Kỳ thật ý định muốn Hữu Hi mang thai con
của hắn đã có từ lâu không phải đột nhiên nghĩ tới. Từ sau khi Hữu Hi hư thai, hắn vẫn rất đau khổ, cũng rất thương tâm, trong lòng cầu khẩn có
lại một hài tử, hơn nữa hắn lại càng muốn Hữu Hi mang thai.
Nhưng trải qua lần hư thai, nàng không
thể mang thai được, nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn liền giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vân San, Vân San đều vì phụ nữ đó làm rối loạn mọi thứ, làm mọi cố gắng của hắn trở nên uổng phí, làm hắn mất đi hài tử, hơn nữa
muốn Hữu Hi mang thai lại cũng khó, nhất là mỗi lần tức giận lại khiến
Hữu Hi sợ hãi hắn.
Dù Hữu Hi có thể mang thai, hắn cũng
không thể chạm vào nàng, ghê tởm. Muốn có được Hữu Hi cả đời, muốn nàng
mang thai con hắn vẫn là điều hắn hy vọng.
Lúc đầu, khi hắn biết Hữu Hi hư thai lại
không cách nào mang thai được nữa, hắn quả thật giận đến muốn giết
người. Khi đó hắn vẫn không ý thức được cảm giác mãnh liệt này là gì,
chỉ biết mình rất quan tâm hài tử. NHưng nếu là phụ nữ khác mang thai,
hắn không muốn cũng không cần giữ nó lại.
Trong lúc đó Hữu Hi lại chính miệng mình
nói không muốn có hài tử này, hắn lại nhẹ dạ tin mẫu phi và Vân San,
tưởng rằng Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên thông đồng lập mưu giết con hắn.
Lúc ấy hắn đã đau đến phát điên, trách
sao Hữu Hi độc ác, làm mất đi hài tử còn dám tỏ thái độ với hắn, dám hận hắn dám khinh thường hắn.
Phân phân hợp hợp, Hữu Hi cuối cùng cũng
về bên cạnh, là nàng cầu xin hắn, trở lại bên cạnh làm nữ nhân của hắn,
mặc kệ mục đích là gì, chỉ cần nàng trở lại bên hắn, hắn nguyện ý làm
mọi thứ. Hắn cho nàng cơ hội rời đi, nhưng nàng đã từ chối vì nam nhân
kia mà cam tâm trở lại bên hắn.
Hắn lựa chọn giúp nàng, nàng lựa chọn
dùng bản thân mình đổi lấy tính mạng Hoàng Bắc Thiên, hắn làm được rồi,
trách nhiệm của nàng là thực hiện những gì mình đã hứa, từ nay về sau,
nàng là nữ nhân của hắn.
Từ lúc nàng về bên cạnh hắn, hắn đã nghĩ
tới việc Hữu Hi mang thai con hắn, như vậy nàng sẽ không rời bỏ hắn. Hắn chờ mong đến ngày đó biết bao nhiêu, nhưng để có Hữu Hi . hắn tốn hết
bao nhiêu tâm tư
NHưng tất cả Hữu Hi đều không biết, không biết tâm tự Lăng Khiếu Dương, càng không biết Lăng Khiếu Dương khát
vọng một đứa con của nàng và hắn đến mức nào.
Ánh mắt nhìn chăm chú của hắn làm Hữu Hi
sợ hãi, hắn sao lại cố chấp nhất quyết có con chứ. Hữu Hi cứng ngắc nằm
trong lòng hắn: “Ta không thể sinh con được nữa, ngươi biết mà”- Cho nên hắn không cần cùng nàng làm chuyện nam nữ tư tình đó.
Hắn cười khẽ, mặt lạnh lùng, tuấn mỹ mỉm cười, cố chấp nói: “Không thử thì làm sao biết”
“Nhưng ta sẽ bất tỉnh, ta rất sợ”- Mặc dù nàng biết rõ mình đã tự đem bán đi thể xác này nhưng trong lòng vẫn mâu thuẫn.
“Không bằng thử xem”- Hắn rất cố chấp, những lời nói của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đã kích động hắn, xoay người chặn miệng Hữu Hi lại.
Nhìn mặt nàng, nghĩ tới nàng vì nam nhân
kia mà đòi sinh hài tử!! Không!! Câu nói đó làm hắn phát điên!! Thật sự
hắn muốn làm nàng mang thai con của hắn.
Hắn biết, nàng chỉ sợ hắn, nhưng không sợ Hoàng Bắc Thiên, thân thể của nàng có thể tiếp nhận Hoàng Bắc Thiên,
sao không thể tiếp nhận hắn? hắn bây giờ mới là nam nhân danh chính ngôn thuận của nàng, không phải nam nhân bị giam ở Minh Viên kia.
Hắn biết trong ký tức của nàng hắn không
hề có chút tốt đẹp, nhưng hắn đã rất cố gắng nhưng nàng vẫn như cũ chống đối kháng cự hắn. Từ sau chuyện của VÂn San, trong lòng nàng như có
bóng ma, nghe những lời này của nàng, nghĩ tới hai người họ mỗi tháng
đều gặp nhau, khiến hắn không thể không làm.
Hắn còn chờ đợi gì nữa, chờ thêm nữa, nói không chừng trong bụng Hữu Hi đã mang thai con Hoàng Bắc Thiên, nghĩ
tới đó, trái tim Lăng Khiếu Dương như bị dao cắt.
Hắn thử hôn nàng, bàn tay to vuốt ve cơ
thể nàng, muốn nàng thôi không sợ hắn, muốn nàng thả lỏng cơ thể không
còn cứng ngắc như tượng đá.
Quần áo của nàng dưới tay hắn được cởi ra, nàng nhắm chặt hai mắt, cau mày, thân thể ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh lẽo.
Lăng Khiếu Dương quả thật thất bại, nàng
sợ hắn đến mức cơ thể lạnh băng. Khi vật cứng rắn của hắn chạm vào nơi
mềm mại của nàng, Hắn thấy sắc môi nàng trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi
hột, phảng phất giống như bị hành hạ tra tấn.
Hắn ngừng hôn, bàn tay đang vuốt ve cũng bất động, thân thể nặng nề vẫn ở trên nàng, cơ đơn nói nhỏ: “Thật sự bài xích ta như thế sao, thật sự khó tiếp nhận sao”
Hiếm khi nghe thấy giọng nói cô đơn, đau đớn đáng thương của hắn, hắn vốn cao cao tại thưởng không ai bì được, bây giờ.
Hữu Hi mở mắt cau mày, khó khăn đáp: “Rất đau”
Nàng cần thời gian, nhưng thời gian không chờ hắn, nhưng cũng không muốn làm nỗi sợ hãi của nàng thêm sâu sắc,
thôi vậy, hắn từ trên nàng lật xuống dưới, nằm bên cạnh nàng.
“Ngủ đi”- Hắn xúc động nói một câu, không có ý định rời đi, cánh tay ôm nàng không chịu buông ra,
Hữu Hi thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại,
không dám lộn xộn, hắn nếu đã nói như thế chắc không miễn cưỡng nàng
nữa. Không biết bao lâu nàng ngủ thiếp đi, thân thể cũng không còn cừng
ngắc, nhưng hai tay vẫn ôm lấy cơ thể, cuộn mình, không hề có cảm giác
an toàn.
Hắn lại ngủ không được, trong đầu toàn là lời Hữu Hi nói, nàng muốn vì Hoàng Bắc Thiên sinh con, con trai thì như Hoàng Bắc Thiên, con gái thì giống nàng. Không, không, Lăng Khiếu Dương lo lắng xúc động bất an bật dậy, nhìn Hữu Hi ngủ ngon, hắn không biết
nên làm thế nào.
CUối cùng phải làm thế nào nàng mới không sợ hắn.
Lăng Khiếu Dương bề bộn công việc đến giữa trưa, mới vừa vào phủ đã nghe nha hoàn cấp bách bẩm báo nói: “Vương gia, lan phu nhân không chịu dùng cơm trưa, nô tỳ khuyên thế nào cũng không dùng”
Cau mày, đôi mắt đen trầm xuống, đi nhanh về DI Thản cư, mới vừa vào cánh cửa đã nghe thấy tiếng khóc đau thương
của Dạ Lan. Vào gần trong tẩm, thấy Dạ Lan lui lại trong giường, khóc
thương tâm, nhìn thấy hắn đi vào, liền ngước gương mặt đầy lệ lên.
“Sao lại khóc? Ai khi dễ nàng”- Lăng Khiếu Dương làm mặt lạnh, khó hiểu hỏi nàng.
Dạ Lan nhảy xuống đất nhào vào lòng hắn, cả người mang theo mùi hương thơm mát. Khóc nói: “Lăng, chàng không thương ta nữa đúng không? Thiếp sợ, luôn sợ hãi không thể
nào chạm vào lòng chàng, chàng luôn lạnh lùng, nha hoàn còn nói, chàng
hôm qua ở lại chỗ Hủy nhi, Lăng, chàng có phải đã yêu Hủy nhi rồi không, có phải vì yêu nàng nên chàng không thương Lan nhi nữa đúng không?”
“Ta không có yêu nàng ấy”- Hắn lại tự lừa gạt bản thân, đối mặt với Dạ Lan, hắn không cách nào thừa nhận trái tim này đã sớm phản bội hắn.
Nữ nhân đó từng là hung thủ sát hại Dạ
Lan, hắn làm sao thừa nhận trái tim mình đã yêu hung thủ hại chết Dạ
Lan. Hắn không làm được, không làm được!.
Dạ Lan như một đứa trẻ vừa khóc vừa cười:”Là do thiếp suy nghĩ quá nhiều, Lăng của thiếp sao có thể yêu Hủy nhi chứ, dù thiếp có chết, nàng ấy cũng là muội muội của thiếp, nhưng nàng cũng
từng thương tổn muốn hại chết thiếp, làm cho thiếp bây giờ chỉ còn lại
một thân thể đổ nát, sống không bằng chết, Lăng yêu thiếp như vậy sao có thể yêu Hủy nhi, có đúng không?”
Lăng Khiếu Dương không nói gì, trái tim
mâu thuẫn, áy náy không chịu nổi, đúng vậy, hắn sao lại đi yêu nữ nhân
sát hại chính người mình yêu chứ? Sao có thể!
“Lăng nói cho Lan Nhi biết, chàng còn yêu Lan Nhi đi, nói cho Lan nhi nghe đi”- Dạ Lan bất an muốn chứng thực.
Lăng Khiếu Dương do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Phải, ta yêu nàng Lan Nhi”
NHưng trái tim co rút đau đớn.
Hắn nói dối.!!
Hắn đang nói dối.
“Lan Nhi nàng nghĩ ngơi ăn cơm cho tốt, ta còn nhiều việc phải”- Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng đẩy Dạ Lan ra, tráii tim rối loạn.
Dạ Lan cũng buông lỏng Lăng Khiếu Dương, chờ đợi nhìn hắn: “Đêm nay, chàng sẽ ở cùng thiếp đúng không”
Hắn không dám nhìn vào hai mắt nàng, cau mày nói: “Ăn cơm đi, ta trở về đây”
“Hảo”- Dạ Lan gật đầu: “Chàng bận thì đi đi, thiếp chờ chàng”
“Hảo”- Lăng Khiếu Dương đau đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi. Hắn yêu người không nên yêu.
Trái tim đầy tội lỗi cùng cảm giác áy náy, hắn rốt cuộc là phụ ai?
Thân ảnh thống khổ, cô đơn đi trong Vương phủ, trái tim của hắn đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.
Bên trong thư phòng.
Lăng Khiếu Dương lần lượt nghĩ tới Dạ Hủy lẫn Dạ Lan, hai người này đều làm cho hắn tâm không yên.
Lâu sau đó truyền đến giọng của Lưu An: “Vương gia, Khai thái y cầu kiến”