Vừa dùng xong cơm tối, Tuyết Du Du không hề cố kị ánh mắt khác thường của mọi người cùng vẻ mắt bất mãn của Hàm Tuyết, ra sức kéo Hoa Nhược Hư chạy về phòng nàng.

“Du Du, có chuyện gì gấp à?” Hoa Nhược Hư kinh ngạc.

“Hoa đại ca, Du Du nhớ đại ca mà, đêm nay ở lại với Du Du được không?” Thanh âm của Tuyết Du Du vô cùng ngọt ngào, hàm chứa vô hạn phong tình. Trong người Hoa Nhược Hư nóng ran lên. Lực hấp dẫn của Tuyết Du Du với hắn quả thực rất lớn, trước mặt nàng năng lực tự kiềm chế của hắn rất kém.

Tuyết Du Du buông tay Hoa Nhược Hư ra, một tòa thiên nhiên ưu mĩ đang dần lộ ra khi “tấm màn” y phục màu xanh đang hạ xuống. Hô hấp của Hoa Nhược Hư trở lên dồn dập, thân thể mềm mại không hề che đậy của nàng đang khẽ vặn vẹo trước mặt hắn, tạo ra những tư thế vô cùng hấp dẫn. Ngọn lửa dục vọng mãnh liệt đang hừng hực thiêu đốt Hoa Nhược Hư.

“Hoa đại ca, lại đây đi.” Một câu nói này của Tuyết Du Du như mồi dẫn lửa vậy, khiến ngọn lửa kia càng bùng lên mạnh mẽ; Hoa Nhược Hư khẽ kêu lên, như hổ đói ôm lấy thân thể của nàng, điên cuồng hôn lên tấm da thịt như ngọc kia.

Hoa Nhược Hư nhanh chóng xâm chiếm thân thể của Tuyết Du Du, không hề bỏ qua bất cứ chỗ nào. Trên mắt hắn hằn lên một tia máu mơ hồ, trong đầu hắn đã không còn biết khái niệm thương tiếc là gì, chỉ biết hung hãn chiếm lấy tấm thân thể xinh đẹp mê hồn này.

Tuyết Du Du khẽ khẽ ngâm lên thanh âm mê hồn động lòng người, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút thống khổ, tựa hồ nàng không chịu nổi sự thâm nhập mạnh mẽ này của tình lang.

Ngoài cửa, ba tuyệt sắc nữ tử đứng ngoài, lúc này sắc mặt mọi người đều ửng đỏ lắng nghe động tĩnh bên trong.

“Ngọc Phượng, thực sự muốn như vậy sao?” Giang Thanh Nguyệt đỏ mặt, bộ dạng ngượng ngùng.

“Đây là lần đầu của Du Du. Mà đối với chính mị thuật của mình phỏng chừng muội ấy cũng không lường hết sự lợi hại của nó, sư đệ lúc này lại điên cuồng như vậy, sợ rằng một mình Du Du khó có thể chịu được, Thanh Nguyệt, cô và Phi Mộng đi vào bồi tiếp đi.” Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng cũng ửng hồng; bên trong tiếng rên rỉ như phệ cốt tiêu hồn không ngừng vang lên, nàng thở dốc một hơi – một khuê nữ như nàng sao có thể thừa nhận được.

“Ngọc Phượng, nếu vậy muội cũng cùng vào đi.” Hoa Phi Mộng cười hì hì nói; da mặt nàng dường như dày hơn Hoa Ngọc Phượng một chút, nên trấn định hơn hai nàng kia khá nhiều.

“Muội còn có việc cần làm, hai người cần nhớ kĩ, cho dù thế nào thì trong vòng ba ngày cũng không để Nhược Hư ra khỏi căn phòng này, cũng không để người ngoài gặp hắn. Muội sẽ nhờ Lâm tỷ tỷ ở bên ngoài tiếp đón, mọi người chỉ cần ngăn chặn Nhược Hư là được.” Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng lại đỏ thêm một chút. Nàng lắc đầu nói, đến cuối cùng, ngữ khí trở lên nghiêm túc.

“Ngọc Phượng, cô yên tâm. Có chúng ta và Du Du, hẳn là sẽ không sảy ra chuyện gì.” Giang Thanh Nguyệt gật đầu, thấp giọng nói.

Trong ba ngày, Hoa Nhược Hư cùng tam nữ cùng ở một chỗ, lên trời xuống biển chìm đắm trong ái giới, thì bên ngoài đã có biến hóa vi diệu.

Nghe nói Giác Viễn Thiền Sư lúc còn trẻ là một mỹ nam tử, trước khi ông ta xuất gia từng yêu say đắm một vị nữ tử, mà nữ tử này nghe nói là Nam Hải Thần Ni. Hai người trong lúc cùng nhau trừ ma vệ đạo thì xuất hiện cảm tình sâu sắc. Nhưng bởi vì cả hai đều tận lực giữ gìn chính nghĩa trong võ lâm nên kết quả hai người vẫn không thể đến được với nhau.

Tin tức này trong vòng ba ngày nay không chỉ bó hẹp trong thành Kim Lăng mà đã truyền khắp cả võ lâm Trung Nguyên. Khiến trong khoảng thời gian này mọi người đều xôn xao bàn tán. Có người nói, Giác Viễn Thiền Sư và Nam Hải Thần Ni không tuân thủ thanh quy, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng đã có mấy người khác phản đối, bọn họ cho rằng đây quả thực là mối tình cảm động lòng người; Giác Viễn Thiền Sư và Nam Hải Thần Ni vì võ lâm chính nghĩa mà buông bỏ hạnh phúc của chính mình – tình cảm này cao thượng biết nhường nào.

Dần Dần, câu chuyện tình yêu của Giác Viễn Thiền Sư thành câu chuyện thường nhật được bàn tán say sưa. Mà tiếp theo, không biết từ đâu lại truyền ra một tin tức rằng Giác Viễn Thiền Sư cùng Nam Hải Thần Ni thực ra còn có một người con trai, người này được Nam Hải Thần Ni sinh ra trước khi Giác Viễn Thiền Sư còn ở ngoài Không Môn. Chỉ là hài từ này đã bị thất lạc, bất quá, trước khi chết Thiền Sư đã kịp phó thác di nguyện cuối là để đồ đệ Hoa Nhược Hư thay hắn tìm con mình. Giác Viễn Thiền Sư lúc trước từng đưa cho con của ông ta một khối ngọc bội, trên đó có viết một chữ Phúc, mà con của ông ta tới nay cũng đã xấp xỉ bốn mươi. Nếu cẩn thận xem xét lại một chút, sẽ biết được dường như cũng là khoảng bốn mươi năm trước Giác Viễn Thiền Sư mới chính thức xuất gia, mặc dù trước kia ông ta cũng ở trong Thiếu Lâm nhưng chưa hề thụ giới, vẫn là thân phận tục gia đệ tử.

Rồi lại có một tin tức được truyền ra khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Nghe nói tại Thiên Tinh Minh – thành Kim Lăng mỗi ngày đều có hơn mười người đi vào tự nhận là con của Giác Viễn Thiền Sư, nhưng tất cả đều bị Hoa Nhược Hư phủ nhận, bởi vì nghe nói con trai của Giác Viễn Thiền Sư có điều gì đó đặc thù mà chỉ Hoa Nhược Hư mới biết được. Mà mấy người kia thì cũng chỉ muốn lấy thân phận này gạt người, muốn dựa theo danh vọng của Giác Viễn Thiền Sư và Nam Hải Thần Ni để một bước lên trời. Vì vậy, bắt đầu có người chửi bọn người này là bọn tim đen, làm ô uế danh tiếng của Giác Viễn Thiền Sư cùng Nam Hải Thần Ni.

Sáng sớm ngày thứ tư, Hoa Nhược Hư thoát ra từ cả một đám tay chân như ngọc kia.

“Hoa đại ca, Du Du không chịu nổi rồi, tìm Mộng tỷ có được không?” Tuyết Du Du nũng nịu nói. Cảm tình của Hoa Nhược Hư thông qua mấy ngày hôm nay hun đúc, dường như đã phát sinh ra biến hoa không nhỏ. Chứng kiến bên người thân thể ngang dọc, hắn lại không nhịn được bắt đầu tham lam vuốt ve thân thể đủ để tất cả nam nhân trong thiên hạ huyết mạch sôi sục của Tuyết Du Du.

“Du Du, nha đầu chết tiệt kia, ban đầu là do muội câu dẫn Nhược Hư, bây giờ tỷ ngay một chút sức lực còn không có mà muội vẫn không buông tha?” Hoa Phi Mộng lên tiếng, lúc này nàng cũng là hữu khí vô lực rồi, xem ra mấy ngày nay nàng được chăm sóc cũng đủ “tận tình”.

“Không thể trách muội được, a đúng rồi, Hoa đại ca đi tìm Ngọc Phượng tỷ tỷ đi, muội ngủ tiếp đây.” Tuyết Du Du ngáp một tiếng rồi trở mình tiếp tục ngủ.

“Đúng, Nhược Hư, đều là Ngọc Phượng để chúng ta như vậy, dù sao thời gian ba ngày cũng qua rồi, huynh đi tìm nàng ta đi.” Hoa Phi Mộng dứt khoát đem Hoa Ngọc Phượng ra bán đứng, rồi nàng cùng Tuyết Du Du giống nhau, đều tiếp tục ngủ. Mà Giang Thanh Nguyệt lúc này cũng chưa tỉnh lại, Hoa Nhược Hư khẽ nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời giường. Lúc này trong lòng hắn có chút buồn bực; ba ngày qua Tuyết Du Du dùng mọi cách hấp dẫn hắn, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Phi Mộng cũng vô cùng ôn nhu “bồi tiếp” hắn, nhưng vẫn không hề cho hắn cơ hội đi ra khỏi chỗ này. Hết thảy mọi việc chỉ cần nghĩ qua một chút đều thấy có điểm không bình thường.

Hoa Nhược Hư quyến luyến nhìn tam nữ đang ở trên giường, hắn đi ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

“Lâm tỷ.” Hoa Nhược Hư vừa bước xuống đã thấy Tây Môn Lâm đứng tại nơi đó, mỉm cười nhìn hắn.

“Nhược Hư, Ngọc Phượng đang chờ đệ, tỷ sẽ chiếu cố nơi này cho đệ, đến khi các nàng tỉnh lại.” Tâm tình của Tây Môn Lâm lúc này rất tốt.

“Lâm tỷ, tỷ cũng biết?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư ửng đỏ; bất kể nguyên nhân ra sao, mấy ngày nay hắn thấy có chút hoang đường.

“Đây là do tỷ và Ngọc Phượng yêu cầu các nàng làm như vậy, nên tỷ đương nhiên phải biết.” Tây Môn Lâm ôn nhu nói: “Đệ đi tới chỗ Ngọc Phượng đi, nàng sẽ nói cho đệ biết nguyên nhân vì sao.”

“Sư đệ, đệ làm sao vậy?” Hoa Ngọc Phượng rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi, từ lúc nàng đem tất cả sự tình nói qua với hắn một lượt thì hắn vẫn một mực im lặng không nói gì, cũng không lộ thái độ gì.

“Phượng nhi, những điều tỷ nói đều là thật chứ?” Hoa Nhược Hư nhìn sang Hoa Ngọc Phượng, thấp giọng hỏi.

“Sư đệ cũng biết, trừ Võ Lâm Thư Viện ra trong chốn võ lâm không người nào có thể đem tin tức truyền khắp võ lâm nhanh như vậy. Hoa Ngọc Phượng gật đầu; Hoa Nhược Hư lúc này còn không phát hỏa khiến nàng tạm yên lòng.

“Phượng nhi, làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của sư phụ chứ?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm mọt lát rồi hỏi tiếp.

“Tỷ lần này huy động tất cả các đệ tử, mỗi khi có người nói điều bất lợi với Giác Viễn Thiền Sư lập tức sẽ có người đứng lên phản bác lại. Bởi vậy, hiện nay nhiều người cũng chỉ biết đến chuyện tình yêu lúc còn trẻ của Giác Viễn Thiền Sư, đại đa số người vì thế mà càng thêm tôn kính Giác Viễn Thiền Sư và Nam Hải Thần Ni; trong mắt bọn họ hai người bọn họ vì võ lâm mà buông bỏ tình cảm của mình.” Hoa Ngọc Phượng gật đầu nói, “Mặt khác, tỷ đã sếp đặt mấy đệ tử mua chuộc một số du dân chỗ khác, để họ tới đây tự nhận là con của Giác Viễn Thiền Sư, sau đó sẽ thông báo bọn họ đều là giả mạo. Tỷ nghĩ như vậy thì Diệp Bất Nhị cũng không có cách nào để công bố thân phận của hắn, cho dù hắn muốn công bố thì cũng sẽ có người phản bác; bởi vì bây giờ hầu như mọi người đều cho rằng chỉ có sư đệ ngươi mới có thể xác định thân phận của nhi tử Giác Viễn Thiền Sư.

“Phượng nhi, tỷ ở đây chờ đệ, đệ ra ngoài một chút rồi lập tức trở lại.” Hoa Nhược Hư lại trầm mặc một hồi, đột nhiên nói.

Hoa Nhược Hư nhanh chóng đi một vòng trong thành Kim Lăng, đến mấy chỗ nhân sĩ giang hồ thường tụ tập để nghe ngóng, nên cũng nghe được không ít người đang đàm luận về sự tình của Giác Viễn Thiền Sư. Hắn mặc dù tin tưởng Hoa Ngọc Phượng, nhưng vẫn muốn tự mình kiếm chứng một chút, rốt cục cũng thấy lời của nàng hoàn toàn đúng, hiệu quả thậm chí còn cao hơn cả nàng dự kiến. Quả là tốt, hiện giờ mọi người đối với Giác Viễn Thiền Sư chê thì không có mà khen thì nhiều.

“Hoa Ngọc Phượng ngồi trong phòng đợi Hoa Nhược Hư mà thấp thỏm không yên. Tầm nửa canh giờ sau, nàng nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa đang định ra đón thì Hoa Nhược Hư đã nhanh chóng tiến vào phòng; hắn ôm chặt lấy nàng.

“Sư đệ, đệ làm gì vậy?” Hoa Ngọc Phượng hô to.

“Phượng nhi yêu quý, đệ phải cảm tạ tỷ.” Hoa Nhược Hư nói nhỏ bên tai Hoa Ngọc Phượng, đột nhiên cúi đầu chiếm lĩnh bờ môi anh đào của nàng.

“Không, từ từ đã, đệ có trách tỷ không?” Hoa Ngọc Phượng cố sức đẩy Hoa Nhược Hư ra, thở hổn hển rồi nói.

“Đồ ngốc, đệ cảm tạ tỷ còn chưa kịp, sao có thể trách tỷ được chứ.” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa ôm Hoa Ngọc Phượng tiến tới bên giường.

“Đệ, đệ định làm gì?” Vẻ mặt Hoa Ngọc Phượng khẩn trương, nhưng lại càng ôm chặt lấy Hoa Nhược Hư, “Bây giờ hãy còn sáng.” Hoa Ngọc Phượng thốt ra lời này, gương mặt xinh xắn đã ửng hồng, giọng nói ngày càng thấp dần.

Chỉ là thái độ ỡm ờ của nàng lại càng khơi dậy mạnh mẽ dục vọng của Hoa Nhược Hư, ba ngày hoang đường vừa qua đã để lại di chứng khiến hắn không thể tự kiềm chế. Cánh tay vừa vung, cánh cửa bên ngoài đã vô thanh vô tức đóng lại.

“Phượng nhi đệ đã nói đêm động phòng hoa chúc của chúng ta thì ngày hôm đó phải thật vui vẻ, hôm nay đệ rất vui, tất cả đều nhờ tỷ. Cho nên bây giờ chúng ta sẽ động phòng hoa chúc luôn, không cần quan tâm là ban ngày hay đêm tối.” Hoa Nhược Hư thì thầm bên tai nàng, rồi hôn tới tấp, cả hai cùng ngã nhào xuống giường.

Thiên Tinh Minh, Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Phượng điên loan đảo phượng, xuân ý mênh mông.

Diệp gia, Diệp Bất Nhị vẻ mặt âm trầm.

“Tiểu Tuyết.” Hàm Tuyết vừa bước tới ngoài phòng Hoa Ngọc Phượng chợt nghe thấy âm thanh vọng ra từ bên trong, nàng liền len lén nhìn từ khe cửa vào trong, khuôn mặt bỗng chỗc đỏ ứng lập tức chạy đi, xuýt nữa lao vào Phi Nhứ.

“Phi Nhứ tỷ tỷ!” Hàm Tuyết khẽ khẽ vỗ ngực, có vẻ giật mình. Sắc mặt nàng đang đỏ rực lên, rất đáng yêu.

“Tiểu Tuyết, muội nhìn cái gì ở kia?” Phi Nhứ vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Hàm Tuyết.

“Tỷ nhìn thì sẽ biết, muội đi trước.” Hàm Tuyết vội vàng chạy mất. Phi Nhứ bán tín bán nghi đi tới; nhưng vừa bước tới đã mơ hồ biết được chuyện gì đang sảy ra bên trong, vội vàng chạy theo hướng Hàm Tuyết.

“Tiểu Tuyết, muội thật là xấu, lại đi nhìn lén cái chuyện xấu xa này.” Phi Nhứ hì hì cười nói.

“Đâu có, muội đâu hề cố ý, muội chỉ đi tìm thiếu gia thôi.” Hàm Tuyết mặt càng đỏ ửng, vội vàng biện giải.

“Tiểu Tuyết, thiếu gia nhà muội có phải rất sủng ái muội không?” Phi Nhứ giả bộ tùy ý hỏi một câu.

“Hì hì, thiếu gia đương nhiên rất sủng ái muội.” Hàm Tuyết vui vẻ tươi cười, nhưng rất nhanh nét mặt trầm xuống, ảm đạm “Nhưng thiếu gia vài ngày rồi không tới tìm muội.”

“Tiểu Tuyết, tỷ lỡ lời, muội đừng giận.” Phi Nhứ kéo Hàm Tuyết tới hậu viện, thấy chung quanh không có người liền ngồi xuống bắt đầu nói “Tiểu Tuyết, muội chỉ là một nha hoàn mà sao lại được thiếu gia nhà muội sủng ái vậy?” Muội tranh tình lang của tiểu thư, không sợ nàng trách muội sao?”

“Muội, muội không biết; muội không hề nghĩ muội là một nha hoàn, hơn nữa muội cũng không muốn tranh đoạt cùng người khác mà.” Trong mắt Hàm Tuyết có chút mơ hồ “Thật ra, cũng chả sao, thiếu gia cũng không hề để ý tới việc muội là nha hoàn mà không để ý tới muội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play