- Bà thôi ngay cái vẻ mặt kinh dị đó đi! _ Thiên Kì lạnh lùng nói , ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà chị mình

- Ưhm……_ Nó lơ đang trả lời đầu óc vẫn treo trên mây

- Bạn bà…._ Thiên Kì chưa nói hết thì nó đã hét toáng lên….

- Không xong rồi ! Nhỏ loan không phải vẫn còn ở đó chứ?

- Nhỏ ta về rồi ?_ Thiên Kì chán nản , đôi bàn tay thon dài cầm lấy điều khiển tivi lười biếng chuyển từng kênh

- Ê sao em lại biết?_ Nó như bừng tỉnh, hai mắt hiện lên sự tò mò nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú của thằng em

” Có bao giờ cái thằng ác ma này để ý đến người khác đâu nhỉ?” Nó nghĩ thầm

- Tôi …..

Reng ! Reng ! Reng!

Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên đúng lúc. Nó đãng cứu Kì 1 bàn thua trông thấy

- Alo…._ Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi là Loan, nó nhẹ giọng nói ….

- Hức …hức…….

- Sao thằng đó trở về rồi ah?_ Nó hét ầm lên, chiếc cốc thủy tinh trên tay cũng theo đó mà hi sinh oanh liệt

- Phải làm sao bây giờ? Hắn lại còn là giáo viên dạy tiếng anh của tao nữa chứ? hix…hix.._ Chất giọng nhỏ nhẹ kèm theo sự sợ hãi nghe thật đáng thương

- Được rồi ! mày đừng khóc ! Ah thằng em tao nó học ở đó đấy , hay là tao bảo nó bảo vệ mày nha !_ nó

- hức ….nhưng tao vẫn sợ …huống hồ thằng em mày lại không biết võ …_ Nhỏ Loan

- Yên tâm….nó rất bá đạo , tao là chị ruột của nó mà còn thấy sợ nữa là!_ Nó vừa nói vừa nhìn sang người con trai hoàn mĩ bên cạnh

-…………………

———-Cuộc nói chuyện kết thúc———————

- Ê chị nhờ mày việc này có được không?_ nó nở nụ cười thật tươi , hai tay bưng cốc nước lọc nhẹ giọng nịnh Thiên Kì

- Bảo vệ cô bạn của bà ?_ Thiên Kì nhường như đã nghe thấy hết cuội nói chuyện giữa hai người họ, cậu dựa nửa người vào chiếc ghế sô pha , đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp ánh lên sự hứng thú

- Ưhm…_ Nó như vớ được vàng , gật đầu như trống bỏi

- Với 1 điều kiện! _ Thiên Kì

” Biết ngay cái thằng ác quỷ này lại đòi hỏi mà!” nó thở dài , gật đầu vì sự an toàn của nhỏ bạn ……

- Nhỏ bạn của bà phải làm đồ chơi của tôi !

- Hả…em có bị sao không?_ nó vỗ vỗ khuôn mặt hoàn hảo của Thiên Kì nhỏ giọng hỏi thăm

- Không được thì thôi vậy ?_ Thiên Kì đứng dậy bước về phía cánh cửa , như đang rời đi

- Khoan…..được rồi chị sẽ cố gắng thuyết phục nó!_ Nó

- Tốt! À mà tôi quên mất từ nãy tới giờ anh Quân đang đứng đợi bà ở trước cửa đó

- Á….Sao bây giờ em mới nói vs chị! _ Nó trách móc , bật nhay ra khỏi ghế chạy ra ngoài …..

——————————–

Dưới gốc cây bên đường có 1 chàng trai đẹp , mái tóc màu bạch kim bồng bềnh , từng chi tiết trên khuôn mặt đẹp như thiên thần, khiến cho người đi đường phải dừng hết mọi việc để ngắm ….

- Có phải anh quá dễ dãi vs em không?_ Quân nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi , môi mỏng quyến rũ vẽ lên 1 nụ cười nhạt

- Em….em…_ Nó ni không ra hợi

- Thôi đi thôi !_ Quân nắm lấy đôi bàn tay của nó mà kéo đi

Chả là Từ bây giờ chở đi họ sẽ chả vờ không quen nhau ở trên trường vì ba anh đã cho người trong trường để theo dõi anh …Vì thế anh đã tận dụng những giây phút khác để bù đắp những khoảng thời gian ít tiếp xúc trên trường …..

———————–

Vừa đến trường là nó vs Quân coi như không quen nhau. Nó bước nhanh về phía lớp học nhưng cảm nhận có 1 luồng khí lạnh …nó quay lại thì….

Lấy cô gái xinh đẹp ở cùng Quân trước kia đang nhìn nó khinh khỉnh….

Đã thế còn nở 1 nụ cười vô cùng đáng ghét …rồi quay người bỏ đi

” Ứ , mình ghét cái nụ cười đó” Nó nghĩ thầm

Nó vẫn vậy đến trường là nằm ngủ , huống hồ hôm nay lại có 2 tiết văn nữa chứ!

Nhưng mọi chuyện lại không được yên ổn như vậy?

Chả là nhân lúc nó ngủ, thì thằng béo ngồi bên cạnh cầm cây bút màu đen vẽ lên mặt nó…

Bây giờ mặt nó không khác gì 1 con mèo chính cống …..

Bực mình …..Nó đuổi theo thằng béo …

- Thằng kia mày mau đứng lại cho bà!_ nó hét ầm lên , tay cầm cái thước kẻ rượt đuổi quân giặc

” Bộp ” do chạy đến khúc quành nên nó đã va phải 1 người …..

- Anh đi như thế à?_ nó tức giận hét lên , hai tay xoa xoa bên hông

- Xin Lỗi bạn có làm sao không?_ một giọng nói rất dễ nghe vang lên

Nó ngẩng đầu lên……

Rất đẹp trai ……

Nhưng ….

Không đẹp bằng Quân

- Phì..haha…haha.._ Anh chàng đó bật cười

- Anh cười cái quái gì vậy ?_ nó hét ầm lên vì sự mất lịch sự của anh ta đã thế anh ta còn nở nụ cười đáng ghét đó chứ!

Sao nụ cười đó giống cô ta thế!

- Bạn thật dễ thương! _ Anh nín cười nghiêm túc nói

- Dễ thương…_ Nó lặp lại , bỗng mặt đỏ ửng lên …

- Bạn đỏ mặt rồi kìa! _ anh chàng lại cười trước sự đáng yêu của cô nàng

” Lại nụ cười đó”

- Cậu thu ngay cái nụ cười đó lại cho tôi?_ nó hét vào mặt cậu ta

- Tại sao?_ Anh chàng ngạc nhiên hỏi , chả lẽ nụ cười của cậu không còn hữu dụng nữa sao…

- Tôi rất ghét nự cười đó !

Anh chàng mở to hai mắt như không tin vào lời nói đó, có người lại ghét nụ cười của anh sao ….

- HẠ MẪN CHI , theo tôi vào văn phòng!_ Giọng nói lành lạnh của Quân vang lên

- Tao sao chứ ?_ nó ngu ngơ hỏi , tự dưng thằng cha này lại gắt vs mình . Hồi sáng lúc đi học rõ ràng là cười nhiều lắm mà

- Đồng phục đâu?_ Quân

- Á…sao anh…_ nó tức giận đang định giải thích thì Quân đã bước đi . Quả thực là hôm nay đồng phục của nó còn chưa khô mà !

- Còn không mau đi theo tôi !_ Quân ngoảnh đầu lại

- Đang đi nè !_ Nó chu đôi môi nhỏ nhắn ra

-…..

- HOÀNG GIA HUY, đó là tên mình , bạn hãy nhớ lấy _ Gia Huy hét to lên khi thấy cô chuẩn bị rời đi..

- Không nhớ đấy!_ nó lè lưỡi trêu trọc

…………………..

- Viết bản kiểm điểm đi! _ Quân vừa vào phòng là quăng cho nó cái bút và tờ giấy

- Anh bỏ qua cho em đi mà !_ nó nịnh nọt

- Không

- Tại sao?_ nó đổi giọng

- Vì em dám nói chuyện vs trai_ Quân nhẹ giọng định tội

- EO, anh như thế là sao?_ nó nheo đôi mắt to của mình vào tiến lại gần om lấy cổ của Quân

- Chả sao cả? _ Quân thấy cô nhiệt tình như vậy , tay anh cũng đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô

- Á, không phải anh đang ghen chứ !_ Như phát hiện ra điều đó , nó nhảy cẩng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quân

- Bây giờ em mới biết có phải là quá muộn không…_ Quân ghé miệng vào sát tai nó thì thầm sau đó anh đặt 1 nụ hôn thật nhẹ lên cánh môi son hồng của nó…..

- Cấm thích ai ngoài anh đấy ?_ Quân luống tiếc rời khỏi môi nó , nhẹ giọng nói

- Nếu mà em cứ thích người khác thì sao?_ nó ngu ngơ hỏi

- Vậy thì anh phải cho em biết thế nào là ‘ điếc không sợ súng’ ?_ Quân

- hihi..hi…anh…đừng cù ..em nữa……_ nó lăn lộn cười

- …..

- hiha…haha…….

- Ê, Anh Thiên Kì kìa !_ Một cô nàng mặt đỏ ửng bẽn lẽn nhìn về phía cửa lớp

- Áaaaaaaa…..Đúng là anh Kì rồi ! Đẹp trai quá !

- Đẹp thật!_ học sinh nữ

-…..Sao anh ấy lại đứng ở của lớp mình thế kia!_ Một nữ sinh thắc mắc

- Đúng rồi có khi nào anh ấy tìm ai trong lớp mình không?_ Học sinh nữ khác

- ……

- Gọi Phan Loan ra đây_ Thiên Kì dựa người vào cửa , anh lười biếng tím kiếm chỉ nhếch miệng bảo 1 lũ người cạnh đó

- ……Dạ….._ Một lũ đồng thanh dạ vâng

- Áaaaa..Mau bỏ tôi ra , mấy người làm gì vậy?_ Nhỏ Loan hét ầm lên, tuy học võ nhưng hơn 1 chục đứa vây vào thì nhỏ đành bó tay

- Ồn ào quá!_ Thiên Kì

- Anh….anh….sao lại _ Nhỏ Loan lắp bắp nói không lên lời

-HẠ MẪN CHI là chị tôi _ Thiên Kì lười biếng trả lời , ánh mắt ánh lên sự thích thú

- Hả ….là cậu sao…..?_ Loan như không tin vào tai mình nên cô hỏi lại lần nữa

- Đúng !_ Chất giọng lành lạnh của Thiên Kì vang lên

- Thế thì tôi không cần đâu_ Nhỏ Loan xua xua tay, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn Thiên Kì. Thật sự nhỏ rất sợ cái người do nó phái đến, tuy đẹp trai thật nhưng mà thật sự rất lạnh mà. ” Mình chưa muốn chết ” Loan cảm thán

- Việc này không do cô quyết định! cứ làm như thỏa thuận ban đầu đi !_ Thiên Kì vứt lại câu đó rồi bỏ đi

- Ê…tôi ..nói..là không…cần …mà._ Nhỏ đang định chạy theo nhưng đám con gái đã tóm lấy và hỏi tới tấp

- Sao mày quen được anh Thiên Kì vậy?_ Một cô nàng vs dáng người hoàn hảo , giẩu đôi môi đỏ chót ra hỏi

- Tôi đâu có quen anh ta , ngay cả tên tôi còn không biết mà!_ Loan ủ rũ trả lời trong đầu niệm ý là phải đi giết nhỏ HẠ CHI

- Nói dối , có phải mày đã dùng quỷ kế gì không?_ Một người khác bon chen vào hỏi

- Kệ mấy người ! tôi có việc phải đi đây!_ Loan bước chân về chỗ ngồi của mình tay cầm cái điện thoại……Chợt nhớ ra điều gì đó nó hét lên:

- Khoan đã ! mấy người bảo anh ta tên gì ?

- Anh Thiên Kì ! ….

- Có phải cái người còn đáng sợ hơn ác quỷ không?_ Nhỏ Loan ngập ngừng hỏi

- Mày dám nói anh ấy là ác quỷ sao?_ giọng nó hằm hè , mang rất nhiều sự tức giận bắn về phía nhỏ

- Không…không….tôi nói nhầm _ Nhỏ nhanh chóng sửa lại lời nói , và nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại ……

Tút! Tút ! Tút…..

- Con Kia ! sao mày không nói là thằng em của mày nó lại kinh khủng thế chứ ?_ Nhỏ Loan như hét vào điện thoại

- ………

Thấy đầu dây bên kia im lặng , nhỏ Loan cứ tưởng con bạn thân của mình biết lỗi nên được đà cứ tuôn ra như mưa ….

- Tao không cần người bảo vệ nữa ? tao có thể tự bảo vệ được mình? Huống hồ tao lại biết võ vì thế mày về bảo vs thằng em ác ma của mày tránh xa tao ra ! Mới đứng cạnh anh ta 1 tí mà tao có cảm giác như đứng cạnh cái tủ lạnh đấy !

- ……

- Ê, sao mày không nói gì?

- ……

- Chị tôi không cần máy !_ Thiên Kì lạnh lùng trả lời ., chả là bà chị ngốc của anh do sáng nay cầm nhầm điện thoại của anh thế nên anh mới cầm cái điện thoại của bà . Thật không ngờ lại nghe được lời oán giận ngút trời của cô về anh. Thật sự thú vị mà!

- Anh….anh…là? _ Nhỏ Loan sợ tới mức không thể bật ra lời nói

- THIÊN KÌ _ anh nói chen vào

- Haha…xin lỗi nha tôi gọi nhầm máy! _ tay run run vì sợ nhỏ đang định tắt điện thoại thì cái chất giọng lành lạnh đó lại vang lên

- Đi đến ngay trước cửa thư viện cho tôi !_ Thiên Kì

Nhỏ chưa kịp chả lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi

” Chi ơi mày hại tao thật rồi! tao hận mày!!!!!!” nhỏ Loan ngửa mặt lên trời mà ai oán

————————

- Hắt xì ! hắc xì …_ Nó đưa giấy chấm nước mũi

- Em bị ốm à!_ Quân nhìn vào cái mũi nhỏ xinh đỏ ứng vì bị lau nhiều mà xót xa

- Không….em tự…dương….Hắt xí hắc xì !_ nó

- Lại đây nào !_ Quân dang tay ra ôm nó vào lòng , để ủ ấm

- Cứ thế này thì thích thật !_ nó dúi mặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh mà nũng nịu nói

- Nếu em muốn vậy thì anh đành bất đắc dĩ ôm em mỗi ngày vậy !_ Quân nhỏ giọng trêu chọc. Thật thực anh rất thích cảm giác này !

Nó rất ấm áp

- Ứ …thèm chơi vs anh nữa! _ nhỏ đẩy nhẹ anh ra , giận dỗi chạy về đằng trước……

- Đứng lại ngay trước khi anh nổi giận_ Quân lạnh giọng nói

- Không…_ nó chu đôi môi ra mà cãi

Không đợi nó nói thêm gì anh đã nhanh chóng tóm lấy nó và xử lý theo cách riêng của anh…

- Nặng lắm ! anh cầm hộ em đi_ nó hai tay hai chiếc cặp sách , mặt mày nhăn nhó

- Không! đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi! _ quân vẫn bước đi nhưng bước chân bước rất chậm để cho cô đuổi kịp…..

- Em sẽ giết anh!Anh đúng là ác quỷ mà !_ nó thểu lão rên thầm lên

- Cái gì ?_ Quân quay đầu , nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó

- Không…em có nói gì đâu?

- Lại đây! _ Quân dùng 1 ngón tay ngoắc nó lại

Khi nó vừa tiến lại gần thì anh đã chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của nó mà hôn mà cắn ,…nụ hôn kéo dài cho tời khi nó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt …

- Lần sau mà nói xấu anh thì anh sẽ hôn cho em hết thở luôn _ Quân mỉm cười xấu xa nhìn vào khuôn mặt tròn tròn đang đỏ ửng lên…

Nó tham lam hít thở không khí , chưa bao giờ nó cảm thấy không khí quý giá như vậy?

” Mình yêu phải ai đây” nó âm thầm cảm thán , chân bước nhanh về phái trước để đuổi theo anh

…………………………

Tại 1 góc khuất gần đó;

” Hạ Mẫn Chi xem tôi xử lý cô như thế nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play