Sau khi bình
tĩnh trong phòng cũ, Nhi mới đưa con mắt xung quanh phòng...Ôi chao, tại sao lại bẩn thế này? Thường thì phòng trống ở biệt thự họ Lăng sẽ được
quét dọn vào mỗi ngày (Thế chứ thuê nhiều người ở làm gì???) Phòng của
Nhi bị đẩy xuống cuối hành lang rồi mà, thế nhưng đến việc quét dọn hàng ngày cũng không cho người giúp việc làm.Nếu không ân hận việc vì cô nên cha mẹ cô mới mất thì mấy bà dì kia đã thảm bại rồi! Cô vẫn phải nhẫn
nhịn rất nhiều
Nhi không phải là người con gái dịu dàng hiền lành, ngược lại, Nhi rất
nóng tính, cha cô bảo, nếu không giấu mình trong lớp vỏ thờ ơ, lạnh
lùng, cô sẽ sớm bại trước đối thủ, vì cuộc đời chính là chiến trường
khốc liệt nhất…
Ở trong căn phòng bụi bặm, Nhi không chịu nổi, đành phải xuống lầu lấy
cây lau nhà. Chứ nó để đâu rồi? Lục lọi hết chỗ, cô mới tìm được một cây lau khá là sạch sẽ
- Gì chứ? Cây lau đó là của tôi mà!- Người giúp việc thân cận của bà
nội, người đứng đầu dòng họ, luôn cậy chủ to mà tớ vênh, Tiểu My.
- Lâu không gặp, Tiểu My!- Nhi đáp lại, dù sao cũng là bạn thân hồi cô còn sống ở đây 10 năm về trước.
- Ha ha…Cô còn nhớ tôi à?- My cười chế giễu - Giờ thì địa vị của cô còn không bằng một tên đầy tớ như tôi!
- Chúng ta là bạn!- Nhi khẳng định- Trước giờ vẫn vậy!
- Ha ha…Chuyện mắc cười!- My chỉ thẳng mặt Nhi- Trước giờ vẫn vậy, tôi
chưa từng coi cô là bạn! Nói trắng ra, cô chỉ là bàn đạp của tôi để tôi
được leo lên địa vị như thế này!
- Địa vị gì chứ? Chỉ là người giúp việc của bà tôi!
- Nhưng ít ra bà cô còn yêu quý tôi hơn cô!
-…- Đúng vậy, Tiểu My được bà nội rất yêu quý!
- Giờ thì đưa cây chổi cho tôi, tôi có việc phải làm!
Nhi cúi đầu, đưa cây chổi cho Tiểu My, người bạn ấu thơ của cô và Hà, giờ thành thứ gì đây?
Rồi, cô bỗng để ý thấy, tủ sắt cạnh cửa có rất nhiều cây lau nhà, cô tiến lại gần thì…
- Mấy cây đó cô cũng không được dùng!- My thét.
- Tại sao?- Nhi quay lại, ánh mắt khó hiểu.
Tiểu My chỉ vào góc nhà, nơi có cây chổi cũ nát, không thể lau được nữa:
- Cô có thể dùng cây đó, chỉ có nó mới phù hợp với cô!
Nhi cau mày, nếu Tiểu My còn nói nữa, cô sẽ không chịu nổi mất!
- Nếu cô dùng mấy cái cây này, sẽ chẳng ai dám dùng nó nữa đâu!- My nói rồi quay đi.
15 phút sau, người ta vào phòng để đồ và thấy căn phòng tan hoang. Ngoài trút giận ra căn phòng, Nhi chẳng biết xả vào đâu nữa!
Cuối cùng, Hà nhờ người làm quét dọn phòng của Nhi.
Nhi đã ở
Lăng Gia tới ngày thứ 2. Sống thế này thì thà tới địa ngục còn sướng
hơn! Tại Lăng Gia, ăn giỗ phải mất tới 7 ngày, việc này đồng thời cô
phải ở đây 5 ngày nữa.
Buổi sáng hôm ấy, khi vừa đánh răng xong, cô gặp Tiểu My dưới sân sau của Lăng Gia
- Cô xuống đây làm gì?- Tiểu My khinh khỉnh
- Đi dạo!
- Ha, đi dạo? Sao cô không biến khỏi nơi này sớm đi? Thật là ngứa mắt.
- Tôi rất muốn, nhưng mà không được!
Đúng cái lúc trận cãi nhau lên tới hồi cao trào ấy thì một cô giúp việc chạy hớt hải về phía Tiểu My:
- Tiểu My! Chị Tiểu My!!!!
- Sao?- My nhăn nhó quay lại.
- Ngày mai...Ngày mai chú Triệu tới rồi!- Cô giúp việc thở không ra hơi, nặn ra từng chữ một.
- Chú Triệu????- Tiểu My thay đổi sắc mặt, vui vẻ, ném cây chổi đang cầm xuống đất- Để chị đi hỏi lại bà!
Phải, Nhi cũng chẳng mấy bất ngờ, năm nào chú Triệu cũng về sau ngày giỗ chính thức hai ngày, chính là ngày thứ 3.
Ông Triệu, một nhà kinh doanh, buôn bán lớn, có tài sản kếch xù nhưng
vẫn nhòm ngó đến báu vật họ Lăng trong tay Hà. Ông ta có một bà vợ rất
khó chịu, hay cáu kỉnh, rất hay đánh người giúp việc. Ông ta còn có 1
đứa con trai và 1 đứa con gái. Và, cũng như các bà dì trong họ, rất ghét Nhi, coi Nhi như thứ sinh vật bẩn thỉu
- Nhi, em nghe tin gì chưa? Chú Triệu sắp về rồi đấy!- Thanh hà ngây thơ khoe với Nhi, mà cứ tưởng chú Triệu là một người phóng khoáng, không
phân biệt thái độ với Nhi hay với Hà. Nhưng chỉ người trong cuộc mới
biết được. Ông Triệu là một người ranh ma, ông ta khôn ngoan hơn các bà
dì ở chỗ, ông ta biết Hà rất yêu quý Nhi, cách đây mấy năm, ông ta cũng
gần gũi, lân la nhờ Nhi moi thông tin gì về báu vật từ chỗ Hà. Nhưng
Tiểu yêu nữ của chúng ta làm sao có thể để mình bị lợi dụng? cô kiên
quyết phản đối, và giờ ông ta trở mặt.
- Tại sao cô cứ lượn lờ trước mặt tôi thế?- Tiểu My cáu kỉnh thét cả ra lửa
- Tình cờ- Đối với người không ưa mình, Nhi tuyệt đối không nói nhiều!
- Hử? Cô định lừa ai? Đứa con nít lên 3 chắc?- Mu cười lả giả
- Tin hay không thì tuỳ. Cô cũng không phải minh tinh!- Nhi cũng cười,
nụ cười khinh bỉ, cô quyết định, từ giờ sẽ không nhẫn nhịn nữa!Từ giờ
phút này chỉ có trả đũa và phản kháng thôi!
- Cô...- My ức nghẹn họng, Nhi cảm thấy trả thù được thật sung sướng, đáng lẽ ra cô nên làm thế này từ lâu rồi mới phải!
Đột nhiên, nằm ngoài dự tính, My nhảy chồm nắm lấy cánh tay Nhi, mặt mếu máo...à không...phải gọi là nước mắt lưng tròng, My bặm chặt môi:
- Tiểu Nhi, cậu làm ơn đi, tớ chỉ muốn chúng mình được như trước!
Nhi không phản ứng kịp, chỉ thấy móng tay của Tiểu My đang cắm ngập vào
cánh tay mình đau nhói, Nhi theo phản xạ hất Tiểu My ra. Một cái hất nhẹ hều, nhưng không hiểu sao lại làm My ngã xuống nền đất. Đang không hiểu tại sao thì tiếng hét của Thanh Hà đã giải thích tất cả
- Tiểu Myyy!!!!- hà chạy lại từ phía sau lưng Nhã Nhi. Hớt hải đỡ My dậy mà không để ý, cánh tay của Nhi đang bị thương- Tiểu Nhi, em làm gì
vậy? Tại sao...??
Nhã Nhi chỉ đứng trân trân nhìn Thanh Hà đang lo lắng cho Tiểu My, thực tế cho thấy, Hà không tin Nhi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT