Tần Ý: “…”

Mao Cát Tường còn chưa hoảng sợ xong đã bị con tàu du lịch khổng lồ sang trọng trước mắt hút đi toàn bộ lực chú ý.

Du thuyền dần cập bến, trôi nổi bập bềnh trong màn đêm mờ ảo, như một toà nhà trên biển. Con thuyền cao mười tám tầng này cuối cùng cũng dừng lại, vững vàng trên mặt biển, trên thân thuyền khắc chữ màu đỏ sậm, hẳn là tên của du thuyền này, Non Reliquimus In Eis.

Tần Ý cẩn thận suy ngẫm hàng chữ này, lặng lẽ nhíu mày.

Tiếng Latinh, Không… Không một ai sót lại?

Mặc dù bây giờ Mao Cát Tường tránh Bạch Đại Thối như rắn rết, thế nhưng hai năm qua đã tạo cho hắn thói quen, vậy nên theo bản năng mà quay đầu gọi Bạch Dư: “Anh à, thuyền này đẹp thật luôn!”

Bạch Dư đang nói chuyện cùng Đường Ngự Thiên, kiểu nói chuyện của đại nhân vật, anh nhìn tôi một cái tôi lại liếc anh một lần, thỉnh thoảng ờm ờ hai tiếng đáp lại. Khi nghe thấy âm thanh nhảy cẫng lên hoan hô của Mao Cát Tường, ánh mắt Bạch Dư nhìn Đường Ngự Thiên cũng tăng thêm mấy phần sức sống.

Đường Ngự Thiên kết thúc câu chuyện “Đã như vậy, tôi không quấy rầy Bạch đại thiếu nữa, xin cáo từ trước”, sau đó thì thấy Bạch Dư chớp mắt hai cái.



Tần Ý kiên quyết muốn tự xách vali, Đường Ngự Thiên lười nói nhiều với anh, quay ra ngoắc ngoắc tay với Hồng Bảo.

Hồng Bảo lập tức hiểu ý, vươn tay đoạt lấy vali, hai người liền anh tranh tôi đoạt một trận.

Kỳ thực, Hồng Bảo cũng không phải cướp đoạt gì, cậu ta không muốn làm xấu mặt mũi người ta, lực tay cũng không nhiều.

“Tô tiên sinh, cậu để tôi xách đi, một ngày tôi không luyện lực tay thì cả ngày sẽ khó chịu! Van cầu cậu cho tôi cơ hội này!”

Hồng Bảo suýt chút nữa khiến anh quỳ xuống, dưới tình thế cấp bách còn bật thốt lên một câu: “Cậu đồng ý đi mà!”

Mà…

Một tiếng mà khiến Tần Ý hoàn toàn thất bại. Tay thả lỏng, vali liền được Hồng Bảo xách đi.

Tần Ý đã xem qua weibo cậu ta, biết cậu ta thích viết mấy câu giả moe dễ thương, ngày thường hành vi của Hồng Bảo đều bình thường, đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, thực sự khiến anh kinh sợ.

Hồng Bảo có được vali, khom lưng, một đường chạy chậm lên du thuyền, chỉ lo Tần Ý đuổi theo.

Tần Ý muốn cảm ơn cậu ta cũng không kịp.

Đường Ngự Thiên đứng cạnh anh, không nhanh không chậm nói: “Sau này, những chuyện như vậy không cần cậu tự làm.”

Câu này rất có cảm giác người làm chủ, cho dù Tần Ý không nhận ra nó có nghĩa là “Cả đường cậu sẽ được bao dưỡng”, cũng vẫn cảm nhận được khí phách tổng tài phả ra từ mặt chữ.

Tần Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy mình phải nói cho rõ ràng: “Đường tiên sinh, những điều này đều nằm trong khả năng của tôi, tôi hoàn toàn có thể tự mình làm.”

Đường Ngự Thiên cười lạnh: “Cậu có thể thử xem, cậu muốn như thế, nhưng người quyết định vẫn là tôi.”

“…”

Một loạt người đứng xếp thành hai hàng bên thảm đỏ. Mặc đòng phục xanh biển, chỉnh tề ôm lấy eo: “Hoan nghênh Đường tổng đã đến với du thuyền ‘Không một ai sót lại’, chúng tôi sẽ toàn lực đem đến cho ngài trải nghiệm thoải mái nhất.”

Đường Ngự Thiên cứ nhìn thẳng mà đi, nữ nhân viên đứng đầu hẳn là đã được giao nhiệm vụ, lập tức đi theo, bên miệng còn mang theo nét cười thân thiện, giới thiệu: “Du thuyền của chúng tôi là nơi bàytrí sang trọng nhất toàn quốc, tổng cộng có 16 boong tàu, 2700 phòng cho du khách, có thể chở đến 6360 hành khách và 2160 thuyền viên.”

“… Trọng tải 225 tấn, được mệnh danh là ‘Thành phố di động’. Bất kể là kết cấu thân tàu, chức năng cùng bố cục, hay đồ trang trí của‘Không một ai sót lại’ đều dùng theo tiêu chuẩn năm sao. Nó như một bản phóng đại của Cameron( *đoạn này không hiểu lắm. Nếu Cameron là “James Cameron” thì đây là đạo diễn Titanic thì phải ;;v;;?), độ dài của thuyền cùng xà ngang đều được kéo dài, có thể tăng số lượng khoang tàu cùng hành khách, đồng thời diện tích bể bơi cũng lớn hơn 43%, có thể nói là một du thuyền hoàn mỹ.”

“Đường tiên sinh, vì sao lại dùng cái tên này?” Lúc Tần Ý nhìn thấy chữ trên thân thuyền còn có chút khó tin, chờ nhân viên nói ra tên thuyền, anh mới thấp giọng hỏi.

Thật là kỳ quặc mà, lấy tên kiểu này không phải rất có vấn đề sao?

Đường Ngự Thiên quan sát một chút tình hình chung của du thuyền, đưa ra dữ liệu cũng không sai biệt lắm, hoàn toàn không nghe cô nhân viên kia lảm nhảm cái gì. Bởi vậy, khi Tần Ý hỏi, hắn liền nhíu mày, lười nói kỳ thực mình còn không chú ý cái đồ chơi này tên gì, chỉ hàm xúc phun ra một chữ: “Ờ.”

“…”

Loại ngữ điệu khinh thường này, cho dù hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng dường như chả có chút gì sai, giống như một cái “ờ” này đã bao hàm hết thảy rồi.

Phía sau, bên Mao Cát Tường cũng bắt đầu bước lên du thuyền. Mao Cát Tường bị Bạch Đại Thối cưỡng ép, bắt phải tay trong tay, như bạn nhỏ lớp mầm đi cùng nhau. Bên cạnh bọn họ cũng có một nhân viên nhận nhiệm vụ thuyết minh, Mao Cát Tường nghe đến tên thuyền liền đệt một tiếng, kích động đến nỗi suýt thì buông tay Bạch Đại Thối: “Không một ai sót lại! Cũng quá kinh khủng rồi!”

Bạch Dư bất động thanh sắc nắm tay hắn chặt hơn, rất phối hợp mà ừ một tiếng.

Nhân viên phục vụ cúi người giải thích: “Tên của du thuyền này là do nhà thiết kế người pháp Vair vì nó mà đặt riêng. Rất nhiều người có thể sẽ không hiểu năm chữ này, kỳ thực không phải như họ vẫn nghĩ, ngụ ý của nó muốn tỏ rõ, xung quanh dù có nguy hiểm, sóng to gió lớn, mọi người lại cùng nhau im lặng, trở thành một hòn đảo vững chắc, đây là một cách nói khuyến khích sự đoàn kết.” (*… đừng hỏi, deep quá tớ cũng không hiểu gì…)

Mao Cát Tường lúc thường cũng không hay đọc sách, hiểu mà như không hiểu, gật gật đầu, thở dài nói: “Kì diệu!”

Về phần cái gì kì diệu, hắn cũng không biết. Người đẹp kia cứ nói mãi từ cái này sọ cái kia, khái niệm, nhà thiết kế gì gì kia kia, cứ nói hoài không chán

Lần tụ hội trên du thuyền này mang tính chất tiệc đứng, còn có khác biệt đẳng cấp rất nghiêm túc. Xã hội thượng lưu cũng có quy tắc của xã hội thượng lưu, vị trí cao thấp có quyền lợi thế nào, từ một chi tiết rất nhỏ cũng có thể nhìn ra.

Ví dụ, rõ là mời nhiều khách như vậy, nhưng khi bọn họ tới, trên du thuyền ngoại trừ mấy vị nguyên lão giới kinh doanh ____ cũng chính là mấy lão đứng đầu tổ chức lần tụ hội này, những người khác một người cũng không thấy đến.

Cho nên có thể hiểu là thời gian ghi trên thiệp mời không giống nhau, mấy vị quyền cao chức trọng đến trước, không cần thiết phải gặp con trai nào đó hay mấy cô vợ của những người kia.

Hơn nữa, đến trước còn có quyền lợi chọn lựa gian phòng, nói trắng ra chính là tiếp đón riêng cho khách VIP.

Thuyền ‘Không một ai sót lại’ ngoại trừ khoang cho khách phổ thông, còn có mấy gian xa hoa nhìn ra cảnh biển ở khoang chính, có ban công riêng, vị trí ở tầng cao, không khí cùng tầm nhìn đều tốt nhất, diện tích cũng lớn nhất, có thể nhìn ra một vùng biển mênh mông.

Các phòng đều có cửa sổ ngắm cảnh, trong dùng gỗ tự nhiên lát sàn nhà, đèn tường pha lê Swarovski cùng gạch lát thuỷ tinh mosaic, mọi chi tiết đều biểu thị khí thế hoàng gia, cực kỳ tráng lệ.

Trên đây đều là giới thiệu từ nhân viên trên tàu.

Tần Ý chưa từng tới những nơi như thế này, ngoại trừ thán phục thì cũng chỉ có thán phục.

Mà Đường Ngự Thiên vẫn là kiểu từ trên cao nhìn xuống muôn dân, đối với những thứ đó đều tỏ thái độ đây là rác.

Nhân viên giới thiệu xong, tận lực khắc chế bản thân không quay qua ngắm Đường Ngự Thiên, nét cười trên miệng không thể xoi mói: “Đường tổng, ngài có thể chọn phòng, các phòng ở tầng này đều là cao cấp nhất trên du thuyền.”

Đường Ngự Thiên thu lại ánh mắt, giọng hắn hoà cùng tiếng nước đánh vào thân thuyền, âm tình bất định nói: “Cao cấp nhất mà chỉ được có thế này?”

Nhân viên: “…”

Cô gái này cũng coi như là kinh nghiệm phong phú, sau khi luống cuống tay chân mấy giây đã rất nhanh trấn định lại, giọng điệu lễ phép mà đáp: “Nếu như ngài có điểm nào không vừa lòng cũng có thể đề xuất, chúng tôi sẽ tận lực cải tiến, ngài đến đây là vinh hạnh của chúng tôi.”

Phòng ở khoang này đều cao cấp, Tần Ý đứng bên người Đường Ngự Thiên có chút lúng túng. Bởi vì dính ánh sáng của nam chính, giống như bản thân cũng được trở thành một vị quý khách nào đó.

Tần Ý nghĩ chắc anh cũng cùng bọn Hồng Bảo ở khoang dưới, cân nhắc một chút rồi nói: “Đường tiên sinh, vậy tôi xuống khoang dưới trước nhé?”

Hồng Bảo cũng mấy người khác đang xách hành lý đứng sau họ, nghe thấy những lời này liền chấn động một trận.

“Khoang… Khoang dưới nào cơ?” Hồng Bảo thật vất vả mới kéo được hành lý lên đây, xoa xoa cổ tay, “Tô tiên sinh, không phải cậu sẽ ở cùng ông chủ của chúng tôi sao?”

Tần Ý: “… Tôi, ở cùng ông chủ của các cậu sao?”

Anh nói xong quay đầu nhìn về phía Đường Ngự Thiên, phát hiện trong mắt hắn cũng như viết một dòng chữ khó chịu: Cậu và tôi không ở cùng nhau?

Đến khi Mao Cát Tường cùng Bạch Dư đi lên, hiện trường quả thực khốc liệt.         

Lúc đó, Tần Ý mới vừa đàm đạo nhân sinh với Đường Ngự Thiên xong, anh muốn biết vì sao lại sắp xếp như vậy, không có được kết luận, trong lòng anh sẽ không thoải mái. Kết quả, Đường Ngự Thiên chỉ nói là ‘Bé ngoan, em cứ ở bên cạnh tôi là tốt rồi’.

Câu trả lời này quả thật rất đáng sợ.

Đặc biệt là cái người kia lúc nói chuyện còn ngồi trên ghế salon lau súng.



“Vậy… Làm phiền anh…”

Bên trong có hai phòng ngủ, Tần Ý thu xếp qua hành lý một chút, thuận tiện giúp Đường Ngự Thiên treo quần áo vào tủ, tuy rằng trong phòng tắm cũng có đồ rửa mặt, nhưng Đức thúc vẫn chuẩn bị cho họ một phần, có lẽ vì sợ Đường Ngự Thiên không quen dùng.

Vào lúc anh lấy bàn chải đánh răng ra, liền nghe thấy một tiếng kêu thê thảm ở ngoài: “A____ Anh hai, anh tha cho em đi mà ____”

Mao Cát Tường bám lan can, chết sống không chịu đi vào, tráng hán kia cũng không dám kéo hắn, chạm nơi nào cũng không được, sợ Bạch đại thiếu không vui.

Bạch Dư dựa vào cửa, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tay mình, bản thân còn chưa làm gì, Mao Cát Tường đã buông tay anh mà chạy.

Nửa ngày, Bạch Dư nhìn hắn nói: “Lại đây.”

“Em không!”

Mao Cát Tường hận không thể hoá thân làm một con lười, bốn tay chân quấn chặt chẽ lên lan can.

Hắn đón gió biển, tư thế cực kỳ quyết tuyệt: “Cứ để em ngủ trên boong thuyền, một mình hưởng thụ cái gọi là ban đêm cô tịch đi!”

Nhân viên phục vụ trên tàu: “…” Sao hôm nay hành khách một người hai người đều là loại không bình thường vậy?

Đường Ngự Thiên nhàn rỗi tẻ nhạt, náo nhiệt của người khác hắn xem thường, mà của Bạch đại thiếu thì khẳng định không thể bỏ qua. Vì vậy quyết định đi đến trước cửa, vừa lau súng vừa xem nhà bên diễn kịch.

Mao Cát Tường đang đón gió, liếc mắt một cái liền thấy nam chính áo sơ mi mở hai khuy, gợi cảm muốn đòi mạng, khoé miệng khẽ nhếch, trong tay còn cầm một khẩu súng.

Tần Ý đặt đồ vật trong tay xuống, muốn ra ngoài khuyên nhủ Mao Cát Tường, lúc định đi thì bị Đường Ngự Thiên túm lấy cổ áo.

Đường Ngự Thiên kéo anh, nâng cằm anh lên rồi hung dữ nói: “Em đi làm gì.”

“Anh ta như vậy rất nguy hiểm…”

Đường Ngự Thiên nhìn anh nhíu mày, ý là em cũng biết nguy hiểm à?

Cuối cùng vẫn là Bạch Dư không nói hai lời, trực tiếp khiêng Mao Cát Tường về. Mao Cát Tường mỗi lần nháo xong đều đặc biệt kinh sợ, tựa hồ đã đem dũng khí cả đời ra dùng hết.

Khi bọn họ đi qua, Tần Ý chỉ kịp nói với Mao Cát Tường một câu “Mao tiên sinh, anh phải tỉnh táo một chút.”

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo.

“Hai người bọn họ thật thú vị,” Đường Ngự Thiên vừa nói vừa đi vào bên trong, thuận tiện nhắc nhở: “Đóng cửa lại.”

Tần Ý liếc nhìn cửa phòng bên cạnh đã đóng chặt, thầm thở dài, trước đó anh đã bàn bạc kỹ với Mao Cát Tường, chỉ cần hệ thống phát nhiệm vụ, lập tức tìm thời cơ hội hợp trên boong thuyền.

Bây giờ nghĩ lại, đề nghị này vẫn có chút mạo hiểm.

Mao Cát Tường quậy thành ra như vậy, Bạch Dư khẳng định càng chú ý tới hắn.

“Đường tiên sinh… Vì sao vị Bạch tiên sinh này, lại khiến cho người ta có cảm giác rất kỳ quái,” Tần Ý tiếp tục giúp hắn treo quần áo, nghe tiếng âm thanh đi lại bên ngoài ngày một tăng lên, “Anh ta vẫn luôn không có biểu cảm gì như vậy sao?”

Lại nói…

Trong trí nhớ của Tô Thất, Bạch Dư này không để lại ấn tượng sâu sắc gì. Bạch gia ở D thị, xét về vị trí địa lý thì cách hắn khá xa. Hơn nữa, Tô Thất lại thích vẻ ngoài của Đường Ngự Thiên hơn, không có mấy cảm xúc với Bạch Dư.

Đường Ngự Thiên vừa cởi khuy áo vừa nói: “Bạch Dư bị thiếu hụt tình cảm, gặp qua nhiều bác sĩ cũng không có tác dụng, em không biết sao?”

Thiếu hụt tình cảm?

Không đợi Tần Ý nghiền ngẫm xong bốn chữ này, Đường Ngự Thiên đã cởi áo, tay cũng không ngừng động tác, tính mở thắt lưng.

Tuy rằng hắn quay lưng về phía anh, nhưng đường cong ở vùng eo, đường nét cơ bắp cánh tay, anh lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Khuy quần vừa cởi, quần lót đen bên trong lộ ra, nơi kia hiện ra như có như không.

Tần Ý sững sờ, dùng hai tay che mắt, theo bản năng lùi về phía sau hai bước: “Đường, Đường tiên sinh, sao anh lạ cởi quần áo…”

Tâm tình Đường Ngự Thiên không tệ, đáp lời: “À, tôi muốn đi tắm.”

Đây đã là lần thứ hai rồi, Tần Ý vừa lùi vừa cảm nhận được người đàn ông này đang từng bước tiến đến áp sát anh: “Anh có thể vào phòng tắm rồi mới, mới…”

Đường Ngự Thiên thấy anh như vậy, có chút buồn cười, người này đỏ hồng cả tai mà vẫn muốn làm bộ nghiêm túc, thậm chí cả đầu ngón tay che mắt cũng đã hiện ra vết hồng nhạt.

“Mới cái gì?”

Lúc hắn nói ra ba chữ này, hơi thở như ở ngay bên tai Tần Ý, ngứa vô cùng. Lưng Tần Ý đã sát trên tường, cả người cứng lại rồi.

Một tay Đường Ngự Thiên chống trên tường, nhìn qua giống như đang ôm anh vào lòng, một tay khác lại đặt ở lưng quần, như có ý muốn tiếp tục cởi ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tần Ý, khoé môi nhếch lên một độ cong tà mị xấu xa.

Thế nhưng, hắn cũng chỉ như vậy một lát rối thu tay lại, đi về phía buồng tắm.

“Hôm qua quên chưa nói,” Đường Ngự Thiện dựa vào cửa phòng tắm, “… Tôi biết rồi.”

Thấy người kia đã ra khỏi tầm mắt, Tần Ý từ từ thả tay xuống lại thình lình nghe được câu này.

Biết, biết cái gì cơ?

Đáp lại anh là tiếng cửa phòng tắm đóng lại.

Tần Ý ngồi trong phòng khách, nghe tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm vọng ra, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đến câu nói Đức thúc nói ngày hôm qua…

___ “Thiếu gia, còn có tiểu Tô, cậu ấy rất yêu cậu!”



Trong lúc Đường Ngự Thiên đi tắm, phục vụ đẩy xe bữa tối vào, khi mở cửa, mùi nước biển mằn mặn cùng tiếng người rộn ràng bên ngoài trong nháy mắt tràn vào phòng.

“Khách mời đã đến đông đủ,” phục vụ hơi cúi người, nói, “Du thuyền đã bắt đầu đi theo lộ trình, trên bàn có catalog của chúng tôi, theo kế hoạch sẽ là từ biển Lăng Tần vòng qua phụ cận đảo Bắc Dương, sau đó lại quay về điểm xuất phát. Mời ngài ăn chút đồ điểm tâm lót bụng, nửa giờ sau tiệc đứng sẽ chính thức bắt đầu, chúc ngài có môt chuyến đi vui vẻ.”

Tần Ý đứng lên, tiễn phục vụ ra cửa: “Cẳm ơn, đã làm phiền cậu rồi.”

Du thuyền mới vừa bắt đầu đi, thân thuyền vững vàng, nhìn chằm chằm vào ngoài khơi xa xăm kia, anh bắt đầu có chút choáng váng, trong lồng ngực như bị nghẹt lại.

Trước đây anh chưa từng ra biển, không biết thế này có tính là say sóng hay không.

Nói chung là hơi mắc ói, lúc nãy ngồi trên ghế salon thì còn tốt, hiện tại đứng lên đi hai bước, cảm giác kia ập đến càng mạnh.

Đang muốn lui về phòng, lại nhìn thấy rèm cửa sổ ở phòng chếch đối diện bị người mở ra, một tay Đường Nhiên Chi đỡ xe lăn, tay kia vén rèm cửa, lúc nhìn thấy Tần Ý lộ ra một nụ cười ôn hoà như gió xuân.

Kể từ khi biết Đường Nhiên Chi cùng chuyện kia không tránh khỏi có quan hệ, Tần Ý không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với anh ta.

Thế như, Đường Nhiên Chi vẫn ôn nhuận nhu hoà như cũ, không để ý đối phương có đáp lại hay không, anh ta chỉ nhẹ nhàng buông rèm cửa xuống.

Trong nháy mắt rèm cửa bị đóng lại, Tần Ý nhìn thấy bên xe lăn có một ống quần tây trang màu đen, thoáng một cái đã qua.

Mí mắt phải của anh lại bắt đầu nhảy.

Đúng lúc này Đường Ngự Thiên lau tóc đi ra, Tần Ý nhìn chằm chằm rèm cửa sổ không có động tĩnh kia, không nhịn được nói: “Đường tiên sinh, tôi thấy Đường Nhiên Chi.”

Đường Ngự Thiên như chả thèm để ý: “Ừ, tôi biết.”

Thân thể Đường Nhiên Chi không khoẻ, quanh năm đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài, sao lại đến góp mặt ở loại tụ hội này?

Hơn nữa, nhìn thái độ của Đường Ngự Thiên, tựa hồ đã biết rõ.

Tần Ý đột nhiên có một suy đoán lớn mật: “Đường tiên sinh, là anh… Là anh mời anh ta đến đây sao?”

Đường Ngự Thiên lau xong tóc tiện tay đặt lên, che ở mặt Tần Ý, không tỏ rõ ý kiến, lại nhìn giống như là đang ngầm thừa nhận.

Lúc Tần Ý lấy khăn xuống không cẩn thận hít một hơi, hô hấp tràn đầy mùi dầu gội thanh đạm lạnh lẽo, cảm giác chộn rộn trong dạ dày kia lại biến mất một chút.( *heol… sao tôi có cảm giác Đường tổng để ý thầy Tần khó chịu nên cố ý quăng khăn qua nhỉ…)

____ Trong phòng Đường Nhiên Chi hình như có một người đàn ông.

Câu này thế nào cũng không nói ra được, không có chứng cứ xác thực, anh cũng không thể dễ dàng hạ một cái phán xét cho người ta.

Đường Ngự Thiên ngồi vào cạnh bàn ăn, đổi vị trí thịt và rau một chút, sau đó thuận miệng hỏi anh: “Đói không?”

Tần Ý lắc đầu một cái, hỏi một cách uyển chuyển: “Đường Nhiên Chi chỉ tới có một mình?”

“Còn có Tiểu Hoa gì đó,” Đường Ngự Thiên xiên một miếng thịt xông khói, “Mấy năm qua đều là cô ta ở bên cạnh chăm sóc.”

Tuy rằng Tần Ý chỉ nghe Đường Nhiên Chi nói qua một lần, thế nhưng anh vẫn nhớ…

“Cô ấy là Tiểu Mai nhỉ? Mai của hoa mai.”

Tay xiên thịt của Đường Ngự Thiên dừng trong giây lát.



Nửa giờ sau, phòng khiêu vũ, tiệc đứng.

Vào những lúc thế này, Đường Ngự Thiên rất thích đến muộn, âm nhạc của vũ hội vang lên hắn mới chậm rãi bắt đầu thay quần áo.

Lần này Tần Ý đã có kinh nghiệm, thừa dịp hắn cởi áo mà vào phòng tắm, rất sớm trốn ở một nơi khác.

Kết quả, lúc Hồng Bảo gõ gửa tiến vào, nhìn thấy ông chủ thay y phục trước gương cực đẹp trai.

Ngày thường, Đường Ngự Thiên mặc màu đen tương đối nhiều, lần này bên trong là một chiếc áo sơ mi đỏ rượu, tóc mái chải ngược, lộ ra viền mặt, đẹp trai một cách lộ liễu.

Hồng Bảo cúi đầu nhìn vóc người tròn vo của mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ông chủ thật lâu, âm thầm cắn cắn tay.

Ai nha, rất muốn phát weibo á, nhưng đang ở trên biển, tín hiệu không được tốt.

Đường Ngự Thiên vừa thắt cà vạt lung ta lung tung, vừa đi qua cửa phòng đóng chặt nào đó, giọng điệu không tốt: “Em còn muốn trốn bao lâu?”

Tần Ý mở cửa, chưa kịp nói chuyện, Đường Ngự Thiên đã che trước người anh, chỉ chỉ cà vạt hỏi: “Biết thắt không.”

“… Biết.”

Cuối cùng lại thành Tần Ý giúp Đường Ngự Thiên thắt cà vạt, Đường Ngự Thiên buồn bực mà liên tục liếc đồng hồ đeo tay, như một học sinh ghét học muốn chuồn lớp sớm.

Đúng là Tần Ý biết thắt cà vạt, nhưng thường anh rất ít khi mặc chính trang, động tác không quá thành thục.

Anh làm xong bước cuối cùng, không quá yên lòng hỏi: “Có phải hơi chặt không?”

Chặt lỏng gì không quan trọng, mà kỹ năng thắt cà vạt này so với Đường Ngự Thiên thật sự tốt hơn nhiều.

Tại lúc anh đang giúp Đường Ngự Thiên chỉnh trang lại, ‘keng’ một tiếng, tiếng nhắc nhở máy móc quen thuộc vang lên ____

Tiểu Manh Manh: “Nhiệm vụ chung được kích hoạt, bảo vệ Đường Thanh Long.”

A?

Không chỉ Tần Ý, Mao Cát Tường ở phòng khiêu vũ cách xa đó cũng kinh ngạc đến độ xuýt làm đổ ly rượu trong tay.

Tại sao lại là thằng ngốc ngớ ngẩn Đường Thanh Long kia?!

Đường Thanh Long ấy!

Thế mà không phải vai nam chính!

Bạch Dư vươn tay giúp hắn đỡ ly rượu, hỏi: “Sao vậy?”

Mao Cát Tường nghẹn một hồi, đổi chủ đề: “… Anh, anh à, anh xem, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Bạch Dư thực sự ngẩng đầu liếc mắt một cái, mặt không thay đổi: “Ừm.”

Mao Cát Tường nhớ đến ước định cùng đồng minh, chuẩn bị tìm cớ buồn tè chạy về cùng đánh map với đồng minh.

Hắn liền cảm thấy kỳ quái, Đường Thanh Long có tới sao? Gã ta ở trên thuyền này?

Vấn đề này, cũng là điều Tần Ý muốn hỏi.

Trong nguyên tác, đoạn này hoàn toàn không có Đường Thanh Long, tuy nhiến, nếu cả Đường Nhiên Chi cũng tới thì Đường Thanh Long xuất hiện cũng không có gì kì quái.

Anh nhớ tới văn kiện hôm qua Đường Ngự Thiên cho anh xem trong thư phòng, ngầm đoán có khi nào là Đường Ngự Thiên cố ý đặt bẫy. Mời cả Đường Thanh Long và Đường Nhiên Chi tới, có lẽ là vì muốn xác minh suy đoán nào đó.

Sự thực chứng minh, anh đoán sai rồi.

Bởi vì Hồng Bảo ngoài cửa chảy nước miếng vì Đường Ngự Thiên, bên miệng đều là lời vuốt mông ngựa: “Ông chủ ngài thật quá tuấn tú, thật muốn để tên Đường Thanh Long kia tới nhìn một chút, nhưng đáng tiếc, gã cả thiệp mời cũng chưa lấy được.”

Đường Thanh Long toàn gây chuyện thị phi, đắc tội mấy vị nguyên lão, không có trong danh sách khách mời cũng không ngoài ý muốn.

… Cho nên, Đường Thanh Long không nhận được thiệp mới, lúc này lại có mặt trên du thuyền.

Nhận thức này khiến dạ dày Tần Ý vừa mới bình ổn đã bắt đầu dậy sóng, anh có dự cảm, nhiệm vụ này có lẽ cũng phải giống như lần trước, không thể hoàn thành.

“Anh à, anh nói xem, dũng cảm từ bỏ có phải là một loại dũng cảm không?” Mao Cát Tường càng có dự cảm sẽ thất bại nhiệm vụ một cách mãnh liệt hơn, nửa giả nửa thật nói với Bạch Dư, “Con người cũng có lúc muốn dũng cảm từ bỏ… Tìm một thời cơ thích hợp hơn…”

‘Keng’,

Chỉ nghe hệ thống lại nói: “Thật xin lỗi, quên nói, quest lần này thưởng 50 điểm.”

“…”

Mao Cát Tường nuốt lời vừa nói trong nháy mắt: “Đương nhiên, kiên trì mới là chân lý vĩnh hằng không thể thay đổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play