Một loạt âm thanh vang lên như động đất… Ken lạnh sống lưng từ từ quay
lưng lại cứng ngắc… chỉ mong những điều mình đang nghĩ ko phải là sự
thật… Phù!! Đúng là ko giống như anh nghĩ… mà nó còn thậm tệ ác hơn anh
nghĩ thôi =))… Đi từ phía trên cái bếp…nồi niu xoong chảo la liệt… tới
bồn nước ngập ngụa nước nôi chảy lênh láng… phía dưới đất là những mảnh
vỡ chén dĩa ngổn ngang vương vải… Toàn quang cảnh có thể túm gọn 2 từ dễ hiểu là… ‘chiến trường’ … Ken lảo đáo choáng váng mặt mày, miệng mồm
cứng như trát xi măng…
- Sao…sao…sao …em…em có… có thể – Anh xám hồn
lắm bắp, tay run run chỉ về phía nó – em…em sao…có thể… chỉ mới có… 1
phút… mới có 1 phút… anh quay đi mới có 1 phút thôi… sao em có thể làm
đc như vậy? – hồn vía lên mây, anh nghẹn ngào lắp bắp
Nó rưng rưng
long lanh đôi mắt nhìn anh rồi lại đảo qua chiến tích mình vừa đạt đc…
phải công nhận em trài thật… chưa đầy 1 phút đã hạ đo ván mọi thứ thành 1 bãi chiến trường oanh liệt =))
- Em…em xin lỗi – nó thút thít, vội
cúi xuống nhặt những mảnh chén vỡ… – Á…đau… – Bỗng nó thảng thốt lên…từ
ngón tay chảy ra 1 dòng chất lỏng màu đỏ đc gọi là…máu
Nghe tiếng nó la lên, anh lôi đc 3 hồn 9 vía về… mặt biến sắc đột ngột chạy đến cạnh nó…
- Đứt tay rồi, em hậu đậu quá – anh run giọng xót xa nhìn ngón tay đang rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi
Anh nâng ngón tay bị thương của nó ngậm vào miệng, nuốt hết những giọt máu
đang ko ngừng chảy ra… nó đang nức nở ko dứt bỗng im bặt… từ ngón tay
truyền đến 1 cảm giác như điện giật, luồn điện chạy dọc cơ thể như thiêu cháy da thịt khiến nó nóng bừng lên… Nó có thể cảm nhận đc chiếc lưỡi
mềm nóng ấm của anh chạm vào ngón tay của nó… mặt nó đỏ gay gắt như cái
mâm đồng bị hơ lửa… người đơ ra cướng ngắc như khúc gỗ… Ken chăm chút
vết thương của nó xong ngước lên bắt gặp người nó đỏ bừng như vịt quay
hết sức lo lắng…
- Em sao vậy? người ko khỏe àh? – Anh đưa tay sờ lên tráng nó – em sốt à?
Nó vẫn chưa phản kháng nổi cảm giác rạo rực, trái tim đập kịch liệt muốn
bung ra khỏi lòng ngực do anh truyền đến nên chỉ biết theo phản xạ lắc
đầu như cái máy… anh cúi người nhấc bổng nó lên…
- Oái!! Anh làm gì vậy? – Nó hoàn hồn giật mình hét lên
- Em yên lặng đi – anh nghiêm giọng nói
Nó bị khí thái anh đàn áp nên đành im thin thít ngoan ngoãn để anh ôm
trong long…Anh bước ra phòng khách… đặt nó ngồi xuống ghế rồi quay lưng
bỏ đi…nhìn bóng lưng anh bỏ đi nó thấy sao có chút gì đó mất mác…cúi gầm nước mắt ko hiểu sao lại ngân ngấn nơi khóe mắt….
- Em lại sao vậy? – Một giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên
Nó ngước mắt lên thấy Ken đang lù lù trước mặt, tay đang ôm 1 hộp thuốc sơ cứu… Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, nâng ngón tay bị thương lên, dung thuốc sát trùng rồi cẩn thận băng bó lại… cử chỉ ân cần dịu dàng
làm nó sửng sờ nhìn anh đắm đuối…
- Chào cậu chủ
Từ phía cửa, 1
đôi ông bà trạc 60t cung kính cuối người chào Ken… sự xuất hiện đột ngột và âm thanh bất ngờ của 2 người họ làm nó giật mình như kẻ ăn vụn bị
bắt quả tang, mặt đỏ ửng thu vội ánh mắt mình lại, e dè cuối gầm mặt…
- Ông bà quản gia – Ken mỉm cười thân thiện với họ – Hai người tới vừa đúng lúc, giúp tôi dọn dẹp bếp nhé – Anh cười cười nói
- Vâng – 2 người đồng thanh lên tiếng cúi người rời đi, nhưng đôi mắt thâm
niên giảo hoạt của 2 người già nhanh chóng quét qua nó từ đầu đến chân đánh
giá rồi gật gù mỉm cười… trước giờ chưa bao giờ thấy cậu chủ ân cần đến
vậy… điều này làm cho cả 2 thấy mừng thầm… với ahn1 mắt của những bậc
tiền bối từng trải thì trông qua nó cũng biết nó ko phải loại tiểu thư
công chúa xấu nên cả 2 trộm nhìn nhau cười hài lòng khi thấy cậu chủ do 1 tay 2 người nuôi nấng lại biết nhìn người như vậy…
- Đó là ai vậy? – Nó rụt rè hỏi anh
- Đó là vợ chồng bác quản gia, anh vừa gọi họ đến –Anh nói, mắt chăm chút làm nốt công việc – Đc rồi
Nó nhìn ngón tay gật gù…
- Á… khoan đã – nó chợt nhớ ra hình như có việc gì đó mà quên béng đi mất – Đây là đâu?
- Đây là nhà anh – anh sắp xếp lại đồ dùng vào thùng thản nhiên trả lời
- Sao em lại ở đây? – nó giật mình co người lại trợn mắt nhìn anh
- Anh đưa em đến – Ken nhún vai nói bình thản
Nó cắn lưỡi ko nói nên lời… tính mở miệng nói nữa nhưng chợt nhớ đến chiến tích mình tạo thành giờ lại để 2 người già dọn thật áy náy quá… nó bật
đứng dậy chạy lon ton về phía bếp làm Ken ngây ngô ko hiểu gì nhìn theo
dáng nó cũng bất giác bước theo…
…
Nó chạy vào bếp thấy 2 ông bà già lom khom dọn dẹp… nó mon men đến gần, mặt cúi gầm hối lỗi…
- Cháu…cháu xin lỗi đã bày bừa… để cháu dọn cho ạ – nó ấp úng, tay nhanh
nhảu chộp lấy cái khăn trên tay bà quản gia xà xuống sàn lau nước…
Bà quản gia mỉm cười hiền hậu nhìn nó…
- Thôi, cháu để bác làm cho, tay cháu bị thương rồi – bà cúi xuống nắm lấy tay nó từ tốn nói
- Cháu…cháu ko sao đâu, để cháu giúp ông bà – nó ngập ngừng cười tươi tắn đáng yêu nắm tay bà nói
Hai ông bà nhìn nhau gật đầu vừa ý, cô bé mặc 1 chiếc váy trắng đơn giản
như váy ngủ, nụ cười xinh xắn tràn đầy sức sống, đôi mắt to long lanh
thơ ngây ko vướng bụi trần… Đúng là 1 cô bé tốt… thật hiếm hoi trong cái xã hội hiện nay vẫn còn 1 người như vậy
- Thôi, cháu ra chơi với cậu chủ đi, ở đây để 2 bác lo cho – bà cười nói với nó
…
- Em ko nghe à, còn ko mau ra đây – Ken đã đứng phía sau nãy giờ quan sát nó cười thầm…nhưng đứng lâu cũng ko chịu nổi nên đành lên tiếng đến gần vác nó đi
- Á, bỏ em xuống đi, anh kì quá – Nó vùng vằn, nhìn 2 vợ chồng ông bà quản gia cười khúc khích khiến nó ngượng ngịu đỏ cả mặt…
…
Anh vác nó bỏ ra khỏi phòng bếp trước mặt 2 ông bà quản gia đang cười cười
nhìn 2 người trẻ hạnh phúc… thật mừng thầm cho cậu chủ…
- Anh muốn đem em đi đâu? – nó vùng vẫy 1 lúc mệt quá đành bỏ cuộc, ỉu xíu mặc cho Ken vác nó như cái bao tải đi đâu thì đi
Anh cười khì khì nhìn bộ dạng nó dở khóc dở cười… bước ra đến phòng khách mới đặt nó xuống…
- Em nhắm mắt lại đi – Anh xoay người giữ vai nó cười khoái chí nhìn thẳng vào nó nói
- Gì…gì chứ – nó nheo nheo nhìn anh nghi hoặc
- Thì em mau nhắm mắt lại anh cho em xem 1 thứ
Nó ỡm ờ nhưng cũng nhu thuận nhắm mắt, anh từ phía sau bịt đôi mắt nó lại… nó bước đi theo hướng dẫn của anh… dần dần… Đầu tiên nó thấy gió tạt
mát lạnh mang mùi mằm mặn, bên tai thoảng tiếng gì đó ào ạt, 1 bước
chân…lại 1 bước giẫm lên gì đó mềm mịn như cát… Nó càng ngày càng tò mò, lòng nhộn nhạo muốn biết anh đang đưa nó đi đâu thì lại nghe giọng anh
vang bên tai…
- Anh đếm đến 3 em mở mắt ra nhé …1…2…3
Nó chậm rãi mở mắt ra… Trước mắt là bãi biển cát trắng muốt, sóng xanh đánh vỗ rì rầm, gió thổi mát rượi nồng nồng mùi biển…
- Woak…. – Nó kinh hô 1 tiếng, 2 mắt mở to thau láu nhìn cảnh thần tiên
trước mắt … miệng cười ngoác cả mang tai chân chạy 1 lèo hướng thẳng bãi biển
Kan ở phía sau buồn cười lắc đầu đi theo… Nắng chiếu bãi cát
mênh mông ấm áp…cát mịn như bông trắng xóa… nước biển xanh mát lạnh vỗ
từng đợt vào bờ nhẹ nhàng… nó lăng xăng chạy tới chạy lui… hết rượt theo con sóng rút lại bỏ chạy con sóng đánh vào… Anh ngồi xuống bãi cát mềm
xốp thích thú ngắm nhìn nó đùa giỡn…
..10 phút…
Nó – Chạy…chạy…
Ken- Ngắm… ngắm… ngắm…cười
…
…30p…
Nó- Vẫn…chạy chạy…
Ken- Ngắm…ngắm…ngắm… trán đỗ mồ hôi…miệng cười
…
…45p…
Nó- Vẫn…vẫn…chạy…chạy..
Ken- Ngắm …ngắm …ngắm… người vã mồ hôi…miệng cười…cứng họng
…
…1h…
Nó – Vẫn…vẫn…vẫn…chạy…chạy..
Ken – Ngắm …ngắm …ngắm… cười hết nổi
…
- Cả tiếng đồng hồ em làm đi làm lại 1 chuyện thấy mệt ko hả? – Anh chỉ về phía nó hét lên…vừa tức lại vừa buồn cười
Nó dừng cái trò “chạy chạy” lại, nghe anh nhắc thấy cũng có chút mệt =))…
- Ừ…công nhận mệt thiệt – Nó ngẫm ngẫm
- Vậy thì… – Anh cười ranh ma tiến lại gần nó
- Anh…anh định làm gì? – Nó nhìn cái mặt gian tà đang ngày 1 gần ko khỏi kinh sợ
…
Anh ko nói mà cứ tiến lại gần…thật… gần… và…
…Ùm…
- Aaaaaaa !!!!!! Anh làm cái gì vậy? – Nó hét lên
Anh nhấc bổng nó lên, ko “thương hoa tiếc ngọc” gì mà thẳng tay quăng nó
xuống nước khiến nó như con mèo con ướt sũng bị bỏ trong mưa đến đáng
thương… mếu máo cái mặt hờn dỗi…
- Hahahaha… – Anh bật cười khi nhìn
cái mặt của nó đang đùng đùng muốn dìm anh xuống nước cho hả giận – Đi
chơi biển mà ko tắm biển thì còn gì ý nghĩa nữa – Anh bẹo mặt nó cười
nói
- Hừ!!! biết tay với ta – nó uất ức tức xì khói, dùng 2 bàn tay
nhỏ bé ko ngừng tạt nước anh… chẳng mấy chốc anh cũng ko khác chuột lột
là bao nhiu…
cuộc chiến tranh thế giới thứ 2 bùng nổ… Trên mặt biển
rộng lớn, 2 tâm hồn nhẹ như 2 đứa trẻ hồn nhiên chơi đùa… trời đất và
mặt biển bao la giờ đây chỉ là của họ…
…
- oaaa!!! Mệt quá – Nó ngồi bệt trên bãi cát thở dốc
Anh cũng lồm cồm bò lên nằm sãi cạnh nó… Thoáng cái chơi đã hết 1 ngày…
trời bắt đầu ngã về chiều…ánh mặt trời mềm mại như tấm màn nhung trải
dày khắp 4 bề màu cam nhàn nhạt pha chút tia hồng hồng lẫn đỏ đỏ…
-
Ken…anh xem kìa…hoàng hôn đẹp quá – Nó ôm lấy 2 gối, mắt chăm chú nhìn
ánh chiều tà đổ xuống mặt biển – Thích quá, anh sướng thật, Lúc nào muốn đều có thể đến đây chơi bất kì lúc nào cùng gia đình rồi – Nó nói vẻ
mặt đầy ngưỡng mộ
- Trước giờ gia đình chưa bao giờ đến đây cùng nhau – Anh trầm giọng, khàn khàn nói
- Sao? – nó ngạc nhiên tột độ
- Mẹ và ba anh li dị nhau lúc anh 5t, anh theo ba từ 6t phải lao vào học
hỏi công việc công ty…anh luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ cùng tuổi đc
thoải mái chơi đùa… Đến khi bước vào cấp 3, anh gặp 1 đàn anh trong công ty nghệ thuật của ba anh, anh đã tìm đc con đường riêng cho mình…ba anh lúc đầu ngăn cản quyết liệt nhưng cũng ko làm gì đc, nhưng về sau anh
vẫu là người thừa kế sản nghiệp nên con đường này anh cũng ko theo đc
lâu
Nó nhìn say sưa chìm trong nỗi buồn mà tận trong tim anh đang truyền đến nó, những giọt nước mắt vô thức lăn dài ko kiềm chế đc… Anh
nhìn khuôn mặt phút chốc bị nhuốm đầy nước mắt long lanh mỉm cười dịu
dàng xoa đầu nó…
- Kìa, sao em lại khóc
- Em xin lỗi…nhưng…nhưng… – Nó nấc lên thổn thức, 2 tay ra sức gạt đi nước mắt nhưng mãi vẫn ko hết
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn nó, cúi người xuống nhấc bổng nó lên…
- Á!!! Anh làm gì vậy – Nó giật mình quên cả khóc hét ầm lên
Lần này rút đc bài học xương máu…nó sợ anh lại quăng nó xuống nên vòng 2
tay ôm chặt cổ anh như cái tua bạch tuộc quấn vào ko cách nào kéo ra đc… cái tướng nó buồn cười phải biết… Anh ôm lấy nó bước dần ra phía biển
mênh mông màu đỏ thẫm của ánh hoàng hôn… đi dần đến khi nước ngập ngang
eo, anh mới cuối xuống nhìn nó đang co rúm trong lòng, 2 mắt nhắm tịt
làm anh khẽ cười…
- Boo, em xem – anh nói thì thầm vào tai nó
Nó ti hí nghi ngoặc ko dám mở hết đôi mắt…nhưng rồi ko làm chủ đc chính
mình mà đôi mắt cũng toang đôi mắt… Từ trên bãi cát có thể thấy mặt trời và nước… nhưng từ dưới nước chỉ có thể thấy riêng mặt trời… mặt trời bị kéo xuống mặt biển… to và gần tưởng chừng chỉ cần với tay là có thể
chạm vào đc…
- Ken…Tuyệt quá – Nó ô a 1 tiếng quay lại nhìn anh…bắt
gặp anh đang nhìn nó trìu mến, yêu thương ko dứt…nó bất động như bị thôi miên… Lặng đi 1 lúc lâu…anh thì thầm với nó
- Boo!!! Anh yêu em
Giữa biển lớn mênh mông, sắc chiều dịu dàng bao lấy vạn vật… Một chàng trai
đang ôm bế lấy 1 cô gái nhỏ nhắn giống như chàng bạch mã hoàng tử đang
nâng niu, bảo vệ công chúa yêu quý… cả 2 trao nhau chiếc hôn nồng thật
dài…
…
- Hắt…xì…
- Em mau đi tắm kẻo cảm lạnh
Nó ngồi trên giường biễu môi chu chu cải mỏ nhỏ xíu trách cứ…
¬- Tại anh tất cả, giờ em lấy đâu ra đồ để thay chứ
Ken bi giờ mới chợt nhớ tới điều quan trọng này… lúc đầu do bực tức mới bắt cóc nó tới đây mà quên 1 thứ quan trọng… Duy nhất trên người nó là
chiếc váy trắng lúc nó mới ngủ dậy ra thì… =.=!!!… thật là *** mà… hjk
- Ở đây chỉ cò đồ của anh thôi, em mặc tạm nhé – Anh gãi gãi đầu hối lỗi, lục tìm đưa nó 1 chiếc áo thun trắng
- Áo anh àh? – Nó dơ cái áo lên nheo nheo mắt nghi ngại
Nói là áo cho vui thoy… với người 1m6 khiêm tốn toàn phần với kẻ vai ngang 8 thước, lưng dài 1 trượng thì cái áo so với cái đầm ko khác bao
nhiêu…thôi thì “có chồng còn hơn ở giá”, có còn hơn ko…xài tạm vậy… nó
cầm áo chạy vào nhà tắm… Ken cũng tranh thủ thay đồ… Anh ngã lưng lên
chiếc giường êm ái đợi nó… gác 1 tay lên tráng… mọi thứ với anh cứ như 1 giấc mơ khiến khóe miệng bất giác nở ra 1 nụ cười hạnh phúc…vậy là anh
đã có đc nó… liệu thật sự là vậy ko?… Sự dễ dàng này khiến anh lo sợ…
…Cạch…
Nó từ phòng tắm bước ra cắt ngang dòng suy nghĩ, anh bật ngồi dậy… Bỗng…
đầu thấy choáng… Nó trong chiếc áo dài ngang đùi, lộ ra đôi chân trắng
nõn, cổ áo rộng lệch xuống lộ chiếc vai tròn trịa mềm mại đồng thời làm
cho vòng 1 thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc ướt nước nhỏ xuống chạy dọc trên cơ thể lấp lánh như hàng trăm viên trân châu hay pha lê lấp lánh…Cả
người nó thoát ra 1 làn hơi nước mờ ảo ấm áp, hấp dẫn lạ thường… Anh
ngây ngốc nhìn nó… 1 dòng chảy nóng hổi xộc thẳng lên não rồi tràn ra
ngoài theo đường mũi 1 tiếng
…Phụt…
- Á, anh sao vậy? – Nó hoảng hồn khi tự nhiên thấy anh…phun máu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT