Buông những thứ không thuộc về mình để nắm chặt những thứ là của mình, thời gian không là thước đo để đong
đếm nỗi đau mà là giới hạn cho một cuộc tìm kiếm. Tìm kiếm những yêu
thương định sẵn là của mình.
Chiếc lá cuối cùng yếu ớt lượn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Cái lạnh lặng lẽ đổ về, vài bông tuyết phủ trên mặt đường, lốm đốm vệt
trắng xóa.Vòng tuần hoàn nhàm chán của tự nhiên cứ thế quay đều đều. Bắt đầu một mùa đông đầy lạnh lẽo.
Dưới chiếc kính dày cộm, đôi mắt sắc lẻm ánh lên tia nhìn có thể chọc thủng cả tầng tuyết đang phủ kín.
-Kate nhanh nhẹn đấy chứ! Nhưng tốt hơn hết, chúng nên xem mình đang đối đầu với ai.
Đảo đảo thứ chất lỏng sánh đỏ trong ly thủy tinh, cô gái đưa lên miệng.
Vị đắng chát xộc vào khứu giác, men rựu tỏa ra khuấy động cái lạnh cắt
da của thời tiết.
Khóe môi đọng lại vài giọt rựu nhếch lên, những ngón tay thon dài chậm
rãi quệt lấy. Mỗi một hành động của con người này đều toát lên mùi vị
của sự nguy hiểm, như loài hồ ly ủy mị nhưng vô cùng tà ác.
Vài tên cao to đồng nhất trong bộ quần áo đỏ thẩm, trên ngực có cài một
đóa hồng. Chúng im lặng theo dõi từng cử chỉ của kẻ cầm đầu, trong lòng
không khỏi kinh hãi những mệnh lệnh sắp phải thực hiện.
Cô gái rời khỏi chiếc ghế xoay, nhẹ nhàng tiến về nhóm người đang đứng
cứng nhắc như quân đội kia. Khẽ chạm ngón tay vừa lau rựu trên khóe
miệng vào đôi môi thô ráp của kẻ đối diện, cảm nhận cơ thể đang run lên
của hắn ta, cô gái cười hài lòng. Nhưng nụ cười ấy mau chóng lại vụt
tắt ,để lại khối rét buốt rợn người.
-Ngọt chứ ? Haha…Máu của con nhỏ mù đó chắc chắn phải ngọt hơn thế này!
Mau chóng thực hiện công việc của các người đi, ta muốn thưởng thức
hương vị tuyệt vời đó!
Nếu có thêm một đàn dơi và những chiếc răng nanh, khung cảnh trước mắt
hoàn toàn có thể bị lầm tưởng với một lâu đài của Vampire. Sự khát máu
và tàn độc của “cô gái bí ẩn” chắc chắn là mối hiểm họa khôn lường đối
với Gió lạnh.
*************
Trên con đường vắng người quen thuộc, thân ảnh nhỏ nhắn đang cố thu mình vào chiếc áo len rộng thùng thình, chiếc khăn choàng quấn chặt cổ che
gần nửa khuôn mặt.
Bước từng bước chậm chạp về phía trước, Vân Linh đang phồng má tức giận. Cọ cọ chiếc mũi đang đỏ lên vào lớp vải bông ấm áp, cô hậm hực siết
chặt đôi tay đã được bao kín dưới lớp găng tay dày cộm.
Rain đúng là đáng ghét, anh dám giở trò lừa gạt khiến cô vội vàng chạy
đến Richard. Đã thế còn ngốc nghếch khóc trước mặt Hàn Phong.AAA…thật là tức chết cô mà!
Thế nên sáng nay, sau cả đêm phát hỏa, cô gái nhỏ quyết định phải “tính
sổ” với kẻ lừa đảo kia. Nhưng kết quả là trình độ của cô còn quá thấp,
so với con Cáo già dặn, mưu mô ấy Vân Linh đương nhiên thảm hại.
Rain dùng chất giọng hờn trách phản kháng lại những “cáo buộc” của cô em gái: “ Thật quá đáng! Anh đã hy sinh hết thảy mười tám cô bạn gái vì
tên Hàn Phong phá hoại đó, em còn trách anh lừa gạt…Huhu.Các người cứ lo cho hạnh phúc cá nhân thôi, có ai nghĩ cho “thân già” này đâu chứ, đúng là làm anh thật khó mà!”
Do vậy, sau khi khôi phục lại tinh thần bị đả kích, Vân Linh chấp nhận thua cuộc, mang khuôn mặt hết sức méo mó rời khỏi nhà.
Trời vào đông , từng cơn gió rét buốt kéo về, xượt qua da như lưỡi dao
sắc bén, khô rát. Cô gái nhỏ vì giận dỗi mà vác chiếc ba lô to kềnh,
nhắm thẳng hướng đến Học viện.
Đôi chân Vân Linh bắt đầu tê cứng, cô dừng lại, khom người chống tay xuống gối, thở hổn hển.
Có tiếng bước chân hướng về phía cô, rất nhẹ nhàng nhưng có thể dễ dàng
nghe thấy. Còn khoảng ba bước chân từ vị trí phát ra tiếng động đến chỗ Vân Linh, người kia đột nhiên dừng bước.
Đôi tai nhạy bén cảm nhận được hơi thở nặng nề của đối phương, nhịp đập
thình thịch vang lên rất bất ổn. Giọng nói ấm áp mà cô vô tình quên lãng trong khoảng thời gian vừa qua, đột ngột tìm về khiến Vân Linh sửng
người.
-“Vợ bé nhỏ”!
Không biết từ khi nào khóe mắt cô đã cay xè, bộ não trì trệ níu kéo cái quá khứ bị chính cô nhẫn tâm khuất lấp.
-Vợ bé nhỏ ! Rain ăn hiếp anh, anh ấy bảo không cho em chơi với anh.
-Bảo Bảo ngoan ! Em sẽ về mách mẹ, để mẹ đánh đòn Rain . Hì hì Khi đó chúng ta lại được chơi với nhau.
-Vợ yêu à ! Anh rất nhớ em
-Vợ bé nhỏ, anh xin lỗi ! Bảo Bảo xin lỗi vì không ở cạnh em, không thể
giữ được đôi mắt sáng trong này. Anh ước người không nhìn thấy là anh,
là anh……
Thấy Vân Linh ngây người, Thiên Bảo lay lay vai cô.
-Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện một chút nhé! Muốn gặp em thật khó khăn.
Trong giọng nói nửa đùa, nửa thật ấy, không biết bao nỗi đau đã cô đọng, tràn ngập dáng vẻ đáng thương của anh. Vân Linh biết điều đó, ngay cả
khi không thấy được khuôn mặt nhợt nhạt của Thiên Bảo, cô vẫn cảm nhận
rất rõ những gì anh cất giấu sau giọng nói.
Cô khẽ cúi đầu, che đi những rối bời trong đôi mắt.
-Ừm…
Tiếng nhạc du dương vang lên khiến không khí bớt đi phần nào lạnh lẽo.
Khuấy khuấy cà phê trong tách, Thiên Bảo đưa mắt nhìn về Vân Linh.
Có lẽ cô chưa bao giờ thay đổi, dù ông trời có ganh tị cướp đi đôi mắt
sáng lấp lánh của cô, nhưng vẻ thánh thiện, thuần khiết đến động lòng
này chưa bao giờ mất đi. Mãi mãi tồn tại, ghim chặt vào tim anh những
cơn đau không thể xoa dịu.
-Vợ bé nhỏ…à không, Vân Linh ! Em còn nhớ lúc chúng ta chia tay ở sân
bay chứ? Anh đã khóc lóc bảo rằng sau này em nhất định phải là Vợ
anh…Anh đúng là trẻ con lắm phải không?
Vân Linh siết chặt ly cà phê sữa nóng, như tìm kiếm một sức mạnh bé nhỏ
nào đó sưởi ấm tâm hồn đang buốt giá của chính mình, gượng gạo nở nụ
cười thật tươi.
-Hì…Anh lúc ấy trông ngố chết được, cũng may mà Rain quên lời nói đùa ấy, bằng không anh ấy sẽ trêu anh đến mức thật thảm hại!
Đôi bàn tay bé nhỏ bỗng nhiên bị đôi bàn tay to lớn của Thiên Bảo nắm
chặt, hơi ấm tỏa ra từ anh khiến Vân Linh không cách nào rút lại.
-Vân Linh, những lời nói ấy là thật! Anh không nói đùa.
-Thiên Bảo à, em….
-Suốt mười năm nay anh chưa lúc nào quên được em, anh cố gắng làm theo
tất cả những yêu cầu của mẹ chỉ chờ ngày được trở lại đây, anh sẽ cưới
em làm vợ. Nhưng có lẽ, anh không trở về sẽ tốt hơn.
Vân Linh cắn chặt môi, viền mắt bắt đầu đỏ hoe.
-Thiên Bảo, em xinh lỗi. Em rất quý anh, thực sự rất quý anh. Nhưng em
chỉ xem anh là anh trai, em không nghĩ anh có thể vì em mà làm nhiều
việc như vậy…em xin lỗi.
Thiên Bảo dịu dàng lau đi những giọt nước nóng hổi trên má Vân Linh,
lòng anh rất đau, trái tim vốn dĩ rạn nứt một lần nữa vỡ tan.
-Đừng khóc! Vân Linh ,anh xin em đừng khóc…Yêu em, Dương Thiên Bảo chưa
bao giờ hối hận. Mãi mãi không hối hận. Lúc nhìn Đình Hàn Phong mang em đi, anh chỉ muốn giết chết anh ta. Nhưng sau đó anh lại càng muốn giết
chính mình , anh đã không thể bảo vệ được em .
-Anh nghĩ mình phải từ bỏ, anh chấp nhận buông tay. Nhưng có một người
đã mắng anh ngốc. Cô ấy nói, nếu anh từ bỏ mối tình mười năm của mình
như thế thì anh sẽ được liệt vào danh sách “Những kẻ ngốc nhất thế
giới”.
Ánh mắt nâu đau đớn gợn lên tia ấm áp, anh nhớ đến dáng vẻ tức giận của Đan Đan, “mối phiền phức” đáng yêu mà anh vướng phải.
-Vì một cô gái mà bi lụy rồi tìm đến cái chết không phải ngốc mà là
“đại ngốc”! Tôi nói cho anh biết, nếu anh từ bỏ mối tình mười năm của
mình như thế thì Dương Thiên Bảo sẽ được liệt vào danh sách “Những kẻ
ngốc nhất thế giới”.
Vân Linh bật cười, khuôn mặt đầy nước mắt nở nụ cười méo xệ.
-Cô gái này thật thú vị! Em rất muốn gặp cô ấy…Nhưng mà Thiên Bảo, anh
nên quên em đi, em không thể cho anh thứ tình cảm mà anh muốn. Bởi vì,
vì em….
-Vì em yêu anh ta…Là vì Đình Hàn Phong!
Thiên Bảo cười nhạt, người con trai lạnh lùng, ngang tàn kia làm sao có
thể khiến cho Vân Linh yêu như thế. Nhưng sự thật rõ ràng đã khẳng định
với anh, anh ta hoàn toàn có thể.
-Đem tình yêu của mình trao cho tình địch, ý kiến này không tồi nhỉ?
Câu nói bất ngờ làm Vân Linh ngẩng người. Anh có biết, không phải chỉ
mình anh mà ngay cả cô cũng đau đớn không kém. Nếu anh mất đi một tình
cảm mờ mịt thời hạn mười năm thì cô có lẽ cả đời phải mất đi một người
bạn, người anh trai mà mình luôn yêu thương, kính trọng.
Nếu so về mặt tổn thất, cả hai đều thiệt hại to lớn. Vì thế cô không
muốn thẳng thừng từ chối anh, cô lo sợ rồi đây anh sẽ xem mình như người xa lạ, nỗi mất mát này không gì có thể bù đắp.
Nhận thấy nét lo lắng của Vân Linh, Thiên Bảo nở nụ cười hiền lành.
-“Đúng là tôi chẳng biết gì cả. Nhưng anh thử đem cái tình yêu đơn
phương suốt mười năm kia trao cho tình địch, người thực sự làm cô ấy
hạnh phúc thì anh đâu phải là kẻ thất bại, chỉ là nhờ vả kẻ khác tiếp
tục tình yêu đó thôi!”….Người ấy đã nói như thế, em nghĩ xem, anh có nên làm theo không?
Không hiểu vì sao từng câu nói của Đan Đan cứ dần choáng lấy tâm trí của Thiên Bảo, chúng buộc anh suy nghĩ, luẩn quẩn cả hình ảnh cô gái tinh
nghịch với mái đầu ngắn củn.
Nghe những lời nói này, Vân Linh cảm thấy nhẹ nhõm, đây mới là Bảo Bảo
của cô, người luôn dùng thái độ nửa thật nửa đùa thách thức, đối mặt với mọi khó khăn, cản trở.
-Anh có vẻ rất quan tâm đên cô gái này nhỉ ? Thiên Bảo, dù thế nào em
vẫn luôn xem anh là người anh trai mà em yêu thương nhất, mãi mãi là
thế!
Thiên Bảo buông tay Vân Linh, khẽ cốc vào trán cô một cái rõ đau.
-Ừ, em gái xấu xa!
Cả hai phì cười, nụ cười mang tất cả những thanh thản, yêu thương và hạnh phúc, vỡ òa những ấm áp khó tả.
Rốt cuộc thời gian mười năm thật sự dài cho những đau khổ, nhớ nhung
nhưng lại rất ngắn ngủi kết thúc một tình yêu đơn phương, thầm lặng.
Ở những tầm nhìn khác nhau, màu sắc trước mắt chắc chắn sẽ khác nhau.
Không phải buông tay là mất tất cả, cũng không phải siết chặt tay là giữ được mọi thứ.
Buông những thứ không thuộc về mình để nắm chặt những thứ là của mình,
thời gian không là thước đo để đong đếm nỗi đau mà là giới hạn cho một
cuộc tìm kiếm. Tìm kiếm những yêu thương định sẵn là của mình.
Bên ngoài quán cà phê ấm cúng kia, bóng đen đang co ro dưới cái lạnh,
tay không ngừng điều khiển máy ảnh, ghi lại những góc độ thân mật nhất
của đôi trai gái bên trong bức tường kính trong suốt.
Khuôn mặt giảo hoạt thích thú khi chàng trai khom người hôn lên trán cô
gái và tách….một bức ảnh đẹp được chụp rất sắc nét và chân thật.
Đóa hoa hồng cài trên ngực áo bị tuyết phủ trắng xóa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT