Gia Long nuốt nước bọt cái ực, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh mỉm cười cầu hoà:

- Chấn Phong, hay là ông nghỉ ngơi chút nữa đi, ông chỉ vừa mới tỉnh thôi mà.

- Đừng có đánh trống lảng, Bạch Nguyệt, cô ấy còn sống phải không? – Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi

- Chấn Phong, ông phải bình tĩnh nha – Gia Long không cười nữa mà chuyển sang bộ mặt nghiêm túc – Tôi rất tiếc nhưng Bạch Nguyệt đã chết rồi.

- Vậy thì tại sao lúc đó ông lại nói dối tôi? – Hắn lạnh lùng nói, cố giấu đi sự run rẩy, tia hy vọng trong hắn đã vụt tắt.

- Ông thử nghĩ xem, lúc đó ông như một tên điên, nếu tôi không nói vậy thì liệu ông có còn ở đây không? – Gia Long nói, cố kìm nén sự xót thương khi nhớ đến nó.

- Vậy là cô ấy đã chết thật rồi sao? – Hắn vẫn lạnh lùng nhưng tay đã bắt đầu run rẩy, hắn nắm chặt lấy tấm chăn trên người, chặt tới mức những đường gân đã hiện rõ.

Nhìn hắn, Gia Long bất giác thở dài, anh biết hắn đau khổ lắm, đặt anh vào trường hợp của hắn anh cũng sẽ như vậy thôi. Gia Long nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy sự quan tâm và chia sẻ:

- Phải, ông đừng quá đau buồn. Bác Minh nhờ tôi nhắn lại với ông rằng hãy quên Nguyệt đi, bác ấy nói rằng chắc chắn Bạch Nguyệt sẽ không muốn nhìn thấy ông đau khổ đâu.

- Tôi muốn yên tĩnh – Hắn lên tiếng, bàn tay đã bật máu, run rẩy.

- Được, ông nghỉ ngơi đi – Gia Long thở dài rồi bước ra ngoài.

Khi cánh cửa khép lại, một giọt nước mắt chảy dài trên mà hắn, bàn tay đang nắm thật chặt tấm chăn cũng dần thả lỏng nhưng vẫn còn run rẩy. Lại thêm một dòng nước mắt nữa chảy xuống, rồi lại một dòng nữa, cứ thế, những giọt nước mắt nóng hổi cứ nối đuôi nhau rơi xuống, thấm một mảng tấm chăn trên người hắn. Hắn đau lắm, nỗi đau này so với lần trước còn đau đớn gấp trăm lần. Từ đầu, nó không hề sai, không hề có lỗi gì với hắn, có lẽ lỗi lầm duy nhất của cuộc đời nó chính là yêu hắn, hắn đã làm nó tổn thương, làm nó đau khổ vậy mà nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn tha thứ cho hắn. Còn hắn thi sao? Hắn cứ luôn làm nó bị tổn thương, làm mất đi đứa con của hai người…….

Hắn đã biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, hắn nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ luôn tin tưởng nó, sẽ làm tất cả mọi thứ cho nó. Nhưng hắn biết chuyện đó là không thể, không ai có thể điều khiển được thời gian, dù hắn có làm bất cứ chuyện gì, sự thật vẫn là như vậy, nó đã thật sự rời xa hắn rồi, tại sao? Tại sao nó lại làm vậy? Tại sao nó lại quyết định rời xa hắn khi mà hắn đã hiểu ra mọi chuyện, nó hận hắn đến vậy sao? Nó chọn cách ra đi để trả thù hắn hay sao? Nếu đúng là như vậy, nó đã thành công rồi, hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng, trái tim như bị bóp nát. Giờ phút hắn nghe thấy tin nó bị tai nạn cũng chính là lúc trái tim hắn ngừng đập, chiếc máy bay rơi xuống biển đã mang theo trái tim của hắn, mang theo linh hồn của hắn ra đi cùng với nó. Nếu vậy thì tại sao hắn vẫn đau? Vẫn đau khổ tột cùng như thế này?

Hắn khóc, khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức gần như hắn không thể thở được, trái tim rướm máu của hắn như đang bị ai đó xát muối, máu càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn khiến vết thương rách toạc, nỗi đau lại tiếp tục chồng lên nỗi đau, sự đau khổ này liệu bao giờ mới biến mất?

Vài giờ đồng hồ trôi qua, nước mắt hắn đã cạn kiệt, bộ mặt đau đớn đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt lạnh lùng, lãnh khốc của hắn, hắn không cho phép mình trở nên yếu đuối, từ nay, hắn sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nó chính là cô gái đầu tiên và cũng là người con gái cuối cùng chiếm giữ trái tim hắn. Trái tim pha lê ngày nào hắn trao cho nó mãi mãi là vật hẹn ước và sẽ không bao giờ có trái tim thứ hai Lấy điện thoại ra, hắn gọi cho một ai đó. Đúng hai hồi chuông, bên kia đã trả lời:

- Gọi tôi có việc gì? – Người bên kia hỏi, giọng nói lạnh lùng đặc trưng

- Có việc – Hắn cũng lạnh lùng nói

- Việc gì? – Bên kia tỏ vẻ mệt mỏi

- Tìm người, một con bé tên là Tuyết Lan – Hắn gằn giọng khi nhắc đến tên cô ta

- Tuyết Lan sao? Anh tìm cô ta có việc gì? – Bên kia thoáng chút ngạc nhiên rồi trở lại bình thường.

- Trả thù, không hỏi nhiều, tìm đi – Hắn cau mày, giọng nói lạnh đi gặp mười lần khiến bên kia cũng hơi rét

- Bình tĩnh đi chứ, không cần tìm đâu, cô ta đang ở với tôi – Bên kia đáp – Tôi muốn giữ cô ta một thời gian.

- Được, tốt lắm – Hắn nhếch mép – Cứ tự nhiên chơi đùa đi, vài ngày nữa tôi sẽ đến đó.

- OK, yên tâm đi, cô ta sẽ được chăm sóc rất tốt – Bên kia cười lạnh.

- Không được giết đó – Hắn nhắc nhở

- Dĩ nhiên, cho ả ta chết sớm thì còn gì là vui? – Bên kia cười khẩy

- Biết vậy là tốt – Hắn nói rồi tắt máy.

Ném chiếc điện thoại lên bàn, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười rất lạnh. Hắn vốn định cho người tìm cô ta, nào ngờ đã có sẵn, vậy chỉ còn một việc là giải quyết giấy tờ từ con, bán mạng và chuyển 100 triệu cho ông ta mà thôi.

- Vũ Tuyết Lan, tôi sẽ cho cô biết thế nào sống không bằng chết – Hắn nghiến răng, bàn tay siết lại thành nắm.

********

Lúc này, tên đàn em chạy về đưa con dao cho hắn, thở hổn hển:

- Anh Vũ, dao của anh đây

- Tốt lắm, bây giờ vào đánh thức con khốn đó cho tao, tao sẽ đích thân chơi với nó – Tiêu Vũ cười lạnh

- Anh Vũ này, số điện thoại con bé này đưa lúc đầu là của anh Phong phải không ạ? – Tên đàn em tò mò hỏi.

- Phải – Tiêu Vũ gật đầu, mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm con dao, tên đàn em hắn thật biết lựa chọn, so với con dao hắn đang mang trong người thì con dao này cũng khá đẹp.

- Anh ấy có quan hệ gì với con nhỏ này sao? – Tên đàn em có chút sợ hãi – Chúng ta bắt cô ta liệu anh ấy có tức giận không?

- Mày đừng lo – Tiêu Vũ cười khẩy – Lúc nãy anh ấy mới gọi cho tao, con nhỏ này xem ra đã đắc tội với anh ấy đó.

- Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta giữ cô ta một thời gian được không anh?

- Được, anh ấy đã cho phép – Tiêu Vũ quay đi – Đi, tao đang muốn chơi đùa.

- Vâng ạ – Tên đàn em gật đầu rồi đi theo hắn.

Giới thiệu đôi chút về anh Tiêu Vũ nhà mình nèk:

Tuổi: 21 , nghề nghiệp chính là sát thủ chuyên nghiệp độc quyền của anh Phong nhà mình.

**************************************************

Cầm con dao trên tay, Tiêu Vũ nhanh chóng bước vào bên trong, Tuyết Lan đang nằm trên mặt đất, trông cực kì thảm hại, khuôn mặt thì sưng vù cho bị tát. Nhìn thấy hắn, cô ta run lên bần bật, cố gắng nép vào trong góc, liên tục khóc lóc xin tha. Hắn cười lạnh lùng và ngồi xuống trước mặt cô ta, đưa tay nâng cằm cô ta lên, gằn từng tiếng:

- Bây giờ tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị đau đớn, sẽ cho mày sống không bằng chết.

- Khoan đã, tại sao? Ba tôi chẳng phải sẽ cứu tôi sao? – Tuyết Lan run rẩy

- Cứu mày ư? Ông ta đã bỏ rơi mày rồi – Hắn cười khẩy – Nãy giờ bọn đàn em của tao có làm mày hài lòng không? Bây giờ tao sẽ chới với mày nhé.

- Không…..không……..không thể nào……KHÔNG……… – Tuyết Lan gào lên.

Hắn mỉm cười, đặt mũi dao lên má cô ta và từ từ kéo xuống, thứ chất lỏng màu đỏ cũng theo đó mà chảy ra. Rạch xong một đường, hắn lại rạch thêm một đường khác vào cô cô ta, kéo đều đều. Những vết rạch đều không sâu đến mức có thể giết chết Tuyết Lan nhưng đủ để khiến cô ta cảm thấy đau đớn tột cùng. Tuyết Lan gào lên trong đau đớn, từng dòng nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt khiến vết thương trở nên đau rát. Kết thúc đường rạch ở cổ, Tiêu Vũ lật ngược cô ta lại và chém một nhát vào lưng. Tuyết Lan hét lên đầy đau đớn. Sau đó, hắn cho người rưới nước muối lên vết chém. Khi rưới xong,Tuyết Lan ngất xỉu. Không chút do dự, Tiêu Vũ cho cô ta một cái tát trời giáng, khiến Tuyết Lan tỉnh dậy vì đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, sau khi cô ta đã tỉnh, hắn cho người lấy bột ớt xát vào vết thương. Tuyết Lan lại tiếp tục hét lên, tiếng hét đau đớn, thống khổ đến cực độ. Vết thương khi nãy vừa bị rưới nước muối đã rất đau đớn, nay lại thêm bột ớt khiến lưng cô ta bỏng rát và đau đớn gấp bội.

Rồi Tuyết Lan lại ngất xỉu, hắn lạnh lùng dùng dao chém thêm một nhát nữa vào lưng, tạo thành hình chữ X rồi lại tiếp tục cho Tuyết Lan tắm nước muối và ớt bột. Cứ như thế, cô ta ngất xỉu rồi lại tỉnh dậy, đau đớn đến chết đi sống lại.

*************

Còn nói về hắn, sau khi nói chuyện với Tiêu Vũ, ngày hôm sau, hắn lập tức xuất viện và lao vào làm việc. Hắn trở nên lãnh khốc và lạnh lùng gấp đôi so với trước. Chỉ cần làm trái ý hắn, nếu là nhân viên thì bị đuổi việc, còn là kẻ thù thì giết gọn

Công ty Wing chỉ trong vài ngày đã trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, đến những tay máu mặt trong thương trường khi nghe đến tên hắn phải nể 8, 9 phần. Chỉ trong một tuần, hắn đã thâu tóm hầu hết những công ty con, tập đoàn Wing được hình thành bao gồm 12 trụ sở chính và rất nhiều những đại lí trên toàn quốc và những nước lớn trên thế giới.

Sau khi xác minh chiếc máy bay chở nó đã thực sự đâm xuống biển, gia đình nó đã tổ chức đám tang, một đám tang nhỏ nhưng rất trang trọng, chỉ hạn chế gia đình và bạn bè thân thiết

Hắn là người có mặt muộn nhất, khi mà buổi lễ đã gần kết thúc. Hắn mới đến. Hắn diện một bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc khiến mọi người có mặt cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của nó, khuôn mặt đó có chút đau xót và đôi mắt trở nên long lanh, kéo theo đó là hàng loạt những cảm xúc lướt qua rất nhanh khiến không ai nhìn thấy được

Khi buổi lễ kết thúc, hắn không về ngay mà ở lại rất lâu. Nhìn tấm ảnh của nó, hắn bất giác chạm tay vào gương mặt trong bức tranh, trái tim lại một lần nữa nhói lên vì đau đớn. Nụ cười tươi tắn của nó khiến tim hắn như bị xé rách, nhớ lúc trước hắn và nó đã hạnh phúc bao nhiêu, nhưng giờ đây, hạnh phúc này đã bị hắn đạp tan rồi.

Nghĩ tới đó, khuôn mặt hắn trở nên tĩnh lặng, bàn tay rút về và hắn quay đi. Nhìn bóng dáng hắn lặng lẽ rời khỏi, ông Minh và bà Như Huỳnh bất giác thở dài……………….

***********

Sau khi rời khỏi đám tang của nó, hắn phóng xe đến căn nhà Tiêu Vũ đang nhốt Tuyết Lan. Khi hắn bước vào, hắn hầu như không nhận ra cô ta nữa, trông cô ta lúc này thật ghê tởm, đầu tóc rối bù, gương mặt có một vết thương đã nhiễm trùng, khắp người đều bầm tím, dơ bẩn còn thua cả một con…..

Vừa nhìn thấy cô ta, ngọn lửa hận thù trong hắn bốc lên ngùn ngụt, bàn tay đã siết lại từ bao giờ, đôi mắt thì ngập tràn sát khí khiến những tên đàn em đều cảm thấy khó thở.

Khi thấy hắn, Tuyết Lan vô cùng mừng rỡ, cô ta vội vã cầu cứu hắn nhưng đáp lại cô ta chính là đôi mắt căm thù của hắn. Hắn từ từ tiến lại gần cô ta, bàn tay từ từ nắm lấy cái cổ đang có một vết thương và bất thình lình siết chặt. Khi cô ta gần như sắp chết, hắn mới buông tay ra, Tuyết Lan gục xuống đất, ho sặc sụa, cố gắng hít thở. Hắn nhìn Tiêu Vũ rồi hất đầu về phía cô ta. HIểu ý, Tiêu Vũ cho người treo cô ta lên và dùng một sợi xích dài quất liên tục. Những âm thanh đáng sợ vang lên hoà cùng tiếng kêu la thảm thiết của cô ta, lớp quần áo tạm bợ rách rưới trên người Tuyết Lan cũng dần rơi lả tả xuống sàn, da thịt hằn lên những vết thương, rướm máu. Cô ta lại ngất đi, hắn tiến lại gần và “CHÁT”, gương mặt cô ta in đậm 5 ngón tay đỏ hỏn, vì quá đau đớn nên Tuyết Lan tỉnh dậy. Tiêu Vũ thấy thế lại tiếp tục đánh. Đánh đến nỗi cô ta ngất đi tỉnh dậy không dưới mười lần. Cứ thế, mỗi ngày, hắn giao nhiệm vụ cho Tiêu Vũ chăm sóc cô ta, cho ăn cơm thừa canh cặn, phần lớn thời gian là đánh đập nhưng không được để chết.

Hắn thật muốn giết chết cô ta nhưng hắn không thể bởi vì như thế quá nhẹ nhàng so với những đau đớn do cô ta gây ra, vì thế, hắn sẽ cho cô ta ngày ngày nếm mùi đau khổ, sống còn thua cả một con….., muốn sống không được mà chết cũng không xong.

***************

Ba năm sau………………..

Ở một nơi nào đó trên thế giới, tiếng môt đứa trẻ đang chập chững đi bên cạnh một cô gái, bi bô nói:

- Mẹ…….con muốn ăn kem…………

- Được rồi, chúng ta đi – Cô gái mỉm cười hiền hậu.

- Mẹ……..con..yêu….mẹ….. – Đứa bé mỉm cười

- Mẹ cũng yêu con – Cô gái lại mỉm cười, nụ cười rất ấm áp.

****************

Tại Việt Nam………………

- Gia Long, mau mang đồ vào giúp em – Nhỏ hét lên, tay ông theo một đống quà.

- Trời, quà này ở đâu ra thế? – Gia Long ngạc nhiên hỏi.

- Quà cưới đó, thiệt là phức tạp, em đã nói là không có cưới rồi mà – Nhỏ cằn nhằn.

- Em cũng thật là, chừng nào mới chịu gả về nhà anh đây? – Gia Long mỉm cười.

- Em đã nói rồi, ít nhất là tới khi em 25 tuổi, không thì em không lấy chồng đâu – Nhỏ đáp, quăng hết đống quà xuống sàn nhà

- Giao Châu à, đã 3 năm rồi, em đừng nên đau buồn vì cái chết của Bạch Nguyệt nữa – Gia Long ôm nhỏ vào lòng.

- Không anh à, đây là lời hứa, không phải vì cái chết của Nguyệt mà em không lấy anh – Nhỏ thở dài – Em và nó từng hứa với nhau, hoặc là cưới cùng ngày, hoặc là đúng 25 tuổi mới lấy chồng.

- Ukm, thôi, anh không ép em, chỉ cần ở bên em như vầy anh cũng thấy vui rồi – Gia Long mỉm cười – Chờ em được ba năm, chẳng lẽ thêm ba năm nữa không chờ nổi hay sao?

- Anh nói đó nha – Nhỏ mỉm cười, quay lại trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

Trong ba năm, mọi thứ không có nhiều thay đổi, nhỏ đã cùng quản lí công ty với ba mình và đã chuyển hẳn đến sống cùng Gia Long, còn Eric thì đã đưa Trang Linh sang Mỹ sinh sống, vẫn thường xuyên liên lạc với nhỏ, nhờ vậy mà nhỏ được biết hai người sắp kết hôn và sẽ về Việt Nam tổ chức hôn lễ. Hắn thì vẫn vậy, lao đầu vào công việc, ngày làm việc, đêm làm bạn với rượu, chính vì thế mà đã có lúc phải nhập viện do bị ngộ độc rượu. Nhỏ biết hắn vẫn còn yêu nó nhiều lắm, nhớ ban năm trước, hắn đã quì dưới mưa suốt ba ngày đêm để xin ba nó giữ lại hôn ước, sau đó, do cảm động trước tấm lòng của hắn, ba mẹ nó đã chấp nhận. Họ xem hắn như con trong nhà, thường xuyên hỏi han. Thỉnh thoảng hắn cũng giúp ba nó điều hành công ty, đưa tập đoàn nhà nó ngày càng phát triểu vững mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play