Một lớp màn xám được kéo xuống, bức vẽ mờ đi.

Trên chiếc giường trắng muốt, Vân Linh liên tục thay đổi tư thế, tâm trạng ngổn ngang và cực kì hỗn độn.

Nỗi kinh hãi vừa qua đi, những nghi vấn, chếnh choáng lại xếp chồng, chằng chịt vây lấy tâm trí.

Đình Hàn Phong! Cái tên khiến cô rối bời.

Số lần tiếp xúc, chạm trán tỉ lệ với những nụ hôn, những câu nói bá đạo đầy tính sở hữu. Rốt cuộc anh ta thuộc thể loại gì ?

Hôn cô, giúp cô là vì thương hại cô gái có đôi mắt mù lòa này chăng ? Hay anh ta thích bỡn cợt , vui đùa với người không có khả năng kháng cự…Hay vì anh ta…..

Một loạt những giả thuyết được đưa ra và mau chóng bị gạt phăng. Cô có lẽ đã nghĩ quá nhiều.

Hơi ấm từ chiếc áo ngập mùi cỏ may không ngừng tỏa ra, Vân Linh vô thức đưa lên mũi.

Cảm giác an toàn của cái ôm khi nãy lại ùa về làm nhịp tim mất kiểm soát mà nện thìch thịch vào lồng ngực.

Trong cơn hoảng loạn cực độ, khi mọi thứ dường như đổ sụp xuống. Anh là người đầu tiên mà Vân Linh nghĩ tới, xúc cảm chỉ chực trào để thốt lên ba chữ “Đình Hàn Phong”.

Thế nên khi giọng nói trầm trầm vang lên, thế giới quanh cô bỗng chốc bừng sáng, sự vững tin cuốn trôi nỗi sợ hãi, khuất lấp cảm giác bất an.

Anh luôn xuất hiện khi cô cần, dang đôi tay rộng lớn che chở thân người nhỏ bé.

Rắc rối dần được tháo bỏ, Vân Linh để mặc dòng chảy mãnh liệt của thứ tình cảm không tên. Nồng đậm như loại rựu vang đỏ được chôn cất từ rất lâu.

Khuôn má thiên thần chợt điểm hồng, đôi môi khẽ mỉm cười. Nhịp thở điều đặn đưa cô vào một giấc mơ đẹp. Giấc mơ có những cơn gió ấm áp, trong lành.

______________________

Dưới bóng trăng mờ nhạt. Hai chiếc bóng lớn đổ dài lên nền đất.

Cho tay vào túi quần, chàng trai có mái tóc xoăn nâu cá tính nhếch môi:

- Xóa sổ Đại ca Lâm Thanh Hùng và con gái ông ta, cho tụi côn đồ đường XX vào viện với chấn thương nghiêm trọng, nhẹ nhàng tiễn luôn tên cầm đầu chào Vương phủ….Cậu giỏi hơn tôi nghĩ đấy.

Bản thành tích rợn người được tóm lược rất chi tiết nhưng đối tượng có liên quan vẫn dửng dưng:

- Quá khen! Theo tôi, anh làm thám tử sẽ có tiềm năng hơn kiến trúc sư đấy, Hạ Anh Du.

Rain cười to. Không ngờ trình độ đá đểu của tên này chẳng thua kém mình.

Nhưng trời sinh ra anh ngoài đôi tay tài hoa còn có một tố chất rất đặc biệt : Một tầm nhìn sâu.

Xuyên thấu những suy nghĩ và hành động đầy mờ ám của chàng trai trẻ, không khó để con cáo già như anh hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

-Anh đoán được tôi sẽ trở về ?

Chàng trai nhướn mày, đôi mắt đen lạnh hướng về Rain.

Nụ cười rất khẽ thoáng qua gương mặt lãng tử, Rain xoay người về phía đối phương ra chiều biết rõ mọi chuyện:

-Cũng dễ thôi mà ! Chẳng phải cậu còn nợ tôi một lời hứa đó sao ? Tôi không nghĩ cậu sẽ quên.

Thật không thể không thán phục người này, chỉ hơn anh hai tuổi nhưng khả năng quan sát của Rain rất chuẩn xác.

Nắm bắt được bản chất của đối phương để định hướng mỗi bước đi cho riêng mình, anh ta đã quá già so với độ tuổi.

-Tôi đã tìm được người mà anh cần! Vậy điều kiện của tôi anh đã thực hiện xong chứ ?

-Tiến độ rất tốt, thời gian hoàn thành sẽ sớm thôi!

Cuộc hội thoại mập mờ diễn ra. Có sự giao dịch nào đó đang được cả hai thực hiện.

Tiêu chí đặt ra là hợp tác và hai bên cùng có lợi. Mọi chuyện tưởng chừng êm xuôi nếu kẻ chuyên quyền ấy không phá rối:

-Nhưng trước đó, tôi cần mượn người mà anh muốn tìm !

Im lặng quan sát thái độ của Rain. Chàng trai rõ thấy môi anh ta giật giật, vẻ mặt trầm ngâm nhưng sau đó mau chóng trở lại bình thường.

Rain không nói gì, mũi giày chậm rãi rời khỏi vị trí hiện tại, bước về chiếc Vovol bóng loáng.

Tiếng động cơ vang lên rất êm, cánh cửa kính sẫm màu được kéo xuống.

Nhích người về phía khoảng trống vừa được tạo ra, Rain mỉm cười đắc chí:

-Haaa…chúng ta có cùng mục đích đấy. Cậu cứ sử dụng người đó thoải mái, “em rễ tương lai”.

Bóng xe và người nhanh chóng mất khuất. Để lại chàng trai với vẻ mặt phức tạp.

Con đường vắng lấp đầy những cơn gió. Kẻ vô cùng thông minh dường như đã hiểu ra vấn đề quá đơn giản :

-Hạ….. Anh Du ! Hạ Vân Linh…..tại sao mình không nghĩ ra chứ! Giỏi lắm ông anh vợ “cáo già”.

Một lớp màn xám được kéo xuống, bức vẽ mờ đi.

Vì những uẩn khuất, những bí mật có vẻ rắc rối, người xem tranh cảm thấy hỗn loạn vô cùng.

Đừng vội phức tạp hóa mọi vấn đề ! Chỉ đơn giản là Gió quá quỷ quyệt thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play