Trong thành Kim Lăng có một tin tức đang nhanh chóng được truyền khai, nghe nói Thiên Tinh Minh sẽ kết gia với Chính Nghĩa liên minh. Đại tiểu thư Diệp gia, quan môn đệ tử của Nam Hải Thần Ni – Diệp Vũ Ảnh sẽ được gả cho Hoa Nhược Hư. Mà nghe đâu Diệp Vũ Ảnh cũng đã tới Thiên Tinh Minh, có người đã tận mắt chúng kiến Hoa Nhược Hư cùng Diệp Vũ Ảnh có cử chỉ thân thiết với nhau. Hơn nữa còn có người nói Hoa Ngọc Loan đại tiểu thư của Hoa Sơn vốn có tâm đố kị rất mạnh lần này cũng đồng ý một cách kì lạ, đồng ý không lâu sau đó sẽ để Hoa Nhược Hư chính thức đón Diệp Vũ Ảnh về, hơn nữa hứa sẽ để Diệp Vũ Ảnh làm chính thê.

Tin tức không biết thật hay giả, nhưng rất nhanh đã truyền khắp thành Kim Lăng, tục ngữ nói ‘tam nhân thành hổ’, cho dù là giả cũng biến thành thật. Hơn nữa, trên thực tế, bây giờ Diệp Vũ Ảnh quả thật đang ở Thiên Tinh Minh.

Diệp Vũ Ảnh hiện tại cơ hồ chỉ quanh quẩn trong phòng Tây Môn Lâm. Có lẽ trong ý thức của nàng thì Tây Môn Lâm là chỗ dựa cuối cùng của nàng. Tây Môn Lâm mặc dù không dõ Diệp Vũ Ảnh đã trải qua chuyện gì, nhưng lại rất rõ Diệp Vũ Ảnh và Diệp Bất Nhị không phải cùng một loại người. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Diệp Vũ Ảnh bị như bây giờ. Bởi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì ông ta vẫn là phụ thân của nàng.

Tây Môn Lâm ra khỏi phòng, để lại một mình Diệp Vũ Ảnh ở trong. Nàng dù sao vẫn có chuyện cần xử lý, không thể ở mãi cùng Diệp Vũ Ảnh.

Diệp Vũ Ảnh cứ thất thần đứng đó, không có chút cảm giác mọi vật xung quanh. Ngay cả khi Hoa Nhược Hư bước tới phía sau, nàng cũng không hề phát hiện.

“Diệp cô nương” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ đành kêu lên một tiếng.

“Hoa công tử, công tử vào khi nào vậy?” Diệp Vũ Ảnh giật mình, rồi nhanh chóng xoay người lại, co rùm người nhìn Hoa Nhược Hư.

“Vừa mới tới, Diệp cô nương thân thể không sao chứ?” Hoa Nhược Hư quan sát sắc mặt tiều tụy của Diệp Vũ Ảnh mà âm thầm thở dài, thâm tâm có chút đồng cảm.

“Tốt hơn nhiều, đa tạ Hoa công tử quan tâm, mấy ngày nay quấy quả Hoa công tử, Vũ Ảnh lấy làm hổ thẹn”. Diệp Vũ Ảnh nhẹ nhàng nói, thanh âm của nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mà bộ dạng cũng không còn co rúm lại như trước. Dù sao nàng cũng là đệ tử của Nam Hải Thần Ni, nên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

“Diệp cô nương, có việc ta không nên hỏi, bất quá vẫn muốn hỏi cô nương một chút.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, “Cô nương có thấy lệnh tôn quan tâm đến cô nương?”

“Hoa công tử, công tử sao lại hỏi như vậy? Cha ta đương nhiên quan tâm tới ta.” Diệp Vũ Ảnh miễn cưỡng cười nói, chỉ là ánh mặt thoáng hiện một tia thống khổ.

“Nếu ông ta thực sự quan tâm tới cô nương, vậy sao cô nương không trở về? Nếu lệnh tôn thật sự đối tốt với cô nương thì tại sao ông ta lại không để ý tới hạnh phúc của cô nương, mà tùy tiền quyết định chuyện chung thân đại sự cho cô nương.” Hoa Nhược Hư nhìn Diệp Vũ Ảnh, hắn bất bình thay cho nữ nhân này. Mời rồi, hắn nhận được tin tức, trong thành Kim Lăng đang lan truyền tin hắn cùng Diệp Vũ Ảnh sắp thành thân; rồi liên tưởng tới lời nói hai ngày trước của Diệp Bất Nhị, hắn cơ hồ có thể xác định đây là trò quỷ của họ Diệp.

“Vũ Ảnh không rõ ý tứ của Hoa công tử, việc đó cùng với chung thân đại sự của Vũ Ảnh có gì liên quan sao?” Thân ảnh mềm mại của Diệp Vũ Ảnh khẽ chấn động, cúi đầu nói; trong mắt nàng có chút mê hoặc.

“Diệp cô nương, hôm nay cô nương chưa đi ra ngoài sao? Khó trách cô nương không biết.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài. “Nếu như bây giờ cô nương đi ra ngoài, thì sẽ thấy cả thành Kim Lăng đều đang nói về chuyện chung thân đại sự của cô nương.”

“Vậy sao? Nếu như vậy thì ta nhất định phải lập gia đình, chỉ không biết vị hôn phu của ta là ai? Hoa công tử, công tử có thể cho ta biết không?” Diệp Vũ Ảnh thì thào nói.

Cử chỉ này của nàng nằm ngoài dự liệu của Hoa Nhược Hư, nàng quả thực không hề có bất cứ phản ứng gì. Hoa Nhược Hư bắt đầu hoài nghi có phải nàng buông xuôi rồi không, chẳng qua là nàng vẫn còn muốn biết lang quân tương lai của nàng là ai – khiến hắn hoàn toàn chết lặng. Hoa Nhược Hư chút nữa thì nói ra chính là hắn, nhưng hắn cũng nhanh chóng nuốt lời này xuống bụng; hắn cảm thấy không có cách nào mở miệng.

“Diệp cô nương nên tự mình ra ngoài hỏi một chút.” Hoa Nhược Hư do dự một hồi, rốt cục thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi; hắn không muốn xấu hổ nói ra chân tướng.

“Nhược Hư, để tỷ nói cho Vũ Ảnh.” Bên cửa truyền tới giọng nói của Tây Môn Lâm. Hoa Nhược Hư nhanh chóng gật đầu, Tây Môn Lâm xuất hiện thật đúng lúc, đúng là vị cứu tinh của hắn.

Tây Môn Lâm nói như thế nào với Diệp Vũ Ảnh, hắn không biết; bởi khi Tây Môn Lâm vừa về phòng thì Hoa Nhược Hư đã vội vàng rời đi. Tâm lý có chút buồn bực, chỉ là vừa vào phòng ngồi xuống thì bên cửa liền truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.

“Công tử.” Phi Nhứ khẽ lên tiếng. Vừa thấy nàng xuất hiện Hoa Nhược Hư bắt đầu thấy đau đầu.

“Cô lại muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn bây giờ đã phiền lắm rồi, nhìn thấy Phi Nhứ quả thật là phiền lại thêm phiền.

Thật ra, Phi Nhứ bộ dạng lúc này không có trang điểm cầu kỳ, tuy không đẹp như trước nhưng lại bớt đi vẻ ngây ngô thay vào đó là dáng vẻ thành thục, phong tình.

“Công tử, ta chỉ muốn bồi tiếp công tử một chút.” Phi Như dịu dàng nói, nàng đi tới sau lưng Hoa Nhược Hư khẽ bá cổ hắn, bộ dạng vô cùng ôn nhu. Hoa Nhược Hư nhíu mày, trực giác của hắn cảm thấy Phi Như này không thích hợp với hắn.

“Ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.” Hoa Nhược Hư nghĩ thầm “cô không tới làm phiền ta thì ta đã phải cảm ơn trời đất rồi”.

“Công tử, chàng thật sự muốn thành thân cùng Diệp Vũ Ảnh sao?” Phi Nhứ tỏ ra không hiểu Hoa Nhược Hư đang nói gì, nàng không hề có ý định rời đi.

“Cô nói hươu nói vượn cái gì? Được rồi, cô không cần hỏi, đi ra ngoài đi.” Hoa Nhược Hư tức gận, hắn chính vì việc này mà phiền muộn không thôi, nay lại mọc ra thêm một Phi Nhứ chạy tới hỏi.

“Công tử, lúc chàng thành thân cùng Diệp Vũ Ảnh có thể lấy luôn ta được không?” Phi Nhứ chuyển từ đằng sau tới trước, ngồi lên người Hoa Nhược Hư, áp sát vào tai hắn thì thào.

Từng trận u hương bay vào mũi, một thân thể mĩ miều đang kịch liệt ưỡn ẹo trong lồng ngực, lại còn giọng nói mê người kia – Tất cả kiến trống ngực Hoa Nhược Hư đập nhanh hơn, vội vàng dùng sức đẩy Phi Nhứ ra.

“Không biết cô cả ngày nghĩ được những gì!” Hoa Nhược Hư có chút tức giận, trừng mắt nhìn Phi Nhứ.

“Ta không biết nam nhân các ngươi suy nghĩ gì!” Phi Nhứ đột nhiên tức giận đứng lên nhìn thẳng Hoa Nhược Hư, “Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, vì sao không thể có thêm một người? ngươi không thích ta, nếu ngươi không thích ta thì sao ngươi phải cứu ta từ trong tay tiểu thư! Tuy ta không đẹp được như tiểu như nhưng cũng không hề kém!”

“Trước kia, cô âm thầm chiếu cố, bảo vệ ta khiến ta rất cảm kích. Mặc dù sau đó cô lại bán đứng ta và Đại Nhi, bởi vì ta và Đại Nhi đều không sảy ra chuyện gì không may nên cũng không truy cứu, cho nên ta mới có thể mang cô đi từ trong tay Đại Nhi.” Hoa Nhược Hư lắc đầu, chậm rãi nói: “Hoa Nhược Hư ta mặc dù không tính là chung tình, nhưng cũng không đến mức cứ gặp một người là yêu một người. Không thể phủ nhận là cô rất xinh đẹp, chỉ là nó không quan hệ gì với ta.”

“Ngươi gạt ta! Ta không tin, ta không tin!” Phi Nhứ thì thào, “Ta biết, tại vì ngươi nhát gan sợ tiểu thư sẽ không để ý tới ngươi. Hoa Nhược Hư, ngươi là một ngụy quân tử!” Đến cuối cùng, giọng Phi Nhứ kêu đến khản cả giọng.

“Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được.” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói, “ Cô đã thích ở đây, vậy cô ở lại. Ta đi trước.” Lời vừa dứt, hắn đã nhanh chóng đi ra ngoài; không biết tại sao, bây giờ hắn có chút sợ hãi Phi Nhứ, nên cách xa nàng ra sẽ tốt hơn.

“Lâm tỷ, Diệp Vũ Ảnh có phản ứng gì không?” Trong phòng Hoa Ngọc Phượng, hai người Hoa Ngọc Phượng và Tây Môn Lâm đều cau mày.

“Nàng chỉ khẽ gật đầu, dường như chuyện này không có quan hệ với nàng.” Tây Môn Lâm khẽ thở dài “Tinh thần của nàng lúc này rất kém, xem ra trước mắt không thể trông chờ nàng giúp chúng ta việc gì.”

“Lâm tỷ, sư đệ vì lo lắng cho danh tiếng của Giác Viễn Thiền sư, hơn nữa là quan hệ giữa Diệp Bất Nhị và Giác Viến Thiền Sư, bởi vậy khi đối phó với Diệp Bất Nhị luôn có cảm giác bó chân bó tay. Cứ như vậy thì đối với sư đệ hay cả Thiên Tinh Minh đều không có lợi.” Hoa Ngọc Phượng có chút lo lắng, “Thật ra, muội không phải là không có biện pháp giải quyết, chỉ là không biết có nên dùng hay không. Muội sợ, sợ sau khi dùng cách này, sư đệ hắn sẽ không để ý tới muội nữa.”

“Phương pháp gì?” Tây Môn Lâm tò mò.

“Giữ kín được bây giờ, nhưng chưa chắc về sau người ta sẽ không biết. Diệp Bất Nhị đã có ý muốn uy hiệp thì sư đệ cùng không cần lo lắng sẽ tổn hại danh dự của Giác Viễn Thiền Sư.” Hoa Ngọc Phượng cúi đầu nói, “Chỉ cần chúng ta mang chuyện tình của Giác Viễn Thiền Sư và Nam Hải Thần Ni nói ra ngoài, lúc đó sư đệ có thể thoải mái tay chân, hành động sẽ không còn cố kị.”

“Ngọc Phượng, chúng ta có nên thương lượng qua một chút với Nhược Hư?” Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.

“Không nên, nếu chúng ta thương lượng cùng sư đệ, hắn nhất định sẽ không đồng ý chuyện này. Trước khi chuyện này hoàn tất, không nên để lộ ra với sư đệ. Chỉ một khi mọi sự như ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể phản đối.” Hoa Ngọc Phượng lắc đầu nói, “Chỉ là, muội nó lắng hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho muội.”

“Nếu như chúng ta vừa công bố chuyện này vừa có thể giữ được danh dự của sư phụ tỷ và Giác Viễn Thiền Sư thì tỷ nghĩ Nhược Hư sẽ không trách chúng ta.” Tây Môn Lâm ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Tục ngữ đã nói ‘giấy không gói được lửa’ chuyện này một ngày nào đó sẽ bị lộ ra. Bây giờ Nhược Hư đang bị Diệp Bất Nhị khống chế, tốt hơn hết là chúng ta nên sớm công bố chuyện này ra ngoài.”

“Thật ra, kế hoạch muội đã chuẩn bị tốt; trong lời nói chỉ cần tận lực không làm ảnh hướng tới danh dự của Giác Viễn Thiền Sư, hơn nữa muội còn có thể làm cho Diệp Bất Nhị không thể thừa nhận hắn là con của Giác Viễn Thiền Sư.” Biểu tình của Hoa Ngọc Phượng vô cùng tự tin, nhưng rất nhanh trên mặt tràn đầy lo lắng. “Chỉ là, trên đời này không có chuyện gì có thể nói nắm chắc trăm phần trăm; muội còn có chút lo lắng.”

“Ngọc Phượng, muội làm như vậy cùng chỉ là muốn tốt cho Nhược Hư, phải không?” Tây Môn Lâm nở nụ cười: “Chỉ cần muội cho là đúng, quả thực vì hắn, thì cho dù kết quả cuối cùng thế nào muội cùng không cần lo lắng. Tỷ nghĩ Nhược Hư cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ, nhất định hắn sẽ không trách muội đâu. Vạn nhất…..” Nói tới đây, Tây Môn Lâm bỗng dừng lại một chút “Vạn nhất, Nhược Hư vì chuyện này mà không để ý tới muội, tỷ sẽ bồi tiếp muội hàng ngày.” Tây Môn Lâm kiên định nói ra.

“Lâm tỷ, tỷ…..” Hoa Ngọc Phượng có chút chần chờ.

“Kỳ thực, tỷ cũng không nghĩ sẽ giống như các muội đều gả cho hắn, nhưng tỷ cũng không nghĩ tới chuyện rời xa hắn.” Tây Môn Lâm cười nhẹ, thản nhiên mà nói “Chỉ là, nếu hắn thật sự trách ngươi chuyện này, thì tỷ cũng sẽ rời đi.”

“Lâm tỷ, có những lời này của tỷ, cho dù hắn không muốn muội nữa, muội cũng nhất định làm.” Hoa Ngọc Phượng cảm kích nhìn Tây Môn Lâm rồi cúi đầu nói.

“Kỳ thực, chúng ta đều vì hắn mà thôi.” Tây Môn Lâm âm thầm thở dài một hơi.

Trong sơn mạch, núi non trùng điệp liên miên không dứt, phía trong rừng cây ùm tùm tươi tốt lộ ra một mái ngói.

Trong này vô cùng u tĩnh, trừ bỏ tiếng chim thì không còn một âm thanh nào khác.

Một thiếu nữ tuyệt mỹ vận trang phục bạch y hôm nay bỗng nhiên xuất hiện trong núi, nàng quan sát phương hướng, đột nhiên nhìn thấy mái ngói kia thần sắc vô cùng mừng rỡ. Thân thể khẽ nhún, cả người đã bay nhanh về hướng đó.

Thần Nữ Am – Ba chữ to mang đầy tú khí, hiển nhiên đây là bút tích của nữ tử viết ra.

Bạch y thiếu nữ nhìn am ni cô đơn sơ này tới mức thất thần, thật lâu sau vẫn chưa đi vào.

“Thần Cung Cung Chủ đời thứ năm – Cung Nhã Thiến xin được bái kiến!” Thanh âm thanh thúy động lòng người vang lên, rồi lại yên tĩnh như cũ.

“Nên tới rốt cục đã tới.” Một âm thanh nhẹ nhàng truyền ra, thanh âm này vô cùng êm tai, mang theo vị đạo vô cùng hấp dẫn. Cánh cửa vô thanh vô tức được mở ra, nơi đó xuất hiện một nữ tử nhin đẹp, nhìn không rõ được tuổi tác người này, tựa hồ còn rất trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi. Nhưng trên người toát ra vẻ thành thục. Một thân tố y, mặc trang phục ni cô; chỉ là làn tóc đen dài vẫn đang tung bay – dường như nàng không phải là một ni cô chân chính. Chỉ là, nếu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, thân hình thon dài cùng vóc dáng yếu điệu kia; nếu nàng thực sự là ni cô, có lẽ ai cũng vì nàng mà cảm thấy đáng tiếc.

“Nhã Thiến tham kiến sư thúc.” Cung Nhã Thiến hơi sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng bái chào.

“Không cần đa lẽ.” Tố y nữ ni kia khẽ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương; thanh âm bỗng trở lên vô cùng trầm thấp “Sư tỷ, sư tỷ nàng đi rồi sao?”

“Xin sư thúc chủ trì công đạo cho Nhã Thiến!” Cung Nhã Thiến lại xá một cái nữa.

“Sư tỷ ơi sư tỷ, lúc trước vì sao không nghe ta nói?” Tố y nữ ni lời nói tràn đầy thương tâm, còn có chút bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play