Nó nhẹ nhàng dẫn bé lên lầu, khẽ khàng không gây ra bất kì một tiếng
động nào. Đến trước cửa phòng ba nó, nó ra hiệu cho bé im lặng, Thiên
Thiên gật đầu, đứng im như thóc. Hít một hơi thật sâu, nó gõ vài cái vào cửa. Một tiếng nói dứt khoát nhưng tràn đầy mệt mỏi vang lên:
- Vào đi.
Nó nháy mắt với Thiên Thiên rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt, bé ngẫm nghĩ
một lát rồi cười toe toét, gật đầu lia lịa. Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Thiên Thiên đẩy mạnh cửa chạy vào, nhảy
phóc lên người ba ba nó, cười toe toét:
- Ông ngoại!!!!!!!
Do bị bất ngờ, lại cộng thêm vẻ mặt đáng yêu không đỡ nổi của Thiên Thiên, ba ba nó đứng hình tại chỗ, miệng lắp bắp được vài chữ:
- Cháu là ai?
- Cháu là Hạo Thiên, mẹ hay gọi cháu là Thiên Thiên – Bé bắt đầu tíu tít – Ông ngoại cho Thiên Thiên kẹo đi, Thiên Thiên thương ông ngoại “nhắm”
- Kẹo? Ta không có kẹo, mà ai cho cháu vào đây hả? – Ông Minh khẽ cau mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn bé dò xét.
- Mẹ Nguyệt ạ – Thiên Thiên vẫn bám lấy người ông, cười toe toét – Cho cháu kẹo đi
Ông im lặng không nói gì, thầm đánh giá bé. Thiên Thiên có đôi mắt to tròn
rất trong sáng, trông giống hệt đôi mắt của nó, chưa kể tới gương mặt,
cũng hao hao nó, chỉ có khác một vài chỗ nhỏ và một vài phần trông giống một ai đó mà đột nhiên ông không nhớ ra. Chợt ông nhớ lại lời của bé,
Thiên Thiên nói mẹ bé tên Nguyệt, hơn nữa nhà của ông, không phải ai
muốn vào cũng được, chẳng lẽ là…..
Ông Minh nghĩ tới đó, thì một giọng nói trong trẻo, đầy thân thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông:
- Ba, con đã về – Nó mỉm cười, từ bên ngoài bước vào – Thiên Thiên, lại đây với mẹ nào.
- Vâng ạ – Bé cười toe, nhảy phóc ra khỏi người ba ba nó và chạy về phía nó.
Nó nắm lấy tay bé, dắt tới trước mặt ông, mỉm cười:
- Thưa ba, con đã về, lời hứa ba năm, con đã không làm trái
- Thật sự là con sao? Con vẫn còn sống sao? – Ông run rẩy, không dám tin vào mắt của mình.
- Vâng, con bất hiếu, ba năm qua đã làm ba mẹ phải chịu khổ, giờ con đã
về rồi đây – Nó xúc động nói, mắt long lanh nhưng tuyệt nhiên không rơi
một giọt lệ nào.
- Con của ta – Ông đứng bật dậy và ôm chặt nó vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, cả người run run vì xúc động.
- Con xin lỗi, con đã về rồi – Nó ôm lấy ông, nghẹn ngào nói.
Khi nhìn thấy ông, lòng nó chợt nhói lên, mới chỉ ba năm thôi, nhưng ông
già đi nhiều lắm. Mái tóc đã gần bạc trắng, gương mặt xuất hiện thêm
nhiều nếp nhăn. Khẽ siết chặt vòng tay, nó khe khẽ nói:
- Ba năm qua, ba khổ sở vì con lắm phải không?
- Không, chuyện đó con hãy quên hết đi, bây giờ con đã trở về, vậy là tốt quá rồi – Ông bương nó ra, nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngập tràn niềm vui.
- Vâng – Nó mỉm cười, nhìn sang bé Thiên Thiên đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh nó – Đây là Hạo Thiên, con trai của con.
- Con có con sao? – Ông Minh ngạc nhiên vô cùng – Tại sao? Thằng bé này,
nhìn kĩ, nó có nét gì đó rất quen, chẳng lẽ nó là con của con
và…………………..
- Vâng, đúng vậy thưa ba, con sẽ kể cho ba nghe mọi chuyện, xin ba hãy giúp con – Nó nhìn ông bằng ánh mắt cầu xin.
- Được, nhưng con phải nói rõ mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm nay – Ông điềm tĩnh nói.
- Vâng, thưa ba, chuyện là như thế này………………………………………
*****ta là đường phân cách thời gian****
Nghe nó kể xong, ông thở dài rồi nhìn nó:
- Vậy thì bao giờ cậu ấy sẽ đến Việt Nam?
- Khoảng một tuần nữa ạ, anh ấy đến để xin được tổ chức hôn lễ và ngỏ ý
muốn gặp ba để bàn chuyện – Nó mỉm cười – Vậy là ba đồng ý giúp con đúng không?
- Đành vậy – Ông thở dài – Con cũng đã có con rồi, không
giúp con, chẳng lẽ ta lại hại đời con gái ta sao? Hơn nữa, Thiên Thiên
cần một người cha đúng nghĩa, dù hai đứa đã có con, nhưng vẫn chưa kết
hôn, vẫn chưa được tính là vợ chồng.
- Vâng, điều đó con biết, ba cứ yên tâm, mọi chuyện con đã lo lắng ổn thoả hết rồi, chỉ cần đợi anh
ấy đến Việt Nam, mọi thứ sẽ được tiến hành – Nó cười tươi rói – Thôi, ba giữ Thiên Thiên giúp con, con vào thăm mẹ.
Nói rồi, nó quay đầu chạy đi, ông thở dài, nói với theo:
- Này, đừng nhát ma mẹ con đấy.
- Vâng ạ – Nó ngoáy đầu lại đáp, nụ cười vẫn vẽ trên môi.
Đứng trước phòng bà Như Huỳnh, nó
rón rén đẩy cửa và nhẹ nhàng bước vào trong. Nó đóng cửa thật nhẹ nhàng
rồi đứng im một lúc cho mắt quen với bóng tối. Rồi nó bước thật nhẹ đến
giường mẹ nó. Nhìn gương mặt đang ngủ say của bà, bất chợt lòng nó dâng
lên một sự ấm áp khó hiểu và cả sự hối hận. Bỗng nhiên nó nhìn nơi khoé
mắt của bà lấp lánh, rồi một dòng nước mắt chảy dài thấm xuống gối. Môi
bà khẽ mấp máy:
- Nguyệt, Nguyệt, con đâu rồi, con đâu rồi? – Bà lầm bầm, nước mắt thấm ướt một mảng gối.
- Mẹ, con đây, con gái bất hiếu đã về với mẹ đây – Nó nắm lấy tay bà, xúc động nói.
- Ai, ai đó? – Bà giật mình dậy, nheo mắt nhìn vào nó.
- Là con đây, Bạch Nguyệt đây – Nó mỉm cười, siết chặt lấy tay bà.
- Thật là con sao? – Bà giật mình choàng tỉnh, vẫn nắm chặt lấy tay nó
- Vâng, là con đây mẹ à – Nó ngồi xuống cạnh bà, khẽ mỉm cười.
Bà sững sờ vài giây rồi ôm chầm lấy nó, nghẹn ngào không nói nên lời, từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống thấm đẫm áo nó. Nó mỉm cười ôm lấy
bà, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy của bà. Nguyên cả đêm hôm đó, nó với bà
Như Huỳnh nói chuyện đến sáng, tất cả những chuyện nó đã trải qua trong
vòng 3 năm đều được nói rõ. Tiếng cười khe khẽ, cả tiếng khóc nghèn
nghẹn và cả những lời nói yêu thương cứ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch
Sau khi nó ra khỏi phòng, Thiên Thiên phóng tới ngồi vào lòng papa nó, làm
nũng để vòi kẹo cho bằng được. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông cũng đi
lấy cho bé vài viên kẹo. Sau khi ăn xong, Hạo thiên một hai đòi chơi
trốn tìm, ông không đồng ý thế là bé chuyển sang đòi chơi trò khác. Ban
đầu ông vẫn không đồng ý, nhưng sau cả một quá trình lằng nhằng không
ngừng nghỉ, ông cũng đành phải gật đầu cho yên chuyện. Thế là ông bị bé
kéo đi lòng vòng trong nhà, loi nhoi mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ để
chơi. Đi một hồi nhớ mẹ, Thiên Thiên mếu máo khóc, ông bất đắc dĩ trở
thành bảo mẫu cho bé, hết dỗ dành rồi lại chuyển sang dụ dỗ nhưng thế
nào Thiên Thiên cũng không nín khóc. Khóc một hồi mệt quá, bé gục xuống
ngủ trong lòng ông. Ông phì cười trước thằng cháu ngoại của mình, ông bế bé lên rồi đưa vào trong nhà. Đến phòng ngủ của ông, ông đặt bé xuống
giường rồi kéo chăn lên đắp cho bé. Đứng nhìn thằng bé một lát, ông leo
lên giường ngủ luôn, ôm gọn thằng bé trong lòng, ông nhanh chóng chìm
vào giấc ngủ.
Địa điểm: nhà của hắn……………..
Sau khi đưa hắn về nhà, Gia Long có mua cho hắn cháo để lót dạ và cả thuốc nhưng hắn
đút khoát không đụng đến mà cứ nằm yên trên giường. Anh biết hắn đang
đau khổ nên cũng không ép làm gì nên đem tô cháo dẹp xuống bếp rồi trở
lên phòng với hắn. Lúc anh lên đến nơi, hắn đã ngủ thiếp đi. Gia Long
thở dài mệt mỏi, tuy anh không biết hắn đã biết chuyện nó có con hay
chưa nhưng qua bộ dạng của hắn, anh nghĩ hắn có lẽ đã biết. Gương mặt
trắng bệt, u ám đầy sự đau khổ. Dù hắn đã ngủ nhưng nỗi đau đó vẫn được
hiện rõ trên gương mặt của hắn. Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hắn thì
thầm, giọng nói vô cùng thống khổ:
- Nguyệt, anh xin em, về với anh đi
Sau khi câu nó thoát ra khỏi bờ môi hắn, một giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên má hắn. Gia Long khẽ lắc đầu và nhìn xuống đồng hồ, anh toan gọi
cho nó nhưng thấy đã khuya nên cũng không muốn làm phiền. Rồi Gia Long
cũng ngủ thiếp đi vì mệt, trong cơn mê, anh vẫn thoáng nghe thấy hắn gọi tên nó. Còn hắn, hiện giờ, hắn đang có một giấc mơ hạnh phúc, nó đang ở bên hắn, từng ngày, từng ngày trôi qua thật ấm áp và bình yên, bất chợt going tố nổi lên và cuốn nó đi mất. Hắn chạy theo nó, chạy mãi, chạy
mãi vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, lúc tưởng chừng như hắn đã kiệt sức thì
nó lại xuất hiện. Hắn rất muốn chạy đến bên cạnh nó nhưng sao càng chạy
lại càng thấy xa nó hơn. Rồi hắn hét lên, hắn gọi tên nó nhưng sao nó
chẳng nghe thấy. Bỗng nhiên, hắn đuổi kịp nó và nắm lấy bàn tay nó. Nó
quay lại nhìn hắn, nhưng tại sao, khuôn mặt nó lại biến thành gương mặt
của Tuyết Lan, rồi hắn lại thấy tất cả quần áo trên người hắn biến mất,
khung cảnh lúc này hệt như ngày sinh nhật của hắn
– ngày định
mệnh. Chính giờ phút đó, hắn cố đẩy cô ta ra nhưng sao càng đẩy, cô ta
càng quấn chặt lấy hắn. Rồi cũng chính lúc đó, hắn lại nhìn thấy nó, nó
vẫn đang mặc bộ váy đó, đang nhìn hắn sững sờ, hắn nhìn thấy nó khóc,
nhìn thấy nó cố kìm chế cảm xúc của mình, hắn lại nghe thấy những lời
nói tàn nhẫn ngày hôm đó văng vẳng bên tai. Sau đó, nó vụt chạy đi, hắn
vội chạy theo nó nhưng từ đâu không biết, những bụi gai to lớn xuất hiện vây lấy hắn, không cho hắn chạy tiếp, hắn nhìn hình bóng nó càng lúc
càng xa dần mà trong lòng đau đớn. Hắn cố chạy theo, cố níu giữ lấy nó,
mặc cho gai đang cào nát da thịt của hắn, hắn mặc kệ những giọt máu đang rơi, điều hắn quan tâm chính là nó. Hắn nhìn thấy nó quay lại, nó hướng về phía hắn, nhưng khi nó đến gần, một chiếc xe đã đâm sầm vào nó, rồi
nó biến mất, tất cả chỉ là một vũng máu đỏ tươi. Lúc đó, những sợi gai
bao quanh người hắn biến mất, hắn quì phục xuống, từng giọt nước mắt cứ
chảy mãi, tim hắn như bị xé nát, hắn đã có lỗi với nó quá nhiều, chính
vì hắn, nó mới chịu đau khổ, hắn không xứng đáng với tình yêu nó dành
cho hắn, hắn thật sự là một thằng tồi tệ mà. Bỗng hắn cảm thấy có một
bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, nó đang đứng trước mặt hắn, mỉm cười
tươi tắn rồi nó tiến tới bên cạnh hắn và lướt qua. Hắn quay đầu nhìn
theo nó thì thấy nó đang cùng một người đàn ông nào đó, có cả Thiên
Thiên đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc, giọng nói nó vang lên, lạnh
lùng, tàn nhẫn:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT