Khoảng 5 phút sau, hắn về tới nhà. Vừa nhìn thấy hắn, Tuyết Lan đã ôm chầm lấy hắn, mỉm cười vui vẻ:
- Anh Phongggggggg!!!!!!!!!!!Anh làm gì mà lâu vậy? Làm em đợi muốn chết luôn á!!!!! – Tuyết Lan nũng nịu
- Em đợi có 10 phút chứ mấy? Mà em đến tìm anh làm gì? Hôm nay anh bận
lắm, không có thời gian chơi với em đâu – Gương mặt hắn lạnh băng nhưng
giọng nói vẫn mềm mỏng với cô ta.
- Anh Phong à! Sao anh nói vậy
với em chứ? Hai hôm nay anh toàn ở nhà không, đâu thèm chơi với em đâu,
hic, em giận anh luôn – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt – Nếu anh không
thích em ở đây thì em về.
- Lan à – hắn thở dài – Em về cẩn thận, anh xin lỗi, hôm khác anh sẽ đi chơi với em, dạo này anh thật sự bận lắm.
Ban đầu nghe hắn gọi lại, Tuyết Lan hả hê lắm nhưng khi nghe câu nói tiếp
theo của hắn, cô ta tức muốn điên lên. Chẳng nói chẳng rằng, Tuyết Lan
đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại nhìn hắn, miệng thầm **** nó. Nhìn cô ta đi xa dần, hắn thở dài rồi đẩy cửa bước vào nhà. Căn nhà hắn chỉ mới có hai ngày không có mặt nó thôi mà đã trở nên lạnh lẽo vô cùng. Lại
khẽ thở dài, hắn lên phòng nó và gieo người xuống giường, nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, nó đang luống cuống thay quần áo,
chạy tới chạy lui mãi, nó cũng chuẩn bị xong: bộ váy trắng sọc hồng đan
chéo dài trên gối + áo khoác trắng, mái tóc đen nhánh dài ngang thắt
lưng được nó thả tự do và một cái túi xách nhỏ. Trông nó lúc này cực kì
đáng yêu. Nhìn vội vào đồng hồ, nó ngạc nhiên khi thấy chỉ mới có 4h30.
Không suy nghĩ nhiều, nó chạy vội ra khỏi nhà và bắt taxi để đến chỗ
hẹn. Do kẹt xe, nó bị trễ gần 15 phút, khi tới nơi, nó cảm thấy mừng khi hắn chưa tới và đồng thời nó cũng cảm thấy lo lắng, có phải hắn không
còn quan tâm tới nó nữa, hay là hắn gặp chuyện gì?….. Nghĩ đến đó, nó
lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó và tự thuyết phục bản thân rằng
có lẽ hắn đang bận nên đến muộn. Một tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, nó
vẫn đứng đó, chờ đợi hắn. Vẫn tự thuyết phục bản thân rằng hắn đang bận
nên đến muộn, nó vẫn lặng lẽ đứng chờ. Từng dòng người tất bật đi ngang
qua nó – một bóng dáng đang lặng lẽ đứng nhìn ra biển, đôi mắt ánh lên
nỗi xót xa…………….
Lại hai giờ đồng hồ trôi qua, nó vẫn đứng đó,
bầu trời lúc này đã sụp tối, dòng người lại càng trở nên đông đúc hơn.
Những cặp tình nhân trẻ rủ nhau ra đây để tâm tình, hạnh phúc của họ như đang cứa một nhát sâu vào trái tim nó. Nó đưa cặp mắt vô hồn nhìn ra
biển, đã ba tiếng rồi, có lẽ hắn sẽ không đến, có lẽ người ngu ngốc
trong chuyện này chính là nó, có lẽ chỉ có nó là đang nhớ đến hắn, có lẽ vốn dĩ, hắn không cần đến nó nữa rồi,…………… Nghĩ đến đó, nó bật cười
chua chát, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt nó, không
gian dường như đang dần trở nên tĩnh lặng, cả thế giới này, nó không còn cảm nhận được ai nữa, trái tim nó đang đau đớn tột cùng…….Cơ thể nó lúc này lạnh ngắt, sương thấm ướt đẫm da thịt nó và cái lạnh đang dần xâm
nhập vào người nó. Lạnh thì sao? Đau đớn thì sao? Có lẽ từ đầu, nó đã
quá sai lầm khi hy vọng, hy vọng thật nhiều để rồi thất vọng…………..Rồi nó lại nhớ đến buổi chiều hôm nay, nhớ đến sự hấp tấp và băn khoăn của nó, nó lại bật cười – một nụ cười chế nhạo chính nó. Lúc chiều, nó đã vui
đến như thế nào thì bây giờ, nó lại đau đớn gấp bội. Lau đi giọt nước
mắt vừa tràn ra khỏi khoé mi, nó định quay gót rời đi. Bỗng nhiên, mọi
người trở nên xôn xao, nó quay đầu nhìn lại, một chàng trai đang quì
xuống trước mặt một cô gái, tay đang chìa ra một chiếc nhẫn kim cương,
môi nở một nụ cười hạnh phúc. Rồi cô gái ôm chầm lấy chàng trai, nó có
thể thấy được cô ấy đang khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh
phúc. Anh chàng đó cười tươi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô gái
và họ trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong sự chúc phúc của mọi người. Sau
đó, hoa giấy được tung lên và những chàng trai đang tặng cho khách qua
đường những bông hồng đỏ thắm. Nó mỉm cười, khẽ nói:
- Chúc mừng hai người, hãy hạnh phúc nhé.
Nói rồi, nó quay đi, trong lòng dâng lên một niềm chua xót, dù rất vui mừng khi chứng kiến họ hạnh phúc nhưng nó vẫn đau lắm, mới cách đây hai
ngày, nó còn đang đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi, vậy mà bây giờ
thì………………..
- Này, cô gái đang mặc chiếc váy màu hồng, xin hãy dừng bước lại đã – Một giọng nam vang lên
Nó khẽ giật mình và dừng bước.
- Không lẽ là gọi mình sao? – Nó quay lại, nhìn người đó khó hiểu, nó lấy ngón tay chỉ vào mặt mình – Là tôi sao?
- Phải, tôi đang gọi cô đó, chúc cô luôn vui vẻ – Anh chàng chìa ra trước mặt nó một bông hồng
- Cho tôi sao? – Nó ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy – Vì sao?
- Vì tôi thấy cô buồn, hy vọng bông hoa này sẽ lấy đi nỗi buồn của cô, thôi, tôi đi nhé – Nói rồi, chàng trai lạ mặt chạy đi.
Cầm bông hồng trong tay, nó khẽ mỉm cười, có lẽ đây là món quà an ủi dành
cho nó. Rồi nó quay đi, hoà mình vào dòng người đông đúc…….
Gần 8 giờ, hắn giật mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh thấy trời đã tối, hắn tự nói với bản thân mình:
- Sao mình lại ngủ mê mệt vậy nhỉ? – Nói rồi, hắn vươn vai và trèo khỏi giường.
Bước ra vườn, hắn ngồi nhìn trời, từ khi nó đi, hắn lại có thói quen ngắm
sao, nhớ lúc trước, nó vẫn hay kéo hắn ra vườn để ngắm sao. Lúc này,
lòng hắn lại nhớ nó da diết, bất chợt, một giọng nói hiền từ cất lên,
cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
- Cháu vừa về à? Sao rồi? Nguyệt có về cùng cháu không hay lại cãi nhau rồi? – Bà lão mỉm cười.
- Bác nói gì cháu không hiểu, chiều giờ cháu có đi đâu đâu – hắn cau mày khó hiểu
- Cái gì? Cháu không đi gặp con bé sao? – Bà lão ngạc nhiên – Sao cháu lại làm vậy? Chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà.
- Bà đang nói gì vậy? Cháu thật sự không hiểu – Hắn trở nên lo lắng – Cái gì mà “không đi gặp con bé”? Con bé nào ạ?
- Là vợ cháu, Bạch Nguyệt chứ còn ai? Lúc chiều bạn con bé có lại tìm
cháu nhưng cháu không có ở nhà, do có việc bận nên con bé nhờ bà nhắn
với cháu là Nguyệt đang đợi cháu ở khúc giữa của cầu Thiên Dạ, lúc 5 giờ chiều, nhưng do bà đột xuất có việc nên nhờ em gái cháu nhắn lại với
cháu – Bà lão cau mày – Cháu không biết sao?
- Sao? Cô ấy hẹn gặp cháu sao? – Hắn như rớt từ trên trời xuống, rồi đột ngột bừng tỉnh, giơ đồng hồ lên xem – 8 giờ 5 rồi
Dứt lời, hắn phóng nhanh ra cửa, nói với lại:
- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, bây giờ cháu phải đi đây, cháu xin phép ạ
Không kịp để bà lão đáp, hắn ấn mạnh bàn đạp, chiếc xe phóng vút đi trong đêm tối. Giơ đồng hồ lên xem, hắn nghiến răng:
- ******** thật! – Rồi hắn tiếp tục tăng tốc, hướng thẳng về phía cầu Thiên Dạ.
Nhanh chóng gửi xe, hắn chạy nhanh đến chỗ nó vừa đứng cách đây vài phút, nhìn quanh rồi cười cay đắng:
- Quả nhiên là cô ấy đã về rồi, không thể nào cô ấy lại đứng đây lâu đến như vậy, đúng là chuyện không tưởng mà.
Hắn tựa lưng vào thành cầu, khẽ thở dài, lúc này, một bức ảnh thu hút sự
chú ý của hắn. Cúi xuống nhặt bức ảnh lên, hắn thấy một cặp đôi đang mỉm cười hạnh phúc và sau lưng họ…………chính là nó. Hắn vội nhìn xuống thời
gian chụp bức ảnh, 8h20, hắn giơ vội đồng hồ lên xem, lúc này là 8h23,
tức là nó vừa mới đi không lâu. Hắn nắm chặt bức ảnh trong tay, chạy đi
tìm nó. Chen lấn trong dòng người đông đúc, hắn không tài nào tìm thấy
nó. Tìm một lát, hắn nhìn thấy một tiệm bán đá quý, cách bày trí cũng
rất thu hút và sáng tạo. Chợt có linh cảm, hắn chạy vào trong cửa hàng
đó và bắt đầu tìm nó với niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Nếu đây là một
câu chuyện cổ tích, chắc hắn hắn sẽ tìm thấy nó, rồi hai người sẽ tha
thứ cho nhau và sẽ sống thật hạnh phúc. Nhưng đây là đời thật và những
câu chuyện thần tiên chỉ có trong trí tưởng tượng của mỗi người. Cuộc
sống này có muôn vàn cái trớ trêu và không phải lúc nào cũng toàn màu
hồng. Cái giờ phút hắn chạy vào trong tìm nó cũng là cái lúc nó từ trong bước ra, lúc đó, khi nó từ trong bước ra, nhân viên chuyển hàng đang
đẩy những thùng hàng vào trong và cũng chính lúc đó, hình dáng nhỏ bé
của nó đã bị che khuất. Có những thứ tưởng chứng như rất gần nhưng cũng
rất xa, điển hình chính và nó và hắn. Chỉ cách nhau một khoảng cách rất
gần nhưng không hề nhìn thấy nhau, có lẽ, ông trời đang trêu đùa với hai người chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT