Gió vi vu khẽ thổi nhẹ qua khiến mái tóc đen nhánh của nó bay bay trong
đêm, nhìn từ xa vô cùng kinh khủng, dưới đất là bóng dáng của một chàng
trai đang nằm bất tỉnh nhân sự, mặt vẫn còn đậm nét kinh hoàng. Và chàng trai đó chính là hắn – Lục Chấn Phong. Vốn dĩ hắn muốn ra ngoài hóng
gió một chút, lại còn nhân dịp đi dạo thử lòng vòng bên ngoài xem sao,
đang đi, hắn đột nhiên nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đèn pin của nó, hắn nghĩ rằng nó đi tìm hắn nên vội vàng đi tới chỗ nó đang đứng. Nào ngờ
chưa kịp tới nơi, đèn pin nó lại tắt ngóm, sau đó lại vang lên tiếng kim loại va chạm với đá và cả tiếng kính bị vỡ. Hắn cảm thấy thú vị và nảy ý định doạ nó. Do mắt đã quen với bóng tối, hắn nhẹ nhàng bước về phía cổng nhà và đứng đợi ở nó. Đúng như hắn
đoán, sau khi ném cây đèn đi, nó đang mò mẫm đi về phía cửa. Khi nó chạm vào hắn, hắn bất giác nhoẻn miệng cười, trong đầu nghĩ tới những biểu
hiện của nó khi hắn đột ngột quay mặt lại. Nghĩ là làm, hắn quay ngay
lại và nhận một cú đá trời giáng của nó vào người khiến hắn gục ngay lập tức, nét mặt vẫn còn sững sờ và không kém phần sợ hãi. Còn nó, sau khi
định thần lại, nó mới cố gắng nheo mắt lại để nhìn xem đó là ai và hoảng hốt khi nhận ra hắn. Nó vội xốc hắn lên và đỡ hắn vào nhà. Một lúc sau, hắn tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trên giường, cảm thấy cơ thể vô
cùng đau đớn và rồi từng dòng kí ức trở về với hắn. Hắn bất giác thốt
lên, giọng nói pha lẫn một chút sợ hãi và thán phục:
- Không ngờ, cô ấy lại không sợ ma.
- Thì ra anh cố tình nhát ma tôi à? – Nó lên tiếng, tay đang mang theo một cốc sữa socola nóng.
- Hơ, đâu có, anh đâu có nhát ma em – Hắn vội lấp liếm, thầm nguyền rủa ông trời sao cho nó nghe thấy lời hắn nói.
- Vậy sao? – Nó cười lạnh, đặt li sữa lên bàn rồi trèo lên giường, chồm
người về phía hắn, đôi mắt phát ra tia nhìn mê hoặc khiến hắn hô hấp khó khăn – Cho anh một cơ hội để nói thật, có hay là không?
- Anh…………..anh không trả lời được không? – Hắn ấp úng, cố kìm chế bản thân trước sức quyến rũ của nó
- Không – Nó cười tít mắt, gương mặt đầy mị hoặc lúc nãy giờ đã trở nên
hồn nhiên như một đứa trẻ, nó mỉm cười, phát ra giọng nói trong trẻo
nhưng đầy sự đe doạ – Có hay là không?
Nói xong, nó lại nhìn hắn
bằng ánh mắt đầy sức hút khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng. Thở
dốc một tiếng, hắn nắm lấy tay nó, ép nó nhìn vào mắt hắn của hắn
- Nếu anh nói cho em biết, em có thể thưởng cho anh không? Coi như món quà cho sự trung thực.
- Được thôi, anh cứ nói đi – Nó nháy mắt tinh nghịch, mỉm cười – Và quà của anh sẽ là……………
Không để nó kịp dứt lời, hắn đã đè nó ra giường và bá đạo chiếm lấy đôi môi
nhỏ xinh của nó. Bất ngờ trước nụ hôn của hắn, nó bất động đúng 5 giây.
Sau khi nhận thức được vấn đề và hiểu ra ý của câu nói lúc nãy, nó bắt
đầu chống cự nhưng vô ích. Vốn dĩ nó chỉ muốn đùa với hắn một chút, nào
ngờ lại vô tình tạo điều kiện cho hắn ăn nó. Nó dùng tay đánh vào lưng
hắn, cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn đầy mê hoặc của hắn. Hắn khẽ nhíu mày
rồi nắm chặt hai tay nó lại khiến nó không còn khả năng chống cự. Mãi
một lúc lâu sau, hắn mới luyến tiếc buông nó ra. Ngước lên nhìn nó, hắn
mỉm cười:
- Phải, anh muốn doạ ma em, bây giờ anh đã nói thật rồi, em phải giữ lời hứa nhé, tặng cho anh phần thưởng anh muốn.
- Không được, lúc nãy tôi muốn tặng anh li sữa chứ không phải là bản thân tôi, mau buông tôi ra – Nó ngượng ngùng nói.
- Không được, ai bảo em không rõ ràng chứ? – Hắn cười gian rồi lại cuối xuống hôn nó, không cho nó cơ hội để phản bác.
Hắn dùng tay lột bỏ chiếc váy trên người nó một cách thuần thục rồi ném
xuống sàn, bàn tay vuốt ve theo từng đường cong trên cơ thể nó. Dừng nụ
hôn lại, hắn hôn nhẹ vào cổ nó rồi lại tiếp tục hôn nó. Khi đã không còn chịu nổi, hắn vào bên trong nó. Hai người quấn lấy nhau cả đêm, căn
phòng trở nên thật nóng bỏng và đầy mê hoặc. Khi kết thúc, nó gối đầu
lên tay hắn và chìm vào giấc ngủ sau khi đã cho hắn một trận thích đáng
vì cái tội dám doạ ma nó.
Rồi thời gian cũng nhanh chóng trôi
qua, cuối cùng ngày trở về cũng đã đến. Ngay khi nó vừa đặt chân vào
nhà, Thiên Thiên đã từ trong nhà chạy ra, ôm chầm lấy nó, khóc nức nở:
- Huhuhu, mẹ đi đâu mà lâu vậy? Thiên Thiên nhớ mẹ lắm, huhuhu
- Ngoan nào, mẹ đã về với Thiên Thiên rồi mà – Nó mỉm cười dỗ ngọt bé và ngước lên lườm hắn.
- Thiên Thiên, lại đây với ba – Hắn mỉm cười và giang rộng vòng tay về phía bé.
- Baaaaaaaaaaaaaa – Thiên Thiên vội buông nó ra và nhảy bổ vào hắn, bỏ
lại nó đang đứng ngơ ngác vì chưa giải thích được chuyện gì vừa xảy ra.
Mãi một lúc sau, nó mới gầm gừ, mắt toé lửa nhìn hắn và bé đang tíu tít đủ chuyện
- Lâm Hạo Thiên, con nhớ mẹ như vậy đó hả?
- Con không phải là Lâm Hạo Thiên, con là Lục Hạo Thiên – Bé cười toe nhìn hắn – Phải không ba?
- Ừ, đúng rồi, con trai của ba ngoan quá – Hắn hôn vào trán bé cái chụt, không hề để ý tới khuôn mặt đang đen lại của nó.
Nó tức muốn phun máu, không ngờ đứa con nó mang nặng đẻ đau, yêu thương
hết mực, luôn luôn coi nó là tất cả hôm nay lại nỡ lòng nào vì hắn mà bỏ rơi nó, lại còn nghe lời hắn hơn nó. Nó rưng rưng nước mắt, ấm ức nói:
- Hic, 2 cha con các người, 2 người nhớ nhé, gặp lại nhau rồi không xem
tui ra gì hết, hic, từ nay, tui và các người tuyệt giao, hichic.
Nói rồi, nó giận dỗi bỏ vào nhà trước bốn con mắt ngơ ngác nhìn theo nó rồi lại nhìn nhau. Ngẫm nghĩ một lát, hắn kéo bé lại gần rồi thầm thì một
cái gì đó, sau đó bé cười toé toét và nhanh nhẹn leo lên xe hắn.
Tối hôm đó, cả 3 người đều không nói gì với nhau. Hắn thì im lặng lái xe,
bé Thiên Thiên thường ngày hay nghịch ngợm cũng ngồi yên phía sau, mắt
nhìn hắn rồi lại nhìn sang nó. Còn nó thì khoác lên người lớp vỏ bọc
lạnh lùng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bầu không khí trong xe vô cùng
ngột ngạt và khó chịu. Về đến nhà, Hạo Thiên nắm lấy tay áo hắn và kéo
nhè nhẹ, hắn nháy mắt với bé rồi bịt mắt nó lại. Nó hét toáng lên vì
ngạc nhiên nhưng khi nhận ra bàn tay của hắn, nó lạnh giọng:
- Buông tôi ra.
- Được rồi, vào nhà đi rồi anh sẽ buông ra, ngoan đi nào – Hắn ngọt ngào dỗ ngọt nó.
Nó im lặng không nói gì rồi từ từ bước đi, lon ton chạy phía sau, Thiên
Thiên cười toe toét khi thấy kế hoạch của hắn đã thành công được bước
đầu. Vào tới nhà, hắn từ từ dẫn nó vào bếp rồi bỏ tay ra. Nó nhíu mày
khó chịu khi bị ánh sáng chiếu vào mắt và rồi chết sững với thứ nó đang
nhìn thấy, còn hắn và bé thì đúng nhìn nhau cười tủm tỉm.
Trên
bàn lúc này đang hiện diện 2 thứ: một sợi dây chuyền có mặt pha lê màu
xanh biển đang được đặt trong cái hộp thuỷ tinh trong suốt, nổi bật giữa những sợi kim tuyết màu trắng lấp lánh. Bên cạnh đó cũng là 1 cái hộp
đựng một viên pha lê màu đỏ, nhưng điều quan trọng nhất ở đây, viên pha
lê màu đỏ đó chính là trái tim pha lê mà ngày xưa hắn tặng cho nó. Chẳng phải trái tim hắn tặng nó ngày xưa đã vỡ rồi hay sao? Vậy sao bây giờ
lại ở đây? Ở trước mặt nó? Chẳng lẽ hắn đã mua lại viên khác ư? Không
thể nào, suốt tuần vừa rồi, hắn và nó vẫn ở trong biệt thự, đâu có ra
ngoài đâu chứ, vậy thì tại sao?
Với rất nhiều câu hỏi trong lòng, nó đứng bất động, mắt nhìn 2 vật trên bàn không chớp mắt, sau đó, trong lòng nó tràn đầy hạnh phúc, nó cảm thấy mắt mình ươn ướt. Rồi nó quay
người lại, ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở
- Anh………..hic………..anh………..làm thế nào mà anh lại làm được như thế?
Hắn vòng tay ôm chặt lấy nó, dỗ dành:
- Em đừng khóc nữa, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em đừng giận nữa nhé.
- Mẹ thiên vị quá đi – Thiên Thiên đứng bên cạnh phụng phịu – Thiên Thiên cũng có giúp nữa mà, ngoài thứ ba tặng ra, vật còn lại là do Thiên
Thiên chọn đó.
- Ừ, Thiên Thiên của mẹ giỏi lắm, mẹ rất cảm động đó – Nó rời khỏi hắn và bế bé lên, mỉm cười, hôn vào má bé cái chụt.
- Em hôn Thiên Thiên mà không hôn anh nhé, em thật là không công bằng –
Hắn bước đến bên cạnh nó, giang tay ôm cả 2 mẹ con vào lòng.
- Anh thật là, con mình mà cũng ghen tị được – Nó tựa đầu vào ngực hắn, mắng yêu.
Thiên Thiên nghe hắn nói xong thì nhìn hắn, thè lưỡi ra như muốn nói rằng hắn không giành lại với bé đâu rồi dúi đầu vào ngực nó, nũng nịu. Hắn bật
cười trước sự lém lỉnh của bé rồi siết nhẹ vòng tay ôm chặt lấy 2 người. Sự đáng yêu, lanh lẹ của Hạo Thiên, nét hiền dịu pha lẫn một chút lạnh
lùng của nó cùng sự mạnh mẽ, quyết đoán của hắn, tất cả tạo thành 1 bức
tranh tràn đầy hạnh phúc và hoà quyện với nhau đến từng milimét.
Một lúc sau, hắn và Thiên Thiên đẩy nó ngồi xuống ghế và lon ton chạy ra
ngoài xe, nhất quyết không cho nó theo. Nó mỉm cười không hỏi thêm, ngồi ngắm nhìn 2 món quà đáng yêu do 2 người tặng trong lúc chờ đợi. Khoảng
15 phút sau, Thiên Thiên hối hả chạy vào, trên tay mang theo một cái hộp khá to. Bé đến bên cạnh nó và chìa cái hộp ra, thở hổn hển:
- Mẹ ơi, ba nói mẹ chia đều ra các đĩa cho ba – Bé cười tít mắt.
- Cái gì thế con? – Nó nhận lấy cái hộp trên tay bé rồi mỉm cười.
- Con không biết ạ, ba dặn con nói với mẹ như vậy á – Bé cười toe, xoa
xoa cái bụng của mình – Nhưng con nghĩ là mì ạ, nghe mùi thơm quá cơ
- Ừ, được rồi, con giúp mẹ một tay chứ? – Nó đứng dậy, đặt hộp xuống bàn rồi bế bé lên.
- Vâng ạ, con sẽ giúp mẹ – Bé hôn vào má nó một cái rồi lém lỉnh nói –
Nhưng con giúp xong, mẹ cho con nhiều mì một tí nhé?
Nghe bé nói xong, nó bật cười, Thiên Thiên nhìn nó đầy chờ đợi, hai mắt sáng long lanh cầu xin. Sau khi nó gật
đầu, Thiên Thiên cười toe toét rồi nằng nặc đòi xuống để giúp nó. Nó mỉm cười rồi cho bé xuống và nhờ Hạo Thiên lấy giúp 3 cái đĩa màu trắng. Bé lon ton chạy đi lấy còn nó thì mở hộp ra xem. Khi cái nắp vừa hé mở,
một mùi hương thơm ngào ngạt bốc ra khiến nó cảm thấy đói sôi cả bụng,
đúng như Thiên Thiên đoán, trong hộp chính là mì, nhưng không phải là mì bình thường mà còn là mì trứng loại đặc biệt. Nó dùng đũa nếm thử 1 sợi xem sao. Đúng như nó đoán, mì này đã được chế biến rồi, chỉ còn thiếu
lớp nước sốt rưới bên trên nữa thôi.
Nhận lấy 3 cái đĩa từ tay
Thiên Thiên, nó bắt đầu chia mì thành 3 phần, riêng phần của bé, nó cho
nhiều mì hơn một chút rồi quay lại nhìn bé và nháy mắt một cái. Hạo
Thiên cười tít mắt và chăm chú nhìn nó chia mì. Lúc nó chia xong 3 phần, hắn từ bên ngoài đi vào, tay xách theo vài chai rượu vang cùng một cái
hộp gì đó. Hắn đặt đồ lên bàn rồi bất ngờ hôn vào má nó một cái. Không
để nó kịp nói tiếng nào, hắn quay sang nhấc bổng Hạo Thiên lên và cùng
bé chơi đùa. Nó nhìn hắn và bé rồi bất giác mỉm cười, tay chạm nhẹ vào
gương mặt đang nóng bừng của mình, lòng tràn đầy hạnh phúc. Rồi nó quay
đi, tiếp tục công việc của mình. Mở cái hộp hắn đem về ra, nó nhận ra
đây chính là nước sốt để rưới lên mì. Lấy một cái muôi, nó rưới sốt ra
từng đĩa rồi đặt lên bàn, lấy thêm hail y thuỷ tinh để uống rượu cùng
một ly sữa cho Thiên Thiên. Xong xuôi, nó gọi hắn và bé vào ăn.
Hắn lịch thiệp kéo ghế ra cho nó, đồng thời còn tặng cho nó một nụ cười đẹp đến chết người của hắn khiến mặt nó đỏ bừng rồi mới chịu vào chỗ ngồi,
còn Thiên Thiên thì tròn mắt nhìn hai người do không hiểu vì sao hắn lại khiến cho nó đỏ mặt được. Bữa ăn hôm đó rất vui vẻ,sau khi ăn xong,
Thiên Thiên đòi uống thử rượu của hắn, sau một hồi năn nỉ miệt mài, hắn
cũng cho bé uống thử một chút, vừa uống thử một ít, Thiên Thiên nhăn mặt lại do không thích mùi vị của rượu. Bé nhìn nó, rồi lại nhìn sang hắn,
chớp chớp mắt rồi gục xuống bàn, ngủ mất tiêu
Nó lườm hắn rồi bế
bé lên phòng sau khi bắt hắn dọn dẹp. Hắn cũng ngoan ngoãn làm theo với
vận tốc nhanh hết mức có thể rồi chạy lên phòng với nó. Vừa lên tới nói, thấy nó đang đắp chăn cho bé, hắn bước thật nhẹ nhàng rồi bất ngờ ôm
chầm lấy nó. Nó suýt nữa là hết toàng lên nhưng hắn đã nhanh tay bịt
miệng nó lại. Sau đó hắn thì thầm vào tai nó, hỏi nó đã bình tĩnh chưa.
Nó gật đầu, hắn từ từ buông tay ra. Nó nổi giận quay sang định mắng hắn
một trận ra trò nhưng chưa kịp nói, nó đã bị bịt miệng bởi đôi môi của
hắn. Hắn bá đạo bế nó lên và đi qua phòng mìnhLúc này, nó mới lờ mờ nhận ra ý đồ của hắn khi đồng ý cho Thiên Thiên uống
thử rượu nhưng cũng đã quá muộn. Thế là tối hôm đó, nó bị hắn ăn sạch
sẽ, không còn chừa lại tí gì.
Sáng hôm sau, nó mệt mỏi bước xuống giường, dùng ánh mắt căm hờn nhìn hắn. Sau khi tắm rửa và nấu xong bữa
sáng, nó lên gọi Thiên Thiên dậy thì thấy hắn và bé đang cùng nhau chơi
game. Gọi 1 lần không nghe thấy tiếng trả lời, gọi lần thứ 2 cũng tương
tự, tới lần thứ ba, nó giật phăng đi sợi dây điện, nhìn 2 người bằng ánh mắt hình viên đạn khiến cả 2 líu ríu chạy xuống dưới nhà mà không dám
hó hé câu gì.
Sau khi ăn xong, nó tắm rửa cho Thiên Thiên rồi dẫn bé đi chơi. Hắn dùng xe chở 2 mẹ con đi, không khí vô cùng vui vẻ. Tại
khu vui chơi, gia đình nó vô cùng nổi bật, các cô gái người nào cũng
nhìn hắn bằng đôi mắt hình trái tim còn nhìn nó thì bằng hai viên đạn.
Nhưng nó cũng chẳng kém gì, các chàng trai đi ngang qua dù có bạn gái
hay chưa cũng đều phải liếc trộm nó 1 cái và nhìn hắn bằng cặp mắt
ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút ghen tức. Cả nó và hắn đều không hẹn
nhau mà cùng làm mặt lạnh, quăng cho đám người tọc mạch đó một cục lơ to tướng và vô tư dắt bé đi chơi. Khi đi ngang qua nơi bán kem, Hạo Thiên
nũng nịu đòi nó mua cho bé, ngẫm nghĩ một lát, nó gật đầu và mỉm cười.
Thế là bé nhảy lên, cười toe toét rồi chạy đi. Nó và hắn nhìn nhau mỉm
cười, hai người tay trong tay đi theo bé. Bỗng nhiên, nó nhìn thấy bé bị ngã và đang bị 1 người phụ nữ nào đó mắng. Nó vội chạy đến đỡ bé dậy,
nhìn xem bé có bị thương hay không rồi ngước mắt lên nhìn người phụ nữ
kia, lạnh lùng:
- Con tôi làm gì chị sao? Sao lại mắng bé?
- Con của cô làm bẩn áo tôi, tôi chưa cho nó bạt tay là may đấy, còn ở đó nói như vậy với tôi à, cô có tin tôi cho cô thân bại danh liệt không? – Cô ta ngoa ngoắt nói.
- Thiên Thiên, con làm bẩn áo cô ấy à? – Nó quay sang nhìnhắn ý bảo cứ để nó xử lí rồi nhìn bé, mỉm cười dịu dàng.
- Không ạ, con đang chạy thì bị cô ấy đụng, sau đó cô ấy còn mắng con nữa – Thiên Thiên ôm chầm lấy nó, phụng phịu nói.
- Tôi thay mặt cháu xin lỗi cô, cháu nó còn nhỏ, cô cũng đừng để bụng nhé – Nó mỉm cười lịch sự.
- Dễ dàng vậy sao? Trừ khi con cô quì xuống xin lỗi tôi, không thì đừng có mơ – Cô ta khinh thường nói.
- Cô nói đủ chưa? – Hắn lạnh giọng nói – Thân bại danh liệt sao? Nghe cô nói thì chắc cô là con gái của tập đoàn nào lớn sao?
- Phải, nhà tôi là tập đoàn XX, đến cả Lục Chấn Phong của Wing cũng phải
nể 10 phần và ba tôi còn là bạn thân của Lâm Minh, ông chủ tập đoàn
Green nữa đấy, đắc tội với tôi là không xong đâu – Cô ta hơi sựng lại
khi nhìn thấy hắn nhưng vẫn kênh kiệu nói.
Nghe cô ta nói xong, cả nó và hắn đều không hẹn nhau mà cười khinh bỉ. Thiên Thiên chạy ra khỏi vòng tay nó và giật giật tay cô ta, ngây ngô nói:
- Cô ơi, ba con nể cô 10 phần hả? Còn ông ngoại cháu nữa, ba cô là bạn thân của ông ngoại cháu à?
- Oắt con, mày lảm nhảm gì thế, đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ nhé – Cô ta vung tay lên, định tát Hạo Thiên.
- Con của tôi đã làm gì sai nhỉ? Sao cô lại đánh nó? – Nó chụp lấy tay cô ta, lạnh lùng nói – Xin tự giới thiệu với cô, tôi tên là Lâm Bạch
Nguyệt, Lâm Minh là ba tôi – Nó hất đầu về phía hắn – Chồng tôi là Lục
Chấn Phong, cô có gì muốn nói nữa không?
- Cái….cái gì? Các người là…là….? – Mặt cô ta tái xanh, tay chân trở nên bủn rủn.
Nó nhìn cô ta cười khinh bỉ rồi hất tay cô ta ra, lườm hắn:
- Giải quyết đi
Nói rồi, nó dắt bé đi mua kem, trước khi đi, bé còn mỉm cười chào cô ta rồi mới lon ton đi theo nó. Hắn mỉm cười nhìn cô ta rồi rút điện thoại ra:
- Ngày mai, cắt đứt mọi trở giúp đến công ty XX, mọi dự tính hợp tác đều huỷ bỏ.
Nói rồi, hắn vẫy tay chào cô ta rồi quay người đi theo mẹ con nó, bỏ mặc cô ta đang ngồi bệt xuống đất, trông thảm hại vô cùng, đám người nãy giờ
vây quanh đều tản ra, một số khẽ lắc đầu, cảm thấy tội nghiệp cho cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT