Sau khi đã thoả mãn cái miệng, Thiên Thiên quay sang tìm nó thì nhận
được cùng lúc 3 cặp mắt vô cùng gian manh, nó nhếch miệng cười:
- Thiên Thiên, lại đây – Nó giang hai tay ra, khuôn mặt không thể nào gian hơn.
- Oa, mẹ…mẹ….. – Thiên Thiên lắp bắp, bất giác thụt lùi về phía sau
- Ngoan nào, lại đây với mẹ – Nó vẫn mỉm cười, từ từ tiến lại gần bé
- Oá, mẹ đáng sợ quá, con không lại đâu – Thiển Thiiên hét lên và quay đầu toan bỏ chạy.
- Không dễ trốn thoát đâu con – Nó nhếch miệng, nở một nụ cười đáng sợ – Giao Châu.
Nó vừa dứt lời thì nhỏ đã phóng đi, chặn đường rút của Thiên Thiên. Bất
ngờ, bé giật lùi lại và va vào người nó. Tóm lấy Thiên Thiên từ phía
sau, nó mỉm cười “dịu dàng”:
- Lúc nãy mẹ cầu cứu con, con dám bỏ mặc mẹ nha – Nó bẹo một bên má của Thiên Thiên – Con yên tâm, mẹ sẽ C.H.Ă.M S.Ó.C cho con thật tốt.
Nghe nó nói xong, Thiên Thiên tái mặt, bé chu miệng ra, mắt long lanh:
- Oaoa, mẹ tha cho Thiên Thiên đi, con biết lỗi rồi mà.
- Con nghĩ cái trò đó hiệu quả với mẹ sao? – Nó lườm bé rồi quay sang nhỏ và Trang Linh – Còn hai người, chuẩn bị quần áo cho tui, lau miệng đi
kìa.
Nghe nó nói, cả hai người đều giât mình, do bộ mặt làm nũng của
Thiên Thiên quá đáng yêu nên cả nhỏ và Trang Linh đều thấy thích, rất
muốn hôn vào cái gò má phúng phính trắng hồng của bé. Sau khi nghe nó
mắng, nhỏ vội kéo Trang Linh đi lấy quần áo, nào ngờ cặp mắt puppy cầu
cứu của Thiên Thiên lại lọt vào mắt nhỏ khiến nhỏ đứng hình, Trang Linh
cũng bị tương tự. Thấy nhỏ và Trang Linh cứ đứng im ru, mắt long
lanh nhìn về phía Hạo Thiên, nó bẹo vào má Thiên Thiên một cái:
- Con dẹp cặp mắt đó mau, không thì mẹ cúp kem của con một tuần – Nó đe doạ – Con hai người, có muốn tui phóng dao không hả? Quần áo đâu?
Nghe nó
nói, Thiên Thiên cụp mắt xuống, gương mặt phụng phịu trông rất đáng yêu. Nhỏ và Trang Linh vừa quay đi lại nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng gào
thét muốn được hôn vào gương mặt phúng phính của Thiên Thiên nhưng lại
thấy cắp mắt mang hình dao găm của nó nên vội quay đi lấy quần áo. Nó bế Thiên Thiên lên, cho bé đứng lên ghế và lột sạch quần áo của bé ra. Rồi nó quay sang nhận lấy bộ quần áo trên tay nhỏ nhanh chóng mặc vào cho
bé. Thiên Thiên đứng yên cho nó làm một lát thì thì thấy khó chịu nên cứ nhúc nhích, hậu quả là lãnh trọn ánh mắt hình viên đạn của nó khiến bé
im thin thít. Một lát sau, nó cũng thay xong áo cho Thiên Thiên, diện áo vest trắng
cùng cái nơ màu đỏ trên cổ, trông bé rất đáng yêu nhưng không kém phần
lịch lãm. Bé phụng phịu nhìn nó, mắt rưng rưng:
- Mẹ toàn bắt nạt Thiên Thiên thôi.
- Hihi, con trai của mẹ trông đẹp lắm – Nó hôn vào má bé một cái, mỉm cười – Cứ như chú rể vậy.
- Vậy hả mẹ? Vậy cô dâu của Thiên Thiên đâu? – Bé chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi.
- Con đó, suốt ngày cô dâu với chả cô dâu, nhất định mẹ phải xử ba của con mới được – Nó mắng yêu, véo vào mũi bé.
- Vậy bình thường mẹ không đẹp sao? – Nó mỉm cười, vờ giận dỗi
- Không phải, mẹ của Thiên Thiên là đẹp nhất – Bé cười toe, hôn vào má nó một cái rõ kêu.
- Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi
Nó véo mũi của Thiên Thiên rồi bế bé lên. Đứng nhìn hai mẹ con nó nãy giờ, nhỏ khẽ thở dài, đứa con của nó cùng hắn đã bị mất, nếu Hạo Thiên đúng
là con của nó, đồng nghĩa với việc nó đã có người đàn ông khác, nếu đúng thật là như vậy, chắc chắn hắn sẽ rất đau khổ. Trang Linh nắm lấy tay
nhỏ, mỉm cười đồng cảm, cô biết nó nghĩ gì và đó cũng chính là những gì
cô đang nghĩ. Nhỏ mỉm cười, lắc lắc đầu, ý bảo rằng mình không sao.
Đột nhiên Thiên Thiên chạy đến nắm lấy tay nhỏ và Trang Linh, lắc lắc:
- Hai chị ơi, hai chị đẹp quá à – Bé cười tít mắt
- Cám ơn bé nhé – Trang Linh mỉm cười – Bé cũng rất đáng yêu mà.
- Đúng vậy, nhưng cháu phải gọi là dì chứ không phải chị – Nhỏ mỉm cười,
xoa xoa gò má phúng phính của Thiên Thiên – Cháu đáng yêu quá đi.
- Sao phải gọi là dì ạ? – Thiên Thiên chớp mắt
- Vì dì là bạn của mẹ cháu – Nhỏ chỉ qua Trang Linh – Còn đây là em gái của mẹ cháu.
- Vâng ạ, hai dì thật là xinh đẹp – Thiên Thiên cười tít mắt.
- Nguyệt ơi – Nhỏ nhìn nó với cặp mắt long lanh – Cho tui mượn bé Thiên Thiên vài ngày đi.
Nhỏ vừa nói xong, Trang Linh cũng giương ánh mắt nài nỉ lên nhìn nó. Suy nghĩ vài giây, nó ngạc nhiên hỏi:
- Hai người mượn Thiên Thiên làm gì?
- Tại vì bé đáng yêu quá đi à, cho tui mượn nha? – Nhỏ chớp chớp mắt nhìn nó, Trang Linh cũng nhìn nó nhưng không nói gì.
- Này, hai người đang làm cái gì vậy? – Nó tròn mắt nhìn – Được rồi, tui
sẽ dẫn Thiên Thiên đến chơi với hai người, bây giờ thì mau lên, sắp tới
giờ làm lễ rồi kìa.
Sau một hồi loạn xà ngầu, cuối cùng cô dâu Trang Linh cũng đã được chuẩn bị xong. Đột nhiên từ bên ngoài, Gia Long và Eric quýnh quáng chạy vào,
nhưng khi nhìn thấy nó, cả hai người đứng á khẩu. Nó lấy tay huơ huơ
trước mặt hai người, mỉm cười:
- Nè, 2 người làm sao vậy? Hồn vía bay mất hết rồi hả? – Nó cười cười
- Nè, tỉnh dậy, nó là thật đó, Nguyệt vẫn còn sống – Nhỏ vỗ vào vai hai
người cái “bốp”, kéo hai người đang trên mây rơi phịch xuống đất.
- Em còn sống thật sao May? Anh không nằm mơ chứ? – Eric lắp bắp, nét mặt vô cùng kinh ngạc
- Thật sự là em sao? – Gia Long ngạc nhiên tột độ
- Phải, em đây, em đã trở về – Nó mỉm cười
- THẬT LÀ TỐT QUÁ – Eric hết toáng lên rồi ôm chầm lấy nó – Thì ra em vẫn còn sống, thật tốt quá.
- Này này này – Nó giật mình, lo ngại nhìn về phía Trang Linh – Anh làm gì vậy? Trang Linh nhìn kìa, buông em ra đi chứ.
- Hihi, không sao đâu chị, anh ấy mừng quá đó mà – Trang Linh mỉm cười dịu dàng
Một lúc sau, Gia Long bỏ nó ra nhưng hai tay vẫn nắm lấy vai nó, xúc động nói:
- Anh thật sự rất mừng đó May, mau nói cho anh biết, 3 năm qua em đã ở đâu? Sao không báo về nhà?
- Từ từ đã nào, em sẽ kể sau, mà có chuyện gì thế? – Nó mỉm cười – Làm gì mà lúc nãy hai người hốt hoảng vậy?
- Hả? Chuyện gì là chuyện gì? – Eric khẽ cau mày – A, phải rồi, chuyện là vầy, đứa bé trai cầm váy cô dâu bị bệnh, không đến được.
Nghe Eric nói xong, nhỏ hốt hoảng nói:
- Thật hả? Sao lại ngày lúc này chứ? Biết tìm đâu ra bé trai thay thế bây giờ?
- Dì ơi, cho con kẹo – Thiên Thiên từ trong phòng thay đồ phóng ra, cười toe
- Dĩ nhiên là thương rồi, bà hỏi gì lạ thế? – Nó khẽ cau mày ngạc nhiên
- Vậy bà cho Thiên Thiên thế cậu bé đó được không? – Mắt nhỏ long lanh
- Hả? Chuyện này thì…………… – Nó ngập ngừng
- Đi, chỉ có bà với Thiên Thiên mới giúp được vào lúc này thôi, đồng ý đi mà – Nhỏ năn nỉ, giở bộ mặt puppy ra nhìn nó.
- Thôi được rồi, dù gì Thiên Thiên cũng đang mặc lễ phục – Nó thở dài,
gật đầu, quay qua nhìn Thiên Thiên mỉm cười – Con có thích làm chú rể
không nè?
- Dạ thích, mẹ cho Thiên Thiên làm hả? – Bé líu lo, cười tít mắt
- Ukm, cũng gần giống như vậy, con chỉ cần bước sau dì Trang Linh và ném
hoa thôi, được không? – Nó nháy mắt – Cô bé đi cùng con rất đáng yêu
đấy.
- Vâng, Thiên Thiên hiểu rồi, hihi – Bé ôm chầm lấy nó và hôn nó một cái, xong rồi chạy tung tăng
Đứng nghe cuộc nói chuyện giữa nó với Thiên Thiên nãy giờ, Gia Long mới lên tiếng:
- Nguyệt, đây là con em hả? Chẳng phải đứa bé đã…….. – Gia Long ngạc nhiên
- Vâng, đây là con của em – Nó bình thản nhún vai – Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi.
Nói rồi, nó kéo Trang Linh và nhỏ đi, Hạo Thiên thì lon ton chạy theo sau.
Eric và Gia Long đứng ngoài sau nhìn ba người, bất giác thở dài rồi cũng đi theo. Còn hắn, từ lúc gặp nó, hắn vác theo chai rượu đi ra sau vườn
ngồi uống, khung cảnh ở đây khiến hắn cảm thấy bình yên, hắn cứ ngồi uống mãi,
uống mãi, không quan tâm gì tới mọi chuyện nữa. Lúc nghe Thiên Thiên gọi nó là mẹ, tim hắn như bị xé ra, rồi lúc nó lạnh lùng với hắn, trái tim
hắn lại nhận thêm một đả kích nữa, hắn thấy đau lắm, nỗi đau hắn kiềm
nén trong 3 năm giờ đã oà vỡ. Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt
điển trai của hắn và hắn gục xuống, ngất đi, trước lúc chìm vào vô thức, hắn nghe thấy tiếng hét đau đớn của nó, nó lo lắng cho hắn sao? Có lẽ
đây chỉ là một giấc mơ……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT