Anh đã vượt không biết bao nhiêu lần đèn đỏ. Nghe giọng của
Khánh Lâm thì có vẻ như bố cô ấy đang trong tình trạng nguy
cấp. Nếu không đến nhanh thì e là sẽ không ổn.
An Lâm là một người bác sĩ có lương tâm. Với bệnh nhân anh luôn
nhiệt tình hết mức. Chỉ cần mọi người khỏe là anh cũng thấy
rất vui.
Trúc Diệp đứng lặng người trước cổng công ti khá lâu. Cô không
biết mình nên làm gì, nên đi đâu vào lúc này. Thế là cứ đứng
một mình như thế.
Cuộc hẹn đã bị bỏ dở, với An Lâm cô không bao giờ có thể quan
trọng bằng công việc của anh ấy. Cô đã tự nhận mình là người
ích kỉ hàng trăm lần rồi cho nên...nếu có giận An Lâm vào lúc
này cô cũng không thấy dằn vặt.
Người trong điện thoại vừa rồi là ai? Ở bệnh viện còn rất
nhiều y bác sĩ nữa, tại sao lại chỉ gọi cho anh ấy? Trúc Diệp đã nghe loáng thoáng giọng của một người con gái. Ngoài cô ra, còn có người khác có thể làm cho An Lâm hoảng hốt và vội
vàng như vậy sao?
Từ trước đến nay. Với con gái, An Lâm chưa bao giờ đối xử tốt quá mức xã giao.
Vậy người kia là ai?
Nam Lâm và mọi người cùng nhau đến một nhà hàng nào đó ăn qua
bữa trưa. Dù sao thì cũng không nên hại Trịnh Thắng trắng tay ra về. Theo như cái ý nghĩ của Nam Lâm thì anh thấy mình vẫn còn tốt chán.
- Mọi người hẹn nhau ở Việt nhé?
Rồi Nam Lâm tung chùm chìa khóa lên và bắt lấy.
Bỗng nhiên trong thâm tâm anh có một linh cảm gì đó khó tả. Nam
Lâm mím môi và ngồi vào xe. Anh khẽ lặng người đi trong giây
lát. Ánh mắt như sâu thẳm vô đáy. Sống mũi cao thẳng tắp hiên
ngang làm nổi bất nét gì đó bốc đồng và ngỗ ngược trong anh.
Hai bàn tay nắm chặt vô lăng và cứ giữ nguyên ở đó. Thời gian
cứ trôi qua, nhưng Nam Lâm những tưởng nó đang bị đóng băng. Nhìn anh có vẻ như là đang suy nghĩ. Nhưng thực ra anh chẳng nghĩ gì cả. Đầu óc tróng rỗng và hoàn toàn vô thức. Anh không biết
mình đang làm cái gì. Cảm giác vừa nãy khiến anh như vậy.
Nhưng khi anh vừa bước đến thang máy thì đã gặp Khánh Lâm đứng
mỉm cười ở đó. Nụ cười của cô ấy làm anh có hơi bình tĩnh.
Anh đang nghĩ nếu cô ấy vẫn bình thường như vậy thì mình vội
vã làm gì cơ chứ? Rõ ràng là nụ cười kia cho thấy bệnh tình
của bác trai không hề nguy hiểm như cô ấy đã nói.
Tuy vậy nhưng An Lâm vẫn bước đến hỏi bằng một vẻ lo lắng:
- Bác ấy sao rồi?
Khánh Lâm mặt mày tỉnh bơ nói vẻ đùa đùa:
- Sắp chết rồi.
An Lâm hoảng hốt:
- Cái gì?
Khánh Lâm lại mỉm cười rồi kéo An Lâm ra ngoài bệnh viện nói:
- Em chờ anh sắp chết rồi.
An Lâm nhất thời không hiểu hành động này. Có phải cô ấy vừa trải qua một nỗi đau quá lớn nào đó không?
Câu nói này càng làm cho An Lâm không dám thở mạnh:
- Em nói đi. Có chuyện gì?
Khánh Lâm thấy điệu bộ này của An Lâm thì không khỏi cười lớn. Cô đã cố gắng giữ trật tự từ nãy tới giờ nhưng vẻ mặt của
An Lâm lúc này làm cô không thể không cười. Nghe nói An Lâm là
một thần đồng. Nhưng ai nói thần đồng không có lúc ngốc
nghếch?
- Bố em đang lo lắng khi chưa thấy em lấy chồng.
An Lâm nhíu mày:
- Đừng đùa nữa.
Khánh Lâm giơ tay lên nói vẻ kiên quyết:
- Em thề. Nếu bố em có chuyện gì thì em có thể đứng đây tươi cười với anh được hay sao?
An Lâm đứng im như pho tượng. Không có chuyện gì vậy tại sao lại phải gọi anh đến đây? Làm anh lo lắng và hoảng hốt như vậy
Khánh Lâm vui lắm hay sao? Anh đã phải có lỗi với Trúc Diệp khi không đưa cô ấy đi ăn cơm được. Rồi còn bắt anh làm một người
công dân không biết luật giao thông. Cô ấy làm thế là vì cái
gì?
An Lâm nhíu mày xuống. Mắt anh vốn đã lặng nay còn lặng hơn.
Nhìn vào đó thấy sâu thẳm và hơi trầm mặc. Rốt cuộc không ai
có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì sau đôi mắt ấy.
Anh đã tức giận. Đã bực bội. Chưa bao giờ anh thấy khó chịu như thế này.
Khánh Lâm phát hiện ra An Lâm đang thay đổi sắc mặt. Rõ ràng là nó đang xấu đi trông thấy. Cô đã làm gì sai sao? Chỉ muốn hù
dọa anh ấy một chút thôi mà. Nhìn vào đôi mắt anh ấy, cô nhất
thời sợ hãi và chỉ biết cúi mặt xuống.
- Em về đi.
Câu nói ngắn gọn này là để mắng cô hay sao? Nếu cô không làm
như vậy thì anh ấy có chịu về gặp cô hay không? Cô muốn mời anh ấy ăn một bữa. Cô muốn đi dạo cùng anh ấy...chẳng nhẽ tất cả những việc này là sai hay sao?
- Em không thể về được.
An Lâm nói giọng mệt mỏi:
- Em còn muốn đùa gì với tôi nữa. Khiến tôi như một thằng
ngốc, khiến tôi phải có lỗi với một người...em chưa thấy vui
hay sao?
Khánh Lâm hơi bất ngờ vì câu nói này. Việc cô làm đã anh hưởng đến anh ấy nhiều như vậy, chẳng trách An Lâm lại bực mình vì
cô.
Trong bệnh viện. Nhiều người quay ra nhìn cảnh tượng này. Cũng
tại bởi Khánh Lâm nói hơi to nên gây chú ý cũng là điều đương
nhiên.
Thấy được tình thế hiện tại. Khánh Lâm đỏ mặt rồi rụt nhanh
tay về. Có vẻ như An Lâm cũng không được thoải mái nên anh ho
khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình.
- Có chuyện gì em nói mau đi.
- Em muốn...anh ăn với em một bữa nhé?
An Lâm không thấy lời đề nghị này có gì là xấu xa. Nhưng anh
chỉ nghĩ nếu mình đã hẹn với Trúc Diệp rồi, bây giờ lại đi
ăn cùng với một người khác há chẳng phải mình là một thằng
khốn nạn hay sao? Nhưng anh còn chưa kịp từ chối thì đã bị câu
nói của Khánh Lâm chặn lại:
- Anh đồng ý nhé? Hôm nay bố em nói muốn gặp anh.
- Gặp anh?
- Phải! Ông bảo muốn gặp vị bác sĩ trẻ tuổi làm con gái ông phải ngày đêm nhớ nhung.
An Lâm hiểu hàm ý của câu nói này. Anh biết Khánh Lâm có cảm
tình với anh. Nhưng anh không thể đón nhận vì trong lòng anh sớm đã có một người khác. Làm sao anh có thể vứt bỏ hết để đón nhận tình cảm của cô ấy đây. Với con gái, anh không muốn ai
phải đau khổ về mình nên tỏ ra rất rạch ròi với họ. Chỉ cần
ai có ý định thôi là anh cũng ngăn chặn ngay.
Nhưng Khánh Lâm là trường hợp đặc biệt. Anh cũng không hiểu sao
mình lại để cô tùy tiện như vậy? Anh không thể ngăn cản cô
thích anh và bày tỏ với anh. Xem ra anh đã quá hồ đồ rồi. Để
cô ấy dần lún sâu và khiến mình trở lên khó xử.
Khi An Lâm còn chưa kịp trả lời thì Khánh Lâm đã làm vẻ nũng nịu:
- Đi anh nhé! Bố em rất mong sẽ được gặp anh một lần. Ông đã nói với em lâu rồi nhưng bây giờ em mới mời anh.
Nam Lâm lái xe đến trước cổng công ti của Trúc Diệp.
Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô ấy. Nam Lâm đưa tay nhìn đồng hồ. Đã là quá trưa rồi, sao cô ấy vẫn còn đứng đây? An Lâm lúc nào cũng trễ hẹn như vậy sao?
Không. Anh hiểu An Lâm, anh ấy lúc nào cũng là người tôn trọng
người khác. Không bao giờ để người ta phải sống trong cảnh chờ
đợi cả. Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ thế Nam Lâm tháo dây an toàn rồi mở cửa xe. Khi đến gần
chỗ Trúc diệp đang đứng anh mới thấy cô ấy không hề để ý gì
đến thế giới xung quanh cả. Ánh mắt thất thần như đang tìm một cái gì đó, sự xuất hiện của anh cũng chẳng thể thức tỉnh cô khỏi cái thế giới mà cô đang chìm ngập vào. Trong nơi ấy có
những gì? Có gì mà khiến cô ấy phải chăm chú...chăm chú đến
đau khổ như vậy?
Anh cất tiếng gọi:
- Trúc Diệp.
...
- Trúc Diệp! em sao vậy?
Trúc diệp giật mình sau tiếng gọi. Cô nhìn người con trai trước mặt mình nhất thời không nhận thức được những gì đang diễn
ra. Cơ hồ tỏ ra rất ngu ngơ và có phần ngốc nghếch.
Cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt kia. Ánh mắt mà có lẽ khi cô
rời khỏi thể giới này cô cũng không bao giờ có thể quên được.
Cô đã nhận ra.
- Anh Nam Lâm.
Nam Lâm thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng của cô vừa nãy khiến anh
hời hoảng. Anh đặt tay lên vai Trúc Diệp hỏi vẻ lo lắng:
- Sao thế? Sao em lại đứng đây. An Lâm đâu?
Trúc Diệp như cảm thấy tim mình quặn lại đau đớn khi nghe đến cái tên này.
Lúc trước, khi xem phim, cô thấy người ta có thể chết đi sống
lại vì yêu...cô không hiểu là do phim truyện đã nâng cấp, nói
quá, phóng đại hay là do mình chưa hiểu sự tình? Bây giờ thì
cô đã biết. Cô đã biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Tuy bây giờ chưa thể gọi là đau khổ nhưng cô thấy mình bắt đầu có
dấu hiệu rồi.
Khi yêu người ta sẽ như vậy sao?
Trúc Diệp cố gượng cười để trả lời Nam Lâm:
- Anh An Lâm có công chuyện rồi.
Nam Lâm nhíu mày:
- Vậy sao em còn đứng đây? Em đã ăn gì chưa?
TRúc Diệp cúi mặt xuống không trả lời.
Bộ dạng này làm Nam Lâm rất chua xót. Rồi anh kéo tay cô về phái chiếc xe của mình.
- Đi với anh.
Trúc diệp không hiểu gì nhưng bộ dạng của anh làm cô thấy ấm
áp phần nào. Rõ ràng anh luôn đến đúng lúc. Nhưng cô chưa bao
giờ nhận ra.
An Lâm lái xe đưa Khánh Lâm đến nhà hàng Việt. Trong xe không khí nhẹ nhàng và dễ chịu. Cộng với đó là bản giao hưởng du dương và êm ái khiến lòng người thanh thản không ngờ.
Khánh Lâm ngắm nhìn dáng của An Lâm ở góc độ nghiêng. Lúc nào
anh ấy cũng đẹp trai đến mê người như vậy. Có bao nhiêu phụ nữ
chết chìm trong ảo tưởng khi đứng trước anh ấy đây? Chiếc mũi
thẳng và cao, mái tóc gọn gàng nhìn rất lịch lãm. Lông mày
lưỡi mác càng làm cho đôi mắt có phần cuốn hút nam tính. Vân
vân...Cô thấy ở An Lâm, không có gì là sai lệch của chuẩn mực
cả. Anh hoàn toàn khiến cô thấy hoàn hảo.
- Anh An Lâm này!
An Lâm nhướn mày tỏ vẻ chờ đợi câu nói tiếp theo của Khánh Lâm.
An Lâm ra chiều suy nghĩ. Thế nào à? Câu hỏi này không phải là
câu hỏi khó. Nhưng nếu không biết dùng từ để diễn đạt rất có
thể sẽ khiến cho đối phương phật ý. Anh nói điềm tĩnh:
- Chúng ta quen biết nhau chưa phải là lâu...với thời gian như vậy anh không có đánh giá gì về con người em.
Một câu trả lời khá an toàn.
Khánh Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Cô không hỏi gì thêm mà chìm vào
suy nghĩ. An Lâm rõ ràng là chẳng có tình cảm gì với cô cả.
Nếu không thì anh đã trả lời được câu hỏi vừa nãy của cô rồi.
Khánh Lâm cảm thấy trong lòng như có hàng ngàng đợt sóng xô
vào nhau rồi lại tản ra. Khi xô vào thì dạt dào, trào
dâng...Nhưng đến khi tản ra rồi lại hoàn toàn trống rỗng, bơ vơ
một khoảng đất trống. Khiến lòng người ta khó chịu vô cùng.
Nam Lâm mở cửa cho Trúc Diệp. Anh tì nhẹ người vào cánh cửa nheo mắt nói:
- Trong kia là các đồng nghiệp của anh. Em làm quen luôn nhé?
Trúc Diệp nghe vậy thì hơi ngập ngừng. Cô toan đúng dậy nhưng rồi lại ngồi yên. Nói:
- Hay anh đưa em về công ti đi. Em ăn cơm hộp cũng được. Toàn đồng nghiệp của anh thì ngại chết.
Nam Lâm không nói gì thêm vội đưa cánh tay lại và kéo cô ra khỏi xe. Sao có thể để cô đi được. Khó khăn lắm mới gặp được cô,
mới đưa được cô đến giới thiệu đồng nghiệp. Để cô ấy đi chẳng
hóa ra anh lại ngốc nghếch hơn cả Thạch Sanh.
Trúc Diệp bị kéo ra thì loạng choạng không đứng vững. Cô phải
bám vào người Nam Lâm mới giữ được thăng bằng. Khi cô vừa ngẩng mặt lên chợt bắt gặp ánh mắt của Nam Lâm. Không khí hơi trầm
xuống khiến lòng người ta khó xử. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy...
Trúc Diệp chưa bao giờ nhìn sâu vào đôi mắt này. Cô bị cuốn
vào rồi, nó xoáy sâu đến tận tâm khảm không cho cô thoát ra.
Làm cô phải khó xử, làm cô không dám đối diện. Nhưng càng
chống cự thì lại càng khiến mình bị lún sâu. Anh ấy trước
mắt cô giờ là Nam Lâm của thì hiện tại. Khác hẳn với nhiều
năm về trước. Anh ấy dịu dàng hơn rất nhiều. Và anh ấy hiểu
cô...Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng Nam Lâm có thể hiểu được
mình.
Nam Lâm cảm thấy sóng lòng như trào dâng. Anh rất muốn cuốn lấy đôi môi đang mím chặt trước mặt mình. Nhưng lại không thể, trong thâm tâm vẫn có 1 giọng nói ngăn cản lại "chỉ là anh em". Đúng vậy. Anh em không thể làm vậy. Cô ấy là người anh yêu, cũng là người anh cố gắng quên đi.
Nhưng anh đang làm gì thế này? Anh đang cố ấn cho bản thân mình lún sâu xuống vũng lầy.
- Nam Lâm.
Trịnh Thắng nhìn bóng Nam Lâm thấp thoáng đằng xa. Anh chạy ra cửa gọi.
Nhìn cô gái đứng cạnh Nam Lâm, anh chưa bao giờ thấy. Nam Lâm và
anh vốn rất thân, nếu có đối tượng mới Nam Lâm không bao giờ
giữ trong lòng. Cô nàng này có lẽ là mới.
Trịnh Thắng nhìn Trúc diệp. Một cô gái mang vẻ dịu dàng, duyên dáng. Tuy các nét trên mặt không thể gọi là hoàn mĩ nhưng
nhìn chung lại rất hài hòa. Mang một cái gì đó dịu nhẹ, không xinh đẹp đến độ gay gắt khiến người ta phải ghen tị hay khó
chịu. Chỉ thoáng qua, như một cơn mưa hè...
Nam Lâm và Trúc Diệp bị đánh thức bởi giọng nói của Trịnh
thắng. Hai người vội vàng quay ra một chỗ khác để che đi sự
xấu hổ.
- A được! Tôi phải vào gọi thêm mấy món nữa cho cậu sạt nghiệp luôn.
Trúc Diệp mỉm cười trước hai con người này. Nam Lâm cô đã biết
vốn tính rất trẻ con nhưng không biết anh lại hài hước như vậy. Cô không ngạc nhiên nhưng lại rất chờ đợi những gì cô chưa biết về anh sẽ bộc phát ra.
Cũng như chờ đợi một Nam Lâm mới trong cô dần xuất hiện.
Khi ba người vừa bước vào thì cũng là lúc xe của An Lâm đi
đến. Mang theo những diễn biến căng thẳng đến nhà hàng này.
Trúc Diệp bước vào cùng Nam Lâm khiến mọi người hơi ngỡ ngàng
và bất ngờ. Vì Nam Lâm làm công an nên đồng nghiệp của anh ấy
toàn con trai. Sự xuất hiện của Lê Linh đã là một nét chấm
phá rồi, bây giờ có thêm Trúc diệp nữa không khí và cảnh
tượng như được điểm xuyết thêm một bông hoa nữa.
Một anh chàng đã ngà ngà say đứng lên đưa tay lên chào kiểu quân đội với Nam Lâm nói to:
- Sếp! Chị dâu.
Tất cả cười ồ lên trước bộ dạng này của anh chàng. Trúc Diệp đưa tay lên che đi nụ cười của mình. Cô nheo mắt nhìn Nam Lâm.
Ánh mắt của anh ấy đang rất hạnh phúc.
Sự thật là như vậy. Nếu một ngày Trúc Diệp đi bên anh và được mọi người gọi như thế, chắc chắn anh sẽ chết đi vì hạnh
phúc.
Nam Lâm cầm lấy một li rượu rồi nói to:
- Xin lỗi vì tôi đến hơi muộn!.
Mọi người hô lên:
- Vậy uống rượu chuộc lỗi đi.
Nam Lâm lập tức uống hết li rượu rồi đưa tay kéo Trúc Diệp nói:
- Giới thiệu. Bạn gái tôi.
Mọi người được dịp ồ lên. Không khí chợt náo nhiệt thêm vì
thông tin không thể mới hơn này. Nam Lâm tuy có rất nhiều bạn
gái nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu trước đồng nghiệp cả. Mọi người đang suy nghĩ không biết cô gái này có phải là vợ sắp
cưới của Nam Lâm không nữa.
Trúc Diệp bị câu nói của Nam Lâm làm cho đờ người ra. Cô đánh mắt sang phía Nam Lâm.
Hai con người cừa bước vào khiến cô những tưởng mình đang nhìn nhầm.
Đó chẳng phải là An Lâm hay sao? Người con gái đi cùng anh là
ai? Tâm trí Trúc Diệp quay cuồng và không hề vũng vàng. Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười đang mở trên môi của An Lâm. Anh ấy cũng đang hạnh phúc. Là nụ cười mà anh vẫn hay dành cho cô...
Giây phút đó, niềm tin trong lòng cô chợt dần vụn nát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT