“Cô…không phải Nhã Nhi?” Hàn Thu kinh ngạc, nhưng đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một
hơi. Tại sao anh lại có cảm giác kiểu như mình vừa bị xảy chân từ trên
tầng thượng rơi xuống nhưng phát hiện bản thân hạ cánh rất nhẹ nhàng ở
tại cái ban công cách chỗ anh ngã có mấy xăng nhỉ?
“Phải” Thanh Hà hai tay chống nạnh “Ban đầu tôi tưởng con bé Tiểu Hương
kia là người tốt, hừ, dám động vào bạn trai của em gái tôi, thì đừng
hòng nguyên vẹn mà đi về!” Điển hình chính là cô vừa hạ thủ cho Tiểu
Hương một phát!
Hàn Thu trợn tròn mắt
“Tiểu Hà, kệ chúng nó đi!” Kì Phong khoác vai cô “Anh nhớ là chúng nó có một ‘con đường tình yêu’ khá bằng phẳng, thế thì thử chịu sóng gió này
xem”
“Đúng đúng đúng…” Tiểu Hà gật đầu như trống bỏi “Chúng ta đi thôi!”
Hàn Thu đứng trân trân nơi cổng trường, có lẽ từ giờ anh không nên có
chút liên hệ nào với Lăng Tiểu Hương kia nữa, tránh xa cô ta ra trước
khi quá muộn
Anh không để ý, quan hệ của mình với anh trai không hề như trước kia
nữa, cho dù không thân thiết nhưng cũng không tới nỗi gặp mặt là
‘choảng’ nhau
Hôm nay là ngày cuối cùng Lăng bà bà còn ở tại nhà Lăng Tuấn Nam, Nhã
Nhi cũng mới chuyển đồ đạc về đây rồi. Buổi tối, bữa ăn là cuộc họp gia
đình
Không khí cực kì u ám.
Nhã Nhi nhàn hạ từ tốn ăn, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Thanh Hà cũng Tuấn Nam liếc ngang liếc dọc, hận không thể lập tức mở miệng
Bên phía bàn bên kia, Tiểu My đứng đằng sau hầu Lăng bà bà ăn cơm, cô
không hề biết Lăng Nhã Nhi kia lại cầm một thứ giá trị như vậy, nếu biết trước, hẳn cô nên tiếp cận, sau đó moi thông tin về cho Lăng bà
Lăng Bà bà tuy trên mặt không có biểu cảm, song trên trán lại có vài
giọt mồ hôi, bà đang phân vân vô cùng, khó chịu vô cùng, xấu hổ, hổ
thẹn, áy náy…không thể mở miệng được!
Dì hai cùng dì ba mặt dày hơn, khi biết Nhã Nhi cầm chìa khoá kho báu đã muốn mời cô về từ lâu, song Nhã Nhi kiên quyết khi nào họ rời đi mới
chịu chuyển về, hừ, tưởng cô đã bước chân ra ngoài rồi thì mời về dễ thế sao? Nằm mơ!
“Tiểu Nhi a, cháu ăn cái chân giò đi, trông gầy quá…!” Dì hai mỉm cười
giả lả, trên trán đồng dạng có mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu
“Không cần tiếp” Tiểu Nhi giọng lạnh lùng dừng ngay cái hành động đang định ném miếng chân giò hun khói vào chén cơm của cô
“Tiểu Nhi, vậy ăn soup đi, soup rất ngon!” Dì bà thấy chết không sờn, tiếp tục tiến bước
“Không ăn!” Tiểu Nhi tiếp tục mặt bất biểu cảm
Không khí bữa cơm đột ngột tăng lên trên một tầng cao mới
“Tiểu Nhi à, bà nội định mang cái hộp đó về Lăng gia để…” Lăng Tuấn Nam lựa lời mà mở miệng
“Để về vị trí cũ!” Bình thường đã lạnh nhạt đạm bạc, tới bây giờ tăng thêm mấy phần băng
“Cô nói cái gì cơ?” Tiểu My uất ức từ nãy, giờ mới mở miệng, hét lên “Báu vật thuộc về Lăng gia, cớ gì mình cô giữ!”
Ngược lại với tất cả khuôn mặt tái xanh của mọi người, Lăng Nhã Nhi bình thản ung dung lên tiếng:
“Đến phiên cô nói sao? Lăng Gia đối với cô là gì?” Sau đó khinh khỉnh cười “Bất quá chỉ là một người giúp việc!”
Tiểu My tức trào máu, nhưng không thể phản bác, đành cúi đầu mắt rơm rớm
“Tiểu Nhi, cháu đừng có quá đáng như thế!” Lăng Bà bà cũng bất mãn,
nhưng mà tức giận nhưng cũng không dám quát to hay hống hách như trước
nữa!
“Tôi cảm thấy mình không có gì quá đáng so với thái độ bà đối với tôi!”
Quá khứ như dòng nước tràn về
“Thế này đi” Lăng bà bà hít sâu một hơi rồi nói “Cháu lấy chìa khoá, mở cái
hộp cho chúng ta nhìn một chút, sau đó chúng ta sẽ để lại nó ở đây”
“Được, chúng ta làm như vậy được không?” Dì hai như bắt được vàng, mắt sáng lên
Đôi mắt của Nhã Nhi đảo qua những khuôn mặt trong căn phòng, không nóng không lạnh nói:
“Không!”
“Cô…cô quá đáng lắm rồi nhé! Chúng tôi đã lùi như vậy, cô còn không chịu sao?” Dì ba rống giận
Khép hờ đôi mắt, Tiểu Nhi chậm rãi nhả từng chữ:
“Không cần tôi mở cho bà xem, thì bà cũng không thể mang nó ra khỏi tầm
tay chúng tôi, di chúc cụ cố để lại, quyền quyết định nằm trong tay
người được uỷ thác, thế hệ này, người được uỷ thác là tôi và Thanh Hà,
nếu tôi không cho phép, cái hộp không thể được mang đi, nếu bà nhất
quyết, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà!”
“Cô…”
Thấy Nhã Nhi rắn không ăn, mềm cũng chê, Lăng bà bà không biết nên làm thế nào
“Trong cái hộp này…” Nhi lại nói “Là một chiếc lục lạc làm bằng pha lê
bạc đã mất tích hàng nghìn năm nay, nếu để lộ ra, thế giới sẽ biến động”
Sau đó ngước đôi mắt sáng như sao nhìn Lăng Bà bà, tôi sẽ nhất quyết bảo vệ nó!