Lời Dẫn
Ngày cuối tháng Tám năm 2004, Thượng Hải, sân bay quốc tế Phố Đông.
Mấy thanh niên đứng quanh cửa lên máy bay. Bị quây chính giữa đám ấy là một chàng trai thanh mảnh cao ráo. Đôi mày chàng trai chau lại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt bạn bè đi tiễn. Cái uy nghi không giận dữ mà vẫn lộ rõ ràng, thể hiện tâm lý căng thẳng đáng kể.
- Nhất định là tôi phải ra đi thì cô ấy mới trở về Thượng Hải phải không? – Cái nhìn của chàng trai cuối cùng đậu lại trên khuôn mặt người bạn cao nhất đứng trước mặt, ánh mắt lóe lên cơ hồ khiến người đối diện đông cứng. – Tiêu Vũ Trạch, tốt nhất cậu đừng có lừa tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!
- Về lý thuyết là như vậy. – Chàng trai cao ngỏng tên là Tiêu Vũ Trạch cười mủm mỉm, vỗ vỗ vai người đối diện. – Cậu đã chọn cách tốt nhất rồi, tin tôi đi, Tử Thần, cậu luôn là người thông minh mà.
- Lãnh Tử Thần, anh yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy. – Cô gái có gương mặt tròn, vóc người đậm đứng bên tiếp lời. – Tô Hoan Hoan tôi xin thề, sẽ không để bất cứ người đàn ông xấu xa nào đến gần Lâm Ấu Hỷ cho đến khi anh quay lại, được chưa?
Lãnh Tử Thần nhún vai hừ một tiếng, đón lấy vali trong tay Tiêu Vũ Trạch, quay mình bước lên hành lang dẫn vào máy bay.
Để người khác chăm sóc cô ấy, anh yên tâm sao được, ngoài chính bản thân, anh chẳng tin ai cả. Nhưng hiện tại, cô ấy dùng cái chết làm điều kiện, tránh mặt thật xa, không để cho anh tìm được. Cô ấy nói, nếu anh không trở về Mỹ thì cô ấy mãi mãi không quay về Thượng Hải.
Anh đã kiên trì rồi, cố gắng cũng rồi, đều vô hiệu. Trái tim cô gái Lâm Ấu Hỷ này cứng như đá, cô ấy thà chết chứ không nhìn mặt anh. Anh đành thuận theo ý cô, tạm thời đi Mỹ dùi mài công danh, trước mắt là cố hết sức giật lấy cái bằng Thạc sĩ rồi Tiến sĩ, sau đó tiếp quản cơ nghiệp gia đình. Anh rời nơi này thì cô ấy mới quay về. Như thế cũng tốt, ít ra, cô ấy cũng sẽ không bỏ trốn nữa.
Máy bay tăng tốc trên đường băng, Lãnh Tử Thần theo thói quen chống tay giữa hai hàng lông mày: Lâm Ấu Hỷ, anh cho em thời gian, đợi đến khi em hiểu ra, đợi đến khi em tha thứ. Sau ba năm nữa tốt nghiệp đại học, anh sẽ quay lại tìm em…
Chương 1
Cô đã lựa chọn cách sống một mình đầy kiên cường thì sẽ không bao giờ tự hủy nền móng, phạm sai lầm cũ.
Tô Hoan Hoan sắp kết hôn. Thời điểm cô nhận cú điện thoại này là ngày 20 tháng 8 năm 2008. Lâm Ấu Hỷ đang rảo bước trên con phố buôn bán tấp nập nhất thành phố. Thượng Hải giữa trưa tháng Tám, mặt trời treo ngay đỉnh đầu phát hết uy lực, suốt dọc con phố không một bóng râm. Cô đứng trong buồng điện thoại công cộng ở góc phố, trong mấy giây thấy đầu óc trống rỗng.
Trong ống nghe, Tô Hoan Hoan gào lên cuống quýt: – Hôn lễ tổ chức tại nhà thờ đạo Cơ đốc trên đường Trung Sơn Bắc, cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho tớ. Cậu không tới tớ sẽ thất vọng lắm, Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, cậu còn đó không?…
Lòng bàn tay Lâm Ấu Hỷ dán chặt lên lớp kính của buồng điện thoại đến trắng bệch. Cô nhìn thấy tòa nhà ảnh viện áo cưới Milan, trong khối gương kính khổng lồ ấy sắp bày la liệt những mẫu mốt thịnh hành, những váy áo cưới lấp lánh. Bên ngoài, trợ lý nhiếp ảnh đang bày biện phông màn, cô dâu ngồi trong xe hoa, đôi má ửng hồng.
Tô Hoan Hoan lại hò hét một hồi trong ống nghe, Lâm Ấu Hỷ cuối cùng cũng định thần lại. Tô Hoan Hoan thở hổn hển nói to: – Lâm Ấu Hỷ, đồ mọt sách, cậu là đứa con gái vô lương tâm, cậu có biết tớ phải hỏi qua bao nhiêu người mới biết số điện thoại của cậu không. Cậu phải nói câu gì đi chứ, cậu câm à? Đã mất dạng hai năm qua, cậu khiến mọi việc rối tung lên thế là đủ rồi, Lãnh Tử Thần có tội với cậu chứ Tô Hoan Hoan này có tội gì? Tóm lại cậu có tới dự đám cưới của tớ không, cậu phải nói gì đi chứ!
- Hoan Hoan, cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng cậu. – Lâm Ấu Hỷ cất lời, nhưng âm thanh đầy vẻ trống rỗng. – Tớ sao có thể không tới, tớ đã hứa với cậu là khi cậu lấy chồng thì sẽ làm phù dâu mà.
- Vậy nghe còn được chứ. – Ở đầu dây bên kia, Tô Hoan Hoan lúc ấy mới bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở lại dịu dàng và tươi vui đúng như Lâm Ấu Hỷ vẫn quen nghe. – Cậu nhất định đến nhé, phải mặc lễ phục đấy. Tớ mời cả Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ, ba bọn cậu kết thành đoàn phù dâu cho tớ. Bọn tớ hơn hai năm rồi không gặp cậu, nhớ cậu muốn chết được.
Gác ống nghe, Lâm Ấu Hỷ lại ngây người mất mấy giây, thở hắt ra một hơi dài, rồi tiếp tục ruổi chân theo lối vẫn đi. Buổi sáng cô đến thẳng nhà máy Tùng Giang kiểm tra tốc độ sản xuất, đứng mấy tiếng đồng hồ trong công xưởng rầm rĩ tiếng máy móc, trao đổi với giám đốc về kỳ hạn giao hàng, còn chưa kịp ăn sáng đã vội vàng chạy tới công ty. Buổi họp ấn định vào chiều thứ tư không thể đến muộn.
Bước vào tòa nhà công ty, một luồng khí lạnh ập vào mặt, giày cao gót giẫm lên nền đá hoa kêu lộc cộc. Cô soi mình vào cánh cửa thang máy sáng loáng như gương, nhìn thấy hình ảnh một cô gái dung nhan tiều tụy, mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, búi tóc gọn ghẽ sau gáy, làn da trắng xanh, đó chính là cô.
Tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở công ty kinh doanh may mặc này, trong thời gian hơn hai năm, từ vị trí trợ lý nghiệp vụ thẳng tới chức trách giám đốc nghiệp vụ, giúp việc có hai thực tập sinh mới tới, trước nay cô chưa từng là người ưu tú nhất nhưng mọi việc đều tự lực cánh sinh, không để ai bới móc được sơ suất gì. Nếu tất cả đều thuận lợi, cô tin mình sẽ làm ở công ty này tới khi nghỉ hưu.
Ra khỏi thang máy, đẩy cánh cửa kính, cô gặp Trình Mão đang cầm cốc nước buôn chuyện với mấy em ngoài sảnh. Nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ, anh hướng mắt bước tới, trao cho cô cốc nước:
- Lại chưa ăn trưa rồi, trời nóng thế này, để Lưu Oánh đi là được rồi, sao sếp cứ phải đích thân chạy xa thế.
- Người nhà máy nói năng thô thiển, cô ấy mới tốt nghiệp trẻ người non dạ, em sợ cô ấy ứng phó không nổi. – Lâm Ấu Hỷ uống một hơi cạn hết cốc nước, nét mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Trình Mão. – Đồ uống ngon quá, anh pha gì vậy?
- Một chút nước chanh ấy mà. – Trình Mão nhìn cô cười. – Em là chúa thích sự lạ mà, mau đi chuẩn bị đi, sắp họp rồi. Đơn đặt hàng lô áo sơ mi nữ in hoa của em, giám đốc Vương rất coi trọng, lát nữa vào họp chắc là lại hỏi em đấy.
Họp xong, Lâm Ấu Hỷ trở về phòng làm việc, mở máy tính kiểm tra hộp thư. Lưu Oánh xông vào: – Chị Lâm, tối nay đi shopping cùng em nhé. – Lưu Oánh là sinh viên vừa tốt nghiệp hồi tháng Bảy, mới vào công ty, nét mặt non tơ, mái tóc cắt ngắn ra dáng cô gái Thượng Hải chính cống, điều kiện gia đình cực khá giả, mê shopping, thích sắm váy áo, không việc gì không làm nũng Lâm Ấu Hỷ.
Lâm Ấu Hỷ vừa xem hộp e-mail bằng tiếng Anh vừa từ chối: – Em rủ người chị em của em đi được rồi, chị đi shopping không lại với em, lần trước đi cùng bây giờ nghĩ lại chân vẫn còn tê dại. – Đọc xong mấy e-mail, mới quay đầu nhìn Lưu Oánh một cái: – Nếu không muộn thì chị mới đi, chị muốn mua mấy thứ.
- Chị mua gì? – Lưu Oánh lập tức hớn hở.
- Cuối tuần có cô bạn cùng học đại học lấy chồng, chị phải mặc váy dự tiệc. – Lâm Ấu Hỷ tỏ vẻ lãnh đạm nói, lật giở đống giấy tờ rồi tập hóa đơn chứng từ của khách hàng, cô ra vẻ chăm chú nhưng trong đầu thấy rối bời.
Thứ bảy, Lâm Ấu Hỷ thức dậy rất sớm, còn chưa đến năm giờ. Cô mở mắt, thấy phòng ngủ chao đảo, mắt nổ đom đóm, đầu óc mơ hồ. Đi hay là không đi? Váy dự tiệc treo trên mắc áo sau cánh cửa, váy ngắn màu trắng lộ vai, chân váy có những sợi tơ uốn lượn. Nhớ hồi đại học, cô mặc chiếc váy dạ tiệc tuyệt đẹp mà Lãnh Tử Thần tặng, cùng Tô Hoan Hoan và các bạn gái tham dự vũ hội ở trường. Chớp mắt đã hai năm không gặp các bạn, cô một mực giấu mình, đáng sợ thay, cuối cùng vẫn bị tìm ra.
Hồi ấy, cô cùng Tô Hoan Hoan, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ ở chung một phòng ký túc xá. Tôn Mỹ là hoa khôi của khóa ấy, Diệp Mộng Mộng tư chất cực đẹp, Tô Hoan Hoan là con gái yêu nhà giàu, chỉ có cô là con nhà khốn khó, luôn được đám bạn ấy kéo đi chơi. Thời gian sống cùng bọn họ, những vết sẹo khổ đau không mờ được nhưng niềm vui vẻ giản dị thì lớn hơn hết thảy phiền não. Tuổi xuân như mới hôm qua, mãi mãi tươi rói thanh tân nhưng cũng một đi chẳng bao giờ trở lại.
Đúng bảy giờ, cô trở dậy tắm gội, lấy hộp sữa trong tủ lạnh, một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào lò vi sóng, ngồi trong phòng khách nhỏ dùng bữa sáng. Căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách dành cho một người ở được cô thuê nằm trong khu dân cư kiểu cũ. Hằng ngày chạm mặt phần lớn là người già và chó mèo. Thanh niên hiếm khi xuất hiện ban ngày. Cô sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, cuộc sống cũng giống mọi người chung quanh.
Dùng xong bữa sáng, cô khoác lên mình chiếc váy dự tiệc mới mua. Tốt nghiệp hai năm, vóc dáng vẫn mảnh mai như thời còn đi học. Làn da tuy thiếu sự chăm sóc nhưng mịn màng không tì vết, sáng láng tươi hồng. Trong gương là cô gái mặc váy lễ phục màu trắng, trang điểm nhẹ, nếu cô không nói, sẽ chẳng ai biết cô đã hai mươi lăm tuổi.
Xe dừng bên ngoài nhà thờ, cô còn chưa xuống xe đã thấy Vương Á Trúc và Tô Hoan Hoan chạy tới. Chân vừa chạm đất, cô đã bị Tô Hoan Hoan ôm trọn vào lòng, Tô Hoan Hoan nghẹn ngào: – Lâm Ấu Hỷ, đồ mọt sách, cậu thật không có lương tâm, đến khi tớ lấy chồng cậu mới chịu ló mặt, bọn tớ mất bao công sức tìm cậu.
Cô dâu Tô Hoan Hoan đã được trang điểm, toàn thân thơm dìu dịu mùi nước hoa, rạng rỡ như một đóa tường vi đang độ nở. Lâm Ấu Hỷ kéo tay cô. – Cô dâu khóc nhòe hết phấn, Á Trúc nhà cậu lại trách tớ đấy.
- Sợ gì, không sợ, Lâm Ấu Hỷ, em có biết không, em tới được là mọi người mừng lắm đấy. – Vương Á Trúc vóc người cao ráo, trong bộ âu phục màu đen càng tỏ ra chín chắn, điềm đạm. Anh vỗ nhẹ lên cánh tay Lâm Ấu Hỷ: – Em hãy đi cùng Hoan Hoan vào phòng nghỉ trang điểm lại một chút, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ đều đang bận rộn trong đó, một lát nữa là hôn lễ sẽ bắt đầu.
Vào phòng nghỉ, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ không nén được mắng yêu Lâm Ấu Hỷ một trận. Lát sau, có người gõ cửa, Lâm Ấu Hỷ ngồi gần nên đứng dậy mở cửa.
Cửa mở, Lâm Ấu Hỷ sững sờ. Như có sấm mùa xuân giữa tháng ba, tai cô ù đi như có muôn ngàn gót sắt gõ liên hồi, tim đập thình thịch. Tay cô buông thõng, cổ họng đắng nghét, hơi thở rối loạn, ánh mắt không thể tránh được người đang đứng ngay trước cửa. Là Lãnh Tử Thần, anh cao lớn trong bộ âu phục màu đen vừa khít thân mình, gương mặt sáng láng, ánh mắt rực lửa, tia nhìn sắc nhọn như xuyên thấu cô. Năm năm rồi, anh chẳng thay đổi chút nào.
Lãnh Tử Thần cũng bị chấn động chẳng kém cô, anh tưởng chỉ có nhiệm vụ vào gọi cô dâu và các phù dâu ra làm lễ, tuy Vương Á Trúc đã báo trước Lâm Ấu Hỷ sẽ đến, nhưng anh hoàn toàn không tin rằng cô sẽ đến thật. Nhiều năm nay rồi cô một mực tránh mặt anh, anh dốc bao công sức cũng không tìm ra cô trong cái thành phố này. Anh cũng có phần lo lắng, không biết từ khi nào, anh bắt đầu sợ gặp lại cô, thế mà vào giây phút này, cô đang đứng trước mắt anh, mặc chiếc váy màu trắng, cổ đeo chiếc vòng ngọc màu xanh biếc, sững sờ. Gương mặt trẻ thơ trắng mịn chẳng khác gì trước đây. Thời gian năm năm dường như chưa lưu lại dấu vết gì trên dung nhan cô, tất cả chớp mắt như mới hôm qua.
- Lâm Ấu Hỷ, em đến rồi. – Giọng nói Lãnh Tử Thần bỗng dưng run rẩy. Rất lâu sau anh mới trấn tĩnh lại, nhìn quanh Lâm Ấu Hỷ, nhận ra trong phòng có nhiều người khác trang phục đẹp mắt. – Các bạn nên ra làm lễ đi.
Rồi anh đăm đắm nhìn Lâm Ấu Hỷ, sau đó quay mình sải bước dài bỏ đi. Nước mắt Lâm Ấu Hỷ rơi xuống, cô nhắm mắt lại, thầm hít mấy hơi dài, đứng chôn chân tại chỗ.
- Ấu Hỷ – Tô Hoan Hoan đặt tay lên vai bạn. – Á Trúc nhờ Lãnh Tử Thần, Ngô Hồng Phi và Tiêu Vũ Trạch làm phù rể. Bốn người bọn họ là bạn thân nhất với nhau, cậu quên hết rồi sao? Đi thôi, bọn mình nên ra hội trường đi, vui lên nào.
Lâm Ấu Hỷ trìu mến nhìn Tô Hoan Hoan. Hôm nay là ngày vui lớn của Tô Hoan Hoan, suốt bốn năm, Tô Hoan Hoan là bạn tốt nhất của cô. Trong thời khắc này cô không nên vì cảm xúc bản thân, đã đến rồi thì phải thản nhiên đối mặt với tất cả.
Hôn lễ vào phần quan trọng nhất, ba cô phù dâu xinh đẹp hộ tống cô dâu bước lên thảm đỏ, chậm rãi tiến vào. Vương Á Trúc đứng bên đức cha, Lãnh Tử Thần, Tiêu Vũ Trạch, Ngô Hồng Phi dàn hàng cách đó không xa. Lâm Ấu Hỷ với Tô Hoan Hoan đi gần nhau nhất, cô đỡ cánh tay của cô dâu. Cô cảm giác Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch đều nhìn mình, lại có cả Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ, Ngô Hồng Phi, từng gương mặt quen thuộc, ký ức như làn sóng từng đợt tràn về. Cô chầm chậm cúi đầu, ánh mắt bối rối, lúc đến bên Vương Á Trúc, trao Tô Hoan Hoan vào tay chú rể, cô cùng Diệp Mộng Mộng lui về một bên khác.
Đức cha chậm rãi đọc lời thề hôn lễ, nghiêm trang kính cẩn. Tô Hoan Hoan nét mặt e thẹn. Đúng là vẻ mặt của cô dâu muôn phần hạnh phúc. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hoan Hoan cùng Á Trúc đi Đức du học, về nước là tổ chức hôn lễ ngay, môn đăng hộ đối, tính cách hòa hợp, cả hai không chỉ yêu nhau mà còn hiểu rõ về nhau. Cổ tích đẹp như mơ rốt cuộc cũng có thật trong thế giới thực tại.
Nhưng đẹp như mơ luôn chỉ dành cho người khác, với Lâm Ấu Hỷ, cô chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng mộ. Cô vẫn cúi gằm mặt, sợ ánh sáng hạnh phúc kia làm đau mắt mình.
Một tràng reo vui chấn động màng nhĩ khiến cô đang thất thần phải trấn tĩnh lại. Thì ra chú rể hôn cô dâu, mọi người ồ lên râm ran tán thưởng, chen nhau chụp ảnh. Lâm Ấu Hỷ theo dòng người đi ra cửa, nhưng lực bất tòng tâm, chưa được mấy bước đã bị kéo lại phía sau. Bóp bóp hai bên thái dương đau nhức, cô thấy hối hận, hiểu rõ rằng khi đã nhìn thấy Lãnh Tử Thần, tức là cô đã thử nghiệm được chỉ số cảm xúc của mình. Năm năm rồi, cô vẫn chẳng thoát nổi số kiếp ấy, bao nhiêu lý trí, chỉ cần nhìn thấy anh là tất cả vỡ tan tành. Phải làm sao, nếu bây giờ bỏ đi, Tô Hoan Hoan sẽ buồn lắm, nhưng quả thật cô không đủ dũng khí để tiếp tục ở lại.
- Lâm Ấu Hỷ. – Giọng Lãnh Tử Thần vang lên bên cạnh. Trái tim cô nhói lên. Quay đầu lại, cô thấy anh đang bước sau cô, không ùa theo đám đông, cô hiểu anh là người cũng không thích ồn ào náo nhiệt, hai người vì lý do đó mà quen biết nhau. Kỷ niệm trong chớp mắt lại ùa về, cô cố hết sức lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, không muốn nhớ nữa, cô đã quên hết rồi. Lãnh Tử Thần nhìn cô một lát, thì thầm: – Anh không ngờ em sẽ đến, anh nghĩ rằng em định cả cuộc đời này không cho anh gặp lại nữa.
Lâm Ấu Hỷ không biết nói gì, đầu cứ cúi gằm, đến mức nhìn thấy cả chuỗi vòng ngọc đeo trên cổ mình, ánh ngọc hắt ra dường như chói mắt. Tay Lãnh Tử Thần vô tình hay hữu ý gần sát bên nếp váy của cô. Ngón tay đeo nhẫn của anh có đeo một chiếc nhẫn bạc to chạm hình rồng. Năm năm rồi chiếc nhẫn bạc rẻ tiền đã phai mòn nhiều, nhưng anh vẫn nhớ cô.
Cô không dám nhìn tiếp. Cú chạm mặt trong phòng nghỉ mới rồi đã xô đổ hết thảy dũng khí mà cô gom góp năm năm trời. Cô biết rõ, chỉ cần nhìn anh thêm chút nữa, cô sẽ suy sụp hẳn như con đê trước lũ. Hôm nay là ngày vui nhất đời Tô Hoan Hoan, cô không nên như vậy. Cô không còn là Lâm Ấu Hỷ ngày trước, cô không phải là đứa hay khóc nữa. Cô đã lựa chọn cách sống một mình đầy kiên cường thì sẽ không bao giờ tự hủy nền móng, phạm sai lầm cũ.
- Ấu Hỷ, Tử Thần, hai người bọn cậu lúc nào cũng lề mề, mau ra chụp ảnh nào, chỉ đợi hai người thôi đấy. – Tôn Mỹ và Diệp Mộng Mộng từ bên ngoài gọi ríu rít, giữa đám đông chợt vang lên tiếng cười ran và âm thanh náo nhiệt. Phần lớn khách mời đều là bạn học cũ, rất nhiều người không nhớ tên họ nhưng đều quen mặt, quen đến kỳ lạ. Lâm Ấu Hỷ thấy sống mũi cay cay, bước nhanh ra ngoài, để Lãnh Tử Thần lại đằng sau.
Mọi người ồn ào tập hợp lại, hô một, hai, ba. Tô Hoan Hoan siết chặt tay Lâm Ấu Hỷ, nói khe khẽ: – Lâm Ấu Hỷ, đừng có đi, tớ hy vọng cậu hãy chung hưởng hạnh phúc với tớ.
Ánh đèn flash nháy sáng, Lâm Ấu Hỷ yếu đuối trong ảnh rưng rưng giọt lệ lớn, trong ảnh nắng tháng Tám, chẳng khác gì viên ngọc long lanh trên má.
Không khí náo nhiệt cả ngày, đến khuya mọi người mới lần lượt rời khỏi khách sạn. Lâm Ấu Hỷ bước đi giữa đám đông, không dám quay đầu lại. Ánh mắt Lãnh Tử Thần như chiếc móc câu, không rời khỏi cô một giây. Tô Hoan Hoan cùng Vương Á Trúc đứng ở cửa khách sạn, chào tạm biệt từng người khách, đến Lâm Ấu Hỷ, Tô Hoan Hoan kéo tay cô, gọi to: – Tiêu Vũ Trạch, anh đưa Ấu Hỷ về đi.
- Mệnh lệnh của Tô nữ vương, lẽ nào dám không theo, xin tuân lệnh. – Tiêu Vũ Trạch đang đi cùng Lãnh Tử Thần, nghe lời Tô Hoan Hoan, tươi cười từ xa bước lại. Anh có vóc dáng hao hao Lãnh Tử Thần, thậm chí cao hơn một chút. Anh bước tới bên Lâm Ấu Hỷ. Được che chắn khỏi ánh mắt Lãnh Tử Thần, Lâm Ấu Hỷ mới dám ngẩng đầu, cảm kích nhìn anh. Anh vỗ vỗ đầu cô: – Cô ngốc, vẫn chẳng khác gì ngày trước.
Xe của Tiêu Vũ Trạch là một chiếc xe màu đen thương hiệu nổi tiếng, không quá xa hoa, cũng không hề lạc mốt, rất hợp với tính cách trầm tĩnh của Tiêu Vũ Trạch. Ghế ngồi rộng rãi thư thái, trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá. Cũng như Lãnh Tử Thần, mấy người ấy đều hút loại này. Ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, dù không còn bị ánh mắt đăm đắm của Lãnh Tử Thần soi rọi, Lâm Ấu Hỷ vẫn không nén nổi rùng mình.
Tiêu Vũ Trạch vừa lái xe vừa mở nhạc nhè nhẹ.
- Mấy năm rồi vẫn ổn chứ? – Anh nhẹ giọng, ánh mắt chăm chú nhìn đường.
Lâm Ấu Hỷ gật gật đầu, thấy Tiêu Vũ Trạch không nhìn mình mới khe khẽ đáp: – Ổn ạ.
- Bác Lãnh đã mất rồi, Tử Thần năm nay mới về nước, cậu ấy đi tìm em suốt. – Tiêu Vũ Trạch nghe thấy giọng cô mới quay đầu lại.
Cô ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ, đèn đường lướt vun vút trước mắt, nét mặt cô đầy sầu muộn. Hai người không nói gì nữa
Lâm Ấu Hỷ sống gần khu Đại học Quốc ngữ Thượng Hải, cách nhà thờ không xa, chạy xe không quá hai mươi phút. Tiêu Vũ Trạch dừng xe dưới tầng, Lâm Ấu Hỷ dường như đã ngủ. Anh không gọi cô mà trải áo khoác nhè nhẹ đắp cho cô.
- Tử Thần, em không lạnh mà. – Lâm Ấu Hỷ nửa mơ nửa tỉnh, vô tình thốt lên. Tiêu Vũ Trạch điềm tĩnh thở dài, vỗ vỗ lên vai cô. Cô bừng tỉnh, vẫn chưa ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe.
Về đến nhà, tắm gội xong, thay bộ đồ ngủ, cô cầm một cuốn sách, ngả người lên ghế, nhìn sách mà chẳng thấy đuợc chữ nào. Lâm Ấu Hỷ bất đắc dĩ day day hai bên thái dương, thầm nghĩ hôm nay không nên đi dự đám cưới này. Quả là sai lầm.
Ngoài hành lang vang lên tiếng giày da lộp cộp. Một lát sau, chuông cửa reo. Cô đi chân đất ra mở cửa. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Lãnh Tử Thần ở bên ngoài. Anh vẫn mặc bộ âu phục màu đen, dáng vóc cao ráo, hai tay nhét túi quần. Trong tiệc cưới anh bị bạn bè chuốc rượu, đôi mắt hằn tia đỏ, ánh nhìn càng thêm sắc nhọn.
- Lâm Ấu Hỷ. – Anh nhìn đăm đắm gương mặt cô, nghiến răng nói. – Mở cửa ra, để anh vào.
Tay Ấu Hỷ run run, không giữ nổi cánh cửa. Anh đẩy cửa, ôm choàng cô vào lòng. Mùi khói thuốc lá đậm đặc và mùi rượu của anh xộc vào mũi cô. Sức vóc anh như thế, anh có ôm siết cô đến tan chảy cô cũng không cự lại nổi. Vòng tay anh, ấm áp quen thuộc, khi xưa cô cố hết sức cũng không gỡ nổi vòng tay ấy. Tất cả dường như mới hôm qua mà chớp mắt đã cách biệt.
- Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, em thật ngốc lắm… – Ngón tay anh dịu dàng trên mái tóc mới gội dầu thơm của cô. – Tha thứ cho anh nhé, cô ngốc ơi, anh luôn yêu em lắm. Đã năm năm rồi, quá đủ rồi đó em.
Không biết bao nhiêu lâu, bàn chân trần cảm nhận cái lạnh, cô mới nhớ ra mình đi chân đất ra mở cửa. Cô dần tĩnh trí, nghiêm giọng: – Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế. Vùng ra từ vòng tay anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy giận dữ, cô đẩy thêm một cú, xô anh ra thật xa, sau đó cô nghe thấy giọng mình: – Xin lỗi, em không còn yêu anh nữa. Tiếp đó, cô đóng sập cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa, lòng bàn chân trơn trượt, cô từ từ rũ xuống, bịt chặt miệng mình, không để tiếng nấc phát ra. Cô ngồi bệt trên đất, nước mắt rơi lã chã.
Năm năm thấm thoắt như thoi đưa, tuổi trẻ dường như mới hôm qua, nhưng tất cả đều đã không trở lại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT