Chiếc xe moto hạng nặng vẫn lao như bay trên đường, tiếng gầm thét của nó
thật dũng mãnh và uy phong, nó khiến cho bao người đi đường phải ngoái
cổ lại xem xét dù là qua loa trong vài giây.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những âm thanh kì lạ xen lẫn.
Nếu tinh ý, nghe kĩ ra thì nó có tiếng như này:
Ọc….ọc ọc…..
Một âm thanh vô cùng quen thuộc (đối với An Na ) vang lên khiên hai tai nàng bỗng hồng lên trông thấy.
Sáng cô chưa ăn gì mà, vừa mở mắt ra đã thấy âm hồn bám quanh, vội vội vàng vàng thay quần áo rồi phi thẳng đến trường mà đã ăn gì đâu chứ !
An Na cắn môi dưới, cố chịu kiềm chế, trong đầu không ngừng kêu than cái bụng, muốn nó « im miệng » ngay lập tức.
Thật là xấu hổ !!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe bỗng giảm tốc độ, Hoàng đánh tay lái vào sát lề đường rồi bánh xe cũng dừng hẳn.
Hắn xuống xe nhanh nhẹn đi vào một quán hàng ăn nhanh gần đấy, sau đó trở ra cùng với một túi đồ ăn nhanh là mấy chiếc bánh Ham-bơ-gơ và một cốc pepsi.
Hắn giơ túi đồ ăn lên trước mặt An Na !
Biết cô đói nên………………….định trêu ngươi nhau à ? lại còn lắc lắc nữa chứ !
_Tôi phải mở miệng mời cô cầm ?
Hai con ngươi An Na thoáng chốc muốn rớt khỏi tròng mắt khi nghe thấy hắn vừa bật ra được mấy lời vô-cùng-lạ-lẫm-khác hoàn toàn với phong cách ngày thường.
_Cảm ơn ! – Na nhận lấy.
Có phải Hoàng đang dần thay đổi không ?
Có lẽ anh bắt đầu cởi mở hơn chút xíu, thân thiện hơn chút xíu, có tình người hơn chút xíu, biết quan tâm Na hơn chút xíu !???
Có lẽ tính cách thật của anh không hề giống như vẻ bề ngoài kia, lạnh lẽo và khô khán tới mức vô cảm.
Là anh cố tình che giấu sao ?
_Làm thế nào mà bụng cô át được tiếng xe moto phân khối lớn vậy ?
Hoàng nói đều đều, mắt hắn đưa xuống dưới rồi dọc một lượt lên trên ,một
cách đầy kì lạ. Ở bên cô gái này thật ồn ào,cái miệng không nhéo nhéo
thì cái bụng « làm nũng » phát ra tiếng, rồi sau này không biết hai thứ đó đồng thanh im lặng thì thứ gì tiếp theo sẽ thay thế chúng ?
(Ha Ha em thật sự không muốn đoán đâu, rất mất hình tượng An Na nha anh Tử Hoàng)
An Na định hé một nụ cười, nhưng môi chưa mở răng chưa kịp nhe thì ngậm
cái cụp, nuốt nước bọt vào trong. Mặt cô từ hồng nhạt biến thể sang xám ngoét.
Hai từ xấu hổ không thể khắc tả nổi vẻ mặt lúc này của An Na !
Cho tác giả xin rút lại mấy cái suy nghĩ vừa nãy, ông trời trên cao trứng dám coi như những thứ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tác giả này. Bản tính của Hoàng cơ hồ là không thể khắc chế đổi thay !
Nhưng An na thì không ….
Bỗng nhiên:
Thình thịch …. Thình thịch…..
Trong lồng ngực như đang có thứ gì đang nhảy múa? Na nhẹ đặt tay lên đó, cảm nhận thấy chận rung ý lan truyền qua làm tay cô cũng bị cuốn theo
những nhịp đập mạnh mẽ.
Cô không hiểu tại sao hôm nay nó lại khác thường đến thế ? Có phải do Phan Tử Hoàng không ?
Ngay lập tức trong đầu cô vang lên hồi cảnh báo đỏ, cô gạt phăng cái ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Cô chắc chắn mình không bao giờ rung động trước
một cái « tủ lạnh di động » vô cho vô giác.
Con xe lại tiếp tục sự nghiệp chuyên chở của mình, Na Na cũng không quên
những lời đe dọa trước đó, ôm chặt Hoàng cho đến trước cổng trường mới
dám buông.
Vài ngay sau đó cũng vậy, hàng sáng Mắt Lạnh vẫn đến đứng trước cửa nhà chờ đón An Na.
Cô cảm thấy ái ngại đôi chút, vì sáng nào cũng có một tên con trai đến
đón rước đi học, mấy lần gặp bà chủ xóm trọ, cô bịt kím khẩu trang rồi
cúi gằm gắm xuống mà lao thẳng ra cửa. Bà chủ thấy vậy miệng tủm tỉm
cười .
Trời ạ ! thời đại nào rồi mà còn có người phải ngại ngùng về chuyện này
chứ, việc yêu đương trong thời sinh viên là bình thường, con bé này
đúng là ! ( ấy ấy chết không phải yêu đương đâu bác ơi, hiểu nhầm ah
nha )
Không chỉ là với bà chủ xóm trọ cả với Minh Minh cũng vậy, con bé ấy vẫn
ngày ngày đi xe đạp còn An Na thì ngày ngày có kẻ đưa đón, thấy cứ kiểu gì ấy, thế nên cô quyết định :
_Từ mai tao đi học cùng mày nhá ! - Trong bữa ăn cơm tối, An Na bắt đầu đề cập đến vấn đề
_Hớ… - Mặt Minh Minh ngẫn ra – sao vậy?
_Thì tao đi cùng mày chứ sao! – Na lập lại lời vừa nói.
_Cảm gió ah? Đi với mày đèo mệt thấy kinh luôn ý, mà bộ không thích đi cùng hót boy sao?
Minh tỏ vẻ không muốn. Gì đây cái người trước mặt cô lại chập chỗ nào rồi
không biết, đi cùng con bé trên một cái xe thì tả tơi cả thể xác lẫn tâm hồn, 3 km chữ bộ. Người cô thì đã nhỏ bé bẩm sinh rồi, chịu khổ thì
cũng chịu được mà lỡ tay quá đà là không có nổi ah! Mà mấy ngày vừa
trước mỗi lần đến trường là một cực hình sau đó được anh chàng đẹp trai Phan Tử Hoàng gánh nợ thay cô khiến cô sung sướng khôn nguôi.
_Tao thấy cứ thế nào ý? Mày đi xe đạp còn tao đi xe máy, chẳng hay chút nào.
Là bạn thân của nhau từ lâu, An Na thầy kì kì , có chút gì đó so sánh và không được công bằng.
_Con dở hơi! – Ngón tay trỏ của Minh là đẩy nhẹ đầu Na Na – Ngại cái gì chứ? Tao với mày thì câu lệ gì hả? Mày có biết từ ngày mày không đi chung với tao là cả một niềm sung sướng không?
_Á …. – Na Na ngạc nhiên
_Á ớ cái gì, đi 2 người trên con xe ọp ẹp mãi thế thì sống sao nổi? Mà như thế tao với mày đều đên trễ giờ, không hay ah nha! – Minh giải thích cho cô tường.
_Hay là thế này đi, kêu Hoàng trở cả tao với mày! – Na Na bỗng nảy ra ý tưởng.
_Bộ lại chập tiếp chỗ nào thế? Đèo 3 công an tóm thì vỡ mồm luôn đây em !
_uk, heng quên không được đèo 3 hehe
An Na chợt nhớ ra điều luật này, thế đành thôi vậy mà con bé kia nghe vẻ chả bất mãn gì với việc mình đi xe máy còn nó đi xe đạp.
_Mà mày được hót boy đèo thế không thích sao, kêu tao đi chung không ghen ah?
_Hả…%#%##^&$&%*?
Cái giề thế này, bộ Minh nghĩ Na Na ham hố giai vậy ư? Thích thì chỉ
thích ngắm thôi chứ , thích bọn đó đẹp thì đẹp thiệt những mệt lắm, suốt ngày phải trông. Ăn không no yên ngủ không ngon mà ban ngày thì ngồi
sốt ruột lo lắng như ngồi trên đống lửa vì một lẽ, giai đẹp khó giữ, mà con gái thì đông và nhiều lắm. Cô cũng không đủ tự tin để giữ được trái tim mấy kẻ đẹp trai kiểu như Phan Tử Hoàng.
Mà Minh Minh cho là Na thích tên Mặt Lạnh đó thì phải, vì nếu không thế thì việc gì phải nói chữ Ghen?
_Đến lượt mày chập mạch Minh nhỉ? Thích cái qué gì chứ, mày phải hiểu là
hắn đang trả nợ , hắn có lòng thì mình phải có dạ dày đúng hong? Hahaha
_Trả nợ gì ? – Minh khó hiểu
_Không nhớ vụ hắn làm mất xe tao ư?
_Ah thì ra là thế! Ah mà hết tý đi mua trai nước rửa bát nhóe, còn mỗi tý ah dùng nốt bữa nay là sạch trơn !
Hờ hờ, Minh quay vù 180 độ .
_Á…uk, thế tao đi mua luôn, không sắp 8h30 rồi !
Na Na nói là đứng dậy bởi đi càng sớm càng tốt, cô không muốn gặp những tên biến thái.
Cửa hàng tạp hóa cách nhà không xa khoảng tâm 500m nên đi bộ , coi như đi dạo cho dễ tiêu hóa, lại còn được ngắm đường phố. Gì chứ với An Na tuy mới lên Hà Nội chưa được bao lâu nhưng cô thích nhất là Hà Nội về đêm, lung linh tấp nập nhưng không phải cái kiểu ồn ã của ban ngày, dòng
xe, dòng người đi đông đúc như chảy hội.
Vỉa hè đầy các cô các thím đang tập thể dục, mấy đửa nhó lắt nhắt trượt
patin vs trượt ván , nhìn rất thú vị. Mẫy chiếc ghế đá cũng đã được
ngồi hết, nhất là mấy cái góc tôi tối, hay cạnh mấy cây liễu có lá câu rủ xuống, thường là mấy điểm lý tưởng của các đôi bạn trẻ ( hý hý chị
này tia kĩ quá ha)
Trên đường những chiếc xe lối tiếp nhau dài lê thê, tuy không đông như cũng đủ thấy được sự náo nức và nổi chội hơn tất cả là một cái màu vàng óng chói lọi đập vào mắt An Na , một chiếc xe mui trần hai chỗ. Woa mới
đẹp làm sao!
Trên đường những chiếc xe lối tiếp nhau dài lê thê, tuy không đông như cũng
đủ thấy được sự náo nức và nổi chội hơn tất cả là một cái màu vàng óng
chói lọi đập vào mắt An Na , một chiếc xe mui trần hai chỗ. Woa mới đẹp
làm sao!
Chưa đầy 3 giây, An Na không khỏi khẳng định mình biết người đó – Nguyễn Nghĩa !
Nghĩa một mình đứng trước mũi xè,diện chiếc quần ngố bò kiểu « rách tả tơi » ngắn trên đầu đồi cùng chiếc cùng chiếc áo phông tinh nghịch sắn
tay, dáng người cao ráo, tâm lứng dài rộng dính với sát vào thành xe,
khoanh tay trước ngực đôi mắt u nâu, hôm nay nó không còn tinh ranh nhí
nhảnh thường lệ mà thay vào đấy, tất cả đều chìm trong một biển trầm
lặng không có gió, không có sóng.
Có « của lạ» mà đẹp trai cứ phơi phới đứng giữa đường nên cả khu phố
chỗ đó nhộn nhịp hơn nhiều, người nào người nấy đi qua cũng tò mò mà say đắm ngắm nhìn ành chàng đẹp trai bên chiếc siêu xe. Nhất là những cô
nàng xinh xắn, bọn họ đều e ngại không dám đến lại gần mà cứ kéo dài
những ánh nhìn ngưỡng mộ không dứt về phía Nguyễn Nghĩa.
Đáng thương thay, hôm nay cậu ta chẳng mảy may đến lượt người diễu
hành qua mắt mình cũng càng không chú tâm đến mấy cô ả kia, bởi hết thảy đôi mắt nâu , cặp mi dài đều hướng vào một nhà hàng đối diện , Nghĩa cứ đứng nhìn , nhìn rất lâu cũng không bước vào.
Sao lại vậy ? An Na liền
Dón dén …. Dón dén…. Cố gắng đi thật khẽ … thật khẽ đến gần cậu ta từ phía sau.
khi ở một khoảng cách vừa đủ, An Na nhướng người lên chút xíu, rồi
dùng những ngon tay dài mảnh khảnh bịt chặt hai mắt Nghĩa, cô giả giọng
Huế hỏi nghĩa có biết cô là ai không.
Về phía Nguyễn Nghĩa, cậu nhóc có chút giật mình, đưa tay lên xờ xờ
bàn tay nhỏ kia ngẫm nghĩ một chút khoảng nửa dây, Nghĩa khẽ mỉm cười.
_Nếu đoán được thì được cái gì ?
_Cái chi rữa ? – An Na vẫn giả ngơ , có điểm không tin lời hắn.
Cậu ta, hưm, sao có thể đoán nhanh thế được, giọng giả Huế của cô đã che giấu rất công phu chất giọng bình thường mà.
_Thôi đi chị không lừa được em đâu !
Nghĩa lột ra ‘ Chân tướng ‘ không thương tiếc, hehe định gạt nó sao không được đâu sói ạ.
Ngay từ đầu khi nghe bị bịt mắt một cách bất thình lình nó đã nghĩ
đến An Na, thứ nhất là nó biết nhà cô cũng ở gần đây, thứ hai là chỉ có
An Na mới chọc nó kiểu như thế này ( vì chính cậu ta cũng hay chơi cô mà ) cộng thêm việc cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mềm mại nên việc đoán ra là ai không quá khó với nó.
An Na buông thõng hai tay, tụt cả hứng . Thở dài một cái
_Trêu em chả vui gì sất!
Thằng bé kia trêu cô thì cười phớ lớ mà cô trêu nó chả nhe răng được nổi một lần. Đời bất công quá!
_Tại chị nhạt!
_Hưm – An Na bĩu môi, lườm nó một cái sắc lạnh –Nửa đêm nửa hôm ở đây làm chi?
Cô lại bắt đầu giở giọng quản thúc của mấy bậc phụ huynh.
_Em đi học thêm gần chỗ này! Đi học thêm mà đi xe này sao? – An Na ngạc nhiên, dòng xe xa hoa thế này mà dùng đê đi học có phải là phô trương quá không?
_Đi xe này thì sao? Có phải đi học chính đâu! – cậu ta thản nhiênn nói, còn nhún nhún vai.
Cậu ta chẳng để ý đến người khác nghĩ gì về, với Nghĩa – cậu quan niệm có gì thì dùng lấy đâu phải sợ người ta ban tán xì xào, chiếc xe này
cũng vậy, dùng sướng, đi nhanh lại đẹp tại sao cậu ta lại không thích
được, mà thích thì dùng dù nó rẻ tiền hay đắt tiền miễn là hợp ý cậu.
Chứ Nghĩa chưa bao giờ có ý là muốn dùng nó để khoe khoang sự giàu có và sĩ với đời.
Nhưng với An Na thì khác, cô đương nhiên vẫn cho rằng Nghĩa là một công tử nhà giàu muốn tranh hơn thu với đời.
Nghĩ vậy thôi, chứ Na cũng không nói ra.
_Ờm, mà xe này của em hả, chị không nghĩ là mẹ em sẽ mua cho em .
_Sao chị lại nghĩ vậy ! – Nghĩa thắc mắc, nếu là mẹ cậu mua cho thì sao ?
_Mẹ em nghiêm khắc như vậy, làm sao lại tặng em xe oto , em vẫn chưa đủ tuổi đi mà.
_Là bác tặng em , nhưng tên đăng kí là mẹ em ! – Nghĩa trả lời.
Woa ! Bác Nghĩa giàu thiệt đấy, mua tặng cháu hẳn một chiếc Ferrari mui trần lộng lẫy xa hoa này.
_Thế học xong chưa ? sao còn đứng đấy ? – An Na tiếp tục hỏi.
_ Học hành căng thẳng nên em ra đây đứng thư giãn chút !
_Hở… Đang học mà bỏ ra ngoài sao ? mẹ em mà biết là không xong đâu, cô lo lắng chuyện học hành của em nhiều lắm đấy !
Nghĩa biết mình nói hớ, lập tức sửa lại.
_ah quên em học xong rồi mới ra đây mà ! – Cố giải thích lại, nhưng vẻ mặt lúng túng của cậu ta khiến An Na bắt đầu nghi ngờ.
_Thật hả ? - cô dò xét lại.
Thằng nhóc này ai chả biết là chúa lý sự, mà tài nói dối của nó cô
đây từng nếm chải không ít, cũng bị lừa không ít, trải qua nhiều lần như vậy, cô hiểu : nó nói mười chỉ nên tin bốn, còn ai mà tin hết nhẹ thì
là nằm ngủ mấy tiếng như cô đây, nặng là mất hết cả gia sản chứ chẳng
chơi.
_Thật mà, Na Na phải tin chứ !
_Na Na cái gì mà Na Na, ai cho em gọi chị như thế ? – Cô sửng cồ, quát Nghĩa.
Nhỏ tuổi hơn phải gọi bắng kính ngữ chứ, sao lại gọi như kiểu đó !
_Gọi thế cho thân mật mà.
_Thế với mẹ em cũng gọi thân mật kiểu ấy ah?
Nghĩa (*.*)”
%#%^$^&*())$%#......
Quả là không đỡ được, câu này khiến thằng bé cứng họng rồi.
_Từ giờ không được gọi thế nữa, mà muộn rồi chị về đây, em cũng mau về đi !
Noi xong cô quay người chuẩn bị đi bởi cô đương nhiên là không quên
mấy câu chuyện về đềm rất biến thái mà người ở xóm trọ đã kể.
_Khoan! – Tiếng Nghĩa phía sau vang lên
_ Hở? sao vậy cưng? – An Na quay đầu lại
_Đi uống cà phê không? –Nghĩa mời mọc rồi chỉ tay vào quán ca-phê gần đấy.
_Mai chị còn phải đi học sớm, không đi đâu – Na không có thói quen uống café mà đặc biệt là café buổi tối, cô sợ làm gấu trúc lắm.
_ Ngoài cà phê ở đấy còn nhiều đồ uống khác mà, vào ngồi chút rồi về đâu có sao đâu!
– Cậu nhóc năn nỉ mong Na đồng ý.
_uk , cũng được – An Na chần chừ mãi rồi cũng gật tỏ ý chấp thuận
Hai người cùng bước vào quán ca-phê.
Cỏ nhân tạo được dùng trang trí ngay lối vào của nhà hàng tạo nên một khung cảnh thư thái cho những vị khách.
Màu xanh cốm là màu chủ đạo của quán, thảm cỏ và nội thất cùng gam màu tường và rèm cửa , tất cả tạo nên một màu xanh êm dịu, tươi mát. Cách
trang trí quán cà-phê kiểu này vừa lạ, vừa độc đáo, dành cho những ai
yêu thích mày xanh, yêu thích sự độc lập. Chủ nhân quán cà-phê còn chọn cho những chiếc ghế cuốn dây leo, cuốn hoa , màu sắc vô cùng sặc sỡ để
làm ghế ngồi, giúp khách hàng có những trải nghiệm như đang được thư
giãn cùng bạn bè tại một cánh đồng cỏ của mùa xuân xanh mát.
Vẻ điển trai của Nghĩa khiến mấy nhân viên ở đó có chút thất thần đờ đẫn. Hai
người đi qua một dãy bàn dài, bất chợt một ánh mắt quen thuộc liếc ngang qua người khiên An Na vô thức mà liếc nhìn lại.
Phan Tử Hoàng
3 chữ đó đập mạnh vào đầu cô, nó bay vòng vòng quanh trán.
Đúng là quỷ ám, oan ra ngõ hẹp, âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp nhau!
Dù bắt đầu mất cảm giác ác cảm với hắn và nhưng mỗi lần gặp Hoàng cô
thật sự là có chút không được tự nhiên, bởi tim trong lồng ngực lại đập
rộn thêm mốt chút, mắt không tự chủ mà sẽ nhìn về phía hắn. Hơn tất cả , cô còn sợ .. sợ… sẽ không kìm được mà có cảm giác với hắn.
Tất cả nhiêu đó đã đủ làm lý do tại sao An Na nhiều lúc sợ phải gặp anh.
An Na quay mặt đi ngay sau đó, miệng không khỏi lẩm nhẩm “ a di đà
phật phụ hộ độ trì cho con, thiên linh linh địa linh linh tà ma ngoại
đạo xin bay hết đi “. Đã là ma ám chắc chắn là điềm không lành, biết thể chẳng nhận lời Nghĩa cho xong.
An Na quay mặt đi ngay sau đó, miệng không khỏi lẩm nhẩm “ a di đà phật
phụ hộ độ trì cho con, thiên linh linh địa linh linh tà ma ngoại đạo xin bay hết đi “. Đã là ma ám chắc chắn là điềm không lành, biết thể chẳng
nhận lời Nghĩa cho xong.
_Này chị đọc kinh ah? – Bất ngờ ngoái đầu lại nhìn cô
_á.. ơ..không không tiếng muỗi bay vo ve đấy, em nghe nhầm rồi hơ hơ
An Na cười xòa.
Khi đã chọn được chỗ ngồi như thường lệ Nghĩa gọi đồ uống,rồi Na kêu cậu ta tùy ý chọn hộ luôn cho mình miễn là không phải cà-phê .
_Cơ mà sao hôm nay nổi hứng mời chị vậy?
_Thích thì mời! hehe bộ chị thấy lạ lắm sao?
_ Cũng lạ nhưng không nhiều lắm
Thực ra là lạ thật, quen nó hơn tháng rồi, bị đầy ải suốt rồi có bao giờ
thấy nó hối cải hay bù đắp gì đâu, hôm nay cứ coi như là lễ tạ ơn đi .
Nhưng không hiểu sao vị trị ngồi ở đây rất dễ dàng nhìn được
chỗ Phan Tử Hoàng , mà hình như hắn không ngồi một mình mà đi cùng một
người nữa, An Na giả vờ kê lại chiếc ghế nhướn nhước lên nhìn xem người kia.
Oh à thì ra là Hạ Ngọc Hân – cô nàng mật ong xinh đẹp.
Nhưng sao Hạ Ngọc Hân lại đi cùng Mắt Lạnh ?
Không phải vô duyên vô cớ mà An Na có câu hỏi này vì cô biết Hân và Ricky là một cặp.
Ở trường, những người bạn của cô và cũng như Minh Minh đã kể thì hai
người họ là một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ, cặp « uyên ương hồ điệp » rất xứng đôi vừa lứa. Chuyện này cũng không ngạc nhiên gì, vì cô cũng
hay bắt gặp đôi uyên ương đấy đi cùng nhau. Điển hình là ở quán cô làm
thêm hôm nọ , cô nhớ rất kĩ họ khá thân mật nhất là Ricky luôn gây cười
cho Hân, thi thoảng còn Ricky còn bón kem cho Hân nữa , một màn tình cảm như vậy không khỏi làm người khác ghen tị.
Ở các hành lang, ghế đá hay khu thư viện thường xuyên bắt gặp cảnh hai
người họ đi cùng nhau. Ngốc nghếch đến mức nào cũng thừa hiểu quan hệ
giữa hai người đó là loại gì.
Mà tự nhiên tối nay lại đi cùng Mắt Lạnh thì hơi khang khác bình
thường, hơn nữa nghe Mai Hàn đồn là Phan Tử Hoàng ngày trước cũng dây
dưa gì với Hạ Ngọc Hân.
Đúng lúc đó ánh mắt xanh như biển hồ của cô chạm vẻ sắc lạnh từ đáy mắt Phan Tử Hoàng.
Cô cúi đầu ngôi phịch ngay xuống như muốn lé tránh cái nhìn đầy dao găm từ hắn.
_Ấy sao vậy ? –Nghĩa hỏi. Hai đầu lông mày nhíu lại.
_Không sao, hehe, thử xem cái ghế này chắc chắn đến đâu ý mờ.
Nghĩa $%*^*&*$^$^&%&
.
.
.
Hai người ngối nói chuyện phiếm tầm gần nửa tiếng , An Na chợt nhớ ra xem đồng hộ, kim phút đã nhích đến 9h30 phút.
_Chị phải về rồi !
_Ơ khoan đã , ngồi một chút nữa đi, đằng nào em cũng đưa chị về mà, lo chi !
Suy nghĩ một lát, thì thấy Hạ Ngọc Hân đứng dậy chạy ào về phía WC.
Ngay lập tức :
_Em đi rửa tay chút, ngồi đây chờ em ! – Nghĩa đứng dậy và chạy nhanh cũng không kém về phía WC
Ơ….. Mặt An Na ngẫn ra .
Nghĩa vừa đi một lúc thì Phan Tử Hoàng như ma đã lướt đến trước mặt cô, nhìn săm soi từ trên xuống dưới, chân mày hăng chau lại.
………………Tinh !
An Na chợt nhận ra cô đang mặc đồ ngủ !
Hả ! Cái gì vậy nè.
Một chiếc quần ngủ rộng thùng thình và cái áo cũng vậy trông khác mấy mẹ
già là bao, nhưng đau đớn hơn là trên bộ ngủ in hình hai nhân vật trong phim “ Hãy đợi đấy” ( Là phim hoạt hình con nít) .
Lúc nãy vì chỉ nghĩ đi một tẹo là về nên cô không thay quần áo nhưng quên
là đang mặc gì mà cứ thế tiên vào quán cà phê, nhân viên không cười la
may rồi.
Làn da trắng dờ có màu của quả ớt oy`.
Cô cúi đầu khẽ cắn môi ! Trong đầu chỉ hiện lên 2 từ “Mất mặt “
_Cô quen Nghĩa? – Mắt Lạnh bất giác hỏi, hắn cũng thôi dán ánh mắt gươm sắc lên cô.
_Tôi là gia sư cho cậu ta ! – An Na ngẩng mặt cố gắng trả lời bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ xấu hổ.
_Ra vậy. Sao vẫn ngồi ở đây làm gì ? – Mắt Lạnh lại tiếp tục hỏi
_hớ ? – Cô không hiểu. Đương nhiên là chờ Nghĩa chứ làm gì tên nay chả nhẽ IQ quá “cao” để hiểu vấn đề sao.
_Cậu ta có việc bận rồi ! – Hoàng trả lời.
_Việc đó chỉ 5 hoặc cùng lắm là 10 phút thôi mà ! – Bởi vì cậu ta chỉ có đi vào nhà vệ sinh thôi, chuyện này đâu được coi là ‘ việc bận ‘ mà An Na cô không thể chờ nổi chứ.
_Mà anh ra đây làm chi ? sao không ở bàn anh ý ! – An nói giọng đều nhưng ngôn từ trong lời nói ám chỉ muốn hắn quấn xéo ra chỗ khác, gặp hắn đã là không may mắn mà ngày nào cũng phải gặp rồi, đến tối cũng không yên.
_Cô còn không mau về ngủ đi, sáng mai ra muộn một giây thì chết với tôi ! – Bỏ ngoài tai lời xua đuổi, hắn còn quay ra dọa nạt cô.
_Thì tôi đang đợi Nghĩa ra rồi cùng về mà ! – Na giải thích
_Đã bảo là cậu ta bận rồi, không đưa cô về được đâu ! - Hoàng cười khẩy
Rồi chưa kịp để cô ư hự gì hắn xoay người bước về chỗ ngồi của mình đặt
tiền xuống rồi thẳng cửa chính đi ra. Dáng vẻ nam tính cùng khuôn mặt
điển trai kiêu ngạo của hắn khiến không ít các thiếu nữ ngồi trong quán
phải lưu luyến nhìn theo.
Còn mấy cô nhân viên thì ngất ngây thẫn thờ mấy giây thán theo : ‘ Hôm nay
là ngày gì mà toàn giai đẹp đại xá nơi quán mình nhỉ ?’
Sao hắn lại khẳng định như vậy nhỉ ? đôi mắt An Na thoáng chút băn khoăn.
Nhưng ngồi đợi mãi không thấy Nghĩa ra, cô bắt đầu sốt ruột .
Gần 20 phút lận, giờ cũng xấp sỉ 10 giờ đến nơi rồi, tên quỷ này không biết ăn nhầm cái gì ? bị ông Tào gõ cửa rồi cũng nên.
Vừa lúc đó Hạ Ngọc Hân đi ra thì Nghĩa cũng đi ngay phía sau, Na nhanh
chóng bắt gặp một đôi măt ươn ướt có chút đo đỏ của Hân, đôi môi son
bóng đỏ lúc nãy giờ đã nhạt phai, chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt, trông nét
mặt có đôi phần mệt mỏi.
Cô ta thấy An Na đang nhìn về phía mình thì vội rút ngay một cặm kính dâm
lên che vào rồi nhìn về phía cũ thì đã không thấy Phan Tử Hoàng còn đó
nữa, cũng thẳng tiến ra khỏi quán.
_Em nhớ không nhầm nhà chị gần đây, đúng không ? – Nghĩa ngồi xuống bên cạnh Na Na
_ừ, ngay gần đây.
_ Bây giờ em có việc bận đột xuất, không thể đưa chị về được – Cậu ta trưng ra một bộ mặt kiểu «Rất lấy làm tiếc » - Chị về một mình có sao không ?
Á Không muốn về một mình đâu, nhưng cô chỉ nghĩ trong đầu thế thôi, nếu
thằng nhóc đã nói vậy thì cô cũng không nên làm nó khó xử.
_Ờ không sao, em có việc cứ đi trước đi nhé ! – Na Na nói vô cùng tự nhiên nhưng trong đầu thì không khỏi khẩn cẩu
cho chính xứ mạng mình, mong rằng hôm nay mấy tên yêu râu xanh không
xuất hiện.
_Thế bye chị nhé, em đi trước - Nói xong, thằng nhóc đứng lên vẫy vây tay rồi nở một nụ cười thiên thần chào An Na và bước ra cửa.
Thế là một người nữa lại đi ra, bây giờ còn lại mỗi cô, cô không hiểu sao
Phan Tử Hoàng có thể phán chuẩn đến thế, hay lẽ nào hắn là thấy bói ?
Tu nốt ly cam cô cũng mau mau đánh nhanh rút gọn ra khỏi nơi này.
Lại một mình dảo bước về nhà, thở dài xong đang định đi về thì……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT