Mao Cát Tường còn chưa hoảng sợ xong đã bị con tàu du lịch khổng lồ sang trọng trước mắt hút đi toàn bộ lực chú ý.
Du thuyền dần cập bến, trôi nổi bập bềnh trong màn đêm mờ ảo, như một toà nhà trên biển. Con thuyền cao mười tám tầng này cuối cùng cũng dừng lại, vững vàng trên mặt biển, trên thân thuyền khắc chữ màu đỏ sậm, hẳn là tên của du thuyền này, Non Reliquimus In Eis.
Mặc dù bây giờ Mao Cát Tường tránh Bạch Đại Thối như rắn rết, thế nhưng hai năm qua đã tạo cho hắn thói quen, vậy nên theo bản năng mà quay đầu gọi Bạch Dư: “Anh à, thuyền này đẹp thật luôn!”
Bạch Dư đang nói chuyện cùng Đường Ngự Thiên, kiểu nói chuyện của đại nhân vật, anh nhìn tôi một cái tôi lại liếc anh một lần, thỉnh thoảng ờm ờ hai tiếng đáp lại. Khi nghe thấy âm thanh nhảy cẫng lên hoan hô của Mao Cát Tường, ánh mắt Bạch Dư nhìn Đường Ngự Thiên cũng tăng thêm mấy phần sức sống.
Đường Ngự Thiên kết thúc câu chuyện “Đã như vậy, tôi không quấy rầy Bạch đại thiếu nữa, xin cáo từ trước”, sau đó thì thấy Bạch Dư chớp mắt hai cái.
Một loạt người đứng xếp thành hai hàng bên thảm đỏ. Mặc đòng phục xanh biển, chỉnh tề ôm lấy eo: “Hoan nghênh Đường tổng đã đến với du thuyền ‘Không một ai sót lại’, chúng tôi sẽ toàn lực đem đến cho ngài trải nghiệm thoải mái nhất.”
Đường Ngự Thiên cứ nhìn thẳng mà đi, nữ nhân viên đứng đầu hẳn là đã được giao nhiệm vụ, lập tức đi theo, bên miệng còn mang theo nét cười thân thiện, giới thiệu: “Du thuyền của chúng tôi là nơi bàytrí sang trọng nhất toàn quốc, tổng cộng có 16 boong tàu, 2700 phòng cho du khách, có thể chở đến 6360 hành khách và 2160 thuyền viên.”
“… Trọng tải 225 tấn, được mệnh danh là ‘Thành phố di động’. Bất kể là kết cấu thân tàu, chức năng cùng bố cục, hay đồ trang trí của‘Không một ai sót lại’ đều dùng theo tiêu chuẩn năm sao. Nó như một bản phóng đại của Cameron( *đoạn này không hiểu lắm. Nếu Cameron là “James Cameron” thì đây là đạo diễn Titanic thì phải ;;v;;?), độ dài của thuyền cùng xà ngang đều được kéo dài, có thể tăng số lượng khoang tàu cùng hành khách, đồng thời diện tích bể bơi cũng lớn hơn 43%, có thể nói là một du thuyền hoàn mỹ.”
“Đường tiên sinh, vì sao lại dùng cái tên này?” Lúc Tần Ý nhìn thấy chữ trên thân thuyền còn có chút khó tin, chờ nhân viên nói ra tên thuyền, anh mới thấp giọng hỏi.
Thật là kỳ quặc mà, lấy tên kiểu này không phải rất có vấn đề sao?
Đường Ngự Thiên quan sát một chút tình hình chung của du thuyền, đưa ra dữ liệu cũng không sai biệt lắm, hoàn toàn không nghe cô nhân viên kia lảm nhảm cái gì. Bởi vậy, khi Tần Ý hỏi, hắn liền nhíu mày, lười nói kỳ thực mình còn không chú ý cái đồ chơi này tên gì, chỉ hàm xúc phun ra một chữ: “Ờ.”
“…”
Loại ngữ điệu khinh thường này, cho dù hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng dường như chả có chút gì sai, giống như một cái “ờ” này đã bao hàm hết thảy rồi.
Phía sau, bên Mao Cát Tường cũng bắt đầu bước lên du thuyền. Mao Cát Tường bị Bạch Đại Thối cưỡng ép, bắt phải tay trong tay, như bạn nhỏ lớp mầm đi cùng nhau. Bên cạnh bọn họ cũng có một nhân viên nhận nhiệm vụ thuyết minh, Mao Cát Tường nghe đến tên thuyền liền đệt một tiếng, kích động đến nỗi suýt thì buông tay Bạch Đại Thối: “Không một ai sót lại! Cũng quá kinh khủng rồi!”
Ví dụ, rõ là mời nhiều khách như vậy, nhưng khi bọn họ tới, trên du thuyền ngoại trừ mấy vị nguyên lão giới kinh doanh ____ cũng chính là mấy lão đứng đầu tổ chức lần tụ hội này, những người khác một người cũng không thấy đến.
Cho nên có thể hiểu là thời gian ghi trên thiệp mời không giống nhau, mấy vị quyền cao chức trọng đến trước, không cần thiết phải gặp con trai nào đó hay mấy cô vợ của những người kia.
Hơn nữa, đến trước còn có quyền lợi chọn lựa gian phòng, nói trắng ra chính là tiếp đón riêng cho khách VIP.
Thuyền ‘Không một ai sót lại’ ngoại trừ khoang cho khách phổ thông, còn có mấy gian xa hoa nhìn ra cảnh biển ở khoang chính, có ban công riêng, vị trí ở tầng cao, không khí cùng tầm nhìn đều tốt nhất, diện tích cũng lớn nhất, có thể nhìn ra một vùng biển mênh mông.
Anh nói xong quay đầu nhìn về phía Đường Ngự Thiên, phát hiện trong mắt hắn cũng như viết một dòng chữ khó chịu: Cậu và tôi không ở cùng nhau?
Đến khi Mao Cát Tường cùng Bạch Dư đi lên, hiện trường quả thực khốc liệt.
Lúc đó, Tần Ý mới vừa đàm đạo nhân sinh với Đường Ngự Thiên xong, anh muốn biết vì sao lại sắp xếp như vậy, không có được kết luận, trong lòng anh sẽ không thoải mái. Kết quả, Đường Ngự Thiên chỉ nói là ‘Bé ngoan, em cứ ở bên cạnh tôi là tốt rồi’.
Câu trả lời này quả thật rất đáng sợ.
Đặc biệt là cái người kia lúc nói chuyện còn ngồi trên ghế salon lau súng.
…
“Vậy… Làm phiền anh…”
Bên trong có hai phòng ngủ, Tần Ý thu xếp qua hành lý một chút, thuận tiện giúp Đường Ngự Thiên treo quần áo vào tủ, tuy rằng trong phòng tắm cũng có đồ rửa mặt, nhưng Đức thúc vẫn chuẩn bị cho họ một phần, có lẽ vì sợ Đường Ngự Thiên không quen dùng.
Vào lúc anh lấy bàn chải đánh răng ra, liền nghe thấy một tiếng kêu thê thảm ở ngoài: “A____ Anh hai, anh tha cho em đi mà ____”
Mao Cát Tường bám lan can, chết sống không chịu đi vào, tráng hán kia cũng không dám kéo hắn, chạm nơi nào cũng không được, sợ Bạch đại thiếu không vui.
Bạch Dư dựa vào cửa, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tay mình, bản thân còn chưa làm gì, Mao Cát Tường đã buông tay anh mà chạy.
Nửa ngày, Bạch Dư nhìn hắn nói: “Lại đây.”
“Em không!”
Mao Cát Tường hận không thể hoá thân làm một con lười, bốn tay chân quấn chặt chẽ lên lan can.
Hắn đón gió biển, tư thế cực kỳ quyết tuyệt: “Cứ để em ngủ trên boong thuyền, một mình hưởng thụ cái gọi là ban đêm cô tịch đi!”
Nhân viên phục vụ trên tàu: “…” Sao hôm nay hành khách một người hai người đều là loại không bình thường vậy?
Mao Cát Tường quậy thành ra như vậy, Bạch Dư khẳng định càng chú ý tới hắn.
“Đường tiên sinh… Vì sao vị Bạch tiên sinh này, lại khiến cho người ta có cảm giác rất kỳ quái,” Tần Ý tiếp tục giúp hắn treo quần áo, nghe tiếng âm thanh đi lại bên ngoài ngày một tăng lên, “Anh ta vẫn luôn không có biểu cảm gì như vậy sao?”
Lại nói…
Trong trí nhớ của Tô Thất, Bạch Dư này không để lại ấn tượng sâu sắc gì. Bạch gia ở D thị, xét về vị trí địa lý thì cách hắn khá xa. Hơn nữa, Tô Thất lại thích vẻ ngoài của Đường Ngự Thiên hơn, không có mấy cảm xúc với Bạch Dư.
Đường Ngự Thiên vừa cởi khuy áo vừa nói: “Bạch Dư bị thiếu hụt tình cảm, gặp qua nhiều bác sĩ cũng không có tác dụng, em không biết sao?”
Du thuyền mới vừa bắt đầu đi, thân thuyền vững vàng, nhìn chằm chằm vào ngoài khơi xa xăm kia, anh bắt đầu có chút choáng váng, trong lồng ngực như bị nghẹt lại.
Trước đây anh chưa từng ra biển, không biết thế này có tính là say sóng hay không.
Nói chung là hơi mắc ói, lúc nãy ngồi trên ghế salon thì còn tốt, hiện tại đứng lên đi hai bước, cảm giác kia ập đến càng mạnh.
Đang muốn lui về phòng, lại nhìn thấy rèm cửa sổ ở phòng chếch đối diện bị người mở ra, một tay Đường Nhiên Chi đỡ xe lăn, tay kia vén rèm cửa, lúc nhìn thấy Tần Ý lộ ra một nụ cười ôn hoà như gió xuân.
Kể từ khi biết Đường Nhiên Chi cùng chuyện kia không tránh khỏi có quan hệ, Tần Ý không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với anh ta.
Thế như, Đường Nhiên Chi vẫn ôn nhuận nhu hoà như cũ, không để ý đối phương có đáp lại hay không, anh ta chỉ nhẹ nhàng buông rèm cửa xuống.
Trong nháy mắt rèm cửa bị đóng lại, Tần Ý nhìn thấy bên xe lăn có một ống quần tây trang màu đen, thoáng một cái đã qua.
Mí mắt phải của anh lại bắt đầu nhảy.
Đúng lúc này Đường Ngự Thiên lau tóc đi ra, Tần Ý nhìn chằm chằm rèm cửa sổ không có động tĩnh kia, không nhịn được nói: “Đường tiên sinh, tôi thấy Đường Nhiên Chi.”