Sau khi ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục “chăm sóc” cho Tuyết Lan, tên
cầm đầu đi ra ngoài ngồi. Cầm trên tay số điện thại cô ta vừa đọc, hắn
bắt đầu bấm số. Sau một hồi chuông dài, khi hắn định tắt máy thì giọng
một người đàn ông vang lên:
- Alo?
- Ông biết cô gái tên Tuyết Lan chứ? – Hắn nhếch mép
- Biết, thì sao? – Người đàn ông vẫn lạnh lùng – Cậu là ai?
- Không nói nhiều, ông là ba của cô ta phải không? – Hắn tiếp tục hỏi, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
- Phải, cậu muốn gì? – Ông ta thờ ơ nói
- Chỉ một chữ thôi – Hắn mỉa mai nói – Đó là tiền.
- Tại sao tôi phải đưa tiền cho cậu? – Ông ta cười phá lên.
- Nếu không muốn nhận xác của con gái mình thì ngoan ngoãn giao tiền ra đây – Hắn mỉm cười – Hay là ông muốn cô ta chết?
- Cái gì? – Người đàn ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Tại sao tôi phải tin cậu?
- Vậy để tôi cho ông nghe thử giọng con gái yêu của mình nhé? – Hắn cười khẩy rồi ra lệnh cho bọn đàn em áp giải nó ra ngoài.
Trông Tuyết Lan lúc này vô cùng thảm hại, đầu tóc thì rối bù, người thì bẩn
thỉu, tay chân thì bầm tím, vẻ mặt chua ngoa đanh đá lúc mới bị bắt về
giờ đã trở nên sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Hắn cười mỉa, bọn thuộc hạ của hắn đã làm rất tốt, nỗi đau mà cô ta gây ra cho hắn, nỗi đau mất đi
người thân, hắn sẽ cho cô ta nếm trải từng chút từng chút một, sẽ chịu
sự dày vò về cả thể xác và tâm hồn, sống không bằng chết. Hắn nhìn Tuyết lan rồi hất đầu về phía mình, bọn đàn em hiểu ý, ném cô ta xuống đất,
hắn mỉm cười, ra lệnh:
- Nghe đi, ba cô muốn gặp con gái lắm đấy
- Ba tôi? – Mắt Tuyết Lan sáng bừng lên, cô ta vội nghe điện thoại – Ba ơi, ba có nghe con nói gì không, là con, Tuyết Lan đây.
- Con bị bắt thật sao? Ba ơi, mau cứu con – Cô ta khóc lóc thảm thiết – Cứu con với.
- Đủ rồi, đem cô ta vào trong, “chăm sóc” cho cẩn thận – Hắn quắc mắt về
phía bọn đàn em, giật lấy cái điện thoại trên tay cô ta – Ông đã tận tai nghe thấy giọng con mình rồi đó, ông đã tin chưa?
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGG! CỨU CON VỚI – Tuyết Lan gào lên khi bị kéo vào trong nhà.
- Cậu muốn bao nhiêu tiền? – Ông ta lạnh lùng hỏi
- 100 tỷ, không quá nhiều so với ông chứ? – Hắn cười khẩy
- Cái gì? 100 tỷ? – Ông ta ngạc nhiên tột độ rồi sau đó cười phá lên –
Hahaha, cậu nghĩ con bé đó đáng giá 100 tỷ sao? Đừng có hòng tôi đưa
tiền cho cậu.
- Được, đó là do ông tự nói đấy nhé – Hắn cười lạnh
khiến bọn đàn em không rét mà run, dù sao hắn cũng không muốn tha cô ta
quá đễ dàng như vậy.
Không kịp để ông ta trả lời, hắn tắt điện thoại, quay sang bọn đàn em:
- Đi mua cho tao con dao, tao sẽ chơi đùa với con ả này từ từ.
- Vâng thưa đại ca – Tên đàn em đáp và chạy đi.
***********
Sau khi nhận cuộc điện thoại của hắn, ông ta cảm thấy tức tối vô cùng, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn mà lại bị sỉ nhục như vậy. Mạng sống của cô ta thì chẳng đáng lo, vốn
dĩ trước giờ ông ta cũng chẳng thương yêu gì Tuyết Lan nên mới bỏ cô ta
lại Việt Nam một mình và qua Mỹ cùng nhân tình. Tuy không muốn cứu cô ta nhưng để truyền ra ngoài thì cũng thật mất mặt. Suy tính một hồi, ông ta quyết định gọi cho hắn, dù gì ông ta biết hắn cũng xem Tuyết Lan như em gái, hơn nữa quan hệ lại cực rộng rãi nên chắc chắn có thể giúp
được. Nghĩ tới đó, ông ta nở nụ cười khoái trá rồi lấy điện thoại gọi
cho hắn. Lần thứ nhất, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy; lần thứ hai, tương tự như vậy; lần thứ ba, không có gì thay đổi; lần thứ
tư, chẳng có gì khác;…….; lần thứ n, ông ta đã phát chán, lúc vừa định
tắt máy thì giọng nói của hắn vang lên, lạnh lùng hơn cả băng tuyết Bắc
Cực khiến ông ta giật bắn cả người.
- Chuyện gì? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- À, bác có chuyện muốn nhờ cháu, không biết cháu có thể giúp bác không? – Ông ta mềm mỏng nói
- Bác muốn nhờ cháu cứu Tuyết Lan – Ông ta nói thẳng, không dám dây dưa.
- Cứu cô ta? – Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ – Cho tôi một lí do.
- Con bé….. – Ông ta lắp bắp – Dù gì trước giờ cậu cũng xem con bé như em gái của mình mà.
- Em gái? – Hắn gằn từng tiếng, giọng nói băng giá tới mức cùng cực khiến ông ta như đóng băng – Được, tôi sẽ cứu cô ta, với một điều kiện.
- Chuyện…chuyện gì? Cậu cứ nói? – Ông ta sợ hãi
- Cắt đứt quan hệ cha con với cô ta, tôi trả 100 triệu để mua cái mạng
quèn của con gái ông, đồng ý hay không? – Giọng nói của hắn sặc mùi
thuốc súng.
- Bán mạng? – Ông ta giật mình – Nhưng mà 100 triệu có hơi ít không? Dù gì cũng là con gái vàng ngọc của bác mà
- Ông muốn 100 triệu hay là không một đồng xu nào? Cái mạng nhỏ bé của cô ta không mắc tới vậy đâu – Hắn dứt khoát, chuyển sang uy hiếp – Thế
nào? Có hoặc không?
- Được, 100 triệu – Ông ta đành chấp nhận bởi vì
ông ta hiểu rõ là chống với hắn sẽ không có chuyện gì tốt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều tiền để giải quyết những rắc rối
do cô ta gây ra, thôi thì bán phức cho hắn, 100 triệu cũng không nhiều
lắm nhưng cũng không sao, dù gì ông ta cũng chẳng muốn có đứa con gái
như Tuyết Lan.
- Tốt, ngày mai tôi sẽ cho người làm hợp đồng, tốt
nhất là ông đừng sai lời, không thì tốt nhất là ông tự giết mình đi –
Hắn lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Buông chiếc điện thoại trên tay xuống, ông ta thở lấy thở để, nãy giờ nói chuyện với hắn, sức ép trong từng
câu nói của hắn khiến ông ta liên tục nín thở, dù tuổi đời ông ta cũng
đã cao, loại người nào cũng đã từng gặp, sử dụng thủ đoạn cũng rất
nhiều, nhờ vậy mà ngày hôm nay ông ta mới ngồi được vào chiếc ghế chủ
tịch này. Còn hắn, tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng đã là giám đốc của công ty
Wing hùng mạnh, không có một đối thủ nào trên thương trường có thể đối
đầu với hắn mà bảo toàn tính mạng, nổi tiếng lạnh lùng thảm khốc, ra tay tàn bạo vô cùng, so với hắn, ông ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng điều may
mắn là hắn rất quân tử, nếu không động tới hắn thì hắn cũng chẳng động
lại mà còn cho người đó cơ hội làm đối tác với hắn.
Vốn trước giờ ông ta chỉ xem Tuyết Lan như một con cờ để làm ăn, cũng nhờ cô ta mà công
ty của ông ta đã kiếm được không ít lời, vốn nghĩ có thể lợi dụng Tuyết
Lan để kiếm chác, nào ngờ cô ta lại bị bắt cóc, thật lòng ông ta cũng
định cứu nhưng 100 tỷ thì quá nhiều so với cái mạng của Tuyết Lan, hơn
nữa ông ta cũng chẳng yêu thương gì cô ta hết nên càng không có lí do để bỏ ra 100 tỷ. Nghĩ tới vụ giao dịch với hắn lúc nãy, bất giác ông ta
lại mỉm cười, khi không lại được 100 triệu, tuy không nhiều lắm nhưng
cũng tốt, coi như là tiền công ông nuôi dưỡng Tuyết Lan từ bé tới giờ.
Bất giác, ông ta mỉm cười khoái trá, rót cho mình một tách trà, ông ta
từ từ nhâm nhi với tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa lúc đó, ả nhân tình
từ bên ngoài bước vào phòng, ả mặc một cái váy dây bằng ren, khoét sâu
đến tận ngực, đồi núi cứ lấp ló ẩn hiện khiến ông ta thèm thuồng
Ả tiến tới bên cạnh ông ta, vòng tay qua cổ ông ta và ngồi xuống, cố gắng cạ cạ vào vật nam tính của ông, miệng lưỡi ngọt như mật ong:
- Anhhhhh, mai mình đi shopping nha???? – Ả nũng niu
- Ừ, được thôi, nhưng phải xem biểu hiện của em tối nay đó – Ông ta cười, đôi mắt tràn đầy ham muốn.
- Nếu anh thích thì em chiều – Cô ả dùng tay kéo dây áo xuống, để lộ ra một bên ngực – Anh cũng phải giữ lời đó nha.
- Anh có thất hứa với em bao giờ sao? – Ông ta lại cười và đè cô ả xuống, thuận tay xé toạc đi lớp áo ren trên người ả.
Trong căn phòng, một cảnh xuân đang diễn ra, kết thúc với tiếng thở hì hục và lại bắt đầu với những tiếng rên la đầy sức gợi tình
**********
Lúc này ở Việt Nam……………
Sau khi nhận cuộc gọi của ông ta, hắn trở nên trầm lặng đến đáng sợ, dù Gia Long nhiều lần cố gợi chuyện nhưng chỉ nhận được một vài chữ phát ra từ miệng hắn, còn đa số là im lặng.
Lúc nãy Gia Long tranh thủ về thăm
nhỏ, sẵn tiện an ủi gia đình nó luôn, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh, nào ngờ
khi quay lại thấy hắn đã biến mất, hỏi ra mới biết hắn đã tỉnh rồi, đang được bác sĩ khám lại để đảm bảo không có di chứng. Sau khi khám xong,
anh đưa hắn về phòng, vừa định nói với hắn về chuyện của nó thì đột
nhiên điện thoại hắn vang lên. Tuy không biết người bên kia là ai, không rõ toàn bộ nội dung là sao nhưng khi nhắc tới Tuyết Lan, Gia Long cảm
thấy giật mình.
Do nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của hắn nên Gia Long
cũng hơi sợ một chút, chơi với nhau lâu nay, anh hiểu rõ có những điểm
cấm cần phải tránh và điều quan trọng nhất chính là khi hắn tức giận,
tốt nhất là không nên nói những chuyện khiến hắn thêm khó chịu, trong
trường hợp bây giờ chính là nhắc tới Tuyết Lan và người sẽ khiến hắn nổ
tung chính là những chuyện liên quan tới nó.
Không quan tâm tới sự có mặt của Gia Long, hắn vẫn ngồi trầm ngâm, sát khí vẫn toả ra ngùn ngụt. Vốn hắn đã vô cùng khó chịu, nào ngờ ông ta lại còn dám nhờ hắn cứu
Tuyết Lan, được lắm, hắn sẽ cứu cô ta và sẽ cho cô ta biết thế nào là
đau đớn, là khổ sở, nếu không vì cô ta, nó sẽ không rời xa hắn, tất cả
cũng tại vì những trò do cô ta bày ra nên hắn mới làm tổn thương nó, hắn cảm thấy hận thù, con người hắn hiện giờ chỉ có sự căm thù ngự trị,
nhất định hắn sẽ bắt cô ta phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Nhắc đến nó, hắn cảm thấy trái tim mình đau thắt lại, nó đã thật sự rời
xa hắn rồi sao?
Nghĩ tới đây, hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo khiến Gia Long lạnh toát cả người:
- Có phải ông nói với tôi Bạch nguyệt……. – Hắn dừng lại một chút, nhắc
đến tên nó khiến hắn cảm thấy đau, hít một hơi thật sâu, hắn nói tiếp –
Bạch Nguyệt, cô ấy vẫn còn sống?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT