Chẳng cần biết anh ấy thế nào, dù Hàn Phong có xấu xí, dù vẻ ngoài có khó coi đến thế nào mình vẫn yêu anh ấy…đó là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nắm giữ trái tim mình!



Sớm. Nắng hòa vào gió, vi vu qua từng ô cửa, hắt những tia sáng trong veo lên hàng mi dài đang rũ xuống.

Mùi sữa nóng thơm lừng cùng hương vị ngọt ngào của chiếc bánh mì bơ chẳng thể kéo được ai đó về với thực tại. Mái tóc xoăn buông thỏng xõa xuống bờ vai, mập mờ che đi đôi mắt ngập đầy những ưu buồn.

Rain nhẹ nhàng kéo ghế ngồi vào bàn ăn, yên lặng quan sát cô em gái có vẻ bất thường. Đúng một giờ, hai mươi lăm phút, ba giây Vân Linh duy trì trạng thái như hiện tại, bất động, thất thần.

Gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn hòng nhắc nhở ai đó chỉnh đốn lại thần thái nhưng kết quả không mấy khả quan, Vân Linh vẫn đờ ra như khúc gỗ. Thế nên lần thứ nhất Rain kiềm chế sự nóng giận, dịu giọng gọi:

-E hèm….Vân Linh à !

Câu trả lời là một khoảng lặng đến lạnh người. Có tiếng hít vào thật sâu, lần thứ hai kẻ làm anh cố gắng thức tỉnh em gái:

-Vân ….Linh !

Phía đối diện, cô gái ngồi thẳng người, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mặt. Rain mỉm cười hài lòng, em gái anh cuối cùng cũng chú ý tới anh rồi ư?

Nhưng sự thật lại đi rất xa so với thực tế. Cô gái nhỏ chẳng mảy may thay đổi xúc cảm, khuôn mặt vô hồn úp xuống mặt bàn, hai tay đặt lên mép váy,dáng vẻ như bị ai đó dày vò rất khổ sở.

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Rain đưa tay đập mạnh bàn, cánh môi lãng tử đay ngiến từng chữ một:

-HẠ …..VÂN….. LINH…..

Âm thanh có sức chấn động trong bán kính 20 mét gần đó, đả kích không nhỏ vào đôi tai nhỏ xinh của người đối diện. Vân Linh ngẩng mặt, nghiêng đầu chấp vấn Rain:

-Rain, anh lại bị cô nào bám đuôi thế ? Tâm trạng có vẻ rất không tốt nhỉ!

Cố trấn tĩnh bản thân, Rain kiên trì ngồi xuống một lần nữa, thư thả nâng tách cà phê lên môi.

-Em chắc là mình vẫn ổn chứ?

Câu hỏi quái gỡ của Rain làm Vân Linh có chút bối rối, không lẽ anh biết được cô đang lo lắng cho ai kia sao? Quả thật biểu hiện gần đây của cô rất dễ nhận ra, mà con Cáo như Rain thì càng khó che dấu. Nhưng không thể để anh biết cô đang bị nỗi nhớ dày vò, không thể để anh biết con tim sắt đá này cuối cùng cũng tan chảy.

-Em nghĩ mình bình thường hơn cả người đang nói chuyện với em đấy.

Giọng Vân Linh ngang ngang không biểu hiện một sắc thái nào,nhưng Rain chưa chịu dừng lại ở đó.

-Anh đã từng nói sẽ có người trói được em gái bướng bỉnh của anh? Hazz…Ngày đó cuối cùng cũng đến rồi!

Rain tỏ vẻ chán chường vô đối, những lời nói vừa rồi nghe qua khiến người khác có cảm giác anh thật sự mất mát.Nhưng nếu nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên kia thì mộng tưởng ấy hoàn toàn sụp đổ.

Đáng tiếc Vân Linh không hề nhìn thấy,nhưng người kia không phải ai khác mà là chính anh trai Cáo già của cô, thế nên Vân Linh rất nhanh chóng đề cao cảnh giác:

-Anh….anh có ý gì chứ?

Lại là tiếng thở dài thê lương , người đối diện tao nhã nhâm nhi từng ngụm cà phê, hờ hững buông ra những câu làm tim Vân Linh giật thót:

-Ngay từ lúc cậu ta xuất hiện, anh đoán chắc chắn là như vậy! Đình Hàn Phong thật tài giỏi!

Nhắc tới cái tên không-phải-người này, Rain cảm thấy có chút hứng khởi. Cậu ta không đơn giản có bộ óc thiên tài mà cách làm việc cũng rất đáng để người trên thương trường nhiều năm như anh phải vị nể, chẳng trách em gái anh thành ra như vậy.

Vài cơn gió lém lỉnh luồn qua khe cửa, rất khẽ mơn trớn khuôn má đang đỏ lên của Vân Linh.

-Làm…làm sao anh biết được?

Chuyện cô gặp Hàn Phong, chuyện hai người học cùng lớp, chuyện anh hôn cô, tỏ tình…..và cả nỗi nhớ vô hạn khi anh đột nhiên biến mất, trong lúc quá đau lòng cô đã kể hết với Nhã Nhi.

Vân Linh nhớ rất rõ biểu hiện của cô bạn lúc đó.

Sau khi im lặng một hồi lâu, Nhã Nhi lay lay người Vân Linh, giọng nói thều thào yếu ớt:

-Vân Linh à! Cậu đùa tớ đúng không…haha không vui chút nào? Chuyện này sao có thể chứ, hazz đúng là không thể nào đâu!

Mặt Vân Linh đã đen hơn lọ, cô hết sức nghiêm nghị:

-Cao Nhã Nhi….tất cả những gì tớ nói hoàn toàn là sự thật, cậu làm ơn nghiêm chỉnh chút đi !

Có tiếng thút thít đáng thương, tiếp sau đó Nhã Nhi lập tức thay đổi thái độ.

-Huuu….Hạ Vân Linh tớ hận cậu, tớ nguyền rủa cậu, Đình Hàn Phong là của chung….à không ,có lẽ không có cậu sẽ là của tớ mà…cậu đúng là không có nghĩa khí! Huuu.

Vân Linh nhíu mày, thái độ quá khích này là sao nhỉ?

-Nhã Nhi à…cậu cũng biết anh ấy hả? Không ngờ người bá đạo như thế cũng có kẻ thích!

Nhớ lại những cử chỉ, hành động “man rợ” của con người có hương vị cỏ may đó, Vân Linh không khỏi rùng mình.

-Tớ hỏi thật cậu, cậu không biết tí gì về cái tên Đình Hàn Phong sao? Cậu có biết anh ấy trông “kinh khủng” thế nào nào không?

Vân Linh mỉm cười, nụ cười ấm áp chưa từng có, đôi mắt to tròn như chiếc gương trong suốt, chân thật phản chiếu trái tim đang lỗi nhịp của cô.

-Chẳng cần biết anh ấy thế nào, dù Hàn Phong có xấu xí, dù vẻ ngoài có khó coi đến thế nào mình vẫn yêu anh ấy…đó là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nắm giữ trái tim mình!

Bàn tay lạnh toát, run run của Nhã Nhi khe khẽ đặt lên vai Vân Linh.

-Rất xin lỗi vì tưởng tượng sai lầm của cậu. Đình Hàn Phong là cái tên mà tất cả phụ nữ khao khát, Richard còn có cả Fanclub “Chết vì Gió Lạnh” nữa kìa! Anh ta không chỉ là thiên tài mà vẻ ngoài còn “khủng khiếp” tới mức khiến người khác chết ngạt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe đâu Đình Hàn Phong còn là Tổng Giám đốc đương nhiệm của Đình Khiêm đấy….Ôi, my love…hic.

Chấm dứt mối tình cảm vĩ đại của cô bạn là câu nói vô cùng “có lương tâm” của Vân Linh:

-Nhã Nhi, những gì cậu vừa nói khiến tớ không thể không bất an !

Thấy vẻ mặt khó coi của Vân Linh, Nhã Nhi thông minh đoán ra vấn đề:

-Cậu lo sợ anh ta quá hoàn hảo, sợ những gì anh ta đối với cậu không phải thật lòng hay sợ mọi người biết Đình Hàn Phong yêu cậu, họ sẽ xé cậu ra làm trăm mảnh.

Hàng mi cong cụp xuống, đáy mắt Vân Linh bắt đầu long lanh những cơn sóng bất thường.

-Nếu anh ấy thật sự yêu tớ, cho dù phải đối mặt với bất cứ sức ép nào tớ cũng sẽ không lùi bước, nhưng nếu tất cả chỉ là đùa giỡn, là cảm giác đơn phương từ phía tớ…tớ nghĩ mình sẽ không chịu được….Nhã Nhi à..tớ thật sự rất sợ.

Nhã Nhi đau lòng ôm lấy Vân Linh, thấp giọng an ủi:

-Mặc dù không muốn tim của Đình Hàn Phong bị cậu cướp nhưng mà theo những gì tớ và hội cuồng Gió Lạnh nghiên cứu, con người này nếu đã yêu ai chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để trân trọng người đó….

-Thật chứ?


-Có lẽ không sai!

-Nhã Nhi, hứa vớ tớ chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, cậu không được kể cho bất cứ ai!

-Hic….Vì cậu tớ đành chốn giấu nỗi đau này vậy!



Thái độ nghĩa khí như thế không lẽ Nhã Nhi lại đi nói với Rain sao? Nhưng cậu ấy lại không ưa gì anh cô, vậy tại sao…

-Em không cần suy nghĩ nhiều đâu, anh là ai nào?

Vân Linh gật gù:

-Thì là anh trai em, kiến trúc sư thiên tài, người con trai 22 tuổi tài hoa, phong độ, lãng tử, đẹp trai.....Hạ Anh Du.

Đúng theo những gì Rain từng PR bản thân mình, dù giọng điệu khoa trương đầy tự hào có phần thua kém nhưng cơ bản là ‘thuộc bài” của Vân Linh khiến Rain có vẻ hài lòng:

-Rất tốt, đây mới chính là Hạ Vân Linh, em gái bướng bỉnh của anh. Em nên biết đối với Hạ Anh Du này, không gì là không thể.

Một hy vọng nào đó lóe lên trong đầu Vân Linh, cô đột ngột bật thẳng người làm cà phê trên bàn bất ngờ bắn lên chiếc váy trắng tinh.

-Rain à…vậy anh có thể…có thể cho em biết hiện giờ anh ấy ở đâu không ? Hai tuần rồi Hàn Phong không đến Richard, em thực sự…

-Thực sự nhớ anh ta đến phát điên, đến ngớ nga,ngớ ngẩn luôn chứ gì?

Rain nhíu chặt mày, lời nói đanh thép cáo buộc cô em gái “vì sắc quên anh trai”.

-Rain à !

Mực cà phê trong tách với dần, Rain uống cạn ngụm cuối cùng, chán chường cất giọng:

-Em đến Richard đi, cõ lẽ cậu ta đang ở đó!

Dấu chấm kết thúc câu nói chưa kịp đặt xuống, Rain đã bị Vân Linh làm cho hoảng sợ. Thân người trắng toát phóng như bay ra khỏi cửa, hớt ha, hớt hải chạy về phía cổng:

-Vân Linh à…cẩn thận một chút. Bảo chú Hai tài xế đưa đi..

-Em biết rồi!

Giọng nói đầy sức sống từ cửa vọng vào khiến Rain phì cười, cô em gái này thật không thể giữ được nữa.

Cánh môi vừa cong lên vội vã hạ xuống khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

-A lô!

Giọng nói lạnh băng như trở về từ địa ngục vọng lại:

-Cô ấy thế nào rồi?

Rain đưa tay xoa lấy khuôn trán đang bất mãn nhăn nheo của mình, khí hỏa bị Vân Linh chọc tức ban nãy được dịp bộc phát:

-Này…rốt cuộc cậu có bình thường không hả? Hai tuần liên tiếp ngày nào cũng gọi đến, mà mỗi ngày đều đặn ba lần sáng, trưa, chiều lặp lại một câu “Cô ấy thế nào?”, cậu không thấy nhàm chán nhưng tôi thì chịu hết nổi rồi đấy!

Trái ngược với thái độ tức giận của Rain, người kia rất bình thản đáp trả:

-Vậy mỗi ngày bốn lần đổi một cô thư ký sáng Kathy, trưa Ly Ly, chiều Cherry, tối Hally rất không nhàm chán nhỉ?

Có tiếng thủy tinh bị nghiền nát, Rain mặt mày tối sầm:

-Vậy sao không trực tiếp đi hỏi người cậu cần hỏi thế nào rồi, việc gì phải thông qua con người nhàm-chán này chứ, hứ!

Một khoảng yên lặng kéo dài, giọng nói băng lãnh khi nãy trở nên khàn trầm.

-Nếu nghe được giọng nói ấy, tôi nghĩ mình sẽ không kiềm chế mà bỏ tất cả công việc lao đến cạnh cô ấy. Anh chắc phải hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này.

Vẻ mặt phút chốc biến đỗi, hàng mày đẹp của Rain ngay tức khắc chau lại:

-Kate tìm được ông ta chứ?

Có tiếng bàn phím vang lên lạch cạch, tiếng bút ma sát với giấy, người này chắc đang ở công ty…hazz. Lần này anh thật có lỗi với Vân Linh.

Tất cả dường như được dừng lại, chỉ còn thanh âm lạnh lẽo lúc ban đầu:

-80% ông ta bị giết! Anh muốn nhập cuộc chứ, kẻ đứng sau vụ việc này chính là Blue!

Vài giây sững người, Rain thong dong nở một nụ cười “quỷ quyệt”.

-Lời mời hấp dẫn đấy, Blue sao? Haha, thật thú vị. Nhưng nếu bác sĩ Lâm có chuyện gì, tôi thề sẽ biến Blue thành Black.

Gió rít mạnh thổi tung mái tóc xoăn mất trật tự, ánh mắt nâu sâu thẩm. Bên kia đầu dây lại tiếp tục vang lên tiếng lạch cạch, nhưng mọi âm thanh sau đó nhanh chóng bị thay đổi bởi vì:

-À, tí nữa quên mất! Tôi nói với nó cậu đang ở Richard, nó phóng như bay đến đấy rồi . Thật là….

Đúng như những gì Cáo già nhà ta dự đoán, ai đó hoàn toàn im lặng. Rain cười khoái trá:

-Không phải cậu tẩy não em gái tôi đấy chứ ? Nó..bla…bla…

Không biết người bên kia có còn ở vị trí cũ hay không, Rain cứ thế chơi trò nghe “tiếng động” đoán “hành động”.

Tiếng ghế ken két bị đẩy ra. Rain búng tay cái tách, chắc là xô ghế đứng bật dậy.

Tiếng cửa sập lại rất mạnh. Rain nhíu mày, đang lao ra khỏi phòng đây mà!

Giọng nói đầy uy quyền ra lệnh: “Ken, mau chuẩn bị xe cho tôi”. Ai đó ai oán: “Tổng Giám đốc, ba mươi phút nữa có cuộc họp…”.

Rất lạnh lùng: “Hủy hết tất cả”. Rain cười đến ngoác miệng, tên này đúng là công tư bất phân.

Sau một loạt các tạp âm, hỗn âm là tiếng động cơ vang lên rất êm, vèo vèo như xé gió. Và “Chết tiệt, tút…tút..tút”.

Trong căn phòng sang trọng của Hạ gia, người con trai với bộ vest nâu sẫm sẽ vô cùng phong độ, vô cùng hoàn mỹ nếu không cười quằn quại, cười đến mất cả hình tượng.

-Haaaa…….Haaaaa…..Phong-Linh, thật không chịu nổi với hai kẻ này mà…Haaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play