Ngày hôm sau, bữa tiệc rượu được tổ chức trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự của nhà họ Vương. Khi Chân Lãng và Giả Thược tới nơi, tại đó sớm đã sáng trưng đèn đuốc, người qua người lại đông đảo, nào có giống như bữa tiệc rượu của một gia đình bình thường, rõ ràng là hoạt động của một công ty quy mô lớn.

Những dãy bàn thật dài được bày rất nhiều loại thức ăn, hoa quả, hải sản, đồ nướng, đồ ngọt đều có đủ không thiếu thứ gì, còn có các nhân viên phục vụ được mời về từ khách sạn đang đi lại xung quanh, mấy vị chuyên gia pha rượu thì liên tục đưa tới những ly cocktail do bản thân tự tay pha chế, có thể thấy bữa tiệc rượu này của nhà họ Vương long trọng đến chừng nào.

Chân Lãng và Giả Thược vừa mới xuất hiện đã nhận được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt, bọn họ một người cao lớn điềm tĩnh, một người mảnh khảnh đẹp trai, cả hai đều có điểm đặc sắc riêng, khó có thể phân ra ai hơn ai kém.

Giả Thược vốn không cố ý ăn mặc theo kiểu không ra nam chẳng ra nữ, chỉ là do công việc và thói quen từ nhỏ, thêm vào đó là ưu thế chiều cao, do đó cô không thích mặc váy, cũng không thích đi giày cao gót, vậy cho nên rõ ràng trên người cô đang mặc áo sơ mi viền ren kiểu nữ, nhưng cũng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Đương nhiên, dù có chết cô cũng không chịu thừa nhận, cô dễ bị người ta hiểu lầm là bởi vì thân hình phẳng quá mức của mình.

Hơn nữa, cô đến đây là để uống rượu, đâu phải là đến để bán nụ cười, ăn mặc đẹp mà làm gì cơ chứ?

Ngay từ xa Vương Thiếu Hoàn đã nhìn thấy hai người bọn họ ở cổng, liền chậm rãi bước ra trên đôi giày cao gót, nhiệt tình khoác tay qua cánh tay Chân Lãng: “Bác sĩ Chân, hôm nay bạn nhảy của tôi có việc đột xuất nên không tới được, có thể mượn tạm anh một tối không?”

Không đợi Chân Lãng trả lời, tiếng cười của ông Vương đã vang tới từ xa: “Thiếu Hoàn, có phải bác sĩ Chân tới rồi không? Mau qua đây, mau qua đây nào…”

Chân Lãng đứng nói chuyện giữa đám người, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy người nào đó kia. Lúc này cô sớm đã chạy tới trước một chiếc bàn, không hề khách sáo cầm một ly sâm banh lên uống cạn, trong chiếc đĩa trên tay sau nháy mắt đã có thêm một miếng bò bít tết.

Anh phát hiện, cô ăn hết sức chăm chú, động tác cũng khéo léo vô cùng, những lúc anh liếc nhìn qua, động tác của cô luôn rất phù hợp với phép lịch sự khi ăn uống. Nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện, tốc độ ăn của cô cực nhanh, sức ăn cực lớn, người thường căn bản không thể so sánh được.

Sao cô nàng này lại có thể kết hợp sự nền nã và tốc độ lại một cách hoàn mỹ như thế nhỉ?

Còn cả rượu nữa! Cô nàng hệt như con bướm bay lượn giữa vườn hoa, trên khuôn mặt luôn giữ một nụ cười tươi rói, không ngừng cạn chén nói cười với mọi người, chỉ tính số lượng mà Chân Lãng nhìn thấy, ít ra cũng có mười mấy chén rượu đã vào bụng cô rồi.

Xem ra được tham dự một bữa tiệc thế này, cô nàng vô cùng vui sướng, căn bản không cảm thấy khó chịu chút nào.

Ông Vương là nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh, giẫm chân một cái là có thể khiến giới kinh doanh chấn động, những người đến tham gia bữa tiệc này cũng đều là các thương nhân có tiếng tăm. Mà Chân Lãng lại xuất hiện bên cạnh Vương Thiếu Hoàn, lập tức khiến rất nhiều người chú ý, suốt cả buổi tối không ngừng có người đi tới bên cạnh anh, khiến anh không cách nào thoát thân được.

Còn Giả Thược thì lại được ăn no uống đủ, lúc này đang cầm ly rượu trong tay ngồi dưới một gốc cây nói chuyện vui vẻ với các cô gái, thỉnh thoảng lại móc danh thiếp trên người ra chia cho bọn họ, những tiếng cười vui vẻ cứ vang lên không ngừng.

Nhân cơ hội đi vào nhà vệ sinh, Giả Thược lén móc điện thoại ra, gõ ra mấy câu rồi gửi đi: “Ngày mai sẽ có một số người cầm danh thiếp của tôi tới đăng ký chụp hình, hãy đề nghị mỗi người bọn họ làm một tập album chân dung quy cách cao nhất.”

Không bao lâu sau điện thoại đã rung lên, tin nhắn của Phương Thanh Quỳ gửi tới: “Giá mà chúng ta đặt ra từ ba năm trước sẽ bắt đầu thay đổi từ ngày mai, tất cả nhất loạt tăng lên 50%.”

Giả Thược nở một nụ cười xấu xa, rồi lập tức gửi lại bốn chữ: “Hiểu ý tôi lắm!”

Cô ở đây vui chơi vô cùng thoải mái, vô cùng vui vẻ, mà cứ vui vẻ là lại không kìm được uống thêm vài chén, còn hải sản cô cũng luôn chọn thứ đắt mà ăn, ăn đồ miễn phí cảm giác thật tuyệt, nhai trong miệng cũng thấy thơm ngon hơn bình thường rất nhiều.

Có điều, đồ của người khác ăn nhiều quá cũng chưa chắc đã là một chuyện hay.

Sau khi về nhà, đến nửa đêm thì Giả Thược bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mà càng gãi lại càng ngứa hơn, càng gãi lại càng muốn gãi, suốt một đêm trằn trọc lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được.

Chân Lãng đang lúc nửa đêm thì nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy rào rào vang lên, chỉ cho rằng cô nàng nào đó hưng phấn quá nên không ngủ được, nửa đêm bắt đầu quấy rối. Cho đến sáng hôm sau khi anh ngủ dậy, thấy tiếng nước chảy vẫn chưa dừng, trong lòng mới cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Cửa phòng Chân Lãng đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra, Giả Thược toàn thân vẫn còn ướp nhẹp đứng đó: “Này, anh có thuốc không vậy, người tôi ngứa quá.”

Chân Lãng khẽ vẫy tay, cặp mắt đang ngái ngủ hơi nheo lại: “Qua đây tôi xem thử một chút nào!”

Giả Thược lúc này cũng không còn lòng dạ nào mà so đo với Chân Lãng nữa, ngoan ngoãn bò lên chiếc giường của anh, lại vén hai ống tay áo lên cao, sau đó còn vươn dài cổ ra phía trước.

Chân Lãng phát hiện làn da lộ ra bên ngoài chiếc áo sơ mi của cô đã đỏ lên cả mảng, nhưng trên mặt thì lại không có biểu hiện lạ nào, vẫn trắng mịn nõn nà như cũ.

“Hôm qua cô đã ăn cái gì thế?” Anh đưa tay ra sờ thử, thấy làn da Giả Thược không bị nổi mần, chỉ đỏ lên mà thôi.

Giả Thược ra sức gãi mạnh, trên làn da liền xuất hiện thêm mấy vệt móng tay: “Không biết nữa, dù sao cũng đều là thứ trong bữa tiệc rượu hôm qua.”

“Có thể là cô dị ứng với thứ gì đó trong cocktail, cũng có thể là dị ứng với đồ hải sản.” Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, lại nói tiếp: “Đợi chút tôi gọi cuộc điện thoại, sau đó sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra nguồn gốc gây dị ứng.”

Ngón tay Giả Thược cứ gãi không ngừng, vết móng tay trên người càng lúc càng nhiều hơn: “Bác sĩ thú y, bây giờ anh có loại thuốc nào dùng tạm được không, tôi ngứa chết mất.”

Chân Lãng suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy ra một tuýp thuốc từ trong chiếc tủ đầu giường: “Bôi tạm cái này đi, nhưng nhớ bôi ít thôi đấy!”

“Tôi biết rồi.” Giả Thược đón lấy tuýp thuốc rồi vội vã chạy vào phòng tắm, dáng vẻ rõ ràng là chẳng để lời của anh vào lòng, còn Chân Lãng thì đang thấp giọng nói chuyện điện thoại, dặn dò người ở đầu bên kia điều gì đó.

Đang lúc anh nói chuyện, Giả Thược lại chợt chạy ra và gọi toáng lên: “Này, bác sĩ thú y, tôi không bôi phía sau được, giúp tôi một chút!”

Chân Lãng nói vắn tắt mấy câu rồi gác điện thoại, sau đó bóp một ít thuốc ra lòng bàn tay, bôi lên lưng giúp cho Giả Thược. Lớp thuốc mỡ mát rượi đã tạm thời khiến cơn ngứa của cô đỡ hơn phần nào, cô không kìm được thở phào một hơi.

Chẳng ai chú ý tới, lúc này bên ngoài cửa lớn có một chiếc chìa khóa đang được tra vào ổ…

“Này, tôi còn muốn nữa.”

“Không được, như vậy không tốt cho thân thể.”

“Tôi mặc kệ, anh không làm thì để tự tôi.”

“Cô đừng ngang ngược như thế có được không hả?”

“Tôi cứ ngang ngược như thế đấy, có nghe lời không thì bảo?”

Cô Giả ngây người ra đó, rồi vội chạy như bay vào phòng. Cô nhìn thấy con gái mình đang ở trên giường, còn cưỡi lên người Chân Lãng, tay giữ chặt tay Chân Lãng, quần áo thì tả tơi xốc xếch, trên cổ có một vết đỏ rất khả nghi, còn có rất nhiều dấu móng tay như thể vừa bị cào cấu rất mạnh. Chân Lãng đáng thương lúc này đang nằm bên dưới, dáng vẻ kiên cường bất khuất tựa như đang thề chết chống cự.

“Bốp…” Hàng Long Thập Bát Chưởng lập tức giáng ngay xuống đầu Giả Thược, kèm theo môn thần công Sư Tử Hống ẩn chứa đầy sự giận dữ của Phật môn: “Cái con nhóc chết tiệt này, sao lại dám cưỡng bức Chân Lãng như vậy hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play