Đến khi nào tình yêu của em bị vấy bẩn, em sẽ tự động rời xa anh những thứ khác có thế nào, thật sự không quan trọng.

Bầu trời tối đen u ám, vài ngôi sao mờ mờ cố vươn mình khỏi những đám mây xám xịt . Chúng cứ nhấp nháy thứ ánh sáng le lói rồi tắt vụt.

Khoảng không im lặng bao trùm căn phòng, cả Hàn Phong và Vân Linh đều bất động. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhiều xúc cảm vội vã ập về.

Như một trò ghép tranh thú vị, giữa hỗn độn những mảnh ghép định mệnh gắn kết cuộc đời cô và anh, rất tự nhiên mang họ đến với nhau. Nhưng sự thật đã chứng minh, hai người là hai mảnh ghép không hề ăn khớp, vậy nên trò chơi kết thúc, bức tranh không thể hoàn thành.

Từ lúc bắt đầu, cả hai đều trải qua những mơ hồ của yêu thương, ấm áp nhưng mỗi khi nỗi đau lấp loáng trong tim, cô và anh lại không cách nào khống chế, mặc cho nó dần dần ăn mòn tâm hồn. Dù trước đó tình yêu có đẹp đến đâu thì những thương tổn vẫn mãi mãi in hằn, bất kì thứ gì cũng không thể xóa được dấu vết ấy.

Người ta nói, để yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc nhưng muốn quên ai đó phải dùng đến cả đời. Vân Linh không muốn quên anh và với tính cách của Hàn Phong, anh cũng không bao giờ để cô quên đi mình.

Nếu bắt đầu là ý trời thì kết thúc, hãy để họ tự quyết định lấy, bức tranh dở dang kia, anh và cô sẽ cùng hoàn thành.

Trong đêm tối, ánh mắt cương nghị chợt vụt sáng, sáng hơn cả vì tinh tú trên bầu trời.

-Ngay từ đầu em đã là của anh, xứng hay không không do em quyết định!

Nhận thấy người nào đó lại giở giọng bá đạo, Vân Linh càng thêm ấm ức, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh.

-Anh…..

Ngay lúc hai người đang giằng co, cửa phòng đột nhiên bật mở, thân người mảnh mai có chút dè dặt bước vào.

Nhìn thấy người kia, ánh mắt đen láy lạnh băng, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.

-Ai cho cô vào đây. Cút ngay!

Vân Linh bị anh dọa cho ngẩn người, cơn tức giận đột ngột bay biến, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Cô gái mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt cố gắng kiềm chế con tim đang không ngừng run rẩy của mình.

-Tôi…tôi biết mình không có tư cách gì để gặp hai người nhưng xin anh....cho tôi nói vài lời với Vân Linh, tôi không muốn cả đời này phải sống trong ân hận.

Nghe nhắc đến tên mình, Vân Linh cuối cùng cũng có phản ứng. Nhưng giọng nói xa lạ kia khiến cô sợ hãi, một thanh âm rùng rợn khẽ thoáng qua trong đầu như nhát dao cứa mạnh vào tim cô.

-Áaaaa, không! Cô là cô gái đó….không đừng đến gần, đừng chạm vào tôi!

Vân Linh đột nhiên trở nên kích động, vẻ mặt kinh sợ của cô khiến Hàn Phong đau lòng còn cô gái kia khi chứng kiến cảnh tượng này dường như đã chết lặng.

Mắt Hàn Phong đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn quát.

-Lâm Ngọc Chi, cô muốn chết ? Được thôi!

Nói rồi anh nhanh như chớp cầm lấy khẩu súng luôn đặt ở đầu giường, chỉa thẳng vào Ngọc Chi.

Đối diện với họng súng đen ngòm, nước mắt Ngọc Chi giàn giụa nhưng nghĩ đến người thân duy nhất của mình cô lại ngẩng đầu, thành khẩn nhìn vào đôi mắt đen tràn ngập sự chết chóc .

-Bước vào đây, tôi không nghĩ còn có thể sống mà trở ra. Nhưng hai người phải nghe tôi nói, Vân Linh thật ra không sao, lúc Diệp Đông Dương định cưỡng bức cô ấy tôi đã tới kịp, tôi đánh ngất hắn ta rồi cứu Vân Linh đi. Những việc tôi đã làm, tôi không mong được tha thứ nhưng mà….Đình Hàn Phong, Lâm Khắc Minh ông ấy vô tội, cả nhà tôi đều đã đền tội, xin anh niệm tình tôi cứu Vân Linh mà tha cho ông ấy…tôi chết cũng có thể nhắm mắt.

Lời nói của Ngọc Chi phút chốc làm Vân Linh từ trạng thái kích động chuyển sang bất động, nhiều giọng nói khác nhau vang lên bên tai tạo thành thứ tạp âm khiến cô hỗn loạn, hoàn toàn không hình dung được mọi chuyện đã và đang xảy ra.

Nhưng mà, cô ta nói cô không sao, người đàn ông ghê tởm kia chưa hề chạm vào cô, cả người Vân Linh đột nhiên nhẹ phao, tảng đá đau thương kia rốt cuộc cũng không còn đè nặng trái tim nhỏ bé này nữa rồi.

Trái với tâm trạng của Vân Linh, vẻ mặt Hàn Phong vẫn không hề biến đổi. Dường như chuyện mà Lâm Ngọc Chi vừa nói ra không liên quan gì đến anh, cô ta có nói hay không cũng chẳng sao.

-“Niệm tình” , hai từ này cô có quyền nói ra sao, hử ? Cô sống đến bây giờ không phải là quá “niệm tình” rồi ư ?

Câu hỏi của Hàn Phong làm Ngọc Chi hoang mang, cô mập mờ hiểu được điều gì đó. Một dòng ấm áp chảy qua tim, nụ cười khổ sở ẩn chứa sự hạnh phúc khó tả.

Đúng lúc này, Jonh và Ken bước vào. Hai người đã đứng ngoài cửa rất lâu, từ lúc Hàn Phong và Vân Linh bắt đầu giằng co. Hơn ai hết họ mong muốn anh và cô sẽ được hạnh phúc, thoát khỏi bộ dạng tự hành hạ bản thân như hiện tại.

Theo Hàn Phong đã lâu, đây là lần đầu tiên Jonh và Ken thấy anh bất lực, hoàn toàn chịu khuất phục bởi một cô gái mà chính xác hơn là những “khúc mắc ngốc nghếch” trong lòng cô.

Người ngoài như bọn họ dễ dàng nhận ra Hàn Phong chẳng quan tâm việc Vân Linh còn trong sạch hay không. Điều làm anh lo lắng là thái độ tuyệt vọng và lẩn tránh của cô, cả khi Ngọc Chi nói ra tất cả, nếu là bọn họ có lẽ đã vui đến phát khóc rồi cảm kích cô ta nhưng anh lại lấy súng chỉa vào đầu người ta.

Lần thứ n Jonh và Ken cảm thán, không biết nên cảm phục tình yêu của anh hay kinh hãi bản chất Gió Lạnh trong anh đây!

Xua đi vài dấu chấm than trong đầu, Ken lên tiếng.

-Thật ra phán quyết hôm đó không định thực hiện, chỉ là tình cờ ba cô bị phát hiện rửa tiền cho xã hội đen nên cảnh sát mới tống ông ta vào tù, những chuyện sau đó chúng tôi cũng chẳng phí thời gian mà nhúng tay vào. Không nghĩ đến cô sợ hãi đi “đầu quân” cho Rose, lại cùng Diệp Khanh bày mưu tính kế hại Vân Linh.

Ấy chết! Lời vừa nói ra làm Ken muốn cắn lưỡi, hình như lại nói những gì không nên nói rồi. Con ngươi phía sau cặp kính liên tục đảo về phía Hàn Phong, cứ tưởng yên ổn thoát nạn không ngờ ai đó lại đen mặt, âm trầm lên tiếng.

-Vừa nói gì ?

Mồ hôi Ken đổ ròng, khóe mắt giật giật. Giọng nói hiện tại có phần thấp hơn so với ban nãy.

-A, thật xin lỗi Tổng giám đốc. Tôi nói nhiều quá lại dọa Vân Linh của cậu sợ rồi!

Ken và Jonh đứng gần cánh cửa, Hàn Phong vẫn ôm chặt Vân Linh trên giường, một tay lạnh lùng giơ súng hướng về phía Ngọc Chi. Mọi cử động không có gì thay đổi ngoài việc lời nói gây chấn động vẫn tiếp tục vang lên.

-Không được gọi Vân Linh, gọi là cô Hạ nhưng mà….. “Vân Linh của cậu”, nghe rất được!

Cái gì gọi là “nghe rất được” nhỉ ? Ken sớm hóa đá, cứ tưởng Hàn Phong đang giận dữ về việc cho Vân Linh biết quá nhiều, cả vụ Diệp Khanh vì lo rằng cô ấy không thể chấp nhận nhưng dường như anh đã lo lắng xa xôi, Gió Lạnh đang yêu cầu anh dùng kính ngữ với cô gái của cậu ta.

Nhìn mặt Ken viết rõ dòng chữ “Hàn Phong bá đạo”, Jonh nhịn cười đến xanh mặt nhưng anh không dại dột phá hoại bầu không khí ngập mùi chết chóc này.

Vân Linh trước đó lờ mờ đoán ra đôi phần, dường như chuyện này tất cả mọi người đều biết, trừ cô. Cả cô gái tên Lâm Ngọc Chi và chàng trai vừa rồi, cô không biết ai trong họ nhưng cả hai đều gọi tên cô.

Vì quá kích động, Vân Linh quên mất một việc, tư thế của cô và Hàn Phong đang rất thân mật, dù thời gian qua cô đã quen với những hành động này của anh nhưng lúc đó chỉ có hai người, còn bây giờ người khác có lẽ đang nhìn chằm chằm vào họ.Nghĩ đến đây, Vân Linh ngượng ngùng đỏ mặt.

Thật không may đôi mắt đen láy kia chưa lúc nào rời khỏi thân người bé nhỏ trong vòng tay, cánh môi gợi cảm cong lên, Hàn Phong nở nụ cười hết sức ma mị.

-Cuối cùng cũng chờ được biểu hiện này của em, thật thỏa mãn.

Thanh âm cuối cùng trầm khàn êm ái nhưng hai từ “thỏa mãn” vang trên đỉnh đầu Vân Linh lại vô cùng chói tai, lập tức độ đỏ trên mặt cô vượt mức báo động, ánh mắt dần xuất hiện những tia bối rối.

Jonh và Ken nhìn nhau bằng cặp mắt mờ ám, Ngọc Chi gượng gạo cười khổ.

Cho dù cô khóc lóc cầu xin, đáng thương đến cỡ nào, Hàn Phong ngoài thái độ chán ghét vẫn là muốn cô chết, vậy mà Vân Linh chỉ mới đỏ mặt anh lại hạnh phúc đến thế kia.

Giờ phút này, cô ước từ họng súng lạnh lẽo kia bay ra một phát đạn, ghim chặt vào con tim đang không ngừng giãy giụa vì đau đớn của mình.

Cố nhích người ra khỏi Hàn Phong nhưng một lần nữa anh lại siết chặt hơn khiến Vân Linh ngã nhào vào vòm ngực thoang thoảng vị cỏ May mà cô luôn yêu thích. Mặt méo xệ, cô đành ngồi yên làm kẻ thức thời, miệng lẩm bẩm “chịu thua anh vậy”.

Những sợ hãi, khổ đau nhanh chóng tan biến. Vân Linh nhận ra, cô càng cự tuyệt, lẩn tránh mọi chuyện sẽ càng thương tổn anh và bản thân mình. Mọi chuyện qua đi, xem như một thứ gia vị làm tình yêu của họ thêm phong phú, nồng đậm hơn.

Sau mỗi giọt nước mắt là đắng cay, chua chát và đằng sau đắng cay, chua chát là hạnh phúc, ngọt ngào.

Tâm tình tốt hẳn lên, Vân Linh vui vẻ nói.

-Mọi người thể ra ngoài không, tôi…. thấy hơi buồn ngủ.

Lại quay sang Hàn Phong, vươn tay ôm lấy cánh tay kia của anh không chút ngượng ngùng.

-Tất cả kết thúc rồi, chuyện gì nên cho qua thì cũng đừng cố chấp nữa.

Cô cố ý muốn anh tha cho Ngọc Chi. Dù trước đây cô ta từng rắp tâm hại mình nhưng xem ra cuối cùng cũng chịu quay đầu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, điều này cô đã được học qua. Vả lại, Hàn Phong trước kia chưa từng có ý giết cô ta, giờ đây không thể vì cô mà anh phải làm việc tàn nhẫn như thế được.

Hàn Phong hiểu ý cô, nhẹ nhàng buông súng, một tay ôm cô, tay cầm súng khi nãy giờ nắm chặt tay Vân Linh, giọng nói trầm trầm không thanh sắc nhưng nghe kĩ lại có chút thất vọng.

-Em cảm kích vì cô ta nói ra sự thật kia sao ? Vân Linh, em quan trọng việc này hơn cả tình yêu của anh ?

Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cùng nụ cười chua chát của anh qua giọng nói, điều này khiến Vân Linh không khỏi đau lòng.

-Hàn Phong, nếu cô ấy nói sớm hơn một chút, lúc em đau khổ vì nghĩ mình không còn trong sạch thì em sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng vì anh, anh nói em xứng đáng với anh, nói ngay từ đầu em là của anh nên dù em có đau khổ đến mấy, lẩn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi anh. Từ lúc đó em nhận ra, việc này không đáng để em bận tâm nữa. Đến khi nào tình yêu của em bị vấy bẩn, em sẽ tự động rời xa anh những thứ khác có thế nào, thật sự không quan trọng.

Hàn Phong bị lời nói của Vân Linh làm cho cảm động, ngay tức khắc anh cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn vô cùng ngọt ngào, hai chiếc lưỡi mang hương thơm quen thuộc quẩn quanh chơi trò trốn tìm, rong đuổi nhau. Như thể không gian này chỉ có hai người họ, cô và anh lại chìm đắm bởi cánh môi mềm mại gây say của đối phương.

Tay Vân Linh chạm vào mặt Hàn Phong, nó không lạnh như giọng nói của anh mà vô cùng ấm áp, tay cô chuyển từ hai má đến chiếc mũi, khẽ vuốt ve. Mũi anh thật thẳng, lại thon dài, cánh mũi phập phồng phả ra hương cỏ May quyến rũ. Những ngón tay bé nhỏ không yên phận tìm đến mắt anh, chạm vào hàng mi thật dài. Vân Linh đã tưởng tượng trong đầu đôi mắt của anh, nó hẳn là rất đẹp, là màu đen lạnh lẽo hay màu nâu ấm áp, cũng có thể là màu xanh dịu dàng.

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, day dưa. Hàn Phong cắn nhẹ vào môi dưới của Vân Linh, môi anh chu du đến đôi má đang ửng hồng khiến hành động “quấy rối” của cô bị đình chỉ.

Hàn Phong khẽ cười.

-Sờ đủ chưa?

Lần này rút kinh nghiệm, giấu đi vẻ mặt ngượng ngùng Vân Linh cười tít cả mắt.

-Ừm, đủ rồi. Em cũng rất thỏa mãn!

Rầm. Jonh và Ken ngã nhào, đây có thể gọi là nồi nào úp vung nấy không nhỉ ? Đúng là Gió Lạnh, biến một cô bé ngây thơ vừa nãy còn đỏ mặt thẹn thùng thành ra thái độ trắng trợn như thế này. Thật quá kính phục!

Khó khăn bò từ đất lên, Jonh ý tứ lên tiếng.

-À….cũng trễ rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa, Chỉ huy tạm biệt!

Vừa nói anh vừa ra dấu với anh bạn còn chưa chỉnh đốn lại tinh thần bên cạnh. Ken có vẻ đã hiểu chuyện, run run bước phía sau Jonh.

Đến cửa, anh đột ngột dừng chân, đẩy đẩy gọng kính nghiêm túc nhìn Hàn Phong.

-Bác sĩ nói sức khỏe hai người cũng đã ổn định, vận động một chút có lẽ không sao!

Cửa đóng lại ngay sau đó, Jonh và Ken ngã nghiêng cười, áp tai lên cửa nghe ngóng.

Tiếng ho khan của Hàn Phong văng vẳng vọng ra một lần nữa làm họ cười đến méo mó, ánh mắt vô tình sượt qua nhau. Cả hai lại bật cười kiểu tìm thấy đồng đội.

-A haha…..chúng ta cũng thật thỏa mãn.

Sau bao nhiêu năm bị “hành hạ”, “bốc lột” cuối cùng họ cũng tìm được cơ hội làm Gió Lạnh phải chịu đựng thế kia.

-Khụ…khụ..

Hàn Phong bị hai chữ “vận động” của Ken làm cho luống cuống. Anh thừa biết hai người họ đang ở phía sau cánh cửa cười đến ngất đi. Hừ, để xem sau này anh trừng trị bọn họ thế nào.

Hai người kia đi rồi, Ngọc Chi vẫn đứng đó. Chân cô đột nhiên cứng đờ, mọi giác quan gần như tê liệt.

Thấy vật thể cản trở kia còn chưa đi, Hàn Phong thấp giọng.

-Sao ? Còn gì muốn nói!

Ngữ điệu vô cảm cùng chán ghét của anh dội vào thân thể lạnh lẽo của Ngọc Chi như một bàn tay ma lực đẩy cô đi thật xa. Không biết mình bước đến cửa như thế nào, Ngọc Chi giật mình quay đầu. Tránh đi ánh mắt u ám của Hàn Phong, cô chân thành nói.

-Vân Linh cám ơn cô, rốt cuộc tôi cũng hiểu tạo sao anh ấy yêu cô như vậy!

Ngọc Chi từng vô cùng ganh tị với gương mặt thánh thiện kia, dù khóc hay cười đều làm người khác cảm thấy cô ấy là thiên sứ. Cô nghĩ Hàn Phong yêu vẻ xinh đẹp kia, bị nét trong sáng đáng ghét đó làm cho mê muội. Nhưng giờ cô đã hiểu, Vân Linh không hề hoàn mỹ, cũng chẳng phải đẹp như tranh, thứ ánh sáng bao quanh cô ấy, điều khiến mọi người yêu mến cô chính là tấm lòng, là tâm hồn thuần khiết của mình.

Cánh cửa khép lại, bóng dáng yếu ớt khuất dần.

Trong đêm đen, vài vệt sáng lấp lánh. Đó là ánh sao, là những đôi mắt hay nụ cười rạng ngời hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play