mày ? – Tên “mồm hôi” bất giác quay sang nhìn tên “khỉ vàng”.
-Thằng ngu! Là bao ca su chứ cái gì –“ Khỉ Vàng “ quát “Mồm Thối”.
_Bộ em cũng muốn rồi sao? – Chó Vàng giọng điệu cười cợt nhìn cô, khôn ngờ cái mặt ngoan hiền thế kia mà lại…..Nhưng như vậy càng tốt hắn thích thế.
-Em bị Adis giai đoạn cuối! – An Na trả lời đầy vẻ chân thành, phải lấy hết can đảm cô mới dám bộc ra được câu này.
-Hả???????????????? - Hai tên kia đồng thanh , mặt tái mét nhìn cô.
-Em sợ anh bị lây- Biết mình nói chúng phóc, cô lại tiếp tục giả đò – Hắt xì… Hơn nữa hiện em đang bị ốm, lúc nãy vừa đi khám người đang bị sốt một chút.
Đương nhiên chúng nó không dễ tin lời cô nhanh như vậy, nhất là thằng
lông vàng, nó nhíu mày nhìn cô đầy nghi ngờ, nhìn đứa con gái trước mặt
hắn đâu phải loại chơi bời gì mà bị Adis giai đoạn cuối?. Nhưng cũng có
khả năng là thật cũng vì con gái bây giờ nhiều đứa nai tơ bên ngoài mà
hồ li tinh bên trong lắm.
Phòng hơn tránh hắn quay ngoắt 180 độ, ra lệnh cho tên “mồm hôi”.
-Mày đi mua đi!
-Sao không phải là mày ! – Mồm Hôi tị lạnh, cái môi hơi bĩu bĩu. ( Anh này đáng yêu quá =))))))))))) )
-Mày chân dài hơn tao, đi nhanh hơn chứ sao, thằng ngu ! – Chó vàng nạt lớn.
Đúng thật thằng tóc vàng bé hoen hoen, người gầy đét xì mo, còn thằng mồm hôi lực lưỡng hơn téo, chân cũng dài hơn.
Nghe xong thấy có lí, tên “ mồm hôi” chạy đi mua. An Na thở phào nhẹ
nhõng trong lòng, ít ra cũng được một tên quấn xéo, cũng coi như có thể
kéo dài được thời gian mong chờ cơ hội thoát thân.
-Thằng ngu kia đi rồi, giờ cô em là của anh hahaha! – Đôi mắt con bẹc giê híp lại, cái lưỡi dài thò ra chỉ trực nhào đến ăn cô.
Sóng này chưa qua sóng khác đã đến, cứ tưởng hắn sẽ lỏng ra một chút
nhưng cô đã nhầm, tên này thật là bì ổi, thích đánh quả lẻ mà dùng kế
lừa thằng bạn.
-ấy khoan khoan, anh muốn bị Aids sao?
-Thật ra anh đây cũng bị HIV.
Đùng đoàng….
Lời của hắn như tiếng sét đánh ngang tai An Na, cô kinh hãi nhìn thằng
bẹc giê lông vàng. Mồ hôi trên trán chảy dòng dòng, cả thân run rẩy.
-Anh … Anh lại muốn làm gì – An Na nói, răng đã va lập cập vào nhau.
-Sao thế? Không phải em cũng muốn ư? Chúng mình cũng đều bị HIV rồi, lo cái gì chứ! – Hắn nhếch mép cười .
Giờ thì An Na phải thay đổi chiến thuật, không thể án binh bất động. Con khỉ vàng này thành tinh không thể lừa đơn giản như vậy được.
Mà phải dùng đòn bất ngờ! Một cước đánh trúng đích.
-Nhưng bị trói tay thế này, làm thật là không thỏi mái à – Na giở giọng hơi nũng nịu, có chút hờn trách, đôi mắt ướt át vô cùng kiều mỵ.
Có trời mới biết cô cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình đến nhường nào,
hoàn cảnh ngay hôm nay với cô thật sự là buôn nôn nhất mười chín năm
xuất hiện trên trần thế. Nhưng đổi lại nhìn yết hầu của tên khỉ vàng cứ
nhấp nhô không ngừng, Na biết cô đã thành công gần nửa.
Ánh mắt hắn nhìn Na càng lúc càng trở lên sâu thẳm.
-Được thôi, nhưng em không được phản kháng! – Hắn cảm thấy cổ họng khô cháy, thanh âm trầm xuống lạ thường. Hình như trước đây hắn chưa có cảm giác này bao giờ.
Lại nhìn về phía người con gái đối diện, cô ta đang nở nụ cười với hắn.
Núm đồng tiền ẩn hiển trên gò má trơn mịn, đôi môi anh đào căng mọng còn chiếc mũi thanh tú trên gương mặt xinh đẹp hiền dịu, từng đường nét đều tinh tế hết mức, hắn biết hôm nay hắn đã gặp được mĩ nhân, một mĩ nhân
ẩn lấp dưới trong sự mộc mạc , thơ ngây và tinh khiết.
Nhưng nụ cười trên môi cô ta hình như……..gượng gạo thì phải?
“Khỉ Vàng” tiến sát lại An Na , rồi cởi trói.
An Na cũng không nhìn thấy cái kim tiên lúc này hắn cầm nữa.
Khi vừa trốn thoát khỏi sợi dây thừng An Na muốn nhanh chóng đẩy hắn ra, rồi dùng cước cho “Hạ bộ” hắn được “thoải mái”. Tay cô chạm lên ngực
hắn, dùng lực đẩy ra nhưng còn chưa xong hắn đã tóm được , hắn ghì sát
người An Na vào tường, ép chặt, cả người cô bị vây hãn bở “Khỉ vàng”,
rồi dùng một tay còn bóp cằm cô rất mạnh:
-Tao biết, ngay từ đâu mày đã giả vờ rồi con ôn ạ ! – Và từ hắn lôi ở phía sau ra cây kim tiêm chất đầy máu, chĩa thẳng vào mặt cô.
An Na trợn tròn mắt nhìn ông kím sắc nhọn , miệng bất giác không thốt
lên được câu nào. Rụng rợn…..rùng rợn hơn cả lần đầu tiên gặp Phan Tử
Hoàng
-ĐKM, mày đừng tưởng bố không biết gì, con ranh . Nếu muốn bị Adis thật thì khôn hồn đừng cử động .
Bất ngờ hắn lột chiếc áo trên người mình, một cái thân que củi trơ xương xườn, trên tay còn có mấy vết săm hình trông gớm ghiếc.
Hắn nhìn Na chăm chú, đưa tay sờ lên từng đường nét trên khuôn mặt An
Na. Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ được ra mưu kế gì. Không muốn chịu
chết cũng không thể vùng vẫy cắn bừa được, như thế thiệt thân mà còn
chết tức khắc ngay chứ chẳng chơi.
Làm sao bây giờ?
Phan Tử Hoàng, anh ở đâu chứ?
Hắn tiếp tục đưa bàn tay dơ bẩn của mình lên xé toạc chiếc áo kiểu
bi-za-ma in hình nhân vật trong phim “Hãy đợi đấy” của Na Na khiến một
phần áo ngực bị lộ.
Sợ hãi đã thấm sâu vào từng tế bào.
Cô gào thét van xin tha mạng, nhưng tên kia vẫn dửng dưng cưởi khểnh.
Hắn luồn một tay vào eo cô, An Na hét lên kinh hoàng :
-Đừng…. Tha cho tôi.
Nước mắt nước mũi , sự sợ hãi trộn lẫn vào nhau, cô khóc nức nở. Giờ thì hết cách thật rồi??
Cô nhắm tịt mắt , không muốn nhìn… không… cô không muốn bị như thế.
Cúi ghì mặt cắn môi đến chảy cả máu, cô liên tục lắc đầu gào thét không muốn nhìn không muốn nghe vì quá sợ hãi.
Sau đó vì khóc quá nhiều mà vẫn chưa thấy gì, thân xác mình vẫn còn nguyên, cô từ từ mở mắt ra nhìn.
Như một phép nhiệm màu được ban tặng.
Tên bẹc giê kia nằm đổ rạp dưới chân cô lúc nào không hay, ngẩng mặt lên nhìn thây Phan Tử Hoàng tay cầm tuýt sắt đứng rất hiên ngang như một
dũng sĩ diệt rồng.
Cô khóc, khóc rất to, hai hàng nước mắt trào ra ồ ạt, càng ngày càng nức nở. Phan tử Hoàng cởi tấm áo da, phủ lên người An Na.
Vô thức cô ôm chặt lấy Hoàng, vùi đầu sâu vào lồng ngực hắn. Như gà con
tội nghiệp bị diều hâu săn đuổi, rồi gà con tìm được mẹ, lấp dưới đôi
cánh to của mẹ nó.
Nước mắt của cô thấm hết vào áo hắn, khiến cái áo da cũng ướt nhép đi.
Hơn bao giờ hết, cô cảm thấy an toàn khi có hắn bên cạnh. Hơi thở ấm áp
này, bờ vai tráng kiện này, con người này, cô đã mong biết bao nhiêu,
mong chúng được xuất hiện sớm hơn.
Còn Mắt Lạnh thì đứng lặng người cho An Na ôm mình, anh không ngờ cô
cũng có lúc yếu đuối thế này. Vừa khi nãy thôi, anh kiếm được một cây
gậy định cho 2 tên nhãi nhép kia một trần thì thấy cái miệng sắc lém của cô ta rất có công dụng, dư sức đấu vời chúng, thầm nghĩ cô ta mưu mẹo
vậy chắc không cần anh phải ra tay giúp đỡ . Nhưng cuối cùng thì …..
Con gái vẫn là con gái dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, thể hiện mình dũng
cảm đến đâu đi chăng nữa vẫn là những người cần được bảo vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT