Lúc tôi mở choàng mắt ra thì gương mặt sầu não của mẹ hiện ra trước mắt, tiếp theo là bố, rồi Tuyên và cả anh Trí. Tôi hoảng hốt ngồi dậy, dáo dác nhìn xung quanh, đây chính là bệnh viện mà tôi làm việc, tôi ở đây là gì cơ chứ? “Bo, Bo đâu rồi? Mọi người, con trai của con đâu?”

Mẹ sụt sùi đứng sang một bên. Bố nắm lấy tay tôi trấn an: “Con đừng lo. Đâu sẽ có đó. Bố đã đi báo công an, họ đã hứa là sẽ dốc sức truy tìm.”

Làm sao mà tôi có thể không lo cho được, làm gì có người mẹ nào ngồi yên nổi khi con trai mình mất tích? Tôi ôm lấy đầu: “Bo có thể ở đâu được chứ? Nó bị người ta bắt mất hay đã… đúng rồi, thằng bé rất ham chơi, biết đâu nó bị ngã xuống ao hay xuống hồ thì sao. Con phải đi tìm lại một lần nữa.”

Dứt lời, tôi nhào người ra khỏi giường nhưng bị mọi người cản lại. Thằng Tuyên quát lên: “Chị bị điên à? Chị đừng suy nghĩ lung tung nữa được không? Bây giờ là 2 giờ đêm, chị đi tìm cái gì? Công an người ta đang tìm rồi. Ai mà không lo lắng chứ! Chỉ sợ đến lúc Bo về chị chả còn hơi mà gặp nó đâu.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy em trai mình nổi giận, thường ngày tính tình nó điềm đạm vui vẻ nhưng hôm nay nó đã quát tôi. Cũng phải thôi, tôi sắp phát điên thật rồi.

Sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nên anh Trí phải lôi Tuyên ra ngoài: “Tuyên, đừng như thế với chị em. Đi ra ngoài với anh.”

Chỉ còn bố mẹ ở lại với tôi. Chẳng ai lên tiếng nữa, mẹ tôi không dám khóc, bố thì chỉ biết thở dài. Còn tôi, tôi nằm như một xác chết, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà trắng toát. Khuôn mặt của Bo hiện lên trong đầu, khi nó cười, khi nó khóc, khi lại phụng phịu làm nũng với tôi. Rồi tôi lại nhớ đến từng khoảng thời gian đáng nhớ, những ngày Bo chập chững tập đi, thằng bé luôn cười khanh khách mỗi khi có thể bước đến nhào vào lòng tôi. Rồi khi dạy Bo tập nói từ “mẹ” cũng khó khăn biết mấy, dậy thế nào cũng không chịu nói. Mãi đến một buổi sáng, khi tôi thức dậy thì đã thấy Bo đang mở to mắt nhìn tôi cười toe toét, bất chợt nó gọi: “Mẹ mẹ!”. Khỏi phải nói là tôi vui sướng và tự hào đến cỡ nào, ôm chặt lấy đứa con nhỏ khóc trong niềm hạnh phúc vô bờ. Nghĩ đến tất cả những khoảnh khắc đó ruột gan tôi lại như bị ai cào xé rất khó chịu, nước mắt ứa ra. Tôi nhớ con trai tôi. Không biết bây giờ nó đang ở đâu, cùng với ai, nó còn chưa ăn tối, khi đói nó sẽ khóc rất dữ, ai sẽ dỗ dành Bo của tôi đây? Hình ảnh Trinh bị xe đâm bỗng xẹt qua đầu tôi, cả người tôi run lên, liệu con trai tôi có bị sao không?

Tôi ngồi bật dậy, nói với bố mẹ: “Con không thể nằm yên thế này được. Ruột gan con không yên, con phải đi tìm Bo thôi, biết đâu nó đang chờ con đến cứu, nhỡ con không đến kịp thì sao?”

Mẹ ôm lấy tôi nhằm giữ tôi lại. “Không, Bo không sao đâu. Công an người ta đi tìm rồi. Con cứ ở nguyên đây. Đang đêm hôm, con ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Anh Trí với thằng Tuyên đi tìm rồi.”

“Bo sợ bóng tối lắm mẹ, Bo còn chưa ăn cơm. Không có con bên cạnh nó sẽ sợ lắm, nó khóc con sẽ rất đau lòng. Cho con đi tìm con trai con đi mẹ, con nghe tiếng thằng bé đang gọi con. Mẹ bỏ con ra đi mẹ. Cứ thế này con phát điên mất. Con không chịu được đâu!” Tôi vừa khóc vừa van xin, cố đẩy bố mẹ ra.

“Muốn gì thì cũng để đến sáng mai.” Bố giữ chặt lấy tôi. “Sáng mai bố đưa con đi tìm Bo, được không? Con đang bị ốm, bây giờ mà ra ngoài con sẽ kiệt sức mất.”

“Nhưng mà con không chịu được.” Tôi gào lên.

Cuối cùng, y tá tiêm cho tôi một liều thuốc an thần và tôi lịm đi trong dòng nước mắt nhạt nhòa.

Lần thứ hai tôi tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng hẳn, đầu óc tôi hơi mụ mị nhưng khi nhận ra mình vẫn đang nằm trong bệnh viện thì lập tức ý thức đã trở về và điều tôi nghĩ đến đầu tiên là Bo. Tôi ngồi dậy, miệng kêu gọi tên Bo. Bố mẹ vẫn ở bên cạnh tôi suốt từ đêm qua đến giờ.

“Con dậy rồi sao?” Mẹ vuốt lại tóc cho tôi, quan tâm hỏi.

“Bo đâu mẹ?” Đó vẫn là điều tôi quan tâm nhất.

Bố mẹ không dám nhìn vào mắt tôi, càng không dám trả lời. Tôi hiểu là con trai tôi vẫn chưa được tìm thấy, vậy thì cả đêm qua nó ở đâu? Nó ngủ ở đâu chứ?

“Cho con đi tìm Bo đi, bố mẹ!”

Lần này, bố mẹ không từ chối, có lẽ là không cam lòng nhìn tôi sắp phát điên như vậy. Nhưng bố mẹ vẫn bắt tôi ăn cái gì đó rồi mới cho đi. Tôi giống như một đứa trẻ chờ được đi công viên, nhanh nhanh chóng chóng ăn hết bát cháo của mẹ mà đầu lưỡi không có chút vị giác, rồi gấp rút đi ngay.

Vấn đề là tôi không biết phải bắt đầu tìm Bo ở đâu, tôi đi quanh làng một lần nữa, tìm kiếm ở các ao, hồ, kênh, mương xem thằng bé có vô tình trượt chân ngã xuống hay không nhưng kết quả là chẳng có một dấu vết nào. Cuối cùng tôi và bố mẹ lại chạy đến đồn công an, họ cho biết là vẫn đang tìm kiếm suốt từ đêm qua và họ nghi ngờ rằng Bo đã bị bắt cóc. Hiện nay tình trạng bắt cóc trẻ em không phải là chuyện hiếm gặp, có thể là bắt cóc tống tiền, cũng có thể là bắt cóc để đem bán, nhưng với trường hợp như gia đình tôi thì phần nhiều là Bo đã bị bắt cóc để đem bán qua biên giới. Họ nói tôi hãy cứ về nhà chờ, nhất định họ sẽ làm hết sức để tìm được Bo. Tôi nghe xong mà chân tay như rụng rời, chút nữa thì ngã ra đất. Nếu bọn họ không kịp tìm thấy Bo thì có phải sẽ không bao giờ tôi được nhìn thấy con trai tôi nữa không? Tôi sẽ mất Bo mãi mãi, tôi biết làm thế nào bây giờ? Trinh ơi, tao phải làm gì bây giờ? Mày hãy giúp tao tìm đường cứu con trai chúng ta.

Tôi ngồi bần thần trong chính ngôi nhà mình giữa đống đồ chơi bừa bộn của Bo, trên tay ôm khư khư con gấu bông vẫn thường nằm cạnh Bo khi ngủ. Đâu đó trong ngôi nhà vẫn vang vọng tiếng cười đùa vui tai mà tôi không thể nào quên.

“Cô Vân có thư nhé!” Chú đưa thư mỗi ngày vẫn đi đưa thư cho các nhà trong làng hôm nay bỗng ghé nhà tôi. Không đợi bố mẹ đứng lên nhận thay, tôi chạy ra nhận thư ngay lập tức trong sự nôn nao và run rẩy. Nhưng khi mở ra, tôi lại trở về với trạng thái như kẻ trên mây, là thư triệu tập của tòa án. Là Hải, anh ta thực sự đã gửi đơn lên tòa. Tại sao lại là lúc này cơ chứ?

Tôi thả rơi lá thư xuống đất, quay trở về giường ngồi như một cô hồn, chẳng quan tâm đến cái tòa án kia. Bố mẹ nhặt thư lên đọc, tôi không quan tâm. Bố mẹ hỏi gì tôi cũng chỉ lắc đầu. Anh Trí và thằng Tuyên cũng chạy ra chạy vào, nói vài câu gì đó mà tôi cũng không buồn để ý. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết mình ngồi đó bao lâu, ngồi đến tê dại, cứ tưởng tượng Bo sẽ chạy ào từ ngoài cửa vào, miệng gọi “mẹ ơi”, sẽ lại sà vào lòng tôi với một đống câu hỏi ngây ngô.

Mãi đến xế chiều, bỗng có một người đến thăm nhà tôi, đôi giày da cao cấp bóng loáng làm tôi thức tỉnh hoàn toàn. Tôi đứng bật dậy nhưng đôi chân tê dại làm tôi suýt ngã. Đứng vịn một tay vào thành giường, tôi ngước lên nhìn người đàn ông có bộ mặt đẹp đẽ nhưng tâm địa khó lường trước mặt.

“Anh đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh anh.”

Hải chỉ mỉm cười, anh ta tử tế chào bố mẹ tôi một tiếng rồi quay lại nói với tôi: “Tôi đến thăm con trai tôi. Không được à?”

“Bây giờ không phải lúc để thăm!” Tôi nói cứng.

Bố tôi cũng ôn tồn nói thêm để tránh bị anh ta phát hiện: “Thằng bé mới đi chơi rồi. Lúc khác anh quay lại.”

Đúng lúc đó thì Tuyên chạy vào, phấn khích nói: “Chị Vân, họ đã tìm được manh mối kẻ bắt cóc Bo rồi. Họ nói…” Nhìn thấy Hải trong nhà, Tuyên đứng khựng lại, không nói thêm nữa, cứ nhìn chằm chằm Hải vì Tuyên chưa gặp anh ta bao giờ. “Nhà ta có khách sao?”

Hải quay lại nhìn Tuyên rồi lại nhìn tôi, đôi mắt anh ta hơi khép lại một cách bí hiểm: “Có chuyện gì vậy? Con trai tôi bị bắt cóc sao? Cô đã làm cái quái gì vậy?” Anh ta gầm lên ở câu cuối.

“Thằng bé sẽ không sao. Công an đang truy tìm, anh đừng ở đây mà gào thét.” Tôi cố cứng giọng.

“Sẽ không sao? Vậy mà cô nói sẽ chăm lo tốt cho thằng bé à? Tốt nhất là con trai tôi không sao. Nó mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không để cho cả nhà cô được yên đâu.”

Bố tôi vốn là người điềm tĩnh nhưng khi nghe Hải nói cũng không nhịn được, kéo cánh tay anh ta mà nói: “Này, tôi không biết anh giàu sang thế nào nhưng đây là nhà chúng tôi. Anh không có quyền lớn tiếng.”

Hải gạt tay bố tôi ra, nói bằng giọng khinh thường: “Ông đừng nên tùy tiện chạm vào người khác bằng bàn tay bẩn thỉu ấy. Con trai tôi phải ở cái nơi quê mùa rách nát này đã là thiệt thòi cho nó lắm rồi, vậy mà nó còn bị bắt cóc. Tất cả các người chỉ là một đám nhà quê bần tiện mà thôi, lấy tư cách gì tranh giành con với tôi?”

Lần này tôi không để yên, bước đến muốn tát vào bản mặt nghênh ngang đó nhưng rồi lại thôi, chỉ cười nhạt: “Tôi muốn cho anh một cái tát nhưng nghĩ đến việc tát anh xong phải đi rửa tay là tôi đã thấy ghê tởm. Vâng, chúng tôi không có tiền, sang giàu như anh, chỉ là một lũ nhà quê nhưng có tình người. Còn loại người vô nhân tính như anh, nằm trên một đống tiền lạnh lẽo thì có gì hay? Nói cho anh biết, đến cuối cùng tiền cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi. Nếu trên đời không có những người nông dân như bố mẹ tôi, thì anh có cả núi tiền cũng chẳng có cơm mà ăn đâu. Có chết tôi cũng không để con tôi rơi vào tay anh.”

Hải không những không biết xấu hổ mà còn nhếch môi cười: “Đừng dùng những lời lẽ của bọn nhà nghèo đó nói với tôi vì đây không phải một bộ phim. Cô nói đi, cô đã làm gì mà con trai tôi bị bắt cóc cũng không biết?”

Tôi nắm chặt hai bàn tay, phải là lỗi tại tôi, tại tôi chủ quan, tại tôi không để ý đến Bo nên nó mới bị người ta bắt đi. Đáng ra dù thằng bé có nài nỉ thế nào thì tôi cũng không được cho nó đi chơi mới đúng, đáng ra tôi phải trông nom nó cẩn thận. Bo ngoan ngoãn và đáng yêu thế cơ mà, sao người ta lại nỡ bắt nó đi chứ? Thật độc ác!

Tuyên bỗng lên tiếng bênh vực cho tôi: “Không phải tại chị tôi. Anh thì biết cái gì mà ở đây lớn tiếng tra hỏi? Anh không có quyền. Mời anh đi cho.”

“Xin lỗi chàng trai trẻ, tôi là bố của Bo.”

“Vậy thì tôi là cậu của nó. Anh mặc nhận là bố nó nhưng anh biết gì về nó nào?”

Hải im lặng, anh ta không trả lời được. Tuyên đứng tránh cánh cửa nhường đường cho Hải: “Mời anh đi ra khỏi nhà chị tôi.”

Hải có vẻ không cam lòng, quay lại nói thêm: “Chính tôi sẽ tự đi tìm con trai mình và các người đừng hòng chạm vào nó nữa.”

Sau khi Hải đi tôi càng quay quắt với nỗi đau mất con và còn lo nghĩ hơn về những lời nói sau cùng của Hải. Anh ta sẽ không từ một cơ hội nào để cướp đi con của tôi. Tôi phải làm sao? Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?

Suốt một ngày trời tôi thức trắng ngóng tin con, anh Trí giúp đỡ gia đình tôi hết sức, vận dụng mọi mối quan hệ bạn bè trong ngành công an để bảo họ làm hết sức mình. Với công an thì họ không thể nào làm ngơ với những vụ bắt cóc trẻ em thế này, có điều tôi không ngờ được là anh Trí đã xin nghỉ làm để theo công an đi tìm Bo. Mặc đù đầu óc tôi chỉ có Bo nhưng những việc anh Trí làm thì tôi không thể coi như không thấy. Dù có ra sao đi nữa thì tôi cũng nợ anh ấy.

Sau hai ngày Bo bị mất tích, đến ngày thứ ba thì công an cũng đã tìm thấy bọn bắt cóc trong một nhà nghỉ, chúng đã bị tạm giam để xét hỏi. Nghe nói bọn chúng vẫn chưa kịp đưa Bo ra khỏi phạm vi của thành phố vì công an đã phong tỏa chặt chẽ.

Khoảnh khắc anh Trí bế Bo trên tay bước vào, tim tôi như vỡ òa trong niềm vui sướng. Tôi đón lấy thằng bé từ trong tay anh Trí. Sờ nắn, xem hết một lượt người Bo từ đầu đến chân, luôn miệng hỏi: “Con có sao không? Có đau chỗ nào không Bo? Nói mẹ nghe. Có ai đánh con không?”

Bo nhìn tôi, gương mặt mếu máo không tươi như khi thường thấy, đôi mắt thơ ngây vẫn còn ánh lên tia sợ hãi, nước mắt vương *** trên má. Rồi thằng bé khóc òa lên ôm chặt cổ tôi: “Mẹ ơi! Bo không thích các chú kia đâu. Các chú không cho Bo gặp mẹ.”

“Ôi con trai tôi.”

Tôi vừa lau nước mắt cho Bo vừa khóc. Thơm lên khắp khuôn mặt thằng bé cho thỏa nỗi nhớ mong. “Mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi. Từ giờ mẹ không cho con chạy lung tung nữa. Bo có nhớ mẹ không?”

Thằng bé mếu máo gật đầu lia lịa.

“Ngoan, Bo ngoan lắm. Mẹ cũng nhớ Bo của mẹ.”

Cả gia đình tôi cùng anh Trí và hàng xóm láng giềng rất đỗi vui mừng khi nhìn thấy cuộc đoàn tụ của hai mẹ con tôi. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, Bo đã lành lặn trở về là điều tôi sung sướng trên hết, tôi phải bù đắp cho thằng bé, không để nó phải nhớ lại 2 ngày vất vả vừa qua.

Ngay buổi tối hôm ấy, cả nhà tôi lại đoàn tụ bên nhau, mời anh Trí ở lại ăn cơm. Không một ai nhắc đến chuyện ngoài ý muốn vừa rồi nữa, cười nói vui vẻ không thôi. Bo chỉ là một đứa trẻ, vui vẻ một lúc là sẽ quên rất nhanh. Cả buổi tối, tôi cũng cười không khép được miệng, sự trở về của Bo chính là nguồn sống của tôi, là máu, là sức mạnh. Nếu ví tôi là một cái điện thoại thì Bo chính là cục pin vĩ đại của tôi.

“Bo, con có đói không?” Mẹ tôi đưa đĩa xúc xích to ra trước mặt Bo.

Bo cười tít mắt: “Bà ngoại ơi, Bo đói lắm!”

“Thằng nhóc này, cứ nhìn thấy xúc xích là đói ngay.” Tuyên véo mũi trêu đùa thằng bé.

“Mẹ ơi, cậu gọi Bo là thằng nhóc!” Bo chu miệng lên mách tôi.

“À, cậu lại gọi Bo của mẹ là thằng nhóc à? Cậu hư quá, để lát nữa mẹ đánh cậu. Thế Bo là gì mới đúng nhỉ?”

Thằng bé không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Bo là con heo béo của mẹ mà.”

Cả nhà lại ngửa đầu cười sảng khoái một trận. Nhất là tôi, một niềm tự hào chưa từng có len lỏi trong trái tim, vừa ấm áp lại vừa vui sướng.

Mẹ tôi vừa cắt xúc xích cho Bo, vừa nói: “Ôi trời! Cháu của bà giỏi nịnh mẹ quá nhỉ? Con heo béo phải ăn thật nhiều, thật ngoan nhớ chưa? Khi nào cái bụng tròn xoe rồi thì dừng lại.”

Bo “dạ” một tiếng rồi cầm thìa xúc từng miếng xúc xích nhỏ cho vào miệng ăn ngon lành. Nhìn khuôn mặt tươi tắn của Bo, chắc chẳng ai nghĩ nó vừa bị bắt cóc. Mọi người trong gia đình cũng vậy, mới sáng nay thôi bầu không khí vẫn ảm đạm nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác. Bố tôi không nói gì mấy nhưng niềm vui lại hiện lên trong đôi mắt và không ngừng gắp đồ ăn cho Bo. Anh Trí mặc dù là người ngoài nhưng lại chẳng giống người ngoài chút nào, anh luôn nhìn Bo với ánh mắt âu yếm của một người bố và thỉnh thoảng ánh mắt của tôi và anh chạm nhau. Lúc này tôi mới thấy đôi mắt của anh Trí chứa cả một biển tình cảm mênh mông, một cảm giác yên bình thật lạ ùa đến với tôi, cảm giác như chúng tôi thật sự là một gia đình.

Ăn cơm xong là Tuyên đưa bố mẹ tôi về, Bo cũng lăn ra ngủ luôn mà chẳng cần phải ru, chắc nó mệt quá. Anh Trí đợi Bo ngủ mới ra về. Tôi tiễn anh ra cổng, tiện thể nói tiếng cảm ơn với anh.

“Nếu không có anh thì thật em không biết làm thế nào.”

Anh Trí dừng bước, quay lại nhìn tôi mỉm cười: “Không có gì. Anh đã nói anh quý Bo như con trai, bất kể là ai cũng không thể làm ngơ được đâu.”

“Anh tốt quá! Em không biết làm sao mới trả hết ơn anh. Có chuyện gì thì anh cứ nói với em, nếu em giúp được, nhất định em sẽ làm hết sức.”

“Anh đã nói là không có gì mà. À, anh chưa nói với em chuyện này. Lúc cứu được Bo về anh gặp một người tự nhận là bố đẻ của Bo trong đồn công an. Anh ta có giới thiệu anh ta tên là Hải. Đó là bố của Bo sao?”

Tôi ngẩn người, rất muốn biết Hải đã nói những gì với anh Trí nhưng lại không biết phải hỏi ra sao.

Thấy tôi im lặng hơi lâu, anh Trí cười khẽ: “Nếu em không muốn nói thì cũng không sao. Anh hiểu mà.”

“Vâng, đó là bố đẻ của Bo.” Không hiểu sao đến cuối cùng tôi vẫn nói cho anh biết, bởi đó là sự thật mà.

“Thì ra đó là người mà em đã từng yêu hết lòng.”

“À, không.” Tôi buột miệng, rồi lại im bặt. Thấy anh nhìn vẻ khó hiểu thì tôi đính chính: “Dù sao đó cũng là quá khứ rồi. Anh ta có nói gì với anh không?”

“Cũng không nói gì, anh ta nhận là bố đẻ của Bo và xin vào gặp bọn bắt cóc. Có lẽ ngày mai phía công an sẽ gọi em đến.”

“Vâng, anh không phải lo gì cho mẹ con em nữa đâu. Anh giúp như vậy là em đã cảm ơn lắm rồi.”

“Vậy anh về đây. Em vào đi.”

Anh đi rồi, tôi mới lại quay vào nhà nằm ôm Bo trong nỗi lo lắng thấp thỏm về những điều Hải sẽ làm. Điều đáng sợ nhất là khi người ta biết trước sẽ có chuyện không hay xảy đến nhưng lại không biết nó là gì và sẽ xảy ra như thế nào, như tôi bây giờ thực sự đang rơi vào trạng thái đó. Lại một lần nữa hoang mang, lại một lần nữa sợ hãi đến toàn thân run lẩy bẩy. Bo thì vẫn chỉ là một đứa bé 3 tuổi, nếu như không may tôi không giữ được con, nếu như Hải cướp đi, nếu như mãi mãi tôi không được nhìn thấy nó thì liệu thằng bé có thể nhớ nổi người mẹ này trong bao lâu? Biết đâu… biết đâu… Tôi miên man với những suy nghĩ mung lung xa vời để rồi thiếp dần đi trong một giấc ngủ chẳng bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play