Nó có một giấc mơ rất lạ, nó thấy nó đang bay lượn trên trời, đang vui
đùa thích thú, bỗng nhiên, nó rơi tõm xuống biển. Nhưng điều lạ ở đây là nó không hề ngạt thở, cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì mà trái lại, nó
cảm thấy rất vui. Thế là nó nổi hứng bắt cá, đang bơi theo một con cá
bảy màu, bỗng dưng, nó nhìn thấy một con cá nhỏ xíu xiu rất đáng yêu. Nó vội bơi đến cạnh chú cá và bắt lấy nó. Đang rờ rẫm con cá, đột nhiên,
nó thấy con cá phình to ra, bắt đầu mọc tay, chân. Cái đầu xinh xinh
cùng cặp mắt long lanh cũng đã biến đổi. Một lúc sau, từ một con cá nhỏ
xíu, đáng yêu, bây giờ đã biến thành hắn. Nhìn bản mặt đang cười cười
trước mắt, nó hét toáng lên:
- Trời đất ơi, sao tôi ở đâu cũng thấy cái mặt của anh hết vậy?
Nó mở toang mắt ra, ngồi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi đột nhiên túa ra.
Đặt một tay lên ngực, nó hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hoà nhịp
tim, miệng lẩm bẩm:
- Không sao, không sao, chỉ là mơ thôi, mình
đang nằm trên giường mà, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào – Nó vừa nói, vừa
vuốt vuốt ngực.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy hình như áo nó hơi thiếu
thiếu một cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, nó nhận ra thứ nó đang mặc trên người là một cái váy ngủ, nhưng điều quan trọng ở đây, cái áo ngủ này
cực kì mỏng, lại ngắn cũn cỡn, cũng may là cái áo này màu đen, không thì chắc nó nhìn thấy bên trong mất rồi. Ngần ngừ một lúc, đầu óc nó bắt
đầu hoạt động, ngay lập tức, những việc hắn đã làm đã hiện lên trong đầu nó. Nắm chặt lấy tấm chăn trên người, nó hét toáng lên trong màn đêm
tĩnh mịch:
- Lục Chấn Phong, anh đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó vớ lấy cái gối bên cạnh, đập đùng đùng trên giường, vừa đập, vừa rũa hắn không ngơi. Đột nhiên có một tiếng cười phát ra từ bên cạnh nó
khiến nó chú ý. Quay đầu qua, nó nhìn thấy hắn đang nằm một đống bên
cạnh, đôi mắt đang nhìn nó đầy ý cười và ẩn chứa chút gì đó mê say. Nó
giận dữ ném cái gối về phía hắn, hét toáng lên:
- Rốt cuộc lúc đó anh cho tôi uống cái gì hả? Sao anh lại ở đây? Còn cái váy ngủ này nữa, tại sao tôi lại mặc nó hả? – Nó hét toáng lên, không ngừng dùng gối
đánh hắn.
Hắn cười gian, chụp lấy một tay của nó, quét ánh mắt
đầy lửa dọc theo cơ thể nó và dừng lại ở cặp đào tiên căng đầy đang lấp
ló ẩn hiện phía sau lớp áo mỏng tang. Nó đỏ bừng mặt, vội giật tay ra
khỏi hắn rồi che ngực lại, tiếp tục mắng:
- Anh đang nhìn cái gì thế hả? Đồ háo sắc, đồ đáng ghét – Nó không ngừng la hét.
Hắn cười cười không đáp, ngày càng áp sát vào nó hơn, hơi thở nong rực phả vào mặt nó, giọng hắn khàn khàn:
- Vốn dĩ anh chẳng có ý gì đâu, nhưng em lại đi quyến rũ anh, em làm anh
ra như thế này thì em phải lo mà giải quyết hậu quả đi nhé – Hắn giật
hai tay nó ra, mỉm cười đầy ẩn ý.
- Không, buông tôi ra mau, không được – Nó cố gắng giãy giụa hòng thoát khỏi tay hắn nhưng không thể.
Hắn mỉm cười nhìm ngắm cơ thể của nó qua lớp áo ngủ, bộ ngực căng đầy, làn
da trắng mịn, vòng theo thon gọn, đôi chân thon dài đang hiện ra trước
mắt hắn, lại thêm cả bộ mặt đang đỏ ửng của nó, tất cả những điều đó đã
vô tình kích thích ngọn lửa trong hắn bùng cháy. Hắn cuối xuống, đặt vào môi nó một nụ hôn cuồng nhiệt. Nó khép chặt miệng, cố gắng chống cự
nhưng lại một lần nữa vô ích. Hắn dễ dàng tách hàm răng trắng muốt của
nó ra và len vào bên trong. Nó nhanh chóng bị cuốn theo nụ hôn của hán.
Hắn nhếch mép, thả một tay của nó ra và lần mò xuống dưới, xé toạc lớp
áo mỏng manh trên người nó rồi ném xuống sàn. Nó chợt bừng tỉnh và lắc
đầu nguầy nguậy, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Hắn lại cuối
xuống, chiếm lấy môi nó một lần nữa, bàn tay bắt đầu xoa nắn quả đào của nó. Nó khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, thân thể nóng bừng lên. Hắn nhìn
nó đang xuội lơ, trong lòng vô cùng thích thú. Hắn bắt đầu mơn trớn,
chơi đùa với cơ thể nó, khiến nhiều lúc nó phải rên lên vì đau. Cuối
cùng, khi thấy nó hoàn toàn không chống đối gì nữa, hắn bắt đầu tiến vào trong nó, mê đắm, say sưa. Sau khi đã “ban phát” mầm mống tội lỗi, hắn
ôm nó vào lòng, dịu dàng:
- Anh hạnh phúc lắm, em biết không?
- Hạnh phúc cái đầu anh thì có, đồ đáng ghét – Nó dỗi
- Anh yêu em, trở về bên anh nhé, bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của anh được không? – Hắn hôn vào trán nó, dịu dàng nói
- Không – Nó rúc đầu vào ngực hắn, hờn dỗi.
- Em cũng nghĩ cho con chứ, anh không muốn Hạo Thiên lớn lên không có ba – Hắn mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình cảm.
- Cái gì? – Nó ngạc nhiên nhìn hắn rồi cụp mắt xuống – Thiên Thiên kh6ng phải là con của anh.
- Thật vậy sao? – Hắn cười gian – Em còn muốn giấu anh đến bao giờ? Hạo Thiên đã nói cho anh biết rồi.
- Giấu gì chứ? Hạo Thiên không phải con anh – Nó quay mặt đi, tiếp tục nói dối.
Nghe nó nói, hắn nhếch môi, khẽ mỉm cười rồi với tôi mở ngăn kéo, rút ra tờ
giấy xét nghiện đưa cho nó. Nó nhìn hắn ngờ vực rồi mở ra xem, khi đọc
xong, nét mặt nó tái xanh và đầy thương tổn. Nó cắn môi, nói đều đều:
- Anh đưa tôi tờ giấy này để làm gì? Nếu Thiên Thiên đã nói cho anh biết, anh còn kéo thằng bé đi xét nghiệm để làm gì? Phải chăng, anh không hể
tin tưởng tôi đúng không? Anh nghĩ tôi là thứ đàn bà lăng loan đó sao? – Nó đau đớn nói, hai hàng nước mắt chảy dài.
- Không, em hiểu lầm rồi – Hắn ôm chầm lấy nó – Anh không hề nghĩ như vậy, chẳng qua, anh
muốn em không thể phủ nhận được thôi, nếu anh không đưa tờ giấy này ra,
chẳng phải em sẽ tiếp tục chối hay sao?
Nó lặng im không trả lời
bởi vì hắn nói đúng, nếu hắn không đưa tờ giấy này ra, nó sẽ không bao
giờ thừa nhận. Hắn đẩy nó ra một chút, dùng ánh mắt chân thành nhìn
thẳng vào nó, nghiêm túc nói:
- Nguyệt, tha thứ cho anh nhé, trở về bên anh được không?
- Tôi….tôi…….uhm………..em…… – Nó đỏ mặt, gật nhẹ đầu đồng ý.
- Cám ơn em – Hắn ôm chầm lấy nó, xúc động nói – Anh thề với trời đất, sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa.
Nó bật khóc, niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng, nó đã từng mơ thấy giấc
mơ hạnh phúc rất nhiều lần và giờ đây, đây là sự thật, không còn là giấc mơ nữa. Đột nhiên hắn buông nó ra và bước xuống giường, nó ngồi ngơ
ngác nhìn hắn, những giọt nước mắt long lanh đang đọng trên mi nó được
hắn lau đi. Hắn quay đi và lấy một cái gì đó, rồi quì xuống trước mặt nó sau khi đỡ nó đứng dậy. Nó ngạc nhiên, mở miệng toan lên tiếng thì hắn
ra hiệu cho nó im lặng. Hắn từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó có chứa
một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp. Hắn đưa ra trước mặt, trịnh trọng nói:
- Lâm Bạch nguyệt, em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Anh xin thề sẽ
yêu em suốt đời, sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương, lấy anh nhé?
- Vâng, vâng, em đồng ý – Nó bật khóc nức nở và ôm chầm lấy hắn.
- Anh yêu em – Hắn mỉm cười hạnh phúc, lấy tay lau đi những giọt nước mắt của nó.
- Em cũng yêu anh – Nó mỉm cười torng nước mắt.
Rồi hai người trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc, trời đêm hôm đó đầy trăng sao, chứng giám cho một mối tình đẹp.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng xong, nó cầm tách cà phê ra ban công hóng gió. Vừa bước ra ngoài, nó lập tức đông cứng lại, tách cà phê đang đưa tới miệng đột ngột dừng lại. Khung cảnh trước mắt nó là một khu rừng xanh tươi
đang trải dài, bao bọc xung quanh toà nhà nó đang đứng. Nhìn xuống đất,
nó có thể nhìn thấy đường đi nhưng vô cùng dốc, đầy đá sắc nhọn. Đặt
tách cà phê sang một bên rồi lấy tay dụi dụi mắt. Khi mở ra, nó lại nhắm mắt lại, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, không muốn tin vào những gì mình
đang thấy nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ vẫn như vậy. Nó đứng lặng người,
suy nghĩ đúng 5 phút rồi hét toáng lên:
- Lục Chấn Phong, anh ra đây cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hả? Chuyện gì? – Hắn từ trong nhà chạy ra – Em làm sao vậy?
- Nói, đây là đâu? Rốt cuộc anh đưa tôi đến cái chỗ quái quỉ gì thế này? – Nó gầm gừ, đôi mắt xẹt lửa.
- Hơ, chuyện này….. – Hắn ấp úng, lấy tay gãi gãi đầu – Đây là một trong
những căn biệt thự anh đã xây từ lâu đó mà, em thấy nó đẹp không?
- Đừng có đánh trống lảng, anh có tin tôi ném anh xuống dưới không? Nói,
tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc anh cho tôi uống cái gì? – Nó giận dữ
nói.
- Chỉ là một viên thuốc ngủ nho nhỏ thôi mà – Hắn cụp mắt xuống, giọng nói có chút ấm ức.
- Thuốc ngủ? – Nó trợn mắt lên nhìn cái con người đang khép nép trước
mặt, cảm thấy choáng váng – Đừng nói với tôi là anh đánh thuốc mê tôi
rồi đưa tôi lên đây nhé?
Hắn im lặng không đáp, ánh mắt đầy vẻ uất ức. Nó trừng mắt nhìn hắn, giọng nói đầy sát khí:
- Tôi nói oan cho anh lắm hả? Còn dám nhìn tôi như thế sao? Mau nói, có đúng vậy không?
- Phải, đúng vậy – Hắn nói lí nhí, nhìn nó bằng ánh mắt van xin
- Còn chuyện gì tôi không biết nữa không? Nói luôn đi
Nó choáng váng mặt mày sau câu xác nhận của hắn, nói đều đều:
- Cho tôi biết, anh đưa tôi đến đây bằng cách nào?
- Sau khi em ngủ rồi, anh cho người lái phi cơ đưa chúng ta đến đây và 1
tuần sau, họ mới nquay lại – Hắn nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
“RẦM”, nó té xỉu, trời ơi là trời, nó không ngờ nó lại có một người chồng như
hắn, rốt cuộc nó đã làm gì nên tội để bị đối xử như thế này chứ? Cũng
may hắn còn đưa nó lên núi, nếu hắn lên cơn túm nó ra hoang đảo, chắc nó sẽ nhảy xuống biển mà tự sát quá. Nó lấy tay xoa nhẹ thái dương, thều
thào hỏi hắn:
- Vậy là còn tới 7 ngày nữa máy bay mới tới sao?
- Không – Hắn nhìn nó bằng ánh mắt cún con – 6 ngày nữa là máy bay tới rồi.
- Hả? Chẳng phải anh nói một tuần sao? Phải là 7 ngày chứ? – Nó ngạc nhiên nói
- Không, 6 ngày, vì hôm trước và hôm qua, em ngủ li bì nên không biết đó thôi – Hắn thật thà trả lời.
“RẦM”, nó tiếp tục té xỉu, lầm bầm nguyền rủa ông trời, hắn nói một viên thuốc ngủ nho nhỏ thôi, mà nó ngủ li bì suốt 2 ngày, mai mốt hắn xài tới viên lớn, chắc nó ngủ miện mài vài tuần quá, hèn gì lúc nãy trên bàn ăn, nó
ăn nhiều đến ngạc nhiên, ban đầu nó còn lo mình bị rối loạn tiêu hoá,
bây giờ thì nó đã hiểu vì sao. Nó loạng choạng bỏ vào trong nhà sau khi
đã xỉ thẳng vào mặt hắn:
- Anh mà dám đi theo, tôi giết!
Nói rồi, nó hầm hầm bỏ vào trong nhà, để hắn đứng một mình ngơ ngác. Sau khi nó đi khuất, hắn nhếch môi:
- Còn 6 ngày nữa cơ mà, anh sẽ từ từ mà chơi với em
Nói xong, hắn cũng bỏ vào nhà. Lúc này, nó đang trút giận lên tấm thớt
trong bếp, con dao trên tay nó giơ lên rồi lại hạ xuống với lực mạnh
nhất. tiếng gió bị xé vang lên khiến hắn khẽ rùng mình rồi nhanh chóng
lẻn đi chỗ khác. Dù hắn có lợi hại hơn nó thật nhưng trong lúc này, hắn
mà xáp vào chắc chắn sẽ nhận nguyên con dao sắc, mà hắn thì vẫn chưa
muốn chết, hắn vẫn còn yêu đời lắm, hơn nữa hắn chỉ vừa mới có lại nó,
nếu hắn chết bây giờ thì chẳng phải thằng khác sẽ nhào vào mà giành với
hắn hay sao? Thôi thì cứ lỉnh đi rồi tới lúc nó bình tĩnh lại, hắn sẽ
xuất hiện vậy. Nghĩ là làm, hắn biến đi rất nhanh, nó thì vẫn trút giận
lên con dao và tấm thớt, cục thịt phía dưới thì đã nát bét. Nó vừa băm
vừa rủa hắn không ngừng, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì mà lại đi đưa
nó lên núi, lại còn là núi không thể xuống được bằng cách nào khác ngoài đi máy bay. Bây giờ, nó đang phụ thuộc vào hắn nên nó sẽ chiều hắn một
chút vậy, khi nào về nhà rồi, hắn nhất định sẽ chết dưới tay nó. Nghĩ
đến đó, nó không kềm nổi một nụ cười thoả mãn của ác quỉ, còn hắn thì
bỗng nhiên cảm thấy lạnh ót và rùng mình.
Làm xong bữa tối, nó
gọi hắn vào ăn, vậy mà gọi đến khan cả tiếng, hắn vẫn biệt tăm. Nó tức
giận bỏ ra ngoài tìm hắn, đi lòng vòng một hồi, nó chẳng thấy hắn đâu mà chỉ thấy toà nhà im lặng một cách đáng sợ. Vốn chẳng sợ ma, nó quyết
định bỏ ra ngoài tìm hắn. Lúc này trời đã tối om, một mình nó cầm chiếc
đèn pin đi ra ngoài. Bầu trời đen kịt, che mất đi ánh sáng của mặt trăng và những vì sao. Từng cơn gió lạnh lẽo của buổi tối thổi nhẹ qua những
tán cây, tạo nên tiếng xì xào và cọt kẹt của những cành cây muốn gãy
chạm vào nhau. Nó quyết định đi một vòng bên ngoài xem sao, trong khi
đi, thỉnh thoảng nó lại nghe thấy tiếng của những loài chim, côn trùng
và tiếng đá lạo xạo dưới chân. Tất cả tạo nên một bản hoà âm trong đêm
tối, đủ sức khiến bất kì kẻ nhát gan nào có thể chết vì đứng tim. Hết
một vòng, nó cũng chẳng thấy hắn, đang đứng suy nghĩ xem hắn đang ở đâu, bất chợt ánh sáng từ cây đèn pin trên tay nó tắt ngóm, mọi thứ lại bị
bóng đêm tĩnh lặng bao trùm. Nó bực tức vỗ mạnh vào cây đèn, sau khi
phát ra tia sáng leo lét cuối cùng, cây đèn pin phụt tắt cho dù nó cố
gắng đập mạnh như thế nào. Bực bội, nó vứt
cây đèn sang một bên, tiếng thuỷ tinh vỡ cộng thêm tiếng kim loại va
chạm với mặt đất đầy đá và lăn đi trong bóng tối khiến nó bất giác rùng
mình. Nó cố gắng định vị ánh sáng phát ra từ trong nhà và mò mẫm đi vào. Gần đến cửa, bất chợt nó chạm vào một vật gì đó, to to, cao cao, hình
như có cả 2 tay và 2 chân, đang đứng quay lưng lại với nó. Nó đặt một
tay lên vật đó, định kéo lại gần xem cho rõ, vừa mới chạm vào, nó đã
thấy vật đó run lên bần bật và đột ngột quay lại…………………………..