Băng qua một dãy hành lang, cô thấy mình trong chốc lát “bay” vào một căn phòng khác...
Căn phòng này không giống căn phòng kia: mền màu nâu, tường màu xám tro, thềm gạch màu đen. Nói chung là toàn những màu tối! Thế này mùa hè chắc nóng chết luôn!
Nhi bỡ ngỡ ngó xung quanh, quên mất mình đang ở trong cảnh ngộ nào
- Phòng của anh à? Tiểu Hàn?
- Đừng có gọi tôi là ”tiểu hàn”, nghe kinh chết được!- Hàn Thu xoay
người lại, định mắng cho cô một trận cái tội không biết “tự bảo vệ bản
thân”
- Này, sao cô ...- 6 chữ “lại ở trong phòng Kì Phong” chưa kịp thốt ra thì mặt anh đã đỏ như tôm luộc!- Này này này ...
- Sao thế?- Nhi vẫn chưa hiểu lắm, những nhìn mặt Hàn Thu lúc bấy giờ,
cô mới nhớ ra mình đang mặc “những” thứ gì trên người, độc một chiếc áo
sơ mi mỏng dính- Tủ quần áo của anh nằm ở đâu?
E hèm, chúng ta chĩa máy quay tới ngôi nhà ấm cúng của 3 anh em nhà lợn nào!!!!
Nhi mở cửa bước vào nhà, Thanh Hà lập tức chạy ra, mặt đỏ gay, làm Nhi
bỗng liên tưởng tới cảnh, thấy chủ về cún chạy ra vẫy đuôi, khụ khụ...
Cô liên tưởng thật là...cũng không đáng yêu chút nào!
- Tiểu Nhi à, em bệnh sao không nói cho chị biết???- Thanh Hà nhíu chặt lông mày - Cứ im ỉm dấu đi là sao???
- Hả?- Nhi bàng hoàng, sao chị ấy lại biết?
- Em còn định giấu tới bao giờ?- Thanh hà chống nạnh, cơ hội để mắng Nhi không nhiều, đã mấy năm rồi Hà không còn có lên mặt đàn chị nhỉ?
- Sao chị lại biết?
Thanh Hà rút từ sau lưng ra một tờ giấy, đó chính là bệnh án của Nhi
- Sao chị có nó?
- Là Kì Phong gửi tới!- Thanh Hà thành thật đáp, trong đầu nhớ lại cảnh
Kì Phong gọi điện, dặn đi dặn lại là không được nói cho Nhi biết anh gửi bệnh án của cô nhưng đối với Thanh hà như nước đổ lá khoai!
- Grừ... Em vẫn còn đủ sức giết anh ta đấy!- Nhi nắm 2 tay thành nắm đấm
- Haiz, muộn rồi em ạ, vào đây, kể chi tiết mọi chuyện cho anh trai nghe!
Lúc bấy giờ, Nhi mới sực nhớ, lúc cô tỉnh dậy, Kì phong đang chăm chú
xem tờ giấy gì đó mà không liếc nhìn cô, thì ra chính là bệnh án của cô, grừ...càng nghĩ càng tức!
Mà lúc Hàn Thu kéo cô ra khỏi phòng, Kì Phong cũng không có đuổi theo, thì ra lợi dụng lúc ấy để gửi bệnh án của cô về nhà
Grừ... càng nghĩ càng tức tức tức!!!!!!!!!!
Sẽ có ngày cô giết Kì Phong!
(Tiểu Nhi tỷ, giết người là phạm pháp!!! >” -----------------------------------------------------------------
Buổi “họp gia đình” diễn ra khá lâu, kéo dài cho tới bữa tối
Yên vị trên ghế, Thanh hà vừa ngồi ấm chỗ thì thấy tiếng chuông cửa đáng ghét vang lên
- Chết tiệt!
- Lăng Thanh Hà! Em ăn nói cho cẩn thận! Mau ra mở cửa!- Anh trai bê bát cơm lườm thanh hà, như cũ sai khiến!
Bĩu môi, mặt Hà dài như trái bom, phụng phịu mấy câu rồi ra mở cửa
Thật lâu không thấy Thanh Hà quay lại, Nhi và anh trai tự nhiên thấy làm lạ, chắc không bị ai bắt cóc đấy chứ? Haiz, thật tội nghiệp tên bắt cóc xấu số!
Nhưng khi cánh cửa phòng khách mở ra, anh trai bàng hoàng đứng phắt dậy:
- Bà nội!
- ... – Nhi đứng bóng ngồi yên
- Lăng Nhã Nhi, cô không biết phép tắc hả? Thấy bà nội lên chơi cũng không chào?- Dì hai đi sau dở giọng quát mắng
Chắc các bạn không quên, Lăng Gia có một kho báu rất lớn của tổ tiên để
lại, theo quy tắc là truyền bí mật về kho báu ấy cho người con gái lớn.
Do Lăng Bà bà (Tạm thời gọi bà nội của Nhi và Hà thế này nhá!) chỉ sinh
được 2 người con trai là papa của Nhi và papa của Tiểu Hương nên bí mật
của kho báu lại được truyền cho con trai cả- đồng thời là papa của Nhi
và Hà
Khi papa của Nhi mất, bí mật về kho báu và chiếc chìa khoá kho báu lại được truyền cho Thanh Hà- Trưởng nữ trong nhà
Nhưng có một điều mà Lăng Bà Bà và các dì của Nhi không hề biết... Đó
chính là, bí mật về kho báu ấy không chỉ được truyền cho một mình Thanh
Hà
Đối với sự ghẻ lạnh của các dì, Nhi không hề để ý.
- Con chào nội!- Cô cúi đầu thật thấp
- Đồ hèn mạt!- Lăng Bà Bà nhìn cô khinh bỉ rồi quay người trở đi
- Đúng rồi Tiểu Hà, các dì tới đây là để hỏi con chuyện kho báu...- Dì hai thẳng thắn đi luôn vào vấn đề chính
- Dì hai à, con đã nói là con không biết gì hết mà, papa Dạ Huân không có nói gì với con chuyện kho báu hết!
- Con đừng nói đùa chứ, còn chuyện về chiếc chìa khoá mở kho báu nữa!
- Con không biết mà, thực sự không biết mà!
Chap 45: Lá gan to ra
Trước mặt cô bây giờ chính là một con đường vắng vẻ, đi một đoạn liền
thấy một chậu cây gốm sứ chạm khắc tinh xảo. Một đoạn nữa liền thấy một
con chó đang “khẳng định chủ quyền lãnh thổ” (Chính là giơ một chân lên
và ba chấm với cái cột điện ấy =.=’’)
A, giờ có ai hiểu tình cảnh của Lăng Nhã Nhi cô đây không?
Chính là, giờ cô đang ở ngoài đường, tay cầm chiếc vali khá lớn. Ai, cô bị đuổi khỏi nhà rồi
>>Replay>>>
- Tiểu Hà, chuyện kho báu ta thực khó nói – Dì Hai chấm chấm nước mắt -
Giờ dì rất khó khăn, bọn cho vay nặng lãi nhất định không chịu buông tha cho dì!
- Cháu thật sự không biết mà! – Thanh Hà không biết nói đi nói lại câu này bao nhiêu lần mà dì Hai vẫn không tha cho
- Chứ không phải cha cháu đã truyền kho báu cho cháu hay sao? – Dì hai này có chết cũng không chịu bỏ cuộc
- Cháu không nhớ nữa, lúc ấy cháu còn quá nhỏ! – Thanh hà mệt nhoài dựa lưng vào ghế
Bỗng có tiếng chuông cửa, Hà toan đứng dậy mở, thì Lăng Bà bà đã lên tiếng trước:
- Lăng Nhã Nhi, cô còn ngồi đấy làm gì? Mau ra mở cửa!
Tiểu Nhi giật mình, hơi lúng túng đứng dậy
- A, để cháu đi là được rồi! – Thanh Hà cũng đứng dậy
- Cháu ngồi xuống, Tiểu Hà, cháu còn có việc phải làm, thế chứ cô ta
ngồi ở trước mặt chúng ta làm gì? Thật là ngứa mắt! – Dì Ba ngồi trong
phòng bếp cũng nói vọng ra
Nhã Nhi nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, phải nhịn, cô phải nhịn!!!
Cô bỗng có cảm giác, ngôi nhà này đã trở thành căn cứ bị địch chiếm đóng rồi
Nhất là khi ...
- Tiểu My? – Nhi ngớ người
- Tôi thì sao? Bà nội gọi tôi lên đây giúp bà việc! Bà bảo không thể sống được ở môi trường có cô!
- ... – Không sống được thì cút đi chứ? Con bà nó...
Sau đó Tiểu My xông thẳng vào nhà, trong khi “chủ” còn đang ngơ ngẩn đứng **** thầm
- Tiểu My, cháu tới rồi? – Lăng bà bà ngồi trên ghế sô pha, hất cằm
- Dạ, cháu tới rồi! - Tiểu My cười tít cả mắt
Đồ không biết liêm sỉ ah!!!!
Nhi lê từng bước chậm chạp vào nhà
- Lăng Nhã Nhi, cô có bạn chứ? – Lăng bà bà bỗng nhiên hỏi
- ... – Suy nghĩ một lát, cô không thể đoán được bà ta muốn gì nữa – Có!
- Vậy qua nhà bạn cô mấy ngày đi! – Lăng bà bà mặt dày gật gù
- Bà nội? Tại sao Tiểu Nhi phải đi? Em ấy đang bệnh, em ấy phải ...
- Cô ta đi, nhượng lại phòng cho Tiểu My, chứ không thì ngủ ở đâu?
- Tiểu My Tiểu My, cháu sẽ ngủ cùng phòng với Nhi – Thanh hà cực kì tức giận rồi đấy!
- Không cho phép, Nhã Nhi, thu dọn đồ đi! – Lăng bà bà nhất nhất nói giọng lạnh lùng
- Còn đứng đấy à? - Tiểu My cười tươi – Hay để tôi giúp cô vất hết mấy thứ của cô ra đường nhé?
Nhi thật sự đã phải nín nhịn rất nhiều rồi, một giọt nước làm tràn li, chính là tự làm tự chịu!
“Roẹt”
Tiểu My đầu ướt sũng nước, căng mắt nhìn cái con người vừa hất cả cốc nước vào mặt cô kia:
- Cô...cô dám...tôi?
- Cô tưởng tôi không dám? – Nhi cười, nụ cười ác ma thứ thiệt, rồi cầm một cốc nước đầy nữa lên
Trong khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, thì Lăng bà bà đã hét lên:
- Lăng Nhã Nhi, cô dám hất cốc nước thứ 2 này vào Tiểu My sao? Cô không coi tôi ra gì phải không? Cô...
Lăng bà bà chưa dứt lời thì ...
“Roẹt”
Thêm một tiếng nữa
Cốc nước này trúng ai đây?
- Cô...Cô? Đúng là không còn tôn ti trật tự gì cả! – Dì hai sợ điếng người lắp bắp
- Mẹ à, mẹ ... – Nhìn thấy Lăng bà bà không phản ứng, dì ba chạy từ trong bếp chạy ra
Phải, chính xác vừa rồi, cốc nước thứ hai không phải hắt vào ai mà chính là hắt vào Lăng bà bà!
Tiểu Nhi chính là người to gan!
Không nói gì, Nhi chỉ lầm lũi đi lên phòng, xách vali đi xuống, không quên “tặng” cho Tiểu My một cái lườm:
- Muốn động vào đồ của tôi? Cô không xứng! Mà ai tôi cũng không tha. (Ê ê...Câu này nói với Tiểu Hương thì sướng nha )))
Rồi liếc sang Lăng bà bà đang đứng hình một chỗ:
- Lòng dạ tham lam của các người làm ô uế môi trường sống của tôi!
(Nói hay lắm ))
Sau đó, khi đang đứng ở giữa đường này, lí trí của Nhi mới quay trở lại, cuối cùng, cô chỉ thở dài một hơi: Con giun xéo lắm cũng quằn!
( Chỉ vậy thôi ấy hả? ))
Điều quan trọng là giờ cô phải đi đâu đây?
Bỗng dưng cô nhớ tới Hàn Thu, nhà tên ấy rộng như thế, có trốn vào chắc cũng không bị phát hiện đâu ha?
Nhưng mà, cô chính là vừa ném cái gối vào mặt tên đó, rồi vùng vằng bỏ về, giờ quay lại chẳng phải mất mặt tới tận cửa à?
“Reeng Reeng”
Nhi sờ sờ vào túi,a, thật là may, cô còn điện thoại
- Alo?
- Tiểu Nhi à, bạn có nhà không? Mình tới mượn tập toán. – Con cừu Song Nguyệt gọi điện tới thật là đúng lúc
- A, mình không có ở nhà – Nhi cười gian manh – Nhưng mình sẽ tới nhà cậu!
- Được sao? Làm phiền bạn quá! – Song Nguyệt cười vui vẻ, ơ hơ, cô không mất tiền đi xe điện ngầm nữa rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT