Đây là một cái triều đại không có ghi trong lịch sử.
Thiên hạ hiện nay, chia năm xẻ bảy, khói lửa nổi lên bốn phía.
Nhất là ba nước Long Đế, Mã Nhã, Băng Tuyết, xưng bá một phương, thực lực hùng hậu, thành thế chân vạc, nhữn nnước nhỏ xung quanh, bất quá
chỉ là thuộc địa của bọn hắn.
Tam đại bá chủ, đều có dã tâm bừng bừng, để mở rộng ranh giới, không tiếc khơi mào chiến tranh.
Một năm nay, Băng Tuyết quốc khô hạn, dân đói gia tăng. Đối ngoại,
chống lại Mã Nhã quốc quấy nhiễu, đối nội phải yên ổn dân tâm, thực lực
quốc gia thập phần túng thiếu.
Hoàng đế Băng Tuyết quốc Tần Chính phải hướng Long Đế quốc cầu viện.
Hai nước đạt thành hiệp nghị, Long Đế quốc xuất binh tương trợ, Tần
Chính đem Hàm Hương công chúa đưa đi hoà thân.
Nghe đồn, Hàm Hương công chúa, thông tuệ mỹ lệ, thân thể có hương
thơm khác thường, thơm như hoa, kéo dài vài dặm, dư hương không hề tiêu
tan. Diện mạo lại như thiên tiên, là đệ nhất mỹ nhân của Băng Tuyết
quốc.
Tần Chính rất yêu nữ nhi, lòng không dành, nhưng nước sắp mất, rơi vào đường cùng, chỉ phải cho nữ nhi ra đi.
Hàm Hương công chúa đã đến tuổi cập kê thân mặc giá y, ngồi trên kiệu phượng, được người hầu nâng vào Long Đế quốc.
Vị nữ tử mỹ lệ này phải gả cho chính là người có danh vọng nhất Long
Đế quốc, Vinh vương gia – Bắc Đường Húc Vinh. Bắc Đường Húc Vinh thiện
binh pháp, tuổi còn trẻ, đã có trong tay mười vạn binh mã, trấn thủ biên quan, chống lại sự quấy nhiễu của Mã Nhã quốc.
===
Thủ đô Long Đế quốc.
Thành tây, trước một toà phủ đệ xa hoa rộng lớn, có hai con sư tử
bằng cầm thạch uy vũ, cái vòng (khoá cửa) trên cánh cổng màu đỏ là từ
vàng chế ra, ánh mặt trời chiếu vào, xán lạn rực rỡ. Tấm biển trên cửa,
có ba chữ lớn sáng loáng — Phủ Vinh Vương, vô cùng chói mắt.
Chỉ nhìn qua khí thế của cánh cửa này cũng có thể biết địa vị của Vinh vương gia tại triều đình là không tầm thường.
Hôm nay, trước cửa giăng đèn kết hoa, tơ lụa màu đỏ thật đẹp, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là có việc vui.
Chỉ là kỳ quái, tiệc vui của gia đình phú quý thế này, trước cửa phải có người đến người đi, nhưng hôm nay trước phủ cũng hết sức yên tĩnh,
không thấy ai cả.
"Quỳ xuống!" Đúng lúc này, chính sảnh trong phủ truyền đến một tiếng quát lạnh.
Chính sảnh hoa lệ của Vinh Vương phủ, chữ hỉ trên cao, trơn láng sáng bóng.
Chỉ là bầu không khí có điểm sai, đại sảnh dị thường quạnh quẽ, cung
nữ ăn mặc long trọng đứng ở trái phải hai bên, cúi đầu, đều không dám
ngẩng lên.
Cáp Đức Phi ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lê màu đỏ ở chủ vị — nàng
hiện nay là Đức phi của hoàng thượng Long Đế quốc, cũng là mẫu phi của
Vinh vương gia — là một người phụ nữ đã có tuổi, năm tháng trôi qua
không che được bộ dáng thướt tha của nàng, một thân trang phục màu vím
viền vàng, làm toát ra khí chất của nàng, đôi mắt xinh đẹp như nước màu
thu, bất quá trên gương mặt trắng nõn lại nổi lên một mạt vẻ giận nồng
đậm, hai tròng mắt trợn tròn, mở to trừng nữ tử phía dưới.
Trong phòng một cỗ mùi hoa nồng đậm quanh quẩn, phát ra từ người của
nữ tử phía dưới. Nàng là Băng Tuyết quốc Hàm Hương công chúa — Tần Hàm
Hương.
Quả nhiên là giai nhân một đời, nàng, mũ phượng khăn quàng vai đỏ
thẫm. Nhìn về nơi xa, nữ tử này thực sự là cực phẩm, tăng một phân thì
quá dài, giảm một phân lại quá ngắn.
Nhìn gần, lông mày như lông chim trả[1], da thịt như tuyết trắng, thắt lưng như được buộc chặt, răng trắng như ngọc.
Nhưng giá y nữ tử có điểm kỳ quái, đối mặt với sự trách cứ của Cáp
Đức phi, nàng như trước ngơ ngác, đôi mắt thanh thuần nhìn bà, si ngốc
cười, "Bà bà, ta đói."
"Bản cung bảo ngươi quỳ xuống, có nghe hay không!" Lông mày Cáp Đức phi nhíu một chút, tvỗ mạnh tay xuống tay cầm của ghế.
"Bà bà, ta đói, ta thực sự rất đói." Tần Hàm Hương tựa hồ không có
nghe Cáp Đức phi nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trái cây trên
bàn.
Nói xong, nàng nhét tay nhỏ bé vào trong miệng, nước bọt chảy ròng,
thần thái lúc này giống hệt một đứa bé ba tuổi, giống như si ngốc.
Cáp Đức phi kinh ngạc một chút, mạnh mẽ đứng dậy, thong thả đi xuống
hai bước, vòng quanh Tần Hàm Hương quan sát một phen, đôi mắt chợt lóe,
nói: "Bản cung nghe nói Băng Tuyết quốc Hàm Hương công chúa thông tuệ
cực điểm, hôm nay thế nào lại như một đứa ngốc?"
Vừa nói xong, phấn y tỳ nữ đứng ở bên người Cáp Đức phi, dừng một
chút, cử chỉ thong dong nói tiếp: "Bẩm nương nương, nô tỳ nghe hồi môn
nha hoàn của Hàm Hương công chúa nói, trên đường tới đây, bọn họ gặp kẻ
cắp. Đầu Hàm hương công chúa bị trọng thương, tâm trí trở lại ba tuổi."
Khoé miệng Cáp Đức phi hơi hơi kéo, trên mặt vẫn còn tức giận, nói:
"Mặc kệ thế nào, nữ tử này không lưu được. Vinh nhi liều mạng tại biên
quan chiến tranh, đến nay không về. Nếu như cho hắn biết hoàng thượng
cấp cho hắn một nữ nhân lại là người đàn bà dâm đãng, danh dự của hắn
làm sao còn? Vinh vương gia uy phong lẫm lẫm một đời anh minh khởi khả
thua há lại mất trên tay hồng nhan gây tai hoạ này."
Cáp Đức phi nói xong, ghét nhìn thoáng qua Tần Hàm Hương ở dưới, một mạt ưu sầu hiện trên lông mày.
"Nương nương." Lúc này, Vương thái y khom người đứng ở một bên rốt
cuộc tìm được cơ hội để nói. Vốn là hắn phụng mệnh Cáp Đức phi, chẩn
bệnh cho Hàm Hương công chúa một đường phong trần vừa đến, nhưng ngoài ý muốn chẩn ra hỉ mạch.
Công chúa chưa gả, đã có thai, là đại sự, hắn không dám giấu diếm, trực tiếp bẩm báo Cáp Đức phi.
Cáp Đức phi luôn luôn tự kiêu, trong sạch, lại yêu con sốt ruột,
trong mắt sao có thể dung nạp được một hạt cát. Lúc này nàng hận không
thể xé Tần Hàm Hương nuốt vào bụng, nữ tử làm nhục danh tiếng của hoàng
nhi nàng không thể tồn tại.
"Vương thái y, ngươi cho bản cung một chủ ý! Nữ tử có thai, là từ
trong miệng ngươi nói ra." Cáp Đức phi liếc mắt Vương thái y đã già,
bước đi thong thả qua lại, nộ khí đằng đằng nói ra.
"Nương nương, không thể. Tần Hàm Hương là viên ngọc quý trong tay
Băng Tuyết quốc hoàng đế, nghe nói hắn rất thương nàng. Vạn nhất nàng
tại Vinh vương phủ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó minh ước giữa Băng Tuyết quốc và Long Đế quốc đã có thể đốt quách cho rồi. Hoàng thượng trách
tội xuống tới, thật là Vinh vương gia bất lợi a!" Lão thái y thở trầm,
vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
"Thế này không được, thế kia không được. Lẽ nào để hoàng nhi của bản
cung thú một nữ nhi lẳng lơ vào cửa? Nàng là người đàn bà dâm đãng, bản
cung quyết không đồng ý." Cáp Đức phi vừa nói vừa đi đến trước mặt Tần
Hàm Hương, hung hăng trừng mắt nàng.
"Nương nương thỉnh bớt giận." Vương thái y nói.
"Bà bà, người làm sao vậy? Người cũng đói bụng phải không? Hương
Hương lấy trái cây cho người ăn." Tần Hàm Hương nghiêng đầu, ngây thơ
rực rỡ nhìn Cáp Đức phi, sau đó phẩy nhẹ khăn đỏ trên tay, chạy nhanh
tới trước bàn, cầm lên một trái táo.
"Đừng làm loạn, ngươi dám lỗ mãng trước mặt bản cung!" Cử động non
nớt của Tần Hàm Hương khơi ra nộ oán trong lòng Cáp Đức phi, nàng bỏ lại sự đoan trang từng ngày, tiến lên, cầm lấy chèn trà trên bàn, hung hăng ném về phía Tần Hàm Hương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chén trà vừa vặn nện lên lưng Tần Hàm Hương, tiếp theo nghe được một tiếng bịch, cái chén rơi xuống đất, nát bấy.
"A –" nữ tử mỹ lệ kinh hô một tiếng, trái táo trong tay rơi xuống
trên mặt đất, nàng giống như tiểu hài tử ngồi bệt dưới đất oa oa khóc
lớn lên.
Ném tới như thế, nhất định rất đau.
"Ném chết nghiệt tử trong bụng ngươi, muốn làm Vinh Vương phi, cũng
là bản cung định đoạt. Nữ tử như ngươi chỉ làm dơ danh tiếng của hoàng
nhi bản cung." Cáp Đức phi vẫn như cũ không giải được hận, tiến lên, bổ
khuyết thêm một đá.
Vừa mới là Đức phi tú lệ đoan trang, lúc này lại như một người đàn bà đanh đá đầu đường, khiến kẻ khác ngạc nhiên.
"Nương nương, như vậy không tốt, không tốt a!" Vương thái y thấy Cáp
Đức phi càng lúc càng ác liệt, nhanh chóng tiến lên ngăn cản.
"Cái gì không được Ở đây là thủ đô Long Đế quốc. Huống chi nàng hiện
tại chỉ là một người si ngốc, bản cung đánh nàng, bất quá là thay mẹ
nàng giáo huấn nàng. Công chúa còn chưa lấy chồng đã có mang hài tử,
loại nữ tử này còn thể diện gì nữa? May là Vinh nhi xuất chinh ở ngoài,
nếu là tức khắc thành hôn, hoàng nhi của bản cung đã phải chịu lỗ rồi!"
Cáp Đức phi căm giận liếc mắt Vương thái y, tức giận đến mặt đỏ cổ thô.
"Nương nương –" Vương thái y đang muốn nói tiếp.
Cáp Đức phi giơ tay lên, cắt đứt lời hắn nói, lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Hàm Hương ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, khóe miệng cong lên, nói: "Không nên nói nữa."
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tiểu nữ tử khóc.
Cáp Đức phi ngồi trở lại trên chiếc ghế bằng cây lê, thần tình bình
thản rất nhiều, đôi mắt luôn luôn nhìn ngoài cửa, nàng tựa hồ chờ mong
chờ cái gì.
Qua không bao lâu, một từ nữ mặc áo xanh vội vã tiến vào, "Bẩm nương nương, biên quan truyền đến tin tức."
"Huh?" Cáp Đức phi hơi giương mắt, trong mắt hiện lên nhất mạt lo lắng, chẳng lẽ là hoàng nhi?
"Vinh Vương gia đã thắng trận, lập tức sẽ khải hoàn quay về triêu."
Tỳ nữ áo xanh cung kính nói, trên mặt hiện lên vui sướng vô hạn.
"Phải? Thật tốt quá!" Cáp Đức phi ức chế không được kích động trong
nội tâm, ngồi thẳng lên. Bất quá rất nhanh lo lắng liền che lấp vui
sướng.
Hoàng thượng đem Hàm Hương công chúa gả cho Vinh nhi, hiện tại biên
quan báo cáo thắng lợi, Vinh nhi một ngày quay về triêu, hoàng thượng
chắc chắn chủ hôn, khiến hắn cưới Tần Hàm Hương. Hôm nay nữ tử gả đến
bất trinh, có mang nghiệt chủng, trăm lần không thể thú. Nếu báo cho
hoàng thượng biết, truyền tới hậu cung to như vậy, bộ mặt của bản cung
và Vinh nhi sẽ bị mất hết. Nên làm thế nào cho phải? Cáp Đức phi thầm
nghĩ.
Nghĩ tới đây, nàng càng phát ra tức giận, nhìn Tần Hàm Hương, lông mày đều nhăn thành cái núi nhỏ.
"Nương nương, còn có một tin tức kinh người, nói ra, nương nương sẽ
không tin." Tỳ nữ áo xanh quá mức hưng phấn, hoàn toàn quên mất trường
hợp.
Cáp Đức phi không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, nói: "Có chuyện gì nói mau!"
"Nga." Tỳ nữ tựa hồ ý thức được mình thất thố, nhanh lên liễm đi dung nhan, cúi đầu nói rằng: "Nghe nói Phong Vương gia ngầm mang binh diệt
Băng Tuyết quốc."
"Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa!" Lông mày Cáp Đức phi rung lên, thập phần kinh ngạc.
"Nương nương, Băng Tuyết quốc hoàng đế dùng kiếm tự vẫn. Hiện tại
Băng Tuyết quốc đã trở thành thuộc địa của Long Đế quốc." Tỳ nữ dừng một chút, mỗi chữ mỗi câu nói lên, nànng không ức chế được nội tâm vui
sướng, vui mừng hoa chân múa tay.
"Hoàng thượng a hoàng thượng, người thực sự là anh minh thần võ. Một
bên phái Vinh nhi cùng Mã Nhã quốc khai chiến, khiến Băng Tuyết quốc sơ
hở phòng bị với Long Đế quốc, bên kia phái Phong Vương gia âm thầm thao
tác, công khai hòa thân, kì thực công thành. Nguyên lai ý của hoàng
thương không ở trong lời, ý không ở Mã Nhã, mà chỉ Băng Tuyết. Minh tu
sạn đạo, ám độ Trần Thương[1]. Quả nhiên là diệu kế." Hai tròng mắt có
kinh nghiệm của Cáp Đức phi híp lại, lúc này nàng đã hiểu ra, không khỏi hé miệng cười, ánh mắt rơi vào trên người Tần Hàm Hương, dừng một chút, chậm rãi thong thả bước qua, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên
xoa khuôn mặt mỹ lệ của nữ tử một chút, lắc đầu, nói: "Đáng tiếc a, công chúa mất nước. Giá trị của ngươi đã không còn nữa."
Tần Hàm Hương ngước lên, lau nước mắt, chăm chú nhìn Cáp Đức phi, như cũ càng không ngừng nức nở, vừa rồi nàng thật rất đau, phía sau của
nàng ẩm ướt một mảng, đó là máu.
Giá y trên người nữ tử cũng không che dấu được một cỗ đỏ sẫm kia.
"Bà bà, Hương Hương sai rồi." Tần Hàm Hương non nớt nhìn Cáp Đức phi, con mắt trong suốt giống một cái đầm nước suối.
"Sai, không phải ngươi sai. Muốn trách thì trách mạng ngươi không
tới, hết lần này tới lần khác lại là một công chúa mất nước." Tay Cáp
Đức phi ở trên mặt Tần Hàm Hương vẽ vẽ, nhẹ nhàng đứng dậy, nói: "Đuổi
nàng ra khỏi Vinh Vương phủ cho bổn cung!"
"Vâng, nương nương." Con mắt phấn y tỳ nữ sáng lên, cung kính đáp,
theo bên người Cáp Đức phi đã lâu, làm thiếp thân tỳ nữ, nàng biết rõ
tâm tư chủ tử.
Cáp Đức phi sẽ không để một người nữ tử lả lơi trở thành con dâu, lại cáng không để cho một công chúa mất nước gả vào Vinh vương phủ. Hôm nay Băng Tuyết quốc đã vong, Tần Hàm Hương không còn giá trị sống.
Phấn y nhìn thoáng qua Tần Hàm Hương, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cấp cho những tỳ nữ phía dưới một ánh mắt.
Nhóm tỳ nữ rất nhanh hiểu ý, ùa lên, giữ lấy Tần Hàm Hương, kéo nàng ra khỏi chính sảnh.
"Bà bà, đừng bỏ lại Hương Hương. Hương Hương sai rồi." Nữ tử tuổi cập kê hướng Cáp Đức phi cầu cứu, con ngươi trong suốt tràn đầy khát vọng.
Cáp Đức phi không có thương tiếc, nàng nở nụ cười, nụ cười đắc ý. Chỉ là một người đàn bà dâm đãng, vĩnh viễn không vào được cửa Vinh vương
phủ, cho dù là công chúa, huống chi lại là một công chúa mất nước.
Nàng cười, không kiêng nể gì cả. Cổ cao ngạo kia, dáng vẻ kia, làm cho người ta lo sợ.
"Nương nương, nô tỳ có một chuyện muốn hỏi." Phấn y nhìn theo Tần Hàm Hương đi xa, thu lại ánh mắt, trong mắt phát lên một tia nghi ngờ.
"Chuyện gì?" Cáp Đức phi giương lên tay áo dài, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
"Người đi hầu của Hàm Hương công chúa vẫn còn ở trong phủ, nên xử lý
như thế nào?" Phấn y nhẹ nhàng hỏi, nàng tự hồ đã đoán được tâm tư chủ
tử.
"Cái này nên hỏi Vương thái y, nước đã mất, còn cần những người hầu
này làm cái gì?" Cáp Đức phi vừa nói vừa cấp Vương thái y một ánh mắt.
"Ý tứ của nương nương, cựu thần minh bạch, cựu thần đi phối dược." Vương thái y chắp tay thở dài, thối lui ra.
Diệt cỏ nên trừ tận gốc, Cáp Đức phi đã hạ quyết định giết người, ý bảo Vương thái y phối độc dược cho bọn hắn ăn.
"Dẹp hỉ đường đi, Vương gia trở về hỏi, thì nói Hàm Hương công chúa
và những người theo hấu bị dịch bệnh, đã đi hết." Cáp Đức phi bình tĩnh
nói, trên mặt toát ra đều là ngạo ý.
Phía bên kia, Tần Hàm Hương đã bị tỳ nữ của Vinh vương phủ kéo đến
sườn núi, một đóa "Mây đỏ" bị thổi bay xuống vực sâu vạn trượng, đó là
khăn dỏ dài trên giá y.
"Bà bà, cứu Hương Hương." Tiếng khóc cuối cùng của Tần Hàm Hương vang lên ở khoảng không trong cốc, quanh quẩn, chim bay nghe thấy cũng kinh
hãi — thanh âm nàng thê lương, êm tai, thật lâu cũng chưa thể tán đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Minh tu san đạo, ám độ Trần Thương: xuất phát từ cách dụng binh của Hàn Tín, danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt
đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các
nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra
quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn
Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân
Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi
theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về,
dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán
vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm
Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế.
Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà
Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là
Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín
mang đại quân đánh bại Xương.
Hoàng cung Long Đế quốc xanh vàng rực rỡ.
Hoa Mai Cung một mảnh lạnh lùng yên tĩnh, thê thê thảm thảm bi ai,
trong viện vắng vẻ tiêu điều, ngoại trừ dưới chân tường phía đông, vài
cây hoa cúc trong bồn hoa nở tốt đẹp — như nước trong veo, giọt sương
buổi sáng dính ở trên mặt chiết xạ ra ánh sáng năm màu, mùi thơm nhàn
nhạt phiêu tán trong không khí, thật đúng với tên gọi của lãnh cung này: Hoa Mai Cung.
Hoa mai, hoa mai, bao nhiêu hồng nhan ở trong lãnh cung, tựa như một
đóa hoa tươi nở trong góc núi, không người thưởng thức, theo năm tháng
chuyển dời, lặng lẽ mất đi. Không phải hoa mai, thì là vật gì đây?
"Hành cung cổ thưa thớt, cung hoa tịch mịch hồng. Đầu bạc cung nữ
tại, nhàn tọa nói tổ tiên." Tần Hương Y đứng ở dưới chân tường phía đông của Hoa Mai cung, nhìn cây hoa cúc nở rộ, nhịn không được ngâm một bài
thơ oán giận cung điện, sau đó nàng nhếch miệng, lộ ra hình cung xinh
đẹp, nàng nở nụ cười, thanh nhã cười.
Nàng không phải cười chính mình, mà là cười hoàng cung lạnh giá vô
tình. Thương cảm những phi tần bị biếm vào đây, hoặc nhiều hoặc ít đều
đần độn, ngây dại, dù là mỹ nữ cũng phải ở đây đến già.
Mà mình thì sao? Đường đường hoàng hậu Long Đế quốc, đêm đại hôn đó,
đã bị biếm vào Hoa Mai cung. Ở hơn ba tháng, nàng cũng không thấy buồn
khổ, ngược lại hoan hôn, không ai giám thị hành tung của nàng, bằng
khinh công, cung đình nho nhỏ này không vây được nàng, nàng quay lại như thường, ban đêm du lịch, từ lâu đã đạp từng ngõ ngách trong hoàng
thành.
Nàng thực yên lặng, quần áo trắng thuần, búi tóc như mây, mặt không
phấn mà trắng, môi không tô cũng đỏ, "Hai lông mày đen nhánh uốn cong
như núi xa trong bức tranh, một đôi mắt sáng bóng như nước mùa thu."
Nàng là tuyệt sắc, cũng là cao quý, ngón tay dài hơi nhấc lên, ngắt
một đóa cúc vàng, đặt ở bên mũi ngửi ngửi, điềm tĩnh nhắm lại hai tròng
mắt.
Suy ngĩ trở lại ba tháng trước.
Hoàng đế Long Đế quốc tại dân gian tuyển hậu, nàng, Tần Hương Y, được sự trợ giúp của bác thuận lợi ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Đêm đại hôn đó, nàng mũ phượng khăn quàng vai, lẳng lại tại Phượng Du cung đợi phu quân — hoàng đế trẻ tuổi của Long Đế quốc Bắc Đường Húc
Phong — một mỹ nam tử, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Đêm thật yên tĩnh, nến đỏ trong Phượng Du cung chậm rãi cháy. Lòng
của Tần Hương Y cũng chậm rãi chết đi, tối nay sẽ đối mặt với một người
nam nhân xa lạ mình, nàng không thương hắn, lòng của nàng chỉ có một
người. Chỉ là vì trọng trách trên vai, nàng phải hi sinh tư tình nhi nữ, thâm nhập long đàm hổ huyệt này.
Bắc Đường Húc Phong uống say đến nhũn ra, vừa vào cửa cung, gục tại trên chiếc giường hoa mỹ nặng nề ngủ.
Tần Hương Y bóc khăn voan lên, yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn nam
tử tuấn mỹ đang nằm, không khỏi nở nụ cười, đó là cười nhạt, trong lòng
nàng có một cỗ cừu hận ức chế không được.
Ba năm trước đây, là hắn mang binh diệt quốc gia của nàng, phụ hoàng tự vận, thân nhân ly tán.
Long Đế quốc thật đáng thẹn, bội bạc!
Nàng dứt khoát nhổ xuống phượng trâm trên đầu, hung hăng đâm xuống cổ họng bắc Đường Húc Phong. Ai ngờ, đúng lúc này, một bàn tay to khoẻ giữ lại cổ tay nàng.
Hắn không có say, con ngươi sâu thẳm mãnh liệt mở ra, trong mắt có cơ trí, hắn nhàn nhạt cười yếu ớt, "Hoàng hậu của trẫm rất dũng cảm!"
Những chữ thật châm chọc!
Đôi mắt to thâm trầm trí tuệ của hắn nhìn nàng, chậm rãi ngồi dậy,
làm rớt ra phượng trâm trong tay Tần Hương Y, khóe miệng nhếch lên, âm
âm cười, một phát kéo lên ống tay áo của nàng. DƯới ánh nến sáng sủa,
cánh tay bóng loáng, da thịt trong suốt trong sáng, trắng nõn như tuyết, mềm mại đến có thể nặn ra nước.
Trên cánh tay không có thủ cung sa, nàng không phải tấm thân xử nữ.
"Trong lòng hoàng hậu của Trẫm có tương ứng (người thương) a!" Bắc
Đường Húc Phong cười lớn, sau khi cười xong, mây đen tụ lại xung quanh
lông mày của hắn, một phát đẩy ra nữ tử mỹ lệ, chán ghét liếc nhìn nàng
một cái.
"Hoàng hậu sau đó bàn vào Hoa Mai cung." Nói xong, hắn phất tay áo, căm giận đi.
Hồi tưởng xong, hơi mở mắt ra, Tần Hương Y nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực nàng có điểm hối hận đêm đó đã xung động. Nàng hẳn là nghe bác nói, hảo hảo hầu hạ Bắc Đường Húc Phong, tranh thủ tình cảm của hắn, sau đó âm
thầm thao tác, sẽ có một ngày, kế hoạc lớn kia được thành công.
Chỉ là thù hận quá sâu, nàng thực sự không khống chế được.
Tần Hương Y mím môi, đưa lên cây hoa cúc trong tay, nhìn thoáng qua,
tiêu sái ném xuống. Cho dù bị nhốt tại Hoa Mai cung, nàng vẫn có thể
quay lại như thường.
"Nương nương." Một thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Tần Hương Y cũng không quay đầu lại, lẳng lặng đứng, "Chuyện gì?" Một tố y (y phục màu trắng) cung nữ cỡ mười lăm mười sáu tuổi vội vàng đến
đến.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nàng liền biết đó là Lệ Hưu —
một tiểu nữ tử dịu dàng, là thiếp thân nha hoàn bác cấp cho nàng. Bác
ngoại trừ bảo Lệ Hưu hiệp trợ nàng, còn là để giám thị nàng.
Bệnh đa nghi của bác rất nặng, nàng không trách bác, bởi vì bác là ân nhân của nàng.
Ba năm trước đây, bác cứu nàng, giáo nàng tài nghệ, giáo nàng võ công, khi đó Lệ Hưu liền theo bên người.
"Nương nương." Lệ hưu gọi một tiếng, sau đó liếc mắt bốn phía, đè
thấp thanh âm, tiến đến bên tai Tần Hương Y nói: "Tiểu thư, cốc chủ gởi
thư."
"Bác nói cái gì?" Tần Hương Y không vội không nóng, trấn định hỏi.
Cốc chủ trong miệng Lệ Hưu là bác của Tần Hương Y, Tây Môn Song Hồng. Ba năm trước đây, Tây Môn Song Hồng thu Tần Hương Y làm đồ đệ, từ khi
đó, liền gọi nàng là bác.
"Cốc chủ chỉ viết sáu chữ." Lệ Hưu vừa nói, vừa quan sát động tĩnh xung quanh.
"Sáu chữ gì?" Tần Hương Y hỏi.
"Không nên động, chỉ nên tỉnh." Lệ Hưu nói.
"Không nên động, chỉ nên tỉnh?" Môi Tần Hương Y khẽ nhúc nhích, niệm
nhẹ một lần, kỳ thực nàng hiểu rõ, bác thị bảo nàng đợi thời cơ, đừng
hành động thiếu suy nghĩ. Khả năng lúc này bác vì nàng xúc động trong
đêm đại hôn mà sinh khí!
Đại hôn đêm đó, nàng xác thực có điểm không lý trí. Lần này vào cung, ngoại trừ lấy mạng Bắc Đường Húc Phong, trọng yếu hơn là phải lấy được
hoà bố binh đồ (binh đồ vẽ trên vải bố) được giấu trong bảo khố của Long Đế quốc, có thứ đó, mới có thể phục quốc.
Nhắm mắt lại, vĩnh viễn quên không được một tràng tai nạn ba năm
trước đây, mất nước, phụ hoàng tự vẫn, nàng thành người đần độn... Là
bác cứu nàng sống lại...
Trọng trách thật nặng! Nàng nguyện ý! Phụ hoàng không có, thân nhân tản, trọng trách phục quốc liền rơi vào trên thân của nàng.
Phải, nhẫn! Nhất định phải nhẫn!
"Lệ Hưu, bác còn nói cái gì nữa?" Tần Hương Y chỉ trầm mặc trong chốc lát, hỏi tiếp.
"Không có." Lệ Hưu lắc đầu.
"Vậy ngươi trước lui xuống dưới." Tần Hương Y giương lên cánh tay
thanh tú, nàng có thói quen ở một mình, lẳng lặng ngóng nhìn mọi phía.
"Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, không nên ở lâu." Lệ Hưu nhướng mắt, thân thiết nhìn thoáng qua Tần Hương Y.
"n." Tần Hương Y nhàn nhạt ứng một tiếng, nhắm lại hai tròng mắt, tiếp tục trầm tư.
Lệ Hưu nhìn qua Tần Hương Y, nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi lui ra.
Chẳng qua bao lâu, một cỗ gió quái dị kéo tới.
"Ai?" Tần Hương Y mẫn cảm mở mắt ra.
"Hoàng hậu nhã hứng thật tốt, thâm cư Hoa Mai cung, cư nhiên còn có tâm tư ngắm hoa." Một thanh âm thuần hậu truyền đến.
Trong lòng Tần Hương Y chấn động, là hắn! Nàng nhanh chóng quay đầu
lại, nhìn đến một mạt màu vàng sáng rỡ nhẹ nhàng tiến đến, hắn, Bắc
Đường Húc Phong, thân thể như trước nghiêm nghị, tướng mạo đường đường.
Một đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, đôi mày giống như quét nước sơn.
Bộ ngực rộng rãi, có oai phong của nghìn người đàn ông. Ngôn ngữ hiên
ngang, khí phun tới trời cao nghìn trượng.
Hoàng đế trẻ tuổi của Long Đế quốc có loại khí phách này, đích xác
làm người ta kính nể, trán của hắn, mắt của hắn, mỗi một chỗ đều tinh
xảo, lộ ra khí tức trí tuệ.
Chỉ tiếc, đế vương như vậy lại là kẻ thù của nàng!