“Nô tỳ thỉnh an Vương gia”- Một giọng nói cung kính cúi chào cắt đứt những do dự của hắn. Một nha
hoàn đi tới trước hắn cúi đầu hành lễ. Hắn nhận ra là nha hoàn hay hầu
hạ Dạ Lan, cau mày hỏi :”Có chuyện gì”
Nha hoàn bẩm báo nói: “Khởi bẩm Vương gia, Lan phu nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, mong Vương gia có thể bớt chút thời gian qua dùng.
Bước chân do dự của Lăng Khiếu Dương cuối cùng cũng ra quyết định, trầm trọng đi đến Thản Nhiên Cư nơi Dạ Lan ở.
“Lăng”
Lăng Khiếu Dương vừa bước vào cửa, một thân ảnh mềm mại dịu dàng tiến vào lòng hắn.
“Công sự xong hết rồi sao, chàng có mệt không!”- Nàng tri kỷ ân cần thăm hỏi. Sau đó rời khỏi lòng hắn, kéo tay hắn vào
trong tẩm. Hắn không lên tiếng tùy ý để nàng vừa nói vừa lôi kéo hắn
vào.
“Lăng, thiếp nghĩ đến chàng mỗi ngày đều bận bịu, cho nên đặc biệt phân phó nhà bếp làm mấy món ăn chàng yêu thích nhất”
Dạ Lan vừa nói, vừa tự tay dùng khăn ướt
lau mặt và tay hắn. Nhìn những cử chỉ của Dạ Lan, trong lòng Lăng Khiếu
Dương không khỏi nhớ tới Hữu Hi, nàng cũng từng giúp hắn làm mọi thứ,
rửa mặt, thay quần áo, bàn tay nhỏ bé bận rộn trước hắn làm hắn cảm giác thỏa mãn.
Dạ Lan buông khăn xuống, ôn nhu mỉm cười: “Tốt rồi, có thể ăn cơm rồi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất”
Lăng Khiếu Dương trong lòng cảm thấy xúc động xen lẫn áy náy, theo Dạ Lan ngồi xuống, trầm giọng nói: “Ăn cơm”
“Cái này đều là thức ăn chàng thích, ăn nhiều một chút, chàng gầy đi so với trước rất nhiều”- Dạ Lan gắp thức ăn cho Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ăn một miếng sau đó nhìn Dạ Lan, trong mắt lóe lên cái gì đó: “Lâu như vậy mà cơ thể nàng vẫn không có tiến triển gì sao?”
“Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”- Dạ Lan đang giúp Lăng Khiếu Dương gắp thức ăn thì đột nhiên dừng lại,
Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Dạ Kan, trầm giọng nói: “Ta chỉ là không đành lòng nhìn nàng đau đớn như vậy, độc thánh là người
thế nào, bổn vương sẽ đi cầu hắn, bảo hắn giải độc cho nàng, dù tốn bao
nhiêu bạc bổn vương cũng nguyện ý”
Trái tim Dạ Lan đập mạnh, đau khổ cười nói: “Độc thánh hành tung bất định, tính tình cổ quái, nói không chừng lại đi đến nơi mới để điều chế độc dược, Lan Nhi cũng không biết có cách nào tìm
ra ông ta, hơn nữa người trong giang hồ luôn có trái tim võ học, thiếp
công, bạc đối vợi họ không quan trọng”
Lăng Khiếu Dương lắc lắc tay nói: “Không thử làm sao biết được, chỉ cần Lan Nhi còn sống, thì bất kể mọi thứ”
Dạ Lan nghe Lăng Khiếu Dương nói, cười cười, thở dài một tiếng, ai oán nói: “Lan Nhi đã bị loại độc trong cơ thể cắn nuốt, dù có giải độc cũng
không thể khôi phục như trước đây, chỉ cầu mong có thể bình yên ở bên
cạnh Vương gia, không cần đi cầu xin ông ta, Vương gia đối với Lan Nhi
có tâm ý Lan Nhi chết cũng không còn gì tiếc nuối”- Vừa nói xong lại cảm thấy chua xót, Lan Nhi trong mắt mọng nước, nàng vội vàng nuốt nước mắt xuống, cố gắng mỉm cười nói: “Thiếp lại nói chuyện không vui rồi, mau ăn đi, đồ ăn nguội mất”
Đôi mắt đen Lăng Khiếu Dương trở nên âm
trầm, không nói gì nữa, cùng Dạ Lan dùng bữa, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi bữa tối kết thúc, nha hoàn thu dọn đồ ăn còn lại,
người cũng lui ra, trong phòng chỉ còn lại Dạ Lan và Lăng Khiếu Dương.
“Uh? Làm sao vậy”- Dạ Lan nhu mỳ, đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn Lăng Khiếu Dương.
“Để ta tự làm”- Lăng Khiếu Dương cau mày, buông lỏng tay Dạ Lan tự mình bỏ lớp ngoại sam.
Dạ Lan ngưng trệ, nhưng cũng chỉ cười cười, sau đó tự mình cởi giày nằm trên giường, Lăng Khiếu Dương thì nằm xuống một bên.
“Lăng, chàng có tâm sự sao?”- Dạ Lan vuốt ve mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hắn nhắm mắt: “Công sự bận rộn, không liên quan đến nàng, ngủ đi”
“oh”- Dạ Lan có chút thất vọng, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ rất mệt mỏi cũng không quấy rầy nữa.
CHỉ là nàng cảm nhận trong sâu thẳm, hai
người càng ít gần nhau, khiến cho người khác sợ hãi. Hắn đối với nàng
không nó nửa tia dục vọng, thậm chí nói chuyện cũng như có lệ, lòng nàng đau quá!!
Tham luyến lòng của hắn, nàng di động lại gần nằm trong lòng hắn, nhắm mắt, chậm rãi thiếp đi. Thẳng cho đến đêm
khuya, Dạ Lan cảm giác bên người trống trãi, không còn hơi ấm của lồng
ngực, nàng tỉnh dậy, phát hiện nam nhân bên cạnh nàng đã sớm rời đi.
Nàng bối rối, bước chân xuống giường,
nhìn xung quanh tìm kiếm, cúi đầu gọi tên Lăng Khiếu Dương nhưng không
ai trả lời, cuối cùng thất vọng ngồi xuống trên nền đất.
Hắn rời đi.
Hắn ôm nàng không có nửa điểm dục vọng,
nàng hiễu chẳng qua ôm nàng cũng là miễn cưỡng, nàng phải làm thế nào để bắt được trái tim hắn.
Căn phòng trống rỗng, chỉ mình nàng đơn độc, lẻ loi bất lực, nàng thật sự muốn cái gì cũng không có sao?
Không, nàng không muốn kết quã như thế, không muốn!!.
Sáng sớm Hữu Hi vửa mở mắt, dùng tay che
lại một lúc nhưng có cảm giác không thích hợp lắm. Chậm rãi cúi đầu nhìn thấy trên lưng nàng có một cánh tay, nàng quay đầu lại, nhìn Lăng Khiếu Dương nằm phía sau, nhắm mắt ngủ rất say.
Hắn, hắn vào đây lúc nào, chẳng phải đêm
qua hắn ngủ ở chỗ Dạ Lan sao? Hữu Hi theo phản xạ nhấc tay hắn lên, dùng sức để xuống, rời khỏi lồng ngực của hắn.
Lăng Khiếu Dương bị Hữu Hi làm cho tỉnh lại, đôi mắt còn buốn ngủ nhìn Hữu Hi, tay nhẹ vuốt hai mắt.
Hữu Hi trợn to mắt nhìn hắn: “Ngươi sao cứ giống như kẻ trộm vậy?”
Hắn tựa hồ ngủ chưa đủ lầm bầm một tiếng, cánh tay dài đem Hữu Hi ôm vào lòng.
“Ngủ..!”
“Đừng, ngươi buông ta ra, ngươi không lên triều sao”- Hữu Hi khước từ hắn, đôi mi thanh tú nhăn lại, lớn tiếng nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt kích động thả lỏng Hữu Hi, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt còn chút mê mang: “Ta sao lại ở đây”
“Ta hỏi ngươi, ngươi vào bằng cách nào”- Hữu Hi tức giận rống to.
“Không biết, có thể do mộng du”- Lăng Khiếu Dương nói xong, bực mình liếc mắt nhìn Hữu Hi: “Đừng có dùng vẻ mặt này với ta, khó coi chết được, ta xuất hiện ở phòng phụ
nữ của mình có gì ngạc nhiên. Đứng lên hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo”
Hữu Hi vội vàng xuống giường, mặc ngoại
sam vào, hạ lệnh cho nha hoàn đi vào. Hầu hạ Lăng Khiếu Dương rửa mặt
thay quần áo, cùng nhau ăn ăn sáng, hắn mới rời đi. Lúc hắn đi, Hữu Hi
cũng có ý định ra ngoài tìm Hoàng Bắc Thiên, nhưng vừa bước ra khỏi cửa
đã thấy Dạ Lan đứng đó.
“Muội muội muốn đi ra ngoài sao?”- nàng cười hỏi.
Hữu Hi thản nhiên nhìn Dạ Lan, hỏi: “Uh, có việc gì sao?”
Dạ Lan tiến lên từng bước, không đợi Hữu Hi cho phép liền tiến vào phòng nàng: “Nghe nói muội muội ở lại bên cạnh Vương gia chẳng qua chỉ vì giao dịch”
Hữu Hi xoay người Dạ Lan, không rõ nàng ta tại sao lại nhắc tới chuyện này, chuyện này liên quan gì tới nàng ta.
“Có gì chỉ giáo sao?”
Dạ Lan cười cười nói: “Không có,
chỉ là thật kỳ lạ, muội muội là người của Vương gia, trong lòng lại yêu
nam nhân khác, thỉnh thoảng còn đi hẹn hò, muội muội có cảm thấy như
thế không giữ đức không? Bất quá khó hiểu nhất là, Vương gia lại dung
túng muội”
Hữu Hi cười lạnh: “Sao, ngươi dùng thân phận tỷ tỷ đến dạy ta làm thế nào hay sao? Hay đến quản giáo ta”
Dạ Lan lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là rãnh rỗi, cùng muội muội nói chuyện hằng ngày, muội muội đừng đa tâm như vậy”
“Ta còn nhiều việc phải làm, nếu
không có gì, ta đi trước, tỷ tỷ nếu thích nơi này có thể ở lại, nói
không chừng có thể đợi được vương gia”
Dạ Lan tỏ vẻ nhàn nhã, trong người có chút uất nộ: “Muội muội nói chuyện cũng không cần kiêng dè như vậy? Ta chỉ là tò mò, muội
thật sự yêu nam nhân tàn phế bị nhốt trong Minh Viên chứ không thương
vương gia sao?”
“Chuyện đó liên quan gì đến ngươi?”
“Tỷ thật không nghĩ ra, một người quyền thế như vương gia không thương lại đi yêu phế nhân, không biết muội muội đang nghĩ gì”- nàng chỉ là đang giận Lăng Khiếu Dương bỏ nàng mà đến chỗ Hữu Hi, nàng ghen ghét Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi tốt như vậy.
Hữu Hi nghe Dạ Lan nói không nhịn được
tức giận, nàng ghét nhất ai khinh khi Hoàng Bắc Thiên, ghét ai nói Hoàng Bắc Thiên là phế nhân, hắn chẳng qua không đi được, lại bị hòang đế
giam cầm, nhưng không hề thua kém người khác, trong lòng tức giận nhưng
cố tỏ ra lạnh nhạt, chế giễu nói: “So với người bị nam nhân mình yêu ruồng rẫy không còn quan tâm nữa thì tốt hơn nhiều”
Hữu HI chạm vào nỗi đau Dạ Lan, sắc mặt nàng trắng bệch: “Lăng yêu ta, chàng yêu ta”- Nàng bất an khẳng định, tự lừa gạt mình, nàng miễn cưỡng nói Lăng Khiếu Dương yêu nàng.
“Yêu hay không ngươi là người rõ
nhất, ta đối với nam nhân ngươi yêu không có hứng thú, cũng hy vọng
ngươi đừng trở lại nói những lời nhàm chán đó, quả thật rất nhàm chán”- Hữu Hi nói xong không để ý tới Dạ Lan, nổi giận đùng đùng bỏ đi, Hoàng
Bắc Thiên không phải phế nhân, nếu như không phải vì nàng, Hoàng Bắc
Thiên cũng không trở nên như vậy.
Hắn ở trong tim nàng cao cao tại thượng, là nam nhân rất giỏi, được mấy nam nhân vì nàng mà bất chấp tất cả.
Nhìn Hữu Hi rời đi, Dạ Lan tức giận run
rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, muội muội trước kia so với nay miệng
lưỡi lợi hại hơn nhiều, mới bị nàng nói vài phần đã đáp trả lại hết.
Nàng thật sự thay đổi, trở nên quá kiêu ngạo, không thể nhận ra muội
muội trước đây, nhưng lời của muội muội quá chân thật vạch trần nội tâm
đau đớn của nàng.
Lăng Khiếu Dương thương nàng hay không
thương nàng? Hai người từng hàng đêm triền miên, gần nhau không rời,
nhưng bây giờ hắn ngay cả chạm cũng không nghĩ chạm vào nàng.
Trái tim Dạ Lan đau đớn ngã ngồi xuống đất.
Căn bản vì tức giận ganh ghét mà đi tìm
Hữu Hi phát tiết, nhưng cuối cùng lại khiến cho bản thân nhục nhã. Sau
hôm đó, Dạ Lan tìm cách có được trái tim Lăng Khiếu Dương, dùng đủ cách
ngăn cản Lăng Khiếu Dương gặp Hữu Hi.
Dù Lăng Khiếu Dương không chạm vào nàng,
nàng cũng hy vọng hắn ôm nàng ngủ, nàng cả đêm cũng không dám ngủ say,
gắt gao ôm Lăng Khiếu Dương, sợ hắn nửa đêm đến chỗ Hữu Hi. Nàng dùng sự đau đớn của mình tranh thủ sự áy náy tự trách bản thân của Lăng Khiếu
Dương, khiến hắn đau đớn giãy giụa. Bởi vì hắn yêu người không nên yêu.
Hữu Hi lại tự do tự tại, như cá gặp nước, mỗi ngày đi tìm Hoàng Bắc Thiên, ngồi bên ngoài tường cùng hắn nói
chuyện, nếu không thì may quần áo, giày dép. Lúc nào có thể tới thăm hỏi Hoàng Bắc Thiên cả ngày Hữu Hi liền nhảy nhót không ngừng.
Ánh nến đổ xuống, Hữu Hi nhìn quần áo
trong tay, thầm ca ngợi kỹ thuật tiến bộ không ít, ngày mai có thể đi
gặp Hoàng Bắc Thiên, nàng muốn mang quần áo này cùng giầy tới, Nghĩ tới
Hoàng Bắc Thiên, trong lòng lại rung động
Lăng Khiếu Dương đi vào, nhìn thấy nét
mặt vui vẻ của Hữu Hi, còn có quần áo bày trên bàn. Trái tim hắn trầm
xuống, đau đớn không thôi, ngày mai lại tới lúc Hữu Hi gặp Hoàng Bắc
Thiên, thời gian qua nhanh thật!! Niềm vui của nàng mọi dụng tâm của
nàng đều vì nam nhân kia, Lăng Khiếu Dương đi qua, ngón tay chạm nhẹ vào vải quần áo, lạnh lùng nói: “Vải thì tốt, nhưng kỹ thuật thì kém xa”
”Ngươi”- hữu Hi hoàn hồn nhìn Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng đứng dậy không nói gì.
“Đừng nhìn ta giống như nhìn thấy quỷ, ta chén ghét dáng vẻ này của nàng”- Lăng Khiếu Dương tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hữu Hi muốn nói ghét thì đừng đến, nhưng
không dám mở miệng. Hai mắt dõi theo tay hắn, hy vọng hắn đừng giận xé
nát quần áo dành cho Hoàng Bắc Thiên.
Tốt quá, tay hắn rời khỏi quần áo, chỉ là bàn tay gắt gao siết lại, ánh mắt thâm sâu mang theo chút ửng đỏ.
“Đêm nay, bổn vương ở đây dùng bữa”- hắn nội giận hô to.
“Vâng ạ”- Nha hoàn nhận lệnh, đáp lại.
“Nàng là gúc gỗ sao?”- Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi đứng yên bất động quát lớn.
Hữu Hi đi tới chỗ lấy nước, dùng khăn
nhúng vào giúp Lăng Khiếu Dương rửa mặt lau tay. Đôi mắt Lăng Khiếu
Dương đen kịt, nhưng mang theo tia nguy hiểm nhìn nàng,
Trong lòng Hữu Hi có chút nôn nao. Bữa tối được nha hoàn mang lên, Hữu Hi vẻ mặt đau khổ ngồi yên.
Hao nến chập chờn, làm thân ảnh nàng dài
ra, sao lại như thế, hắn muốn cùng nàng dùng bữa tối mà cũng không vui
sao? Trong lòng không khỏi chua xót, thân hình cao lớn ngồi đối diện Hữu Hi.
“Ăn cơm”- Hắn táo bạo hô một tiếng, chiếc đũa trong tay không ngừng giúp nàng gắp rau
Hữu Hi rất thông minh, chỉ cúi đầu ăn cơm, không ngẩng lên, không nói lời nào, nàng sợ khiến Lăng Khiếu Dương tức giận.
Hắn lại tức giận rồi.
Sau khi ăn no, tay Lăng Khiếu Dương để xuống một chén thuốc trước mặt nàng.
“Ta no rồi, uống không được”- Hữu Hi nhìn chén thuốc, vẻ mặt đau khổ, thật sự uống không nỏi.
Hữu Hi cau mày, tay không thể không bưng chén thuốc, nuốt xuống một nửa.
“Uống hết”- Hắn ra lệnh,
Hữu Hi bất đắc dĩ ngược đãi mình. Bữa tối cuối cùng cũng xong, nha hoàn thu dọn bát đĩa lui về sau.
Hữu Hi đứng trên mặt đất, nhưng cảm thấy
cơ thể không thích hợp, chỉ muốn nàng, chân tay mềm nhũn, thân thể chỉ
muốn ngã xuống đất thì một cánh tay ôm lấy nàng.
Mệt quá!! Đầu nàng choáng váng, bóng người trước mắt mơ hồ hư ảo.
Lăng Khiếu Dương bế Hữu Hi đặt lên
giường, đôi mắt đen nhìn nàng. Ngày mai nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên, hắn không nhịn được, không chờ được nữa, cúi đầu nói:”Dạ Hủy, sinh cho ta một đứa con, không phải của hắn…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT