Trúc Diệp cứ chăm chú nhìn họ mà không biết Nam Lâm cũng đang nhìn mình. Anh đánh mắt theo hướng nhìn của Trúc Diệp.

Hình ảnh An Lâm ngồi với một người con gái khác thật khiến Nam Lâm bàng hoàng. Không phải bàng hoàng vì anh trai anh đi ăn cùng người khác mà vì anh đã bỏ rơi Trúc Diệp để đi với người con gái kia.

Trúc Diệp tưởng chừng như lúc đó tất cả trong cô đã sụp đổ. Mọi niềm tin, niềm hi vọng đều dần tan biến theo một cơn gió vô tình nào đó. Cô biết mình trong lòng An Lâm chỉ là em gái không hơn không kém. Nhưng anh ấy luôn tỏ ra quá tốt để khiến cô hi vọng. Anh ấy luôn làm cô thấy yên tâm...rằng anh ấy không bao giờ dành tình cảm cho một người con gái nào đó.

Nam Lâm thấy có giọt lệ thấp thoáng nơi khóe mắt của Trúc Diệp. Thấy mọi người cũng đang dần để ý anh liền kéo cô vào lòng cười to và nói:

- Trúc Diệp. Chúng ta uống với đồng nghiệp một chén nào.

Tâm trang không vui, lấy rượu giải sầu là phương án mà trong phim truyện Trúc diệp hay làm. Có thật là khi uống rượu sẽ thấy đỡ hơn không?

Cô đã quyết định là sẽ không làm gì cả, không gọi An Lâm. Không khóc lóc kể khổ, không tát vào mặt anh ấy giống như người ta vẫn làm khi bị phản bội. Vì sự thật là An Lâm hoàn toàn có thể vứt bỏ cô để đi cùng người khác.

Trúc Diệp nghe Nam Lâm nói thế thì không đợi ai phải cạn, cô đưa ly rượu lên uống một hơi hết sạch khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Cô mỉm cười trong vị đắng chát của rượu đang len lỏi trong tâm khảm.

- Mọi người. Thay mặt Nam Lâm tôi uống với các bạn nhé?

Không ai nghi ngờ gì cả. Nghe câu nói này thì có ai mà không hào hứng. Không khí sôi nổi náo nhiệt khiến bữa ăn càng thêm vị.

Chỉ riêng Trúc Diệp và Nam Lâm là chẳng thấy vị gì từ bữa ăn này cả.

Nam Lâm nhìn TRúc Diệp như vậy thì vừa bực bội lại vừa xót xa. Cô ấy đau khổ như vậy sao? Với anh cô ấy chưa bao giờ tỏ ra như thế cả. Nhưng nhìn bộ dạng cô ấy giờ đây khiến anh cũng đau lây. Ngoài nhìn cô ấy ra anh chẳng biết làm gì vào lúc này cả.

An Lâm thấy chiếc bàn đằng kia ồn ào thì không khỏi nheo mắt nhìn sang. Trúc Diệp ngồi đối diện. An Lâm cứng người, khóe miệng anh mở nhẹ ra như để bộc lộ sự kinh ngạc. Hơn nữa, ngồi cùng cô ấy lại là Nam Lâm. Phải chăng vì anh đã bỏ rơi cô ấy nên cô ấy đã đến tìm Nam Lâm?

An Lâm cứ như thế ngồi nhìn Trúc Diệp nốc từng li rượu một cách mạnh mẽ. Cô không để ý đến sự có mặt của anh hay là do cô đã để ý rồi nhưng không thèm tỏ thái độ?

Trong giây phút này, An Lâm cảm thấy mình như một tên tội phạm lẩn trốn và bị cảnh sát bắt gặp. Tâm trạng sợ hãi, nao nao trong lòng cứ dâng lên. Điều anh đang lo sợ chính là Trúc Diệp sẽ giận anh. Cô ấy sẽ tưởng rằng anh nói dối cô ấy, cố tình gạt bỏ cô ấy...

Khánh Lâm nhìn sắc mặt của An Lâm tím tái thì không khỏi lo lắng. Cô đánh mắt ra phía sau, vì cô biết phía sau chính là lí do khiến An Lâm trở lên như vậy.

Ở đằng sau, một toán người rôm rả ngồi ăn. Tất cả hoàn toàn bình thường nếu như không để ý đến cô gái ngồi mé ngoài liên tục đưa rượu lên uống trong tiếng hò reo, cổ vũ của mọi người. Và ngồi bên cạnh...

Khánh Lâm như hoảng hốt, chàng trai kia giống hệt An Lâm. Tuy quần áo, đầu tóc, và vẻ lấc cấc đã che giấu, khiến hai người như hai bản thể khác nhau, nhưng cái miệng, mũi, lông mày...tất cả đều giống. Như hai giọt nước vậy. Cô có để ý thấy đôi mắt của chàng trai kia không ngừng liếc về phái cô gái ngồi cạnh. Thoáng chút vẻ ngỗ ngược trong đôi mắt ấy đã vơi đi phần nào khi nhìn cô ấy. Có thể hiểu cô ấy quan trọng như thế nào với anh.

Nhưng cái cô đang ngạc nhiên không phải là điều này, mà là điều hai người này giống nhau. Theo suy luận của cô, cộng với sắc mặt của An Lâm thì có thể đoán ra được hai người này là anh em sinh đôi.

Khánh Lâm nhướn mày hỏi:

- Anh An Lâm! Kia là?

An Lâm như không nghe thấy câu hỏi của Khánh Lâm. Làm sao mà anh còn có thể để ý đến thế giới xung quanh được nữa chứ. Người con gái anh yêu đang hiểu lầm anh. Cô ấy đang uống rượu. Uống để coi như không nhìn thấy anh đang ở chốn này.

Sự thật là như vậy, Trúc Diệp cứ đưa rượu lên uống, uống để quên đi những gì mình đã nhìn thấy. Hoặc có thể coi như nó đang là ảo ảnh cũng được. Cô đang buồn, đang đau và đang mất hoàn toàn tâm trạng.

Anh ấy đã có bạn gái. Cô đang hi vọng cái gì chứ? Hi vọng anh ấy sẽ cho cô một danh phận, cho cô làm bạn gái của anh ấy. Cô rất muốn như vậy, chỉ một ngày thôi cũng được, một ngày được cùng anh ấy sánh bước...như những cặp tình nhân. Rồi nhẹ nhàng, vui tươi, hạnh phúc đón nhận nụ hôn của anh ấy mà không ai dị nghị cô, không ai có thể nói họ là hai anh em...

Nhưng sao mọi hình ảnh và cảm giác trước mặt lại thật như vậy? Thật đến từng chi tiết.

Nam Lâm ngồi bên cạnh cũng đang đưa từng li rượu lên uống. Anh phải làm gì đây? Chạy đến rồi cho anh trai một trận vì đã bỏ rơi người con gái anh yêu hay sao? Làm gì được như vậy? Và làm như vậy thì có nghĩa lí gì không?

Thứ nhất cả ba người đều là anh em...anh ấy có quyền yêu người con gái mà anh ấy đã chọn.

Thứ hai, Anh là người ích kỉ? Anh không muốn Trúc Diệp yêu An Lâm? Ừ thì cứ cho là như vậy đi. Lúc nào anh cũng tỏ ra hững hờ, nhưng trái tim con người không bao giờ nói dối. Anh yêu và muốn Trúc Diệp chỉ là của riêng mình mà thôi.

Thứ ba, Trúc Diệp đau khổ như vậy? Anh đổ thêm dầu vào lửa để làm gì cơ chứ?

Mỗi ý nghĩ Nam Lâm lại nhếch lên một nụ cười hờ hững.

Trịnh Thắng ngồi bên cạnh thấy hai con người này cũng hơi kí cục nên hỏi:

- Hai người sao vậy? Chúng tôi đón tiếp chưa đủ nồng nhiệt hay sao?

Lê Linh cũng lên tiếng hỏi han:

- Phải đấy. Anh Nam Lâm, chị Trúc Diệp! Hai người đang cãi nhau ư?

Lập tức hai người quay ra phản bác:

- Không! Làm gì có chuyện đó.

Đều là phản ứng tự nhiên cả. Vốn dĩ giữa hai người làm gì có quan hệ gì. Chỉ là anh em mà thôi.

Thấy họ trả lời thái quá như vậy thì đồng nghiệp lại càng lạ hơn. Cậu chàng ngà ngà say vừa nãy tên là Trần Dương. Giờ đã say không biết trời đất là gì. Quay ra chỗ Nam Lâm nói giọng lè nhè:

- Sếp! Chị dâu...chị dâu xinh lắm.

Câu nói chẳng theo chủ đề nào nhưng cũng làm mọi người vui lên trông thấy. ai nấy đều cười tươi, Lê Linh còn nói đùa:

- Anh Trần Dương không phải có ý với chị Trúc Diệp đấy chứ?

Mấy người khác cũng ùa theo:

- Này này...cẩn thận Nam Lâm cho lên chảo bây giờ.

Nam Lâm là người hay đùa và che giấu cảm xúc rất giỏi. Đó là lí do vì sao bao nhiêu năm qua anh đã che giấu tình cảm của mình tốt như vậy. Thấy mọi người có vẻ muốn đùa nên anh cũng chêm vào vài câu:

- Mạnh Dương, cậu phải biết tự lượng sức mình chứ? Cậu có biết là cậu xấu trai hơn tôi hay không?

Mọi người cười rộ lên.

Mạnh Dương xua xua tay nói thanh mình cho mình:

- Em....không có....ý đó. Ý em là....hai người xứng đôi lắm.

Trịnh Thắng lại nổi bản tính của mình:

- Xứng đôi cái gì? Hai người chứng minh cho chúng tôi xem đi.

Trúc Diệp ngừng uống rượu quay ra hỏi với vẻ mặt ngơ ngác:

- Chứng minh?

- Thì hai người hôn nhau đi.

Câu nói này khiến Nam Lâm và Trúc Diệp dường như cứng đờ lại. Hôn nhau? Làm sao mà có thể. Tuy rằng trước đây đã từng, cái lần đó, Nam Lâm đã lao vào cô như một con thú dữ. Nụ hôn mang hơi sắc cuồng dã và chiếm đoạt. Cô không muốn nhớ lại nụ hôn đó. Còn bây giờ? Lặp lại nụ hôn ư?

Nam Lâm cúi đầu xuống khó xử. Hôn cô ấy sao? Ngồi đối diện anh đang là anh trai.

An Lâm đã nghe thấy những gì mà đồng nghiệp của Nam Lâm đề nghị. Anh không biết mình có nên qua đấy để kéo tay Trúc Diệp đi không? Nhìn sắc mặt cô ấy khó xử như vậy quả thực anh thấy rất tội nghiệp. Nam Lâm lại bày trò rồi.

Nhưng trước mặt anh bây giờ đang là Khánh Lâm. Bố cô ấy sắp đến rồi. Anh từ nhỏ đã rất lễ độ, lịch sự, không thể vì một chuyện cỏn con mà đắc tội với người khác được. Nhưng trong lòng anh giờ đây rất mâu thuẫn. Quả thực anh muốn làm điều ngược lại.

Khánh Lâm thấy An Lâm không trả lời câu hỏi của mình thì nắm lấy bàn tay anh kéo hồn anh trở lại:

- Anh An Lâm. Anh sao vậy?

An Lâm giật mình rồi cười nhẹ:

- Không có gì. Tại nhìn thấy cậu em trai lâu ngày gặp thôi.

Khánh Lâm lại một lần nữa đánh mắt qua đó. Bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô gái kia đang nhìn mình. Trong đó có sự đau khổ, có sự thất vọng và có gì đó hơi ghen tị nữa. Tại sao cô gái đó lại nhìn cô như vậy?

Không nén nổi tò mò, Khánh Lâm lại quay sang hỏi An Lâm:

- Anh quen cô gái kia sao?

An Lâm hơi giật mình vì câu hỏi này. Lúc nhìn ra thì mới biết Trúc Diệp đang nhìn về hướng bàn anh. Anh hiểu cô ấy đang nghĩ gì và anh muốn giải thích. Anh muốn gỡ bỏ sự hiểu lầm này.

- Kia là...- An Lâm ngập ngừng hồi lâu - Là em gái anh.

Quả thực khi nói xong câu này anh thấy rất xót xa. Anh là một thằng tồi, suốt đời anh không bao giờ có đủ dũng khí để nói với người ta rằng "kia chính là người con gái anh yêu".

Khánh Lâm làm ra vẻ hiểu ý. Cô gật gù rồi không nói gì nữa. Những hiểu biết của cô về An Lâm quá ít. Ngay cả việc anh ấy có hai người em cô cũng không biết, thật là...

Nhưng quả thực kia chính là em gái anh ấy ư? Không hề giống. Từng góc cạnh trên khuôn mặt, các nét một chút cũng không giống. Vậy họ là anh em sao? Hơn nữa, ánh mắt đau khổ kia, khiến cô có cảm giác mọi thứ không đơn giản như vậy.

Tuy nhiên Khánh Lâm cũng không nói gì. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước rồi ngẩng mặt lên nói với An Lâm:

- Hay là anh và em qua đó chào họ một câu. Chẳng phải anh bảo lâu ngày không gặp họ rồi hay sao?

Có lời mời vậy tại sao lại không nhận? Nhưng anh còn chưa kịp đồng ý thì người đàn ông đứng tuổi đã đi đến bên cạnh vỗ vai anh rồi cười hiền hòa:

- Cậu là An Lâm?

Khánh Lâm mắt sáng rỡ reo lên:

- Bố!.

- Hôn đi, hôn đi...

Tiếng hò reo của mọi người như lấn át tinh thần của Trúc Diệp. Chiếc bàn phía đằng xa đã có thêm một người ngồi. Cô ngầm hiểu đây có lẽ là một buổi gặp mắt. Người đàn ông kia chính là bố cô gái mà An Lâm đang hẹn hò.

Trúc Diệp đau khổ nghĩ "họ tiến triển nhanh đến như thế rồi sao?".

Nam Lâm tỏ vẻ cười cười với mọi người nhưng trong lòng anh đang nghĩ gì thì anh hoàn toàn hiểu rõ, buồn bực có, khó chịu có, một chút đau khổ cũng đang dần được nhen nhóm.

Bất ngờ Nam Lâm kéo Trúc Diệp lại gần phía mình hôn áp nhẹ môi mình lên môi cô. chỉ là một nụ hôn thoáng qua để che mắt mọi người và...một phần cũng là để giúp cô che đi hình ảnh trước mắt. Thay vào đó là khuôn mặt của anh.

Trúc Diệp bị hôn bất ngờ...cô đưa tay lướt nhẹ lên môi rồi nhìn Nam Lâm đầy kinh ngạc. Anh ấy hôn cô thật sao? Một nụ hôn nhẹ nhàng, lướt qua, nhưng lưu vương lại đó là cả những cảm xúc ngập tràn không thể diễn tả.

Tâm trí của cô ở nơi An Lâm dần được kéo về mà thay vào đó là sự ngạc nhiên giành cho Nam Lâm.

Tuy nhiên, cuộc vui chưa thể dừng lại ở đó. Trịnh Thắng không chấp nhận nụ hôn không có gì thú vị như vậy. Anh hét lên:

- Xóa. Không chấp nhận. Hôn như vậy thì ai cảm nhận được tình cảm khăng khít của hai người cơ chứ? Hôn lại.

Nam Lâm lừ mắt:

- Trịnh Thắng. Cậu đang trả đũa tôi có phải không?

Trịnh Thắng không thèm để ý đến lời buộc tội của Nam Lâm. Anh vẫn ra sức gào thét:

- Hôn kiểu Pháp.

Trò chơi này khiến ai nấy đều hào hứng. Đơn giản vì họ không phải là người trong cuộc chơi nên không thể hiểu hết nỗi thống khổ của Nam Lâm và Trúc Diệp. Họ hò reo khiến cả nhà hàng ai nấy đều quay ra nhìn.

Cả An Lâm và Khánh Lâm cũng vậy.

Ngay lúc an Lâm quay ra, anh đã nhìn thấy em trai anh và Trúc Diệp hôn nhau. Theo như cậu chàng kia yêu cầu thì đây đúng là một nụ hôn kiểu pháp. Nồng cháy và cuồng nhiệt. Ngay cả anh khi nhìn thấy cũng phải cảm nhận được.

Điều anh thấy khó hiểu không phải là hai người đang hôn nhau, mà anh chỉ thấy ngạc nhiên khi Trúc Diệp thường ngày vẫn tỏ ra không ưa gì Nam Lâm. Vậy mà tại sao lại chấp nhận hôn nó? Và anh đang tự hỏi không biết có phải vì Trúc diệp cố tình tỏ ra như vậy là vì anh không?

Trúc Diệp bị Nam Lâm kéo vào bất ngờ thì không kịp phản kháng. Đôi môi cô bị nuốt trọn bởi làn môi nồng ấm của Nam Lâm. Cô muốn vùng ra nhưng lí trí của cô lại không hề trỗi dậy. Chỉ còn lại tình cảm mâu thuẫn trong tâm can đang không ngừng xoay sở.

Cô biết những việc như thế này Nam Lâm đã làm không ít với những người con gái khác. Cô đã từng khinh bỉ anh ấy. Nhưng ngay lúc này đây, khi đối mặt với nụ hôn của anh ấy, cô lại giống những người con gái khác. Lại bị cuốn theo, chiếc lưỡi của anh ấy linh hoạt trong miệng cô. Lướt đi nhẹ như lướt qua từng cảm giác dễ chịu trong cô. Nó xoa dịu nỗi đau trong cô đang ngự trị.

Cô bị sao thế này? Tại sao lại có cảm giác như vậy khi Nam Lâm hôn? Cô...cô không hiểu nổi chính mình.

Nam Lâm biết mình làm thế này là không phải nhưng anh không thể ngay nổi tình cảm đang trào dâng.

Anh muốn hôn cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, muốn cô ấy và anh thuộc về nhau đã lâu lắm rồi. chỉ tiếc bức tường ngăn cách cao vời vợi. Anh không thể vượt qua, không thể trèo qua để đến với cô. Chỉ có thể lén lút, hay như theo anh đang nghĩ "chỉ có thể luồn cúi mà bày tỏ tình cảm với cô ấy mà thôi".

Khánh Lâm thấy sắc mặt càng ngày càng xấu. Anh ấy sao vậy? từ khi gặp hai người em của mình anh lại trở nên như vậy, dường như không còn để ý gì đến xung quanh nữa. Thường ngày, khả năng giao tiếp của anh rất tốt, hôm nay anh lại không bộc lộ, anh nói rất ít. Rốt cuộc hai con người kia họ đã làm gì? Đã xảy ra chuyện gì giữa ba người?

Bất giác, Khánh Lâm cũng quay ra chỗ Trúc diệp đang ngồi thì thấy cô ấy và anh chàng điển trai kia đang hôn nhau thắm thiết. Giữa thanh thiên bạch nhật, trong tiếng hò reo cổ vũ của những con người ngồi cạnh. Cô nhíu mày rồi bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó. Vội vàng quay ra nói:

- Anh An Lâm. Họ là anh em mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play