Nụ cười trong sáng như ánh mai, đôi mắt long lanh tia thuần khiết… tất cả phút chốc hóa thành bọt biển rồi vỡ tan.
Bờ vai gầy gò run lên bần bật, bàn tay lạnh toát nắm chặt, tiếng rít từ kẽ răng vang lên chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng.
Cảnh tượng kinh hoàng kia một lần nữa tái hiện trước mắt Nhã Nhi, sự
kháng cự và những lời cầu xin của Vân Linh như xé nát tim cô, rút cạn
dòng chất lỏng đỏ tươi đang chảy trong huyết quản.
Đối diện với cặp mắt run sợ của Diệp Đông Dương, gương mặt nhợt nhạt của Nhã Nhi sót lại duy nhất một biểu cảm, đó là “căm hận”.
-Cao Nhã Nhi tôi xưa nay sợ nhất là máu, nhưng hôm nay dù có uống hết
máu trên người ông, moi hết ruột gan ông ra cũng chưa hả dạ….
Nhã Nhi ngày càng kích động, một tay nắm chặt áo Diệp Đông Dương, một
tay siết chặt cổ ông ta. Giờ phút này cô không còn đủ lí trí để kiểm
soát hành động của mình, chỉ muốn kết liễu kẻ đồi bại trước mặt.
Hai tay Diệp Đông Dương bị trói chặt, cố sức phản kháng nhưng bất lực. Trong nhịp thở ngắt quãng, ông ta lớn tiếng kêu gào.
-Tha cho tôi….xin hãy tha cho tôi, là Diệp Khanh, cô ta bảo tôi cưỡng
bức Hạ Vân Linh, tôi không cố ý, tất cả đều do cô ta ép buộc tôi….tôi…
Trước lời ngụy biện vô cùng đê tiện của người đàn ông, cơn giận dữ của Nhã Nhi càng dâng cao.
-Đến nước này rồi mà ông còn đổ lỗi cho người khác, ông tưởng tôi không
nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của ông khi nhìn Vân Linh sao ?
Mọi người sửng sờ nhìn vào người đàn ông vừa bị Ken vạch tội, khuôn mặt họ tối lại, tia chết chóc hiện lên qua từng ánh mắt.
Mặc kệ những tội lỗi trong quá khứ, mặc kệ những ân oán của ông ta với
Rose, chỉ với việc làm hiện tại, cái tên Diệp Đông Dương có thể biến mất mãi mãi trên thế gian.
Rain như tượng đá cứng đờ, anh nhìn bộ dạng phẫn nộ của Nhã Nhi rồi
quay sang người đàn ông đang không ngừng van xin tha thứ kia, lòng cuồn
cuộn từng đợt sóng.
Ken và Jonh giận dữ đến gần Diệp Đông Dương, cả hai không do dự lao vào đánh người.
Chẳng buồn giữ lấy hình tượng nho nhã, tri thức hằng ngày, Ken hung hăng đấm vào gương mặt gian xảo của ông ta, vết bầm đỏ tứa máu trông ngày
càng thuận mắt.
Người điềm đạm như Ken đã ra tay thế kia thì anh chàng Jonh nóng nảy
nhất trong tổ chức khỏi phải nói đến. Kéo cà vạt chỉnh chu ra khỏi cổ,
nhẹ nhàng vòng nó qua cổ Diệp Đông Dương, đôi mắt xanh cong lên vẻ chán
ghét.
-Khốn kiếp! Mày không phải là người, chuyện như thế mà cũng làm!
Nói rồi anh dùng lực thật mạnh siết chặt.
Bị đánh đập, hành hạ liên tục từ nhiều phía, thân thể già yếu hoàn toàn bất động.
Diệp Đông Dương thở thoi thóp, vẻ mặt đờ đẫn, tình cảnh hiện tại của ông ta và Diệp Khanh không khác nhau là mấy.
Đó là tàn cục của những kẻ “lầm đường”.
Nhã Nhi mệt mỏi ngồi bệt trên sàn, nền đá lạnh lẽo khiến chân cô tê cóng.
Tách…tách…từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, khung cảnh trước mắt mờ dần, mi mắt nặng nề muốn sụp xuống.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này ? Dù có đánh đập hay giết chết
hai kẻ xấu xa kia, Vân Linh của cô cũng không thể trở lại, mãi mãi cũng
không quay lại….
Nhã Nhi bắt đầu lảm nhảm như kẻ mê sản, ánh mắt vô định tìm kiếm thứ gì đó trong khoảng không trước mặt.
-Hạ Vân Linh, cậu ở đâu ? Quay lại đi…trở lại làm gia đình của tớ…
-Hức…hức…Vân Linh đáng ghét, tớ và Rain sẽ không cãi nhau nữa, đừng giận tớ….mau mau quay lại đi….
Rain đưa tay lau đi dòng nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, xót xa ôm Nhã Nhi vào lòng.
-Yên tâm, dù có đổi cả mạng sống để mang Vân Linh về bên chúng ta, anh cũng sẽ làm.