Bắc Đường Húc Phong rời khỏi Phượng Du cung, liền thẳng đến lãnh cung —— Ám Hương cung. Cái sân đơn sơ này, hắn từng tới, đó là lần đầu tiên, hắn đến xem Tần Hương Y, khi đó nàng đang ở hái cúc, tư thái duyên dáng xác thực thực mê người, đến nay khó quên. Hiện tại nhớ tới, còn có một
hương vị khác.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bày ở từng cái góc sáng sủa trong Ám Hương cung, một mảnh ánh bạc.
Tối nay Ám Hương cung cũng không lạnh lùng, ngược lại cực kì náo
nhiệt, Thái y và các cung nữ ra ra vào vào, cảnh tượng vội vàng.
"Hoàng nhi sao hiện tại mới đến?" Bắc Đường Húc Phong vừa mới vào
vườn hoa, chợt nghe đến một thanh âm ôn nhu của phụ nữ, ngước mắt, mái
hiên trong hành lang, một người phụ nữ dáng vẻ đoan trang đang nhìn hắn, trong con ngươi ôn nhu lóe lo lắng chờ đợi. Không phải người khác, đúng là Giang Thuý Ngọc, mẫu hậu hắn tôn trọng nhất.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Bắc Đường Húc Phong nhanh chóng lên trước thi lễ.
"Thôi, mau lên đi." Giang Thuý Ngọc giơ giơ tay lên.
"Lãnh cung đơn sơ như vậy, sao mẫu hậu tới đây?" Bắc Đường Húc Phong
nhanh chóng tiến lên từng bước, đỡ Giang Thuý Ngọc đi tới bên cạnh ghế
đá ngồi xuống.
"Gần đây hậu cung liên tục xảy ra việc lạ, ai gia có thể nào không lo lắng? Vừa mới nghe nói thích khách đến tẩm cung hoàng hậ, là thật là
giả?" Giang Thuý Ngọc lôi kéo tay Bắc Đường Húc Phong, khẩn cấp hỏi.
"Đúng vậy. Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ phái người tra rõ." Bắc Đường Húc Phong rất chân thành nói, đồng thời ánh mắt thoáng liếc cửa phòng
đóng chặt một cái, thân ảnh chớp lên trong phòng, nhất định là Thái y
đang khám và chữa bệnh cho Liễu Yến Yến.
"Hoàng nhi, không phải mẫu hậu nhiều chuyện. Gần nhất hậu cung không
yên ổn a. Đầu tiên là Ngu Đức Phi điên, lại đến Ngũ Thục phi sanh non bỏ mình, rồi tới hoàng hậu gặp chuyện, hiện tại Liễu hiền phi cũng trúng
độc chưa tỉnh. Ai gia cảm thấy chuyện này tới cổ quái." Giang Thuý Ngọc
vừa nói vừa kéo chặt tay Bắc Đường Húc Phong, "Hoàng nhi, ai gia cảm
thấy trong lòng loạn, có thể có chuyện lớn gì xảy ra hay không?"
"Mẫu hậu không nên suy nghĩ bậy bạ. Sự tình tổng hội tra ra manh mối. Việc này, nhi thần sẽ phái người điều tra." Bắc Đường Húc Phong nắm
chặt tay Giang Thuý Ngọc, an ủi nàng một phen, tiếp tục nói: "Mẫu hậu,
ngài quay về An Bình cung trước đi. Đêm đã khuya, coi chừng bị lạnh."
Giang Thuý Ngọc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt kia,
nhóm Thái y vẫn còn bận rộn, xem ra Liễu hiền phi một chốc vẫn là chưa
tỉnh lại. Nay nàng tuổi tác lớn, thể cốt cũng kém rồi, xác thực, nàng
chịu không nổi khí lạnh ban đêm này, vì thế gật đầu một cái, nói: "Vậy
ai gia đi về trước. Chuyện nơi đây giao cho ngươi."
"Mẫu hậu đi thong thả." Bắc Đường Húc Phong khom người cúi đầu.
Người phụ nự cao quý thanh lịch ở các cung nữ vây quanh dần dần đi
xa. Bắc Đường Húc Phong cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào, lúc này nhóm Thái y đang thu thập cái
hòm thuốc, chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Bắc Đường Húc Phong, bọn họ xôn
xao một trận, vừa quỳ vừa bái.
"Tất cả đứng lên đi. Nói cho trẫm, tình huống Liễu hiền phi thế nào?" Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa nhìn lướt qua Liễu Yến Yến ngủ ở trên
giường vẫn không nhúc nhích, sắc mặt nàng phát tím, xác thực như là
trúng độc.
"Bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương tạm thời không có nguy hiểm.
Chỉ là không biết lúc nào sẽ tỉnh lại." Lý Thái y đi đầu cung kính trả
lời.
"Liễu hiền phi trúng độc gì?" Mày Bắc Đường Húc Phong căng thẳng.
"Bẩm hoàng thượng, độc này rất quái lạ. Ở Long Đế quốc rất ít thấy,
vi thần cảm thấy độc Hiền phi nương nương trúng có điểm giống 'hồi thành chi vẫn' của Mã Nhã quốc." Lý Thái y khom người, chậm rãi nói.
"Mã Nhã quốc? Hồi thành chi vẫn?" Mặt Bắc Đường húc Phong lộ vẻ kinh ngạc.
"Hồi thành chi vẫn là độc dược rất nổi danh của Mã Nhã quốc, vi thần
cũng là thấy được ở trong sác. Loại độc chất này có thể thông qua người
yêu để truyền đến." Lý Thái y cẩn thần nói xong.
"Cái gì?" Bắc Đường Húc Phong rét lạnh quát, quét mắt Liễu hiền phi
một vòng, nàng trong lúc ngủ yên, môi cực kì đỏ tươi, "Cung nhân truyền
báo, Liễu hiền phi không phải uống thuốc độc tự sát sao?"
"Nô tài không dám báo sai, nô tài là phụng mạng Thái Hậu nói như
vậy." Lý tổng quản vẫn đi theo bên người Bắc Đường Húc Phong nghe được
hắn nói như thế, cả người run lên.
"Thôi, trẫm không truy cứu ngươi." Bắc Đường Húc Phong liếc mắt Lý
tổng quản một cái, trong lòng nhất thời rõ ràng rồi cái gì, mẫu hậu kỳ
thật cũng biết tình hình cụ thể trong đó, nàng làm như vậy vì cố kỵ
trước mặt hoàng đế. Thật sự là dụng tâm lương khổ. "Lý Thái y, Liễu hiền phi bao lâu mới có thể tỉnh lại?"
Hắn lại quét mắt Liễu hiền phi một vòng, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, lại không một chút phẫn nộ.
"Bẩm hoàng thượng, hồi thành chi vẫn độc tính kỳ quái, tuỳ người mà
lạ. Có người sau khi trúng độc chừng canh giờ có thể tỉnh lại, có người
thì một ngày, có một tháng, cũng có cả đời cũng vẫn chưa tỉnh lại." Lý
Thái y chi tiết đáp.
Bắc Đường Húc Phong nhắm mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại ngắm hai
cung nữ đứng ở bên giường một cái, nói: "Từ hôm nay trở đi hai người các ngươi, chiếu cố Liễu hiền phi cho tốt, ngày đêm không thể cách, cho đến nàng tỉnh lại!"
"Dạ, hoàng thượng."
"Đều lui ra đi." An bài thỏa đáng, Bắc Đường Húc Phong không kiên
nhẫn lắc lắc đầu, ý bảo Thái y và nhóm cung nhân quanh thân đều đi
xuống.
Người một phòng vội vàng thối lui, đột nhiên lạnh lùng không ít.
Bắc Đường Húc Phong trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên đi tới trước
giường Liễu Yến Yến, liếc nhìn nàng một cái, thất vọng lắc đầu, nói:
"Hiền phi a hiền phi, ngươi rốt cuộc ẩn dấu bí mật gì?"
Liễu Yến Yến vẫn như cũ im lặng ngủ, sắc mặt dần tốt. Có thể nhóm
Thái y khám bệnh một phen, có khởi sắc. Bắc Đường Húc Phong nhìn người
ngủ yên, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Trên người của tiểu mỹ nhân đang
ngủ có lẽ tiềm tàng không ít chuyện tình hiếm ai biết.
Không hề nghĩ nhiều, Bắc Đường Húc Phong lắc đầu, giúp Liễu Yến Yến
kéo chăn, nhẹ nhàng thở dài, đi ra Ám Hương cung, ánh trăng bên ngoài rõ ràng, giống một khối thủy tinh, bóng cây sặc sỡ, một trận gió nhẹ thổi
tới, giương nanh múa vuốt.
Cảnh vật ban đêm càng lộ ra một loại xinh đẹp mông lung, sương mù như có như không bao phủ hoàng cung, Bắc Đường Húc Phong đột nhiên có loại
sầu muộn, nhịn không được thở dài một tiếng.
"Hoàng thượng, không xong." Đúng lúc này, Lý tổng quản thở phì phì đuổi lại đây.
"Để cho trẫm yên lặng một chút." Bắc Đường Húc Phong rất không bình tĩnh lỗ mãng một câu.
"Nhưng hoàng thượng ——" Lý tổng quản hình như có việc gấp.
Bắc Đường Húc Phong không có quan tâm Lý tổng quản, chỉ là dương tay ý bảo hắn câm miệng, sau đó tự nhiên nhắm mắt lại,hít không khí ban đêm
một phen. "Chuyện gì?" Qua đã lâu, hắn mới hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, ngoài cung truyền đến Tám trăm dặm khẩn cấp, nói
là Mã Nhã quốc điều động mười vạn binh mã, đang hướng rừng quỷ xuất
phát." Lý tổng quản gấp gáp, ỏn ẻn nói
Rừng quỷ là biên giới quan trọng của Mã Nhã quốc và Long Đế quốc. Nếu có binh mã hướng về bên này di chuyển, xem ra không phải là chuyện tốt
gì.
Bắc Đường Húc Phong nghe xong, chỉ là đuôi lông mày nhẹ nhàng nhíu
xuống, cảm xúc không có gợn sóng quá lớn, "Phỏng chừng mấy ngày tới rừng quỷ?" Hắn bình tĩnh hỏi.
"u Dương tướng quân nói, lấy tốc độ hành quân bình thường, phỏng
chừng mười ngày sau liền có thể tới." Lý tổng quản vẫn có chút thở nhẹ,
nói chuyện lên cũng nghẹn ở cổ họng.
"Đã biết. Trẫm còn có việc, không cần theo." Bắc Đường Húc Phong trấn định cực kỳ, hắn không có nhíu lại mày đi vào ngự thư phòng như bình
thường, sau đó suốt đêm gọi triều thần vào cung thương thảo, mà là phất
tay áo đi vào giữa ánh trăng lạnh lẹo.
Tiếng rơi, hắn đã phất ống tay áo vàng sáng bay xe, nhẹ nhàng hướng về Phượng Du cung.
Lý tổng quản nhìn theo Bắc Đường Húc Phong đi xa, không khỏi sờ sờ
cái ót, một lời buồn bực. Tối nay hoàng thượng rất khác thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT