“Oa!” Nhìn túi đồ ăn bự tướng mà Giả Thược xách về, Phương Thanh Quỳ không kìm được reo lên: “Là đồ điểm tâm của quán cà phê ‘Tuyệt Sắc’ ở cuối đường phải không? Mà có phải mi nhặt được tiền không vậy, thường ngày đến cái bánh nướng cũng hiếm khi thấy mi mua về cho ta, hôm nay sao lại mang về tới mười mấy loại đồ ngọt đắt tiền thế này? Đặc biệt là…”
Khuôn mặt cô ghé sát tới trước mặt Giả Thược, đặt tay lên trán cô nàng, rồi lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bản thân, khẽ lẩm bẩm: “Đâu có ốm, sao mi lại mua đồ ngọt vậy? Không phải cả đời này mi căm hận nhất là đồ ngọt sao?”
Giả Thược liếc mắt qua phía cô một chút, hờ hững trả lời: “Đây là Chân Lãng mời tôi ăn.”
Phương Thanh Quỳ mở một cái hộp ra, cầm lấy chiếc bánh ga tô ở trong đó một cách hết sức cẩn thận, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng, và nở một nụ cười mỉm vẻ hết sức hài lòng: “Đúng là ngon tuyệt!”
Thấy cô bạn tốt đã bị chiếc bánh ga tô hút hết cả hồn phách, căn bản chẳng chú ý nghe xem mình vừa nói gì, Giả Thược liền bực bội ghé đầu tới bên tai Phương Thanh Quỳ, hét lên thật lớn: “Mấy thứ này là Chân Lãng mua mời tôi ăn đấy.”
“Chân Lãng?” Cô nàng xinh đẹp nuốt miếng bánh ga tô trong miệng xuống, cặp mắt mở ra thật to: “Anh ta muốn chết sao?”
Suy nghĩ một chút,Phương Thanh Quỳ lại lập tức lắc lắc đầu: “Không đúng, với tính cách của anh ta đáng lẽ phải nhét hết những thứ này vào bụng mi rồi mới đúng, sẽ không cho mi cơ hội mang về thế này đâu.”
“Bởi vì…” Giả Thược vốn đang vô cùng tức giận dường như chợt nhớ ra điều gì đó, hai tay chống nạnh đứng giữa căn phòng ngẩng đầu cười vang, hai bờ vai rung lên không ngớt: “Bởi vì tôi đã nôn, nôn hết lên người hắn ta, sau đó nhân lúc hắn ta đi rửa ráy liền kêu bồi bàn cho hết những thứ này vào túi rồi mang về. Lần này coi như đã trả thù xong rồi, thật là thoải mái!”
“Mi ác quá đấy!”
“Việc này có thể trách tôi được sao?” Giả Thược hậm hực nói: “Hồi đó nếu không phải vì hắn tôi làm sao lại phải vào bệnh viện chỉ vì ăn bánh kem bơ chứ? Cậu có từng thấy ai suốt một tuần liền đi ngoài đều ra cái thứ màu trắng ngà ngà lại còn thoang thoảng mùi sữa không?”
Phương Thanh Quỳ đang ăn một cách vui vẻ chợt dừng lại, lẳng lặng đặt chiếc bánh ga tô trong tay xuống, khuôn mặt trở nên đen thui, trừng mắt lên nhìn Giả Thược.
Cô nàng nào đó còn chưa hiểu là có chuyện gì kia thì đang đưa tay xoa xoa bụng, mặt mày hớn hở nói: “Nôn xong rồi, bây giờ đâm ra đói quá, tôi đi mua bát cơm rang trứng về ăn đây.” Sau đó liền đi thẳng, bỏ lại Phương Thanh Quỳ đáng thương với mười mấy chiếc bánh ngọt được đóng gói rất đẹp mắt.
Quen biết Giả Thược từ thời đại học, và ngay từ lúc đó cô đã biết Giả Thược có một kẻ thù không đội trời chung tên là Chân Lãng, cũng đại khái biết về quá trình quần thảo của hai người bọn họ trong suốt bao năm qua. Còn về nguyên nhân khiến Giả Thược không ăn đồ ngọt, tuy không được tận mắt nhìn thấy, nhưng cô cũng biết được một chút từ những lời vụn vặt của Giả Thược lúc thường ngày. Với tính cách cứng rắn của Giả Thược, có lẽ chân tướng sự việc cũng không sai khác nhiều lắm.
Nghe nói năm Giả Thược mười hai tuổi, cô đã vinh dự giành được ngôi quán quân của giải Taekwondo thiếu niên toàn quốc, từ đó thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và đội Taekwondo của tỉnh còn đưa cô vào diện bồi dưỡng trọng điểm.
Nhưng phong độ của các thiếu niên thường thiếu ổn định, hồi nhỏ là thiên tài nhưng khi trưởng thành rất có thể sẽ là kẻ bất tài, ít nhất phải có biểu hiện ổn định trong vòng hai năm thì mới có tư cách trở thành thành viên đội tuyển quốc gia.
Một tuần trước giải thi đấu ở năm thứ hai, cũng chính là hôm sinh nhật của Giả Thược, mẹ cô vì muốn con gái vui vẻ nên đã mua về một chiếc bánh ga tô thật to để chúc mừng sinh nhật cô, nghe đâu đường kính lên tới hơn ba mươi xen ti mét. Nhưng chỉ vì Chân Lãng nói một câu rằng anh ta thích bông hoa màu đỏ trên chiếc bánh sinh nhật, Giả Thược không ngờ đã nhân lúc mọi người không chú ý mà liếm sạch phần bơ trên chiếc bánh, sau đó lại xơi thêm nửa chiếc bánh nữa, thế là buổi tối hôm đó cô phải vinh quang nhập viện, ở trong đó suốt một tuần liền.
Sau đó, cô không thể tham gia thi đấu.
Sau đó nữa, cô mất đi tư cách trở thành thành viên đội tuyển quốc gia.
Sau đó nữa nữa, cô vẫn tiếp tục tham gia tất cả các cuộc thi, vẫn giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, được ca tụng là ngôi sao hy vọng của đội tuyển Taekwondo quốc gia trong tương lai.
Thế nhưng, khi cô lần thứ hai có cơ hội trở thành thành viên đội tuyển quốc gia, một câu nói của Chân Lãng đã lại thay đổi tất cả.
“Trở thành thành viên đội tuyển quốc gia sẽ rất dễ bị thương, còn phải uống thuốc định kỳ gì đó, nếu sau này mà biến thành nửa đực nửa cái, sẽ không có ai thèm cưới đâu.”
Câu nói của chú nhóc khiến cha mẹ Giả Thược thầm cảm thấy lo lắng, con gái bọn họ từ nhỏ đã có tính cách giống hệt với con trai rồi, nếu sau khi trưởng thành lại có vẻ ngoài của con trai nữa thì biết làm sao đây?
Thế là Giả Thược đã phải tạm biệt với giấc mơ của mình từ đó, và cô cảm thấy trong sinh mệnh của mình chỉ còn lại một mục tiêu thế này: Lấy việc đối nghịch với Chân Lãng làm sứ mệnh, lấy việc phá hoại tất cả mọi niềm vui của Chân Lãng làm cơ sở, lấy việc hãm hại Chân Lãng làm trách nhiệm, lấy việc khiến Chân Lãng phải chịu thiệt thòi làm mục đích, lấy việc làm cho Chân Lãng thanh danh lụn bại làm cái gốc của sự hạnh phúc.
Trong năm học cuối cùng trước khi thi đại học Giả Thược đã lựa chọn chuyên ngành nghệ thuật, nhờ vào may mắn và điểm cộng do giải thưởng thể thao, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lọt vào chót danh sách những người thi đỗ vào trường đại học có tiếng mà Chân Lãng đã lựa chọn, sau đó vinh quang rời nhà đi xa, bước tiếp lên con đường đối đầu với Chân Lãng.
Phương Thanh Quỳ nhìn những chiếc bánh ga tô trước mặt, đưa tay lên chống cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn của mình, dường như đang lẩm bẩm: “Giả Thược, thực ra ta cảm thấy Chân Lãng cũng đâu có làm sai, ăn bánh ga tô phải vào bệnh viện là tự mi làm đấy chứ, có liên quan gì đến người ta đâu nào?”
Giả Thược đang mua cơm bên ngoài chợt có cảm giác sống lưng lạnh ngắt, còn thấy hơi rờn rợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT