Và tình yêu của chúng mình chưa bao giờ bay xa, luôn luôn được giữ chặt trong bàn tay hai người.

Sáng thứ hai, sau khi trao chìa khóa nhà cho Phạm Chi Chi, Lâm Ấu Hỷ hoang mang đi như bỏ trốn. Cô không thể tưởng tượng Lãnh Tử Thần gặp Phạm Chi Chi sẽ thế nào. Quá khứ và hiện tại đã rối loạn trong cô, không thể nào dẹp yên được.

Suốt cả tuần ấy, Lâm Ấu Hỷ chạy các nơi tìm chỗ tá túc, nay ở nhờ Tô Hoan Hoan một đêm, mai ở nhờ Diệp Mộng Mộng một giấc, kia lại tới làm phiền Tôn Mỹ, sau đó là Lưu Oánh… Dù thế nào cũng chỉ có thể làm phiền mỗi người một lần.

Thứ bảy, Lâm Ấu Hỷ bắt xe bus ra ngoại thành thăm La Tố cũng là mẹ đẻ ra mình. Cô rất giống La Tố, nhưng La Tố có phần hấp dẫn hơn, dù đã gần năm mươi tuổi mà làn da vẫn trắng mịn, nhìn là thấy ngay dấu ấn thời son trẻ.

Lâm Ấu Hỷ tắm gội cho bà rồi sấy tóc ở hiên nắng. Hôm nay La Tố tỉnh táo hơn, mải mê đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài vườn hoa, ánh mặt trời dìu dịu soi trên mặt bà, toát lên vẻ hiền từ và bình an.

- Mẹ ơi, dạo này con bận quá, không tới thăm mẹ được, con xin lỗi nhé.

- Xin lỗi nhé. – La Tố quay lại nói, nước dãi chảy ra bên mép. Chỉ lúc ấy người ta mới biết bà bị điên.

Cô ý tá bưng khay tới nói:

- Cô Lâm, bà La phải uống thuốc rồi.

Uống thuốc xong, La Tố dần dần buồn ngủ, Lâm Ấu Hỷ dìu bà vào giường bệnh, im lặng nhìn bà. Khuôn mặt này trong quá khứ chưa từng là mẹ hiền của cô, cái dành cho cô chỉ là sự tủi nhục và đáng thương.

Lâm Ấu Hỷ chẳng có một chút tình yêu nào với La Tố, nhưng cô thừa hưởng tính lương thiện của bố, cũng không oán hận mà cố hết sức thực hiện nghĩa vụ của một người con gái cũng là thay bố chăm sóc bà.

Yên lặng một hồi lâu, cô tìm gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình, nộp chi phí cho quý sau rồi rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Sau khi Lãnh Hạo Thiên bỏ La Tố, bà cầm một cục tiền đền bù, một thân một mình lếch thếch về nước, ngày đêm mòn mỏi, tinh thần suy kiệt, liên tục sa vào cảnh trụy lạc. Không bao lâu, tiền hết sạch, bà mắc bệnh, bệnh ngày một nặng. Lãnh Hạo Thiên cử người đưa bà vào bệnh viện tâm thần, nộp viện phí cho bà trong rất nhiều năm, đến tận mấy năm trước khi Lâm Ấu Hỷ đột ngột xuất hiện yêu cầu để cô gánh vác mọi việc, lạnh lùng từ chối sự trợ giúp kinh tế của Lãnh Hạo Thiên.

Những việc này, từ Mỹ xa xôi, Lãnh Tử Thần đều biết, nhưng cũng chỉ biết vậy thôi, giữa anh với Lâm Ấu Hỷ quá xa cách. La Tố bị anh ép phải ra đi, nếu anh không cố chấp ép bố anh ly dị bà ấy, bà ấy sẽ không phải lưu lạc trầm luân tới mức ấy, nhưng anh không có cách lựa chọn nào khác, anh chỉ biểu hiện sự phản kháng mà một đứa con trai cần có. La Tố chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, lỗi ấy do bà tự gánh, xưa nay anh không bao giờ thông cảm, nhưng đến khi quen với Lâm Ấu Hỷ rồi yêu cô, anh mới hiểu rõ rằng, tình yêu vốn tự nó không dung thứ sự nghi ngờ. Có điều sự tình đã đến nước này, ông trời đành phó mặc cho mọi người liên quan gây ra những sai lầm.

Rốt cuộc ai phạm sai lầm? Hoặc là ai sai lầm nhiều hơn, là Lãnh Tử Thần, là La Tố, là Lãnh Hạo Thiên, hay là Lâm Ấu Hỷ vô tội? Chẳng lẽ chính tình yêu là sai lầm? Tình yêu từ cổ chí kim có ai nói được chính xác là gì đâu, chẳng ai có thể thoát khỏi nó, một khi đã mắc vào thì không thể rời xa, cho đến khi phạm sai lầm.

Mấy tháng trước, sau khi dự hôn lễ của Tô Hoan Hoan, có một lần tới thăm La Tố, Lâm Ấu Hỷ bảo bà rằng Lãnh Hạo Thiên đã chết rồi. Sắc mặt La Tố ngây ra, bà ấy không ngớt lặp đi lặp lại:

- Chết rồi đấy, chết rồi đấy.

Rồi vung tay đá chân nhảy cẫng lên.

Là người điên có nhiều cái hay, không biết buồn bã, không biết đau lòng, quên hết những yêu thương đã qua, cũng chẳng nhớ đến oán hận. La Tố, người sinh ra Lâm Ấu Hỷ, người đem đến cho hai gia đình với những người trong đó bao nhiêu là bất hạnh, nhưng may sao đến giờ bà lại là người hạnh phúc.

Nhìn bà ấy hạnh phúc, không phải bươn chải cái ăn cái mặc, là người con, Lâm Ấu Hỷ cũng thấy vui cùng.

Trên đường về Lâm Ấu Hỷ nhận được điện thoại của Tiêu Vũ Trạch. Anh nói dạo này rất mệt mỏi, muốn tìm ai đó trò chuyện cho khuây khỏa, Lâm Ấu Hỷ bất giác cười phá lên. Xuống xe buýt, cô đến quán cà phê dưới tòa nhà Công ty Điện tử của Tiêu Vũ Trạch.

Có lẽ Tiêu Vũ Trạch đã đợi hồi lâu, tách cà phê bên cạnh anh không còn nóng nữa, trên trán dán một miếng băng. Anh cười cười bảo rằng mấy ngày trước, sáng sớm lái xe đi làm, hôn ngay vào chiếc vô-lăng, bị chấn thương nhẹ ở đầu.

Lâm Ấu Hỷ biết anh không bị nguy hiểm gì, cười tươi ngồi xuống, gọi một ly sô-cô-la nóng, khuấy nhẹ. Đi đường nóng quá, cô mở cổ áo để lộ chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.

- Nghe nói tuần vừa rồi cảnh sát đột nhiên xông vào nhà em, bắt được một vị Tổng Giám đốc lừng danh của tập đoàn xuyên quốc gia, thế là cả tuần em không có chỗ ở, đi khắp nơi xin ngủ nhờ? – Tiêu Vũ Trạch tuy làm vẻ buồn cười, nhưng giọng nói không vui được. – Thực ra em có thể đến chỗ anh trai này mà. Cô em, em biết là anh luôn vô hại, không sợ có scandal tình dục đâu, nhà anh lúc nào cũng mở rộng cửa đón em, em có thể yên tâm lợi dụng anh, tuyệt đối không có tác dụng phụ đâu.

- Vấn đề không phải ở chỗ anh, mà người gây hại là em, anh đẹp trai thế này, lại dịu dàng ân cần, nhỡ may em nhịn không nổi mà tấn công anh thì sao. Chắc chắn anh sẽ bó tay chịu trói, lại còn dốc lòng dốc sức phối hợp cùng em, thỏa mãn đòi hỏi của em, sau rồi em còn bắt anh chịu trách nhiệm nữa, phiền toái lắm. – Lâm Ấu Hỷ đang phiền muộn nhưng cũng nói đùa với anh.

- Xem báo hôm nay chưa? – Tiêu Vũ Trạch nghe mấy câu của cô, vẻ mặt không tự nhiên. Anh biết cô là người không hay nói đùa, ngẫu nhiên đùa cợt như thế chỉ khiến người ta suy nghĩ. Anh đặt tờ báo trong tay mình xuống bàn, đẩy sang phía Lâm Ấu Hỷ.

- Em không đọc báo, bịa đặt lắm. – Lâm Ấu Hỷ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, trên con phố văn phòng là bao nhiêu người đàn ông qua lại, trong tay chỉ xách thứ duy nhất là chiếc laptop, nhìn lâu thấy rất nhàm chán. Tiêu Vũ Trạch cũng như vậy, ngoài việc không ngừng sáng tạo các phần mềm mới, dường như anh không có tham vọng gì khác, chẳng thích vui thú với người con gái nào, cuộc sống bình lặng đến nhạt nhẽo. Tô Hoan Hoan thường chê anh là đã thoát bụi trần.

Bụi trần đâu có dễ mà thoát được, xem ra Tiêu Vũ Trạch trở nên như vậy, tất cả đều là do Lâm Ấu Hỷ, năm xưa…

- Xem đi! – Tiêu Vũ Trạch đẩy tờ báo vào tay Lâm Ấu Hỷ, thấy cô chịu cầm lên đọc rồi mới nói. – Em này, em hại chết Phạm Chi Chi rồi đấy.

Tờ báo Tiêu Vũ Trạch đưa cho cô xem là bản tin về giới showbiz, tin đầu trang là Phạm Chi Chi tự sát. Hóa ra từ đầu tuần trước, các tập đoàn truyền thông và các công ty quảng cáo trong nước đều không hẹn mà gặp, cùng công bố tin xấu của Phạm Chi Chi, công ty quản lý cô cũng đơn phương cắt hợp đồng với cô. Phạm Chi Chi không còn đường nào thoát đã uống thuốc ngủ nhưng lượng thuốc không lớn, chưa chết, được cấp cứu đến nay không rõ thế nào.

Tin tức loại này lan truyền rất nhanh, đến giờ đã tam sao thất bản không biết đâu mà lần. Có tin nói Phạm Chi Chi thực ra là kẻ nghiện ngập, có tin cho rằng cô xúc phạm lãnh đạo công ty âm nhạc nên bị vùi dập… Các tin đồn và phán đoán độc mồm phát tán khắp nơi, dù chẳng cái nào là sự thật.

- Có liên quan gì tới em đâu? – Lâm Ấu Hỷ nhớ tới cái buổi sớm ấy Phạm Chi Chi tới uy hiếp mình rồi mình đưa chìa khóa nhà cho cô ấy, trong lòng cô thấy tê tái. – Những việc này đều do anh ấy làm à, anh ấy có thể xuống tay ác thế với một ngôi sao nhỏ nhoi vậy sao? – Sự nham hiểm và thủ đoạn của Lãnh Tử Thần trong kinh doanh thì người đời đều biết, nghĩ đến đây cô không kiềm nổi tự trách mình.

- Sao em lại không tin tưởng Lãnh Tử Thần như thế? Năm xưa việc Tôn Mỹ em đã hiểu nhầm cậu ấy, bao nhiêu năm rồi lại vẫn thế anh thật phục hai người đấy, một kẻ đánh chết cũng không tin, một kẻ đánh chết cũng không giải thích. – Tiêu Vũ Trạch nhún vai, đưa mắt nhìn ráng chiều đỏ quạch màu máu, vẻ mặt xa vắng. – Phạm Chi Chi là bạn học lớp dưới của Lãnh Tử Tịch, nhờ có quan hệ với Lãnh Tử Tịch mới được nổi danh. Đúng là cô ấy với Lãnh Tử Thần có chút quan hệ trai gái, nhưng là xảy ra trước khi em với Lãnh Tử Thần quen biết nhau. Nhưng Tử Thần bị họ gài bẫy, đã uống phải một loại thuốc kích thích, cậu ấy giữ được mình cũng là thần thánh lắm rồi. Phạm Chi Chi nhất mực muốn gắn bó với cậu ấy, mới công bố ảnh chụp cho giới truyền thông. Từ khi trưởng thành, Tử Thần chưa từng bận tâm đến loại phụ nữ như thế, thế mà chưa có lần nào cậu ấy giận dữ như thế. Phạm Chi Chi gặp em đúng lúc này có thể coi là vận đen của cô ấy, tính ra chưa được dăm năm công danh đã tiêu hủy hết. Từ nay về sau, có lẽ cũng chẳng có người phụ nữ nào dám dễ dàng xông tới làm phiền Lãnh Tử Thần nữa, lần này là cậu ấy ra tay quyết đoán đấy, chấp nhận đổ máu đấy. Còn nữa, hôm qua Tử Thần trở về Mỹ rồi, xem ra không có việc gì sẽ không quay lại Thượng Hải nữa, lần này thực sự em làm cậu ấy nổi giận lôi đình rồi. Em cũng quá đáng cơ, thế nào mà lại lợi dụng Phạm Chi Chi gọi cảnh sát tới trị cậu ấy. Khi cậu ấy ra đi, mặt tối sầm lại. Em biết cậu ấy rồi, rất cẩn trọng nhưng cũng rất bất cần, anh cứ nghĩ đến là không nhịn nổi cười, ha ha.

Tiêu Vũ Trạch nói xong, vẻ mặt hớn hở như kiểu thấy người khác gặp xui thì mừng, thật khó tưởng tượng anh vốn là bạn thân nhất của Lãnh Tử Thần.

Lâm Ấu Hỷ nghe hết câu chuyện, nước mắt bất giác chảy lã chã, cúi xuống bàn lấy tay che mặt. Cô buồn bã nói:

- Anh trai à, tại sao em luôn là người biết sau cùng vậy. Việc Phạm Chi Chi, em chẳng hề bận tâm một chút nào, em cũng không biết mình ra sao nữa, em vẫn cho rằng mình không màng chuyện anh ấy có quan hệ với cô gái nào khác, nhưng thực ra là em không muốn chấp nhận anh ấy quay lại, em tìm mọi cách bảo mình rằng em đã quên anh ấy rồi. Cứ nghĩ đến mẹ em là em lại thấy ngao ngán, cớ sao hai mẹ con em đều vướng vào những người đàn ông họ Lãnh. Em không thể lý giải vì sao, anh ấy ở trước mặt em là em không thể suy nghĩ gì được. Trời ạ, sao cứ lúc nào em khóc một cách khó coi nhất lại bị anh nhìn thấy, có việc gì em cũng kể với anh. Anh biết không, em vốn tính là sau này nếu em ế chồng, em sẽ bắt anh lấy em, nhưng mà cuối cùng cũng không ai lấy em thật rồi… hu hu…

Tiêu Vũ Trạch phải kiềm chế lắm mới không bật cười, Lâm Ấu Hỷ khóc không giữ gìn, khách các bàn bên cạnh đều dồn mắt nhìn sang. Anh vỗ vỗ đầu cô:

- Không sao đâu, nếu em ế chồng, anh đây sẽ lấy em làm vợ, lấy về rồi dùng vào việc bếp núc cũng tốt mà. Tử Thần trước khi đi còn càu nhàu mãi, bắt anh trả con anh ấy cho anh ấy, nếu không, anh phải cho em, anh khẳng định là sẽ cố gắng hết sức.

- Anh chỉ giỏi tưởng bở. – Lâm Ấu Hỷ gạt nước mắt bật cười khanh khách. – Anh trai rốt cuộc có làm được không đây, không phải anh chỉ thích đàn ông hay sao, đừng tưởng em không biết gì, trao đổi đi, thực ra anh thích Lãnh Tử Thần đúng không?

Nhìn vẻ mặt lúng túng đến đỏ ửng như cà chua của Tiêu Vũ Trạch, Lâm Ấu Hỷ chợt bừng hiểu, hóa ra trêu chọc người khác là một khoái lạc rất tuyệt vời, những khi Lãnh Tử Thần chọc ghẹo mình chắc anh cũng rất khoái chí như thế.

- Cô em, sức tưởng tượng của em phong phú quá, không làm nghề biên kịch thật uổng phí. – Sau mấy giây bối rối, Tiêu Vũ Trạch trở lại bình thản, nói: – Hôm qua anh cầu hôn người ta, đã được đồng ý rồi, sau này e là không thể cùng em vui đùa được nữa, sau này em phải tự lo cho mình thôi.

Lâm Ấu Hỷ mắt chữ O mồm chữ A nhìn Tiêu Vũ Trạch, tim nghẹn thắt, dường như có một lưỡi dao đang cắt vào tim cô.

- Anh trai, hình như đầu em bị sao ấy. – Cô ôm miệng, không ngừng nôn khan.

- Sao vậy? – Tiêu Vũ Trạch nghi ngờ nhìn cô, nói rành rọt từng tiếng. – Kinh nguyệt tháng này của em vào ngày nào?



***

Trong lòng Tiêu Vũ Trạch có một bí mật, việc này, anh chưa từng nói ra với ai. Bí mật không phải là anh mê đàn ông, nếu anh thích người cùng giới, anh sẽ chủ động theo đuổi. Cũng không phải anh yêu Lâm Ấu Hỷ, nếu có bí mật ấy, tất cả mọi người đã biết.

Bí mật này anh giữ trong lòng, ngoài anh và Lâm Ấu Hỷ, người thứ ba chưa hề biết. Vài năm nay, anh thay cô giữ bí mật này đến gần chết mới nói. Anh không thể yêu được người con gái nào, trở thành một bậc chân tu trong mắt người chung quanh, bị hiểu lầm là người chán đời, có vấn đề về giới tính.

Nhất là sau khi Lãnh Tử Thần về nước, tình yêu giữa cậu ấy và Lâm Ấu Hỷ vướng vào rắc rối, rõ ràng họ vẫn rất yêu thương nhau nhưng cố chấp không chịu mở lòng, cứ như trẻ con liên tục ganh đua làm cho nhau tổn thương. Đang lúc nóng như lửa, anh là người đứng bên ngoài mà cũng thấy ruột gan như lửa đốt.

Hôm nay, Tiêu Vũ Trạch dậy muộn, lái xe đi làm, nghĩ đâu đâu để đến nỗi xảy ra sự cố. Gặp đèn đỏ, anh húc vào đuôi xe trước. Anh đập trán vào vô-lăng, may mà không quá nguy hiểm. Lãnh Tử Thần vào bệnh viện thăm anh, anh nhìn gương mặt đẹp không tì vết của Lãnh Tử Thần, đột nhiên không muốn giấu nữa. Dựa vào đâu mà kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác như Lãnh Tử Thần có thể cứ tiêu dao tự tại, còn anh là người ngoài lại phải gánh vác việc này.

Bảo hộ lý ra ngoài, Tiêu Vũ Trạch rành rọt cười nói từng tiếng:

- Lãnh Tử Thần, cậu đứng đó đừng động đậy.

Thấy Lãnh Tử Thần nghe lời đứng im không cử động, Tiêu Vũ Trạch nắm chặt tay, nhằm trúng mặt Tử Thần bất ngờ đấm cho một quả, dồn hết sức đấm. Lãnh Tử Thần bị đánh, còn đang liêu xiêu thì lại một cú đấm nữa giáng tới. Lãnh Tử Thần chới với lùi lại mấy bước, dựa vào bàn, trợn mắt nhìn Tiêu Vũ Trạch, miệng rớm máu, ánh mắt quắc lên như sắp giết người. Ánh mắt hung dữ ấy dần dần chuyển sang nghi hoặc và truy hỏi, anh gạt máu, nghiến răng rít lên:

- Cậu lanh lẹ lắm, Tiêu Vũ Trạch, cậu có tin tớ chỉ cần một tay cũng đánh được cậu không.

Tiêu Vũ Trạch lúc này mới bật cười, nụ cười đầy vẻ thanh thản, vẫn ghếch mông trên giường bệnh, nói:

- Tất nhiên là tin, tớ đã biết từ lâu bản lĩnh đánh nhau của cậu mà. Lãnh Tử Thần, trong lòng tớ cất giấu một việc, tớ đã cất giấu hộ cô ấy năm năm rồi, nếu hôm nay không vì sự cố xe cộ, khiến tớ ý thức được rằng sẽ có một ngày tớ đột nhiên chết đi, thì bí mật đó cậu vĩnh viễn không được biết đâu, như thế thì chẳng hay chút nào, cho nên tớ quyết định nói cho cậu biết. Hai cú đấm này tính ra chẳng thể so sánh với món nợ tình cảm mà đồ thối tha cậu để lại đâu.

Lãnh Tử Thần bình tĩnh lại, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Vũ Trạch.

Kỳ nghỉ hè năm năm trước, vào ngày sinh nhật Lãnh Tử Thần, Lâm Ấu Hỷ mất tích, Lãnh Tử Thần thiếu chút nữa bóp chết Lãnh Tử Tịch. Tiêu Vũ Trạch đưa Lãnh Tử Tịch chỉ còn thoi thóp thở vào bệnh viện, lại gọi cả Tôn Mỹ và Tô Hoan Hoan đang nghỉ hè ở Thượng Hải tới chăm sóc, sau đó đi cùng Lãnh Tử Thần lật tung Thượng Hải tìm Lâm Ấu Hỷ. Bản lĩnh Lãnh Tử Thần chẳng ai không biết, nhưng anh có lẽ đã sục sạo không thiếu một tấc đất nào ở Thượng Hải, lại sai phái cả tay chân dò tìm từng cái tên mà vẫn tìm không ra Lâm Ấu Hỷ nhỏ bé đáng thương.

Một tuần sau, Lãnh Tử Thần đi lên đông bắc, nghe nói là đến nhà cũ của Lâm Ấu Hỷ, nơi đó có tên là thị trấn Lạc Diệp. Ba ngày sau anh trở lại, sự thất vọng trong mắt anh cho Tiêu Vũ Trạch biết vẫn chưa tìm được Lâm Ấu Hỷ. Lâm Ấu Hỷ ngày thường bị anh bảo gì nghe nấy, vào lúc quan trọng hóa ra không hề ngốc, cô có thể trốn ở một nơi nào đó mà anh tìm không thấy được.

Lâm Ấu Hỷ là cô gái kiêu ngạo và nguyên tắc, đã biết tính Lãnh Tử Thần, lại hiểu cả sự sắc sảo ghê gớm của anh, cô chắc chắn đã bị xúc phạm bị vùi dập ghê gớm lắm, sao có thể tiếp tục ở bên Lãnh Tử Thần được. Tiêu Vũ Trạch là người ngoài, nên đã sớm dự đoán kết quả như thế, đáng thương là Lãnh Tử Thần trong cuộc, anh không tin một cô gái tay không tấc sắt, vẻ mặt luôn sợ hãi như Lâm Ấu Hỷ lại dám bỏ anh mà đi.

Dù ban đầu chỉ là báo thù, dù giữa anh và cô có rất nhiều oan nghiệt, nhưng chỉ cần hai người yêu nhau, trao cho nhau cả thể xác và tinh thần thì nhất định sẽ vượt qua được mọi vấn đề. Bỏ anh rồi, cô sống sao đây?

Lãnh Tử Thần vẫn không ngừng tìm kiếm, vận dụng tất cả các mối quan hệ, không ngừng không nghỉ. Tiêu Vũ Trạch không đi cùng anh tìm kiếm nữa. Cha của Tiêu Vũ Trạch bị xuất huyết não phải nhập viện, công việc trong công ty của gia đình dồn hết vào anh. Anh là người thừa kế một công ty linh kiện máy tính nhỏ, không có nhiều thời gian như đại công tử của các đại tập đoàn quốc tế ngày nào cũng có hàng tá mỹ nhân xinh đẹp vây quanh. Tiêu Vũ Trạch rất bận.

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua quá nửa, một đêm khuya, anh cùng mấy khách hàng dự tiệc, có chút hơi men nên gọi xe về nhà. Điện thoại trong túi anh bỗng rung mạnh, anh rút ra nhìn, là số máy lạ. Tiếp máy, đầu dây bên kia là những tiếng nức nở tuyệt vọng yếu ớt, anh tỉnh rượu ngay lập tức, tay cầm ống nghe bất giác run lẩy bẩy. Anh nói:

- Lâm Ẩu Hỷ, là em đúng không, anh biết là em, em ở đâu?

- Anh ơi! – Lâm Ấu Hỷ khóc nên nói không rõ chữ. – Anh phải hứa với em, anh không cho anh ấy biết.

- Anh sẽ không nói cho anh ấy, anh ấy là kẻ điên mà. – Tiêu Vũ Trạch cố sức bình tĩnh. – Em ở đâu?

- Em ở Thẩm Dương, anh có thể tới được không? – Lâm Ấu Hỷ dường như đã trấn tĩnh một chút, giọng nói bình tĩnh hơn, nhưng âm thanh vẫn nghẹn ngào. – Anh à, em phải làm sao đây, hình như em có bầu rồi, nhưng em không có chút tiền nào cả.

Hôm sau lấy cớ đi công tác, Tiêu Vũ Trạch bay tới Thẩm Dương, bụi bặm cả chặng đường mới tới được khách sạn nhỏ nơi Lâm Ấu Hỷ trú ngụ. Nửa tháng không gặp, Lâm Ấu Hỷ như bị mất hết nước, thân thể gầy yếu tưởng chừng chỉ còn da bọc xương. Cô ngồi thu lu trong chăn, sốt nhẹ, run lẩy bẩy, mơ mơ màng màng, miệng cứ kêu tên Lãnh Tử Thần.

Tiêu Vũ Trạch bế cô ra xe, đưa đến bệnh viện. Đêm cô mới tỉnh, gục trên ngực Tiêu Vũ Trạch chan chứa lệ, liên tục thì thầm:

- Tối hôm ấy, anh ấy và chị anh ấy nói chuyện điện thoại, anh ấy giận lắm, ném cốc chén. Anh ấy quên không dùng bao cao su, em sợ lắm, cũng quên mất. Sao chẳng đúng lúc thế, em phải làm sao đây… Anh ơi, anh biết không? Mẹ em là mẹ kế của anh ấy, anh ấy hại mẹ em đến phát điên rồi. Anh ấy đáng sợ lắm, em cảm giác chưa từng biết anh ấy như thế. Em hối hận, sao em lại ngốc thế? Em chưa bao giờ hỏi sao anh ấy lại làm quen với em… Anh ơi, anh khinh em chứ, em ti tiện, em yêu anh ấy lắm, sao em không hận anh ấy được. Em khó chịu lắm… ở đây, ở đây, ở đây… chỗ nào cũng đau… Em đã cố gắng bao nhiêu năm, thế mà rốt cuộc lại cũng thấp hèn đáng khinh rẻ như mẹ em, em là đứa nhơ nhớp, bố em cũng sẽ xấu hổ vì em, em nhơ nhớp quá, sao có thể gột cho sạch được…

Đợi cơn cảm cúm của cô ấy thuyên giảm, Tiêu Vũ Trạch đưa cô đi làm tiểu phẫu phá thai, hết ba trăm tệ, kết liễu một mạng sống. Tiểu phẫu chỉ mất có nửa giờ, loài người thật tàn nhẫn, dùng mọi cách làm ô nhục sự tôn nghiêm của sinh mệnh.

Tinh thần Lâm Ấu Hỷ không ổn định, ngủ không yên giấc, cô chỉ khóc. Tiêu Vũ Trạch ở bên cô cho đến hết kỳ nghỉ hè. Để không gây nghi ngờ cho Lãnh Tử Thần, trước khi anh rời Thẩm Dương về Thượng Hải, anh đã đưa vé máy bay để Lâm Ấu Hỷ ba ngày sau mới bay. Anh hứa với cô sẽ khuyên Lãnh Tử Thần đi Mỹ, nếu Lãnh Tử Thần không về Mỹ, cô sẽ không trở lại Thượng Hải.

- Cho nên, cậu trở lại lôi kéo bao nhiêu người khuyên tớ đi Mỹ đúng không? – Lãnh Tử Thần nghe đến đây, ánh mắt đầy đau khổ, vết máu trên miệng đã khô, hàm răng nghiến lại thấy nhưng nhức. Anh xoa miệng, lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ Trạch – Tớ luôn nghĩ rằng cậu là bạn tốt nhất của tớ, hóa ra cậu lại lừa tớ, còn giết cả con tớ nữa. Tiêu Vũ Trạch, giết con tớ, cậu là kẻ sát nhân!

- Tớ không lừa cậu, những điều tớ nói là thật đấy. – Tiêu Vũ Trạch gối đầu lên tay, thư thái nằm dài trên giường bệnh, bí mật trong lòng cuối cùng được nói ra, cơ thể anh thấy nhẹ nhõm hẳn lên, tảng đá đè nặng trong lòng anh suốt năm năm rốt cuộc cũng đã được dời bỏ. – Cậu đi Mỹ chuyên tâm học hành, đợi cậu hoàn thành bậc tiến sĩ, cô ấy cũng vừa tốt nghiệp đại học, mọi uất hận dù lớn thế nào, qua thời gian dài như thế cũng phải tiêu tan. Thêm nữa, bọn tớ cùng xúm vào giúp cậu chăm sóc cô ấy, không để bất cứ người đàn ông không tốt nào đến gần cô ấy. Hồi đó cô ấy còn nhỏ, chưa đầy hai mươi tuổi, chịu cú sốc như thế, mọi tâm tình đều nguội lạnh. Bọn cậu tạm thời xa nhau, bình tĩnh lại dần, chẳng lẽ không tốt hơn việc cậu ép cô ấy đi cùng cậu à!

- Hóa ra tớ bị cả bọn các cậu vào hùa với nhau lừa dối! – Lãnh Tử Thần vung chân đá bàn, chân bàn gãy sụp, các thứ trên đó rơi vỡ lổng chổng. Anh bước tới trước giường, nắm cổ áo Tiêu Vũ Trạch:

- Nhưng cô ấy tốt nghiệp xong là hoàn toàn mất dấu, đó cũng là do bọn cậu sắp xếp phải không?

- Không phải, xin lỗi cậu. – Tiêu Vũ Trạch giơ hai tay, vẻ mặt rất bối rối. – Cô ấy sâu sắc hơn tớ tưởng tượng một chút. – Cái một chút ấy thực ra là sẩy một ly, đi một dặm. Đến giờ nghĩ lại, anh thấy thật đáng sợ.

- Mẹ kiếp, Tiêu Vũ Trạch! – Ánh mắt Lãnh Tử Thần trở lại sắc lạnh và hung dữ, gân xanh nổi hằn trán, mặt đỏ bừng, anh nghiến răng quát to giữa phòng. – Những việc tốt cậu làm, thiếu chút nữa là để đứa khác cuỗm cô ấy đi mất cậu biết không hả, cậu có biết bao nhiêu thằng đàn ông xếp hàng muốn lấy cô ấy làm vợ không hả! Cái đồ chết tiệt như cậu gần ba mươi tuổi còn chưa có người yêu, cậu tự làm tự chịu rồi đấy!

- Cậu nhìn không ra rồi, Lãnh Tử Thần ơi! – Tiêu Vũ Trạch dằn từng tiếng. – Cậu chửi người bằng tiếng mẹ đẻ cũng rất lưu loát đấy.

***

Năm mới 2009, ngày đầu tiên trở lại làm việc, các đồng nghiệp trong công ty tíu tít trao đổi những đặc sản quê nhà. Lâm Ấu Hỷ về thị trấn Lạc Diệp ăn Tết, tảo mộ cho bố, dời hài cốt tới đặt ở một ngôi chùa tốt nhất trong vùng, chuộc lại ngôi nhà cũ, sắp bày đồ đạc y như thủa trước. Lần trở lại Thượng Hải này, trong lòng cô thấy điềm tĩnh và bình thản.

Buổi chiều, Tổng Giám đốc Vương gọi cô vào phòng làm việc, cô tiện thể mang theo bảng kế hoạch công tác trong năm mới, dự tính trình bày bàn bạc với sếp. Đến nơi, Tổng Giám đốc Vương đang tươi cười ngồi bên bàn làm việc, chỉ cho cô ngồi vào bộ sa lông. Xuân đến, thần thái cô tươi lên rất nhiều, đôi má đầy đặn, lên cân một chút.

- Cô Lâm này, cô tới làm ở công ty đã hơn ba năm rồi đấy. – Sếp nhìn cô. – Ba năm, cô đã lập được nhiều đơn đặt hàng làm lợi cho công ty, đến giờ có thể nói là đứng hàng đầu rồi đấy.

- Tất cả đều nhờ có sếp lãnh đạo chứ ạ. – Lâm Ấu Hỷ cười. – Thưa Tổng Giám đốc, người chủ không được dễ dàng khen ngợi nhân viên đâu ạ, chỉ khiến nhân viên tưởng bở thái quá thôi.

- Phải rồi, không phải khoa trương dễ dàng đâu. – Sếp cười ha hả, tay cầm một tập giấy xem rồi lại nói. – Là thế này, hiện tại công ty có một suất đi Mỹ, đối tác là khách hàng lớn đã nhiều năm của công ty chúng ta, họ yêu cầu cử một nhân viên xuất sắc nhất tới chỗ họ nâng cao nghiệp vụ trong một năm. Nếu có khả năng sẽ tiếp tục thường trú, am hiểu và nắm vững quy trình công việc của bên họ thì sẽ tiện cho việc giao dịch của chúng ta sau này. Cô là người sử dụng tiếng Anh thành thạo nhất trong công ty, nghiệp vụ cũng đứng hàng đầu, tôi định đề cử cô với họ.

- Dạ. – Lâm Ấu Hỷ nhíu mày suy nghĩ, cái tên khách hàng này sao nghe quen quen, là một nhãn hiệu thời trang nam, cái người mừng giận bất thường kia chẳng phải rất chuộng đồ của nhãn mác thời trang này đó sao! Những năm trước công ty làm ăn với khách hàng này khi nào mà cô không biết.

Ôi chao, đường đi nước bước của người ấy, xưa nay cô chưa từng đoán định được, không phải vậy sao. Cô chỉ là một chú ếch xanh bị nhúng vào nước sôi lửa bỏng, đã chín tuột da rồi, sạch sẽ để người ấy ăn rồi, ăn sạch đến chẳng còn chút tàn dư nào.

***

Một tháng sau, tại sân bay quốc tế Phố Đông, chuyến bay tới New York. Bao nhiêu người đưa tiễn, hoa tươi rình rang, gương mặt nhỏ của Lâm Ấu Hỷ ướt nhèm vì bị mọi người hôn.

- Có sao đâu mà, tớ chỉ đi một năm thôi, có phải không trở lại đâu, các cậu đừng có ủy mị quá, hôn nữa là tớ sẽ nổi cáu đấy. – Lâm Ấu Hỷ đẩy Vương Á Trúc ra, mặt đỏ bừng, nói. – Tô Hoan Hoan, cậu cũng không bảo ông xã nhà cậu, trước mặt vợ mà cứ ôm riết phụ nữ khác, lại còn hôn đi hôn lại nữa.

Mọi người cười râm ran, rồi lại ùa tới ôm hôn, bắt đầu trò chơi hôn theo vòng.

- Lâm Ấu Hỷ, đều do em cả đấy, nếu không tại em thì năm nay có lẽ anh với Mộng Mộng đã lấy nhau rồi, giờ đành phải chờ một năm nữa. Mộng Mộng cứ đòi phải có ba bà béo, thiếu một là không được. – Ngô Hồng Phi làm ra vẻ giận dữ nói, mắt liếc Diệp Mộng Mộng.

- Anh vừa phải thôi, hai người đã ở với nhau ngần ấy năm trời, kết hôn hay không có gì khác đâu, đừng có làm bộ trong trắng nữa, tớ ói bây giờ đấy. – Tô Hoan Hoan đá vào mông Ngô Hồng Phi, Ngô Hồng Phi kêu đau xin tha, mọi người lại phá lên cười, nhích dần về chỗ kiểm tra hành lý.

- Lâm Ấu Hỷ, nhiều năm rồi sao cậu vẫn xách cái túi cũ rách này, sếp công ty cậu thật ki bo, đi đến nước tư bản giàu thế mà cũng không mua vali xịn cho cậu à? – Diệp Mộng Mộng quan sát Lâm Ấu Hỷ ăn vận trang nhã nhưng cái túi xách đồ thì vẫn cũ rách.

- Tớ thích cái đồ cũ này, quen rồi. – Lâm Ấu Hỷ cười đáp.

- Phải rồi, áo đẹp thì mới, người cũ thì hay. – Tiêu Vũ Trạch góp lời, cô bạn gái xinh đẹp của anh đứng bên cạnh trợn mắt lườm anh, mọi người đều nháy mắt cười thầm.

- Tiêu Vũ Trạch, anh đừng nói những lời như thế trước mặt cô ấy. – Lâm Ấu Hỷ nhìn anh, nét cười có vẻ gượng gạo. – Anh mất năm năm trời mới tìm được một nửa của mình mà không biết trân trọng hay sao? – Câu nói vừa dứt, nước mắt chảy dài. Tiêu Vũ Trạch ôm cô vào lòng, vỗ vai cô.

- Hay chưa hay chưa, nói đi nói lại vẫn thói cũ, ban ngày ban mặt mà diễn trò gian tình, bạn gái anh bỏ anh bây giờ đấy, Tiêu Vũ Trạch. – Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng đứng bên cạnh vừa nắm áo hai người, vừa tách hai người ra.

Tiếng loa giục hành khách lên máy bay, Lâm Ấu Hỷ không cười nữa, cô giơ tay vẫy vẫy, sải bước nhanh vào cửa hải quan.

Máy bay từ từ cất cánh, cả thành phố rộng lớn nằm gọn trong đáy mắt. Những kiến trúc cao tầng hơn năm trăm mét lúc này trở nên nhỏ xíu, chẳng khác gì một hộp diêm. Dòng sông Hoàng Phố như một sợi tơ, mềm mại chảy về đông, trời với nước liền một dải xanh biếc. Từng áng mây hiện ra trước mắt. Cách đại dương là nước Mỹ rồi.

Trên thế giới này, dù người đời hay nói muôn sông ngàn núi cách trở, nhưng người yêu nhau chỉ cần nắm được tay nhau là bất kể xa cách thế nào, cũng cố gắng để được ở bên nhau. Dù một bên không đổi dời, nhưng bên kia vẫn đợi chờ, anh đợi chờ thì cô sẽ tiếp tục tìm về với anh.

***

Đến sân bay quốc tế New York, ở sảnh lớn nhìn ra, la liệt những tòa nhà cao tầng gấp mấy lần Thượng Hải khiến mắt cô hoa lên, cảm giác nặng nề tràn ngập. Cô ngóng tìm biển hiệu người của công ty bên Mỹ, cô tự miêu tả mình qua điện thoại: mặc váy đen, giày cao gót, tóc xoăn, người gốc châu Á, da trắng trẻo, tay xách túi khá cũ màu đen…

Một bó hoa hồng to án ngữ trước mắt cô, trên ngón tay áp út của bàn tay cầm hoa có đeo chiếc nhẫn bạc to chạm hình rồng. Bó hoa từ từ ngả vào lòng cô, người đàn ông sau bó hoa to đùng ấy, khuôn mặt tuấn tú, mắt hơi nheo nheo, môi nhếch lên cười với cô, để lộ hàm răng trắng bóng, tỏa ra mùi bạc hà mát dịu.

- Lâm Ấu Hỷ.

- Lãnh Tử Thần!

Bó hoa rơi xuống đất.

- Hoa anh mua cho em sao lại vứt thế? Cô ngốc này, vừa gặp đã khiến anh bực mình.

- Tổng Giám đốc Lãnh, nhà tư bản, đừng có hẹp hòi nhỏ nhen thế được không.

- Anh mới đi có mấy tháng, em đã đuổi theo ngay, tức là nhớ anh chứ gì, chỗ nào nhớ anh nhất, chỗ này phải không? Hay là chỗ này?

- Chỗ này này, thôi thôi, đông người thế này, anh đừng sờ mó nữa, ngượng chết được.

- Sờ gì chứ, đây là nước Mỹ, rất thoáng mà, chẳng ai chú ý đến mình đâu, ngốc ạ.

- Anh mới ngốc, đừng ôm em chặt quá, cẩn thận một chút, đừng làm nghẹt em bé.

- Em bé nào, em bé của ai?

- Chẳng biết em bé của ai, được hai tháng rồi. Ai mà cứ ở lỳ nhà em không đi, sau rồi bị cảnh sát tới xách đi mà vẫn không chịu, cho nên em phải cất công đến Mỹ.

- Là ai nhỉ, cái gen này về sau là đáng phục lắm đấy. Ôi, đây là cục cưng may mắn, không bị Tiêu Vũ Trạch can thiệp nữa rồi. Phải rồi, ngốc ơi, anh đặt vé rồi, nửa giờ nữa sẽ bay, Las Vegas, chúng ta làm thủ tục kết hôn điện tử nhé, được không?

- Vâng, thật là tốt quá.

Những lời nói chìm trong hơi thở ấm áp của đôi môi nồng nàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play