Trời đêm nay đầy sao, không khí oi bức của mùa hè đã dịu bớt bởi cơn mưa ban chiều. Nhưng nó không đủ để làm dịu đi ngọn lửa trong lòng tôi. Tôi tên là Hạ Mẫn Chi, năm nay vừa trong 17 tuổi , tính tình hiền lành
ngoan ngoãn thi khỏi chê luôn (t/g: bốc phét) Đầu óc tôi thì không được
thông minh cho lắm (t/g: chính xác là ngu ngốc), ngoại hình bên ngoài dễ nhìn_đấy là lời mẹ tôi nói. Ấy vậy mà tôi luôn bị ông trời liệt vào
danh sách ” xui xẻo”. Điều chứng minh hiện giờ là tôi đang phải lết cái
thân quèn đi mua đồ ăn vặt cho thằng em zai” iu quý”. Chả là tôi thua
cược nó nên mới phải vậy . Đen đủi là các cửa hàng gần nhà đã đóng cửa
hết. Tôi phải đi lên một đoạn khá xa để mua đồ.
- Cám ơn bạc ạ !_ Tôi sung sướng cằm túi đồ quăng lên quăng xuống , miệng ríu rít chào
ông chủ bán hàng. Chả là ông ấy giảm giá và còn khuyến mại cho tôi 1 cây kẹo bông rất ư là xinh và ngon…
Mùi thơm của hoa sữa nhè nhẹ
theo làn gió lan tỏa khắp không gian. Tôi tham lam hít hà hương thơm
trong lành , công nhận buổi tối đúng là không gian đẹp thảo nào hội
thanh niên hay đi chơi vào buổi tối thế y hệt thằng em của tôi. Nhà tôi
nằm sâu trong khu phố nên chỉ có vài cái đèn đường dọi ánh sáng yếu ớt
xuống . Rảo nhanh bước chân , tôi muốn về nhà thật nhanh , tự dưng lại
thấy có cảm giác ghê ghê mới kinh chứ.
- Các ngươi tránh ra…đồ lưu manh_tiếng quát to của một cô gái vang lên.
Hiện giờ trước mắt tôi là một cô gái rất xinh đẹp , mái tóc màu đẹn cắt ngắn ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan cùng vs làn da trắng. Đúng là mĩ nữ! Cô
gái xinh đẹp đang bị khoảng 4. 5 tên lưu manh mặt người dạ thú đang vây
quanh..
- Làm chi mà dữ vậy?Vui vẻ đi em_ Thằng cha mặc áo ba lỗ
để lộ những hình xăm kì quái trên cánh tay rắn chắc, đang cười cợt nhả
nói.
- Trông ngon phết mày nhỉ? _Một thằng cha khác bon chen nói
vào , bàn tay không an phận đang vuốt ve khuông mặt xinh đẹp của cô ấy
” Thật kinh khủng” _tôi nhẹ cảm thán , thương thay cho cô nàng . tính
nghĩa hiệp nổi lên. giấu 1 thanh gỗ vừa mới nhặt được sau lưng tôi tiến
lại gần chỗ họ.
- Dừng lại ngay…
- Lại thêm 1 em nữa kìa_Thằng lưu manh 1 ánh mắt sáng như đèn fa ôtô nhìn chằm chằm vào tôi.
- Em này nhìn non ghê_ Thằng lưu manh 2
- Non nhưng mà xinh_ thằng lưu manh 3
- Vào đây chơi cùng đi em_ thằng lưu manh 4 hau háu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Eo, mấy thằng này nói nghe ghê quá. Tôi biết mình cũng là 1 tiểu mĩ nhân
nhưng tôi không muốn mấy thằng điên này mở miêng khen mình.
- Lại đây nào cưng
- Anh sẽ nhẹ nhàng vs e mà
“…Bốp…”
- Này thì nhẹ này, chết đi_ tôi giáng tới tấp cây gậy vào đầu chúng. Mấy
thằng này bị đánh bất ngờ nên theo phạn xạ lùi về phía sau mấy bước.
Nhân cơ hội đó tôi kéo cô gái đó chạy như bay ra khỏi khu vực nguy hiểm
này.
- Con ranh đứng lại
- Đừng để hội nó thoát
Chết tiệt! tôi không ngờ bon lưu manh này lại chạy nhanh như thế. Thấy vậy
tôi hét to vs cô gái bên cạnh là :” Chia đường nhé” Cô nàng rất hiểu ý
tôi liền rẽ vào con đường khác và hét to vs tôi:” Cám ơn bạn” Tôi không
còn thời gian để trả lời vì hiện giờ đang có 3 thằng đang bám sát nút
tôi. Ra sức tôi chạy nhanh về phía trước.
“ÁAAAAAAAAA….”
Do không để ý nên tôi rơi xuống 1 ái hố khá sâu của 1 khu vực đang xây
dựng dở. Tối thật chẳng nhìn thấy gì, tôi im lặng, tay đổ đầy mồ chả là
tôi rất sợ tối và chân tôi đang bị chật.
- Con ranh đó chạy đâu rồi
- Em vừa thấy nó chạy vào đây mà
- Khốn thật! tìm nó ngay. Tao mà bắt được nó thì sẽ lột hết quần áo của nhỏ đó rà mà đánh
- Đại ca thật tàn nhẫn…
- Tìm mau đi…
- Dạ….
Tối giật thót cả mình nép mình sâu vào bên trong. Một lúc sau không còn nghe thấy gì nữa tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mấy thằng này biến thái thật, may mà mình chạy nhanh_ tôi tự kỉ 1 mình
Mau mau rút ngay điện thoại thoại ra gọi cho thằng em zai iu quý của mình thôi.
- Pà đang ngủ ở đây vậy_ tiếng hét to của thằng bé làm tôi phải để điện thoại ra xa những 1 m
- Thiên kì …Chị sợ lắm. em đến đón chị đi …hix…hix_ Tôi nghẹn ngào nhỏ
giọng nói, chỉ sợ mấy thằng cha lưu manh vẫn còn ở quanh đây
- Pà đang ở đâu?_ Thiên Kì khẩn trương hỏi tôi
- Một cái hố…nó tối lắm.._ tôi kể khổ vs nó. Tuy tôi ha bắt nạt nó nưng mà thằng em này cũng quan tâm tôi lắm chứ
- Pà leo lên , rồi nhìn xem đấy là nơi nào để tôi ra đón_Thiên kì dặn dò
- Ưhm…đợi chị tí nha!
Đang chuẩn bị leo lên thì tôi bỗng nghe có tiếng bước chân tiến gần đến cái
hố. Sợ là bọn chúng tôi liền núp thật sâu vào trong nhưng vừa tiến lại
gần tôi đã bị 1 bàn tay bịt lấy miệng rồi thuận thế đè lên. Tôi sợ đến
không dám nhúc nhích, cái người đè lên tôi cung không có phản ứng gì chỉ lấy tay giơ lên làm giấu im lăng
- Mày xác định là hắn đã bị thương_ một gióng nói thâm trầm kèm theo sự đáng sợ vang lên
- Chính mắt em đã nhìn thấy hắn trúng đạn mà
- Thế giờ hắn ở đâu
- Việc này…em….
- Phải tìm cho ra ngay
- Dạ, theo tin mật báo thì hắn đang ở trong khu phố dân cư này
- Tìm ngay đi, việc này mà không thành công thì hậu quả không thể lường được đâu
- Dạ …em đi làm ngay
Tiếng bước chân rời đi, rồi cái người đè lên người tôi cũng ngời dậy
- Anh …anh …bị thương rồi!_ tôi sợ sệt lên tiếng khi thấy mĩ nam trước mặt mình bị thương ở tay
- Im lặng
- Ê…
- Im lặng
- Này …_ tôi khều khều áo anh ta
- Im lặng
- Này …_ tôi khều khều áo anh ta
- Im lặng
- Anh bị câm ah?_ sau 1 hồi ê a tôi rút ra kết luận. Khi tôi vừa nói xong thì anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt rất đáng sợ. Thật đáng sợ mà, tôi biết mình không nên hỏi thế nhưng …. Thôi anh ta đã bị câm rồi ,lại còn bị
thương nữa xem ra không phải có mình tôi xui xẻo. Không nghĩ nhiều tôi
liền xé mấy cái tua bèo to quanh áo ra mà trong lòng đổ máu ào ào chiếc
áo 100k của tôi đó (t/g: Pó tay). Tiến lại gần không thấy anh ta phản
ứng gì tôi liêng nhanh chóng băng vết thương trên cánh tay để cầm máu.
- Để toi gọi xe cứu thương_ Tôi lấy điện thoại chuẩn bị ấn ấn thì anh ta
vươn cánh tay không bị thương chặn lại. Tôi trừng mắt nhìn anh. Không
thua kém anh cung dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tôi như nhìn 1 con
quái vật. Ánh mắt đó thật lạnh , sắc , quá khủng khiếp.”Ều làm gì mà ghê vậy!”Tôi run run không dám nhìn lại hắn nữa. Quả thật ánh mắt có thể
giết người mà
Một lúc sau tôi thấy hắn ta lôi ra 1 cái điện thoại ra nghe mà không nói gì. Đúng thật là anh ta bị câm rồi . Đã giúp thì
giúp cho chót tôi e ngại lên tiếng
- Có cần tôi nói hộ không?_ Mở miệng ra mới biết là mình ngu mà
-…
- Không _ Tiếng nói trầm nhẹ nhàng kèm theo sự lạng lẽo toát ra từ miệng anh ta
“Hóa ra không bị câm” Tự nhưng tôi cảm thấy mình như con ngố từ trong xóm ra vậy(t/g: đúng ròi còn gì)
- Anh đúng là điên mà_ tôi không nghĩ nhiều mà thốt ra lời nói đó
_…
Lại ánh mắt kinh người đó. Cũng may điện thoại của tôi vang lên đúng lúc
- Pà đang ở đâu ?_ Thiên Kì
_Chị…chị ..ah em đợi chị 1 tí nha _ Không đợi nó trả lời tôi liền đem nhanh máy
cúp xuống không thì thằng bé đó lại hét lên cho xem
Một lúc sau
cuối cùng tôi cũng thoát ra ngoài và có cả thằng “câm giả ” đi theo nữa. Biết là hắn đã gọi người đến đón tôi cũng không để ý nhiều chỉ nói:
- Tôi đi đây, anh nhớ vào viện băng bó vết thương rồi tiện thể đến khoa
thần kinh khám xem sao nhé! Bye bye_ tôi nói câu đó vs 2 nghĩa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT