Ken lảo đảo lấy tay bịt chặt mũi ngồi phịch xuống giường cố chấn tỉnh đầu óc… Nó lo lắng chạy lại cạnh anh xem xét…. Cũng may anh bị đả thương ko nặng lắm nên có vẻ máu cũng ngừng chãy…nhưng lại nghe bên tai giọng nói run run đầy lo lắng của nó mà có chút xót xót nên quay lên chấn an nó… nhưng xui xẻo thay… nó cúi người nhìn anh… ánh mắt vừa ngẩng lên thì đã “chộp” hết những gì ko nên thấy vào mắt từ chiếc cổ áo đang rũ xuống… 1 lần nữa… từ người anh sinh ra “sốt cà” lần này có biểu hiện nhiệt tình chảy ra gấp đôi…

- Á…bác quản gia…bác ơi – nó sợ tái mặt hét lên

Ken lần này đổ gục hoàng toàn ra giường, mặt trắng như men sứ, máu me bê bết… có cảm tưởng như anh vừa thải ra hết phân nửa máu trong người ra ngoài rồi… Nó luốn cuống toan chạy đến đỡ Ken lên… nhưng chưa tới gần đc 2 bước thì anh đã hô lên vang dội…

- Stop… em ở yên đó… nếu ko muốn anh mất máu mà chết thì đừng nên đến gần anh – Ken thở hổn hển khó nhọc nói…

Nó cũng ngây ngô ko biết chuyện gì nên đứng như phổng theo lời anh…2 mắt long lanh ngấn nước nhìn anh lo lắng… vừa lúc 2 vợ chồng bác quản gia chạy vào… thấy thảm cảnh “đỗ máu” cũng toát mồ hôi hột… Bà quản gia nhìn lướt qua nó thì cũng hiểu nguyên căn cốt chuyện thảm thương, bà chợt muốn cười lăn lộn ra nhưng cũng may nhịn lại kịp thời…

- Cháu đi theo bác – Bà mỉm cười nhìn chồng đang lo cho Ken mới quay sang nói với nó

Nó quay lại nhìn Ken 1 cái rồi ỉu xìu gật đầu cùng bà quản gia bước ra khỏi phòng…



- Đây là bộ quần áo của chúa gái bác, nó cỡ tuổi cháu, chắc vừa – Bà đưa nó đến phòng bà, lục trong tủ 1 bộ quần áo đưa nó mỉm cười nói

- Nhưng…cháu cháu… – Nó ấp úng, ngượng ngùng

- Ko sao, vẫn hơn cháu mặc thế kia dễ bệnh lắm, quần áo cháu bác đem giặt rồi, có lẽ sáng mai sẽ khô

- Cháu cám ơn bác – Nó nhìn bà quản gia trìu mến, đón nhận bộ đồ, sẵn thế ôm hun bà 1 cái chóc rồi quay người cười rạng rỡ chạy đi thay đồ

Bà quản gia nhìn nó lắc đầu cười… bà cảm thấy mến nó… có lẽ trong thâm tâm đã xem nó như cháu gái mình… thật mừng cho cậu chủ nhà mình



Nó thay đồ xong trở lại phòng xem Ken như thế nào…đến nơi thì thấy anh đã ngủ thiếp đi rồi… chắc là do mất máu nên mặt anh nhìn có vẻ xanh nhợt… nó thật ko biết Ken mắc bệnh gì mà hay chảy máu mũi thế ko biết… nó cảm thấy lo lắng thay cho anh…ko biết nếu nó biết mình là nguyên nhân thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ… mà phải công nhận anh chàng này trông thế mà yếu gớm =))… mới nhiu đó mà xịt máu ngất lên ngất xuống… ko biết lỡ như sau này cưới đc nó có khi nào mất mạng ngay đêm tân hôn ko đây nữa =))…

Ngồi bên cạnh ngắm nhìn anh ngủ, bất giác vuốt ve mái tóc mềm của anh… lòng lâng lâng 1 cảm giác hạnh phúc, có lẽ nó đã lựa chọn đúng… nó yêu anh phải ko nhỉ?… cảm giác này thật sự là yêu 1 người phải ko?… trái tim đập rộn ràng trả lời cho nó câu hỏi hóc búa này…



Ken trở mình, tay chạm phải gì đó…tò mò anh hé mắt nhìn… 1 gương mặt tinh khiết đang ngủ gật gù bên cạnh giường mới đáng yêu làm sao… Anh mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi dậy bế nó nằm xuống… thuận tiện ôm nó ngủ luôn… trong mơ…nó thấy mình đang đc 1 bạch mã hoàng tử ôm trong lòng bước đi trong vườn hoa khiến nó cười tủm tỉm dụi đầu vào ngực anh ngủ ngon lành…



Căn phòng ngập nắng sớm dịu dàng, gió mơn man nhẹ nhàng len vào phòng, se lên da thịt mát lạnh… nó nhíu mắt, cảm giác ấm áp như đc ai đó ôm ấp thật dễ chịu, nó mơ mơ màng màng hít 1 hơi, 1 mùi hương dìu dịu, nam tính xộc vào mũi dễ chịu… miệng bất giác cong lên… “Oak!!! Mơ cứ như thật ấy” – nó chép miệng, mắt vẫn nhắm ngiền… Một hơi thở nóng hổi phả vào mặt nó…đem cho nó chút cảm giác thật… nhíu mày 1 cái, cựa mình thở người nhưng…

“Sao người mình nặng quá vậy?” – nó nheo nheo từ từ mở mắt… 1 gương mặt đẹp như tượng thạch của 1 nhà chế tác đại tài… ko dư cũng ko thừa 1 tất… “Woak … Mơ mà cứ như xem phim 3D vậy nhỉ? Thật là sống động nha =))” – nó căng mắt nhìn anh ko chớp…

Anh nheo mắt tỉnh dậy, thấy gương mặt nhỏ nhắn đang giương mắt nhìn anh như con ếch khiến anh phì cười, xoa xoa đầu nó… mắt nó giương mắt to hơn nữa chứng thực nó ko nằm mơ … ko phải mơ…vậy là tỉnh… tỉnh…tỉnh rồi… nếu vậy “cái kia” cũng là thật… Nó chớp chớp mắt nhìn “cái kia” vẫn đang khoe răng cười với nó…

- Aaaaaaaa!!! – Nó hét lên 1 tiếng rồi nhảy dựng lên giường

Ken trợn tròn mắt nhìn nó quái dị… Còn nó thì mặt đỏ tía tai run tay chỉ về phía anh…

- Tại… tại sao anh lại ngủ ở đây?

- Là hôm qua em chui vào đây ngủ với anh đó nha – Anh gãi gãi mái đầu rối xù cười cười trêu nó

- Cái…cái gì…sao…sao… – nó lắp bắp…vận dụng đầu óc nhớ lại… đúng là nó có chui zô đây…nhưng là xem anh thế nào… ko hiểu sao lại lăn ra giường ngáy o o lúc nào ko hay…hik hik…con gái đó nha… kiểu này chắc ở giá lun =))

- Nhớ ra rồi phải ko? – anh nháy mắt nó cười ma mãnh, nhìn cái mặt nó là bít nó đang nghĩ gì liền =))

- Huhuhuhu… – Nó ngượng đến độ nếu đây ko phải nhà, ko phải nền nhà xi măng chắc nó đã đào cái lổ chui xuống cho đỡ nhục…huk huk… Nó bỏ chạy vào toilet đóng sầm cửa… nó cần rửa bớt cái bộ mặt dày này =))…thật là khóc dở mà TT ^ TT…

- Này em nhanh lên rồi xuống ăn sáng đi, em định ở trong đó luôn à? – Ken VSCN xong vẫn thấy nó trốn trong toilet ko khỏi buồn cười

Nó tọt zô đó khóc lóc cho 1 chặp, nghe tiếng anh… lúc này mới hé cửa lú đầu ra chớp chớp đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ngượng ngịu… bộ dạng hệt con cún con vừa làm gì sai bị trách phạt…

- Em ra đi, là hôm qua anh bế em lên giường ngủ đó… ko phải em cố tình đâu, đc chưa?

Lúc này nó mới chịu thọt ra ngoài…

- Anh nói thật ko? – nó chớp chớp mắt hỏi lại

Ken gật đầu chắc nịch nắm tay nó kéo xuống phòng ăn…



Cuộc chơi nào cũng đến hồi kết… sau bữa sáng… nó từ biệt vợ chồng quản gia cùng Ken lên du thuyền của anh trờ về… Hòn đảo xanh rì xinh đẹp xa dần…xa dần… đến khi trước mặt chỉ còn 1 màu xanh của trời và biển giao hợp với nhau thành 1 màu thống nhất… Nó tiếc nưối vẫn đứng hướng về phía hòn đảo lặng nhìn…

- Em sao thế…muốn ở lại thêm à? – Ken từ phía sau vòng tay ôm lấy eo nó kéo vào lòng, vùi mặt vào làn tóc thơm hít 1 hơi tham lam

- Em muốn chơi thêm nữa, nhưng đi lâu thế này mẹ sẽ lo lắm – Nó dựa vào anh nũng nịu ỉu xìu nói

- Nếu em muốn, em có thể tới đây bất cứ lúc nào – Anh ôm ghì nó vào lòng thì thầm

- Anh cứ đùa – nó biễu môi phồng phồng 2 má nói

Anh cười hì hì ko nói gì lôi từ trong túi 1 sợi dây bạc đung đưa trước mặt nó…Nó chớp chớp mắt, nhìn sợi dây bạc trên tay anh lại nhìn anh… trên sợi dây bạc là 1 chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo đính 1 chiếc hột lấp lánh…

- Cái này… – Nó run run giọng ngước nhìn anh

Anh mỉm cười dịu dàng vén tóc đeo vào cổ nó, một lần nữa hôn lên mái tóc nhung mềm…khe khẽ vào tai nó…

- Đây là chìa khóa ngôi nhà trên hòn đảo… vậy là từ nay em có thể đến đó bất cứ lúc nào em muốn

Nó sững sờ nhìn anh trân chối… bên tai nghe như sét đánh ầm ầm… ko thể… ko thể tin đc… sao có thể chứ… Khóe mắt nó ko kiềm chế chảy dài 2 giọt lệ như pha lê long lanh nhìn anh nhạt nhòa thổn thức nhìn anh xúc động nghẹn ngào… Anh mỉm cười nhìn nó, vuốt mái tóc bay tán loạn trong gió nhê hôn lên lên mi mắt, nuốt hết những hạt trân châu đang ko ngừng chảy xuống…

….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play