Đến ngoài thị trấn, Nhất Linh nói với Ô Đại Bằng: Ta
và Nguyệt tỉ đi trước thu hút sự chú ý của Thủ Tự Hùng, huynh hãy bí mật lén vào tìm Ô Bách Linh nói rõ sự thật. Gã họ Thủ ấy vô cùng giảo hoạt, phải xuất kỳ bất ý mới chắc thắng được hắn.
Ô Đại Bằng gật đầu đồng ý, liền lùi lại nấp qua một bên.
Nhất Linh kéo tay Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, đi thôi, tỉ dịch song phi!
Nghĩ đến việc sắp cửu được Ngũ đại trưởng môn, trong lòng Hàn Nguyệt
Thanh sung sướng vô cùng, không để ý đến những lời nước đôi của Nhất
Linh, cũng không có ý hất tay cậu ra mà còn tươi cười gật đầu, cùng Nhất Linh tung mình bay lên nóc nhà.
Nắm bàn tay mềm mại của Hàn Nguyệt Thanh, trong lòng Nhất Linh cũng vui
sướng không sao kể xiết, toàn lực thi triển thân pháp chẳng khác nào hai thiên thần bay đi bay lại trên những nóc nhà ở Thương Lạc trấn. Suốt
đường đi, cậu không ngừng khoái chí gào thét, bộ dạng như đang phát điên vì mừng rỡ vậy.
Hàn Nguyệt Thanh hiểu những cảm nhận trong lòng Nhất Linh, cứ để mặc cậu ta điên điên khùng khùng không hề ngăn cản, trên môi trái lại còn nở nụ cười ngọt đến mê người, trong lòng nàng lúc đó quả thật là cũng cao
hứng không sao tả xiết.
Từ nhỏ nàng đã cặm cụi tập luyện dưới sự trui rèn nghiêm khắc của Đại
Ngu La Hán, chưa từng có được những giây phút ngây thơ nghịch ngợm của
lũ hài nhi. Vừa lớn lên, chưa cảm nhận được tâm tình thiếu nữ đã phải
gánh cả Bạch đạo trên vai, lúc nào cũng coi sự hưng suy của võ lâm làm
trọng trách của mình. Hai mươi năm sống trên đời là hai mươi năm khắc
khổ lo âu, chưa hề có được một khắc thư thái. Giờ đây đi theo Nhất Linh
điên loạn bay nhảy, không hiểu tại sao trong lòng Hàn Nguyệt Thanh lại
cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mọi ưu tư trong người như biến mất không còn
dấu vết.
Đó chính là ma lực của tình yêu! Hàn Nguyệt Thanh biết, trong lòng nàng
đã có bóng hình Nhất Linh, con người này đã chiếm trọn được trái tim
nàng, đã có thể dễ dàng ảnh hưởng đến niềm vui nỗi buồn của nàng.
Hàn Nguyệt Thanh liếc nhìn khuôn mặt Nhất Linh, trong lòng đầy những
tình ý si mê, nghĩ thầm: Cầu trời hãy bão vệ chúng con, hãy cho chúng
con một mối nhân duyên trọn vẹn.
Trong lòng nàng lúc nào cũng lẩn quẩn một bóng đen không thể xóa mờ, chính là ánh mắt phẫn nộ của Tứ Long Chân Nhân!
Nhất Linh đạp tường khua ngói, gào thét ầm ĩ, sớm đã làm kinh động Thủ
Tự Hùng và thuộc hạ. Trong tiếng quát tháo, cả bọn lũ lượt nhảy lên mái
nhà, nhưng không ai dám tấn công mà chỉ gườm gườm đứng mãi đằng xa. Quả
thật khi Nhất Linh cùng Hàn Nguyệt Thanh thảnh thơi hợp kích, còn ai có
bản lĩnh hoặc to gan tới gây sự.
Thủ Tự Hùng thập phần nghi ngờ về hành động của hai người, không ra lệnh vây công mà đứng lại trên mái nhà, gọi lớn: Vương Nhất Linh, ngươi đang giở trò gì hả?
Nhất Linh cười ha hả đứng lại trên một mái nhà, dùng tay áo lau sạch mấy viên ngói rồi cung kính nói với Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ ngồi đi! Ta kể cho tỉ nghe một câu chuyện.
Hàn Nguyệt Thanh biết cậu đang tìm cách kéo dài thời gian, bèn cũng tươi cười nhẹ nhàng ngồi xuống. Giữa ánh trăng thu vằng vặc, người của nàng
càng rạng rỡ mê ly, nhất thời chúng nhân đều ngây ra như tượng đá!
Nhất Linh cũng chằm chằm nhìn vào khuôn mặt tú lệ vô ngần của Hàn Nguyệt Thanh, vỗ tay tán thưởng: Đẹp quá, Nguyệt tỉ, ta dám nói rằng tất cả
những loài hoa trong thiên hạ cộng lại cũng không đẹp bằng một nửa nụ
cười của tỉ!
Hàn Nguyệt Thanh nghe những lời tán thưởng quá nhiều rồi, lúc trước chỉ
coi như chuyện gió thoảng mây trôi, tuyệt nhiên không hề coi trọng.
Nhưng đêm nay, chỉ một câu cũ rích ấy của Nhất Linh lại khiến nàng bất
giác nở nụ cười dịu dàng, nhưng miệng lại vẫn ra bộ giận dữ: Nói bừa,
còn không mau kể câu chuyện của ngươi đi!
Thái độ của Hàn Nguyệt Thanh khiến Nhất Linh càng thêm mê mẫn, lại băn
khoăn: Hình như Nguyệt tỉ đối với ta đã khác rồi, cả chuyện khi nãy hình như cũng không tức giận nữa!
Trong tim Nhất Linh, vị trí của Hàn Nguyệt Thanh quả thật đã quá lớn,
bằng không ma giác ranh mãnh của Tình Ma sớm đã nhìn thấu trái tim nàng
rồi.
Nhất Linh gật đầu lia lịa: Được mà! Rồi dựa sát vào Hàn Nguyệt Thanh
ngồi xuống, tiện tay cầm lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, bắt
đầu: Nguyệt tỉ, tỉ có biết nguyên nhân kết duyên giữa ta và thuộc hạ của Thiên Long không?
Thủ Tự Hùng đương nhiên không chịu đứng đó nghe câu chuyện Nhất Linh kể
cho Hàn Nguyệt Thanh. Nhất là khi thấy hai người tay trong tay hắn càng
ghen tức hơn bao giờ hết, thế nhưng mấy từ thuộc hạ cũ của Thiên Long đã ghim chân hắn ở đó, không những không động đậy, không lên tiếng mà còn
dỏng tai lên lắng nghe.
Suốt bốn mươi năm, cái tên Thiên Long luôn có một ma lực tối cao vô
thượng, chuyện về Thiên Long và thuộc hạ, ai trong võ lâm mà không muốn
biết.
Nhất Linh rề rà: Đầu đuôi câu chuyện phải nói đến cái chết của ca ca
Phụng tỉ của ta là Kim Long Thụy. Nàng biết Phụng tỉ chứ? Chính là con
gái của Kim gia, một trong Giang Nam võ lâm Tứ đại thế gia...
Câu chuyện của Nhất Linh chẳng khác gì dái vái cuốn chân của một lão
thái thái, vừa dài dòng lại vừa bốc mùi khó ngửi, nhưng vì liên quan đến thuộc hạ cũ của Thiên Long nên người nào người ấy đều lặng im lắng
nghe.
Đúng lúc đó, một võ vĩ của Ô Sà tộc trèo lên mái nhà kéo Tứ tướng xuống, sau đó một trong Tứ tướng lại kéo Đồng Mãnh cùng Miêu Bạch Âm xuống
dưới.
Thủ Tự Hùng trừng mắt nhìn theo, song lại không hề để ý.
Khi Nhất Linh kể đến đoạn cậu cùng Vạn Tiểu Hà bắt Hóa Long Chân Nhân
thì trên một mái ngói khác bỗng xuất hiện một đám người, hoá ra là Miêu
Bách Âm, Tứ tướng, Ô Bách Linh và một đại hán uy mãnh.
Thủ Tự Hùng vừa thấy mặt người này, bất giác lùi sau một bước, mắt trợn
tròn lên chẳng khác nào đang nhìn thấy ma. Không nói cũng biết, đại hán
đó chính là Ô Đại Bằng.
Ô Bách Linh chằm chằm nhìn Thủ Tự Hùng, ánh mắt như phun ra lửa, nước
mắt giàn giụa nhưng lại không nói được câu nào, mãi một lúc sau mới cầm
lấy tay Ô Đại Bằng nức nở: Hắn làm chuyện ác, tất sẽ bị trời báo ứng,
chúngta về thôi!
Ô Đại Bằng gật đầu, trừng mắt nhìn Thủ Tự Hùng rồi dắt tay Ô Bách Linh
nhảy xuống. Đồng Mãnh, Miên Bách Âm và Tứ tướng còn lại cũng đồng loạt
quay người rời đi.
Thủ Tự Hùng lập tức biết sự việc đã không ổn, đầu óc tính toán hàng loạt kế sách, miệng gọi lên một tiếng thảm thương: Bách Linh! Đoạn tung
người bay lên như muốn đuổi theo nàng, song chỉ hai bước sau lại đột
nhiên đổi hướng, nhanh như chớp lao xuống đại sảnh.
Lính gác của Âm Ma tinh minh là vậy cũng chưa phát giác được ra âm mưu
của hắn. Lúc bấy giờ Nhất Linh mới hốt hoảng kêu lên một tiếng không ổn, kéo tay Hàn Nguyệt Thanh cùng nhảy xuống dưới, vừa vào đến sảnh đã thấy bảo kiếm của Thủ Tự Hùng kề cổ cả Ngũ đại trưởng môn, hằn học; Đừng có
lại gần, nếu không ta giết năm người này ngay!
Hàn Nguyệt Thanh vội kéo Nhất Linh lùi lại, nói với Thủ Tự Hùng: Chúngta đứng ở đây, ngươi đừng có làm bừa!
Thủ Tự Hùng cười gằn, cao giọng hét: Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu cùng bước vào, nhìn Thủ Tự Hùng.
Thủ Tự Hùng phá lên cười: Hai người phải chăng cũng muốn phản bội ta
rồi? Nói cho các người biết, nếu âm mưu giúp Vương tiểu tử khống chế ta
đoạt thuốc giải thì đừng có hòng. Ta có thể chết, nhưng trước khi chết
ta nhất định phải kéo theo các người, dù ta chết thảm thế nào cũng không bằng được hai cặp cha con các người đâu!
Khi Nhất Linh đạp tường đập ngói, Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu cũng đều tỉnh dậy, lúc này đang đứng ngay sau hai lão hội chủ. Nghe lời Thủ Tự Hùng,
cả hai nàng đều hoa dung thất sắc, thực ra trong lòng cả bốn người cũng
đều lo sợ chuyện này.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đảo mắt nhìn nhau, đoạn đồng thanh nói:
Chúng tôi nguyện đi theo giáo chủ, cùng lập bá nghiệp võ lâm.
Thủ Tự Hùng hằm hằm: Biết thế là tốt, hai người các ông, sư tổ và ta
chia nhau áp giải bốn lão trưởng môn, còn lão ni cô kia giao cho Từ Anh
và Ngọc Châu. Nói tóm lại, chỉ cần bọn chúng có ý muốn cứu người là
chúng ta sẽ lập tức ra tay, mặc chúng có tài thông thiên triệt địa cũng
không thể một lúc cứu được cả năm người ra.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu lại đồng thanh đáp: Tuân lệnh.
Hàn Nguyệt Thanh không khỏi biến sắc mặt. Nói về thực lực, hiện giờ Thủ
Tự Hùng quả thực đã không còn cự nỗi nàng và Nhất Linh nữa, nhưng dù hai người thân thủ có nhanh đến đâu cũng tuyệt đối không thể cùng một lúc
cứu được cả năm vị trưởng môn. Họ Thủ này quả thực rất biết giữ mạng.
Thủ Tự Hùng lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh: Lời của ta các người đã nghe rõ chưa? Giờ thì cút đi! Có bản lĩnh thì mai lại đến! Có
điều ta cảnh cáo các người, ta nói lời là giữ lời đó, cá chết cũng nhất
định phải là rách lưới!
Hàn Nguyệt Thanh nắm chặt bàn tay Nhất Linh, mồ hôi bất giác túa ra, đành bất lực nhìn sang cậu: Chúng ta đi thôi!
Nhất Linh giơ ngón tay cái lên tán thưởng Thủ Tự Hùng, điềm nhiên cười
hì hì: Cao tay, có thể coi là địch thú! Rồi kéo Hàn Nguyệt Thanh toan
rời khỏi đại sảnh.
Trước khi cất bước, Hàn Nguyệt Thanh bất giác nhìn về phía năm vị trưởng môn, bỗng giật nảy mình khi thấy trong mắt Tử Long, Cực Hóa hai vị chân nhân đều đang hừng hực phẫn nộ. Khi ấy nàng mới sực nhớ, từ lúc vào
sảnh tay của nàng và Nhất Linh không rời nhau ra phút nào.
Hàn Nguyệt Thanh lặng lẽ về bên bờ suối, im lặng xếp bằng tròn ngồi
xuống. Nhất Linh chỉ cho rằng nàng đang lo lắng cho ngũ đại trưởng môn
nên nắm tay nàng an ủi: Nguyệt tỉ, tỉ đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ tốt
thôi, tình hình bây giờ chẳng phải đã tốt hơn nhiều so với hôm qua đấy
sao?
Hàn Nguyệt Thanh rút tay ra, lắc đầu: Nghỉ một lát đi! Nói rồi nhắm mắt lại, không để ý đến Nhất Linh nữa.
Nhất Linh không hiểu làm sao, quả thực không biết từ đâu đã lại làm nàng nổi giận, mà khi Hàn Nguyệt Thanh như thế thì Nhất Linh lại càng không
dám hỏi, chỉ đành cũng ngồi xếp bằng tròn bên cạnh. Toạ thiền mà ngủ vốn là bản hành của cậu, tuy hai tháng nay đêm nào cũng lăn lóc trong vòng
tay mỹ nhân, song cũng chưa đến nỗi quên hết quá khứ, chẳng mấy chốc đã
chìm sâu vào thiền định.
Nhất Linh nhanh chóng nhập thiền, nhưng trong đầu Hàn Nguyệt Thanh lại
rối bời trăm mối, nghĩ ngợi thế nào cũng không thể giải nổi.
Nàng đã thật sự yêu Nhất Linh, nhưng di mệnh sư phụ không thể thoái
thác, trừ phi chứng minh được Nhất Linh quả thật không liên can gì đến
cái chết của Phương Kiếm Thi, bằng không nàng sẽ vĩnh viễn phải ôm mối
hận tình.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới dần dần tĩnh trí, đi vào cảnh giới thiền định.
0O0
Tiếng chim trong trẻo làm Nhất LInh từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cậu đã phát giác Hàn Nguyệt Thanh đang nhìn mình, không phải là ánh mắt bình
thường mà ngập đầy tình ý. Chỉ có những nữ nhân đang yêu mới nhìn tình
nhân của mình như vậy.
Nhất Linh nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vô cùng mừng rỡ, nhưng cậu vẫn
không dám tin chắc. Làm sao mà dám khẳng định đây? Hàn Nguyệt Thanh như
tiên từ trên trời, sao lại có thể yêu một người như cậu?
Nhưng đúng là Hàn Nguyệt Thanh đang nhìn Nhất Linh với ánh mắt như vậy,
mà còn nhìn rất lâu rồi. Dòng suy nghĩ trong đầu không để cho nàng tọa
thiền lâu hơn, trời vừa tản sáng, chim muông còn đang say giấc, vậy mà
nàng đã tỉnh dậy.
Hàn Nguyệt Thanh không phải nhi nữ thường tình, thượng thiên đã cho nàng sắc đẹp siêu nhiên, cũng ban cho nàng một tư tưởng và tình cảm vượt xa
những nữ nhân bình thường khác, huống hồ nàng lại được bậc cao tăng rèn
luyện, đã có thể thoát khỏi giới hạn của tiểu ngã, tấm lòng từ bi quảng
đại chỉ chất chứa khổ bi của người thiên hạ chứ không phải vui buồn được mất của cá nhân mình. Thế nhưng mãnh lực tình yêu lớn biết nhường nào,
một khi tình yêu bùng dậy trong lòng thì người mình yêu sẽ là tất cả,
mối tình phát xuất nơi sâu thẳm tâm hồn như thế, làm sao có thể lìa dứt
hay chối bỏ đây?
Nhất Linh vươn ngùi mở mắt, Hàn Nguyệt Thanh nhất thời xấu hổ, hốt hoảng thu ánh mắt lại, tình yêu nồng cháy trong lòng cũng lắng đi một ít,
nghĩ thầm: Để hắn biết mình nhìn hắn như vậy thì xấu hổ đến chết mất!
Tuy nàng không có được ma giác giống như Nhất Linh, nhưng khả năng quan
sát vẫn vượt xa những phụ nữ bình thường, chỉ từ một thay đổi nhỏ nhoi
trong biểu hiện của Nhất Linh là nàng đã biết, Nhất Linh đã cảm giác
thấy nàng đang nhìn cậu.
Nhất thời mặt Hàn Nguyệt Thanh nóng ran lên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khẽ vặn người Ây a! lên một tiếng.
Quả nhiên Nhất Linh bật dậy, hỏi vẻ quan tâm; Sao vậy, sao vậy?
Hàn Nguyệt Thanh trong lòng đắc ý, cố ý chau mày: Không có gì!
Nhất Linh không tin, vẫn lo lắng hỏi: Có phải động vào vết thương không, mau đưa ta xem nào.
Một kiếm của Ô Lâm thực ra đã khong còn nghiêm trọng nữa. Đối với những
báo thù nội lực thâm hậu, đao kiếm và quyền cước thực ra chẳng có gì
khác biệt, khi công lực đạt mức đại cao thủ thì hiệu quả của nắm quyền
và đường kiếm gần như là giống nhau. Nếu không phải Hàn Nguyệt Thanh vì
ngăn chặn Thủ Tự Hùng mà dốc toàn lực, một chút đạo hành của Ô Lâm làm
sao mà đả thương được nàng! Nhưng dù có bị hắn đâm trúng, vết thương
cũng không phải là nghiêm trọng, có điều Nhất Linh vì quá yêu Hàn Nguyệt Thanh nên mới rối rít như thế mà thôi.
Hàn Nguyệt Thanh nhìn bộ dạng sốt sắng của Nhất Linh, trong lòng bất
giác cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại cố ý nổi giận: Ngươi nói gì
vậy? Chúng ta nam nữ khác biệt, làm sao có thể để ngươi xem vết thương
trên người ta được!
Đây chẳng qua là màn kịch nũng nịu của nữ giới trước mặt người yêu, thế
mà đệ nhất cao thủ tình trường kế thừa ma công bách niên của Tình Ma lại như bị bịt mắt, hoàn toàn không hiểu không thông, nhất thời càng trở
nên hốt hoảng bất chấp, đưa tay kéo váy Hàn Nguyệt Thanh lên.
Hàn Nguyệt Thanh giật mình, vội chụp lấy tay cậu, lần này đã nổi giận thật sự: Ngươi lại muốn dùng vũ lực?
Nhắc đến chuyện tối qua, Nhất Linh quả thật rụt lại ngay, vừa hoảng sợ
vừa lo lắng đến hết cách, ngây người ra nhìn Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt
tỉ...
Hàn Nguyệt Thanh nghĩ: Phải dạy cho hắn một bài học, bằng không một ngày nào đó hắn cưỡng đoạt mình mất! bèn hầm hầm nói: Nhất Linh, ta nói cho
ngươi biết, lần này ta tha cho ngươi, nhưng nếu lần sau còn như thế,
ta... ta sẽ cả đời này không để ý đến ngươi nữa!
Nhất Linh gật đầu lia lịa, nói: Ta biết rồi, nhớ kỹ rồi!
Nhìn bộ dạng sợ sệt đáng thương của Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh lại
không nỡ, nghĩ thầm: Người này nhìn bên ngoài có vẻ vô lại, thực ra cũng là một người tử tế! Đột nhiên nàng cảm thấy vui vui, liền quay người
lại, duỗi chân ra: Thôi được, ngươi xem vết thương hộ ta!
Hàn Nguyệt Thanh chỉ thấy Nhất Linh hốt hoảng tội nghiệp mà buồn cười
song lại không biết rằng, nếu trước mặt là một nữ nhân khác, Nhất Linh
đúng là đã thành kẻ vô lại từ lâu rồi.
Nhất Linh cẩn thận cởi miếng vải băng, vết thương hoá ra gần như đã khỏi chỉ còn lại một lằn nhỏ màu đỏ. Tuy vậy cậu vẫn không yên tâm, liền đưa tay ấn nhẹ xung quanh vết thương xem bên trong có sưng tấy hay không.
Thực ra nói đến trị thương, Nhất Linh nếu không phải là đệ nhất cao thủ
đương thời cũng không thể đứng dưới hàng thứ năm, đặc biệt tay nghề chữa ngoại thương lại càng trác tuyệt. Thuyền nhân rơi xuống lòng sông Gia
Lăng, bị mười tám bãi đá đập đến nát người mà cậu còn lôi lại được từ
cõi chết, một vết kiếm thương cỏn con này sao có thể làm khó được cậu?
Nếu là người khác hẳn Nhất Linh chỉ cần nhìn đã bảo là khỏi, nhưng bệnh
nhân lại là Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh dù chỉ một phần vạn cũng không
dám mảy may khinh suất.
Đầu ngón tay của Nhất Linh ấn nhẹ quanh vết thương, Hàn Nguyệt Thanh đột nhiên a lên một tiếng.
Thực ra tiếng kêu ấy của Hàn Nguyệt Thanh là bởi một lý do hoàn toàn khác!
Da thịt thiếu nữ phía trên đầu gối nhạy cảm nhường nào, hôm qua vì đau
nên không thấy gì, bây giờ vết thương đã khỏi, bị bàn tay nam nhân chạm
vào bất giác không nhịn nổi phải kêu lên. Nhất Linh giật mình hốt hoảng, còn Hàn Nguyệt Thanh đã ngượng chín người.
May mà mặt nàng đang quay về phía trước, bằng không thật không biết phải chui đi đâu mới hết thẹn, bèn hấp tấp nói: Không... không đau, là... là tay của ngươi động vào vết thương.
Nhất Linh nhẹ người, vội đánh vào tay mình: Đồ ngốc! Đoạn áy náy nhìn nàng: Nguyệt tỉ, xin lỗi đã làm tỉ bị đau.
Hàn Nguyệt Thanh vội định thần lại, nói nhanh: Không sao, ta thấy vết thương gần như đã khỏi, không cần phải băng nữa đâu.
Vậy sao được? Nhất Linh thốt lên: Vẫn chưa khỏi hẳn, trời lại đang nóng, không đắp thuốc làm sao được? Nói đoạn lấy kim sang dược đắp lên vết
thương rồi cẩn thận băng kín lại.
Hàn Nguyệt Thanh quay đầu nhìn lại, thấy vẻ chuyên tâm của Nhất Linh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.
Băng bó xong, kéo váy xuống ngay ngắn, Nhất Linh dặn dò: Được rồi, có
điều tỉ không được cử động mạnh, cẩn thận khéo vết thương lại rách ra
đó.
Hàn Nguyệt Thanh đứng lên bước đi hai bước rồi nở nụ cười rạng rỡ với
Nhất Linh: Ổn rồi, chúng ta vào trấn thôi, không được để Thủ Tự Hùng
trốn mất.
Nhất Linh lắc đầu: Không cần vội, đây là địa bàn của ta, Thủ Tự Hùng có
xảo quyệt đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Vừa nói vừa nhìn về phía đầu suối: Tối qua khi mổ gà ta thấy trong nước hình
nhwu có cá. Đoạn đi lại gần bờ suối, reo lên một tiếng: Quả nhiên có cá, to lắm!
Nhất Linh rút Thanh Long tiên, cổ tay khẽ rung lên, cây roi chẳng khác
nào rồng xanh hí thủy, thoắt cái đã cuốn lên một con cá to, cậu quay đầu cười với Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, cứ ngồi đấy, ta nướng cá cho tỉ
ăn.
Hàn Nguyệt Thanh mỉm cười gật đầu. Nhất Linh nhanh nhẹn mổ cá rửa sạch,
nổi lửa thi triển diệu thú, chẳng mấy chốc khu rừng đã tràn ngập mùi
thơm cá nướng.
Ăn sáng xong, mặt trời cũng vừa ló ra ở rặng núi phía xa. Cả hai thi triển khinh công, hướng về phía trấn Thương Lạc.
Thủ Tự Hùng đã nhét năm đại trưởng môn lên năm cỗ xe ngựa khác nhau,
thấy hai người đến hắn chỉ cười lạnh, ngồi lên cỗ xe giam Ngô Bản Thiền
sư. Lưu Sương trở thành phu xe, ra roi quất ngựa, cả đoàn xe bắt đầu
khởi hành.
Hàn Nguyệt Thanh sững người không dám ra tay, một lúc quay sang nhìn Nhất Linh lo lắng: Phải làm sao đây?
Nhất Linh cười hì hì: Xe ngựa thì có gì là ghê gớm? Ta cũng có! Liền cao giọng gọi: Ta là Vương Nhất Linh, mang xe ngựa tới đây!
Hàn Nguyệt Thanh vừa tức vừa buồn cười, nghĩ thầm; Người ta muốn hắn
nghĩ cách cứu người, hắn lại cho rằng ta muốn ngồi xe, rõ là râu ông nọ
cắm cằm bà kia mà! Bèn giận dữ quát: Ngươi gân cổ lên hét bậy gì thế hả?
Nhất Linh vẫn cười hì hì: Ta gọi trời đó! Nguyệt tỉ có tin, trong địa
bàn của ta, ta gọi trời, trời phải ứng, gọi đất, đất phải linh không?
Quả nhiên, chưa dứt lời, một cỗ xe ngựa từ góc đường đã đi tới, từ từ
dừng lại trức mặt Nhất Linh.
Nhất Linh tươi tỉnh: Nguyệt tỉ, mời lên xe.
Hàn Nguyệt Thanh không khỏi gật đầu tán thưởng: Nhất Linh, Thiết Huyết
Minh các người quả nhiên người đông thế mạnh, làm bất cứ việc gì cũng
đều chu đáo.
Nhất Linh khách khí vòng tay: Không dám, đã quá khen rồi!
Hàn Nguyệt Thanh khúc khích cười, trước khi lên xe còn lườm cậu một cái. Nhất Linh cất chân toan trèo lên theo, song lại ngập ngừng liếc mắt
nhìn Hàn Nguyệt Thanh.
Nàng hiểu ngay cậu sợ bị nàng đuổi xuống, trong đầu hiện ra một ý nghĩ
nghịch ngợm, liền cười nói: Nghĩ kỹ chưa? Nếu ta muốn ngươi xuống xe
ngươi sẽ nói sao?
Một chiêu đánh trúng yếu huyệt Nhất Linh, cậu ngây người ra, đứng như trời trồng giữa đường.
Hàn Nguyệt Thanh nhếch miệng cười khoái chí: Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của ngươi kìa! Thôi được, lên ngồi cẩn thận, ta không đuổi ngươi xuống đâu.
Nhất Linh mừng rỡ: Đa tạ Nguyệt tỉ! Đưa mắt trộm nhìn vẻ tươi cười của
Hàn Nguyệt Thanh, nghĩ bụng: Nguyệt tỉ với ta quả thật là đã khác rồi,
chuyện này ta phải suy nghĩ cẩn thận mới được!
Cỗ xe Nhất Linh đi ngay phía sau đoàn xe năm chiếc của Thủ Tự Hùng. Nếu
không phải trong cuộc, thậm chí còn có thể nghỉ họ đang đồng hành. Đến
trưa, Thủ Tự Hùng dừng lại, xuống xe nghỉ ngơi. Xe của Nhất Linh cũng
dừng ngay đằng sau.
Bên đường có mấy cây cổ thụ um tùm, dưới gốc cây mấy người qua đường
cũng đang ngồi nghỉ. Nhất Linh quay sang Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ,
chi bằng chúng ta xuống dưới tàn cây nghỉ ngơi một lúc, dù sao chúng
cũng không thoát được đâu!
Thủ Tự Hùng lạnh lùng nhìn lại: Xem ra ngươi nhất định sẽ bám theo ta rồi, nhưng theo ta thì có tác dụng gì?
Nhất Linh cười hì hì: Không tác dụng cũng không quan trọng. Tóm lại,
ngươi đến chân trời ta theo tới chân trời, ngươi ra góc bể ta cũng truy
đến góc bể. Nếu ngươi có gan đi sáu mươi năm, ta cũng sẽ theo ngươi đến
năm ngươi tám mươi tuổi!
Thủ Tự Hùng cười khẩy: Bám theo cho ta nổi cơn giận hả? Vậy ta sẽ giết cả năm đống xương già này!
Nhất Linh ha hả: Cứ giết đi, ngũ trưởng môn chết, ngươi cũng chết. Ngũ trưởng môn sống, ngươi may ra mới còn mạng!
Thủ Tự Hùng không nói được gì thêm, lòng tức giận đến điên người: Không
ngờ tên tặc đầu trọc này võ công cao cường như vậy, lại còn tên Ô Đại
Bằng chết tiệt ấy nữa! Nếu không có hắn, ta đâu có lâm cảnh này!
Đột nhiên trên đầu Thủ Tự Hùng vang lên một giọng kiêu ngạo: Tự Hùng, giết hắn đi!
Chúng nhân ai nấy cùng ngẩng đầu lên, khi ấy mới thấy một đạo sĩ cao
niên đang an nhiên xếp bằng tròn trên ngọn cây. Người này không ngồi
trên cành cây mà là trên đỉnh của những tán lá, cơ thể dập dềnh theo gió như một cánh chim khổng lồ.
Thủ Tự Hùng mừng rỡ reo lên: Sư phụ!
Thì ra chính là lão đạo Nguyên Linh Từ!
Nguyên Linh Từ lạnh lùng hừm lên một tiếng: Đừng có gọi ta!
Thủ Tự Hùng mặt đỏ bừng lên, phân trần: Tên tặc đầu trọc này võ công cao không thể tưởng tượng nổi! Lập tức lại giải thích: Hắn chính là trên
trọc Nhất Llinh đã mạo danh con, có điều bây giờ hắn đã để tóc.
Thế hử? Nguyên Linh Tử lạnh lùng nhìn về phía Nhất Linh, ánh mắt đầy vẻ
nghi hoặc: Tiểu tử, ngươi chính là tiểu hòa thượng Nhất Linh đó?
Lão ta không nhận ra Nhất Linh, nhưng Nhất Linh thì nhận ra lão. Thực ra chính là Thiên Long và Âm Ma nhận ra lão ta. Nhất Linh cất tiếng cười
ha hả, quát lớn: Nguyên Linh Tử cẩu tặc, ngươi giả thần giả quỷ làm gì
vậy?
Thân hình Nguyên Linh Tử lắc lư, miệng thốt lên ngạc nhiên: Ngươi biết ta!
Lão ta ẩn thân đã năm mươi năm, thật không ngờ dương thế còn có người
nhận ra mình, mà Nhất Linh lại gọi ra chính đạo hiệu của lão, đương
nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất Linh lạnh cười: Cá dưới lưới, năm xưa đã tha mạng cho ngươi, ngươi
không tìm nơi yên ổn mà phơi nắm xương già, lại dám thò đầu ra tác quái, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết!
Nguyên Linh Tử càng kinh hãi, hai mắt tinh quang loé lên, nhìn chằm chằm vào Nhất Linh: Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Nhất Linh mỉm cười, tay trái giơ lên, chân bắt cước bộ ra một tư thế.
Tư thế ấy thoạt nhìn cũng không có gì là huyền diệu, song Nguyên Linh Tử lại thảng thốt A lên một tiếng, rơi thẳng xuống dưới, hốt hoảng vội nắm lấy một cành cây mới đứng vững lại được.
Thì ra Nhất Linh đã khởi tuyệt chiêu năm xưa Thiên Long đánh cho Nguyên
Linh Tử phải hộc máu. Đó là thất bại lớn nhất trong dời của lão, khiến
lão phải khắc cốt ghi tâm, vừa nhìn thấy đã rụng rời chân tay, đứng ngồi đều không vững.
Nguyên Linh Tử mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, cười thâm hiểm:
Thì ra là đệ tử Thiên Long, chẳng trách Tự Hùng không phải địch thủ của
ngươi! Tốt lắm, tốt lắm!
Câu nói vừa thành lời, tất cả chúng nhân gồm cả Hàn Nguyệt Thanh đều giật bắn lên, cùng nhìn chằm chằm vào Nhất Linh.
Nhất Linh thầm kêu không ổn, bèn nhanh trsi ngửa mặt cười vang, thân
người đột nhiên khẽ vặn, tay phải vung ra, lại khởi một thế vô cùng cổ
quái: Đây lại là gì?
Nguyên Linh Tử á lên một tiếng, chỉ vào Nhất Linh lắp bắp: Ngươi...
ngươi... không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Vẻ kinh hãi
còn rõ ràng hơn lúc trước.
Mấy chục người có mặt ở đó như bị đẩy vào trong cơn mê, hồ đồ hết nhìn
Nguyên Linh Tử lại ngó sang Nhất Linh. Tư thế thứ hai chắc chắn có một
nguồn gốc kinh người, nhưng có vẻ lại không liên quan tới Thiên Long,
vậy ai lại khiến cho Nguyên Linh Tử thất kinh như vậy?
Thì ra Nguyên Linh Tử trong đời đã từng hai lần thất bại, không chỉ
trước Thiên Long mà còn bại bởi Âm Ma. Tư thế ấy của Nhất Linh chính là
chiêu mà năm xưa Âm Ma đã đánh bại lão. Nhất Linh không chỉ biết võ công Thiên Long mà còn hiểu tuyệt chiêu của Âm Ma, quả thật điều đó khó mà
tưởng tượng, vì thế Nguyên Linh Tử mới thốt lên tuyệt đối không thể nào! Nghĩ mãi không hiểu , lão không nhịn được phải thốt lên: Tiểu tử, sao
ngươi lại có quan hệ với cả Âm Ma, rốt cuộc lai lịch của ngươi là như
thế nào?
Nhất Linh ha ha cười: Đừng có hỏi lai lịch của ta, nói tóm lại, hãy
ngoan ngoãn tìm một nơi mà tắm nắng đi, bằng không đừng có trách ta đuổi cùng giết tận.
Nguyên Linh Tử nhìn Nhất Linh, thần thái nghi hoặc vô định, nhưng dần
dần ánh mắt lão trở lại vẻ ngạo mạn, miệng cười thâm hiểm: Tiểu tử khoác lác giỏi lắm! Bất luận ngươi là đệ tử của Thiên Long hay truyền nhân
của Âm Ma, hôm nay cũng là cơ hội tốt để bản chân nhân báo thù. Nạp mạng đi! Đoạn khẽ điểm chân vào cành cây, phi thân lao đến, đến giữa chừng
kiếm đã cầm tay, mũi kiếm không ngừng phát ra những tiếng rít lạnh
người.
Nhất Linh lòng thầm kêu trời: Lão đạo chết tiệt này lại không biết sợ, lần này e rằng có chút không ổn rồi.
Nguyên Linh Tử võ công thông huyền cái thế, dù ở thời đại Thiên Long
cũng được coi là bá chủ một phương, bằng không lão đâu có tư cách để
giao đấu với Thiên Long hay Âm Ma chứ! Đương nhiên Nhất Linh cũng không
hề sợ lão, võ công cậu không phải học mà là được truyền thụ di bản, đối
phó Nguyên Linh Tử là chuyện tuyệt đối có thể. Nhưng vấn đề là một mình
Nguyên Linh Tử là chí ít cũng bằng Miêu Bách Âm, Đồng Mãnh hợp lại, như
thế chẳng khác nào Thủ Tự Hùng đã lấy lại được thực lực của đêm hôm
trước, việc cứu năm vị trưởng môn lại thành nan giải rồi.
Nhất Linh nghĩ nhanh: Lão đạo này không sợ chết là bởi cho rằng ta là đệ tử, võ công nhất định kém hơn sư phụ. Được lăm, ta phải ra uy cho lão
biết tay! Bèn hét lên một tiếng trời long đất lở: Đến đúng lúc lắm!
Thanh Long tiên ở lưng nhanh như chớp bung ra, lăng không quất xuống một roi, gió rít ào ào, phong vân hầu như biến sắc!
Nguyên Linh Tử quả nhiên giật mình đến mức khó tin, nội lực Nhất Linh so với Thiên Long hay Âm Ma đều không thua kém, lão không khỏi kinh ngạc,
nghĩ bụng: Tiểu tử này rốt cuộc là sao nhỉ?
Lão đương nhiên không thể đoán ra huyền cơ Nhất Linh nhất thế tam tâm.
Thực ra cả ba thứ võ công trong cơ thể Nhất Linh vẫn là riêng biệt, chưa hoà được làm một, bởi vì cả Âm Ma và Tình Ma đều dùng phương thức linh
thể thâm nhập, không giống như cách thức bản thể của Thiên Long. Bằng
không công lực ba người cộng lại, chỉ cần một cái búng tay cũng đủ để
nghiền nát Nguyên Linh Tử rồi.
Tuy công lực không thể tăng lên, nhưng võ học tư vi lại lấy ưu bù
khuyết, mượn cơ thể của Nhất Linh để một lần nữa tung hoành, vì thế mỗi
linh thể đều mạnh mẽ hơn bản thân vốn có của mình. Tình Ma không nói làm gì, nhưng Thiên Long và Âm Ma đều là đại tông sư một thời, võ công dù
chỉ tiến thêm một phần nhỏ song uy lực vượt trội lại lớn đến vô biên.
Chính vì thế mà bốn mươi năm trước Thiên Long và Đại Ngu La Hán bất phân thắng bại, còn Nhất Linh lại mạnh mẽ hơn Hàn Nguyệt Thanh rất nhiều.
Thủ Tự Hùng thấy Nguyên Linh Tử chỉ mới tiếp có một chiêu mà đã ngây
người ra, thầm kêu không ổn, sợ sư phụ thất thế thì cả đám sẽ mất hết
nhuệ khí, liền lập tức vung tay: Mấy người chặn Hàn Nguyệt Thanh lại, ta và sư phụ đối phó Vương tiểu tử! Đoạn rút kiếm nhắm thẳng Nhất Linh lao đến.
Lần này Nguyên Linh Tử không muốn cũng phải xông lên, thét lớn: Cẩn
thận! Bảo kiếm tuốt ra phía trước, đằng đằng đâm tới Nhất Linh.
Nhất Linh vốn định dùng một chiêu dọa lùi Nguyên Linh Tử, nào ngờ lại bị Thủ Tự Hùng phá hỏng kế sách, trong lòng tức tối vô cùng. Bình thường
thì cậu hẳn đã dốc toàn lực quyết sống mái một trận, nhưng vì lo lắng
cho vết thương trên đùi Hàn Nguyệt Thanh nên không dám liều mạng. Bèn
vung cao trường tiên ngăn chặn cả Thủ Tự Hùng và Nguyên Linh Tử, đoạn
quay sang nói với Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, trời đang nắng, đánh đấm
thế này nóng đến chết mất, chi bằng chúng ta lui trước.
Nhìn thế kiếm của Nguyên Linh Tử, Hàn Nguyệt Thanh cũng nhận ra võ công
thông huyền của lão đạo sĩ. Nhất Linh đã có ý lui, nàng cũng không tiện
chi trì, bèn gật đầu: Được!
Trường tiên của Nhất Linh tung hoành ngang dọc, chặn đứng cả hơn chục
người, vừa đánh vừa ra lệnh cho đệ tử đánh xe: Ngươi đi trước!
Đệ tử đánh xe y lời lùi lại, Hàn Nguyệt Thanh bám sát theo sau, Nhất
Linh chặn hậu, một roi quất vào thân cây cổ thụ đổ ầm xuống đất.
Nguyên Linh Tử cùng thủ hạ đồng loạt nhảy dạt ra sau.
Nhất Linh cất tiếng cười vang, tung mình theo Hàn Nguyệt Thanh lui vào
trong rừng. Nguyên Linh Tử biết có đuổi theo cũng vô ích, liền khoát tay cho thủ hạ dừng lại.
Nhất Linh ra lệnh: Truyền lệnh theo dõi chặt đoàn người Thủ Tự Hùng, không được để chúng chạy thoát!
Tên đệ tử nhận lệnh rời đi.
Hàn Nguyệt Thanh mặt mũi rầu rầu: Tên Thủ Tự Hùng ấy lại có thêm trợ thủ, việc cứu năm vị trưởng môn lại càng khó rồi!
Nhất Linh nhất thời không thể nghĩ được kế gì, lẩm bẩm: Người của Thiết
Huyết Minh ta không ổn, gọi Triệu Tiêu năm người ra giúp cũng không
tiện, phải đi đâu để tìm hảo thủ tiếp viện đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT