Nó gác tay lên trán, mệt nhọc thở ra, nó thực sự nhớ hắn, lúc nãy nhìn
thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, nó chỉ muốn chạy đến và ôm chầm lấy hắn,
nhưng nó vẫn không làm được, nó cần phải có thời gian để bình tâm lại.
Một lúc sau, nhỏ bưng tô cháo lên cho nó. Nó mỉm cười nhìn nhỏ và đưa
tay đón lấy tô cháo. Đợi mãi không thấy nhỏ đưa, nó tròn mắt nhìn:
- Bà không cho tui ăn à? Sao không đưa đây?
- Không, để tui đút cho, bà còn mệt thì nằm yên hưởng phước đi, hihi –
Dứt lời, nhỏ cầm muỗng xúc cháo, thổi nguội rồi đưa lên miệng nó – Nói
AAAAAAA đi nào.
Nó phì cười trước câu nói đó của nhỏ, nó há miệng ra cho nhỏ đút vào. Nó nhanh chóng ăn hết tô cháo vì đói, sau khi ăn
xong, nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt biết ơn, mỉm cười:
- Cám ơn bà rất nhiều, bà đúng là bạn tốt của tui.
- Có gì đâu, chúng ta như chị em mà, thôi, tui xuống thấy thêm cháo, hôm nay bà phải ăn hết nồi cháo thịt bằm này cho tui
- Cái….. – Nó chưa kịp nói hết câu, nhỏ đã chạy ra bên ngoài.
Nó khẽ thở dài nhưng vẫn mỉm cười, nhìn nhỏ chăm sóc nó, nó lại thấy nhớ
về những kỉ niệm với hắn. Có lần nó bị bệnh, không những thường xuyên
nôn mà còn bị sốt cao, hắn luôn ở cạnh chăm sóc cho nó. Hai ngày liền nó không ăn được gì, đến ngày thứ ba, khi nó đã hạ sốt, hắn liền ép nó ăn
một nồi cháo để bù lại năng lượng đã mất. Lúc đó nồi cháo hắn nấu thật
sự không ngon lắm nhưng lúc đó, nó lại cảm thấy đó mới là thứ cháo ngon
nhất trên đời này bởi vì món cháo đó tràn ngập sự yêu thương và quan tâm của hắn dành cho nó. Nhớ đến đây, nước mắt nó lại trào ra, nó thậ sự
rất nhớ hắn.
- Eric, có chuyện không ổn rồi, anh mau lại đây đi – Trang Linh hốt hoảng gọi
- Chuyện gì vậy? Em mau nói cho anh biết đi – Eric vội chạy đến bên cô
- Tuyết Lan vừa gọi đến, cô ấy nói rằng cô ấy sắp thành công rồi – Trang Linh hốt hoảng
- Thành công? – Eric khẽ cau mày – Chẳng lẽ là……..
- Đúng vậy, Tuyết Lan nói hai người họ sắp chia tay rồi, nhưng nó lại
chẳng nói chi tiết cho em biết, xem ra lần này có chuyện thật rồi – Mắt
Trang Linh rưng rưng nước mắt.
- Em bình tĩnh đi, ngày mai chúng
ta sẽ về Việt Nam, rồi chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện này, đừng quá lo
lắng, chắc mọi việc sẽ ổn tôi – Anh xoa dịu cô – Bây giờ em đi ngủ sớm
đi, ngày mai chúng ta đến thăm ba mẹ rồi về Việt Nam ngay.
Trang Linh có phần an tâm, cô mỉm cười rồi leo lên giường ngủ. Eric nhẹ nhàng đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi về cho nó
- Alo, anh gọi em có việc gì không?
- À không, chỉ gọi hỏi thăm em thôi, dạo này em khoẻ không? – Anh mỉm cười
- Hihi, không khoẻ lắm anh à, sắp thi rồi, áp lực nặng quá, còn anh thì sao?
- Anh vẫn khoẻ, có gì hôm nào anh đến thăm em nhé – Anh vui vẻ nói
- Vâng, thôi, em đi học bài đây, tạm biệt anh.
-Ừ, bye em
Nói rồi, Eric tắt máy, nghe giọng nó khá vui vẻ nên anh đoán chắc cũng không có chuyện gì, rồi anh trở vào phòng, ngồi nhìn Trang Linh ngủ. Sau khi chính thức
quen với Trang Linh, anh đã nói cho cô biết anh biết Tuyết lan là ai và
người cô ta muốn hại chính là nó. Ban đầu, cô ngạc nhiên lắm nhưng sau
đó, Trang Linh đã mỉm cười, cô nói rằng muốn anh thay cô giúp đỡ cho nó, nếu có thông tin gì từ Tuyết Lan, nhất định cô sẽ báo cho anh biết. Một thời gian trôi qua, không thấy Tuyết Lan có hành động gì, anh và cô
cũng khá yên tâm. Vì muốn tạo bất ngờ cho cô, Eric đã mua vé đến Mĩ để
đưa cô sang thăm mộ ba mẹ mình. Nghe anh nói xong, cô đã bật khóc vì
sung sướng, chỉ vừa mới đến hôm qua, vốn định cho cô ở lâu hơn, nào ngờ
lúc nãy, Tuyết Lan lại đột ngột gọi đến. Với bản tính của mình, chắc
chắn cô sẽ đòi về cho bằng được nên Eic cũng chẳng phản đối làm gì. Sau
khi đặt vé máy bay, anh leo lên giường, ôm lấy Trang Linh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này ở Việt Nam, trời đang mưa rất
lớn, nó ngồi cạnh cửa mà nhìn mưa, cơn mưa giá lạnh khiến tim nó tê tái, nỗi nhớ hắn lại trào dâng trong nó và nó không biết rằng, vào giờ phút
này đây, hắn cũng đang nghĩ về nó…
Lại một ngày nữa nặng nề trôi
qua, nó vẫn ở nhà nhỏ, mỗi ngày, hai đứa thường cùng nhau học bài, dạo
này nó đã ít nôn hơn trước, có vẻ khoẻ khoắn lên rất nhiều, điều đó
khiến nhỏ vui mừng khôn xiết, chỉ có điều nó ít cười nói hơn trước rất
nhiều, nhỏ biết rằng nó nhớ hắn, dù ghét hắn tổn thương nó nhưng nhìn nó như thế này nhỏ không đánh lòng. Nắm lấy tay nó, nhỏ mỉm cười:
- Nguyệt, bà đi gặp Chấn Phong đi, tui nghĩ hắn đã chịu đủ buồn bã rồi,
dù gì hai người cũng sẽ là vợ chồng, mau làm hoà với nhau đi.
- Nhưng……………. – Nó ngập ngừng, đôi mắt ánh lên nỗi buồn vời vợi – Tui không biết nữa.
- Này, tui sẽ hẹn hắn ra cầu Thiên Dạ lúc 5 giờ chiều nay, tới hay không tuỳ bà – Nhỏ véo vào má nó rồi chạy đi.
Nó ngồi xoa xoa mặt, trong lòng không ngừng rủa cái con bạn đáng ghét
nhưng đồng thời tim nó cũng rung lên, nghĩ đến việc được gặp hắn, nó vui không từ nào tả xiết nhưng đồng thời, trong lòng nó lại dâng lên một sự khó chịu khác. Liệu nó có đủ can đảm để đối mặt với hắn hay không? Hay
là nó nên tiếp tục tránh mặt hắn? Chỉ mới xa hắn có hai ngày thôi mà nó
đã nhớ hắn da diết, nó phải làm sao đây? Ngồi suy nghĩ miên man, bất
giác, nó nhìn chiếc đồng hồ trên tường, thì thầm:
- 4h25…….. – Mắt nó mở to – Cái gì? 4h25 rồi sao? Không được, phải mau mau chuẩn bị
Nói rồi, nó chạy đi lục lọi quần áo, tìm bộ váy đẹp nhất và bắt đầu sửa
soạn. Lúc này, nhỏ đang ở trước cửa nhà hắn, bấm chuông mãi không thấy
ai trả lời, nhỏ giơ đồng hồ lên xem, miệng không ngừng rủa xả hắn:
- Tên đầu heo, ta đã cố tình tạo cơ hội cho người, vậy mà lựa lúc nào
không lựa, lại lựa ngay lúc này mà không có mặt ở nhà, người còn không
mau xuất hiện, ta sẽ băm vằm người ra, ngươi sắp làm ta trễ hẹn với Gia
Long rồi, còn không mau xuất hiện đi……..
- Nè, cô gì đó ơi, cậu Chấn Phong ở nhà đó vừa đi vắng rồi, có cần tôi giúp cô chuyện gì không? – Bà lão hàng xóm cười hiền từ.
- À vâng, bà đợi cháu một chút ạ – Nói rồi, nhỏ chạy lại bên cạnh bà lão – Vậy phiền bà nhắn với Chấn Phong là 5 giờ chiều nay, Bạch Nguyệt hẹn
cậu ấy gặp mặt tại giữa cầu Thiên Dạ giúp cháu nhé, bây giờ cháu phải đi có việc, vậy phiền bà giúp cháu nhé.
- Ừ, ta sẽ chuyển lời giúp, cháu cứ yên tâm nhé – bà lão cười hiền từ.
- Vâng, cám ơn bà – Nhỏ nhìn vào đồng hồ – Thôi, cháu phải đi rồi, bà nhớ chuyển lời giúp cháu nhé.
- Tạm biệt cô bé – Bà lão vẫy vẫy tay chào nó.
Một lúc lâu sau, khi bà lão đang đứng trước cửa nhà thì có một chiếc xe
dừng trước cửa nhà hắn, từ trong xe, một cô bé đáng yêu bước ra và đứng
trước cửa nhà, khuôn mặt đang chờ đợi một ai đó. Thấy lạ, bà lão mỉm
cười, từ tốn nói:
- Này cháu, cậu Phong không có ở nhà đâu.
- À vâng, anh Phong nói cháu lại đây chờ trước, anh ấy sẽ về ngay – Tuyết Lan mỉm cười đáp lại
- À, vậy cháu có thể cho ta biết khoảng bao lâu thì cậu Phong về không?
- Dạ khoảng 20 phút nữa ạ, mà bà hỏi có việc gì không? – Tuyết Lan vẫn mỉm cười.
- À, lúc nãy có một cô gái đến tìm cậu Phong, cô ấy nhờ ta nhắn với cậu
Phong một chuyện, nhưng ta lại có chuyện đột xuất, không đi không được – Bà lão hơi lo lắng
- Vậy bà cứ nói với cháu, cháu sẽ nhắn lại
với anh ấy – Nụ cười lại xuất hiện trên môi Tuyết Lan nhưng trong đầu cô ta đã bắt đầu có sự tính toán khi nghe nói đến hai từ “cô gái” – Bà yên tâm, cháu chính là em gái của anh ấy đó.
Suy nghĩ một lát rồi lại nhìn xuống đồng hồ, bà lão thở dài:
- Vậy phiền cháu nói giúp ta nhé, ta phải đi gấp rồi, cô gái đó nói là
vào 5 giờ chiều nay, Bạch Nguyệt hẹn cậu ấy gặp mặt tại giữa cầu Thiên
Dạ, cháu giúp ta nhé? – Bà lão mỉm cười
- Vâng ạ, bà đừng lo,
cháu sẽ chuyển lời đến anh Phong – Nụ cười trên môi Tuyết Lan trở nên vô cùng tươi tắn nhưng trong lòng thì lại hừng hực lửa khi lại nghe tới
hai chữ “Bạch Nguyệt”
- Vậy nhờ cháu nhé, ta đi đây – Nói rồi, bà lão đạp xe đi
- Vâng, chào bà ạ – Tuyết lan nói với theo.
Khi bà lão vừa đi khuất, nụ cười trên môi Tuyết Lan vụt tắt, giọng điệu hiền lành đáng yêu giờ đã trở nên chua ngoa, đanh đá:
- Nghĩ tôi sẽ nói cho anh Phong biết sao? Đúng là lũ ngốc, để rồi tôi sẽ cho cô biết, bản thân cô chẳng là gì với anh Phong cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT