Hai thái cực đối đầu và nhanh chóng tuyên chiến. Gió lạnh hay mặt trời sẽ chiến thắng ?
Vệt nắng trải dài, ngoằn ngoèo trên nền trời trong vắt. Không khí trở nên tinh khiết và thanh sạch lạ thường.
Richard vẫn yên ắng như mọi ngày. Không ồn ào, không gấp gáp.
Guồng quay đều đều của những tiết học, những bài giảng cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt.
Nhưng tất cả chỉ là một lớp ngụy trang, một màn sương được ai đó khéo léo giăng mắc.
Sau sự tĩnh lặng đáng sợ, từng đợt sóng ngầm vẫn âm thầm khuấy động thế giới nội tâm của tất cả các học viên ở Richard.
Cuộc nói chuyện không mấy thoải mái, âm giọng thoát ra khó khăn và vô cùng dè dặt:
-Đình Hàn Phong đang học ở lớp “đặc biệt” !
Vài ánh nhìn sửng sốt, nghi ngờ hướng về kẻ vừa phát ngôn:
-Không thể được ! Anh ấy là ai mà học ở cái lớp đó chứ, chỉ có những đứa khuyết tật như Hạ….
-Xuỵt !
Đôi tay nhanh chóng đưa lên, bịt chặt cái tên sắp được nói ra. Nét hoang mang lẫn khuất trong đôi mắt :
-Đừng nói là tôi không nhắc nhở. Đình Hàn Phong đã đưa ra cảnh báo, động vào cô ta đồng nghĩa với…..
Câu nói bỏ lửng được thay thế bằng hành động, kẻ buôn chuyện giơ tay xoẹt ngang cổ mình, chiếc lưỡi thè ra trông đáng sợ.
Cố sức chen vào tin tức chấn động này. Cô bạn có cặp mắt kính to đùng lên tiếng:
-Nghe đồn chị hai Ngọc Chi mất tích. Mà ngay hôm trước chị ta bắt nạt Hạ Vân Linh. Không lẽ có liên quan tới Đình Hàn Phong ?
Nhận đuợc cái gật đầu đồng tình của những người xung quanh, cô bạn im bặt.
Thì ra là vậy! Gần đây học viên Richard ngày càng tránh xa con nhỏ mù đó . Là vì có anh bảo vệ.
Ánh mắt không cam tâm được che giấu kỹ lưỡng dưới cặp kính, đôi môi nứt
nẻ mím chặt: “ Đình Hàn Phong không thể thuộc về bất kì ai ngoài mình!”.
*****************
-Anh à ! Nhanh đi em muốn gặp vợ yêu lắm rồi đấy.
Rain hết nhăn mặt rồi lại nhíu mày. Thật không chịu nổi với con người này mà! Có cần nóng lòng thế không ?
Suốt quãng đường, sắc mặc Thiên Bảo thay đổi liên tục. Đôi lúc trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, khi lại nhảy chồm lên giục anh chạy nhanh hơn.
Cậu ta không mệt nhưng Rain sớm đã tai ù , mắt hoa với những hành động thái quá này.
-Vân Linh bây giờ đang ở trường. Cậu về nhà trước rồi tối hẳn
sang gặp nó.
Không đợi Rain nói thêm, Thiên Bảo đã hí hửng:
-Vậy thì đến trường thôi, em cũng rất muốn biết trường học của cô ấy thế nào!
Đoàng! Đoàng! Có tiếng súng hướng vào Rain mà kích đạn.
-Không được! Tuyệt đối không được!
Rain kêu lên thảng thốt. Bây giờ cậu ta đến trường khác nào châm ngòi
cho “Thế chiến thứ III”. Hai kẻ này mà đụng độ, người thiệt thòi không
ai khác ngoài em gái anh.
Thấy Rain phản đối quyết liệt, Thiên Bảo tức giận đòi dừng xe.
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên âm thanh chói tai. Rain hừ
mũi, cười thầm: “ Đã vậy thì anh cho cậu đi bộ, xem cậu gặp Vân Linh
bằng cách nào”.
Nhưng ngay sau đó, anh đã phải đút kết cho mình một kinh nghiệm để đời : “ Đừng quá xem thường đối thủ!”
Hậm hực đá bay hòn sỏi dưới chân, Rain ấm ức nhìn theo bóng chiếc Vovol
của mình khuất dần. Tên nhóc ranh đáng ghét, dám dùng bạo lực ép anh
xuống xe:
-Dương Thiên Bảo ! Cậu bị trừ một điểm .
Học viện Richard hiện ra đồ sộ trước mắt. Thiên Bảo nhếch môi : “ Trường của vợ yêu cũng tuyệt đấy chứ!”.
Chiếc Vovol sang trọng đỗ xịch trước cổng trường. Cánh cửa bật mở thu hút mọi ánh nhìn.
Dáng người cao lớn bước ra, vẻ thư sinh hút hồn. Gương mặt bừng sáng
che lấp ánh mắt trời rạng rỡ, góc cạnh hiện lên nét tinh nghịch nhưng ấm áp lạ kỳ.
Ngay lập tức đôi mắt nâu sững lại, ngây dại nhìn vào thân người bé nhỏ trước mặt.
Mái tóc xoăn xõa dài ôm lấy bờ vai thanh mảnh. Hàng mi cong khẽ khép lại, cánh môi hồng ngọt ngào mím vào nhau.
Thiên Bảo ngừng thở, các mạch máu co thắt chèn ép dòng chất lỏng này chảy về tim.
Là cô ấy, “vợ bé nhỏ” của cậu, thiên thần với đôi cánh trắng vỗ về cậu trong mỗi giấc mơ.
Tám năm để con tim rung lên nhịp đập vì Hạ Vân Linh và cũng ngần ấy năm Dương Thiên Bảo chờ mong có được khoảnh khắc này.
Cô ở ngay trước mắt cậu, rất gần để chạm đến niềm mơ ước nhỏ bé kia.
Nhưng cơ thể cậu giờ đây lại bất động, muốn bước đến ôm cô vào lòng,
muốn chiếm lấy đôi môi thuần khiết ấy sao lại khó khăn đến vậy.
Vân Linh ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hé mở. Mùi oải hương vừa xa lạ nhưng rất đỗi thân quen cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Đôi mày đẹp nhíu lại:
-Ai thế ?
Giọng nói trong veo, thanh khiết như làn suối vừa cất lên thì hương vị nồng đậm ấy bất chợt đổ ập tới, khiến Vân Linh đờ người.
Siết chặt vòng tay đầy nhớ thương, vùi mặt vào làn tóc mềm mượt để tham lam hít hà mùi thơm dịu ngọt.
-Vợ yêu à ! Anh rất nhớ em.
Đôi tay đưa lên định kháng cự bỗng chốc khựng lại. Giọng nói quen thuộc
mang về một chuỗi những hình ảnh trong miền kí ức xa xôi.
Cậu bé phụng phịu đôi má hết sức dễ thương. Chu chu chiếc môi làm nũng với cô bé mặc váy hồng:
-Vợ bé nhỏ ! Rain ăn hiếp anh, anh ấy bảo không cho em chơi với anh.
Cô bé phì cười, đưa đôi tay bé nhỏ vỗ vào khuôn má đỏ lên vì tức giận :
-Bảo Bảo ngoan ! Em sẽ về mách mẹ, để mẹ đánh đòn Rain . Hì hì Khi đó chúng ta lại được chơi với nhau.
Đôi mắt nâu sáng rực, vội vã lau đi những giọt nước còn đọng lại trên
khóe mi, nắm chặt bàn tay của cô bé và mỉm cười thật tươi :
-Vân Linh ! Sau này Bảo Bảo lớn, em làm vợ anh nhé ?
Cô bé vùng vằn, vừa chạy vừa quay ra sau trêu :
-Xí! Ai thèm ! hihi.
-Vợ yêu ! Đứng lại đó. Anh mà bắt được, em chết chắc.
Khoảng vườn xanh mát vang lên những tiếng cười giòn tan. Hai chiếc bóng bé xinh rong đuổi nhau nhạt dần, nhạt dần.
Mùi oải hương quanh quẩn tỏa ra đưa Vân Linh về thực tại. Cánh môi mềm mại khẽ mấp máy, âm vực nghẹn ngào vang lên:
- Bảo Bảo….
Thiên Bảo bất động. Niềm hạnh phúc len lõi trong từng thớ thịt. Cô ấy vẫn còn nhớ cậu, vợ bé nhỏ chưa bao giờ quên cậu !
-Vợ bé nhỏ, anh xin lỗi ! Bảo Bảo xin lỗi vì không ở cạnh em, không thể
giữ được đôi mắt sáng trong này. Anh ước người không nhìn thấy là anh,
là anh……
Nắng âm thầm xuyên qua ô cửa, rọi vào những giọt nước mặn đắng trên khóe mi. Nỗi đau đớn không ngừng dày xéo, xoáy vào tim Thiên Bảo từng vết
hằn sâu khoắm.
Ai nói con trai không được khóc! Thiên Bảo không yếu đuối mà cậu đã quá
mạnh mẽ. Gồng mình chống chọi với nhớ thương suốt tám năm trời, thách
thức với những ảo ảnh về bóng dáng bé nhỏ.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã đổ sụp. Dòng chảy yếu đuối đang ngự trị, lấn chiếm sức kháng cự mạnh mẽ ấy.
Cậu đã khóc, mặc kệ thứ chất lỏng đắng cay đang lăn dài, thấm tháp rồi ăn dần vào tâm hồn bị mòn rỉ.
Thiên Bảo bất chấp tất cả, chỉ xin một lần được mềm yếu trước người con gái cậu yêu thương dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tiếng đồng hồ gõ từng nhịp êm êm, lớp học tĩnh lặng để khung cảnh thật ngọt ngào tiếp diễn.
Ánh mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn vào những gì trước mắt. Những tia đỏ vằn lên đáng sợ. Bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh hiện rõ.
Nhanh chóng tiến về phía trước, thô bạo xốc ngược chiếc áo trắng rất ngứa mắt.
Chưa để đối phương định hình chuyện xảy ra, nấm đấm đầy phẫn nộ đã giáng xuống không thương tiếc.
Vân Linh bàng hoàng. Vì quá vui mừng khi gặp lại Thiên Bảo mà cô quên
mất kẻ bá đạo kia. Có lẽ anh ta đã chứng kiến tất cả, từ cái ôm thắm
thiết đến những câu nói sặc mùi ngọt ngào của hai người.
Hàn Phong đã nổi điên, lao vào Thiên Bảo đánh tới tấp. Tên nhóc con chưa vắt sạch mũi này từ đâu chui ra mà cư nhiên ôm Vân Linh trước mặt anh
chứ, lại còn khóc lóc, tình tứ như đang yêu nhau.
Dù cố gắng kiềm chế , nhưng cơn giận này anh không thể nuốt trôi. Động vào người của anh thực sự kẻ này không muốn sống.
Thiên Bảo bất lực, không thể chống đỡ những cú ra đòn như lấy mạng, rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với anh ta chứ ?
Tiếng binh bốp khuấy động căn phòng vốn yên lặng. Cái rên đau đớn, tiếng hự hự của kẻ chịu đòn khiến Vân Linh sợ hãi.
Đầu óc nhanh nhạy sớm đã đoán biết chuyện gì đang xảy ra, cô gái nhỏ vội vã hét to:
-Thiên Bảo ! Hàn Phong! Dừng tay.
Đôi chân giơ lên chuẩn bị bồi vào thân người đã quằn quại trên nền đất bỗng khựng lại, đôi mắt đen láy ngập tia lãnh khốc.