- Linh cảm à?- Về vấn đề tâm linh, Song Nguyệt không hứng thú
- Mà dạo này cậu có chuyện gì không? – Nhi rất hiểu ý – Hình như cậu bỏ bê học hành, chểnh mảng đi rồi thì phải!
- A, dạo này mình gặp chút rắc rối! – Tiểu Nguyệt nhún vai
Tiểu Nhi không nói gì nữa, im lặng, cả hai cùng ngồi trầm tư với một suy nghĩ riêng. Giữa không gian náo nhiệt đông đúc của thế giới game, 2 cô
gái chỉ như cái bóng lặng lẽ
- Ê, mấy cô gái kia học trường mình phải không? – Một đám học sinh nam đang đi chơi nhìn thấy
- Ờ, mặc đồng phục trường ta đấy, Hàn Thu, mình rủ họ đi karaoke nhé?
- Tuỳ – Hàn Thu ngồi bấm máy chơi game, không để ý.
[ Ngắt một chút nha, nói về tài chơi game giữa các nhân vật, thì Kì
Phong là người chơi tệ nhất, do không có hứng thú với game, nên anh
thường không hay chơi, vì vậy mới có chuyện thua Thanh hà đậm như thế,
còn Nhã Nhi, cô thuộc kiểu người “chơi game giỏi bẩm sinh”, nghĩa là
không cầm phải luyện hằng ngày như Thanh Hà mà vẫn giỏi ngang bằng, còn
Hàn Thu, là người chơi giỏi nhất, là kết hợp của “chơi giỏi bẩm sinh” và “luyện game hằng ngày”, từ đó suy ra, Hàn Thu là game thủ suất sắc
nhất… Tất nhiên là vẫn còn một nhân vật chơi game giỏi hơn Hàn Thu, đó
là ai? ]
- Ê mấy bạn, xin chào! – Một anh chàng vui tính với khuôn mặt anh tuấn dễ gần tiến lại chào hỏi
- Ơ… – hai cô gái giờ mới tỉnh mộng, định thần lại
- Mạn Thiên? – Nhi nhìn thấy anh chàng đang ngơ ngác
- A, đại tỷ…í lộn Tiểu Nhi? Hàn Thu a~Cậu tới đây đi! – Mạn Thiên mở cờ trong bụng
Hàn Thu đầu tiên nghe thấy hai tiếng “đại tỷ” đã giật mình rồi, sau đó bồi thêm hai tiếng “Tiểu Nhi” nữa
Người cứng đờ…
- Sao đột nhiên chậm chạp như thế? Vẫn còn muốn chơi à? – Mạn Thiên dốt
đột xuất, không để ý tới không khí ngượng ngùng giữa hai người, vẫn còn
quá khích
Tiểu Nhi nhìn rõ ràng thấy tai Hàn Thu đỏ lừ lừ, chỉ hận không thể ngay lúc này tặng Mạn Thiên một quả đấm
- Nếu cậu muốn chơi như thế, chúng ta thử chơi xem! – Tiểu Nhi vốn rất
tự tin với tài chơi game của mình, đưa tối hậu thư quyết đấu
- Không chơi! – Hàn Thu quay mặt qua chỗ khác, từ đầu tới giờ chưa nhìn mặt cô lần nào
- Theo tôi nhớ thì, sau cái vụ cá cược ấy, cậu không còn dám chơi với
tôi nữa thì phải? (p/s: vụ cá cược làm Hàn Thu phải đi học cả 1 ngày
ấy!)
- Ai bảo không dám…- Ồ, cuối cùng cũng quay lại rồi!
- Hờ hờ…Là cậu nói đấy nhé
- … – Lắp bắp, ai đó bị hố rồi! >o Thế là trận quyết đấu định mệnh đã tới, bắt đầu từ những trò chơi đầu tiên tính từ cổng vào của thế giới game.
Thực ra “Stagesed Game” cũng có khá nhiều trò chơi biến thái. Tỉ dụ như
trò “Thần điêu đại hiệp” khỉ khỉ gì đấy… cũng có thể bị biến thành “Tìm
người yêu” hoặc “Giải cứu người tình”
Mà nếu muốn chơi hết các trò ở đây, thì tốn kha khá thời gian. Cho nên, sẽ loại bớt những trò có tính chất biến thái ra ngoài.
Trong khi 2 “đấu thủ” tranh tài, những người còn lại sẽ làm giám khảo.
Vòng 1: Audition ~ Luật chơi rất dễ, chỉ nhảy theo những chỉ dẫn trên màn hình. Người nào Miss nhiều nhất sẽ thua!
(P/s: bạn nào coi MV Last Friday của Katy Perry rồi thì sẽ rõ)
Nhã Nhi thầm kêu không ổn, nhảy múa, đó là thứ cô ghét nhất, mà ghét nhất thì chắc chắn không thể giỏi
Nhưng mà, Hàn Thu cũng vậy, anh không giỏi nhảy, mắt thì hơi bị cận, lại còn mải ngắm “ai đó” cũng đang chật vật ngảy với nhót…haizz…
Cuối cùng Tiểu Nhi thắng với tỉ sổ 6 lần Miss- còn Hàn Thu với 7 lần Miss và những thiệt hại bên trên
- Đúng đúng, Tiểu Nhi thật giỏi – Mạn Thiên lại quá khích, ôm luôn cả hai người vào lòng
- Ê, buông ra! – Hàn Thu máu bốc lên đầu
- Hử? – Tất cả im lặng – Hàn Thu, cậu ghen đấy à? – Mạn Thiên trêu chọc
- Làm..làm gì có? – Ai đó vội lấp liếm
- Thật không có?
- …
- Thật có..- Nhi nói – Cũng không sao!
- ….
—————————————————————————————-
Vòng 2: Thi bắn cung
“Phập”
“Phập”
- Ê, Hàn Thu, cậu không nhường tôi một chút thì không sống được
hả? – Nhã Nhi thề là, chưa thấy ai như tên này, trăm phát trăm trúng,
còn cô, chỉ 9 phát trúng thôi! >o - Không thể nhường! Đây là thi mà! – Hàn Thu quên mất khoảng
cách ngại ngùng giữa hai người lúc đầu, vui vẻ khoái trá đứng trên vị
trí của người chiến thắng
- Á… – Cô thua rồi! >” - E hèm…Hàn Thu – vòng 2 – Thắng!
——————————————————————————————
Vòng 3: Thi đánh bóng
“Chíu”
- Vào rồi! – Hàn Thu vừa nói vừa phòng thủ
- Nói…nói gì vậy? – Không thể, vừa bắt đầu mới có 5 giây mà?
- Tôi thắng rồi!
- Cuộc chiến chưa bắt đầu, Tiểu Nhi, cứ cố gắng lên – Mạn Thiên bên ngoài cổ vũ
“Chíu”
“Bụp”
- Được chưa? – Hàn Thu vẫn giữ nguyên nụ cười lúc đầu
- Hức… – Nhi ủ rũ – Không phục!
- Không phục chỗ nào?
- Đánh lén người ta! Không phục a~
——————————————————————————————–
- Không chơi nữa không chơi nữa!!!!
- Ê, vẫn còn một vòng nữa mà~ – Hàn Thu chán nản, giục giã
- Không chơi nữa đâu~
- Đi nào! – Hàn Thu cầm tay kéo tuột Nhi đi mất bóng
Ai da~ Sớm đã đi khuất bóng, Mạn Thiên cùng Song Nguyệt ở lại thẫn thờ…
- Chúng ta cũng ra quán nước bên kia chờ bọn họ nhé?
- Uhm, được, được thôi!
——————————————————————————————–
- Chúng ta chơi “thần điêu đại hiệp” nhé? – Hàn Thu thẳng tiến khu vực trò chơi
- Cái trò biến thái ấy hả? – Nhã Nhi giật mình – Không thể chơi!
- … – Hàn Thu cười – Đi nào~
——————————————————————————————–
Khu vực trò chơi “Thần Điêu Hiệp Lữ”….
- To thật đấy! – Hàn Thu không ngại cảm thán, vì tâm trạng anh đang vui
- Không thể chơi mà, nó biến thái lắm đấy!
- Phải chơi thử mới biến độ biến thái của nó chứ?
Chưa kịp nói thêm lời nào, Nhã Nhi đã bị kéo tuột đi.
Khung cảnh mở rộng của Thần Điêu Hiệp Lữ là một mảng tối đen.