Hàn Nguyệt Thanh lắc đầu: Ngươi đừng tự chê mình! Một số chiêu thức trong kiếm pháp của ngươi rất giống với Thiên Long thất kiếm của Thiên Long năm xưa. Đó tuyệt đối không phải là mấy chiêu mèo cào đâu, chỉ riêng tên chúng đã đủ làm người ta khiếp sợ rồi. Nhưng ta thật lấy làm lạ rằng trong kiếm pháp của ngươi còn lẫn rất nhiều võ công khác nữa, thành ra không hoàn toàn giống Thiên Long thất kiếm, nhưng vẫn rất có uy lực.

Nhất Linh mừng rỡ nghĩ thầm: Không giống là tốt rồi! Đoạn nhìn vào cặp mắt trong veo của nàng: Tỉ nói ta là tứ bất tượng?

Hàn Nguyệt Thanh mỉm cười: Đúng thế, ngươi chính là tứ bất tượng!

Nụ cười của nàng chẳng khác nào một đóa mẫu đơn đột nhiên nỡ bung ra đón gió, thật tươi rói và xinh đẹp không sao tả xiết. Nhất Linh ngây người, đờ đẫn nói như mê muội: Nguyệt tỉ à, tỉ cười lên thật là đẹp! Người khác chỉ thích vinh hoa phú quý, chỉ muốn tranh đoạt thiên hạ đệ nhất, còn ta thì chỉ có một tâm nguyện là có thể vĩnh viễn ở cùng với Nguyệt tỉ như vậy, được nghe Nguyệt tỉ nói, thấy Nguyệt tỉ cười, ngoài ra không còn mong ước gì khác!

Hàn Nguyệt Thanh mặt mày bừng đỏ, vội cúi đầu xuống, giận dữ: Ngươi nói lung tung gì vậy? Trong lòng lại bất giác thấy tim đập thình thịch.

Mặt trời dần lặn, bóng chiều lan tỏa, làn gió cuối ngày thổi qua khẽ lay động chân váy trắng muốt của Hàn Nguyệt Thanh. Một cảm giác ấm áp tự đáy lòng Nhất Linh khẽ trào dâng lan khắp toàn thana, trong khoảnh khắc ấy cả con người cậu trở nên trống rổng, thậm chí như quên cả sự tồn tại của chính mình.

Hàn Nguyệt Thanh lại nghĩ đến năm vị trưởng môn, ngẩng lên nói với Nhất Linh: Nhất Linh, chúng ta đi xem các vị trưởng môn thế nào được không? Nhất thiết không được để các vị bị hạ độc thủ!

Nhất Linh tỉnh lại từ trong cơn mê, lắc đầu: Chân của tỉ chư lành, đi lại sao được?

Hàn Nguyệt Thanh phản đối: Chút thương tích ấy đáng kể gì, nói về khinh công, ta đảm bảo không thua ngươi đâu!

Nhất Linh quả quyết lắc đầu: Không được, tỉ bị thương cần phải nghỉ ngơi!

Hàn Nguyệt Thanh biết khi cậu ta cố chấp thì không gì có thể lay chuyển, bèn nghĩ một thoáng rồi yêu cầu: Vậy ngươi thay ta đi được không? Có chuyện gì về nói cho ta biết.

Nàng đã ngọt nhạt như thế, Nhất Linh có từ chối cũng không thể, huống hồ cậu cũng không muốn nàng cả đêm lo lắng, liền gật đầu: Được thôi!

Nói đoạn đứng dậy phóng ngay vào trong rừng, Hàn Nguyệt Thanh không ngờ Nhất Linh nói đi là đi, ngẩn người nghĩ thầm: Thực ra ta đã nhìn nhầm, hắn cũng là một người nhiệt tâm.

Tiếc là chỉ sau thời gian nhấp một chén trà, Nhất Linh đã lại quay về, hai tay cầm hai con gà rừng, miệng cười hì hì: Nguyệt ỉt, gà rừng ở đây thật béo ghê, bữa tối chúng ta thế là thịnh soạn rồi.

Hàn Nguyệt Thanh dỡ khóc dỡ cười, giận dữ: Con người nhà ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi xem năm vị trưởng môn thế nào rồi!

Nguyệt tỉ à, tỉ đừng có như vậy mà! Hoàng đế còn không sai tốt đói nữa là, cứ ăn no rồi hãy nói! Nhất Linh cười hì hì, đi đến bên bờ suối, nháy mắt đã vặt trụi lông hai con gà rừng, nhóm lửa lên nướng.

Hàn Nguyệt Thanh lẳng lặng ngồi nhìn Nhất Linh bận rộn. Khi ấy trời đã tối đen, ánh lửa bập bùng in lên mặt Nhất Linh lúc sáng lúc tối, trong lòng Hàn Nguyệt Thanh cũng lúc vui lúc buồn, lúc nghĩ: Hôm nay may mà có hắn! Lúc lại nghĩ: Năm vị trưởng môn nếu biết mình và hắn như thế này, không biết có tức giận hay không nhỉ? Trong lòng đầy tâm trạng, nàng cứ ngây người ra nhìn Nhất Linh.

Nhất Linh cảm nhận thấy ánh mắt mỹ nhân, ngẩng mặt lên nở một nụ cười rạng rỡ.

Hàn Nguyệt Thanh đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn Nhất Linh, cất giọing nghiêm nghị: Nhất Linh, hãy nói thật với ta, Phương Kiếm Thi đại hiệp rốt cuộc có phải do ngươi giết không?

Nhất Linh sững người nhìn Hàn Nguyệt Thanh, ánh mắt cũng lập tức trở nên nghiêm túc: Không phải ta giết! Nguyệt tỉ, ta nói thật, đừng nói một Phương Kiếm Thi, cho dù là ngũ đại trưởng môn, nếu ta muốn thì cũng đã giết rồi, có gì mà không dám nhận?

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu nghĩ thầm: Với võ công thực lực của hắn, quả đúng là đâu cần nói dối. Nếu nói bây giờ hắn sợ làm ta không vui, nhưng trước khi gặp ta hắn cũng đã phủ nhận trước năm vị trưởng môn rồi, có thể thấy đúng là không phải hắn. Nhưng nguồn cơn chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao để năm vị trưởng môn tin hắn đây?

Hàn Nguyệt Thanh đang đăm chiêu suy nghĩ, mùi thịt thơm nức đã bay đến trước mũi. Khổ chiến suốt nữa ngày, thực ra nàng đã đói meo từ lâu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh cười phá lên.

Nhất Linh xé một con gà ra làm hai, cười tít mắt: Xem thử tài nghệ của ta thế nào? Vừa nói vừa đưa cho Hàn Nguyệt Thanh một nửa. Hàn Nguyệt Thanh cũng không khách khí, cầm lấy khẽ cắn một miếng, lập tức gật đầu tán thưởng: Ngon lắm, vừa thơm vừa ngọt.

Nhất Linh mừng rỡ, ra bộ vòng tay cúi đầu: Đa tạ đã quá khen, thật không dám không dám! Hàn Nguyệt Thanh lại không nhịn được cười.

Thoáng một cái, hai con gã đã hết veo, Nhất Linh xoa bụng nói vẻ hài hước: Nhất Linh à, ăn no rồi thì cũng nên đi một chuyến chứ! Đừng có lười biếng, ta sẽ nổi giận đó.

Nhất Linh bắt chước y hệt giọng điệu Hàn Nguyệt Thanh, nàng không nhịn được bưng miệng cười rung cả hai vai. Nhất Linh nheo mắt: Được rồi Nguyệt tỉ, tỉ nghỉ ngơi đi, ta về nhanh thôi mà!

Đoạn khẽ điểm mũi chân phi thân bay lùi lại, lùi mãi đến nỗi sắp va phải một thân cây lớn. Hàn Nguyệt Thanh đang hốt hoảng, định lên tiếng nhắc nhở, bỗng Nhất Linh lạng sang bên hệt như đằng sau có mắt, chỉ thoảng chốc đã biến mất tăm.

Hàn Nguyệt Thanh đăm đăm nhìn theo hướng cậu vừa đi, trong lòng vui buồn lẫn lộn.

0O0

Nhất Linh thi triển khinh công thượng thừa, chưa đầy nửa khắc đã đến Thương Lạc trấn. Thị trấn đã bị đám võ vĩ Ô Sà tộc chiếm cứ, đến các ngõ ngách cũng đèn đuốc sáng trưng, cứ năm bước chân lập một trạm gác, mười bước lại có một tiêu gác, sự canh phòng thật vô cùn nghiêm ngặt.

Nhưng những đồn canh như thế chỉ có thể phòng vệ những khách giang hồ bình thường mà thôi, còn với Nhất Linh thì tuyệt nhiên không một chút tác dụng. Cậu dễ dàng tìm đến ngôi nhà lớn lúc chiều, nghiêng tai lắng nghe, mọi động tĩnh trong vòng mười trượng vuông đều rõ ràng như trong lòng bàn tay. Xác định xong phương hướng, Nhất Linh không chút chần chừ, hỏa tốc thâm nhập vào hậu viện.

Đến trước một căn nhà nhỏ, Nhất Linh chợt lọt vào tai mấy tiếng than thở nhỏ nhẹ. cậu khẽ rùng mình phi thân đến trước cửa sổ, đưa tay cào rách lớp giấy ở cửa, nhìn vào, nhất thời mừng rỡ đến chút nữa reo lên.

Nhất Linh sớm biết trong phòng có hai người đều thuộc hàng cao thủ, nghe thấy tiếng than lại biết một trong hai người là Lục Từ Anh, nhìn vào thấy quả thật có hai người đang ngồi sát vào nhau, chính là Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu. Hai nàng đang ủ rũ cúi đầu, thỉnh thoảng lại than lên mấy tiếng.

Trước mắt Nhất Linh bất chợt hiện lên hai thân hình thiếu nữ trắng muốt của Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu. Đêm đó trong Phi Long cung, Lục Trúc đã xếp đặt đến cùng mà cậu lại không thèm tận hưởng, lúc này nghĩ đến hai cơ thể mỹ miều khôn tả ấy, bụng lập tức nóng ran lên. Khi ở cùng với Kim, Thuỷ, Vạn ba người, đêm nào Nhất Linh cũng ôm ấp ba nàng vân hoan vũ ái, mấy hôm nay đồng hành cùng Hàn Nguyệt Thanh không dám lỗ mãng, thực ra cậu đã chịu hết nỗi rồi. Vừa thấy hai nàng, dục hỏa toàn thân đã lập tức bùng cháy, bất chấp trời đất đẩy cửa xông thẳng vào.

Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu giật mình bật dậy, nhìn rõ là Nhất Linh, cả hai cùng ngây người ra, ánh mắt vừa mừng vừa lo.

Nhất Linh dang rộng cánh tay, nhìn hai nàng trìu mến: Anh tỉ, Ngọc Châu, ta là Nhất Linh đây, các nàng không nhận ra ta rồi sao?

Lục Từ Anh bất ngờ òa lên khóc, sà vào lòng Nhất Linh, nắm tay võ lực thụi cậu lia lịa: Đồ đáng chết, đáng chết, chàng đã biến đi đâu vậy?

Lý Ngọc Châu cũng lao lại, nước mắt ngắn dài, nức nở: Nhất Linh, chàng thật nhẫn tâm, chàng có biết bọn thiếp khổ đến thế nào không?

Hai mỹ nhân một thời kiêu sa ấy, thân thể bị Thủ Tự Hùng chiếm đoạt, tính mạng bị Thủ Tự Hùng khống chế, hàng ngày bị hắn sai khiến chẳng khác nào hai nô tì, những ấm ức trong lòng lúc này được dịp tuôn ra. Nhất Linh hiểu nổi thống khổ trong lòng hai người, cũng không nhịn được nước mắt: Ta biết, ta biết mà, là ta đã hại các nàng, lẽ ra ta phải đến tìm hai nàng từ lâu mới phải.

Hai nàng khóc càng nhiều hơn, đem hết những khổ sở bị Thủ Tự Hùng chiếm đoạt rồi khống chế thế nào kể hết ra cho Nhất Linh, Nhất Linh nghe mà hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt.

Phải khó khăn lắm mới khiến hai nàng thôi khóc, Nhất Linh ôm cả hai ngồi xuống giường an ủi: Hai vị tỉ tỉ yên tâm, ta nhất định sẽ khống chế Thủ Tự Hùng, ép hắn phải giao ra thuốc giải, sau đó sẽ băm vằm hắn ra trả thù cho hai nàng.

Không, thiếp muốn tự tay xử trí hắn! Lý Ngọc Châu thốt lên.

Đúng thế, chàng cứ bắt hắn lại, giao hắn cho bọn thiếp, bọn thiếp sẽ đích thân xử trí hắn. Lục Từ Anh cũng hòa vào, đoạn nhìn Nhất Linh lạ lùng: Nhất Linh, mấy tháng không gặp, hình như chàng đã thay đổi rất nhiều, võ công cũng hơn hẳn, còn tính tình đã hoàn toàn khác trước?

Chỉ đáng tiếc là đã thay đổi muộn quá, để lỡ hai miếng thịt ngon lành này! Nhất Linh lòng đầy tiếc nuối, vẫn mỉm cười: Thật sao? Bàn tay ma thuật đang ôm eo hai nàng bắt đầu thi triển ma công.

Lục, Lý hai nàng gần như đồng thời rên lên, cùng ngước mắt nhìn Nhất Linh, trong mắt đầy vẻ xuân tình mê mẩn.

Nhất Linh thầm reo lên mừng rỡ, lật người ghì chặt cả hai xuống giường, bàn tay vuốt ve khắp trên người hai nàng. Lục, Lý hai người không ngờ chỉ mấy tháng xa cách, tiểu hòa thượng ngây ngô này đã biến thành kẻ phong lưu háo sắc đến như vậy, hơn nữa thủ pháp lại còn hết sức thành thạo lão luyện.

Trong tiếng rên rỉ hổn hển của hai nàng, bàn tay Nhất Linh không ngừng chuyển động, vừa vuốt vẻ vừa cởi dần y phục.

Lục Từ Anh đột nhiên nắm lấy tay Nhất Linh, ngăn lại: Không, Nhất Linh, thiếp không xứng đáng với chàng, tấm thân của thiếp đã bị ô uê! Nói rồi nước mắt lại giàn giụa tuôn ra.

Lý Ngọc Châu đang trong cơn hưng phấn nghe nói cũng mở trừng hai mắt, đau đớn khóc nức lên.

Không, chuyện này không trách hai nàng được, các nàng là bị ép buộc mà. Nhất Linh nghiêm trang trìu mến nhìn vào mắt hai người: Với ta, Anh tỉ, Ngọc Châu của ta mãi mãi là trong trắng, hoàn toàn không khác gì với lúc ta mới gặp hai nàng.

Nhất Linh! Hai nàng cùng cảm động bật khóc, vòng tay ôm chặt lấy cổ Nhất Linh.

Đều là ta không tốt, đã để hai nàng phải chịu ấm ức, sau này ta nhất địinh bù đắp cho hai nàng. Nhất Linh vừa lầm bẩm, vừa hôn liên tiếp lên mặt hai người, lúc môi rời môi, trong mắt hai nàng đã long lanh lửa tình.

Lục Từ Anh nhìn Lý Ngọc Châu, rồi nói với Nhất Linh: Nhất Linh, chàng đã không chê bọn thiếp, vậy hãy để bọn thiếp hầu hạ chàng. Nói rồi hai người nhổm dậy, tự cởi bỏ y phục.

Nhất Linh đã từng mục kích cơ thể hai nàng, nhưng khi hai thân hình óng ánh trắng nõn hiện ra trong ánh nến le lói, cậu vẫn không khỏi trợn mắt thầm thốt lên: Đẹp quá, không hề thua kém gì Liên tỉ, Phụng tỉ ba người.

Hai nàng liếc mắt nhìn Nhất Linh tình tứ, để mặc ánh mắt hau háu của Nhất Linh đảo đi đảo lại trên người, lại cùng đưa tay cởi áo cho Nhất Linh.

Nhất Linh quên phắt mục tiêu của chuyến đi lần này, giang rộng vòng tay ôm lấy hai nàng. Trong cơn hỏa dục, cậu đã không còn nhớ đến bất cứ thứ gì, không biết sau bao lâu, khi hai nàng đã mệt lử thỏa mãn thiếp đi, cậu mới hốt hoảng lặng lẽ xuống giường, phi thân nhằm đại sảnh lao đi.

Linh giác của Âm Ma có khả năng kỳ lạ vượt trên mọi giác quan con người có thể cảm nhận những nguy cơ mà tai mắt con người không nghe hay nhìn thấy được. Khi ân ái hoan lạc, Tình Ma một tay che trời khiến cho ma giác bị ức chế. Lúc này mây tan mưa tạnh, ma giác lấy lại được bản năng tinh minh, Nhất Linh chợt linh cảm thấy một thứ nguy cơ hủy thiên diệt địa chưa từng có đối với cậu.

Khi còn cách đại sảnh chừng hơn mười trượng, Nhất Linh đã nghe thấy một tiếng hô: Nhất bái thiên địa!

A! Nhất Linh giận dữ hét lên một tiếng kinh thiên động địa, tiềm năng trong cơ thể trong nháy mắt đều thi triển đến tận cùng, thân người như một mũi tên lao đi, đâm vỡ vụn hai cánh cửa đại sảnh, xuyên thẳng vào trong, ngất ngưởng đứng giữa hai người.

Hai người ấy, một là Thủ Tự Hùng, người còn lại chính là Hàn Nguyệt Thanh, càng kinh ngạc hơn là hai người đang đứng trước bàn thờ nến đỏ, quỳ bái thiên địa!

Nhất Linh nhìn Hàn Nguyệt Thanh, đau đớn thốt lên: Nguyệt tỉ... Song lại không thể nói tiếp được gì, toàn thân run lên bần bật, mồ hôi túa ra ướt đầm khắp người.

CŨng may cậu đã đến kịp thời, nếu chỉ chậm một vài giây, hoặc giả cứ thế cùng với Lục, Lý hai người ngủ vùi một giấc, thì tất cả đã không còn gì cứu vãn. Niềm vui quý báu nhất, bao trùm mọi niềm vui khác trong trời đất này sẽ vĩnh viễn ra đi.

Hàn Nguyệt Thanh nếu gả cho Thủ Tự Hùng, thật khó tưởng tượng là Nhất Linh lại có thể tiếp tục sống!

Nhưng Hàn Nguyệt Thanh sao lại ở đây? Sao lại cùng Thủ Tự Hùng bái thiên bái địa?

Thì ra sau khi Nhất Linh đi khỏi, Hàn Nguyệt Thanh vẫn không thể yên tâm, vừa lo cho năm vị trưởng môn, lại vừa lo cho Nhất Linh thế cô lực mỏng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cố nhịn đau, gắng gượng thi triển khinh công vào trong thị trấn. Nàng không tìm thấy Nhất Linh, nhưng khi loanh quanh tìm ngũ đại trưởng môn lại bị Thủ Tự Hùng phát hiện. Họ Thủ lệnh cho Đồng Mãnh mấy người bao vây lấy nàng, hắn không ra tay mà lại ra điều kiện, chỉ cần Hàn Nguyệt Thanh thuận tình lấy hắn, hắn sẽ lập tức thả năm vị trưởng môn, đồng thời liên thủ với Hiệp Nghĩa Đạo ngày hai tháng hai năm tới cùng chống lại Thiên Long, Linh Phụng. Hai đề nghị này của hắn thật có sức hấp dẫn ghê gớm với Hàn Nguyệt Thanh, mà Nhất Linh thì mãi không thấy xuất hiện, trong lúc rối trí, cuối cùng Hàn Nguyệt Thanh đã đồng ý bái đường với Thủ Tự Hùng.

Cơn thịnh nộ trong lòng Nhất Linh chẳng khác nào dòng nham thạch cuồn cuộn, miệng hét một tiếng trời long đất lở, Thanh Long tiên vung ra nhằm Thủ Tự Hùng: Ông đây quật chết ngươi! Một roi toàn lực kèm cơn thịnh nộ, nhanh như chớp giật mạnh như sấm dội, roi chưa đến mà hàn khí đã trùm lên gã giáo chủ họ Thủ. Biết sức không thể kháng cự, hắn hốt hoảng nghiêng người nhảy lên tránh né.

Hồng Y lão tổ năm người từ bốn phía lao đến, Ô Phong, Lưu Sương, cùng lũ lượt xông lên.

Đến đây, đến hết đây! Nhất Linh hét lên điên cuồng, Thanh Long tiên khua lên loang loáng.

Trong lòng Nhất Linh chứa đầy phẫn nộ, roi quất ra không theo một chiêu thức nào cả, song mỗi roi đều ẩn chứa nguồn nội lực ghê gớm, khiến cho đám người dù cách cả mười trượng vẫn rát bỏng thịt da. Nguồn lực đạo khủng khiếp như vậy, nếu sau người Thủ Tự Hùng hợp một còn may ra có thể đỡ được, nhưng nếu chỉ là một người, đừng nói là Thủ Tự Hùng, cho dù Thiên Long sống lại cũng chưa chắc dám ra tay đối địch.

Cả đám người mau chóng dạt ra xa, không ai dám trực tiếp giao phong với Nhất Linh. Lưu Sương nấp tận vào góc đại sảnh, đám Thủ Tự Hùng tản ra bốn phía, xung quanh Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh trống ra một khoảng tròn chừng mấy trượng.

Thủ Tự Hùng lại được một phen vừa tức vừa sợ, đúng lúc ấy Ô Sà Tứ tướng đem ngũ đại trưởng môn tới. Thủ Tự Hùng bước đến, ghì mạnh kiếm lên cổ Ngộ Bản thiền sư, nhìn Hàn Nguyệt Thanh quát lớn: Hàn cô nương, lập tức giết chết Vương Nhất Linh, bằng không ta sẽ giết hết!

Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng thốt lên: Đừng!

Thủ Tự Hùng hằm hằm: Ta đếm đến năm, nếu nàng không ra tay, đến sáu ta sẽ giết Ngô Bản, đến bảy giết chết Pháp Tính, đến mười năm trưởng môn đây sẽ biến hết thành xác chết.

Không! Hàn Nguyệt Thanh bối rối thốt lên.

Thủ Tự Hùng bắt đầu đếm: Một!

Nhất Linh đùng đùng hét lớn: Ông đây giết chết ngươi! Thanh Long tiên vung lên nhằm Thủ Tự Hùng vút tới, nhưng đột nhiên cổ tay cậu bị Hàn Nguyệt Thanh giữ lại.

Nhất Linh nhìn Hàn Nguyệt Thanh gầm lên: Nguyệt tỉ!

Thủ Tự Hùng hét: Giết hắn đi! Năm! Sắp đến sáu rồi, hắn không chết, Ngộ Bản chết!

Hàn Nguyệt Thanh run lên bần bật, bàn tay bất giác sờ đến chuôi kiếm.

Nhất Linh trong lòng quặn đau, thốt lên không thành tiếng; Nguyệt tỉ, tỉ thật sự muốn giết ta sao?

Thủ Tự Hùng gào lên điên cuồng: Giết hắn!

Hàn Nguyệt Thanh do dự bất quyết, nhưng Nhất Linh đã có sẵn chủ ý, bởi lẽ bất luận Thiên Long hay Âm Ma đều là những người quyết đoán. Nhất Linh bất ngờ đưa tay điểm vào nhuyễn ma huyệt của Hàn Nguyệt Thanh, đoạn khom lưng vác nàng lên vai như lúc chiều.

Trong lòng Hàn Nguyệt Thanh đang tột cùng hoang mang, lại không ngờ Nhất Linh ra tay với mình nên không có lấy một cử chỉ phản kháng. Hành động mạo phạm của Nhất Linh trái lại làm nàng như được giải thoát, bèn nhắm nghiền mắt gục lên vai cậu, không còn để ý đến những chuyện khác nữa.

Nhất Linh quất mạnh trường tiên, bước dài ra ngoài sảnh. Miếng thịt thiên nga sắp đến miệng trong nháy mắt đã bị cướp đi, Thủ Tự Hùng vừa hốt hoảng vừa giận đến phát cuồng, gầm lên: Vương Nhất Linh, ngươi dám đi! Ngươi đi rồi ngày mai hãy đến mà nhặt xác năm trưởng môn!

Nhất Linh đã ra đến cửa liền quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng, chằm chằm nhìn Thủ Tự Hùng. Chợt cậu ngửa mặt cười rộ lên một tràng khinh bỉ, điềm nhiên lắt khỏi sảnh, chỉ một thoáng đã biến mất.

Thủ Tự Hùng ngây người, một lúc lâu vẫn không thể động đậy. Nghe tiếng cười lạnh lùng của Nhất Linh, cả hắn cũng bắt đầu ý nản tâm lạnh. Tuy Nhất Linh không nói gì nhưng sự uy hiếp hàm chứa trong tiếng cười ấy quả thật còn nặng hơn cả rừng đao biển kiếm.

Nhất Linh vác Hàn Nguyệt Thanh trên vai, chẳng mấy chốc đã trở về bên bờ suối, đặt nàng xuống cỏ, mắt trừng trừng nhìn nàng, miệng thở phì phào, không phải vì mệt mà vì tức giận.

Hàn Nguyệt Thanh đương nhiên hiểu rõ tâm trạng Nhất Linh lúc này, nhưng nghĩ đến ngũ đại trưởng môn vẫn nằm trong tay Thủ Tự Hùng, lại tỏ ra lạnh nhạt nói: Mau giải huyệt cho ta!

Vẻ lạnh lùng của Hàn Nguyệt Thanh càng làm Nhất Linh tức giận, hai mắt như bắn ra lửa chằm chằm nhìn vào nàng, thịnh nộ mỗi lúc một bốc cao lên trong đầu.

Toàn thân Nhất Linh rung lên bần bật, bỗng nhảy dựng lên, trường tiên trong tay nhằm một cây to cách đó hơn một trượng quất đi.

Tiếng nổ ầm trời vang lên, thân cây gãy ngang như một khúc gỗ mục.

Nhất Linh như đã phát điên, liên tục vung roi quất vào cây cối xung quanh, tiếng tiên khí rít lên lanh lảnh, vụn gỗ cành cây mù mịt đầy trời.

Nhất Linh hét lên một tiếng điên cuồng, dừng tay thở lên hồng hộc.

Hàn Nguyệt Thanh vẫn lạnh lùng: Ngươi điên xong chưa? Giải huyệt đạo cho ta được rồi chứ!

Ta không điên, chỉ có tỉ mới điên, sao có thể đồng ý gả cho Thủ Tự Hùng chứ? Nhất Linh điên loạn gào lên.

Ta gả cho ai là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi? Huống hồ gả cho Thủ Tự Hùng thì có gì là không tốt?

A! Nhất Linh gầm lớn xộc đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, xốc cả người nàng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt Nhất Linh như phun ra lửa, gào đến lạc giọng: Tỉ còn dám nói những lời như thế nữa! Rốt cuộc tỉ có biết mình quý giá đến mức nào không? Tỉ là tiên từ trên trời, một li một tấc đều là thần là thánh. Thủ Tự Hùng chỉ là đồ cóc nhái dơ bẩn, hắn nhìn một cái đã là bất kính với tỉ rồi, tỉ còn muốn gã cho hắn, trời ạ!

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, Nhất Linh trong lúc kích động phả hơi rát bỏng cả khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh.

Lòng nàng giờ đây thập phần phức tạp, thực không biết là mừng vui hay buồn phiền. Tình yêu không giấu diếm của Nhất Linh quả còn cao hơn núi, sâu hơn biển, khiến nàng không thể không rung động. Nhưng quan trọng nhất là nàng đã biết rõ mình yêu Nhất Linh. Nỗi đau chợt quặn lên lúc bái thiên bái địa với Thủ Tự Hùng và niềm vui vỡ òa khi Nhất Linh xuất hiện đã làm nàng không còn nghi ngờ gì điều đó, thế nhưng hiện thực với nàng lại là vô cùng tàn khốc. Không nói việc năm vị trưởng môn còn ở trong tay Thủ Tự Hùng, dù có cứu được họ ra, với mối thù của Tử Long và Cực Hỏa đối với Nhất Linh, nàng và Nhất Linh làm sao có được kết cục tốt đẹp đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng nàng thầm thốt lên: Nhất Linh, đúng là oan gia, đời này chúng ta không có duyên phận được cùng nhau rồi.

Nhất Linh không thấu nỗi khổ trong lòng nàng, nhưng trông thấy vẻ day dứt trên khuôn mặt tuyệt mỹ, cậu liền ôm chầm lấy Hàn Nguyệt Thanh, đưa miệng hôn lên mặt nàng.

Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng: Ngươi làm gì vậy?

Ta phải lấy nàng, ta không cho phép nàng gả cho ai khác, dù phải làm hại nàng ta cũng nhất định phải chiếm được nàng! Nhất Linh lẩm bẩm, điên cuồng hôn lên mặt lên môi Hàn Nguyệt Thanh.

Hàn Nguyệt Thanh không ngờ Nhất Linh lại làm như vậy, vừa hốt hoảng vừa vô cùng xấu hổ. Tuy nàng yêu Nhất Linh, có thể cam tâm tình nguyện trao thân cho cậu, nhưng ngàn vạn lần cũng không thể trong hoàn cảnh thế này, bèn cố vặn người thốt lên: Nhất Linh, ngươi điên rồi, mau buông ta ra!

Nhất Linh đã thật sự phát điên, không những không ngừng lại, trái lại còn đặt mạnh Hàn Nguyệt Thanh xuống cỏ, đưa tay toan xé y phục của nàng.

Hàn Nguyệt Thanh kinh hãi: A lên một tiếng vừa thẹn, vừa giận đến chín người, nhưng lại không thể cử động đến một ngón tay, chỉ còn cách nhắm nghiền hai mắt.

Thật không ngờ, bàn tay Nhất Linh đang giật dải áo của nàng đột nhiên dừng lại.

Hàn Nguyệt Thanh nằm ngửa trên thảm cỏ, ánh trăng sáng trong tỏa xuống mặt nàng. Mọi phẫn nộ, xấu hổ đều hiện rõ mồm một trên khuôn mặt thanh tú, đập thẳng vào mắt Nhất Linh.

Trời ạ, ta làm sao vậy, ta... ta điên rồi sao? Nhất Linh sực tỉnh thốt lên, ý thức dần trở lại, trong lòng bỗng quặn đau lên như muôn ngàn côn trùng cào xé.

Đúng lúc đó, từ xa xa truyền đến một tiếng quát: Cuồng đồ phương nào, dám đến đây gây chuyện thị phi?

Bốn chữ gây chuyện thị phi chẳng khác nào mũi kim đâm xuyên vào tai Nhất Linh, cậu a lên một tiếng, nhảy dựng dậy rồi quỳ sụp xuống đất, đánh mạnh vào tai mình: Súc sinh, cầm thú, đồ đáng chết, ta phải đánh chết ngươi!

Hàn Nguyệt Thanh đã mở mắt ra từ lâu, không ngờ Nhất Linh lại làm như vậy, trong lòng tức giận lẫn buồn cười, có chút thích thú song cũng xen vài phần nuối tiếc, vội thét lên: Dừng lại, ngươi làm gì vậy?

Nhất Linh tự đánh đến nỗi hai khoé miệng đã rỉ máu, khoé mắt đỏ ngầu: Ta không phải là người, ta phải đánh chết mình! Nói đoạn lại ra tay đánh tiếp.

Hàn Nguyệt Thanh tuy trách Nhất Linh thô bạo, nhưng thấy cậu cứ tự đánh mình như vậy, trong lòng cũng quặn đau, vội thét: Dừng tay, ngươi không nghe lời ta sao?

Nhất Linh rùng mình, quả nhiên dừng tay lại.

Hàn Nguyệt Thanh ra lệnh: Đỡ ta dậy, giải huyệt đạo cho ta!

Nhất Linh vội vàng đi lại, vừa cúi xuống định đỡ nàng dậy lại sững người bật ngón tay, cách không giải huyệt cho nàng. Thì ra Nhất Linh không dám động vào người nàng nữa.

Tiếng quát lúc trước lại vang lên, lần này đã đến ngay trước mặt hai người: Cuồng đồ to gan, lại còn dám hành hung! Sau tiếng quát là một chưởng giáng thẳng vào giữa lưng Nhất Linh.

Nhất Linh cứ đứng ngây ngô không hề né tránh. Hàn Nguyệt Thanh giật mình, vùng dậy đẩy cậu sang bên, ống tây áo phất nhẹ phát ra một luồng nội lực nhu hòa, hoá giải chưởng lực của người vừa đến.

Người đó là một hán tử cao to tráng kiện, ăn mặc trang phục dị tộc như mấy Ô Sà tứ tướng. Thấy Hàn Nguyệt Thanh giúp Nhất Linh đỡ chưởng của mình, hán tử đó khựng người lại ngạc nhiên: Cô nương không sao chứ!

Vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, tức thời hắn ta đứng ngây đờ ra.

Hàn Nguyệt Thanh dung nhan kiều mị tuyệt thế, nam nhân lần đầu tiên trông thấy, không ai là không rơi vào tình cảnh như vậy, dần dần nàng đã không thấy kỳ lạ nữa.

Nàng đứng dậy, lắc đầu nói: Không sao! Sợ hán tử này lại tiếp tục ra tay với Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh ấp úng mãi mới thốt được câu nói dối: Vị đại ca này, thực ra... thực ra chúng tôi chỉ là đùa thôi!

Nhất Linh đang muốn chết đi vì xấu hổ và hối hận, trong lòng nghĩ thầm: Nguyệt tỉ sẽ không để ý đến ta nữa, sẽ không nhìn nữa... Không ngờ Hàn Nguyệt Thanh lại nói dối hộ mình như vậy, cứ đứng ngây ra như bị sét đánh, vừa muốn khóc vừa muốn toét miệng ra cười.

Hàn Nguyệt Thanh cũng lo Nhất Linh quẫn trí mà tự hại mình, nói xong liền liếc nhìn sang cậu, vừa đúng thấy được bộ dạng dở khóc dở cười ngốc nghếch ấy, tức giận xen lẫn tức cười, hừm nhẹ một tiếng, lòng chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Hán tử kia có vẻ hiểu ra chút ít, vội lui lại vẻ ái ngại: Thì ra là như vậy, là ta đã lỗ mãng rồi!

Nhất Linh dần dần tỉnh lại, liếc mắt nhìn trang phục của hán tử kia, bỗng hét lớn: Ngươi là ai? Đoạn giơ tay phải vận công chụp đến.

Hán tử kia giật mình thốt lên: Ngươi làm gì vậy? Tả chưởng giơ ngang chặn đà cổ tay của Nhất Linh, thủ pháp nhanh nhẹn chuẩn xác, xem ra võ công cũng vào hàng cao thủ.

Nhất Linh ha ha cười: Gian tế giỏi lắm, nhưng ta có hai tay cơ đấy! Liền khẽ lắc cổ tay trái, một cánh tay bỗng hoá thành bảy tám, xoáy khí mịt mù nhằm hắn tử kia chụp đến.

Hàn Nguyệt Thanh không ngờ Nhất Linh lại ra tay với hán tử nọ, không kịp ngăn chiêu đầu tiên, khi ấy bèn lắc người lên chộp lấy cổ tay Nhất Linh, giận dữ quát: Có phải ngươi điên thật rồi không?

Nhất Linh giờ đây sợ nhất là nàng nổi giận, vội vã giải thích: Nguyệt tỉ, tỉ nhìn đi, y phục người này chẳng khác gì đám võ sĩ man di thủ hạ của Thủ Tự Hùng. Ta dám khẳng định hắn là gian tế cho Thủ Tự Hùng phái đến!

Hán tử kia đột nhiên nhảy vọt đến trước mặt Nhất Linh, xúc động đến lạc cả giọng: Vị huynh đệ này nói ai? Thủ Tự Hùng hắn đang ở đâu?

Nhìn bộ dạng run rẩy khích động của hắn ta, Nhất Linh nghi ngờ hỏi: Ngươi thật không phải là thuộc hạ của Thủ Tự Hùng?

Thủ Tự Hùng, ông trời rốt cuộc cũng đã cho ta tìm thấy ngươi rồi! Hán tử kia ngửa mặt thốt lên, đoạn nhìn thẳng vào Nhất Linh khẩn thiết: Hảo huynh đệ, hãy nói cho ta biết Thủ Tự Hùng đang ở đâu?

Ngươi là ai, tìm Thủ Tự Hùng làm gì? Nhất Linh không trả lời, trái lại còn đặt thêm câu hỏi. Hán tử này võ công không hề kém gì Thủ Tự Hùng, nếu khinh suất nói cho hắn biết, không chừng lại tìm thêm cho Thủ Tự Hùng một trợ thủ.

Ta là Ô Đại Bằng, ta tìm Thủ Tự Hùng để trả mối thù hại mệnh đoạt thê của ta!

Thì ra, người này chính là Ô Đại Bằng mà Thủ Tự Hùng đã hãm hại rơi xuống Đoạn Hồn Nhai, nhưng lại may mắn không chết.

Ô Đại Bằng đem những âm mưu quỷ kế của Thủ Tự Hùng kể hết ra cho Nhất Linh hai người. Hàn Nguyệt Thanh nghe àm mắt bùng nộ quang, nghiến răng thốt lên: Tên Thủ Tự Hùng này rõ ràng không phải là con người nữa mà!

Nhất Linh hừm một tiếng trong lòng: Chẳn phải khi nãy nàng suýt nữa gả cho hắn, còn nói hắn thì có gì không tốt cơ mà? Bởi vừa đắc tội với Hàn Nguyệt Thanh nên lời đến lưỡi lại không dám nói ra miệng, chỉ hỏi lại Ô Đại Bằng: Theo huynh nói thì người Ô Sa tộc, bao gồm cả Ô Bách Linh và hai vị quốc sư gì đó đều bị Thủ Tự Hùng lừa sao?

Ô Đại Bằng gật đầu: Đúng thế, hắn không chỉ lừa Ông Bách Linh, mà còn lừa cả lão Vương gia, để lão Vương gia xuất binh giúp hắn thực hiện dã tâm ngông cuồng. Nhưng lão Vương gia đã nhìn ra âm mưu hắn, đã ban chỉ dụ lệnh cho ta triệu các võ sĩ Ô Sà tộc hồi quốc. Nói rồi lấy ra một thứ giống như một mộc bài đen sì giơ cho Nhất Linh xem.

Nhất Linh mừng rỡ reo lên: Thủ Tự Hùng chết chắc rồi! Đoạn nhìn sang Hàn Nguyệt Thanh nói: Nguyệt tỉ, lại phải vất vả một chuyến nữa rồi, nhưng lần này chúng ta nhất định có thể cứu được năm vị trưởng môn ra.

Có thể cứu được năm người ấy ra, bảo Hàn Nguyệt Thanh có pahri đi một trăm lần nàng cũng cam lòng, liền mừng rỡ: Ta đi được mà!

Nhất Linh cao hứng ra lệnh: Theo ta! Rồi lập tức phi thân lên trước, Hàn Nguyệt Thanh, Ô Đại Bằng theo sau, hỏa tốc nhằm hướng Thương Lạc trấn phóng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play