… Sao hắn lại nhìn ra thân thể anh không thoải mái?
Thuyền mới nhổ neo chưa được hai tiếng đồng hồ, tình trạng say sóng không quá nặng, đáng nhẽ cũng không thể bị phát hiện.
“Cảm ơn, nhưng tôi không có gì đáng lo, các anh cứ chậm rãi chơi, không cần như vậy…”
Đường Ngự Thiên không nói nhiều lời, lưu lại bốn người trông coi tại cửa, những người khác mạnh mẽ bước đi sau hắn.
Buỗi vũ hội này hắn làm khách quý, không thể không đi lộ mặt. Hắn chưa cần thiết phải làm căng với bốn lão già kia, không cẩn thận lại ra kết quả không tốt, nếu như bọn họ biết thức thời, hắn sẽ suy xét để bọn họ nhảy nhót nhiều thêm mấy năm.
Tần Ý sững sờ trong phòng một hồi, nghĩ thế nào cũng không ra nhiệm vụ đợt này là như thế nào.
Nếu như Đường Thanh Long ở trên thuyền, vậy hẳn là tự gã lén lút, hoặc giả… Có người dẫn gã lên.
Câu trả lời, anh lại càng thiên về vế sau hơn.
Từ trong ra ngoài du thuyền đều được canh trừng nghiêm ngặt, không có lời mời không được phép lên thuyền. Cho dù Đường Thanh Long có trà trộn vào, không có người giúp gã ẩn thân, một khi bị phát hiện, du thuyền sẽ phóng ra tín hiệu với bên hàng không, gã sẽ lập tức bị dẫn trở về thành phố A.
Tần Ý nhìn đến say mê, gió biển không ngừng rót vào lỗ tai, bởi vậy không nghe thấy tiếng bánh xe lăn đến ngày một gần.
Đường Nhiên Chi dừng lại cách đó không xa, ngước lên bầu trời, mỉm cười nói: “Rất đẹp.”
Cô Tiểu Mai kia đứng phía sau đẩy anh ta, là một cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, quần áo tướng mạo đều rất phổ thông, nhìn qua có một bộ dáng rất thuần phác. Tóc mái thật dài che khuất mắt, cô giương mắt thật nhanh liếc nhìn Tần Ý rồi lại lập tức cúi đầu.
Hai người mặc áo đen đang canh giữ ở cách đó không xa hơi khom lưng, chào hỏi: “Nhiên Chi thiếu gia.”
Đường Nhiên Chi luôn là một người ôn hoà lễ độ, anh ta đối với ai cũng dùng một dáng vẻ mỉm cười, sau đó tán dương một phen ‘Các anh vất vả rồi’.
“Bên ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh.” Tần Ý chú ý anh ta chỉ mặc trên người một kiện quần áo mỏng, “Anh tốt nhất vẫn nên quay trở về mặc thêm chút quần áo.”
Đường Nhiên Chi xua tay: “Không cần lo lắng, máy điều hoà trong phòng nóng quá, tôi ra đây hóng mát một chút.”
Khuyên cũng khuyên được, đối phương không nghe thì hết cách rồi, Tần Ý chỉ có thể âm thầm kỳ vọng anh ta hóng mát nhanh một chút rồi trở về.
Đường Nhiên Chi xuất thần mà ngắm trời sao, chăn len đắp trên đùi thỉnh thoảng lại lất phất theo gió.
Anh ta trầm thấp hỏi: “Tô tiên sinh, cậu nói xem, đường biển này sẽ có cá mập chứ?”
Hắn không thể chờ để chạy lên boong trên, tráng hán có nhiệm vụ không để cho Mao Cát Tường thoát khỏi tầm mắt của anh ta.
Mao Cát Tường chạy hai bước, tráng hán cũng chạy hai bước.
“Đại Cơ Nhục( Bắp Thịt Lớn à…?), anh quản tôi chặt thế làm gì.” Đại Cơ Nhục là biệt danh Mao Cát Tường đặt cho anh ta, hắn lúc thường rất ít khi gọi anh ta như vậy, mỗi lần gọi đều là khi hắn đang rất bất lực, “Tốt xấu gì cũng cách tôi một khoảng hai, ba mét có được không, phải cho nhau một chút không gian chứ.”
Nở nụ cười, ba chữ này… Mà dùng trên người Bạch Dư sao?
Mao Cát Tường ngổn ngang trong gió biển, tóc mái trước trán bị gió thổi vểnh lên, hắn há mồm nói: “Đại Cơ Nhục, đầu óc anh không có vấn đề gì chứ?”
Đường Ngự Thiên đúng là trở về rất nhanh, hắn chen chúc trong cả ngàn người để lộ ra cái mặt, mấy ông già đưa hắn lên đâì đọc một bài diễn văn, sau đó lại dựa vào quầy bar uống hai chén rượu.
Không ai dám tới gần cái người mang theo hơn mười thuộc hạ này, Đường tổng trông chả giống đến tham gia vũ hội mà như đi đánh nhau hơn.
“Tiểu Đường à, cho Trình bá một chút mặt mũi, thu lại đao súng đi con.” Một vị lão gia tử tuổi xấp xỉ Đường Bát gia cười ha ha mà chống gậy đi tới.
Trình Quốc Cường là một trong những người quyền cao chức trọng tới lần này, thời điểm Đường Ngự Thiên bộc lộ tài năng trên thương trường khi mới mười mấy tuổi, bị người ta gọi đùa là tiểu Trình Quốc Cường của giới kinh doanh.
Chỉ là, sau đó, không cón ai dám nói như vậy nữa.
Đường Ngự Thiên một hơi uống cạn ly whisky kia, sau đó thật sự nghe lời Trình lão gia tử, dắt lại súng đặt trên bàn về bên hông.
Loại bá chủ thương mại này, lớn tuổi mấy cũng không chịu nhận mình già, luôn cảm thấy giang sơn vẫn hoàn toàn nằm trong tay thế hệ trước, không biết bọn tiểu bối trưởng thành đang ngày càng bay vào chiếm đất. Như bây giờ, ông ta còn chưa kịp đắc ý đã thấy Đường Ngự Thiên đứng dậy, vung vung tay ý muốn chào ông ta rồi rời khỏi chỗ.
Tuy rằng không ai dám tiếp cận hắn, nhưng vô số con mắt đều đang chú ý đến người đàn ông này. Có mấy vị tiểu thư đang đợi thời cơ thích hợp, thấy người muốn đi, không khỏi cuống quít, thậm chí có mấy người gan lớn còn muốn đi theo hướng Đường Ngự Thiên đang đi.
Đường Ngự Thiên đi đến bên cầu thang, cất giọng nói: “Mọi người cứ tận hứng, tôi còn có chút việc, không thể phụng bồi.”
“Cái này, sao lại đi như vậy được?”
“Haizzz, cũng không cho Trình lão gia chút mặt mũi…”
Trình Quốc Cường ngoài miệng cười nói không có gì, thế nhưng tay chống gậy kia lại âm thầm tăng thêm chút lực đạo.
“Dám như vậy với lão Trình, ngoại trừ Đường Ngự Thiên thật không có người khác.” Tư Gia Bắc lẫn trong đám người, chọt chọt anh trai cậu ta, “Anh, anh có thấy người bạn kia của em không?”
Tư Gia Bắc là theo chân anh hai cậu ta, Tư Gia Nam mà tới, cậu ta đã nhiều ngày không liên lạc cùng Tô Thất, điện thoại gọi không được, sau đó phát hiện weibo của Tô Thất không một tiếng vang mà vô hiệu hoá.
Tư Gia Nam nhíu nhíu mày: “Cái người họ Tô kia?”
“Hai người còn liên lạc?” Sắc mặt Tư Gia Nam trầm xuống, “Đã nói với em bao nhiều lần rồi, loại người như vậy, bớt tiếp xúc mới tốt.”
“…”
Hôm nay Tư Gia Bắc bị người nhà ép buộc mấy lầy, thay đổi phong cách gợi cảm mê tình lúc trước. Âu phục thẳng tắp, trên mặt chỉ lén thoa chút kem che khuyết điểm, đến kẻ mắt trọng yếu nhất cũng không có vẽ lên.
“Được rồi,” Tư Gia Bắc bĩu môi, “Em đi nhà vệ sinh bổ trang một chút.”
Nói xong cậu ta liền dứt khoát chạy trốn, để lại anh trai đang tức giận mà lầm bầm ở phía sau.
Bên trong có một người đàn ông đang rửa tay, bóng lưng cao to trầm ổn. Tư Gia Bắc ngắm đàn ông, lúc không thấy hạ bộ, sẽ muốn nhìn từ dưới lên, bởi vậy thoáng thấy ống quần của người đàn ông bị nước biển làm ướt một bãi nhỏ.
Ở trên thuyền, đi trên boong cũng có thể bị gió thổi đến ướt nhẹp. Tư Gia Bắc cũng không quan tâm chi tiết này, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhìn thấy bờ mông vểnh cao của người đàn ông.
…
Tch, thoạt nhìn rắn chắn, chắc ăn ngon lắm.
Người đàn ông ung dung thong thả rửa tay xong, lấy một tờ giấy bên cạnh lau khô tay, cũng không ngẩng đầu lên mà đi lướt qua cậu ta.
Tư Gia Bắc huýt sáo đi vào, đắp thêm chút kem che, rũ mắt lại nhìn thấy thứ không kịp trôi đi trong bồn rửa ta…
Vết máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT