Trên sân bay rộng lớn, những tiếng cười đùa vang lên. Nhưng không quá
đông người vì bây giờ đã là nửa đêm và vào mùa thu, mùa bắt đầu cho
những ngôi trường được nghỉ ngơi sau hè.
Từ trong phòng chờ, hai
cô gái nhỏ dù một túi đồ cũng không mang theo. Trên người mặc những bộ
đồ vô cùng bình thường. Vẻ mặt đều có vẻ nóng vội đi nhanh ra phía cửa.
Người con trai đằng sau bước theo, vẻ mặt hơi khó chịu.
-Quỳnh Lam, em làm sao vậy?
Nghe thấy tiếng trách móc, Quỳnh Lam quay lại, nhăn mặt:
-Anh thật chậm chạp, ngủ trên máy bay chưa đủ sao?
Bảo Vy bên cạnh thì cứ như cái máy vậy, từ lúc biết chuyện chỉ cần ai kêu chậm lại là gắt lên, rồi lại tiếp tục vội vàng đi.
Ra khỏi cửa sân bay, anh Mạnh tháo chiếc kính đen để nhìn một khoảng trời nhỏ của thủ đô Berlin.
Đây không phải là lần đầu tiên Quỳnh Lam và anh Mạnh đến Đức, nhưng, nó
thay đổi quá nhiều so với vài năm trước. Đẹp hơn rất nhiều!
Đẹp thật đấy, vừa ra, đập vào mắt đã là một bức tường dài với những kiểu vẽ sinh động, cá tính graffiti.
Hai cô nàng đã vừa lo lại vừa vội, còn cái tên kia thì cứ như ong ý, vo va vo ve bên cạnh, khó chịu vô cùng!
-Anh làm ơn im lặng trong năm phút thôi. Đầu em nó không thở được!
Quỳnh Lam gắt lên, cái tên dở hơi này, đã bực mình rồi mà cứ muốn để phải nói to nữa.
-Được rồi, tức Nhật Minh mà lại giận lây sang anh à?
Anh Mạnh biết không nhiều về tiếng Đức nhưng nói bình thường cũng được một chút.
Chờ ở trước cửa sân bay gọi một chiếc xe taxi, địa điểm tới là tới trụ sở
của JK ở bên này. Quỳnh Lam trước tiên phải nói rõ mọi chuyện cho Nhật
Minh nghe.
Tới chân JK, thật kinh khủng,có vài cái trụ sở kiểu như này thì không biết Nhật Minh quản lý kiểu gì? Sợ thật.
Bước chân vào quầy lễ tân, anh Mạnh nói nói gì đó, tất nhiên là Quỳnh Lam và Bảo Vy không hiểu, rồi sau đó, vẻ mặt ảo não của anh Mạnh đi ra, lắc
đầu thở dài:
Tất cả mọi người đều quay lại sau khi nghe thấy tiếng hét, quá vang. Mặc dù ở đây ngoài Bảo Vy và anh Mạnh ra thì chẳng ai hiểu, trừ từ JK.
Giẫm chân thật mạnh xuống nền gạch bóng loáng. Chiếc giày búp bê đáp đất một cách đau đớn. Nhật Minh, cứ xong vụ này đi, dù cậu có kết hôn với chị
ta đi chăng nữa, Quỳnh Lam nhất quyết phải làm cậu ly hôn!
Bước ra ngoài, ba người bắt tạm một cái taxi nào đó đi tìm cái khách sạn ngủ tạm một đêm, mai tới chỗ lễ đính hôn để phá đám.
…
Tới khách sạn nhỏ, nằm phía đối diện với con đường rộng lớn, nhận phòng
xong, Quỳnh Lam và Bảo Vy chẳng thèm thay quần áo vì thật sự là cũng
chẳng có quần áo để thay. Vứt đôi giày xuống giường, Quỳnh Lam trèo lên
giường ôm Bảo Vy ngủ, phải chuẩn bị sức để mai còn chiến đấu!
Anh Mạnh ở phòng bên cạnh, mở nhạc ầm ĩ, cũng may là phòng khách sạn này có cách âm, trèo lên giường chơi game, mai lại có trò vui để xem rồi!
…
Sáng, ánh nắng nhẹ nhàng của thủ đô Berlin chiếu qua cánh cửa kính, Quỳnh Lam vẫn còn lăn lộn trên giường, buồn ngủ chết mất, mới sáng sớm mà Bảo Vy
đã ầm ỹ lên rồi!
-Quỳnh Lam, cậu cứ nằm đấy đi, rồi Nhật Minh của tớ sẽ bị cướp đi mất!
Gọi hơn nửa tiếng, Quỳnh Lan vẫn không chịu dậy, đây là cách cuối cùng, đành dở trò ăn vạ thôi…
Bật dậy, Quỳnh Lam mắt mở to khi nghe tới từ đính hôn, phải nhanh lên mới
được, giờ đã 8 giờ rồi sao? Trong thiệp ghi 9 giờ 30 phút bắt đầu.
-Bảo Vy, sao cậu không gọi tớ dậy sớm?
-Ừ, gọi cậu mà có thèm dậy đâu?
Đang định nói lại, nhưng bây giờ đâu phải lúc để cãi nhau, à, chắc chắn ông Mạnh vẫn chưa dậy…
-Bảo Vy, cậu sang gọi anh Mạnh nhanh lên, chờ tớ đánh răng đã!
Chạy vào phòng tắm, Quỳnh Lam đóng sầm cửa lại, nhanh lên, phải làm mọi thứ
nhanh lên mới được. Hôm qua anh Mạnh đã nói từ khách sạn tới chỗ làm lễ
cũng phải mất ít nhất ba mươi phút. Vậy mà giờ này Quỳnh Lam vẫn còn ở
đây…
“Nhật Minh, đợi đấy, cậu sẽ không thoát khỏi tay tớ đâu!”
Trên chiếc taxi nhỏ, ánh nắng chiếu vào sau khung cửa kính trắng, mang theo cái lạnh của mùa thu và chút ấm của nắng!
Quỳnh Lam thấp thỏm ngồi không yên, miệng liên tục hỏi sắp tới chưa.
Nhưng còn những ba mươi phút, Quỳnh Lam tự nhiên nghĩ ra trò hay…
Lần này, cậu chết chắc rồi Nhật Minh, cậu cũng đâu phải là người hoàn hảo?
…
Đi tới lễ đính hôn, mở cửa ra, trong nhà thờ đã có nhiều khách,khá nhiều
người Việt, những tiếng cười càng làm cho máu trong người Quỳnh Lam và
Bảo Vy nóng lên, anh Mạnh thì cứ ung dung huýt sáo theo nhạc trong
headphones, một chút cũng chẳng thèm để ý!
Dứt tai nghe của anh Mạnh ra, Quỳnh Lam nói khẽ vào tai:
-Anh hỏi xem phòng trang điểm ở đâu cho em.
Đáp lại Quỳnh Lam một câu trả lời hững hờ:
-Anh không biết từ”phòng trang điểm” nói tiếng Đức thế nào…
Rồi lại điềm nhiên đeo headphones nghe nhạc! Quỳnh Lam đến tức điên với cái tên này, sang đây là để ngủ, chơi game với nghe nhạc à?
Đành tự đi mò phòng vậy. Quỳnh Lam đã giao cho Bảo Vy một trách nhiệm hết sức cao cả! Vậy nên, ba người ba nơi…
…
Quỳnh Lam mở cửa từng phòng, hầu như đều trống rỗng, chẳng có ai…
Nhẹ nhàng kéo cánh cửa lớn, bên trong là chiếc ghế nhỏ, căn phòng cũng trống rỗng…
Tiếp tục rồi lại tiếp tục, chẳng có cô dâu nào cả, đến lúc gọi cho Bảo Vy cũng vậy, tất cả các phòng đều trống rỗng…
Giận vô cùng, Quỳnh Lam lại cầm chiếc túi đen xách đi, nơi đến là chỗ làm lễ.
Giờ là chín giờ bốn sáu phút, chắc chắn lễ đính hôn đang được cử hành,
Quỳnh Lam sợ sẽ đến muộn nên chạy thật nhanh tới,lần này đành làm theo
mấy cái phim sướt mướt mà mẹ Ngọc hay xem vậy. Đẩy mạnh cửa ra, chẳng
thèm nhìn xung quanh, hét to:
-Tôi đã có thai với chú rể!
Đồng loạt, tất cả ánh mắt mọi người đều hướng ra phía cửa, họ đang rất ngạc nhiên…
Quỳnh Lam nhìn xung quanh, ngại ngùng vô cùng, nhưng rồi, ánh mắt chuyển lên
phía trên, nét mặt xanh ngắt, Quỳnh Lam ơi, bây giờ thì đào lỗ chui
xuống đất đi!
Bên trên kia, tất nhiên là một đôi người Việt Nam,
nhưng là ông bà già. Ôi trời ơi,Quỳnh Lam nhìn quanh quanh, cái giấy dân tường có ghi:” Kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của…”
Quỳnh Lam, xấu hổ chết mất, biết nói thế nào đây? Sao cô lại nói thế? Với ông già kia sao. Chết mất thôi!
Gãi gãi đầu, cười một cái rất ngớ ngẩn:
-Hì hì, cháu trêu ý mà!
Định chạy đi thì…
Chiếc điện thoại trong túi quần kêu lên làm Quỳnh Lam giật mình, đánh rơi
chiếc túi đen trên tay, toàn bộ những thứ từ trong chiếc túi đen chạy
ra, thật là kinh khủng, toàn là…chuột!
Quỳnh Lam, sao số cô lại đen thế? Lễ kỷ niệm ngày cưới của người ta đã bị cô phá hỏng rồi!
Ngại chết rồi, Quỳnh Lam cũng sợ nữa, chạy thật nhanh ra ngoài cửa, sắc tím
xanh hiện rõ trên khuôn mặt, thêm đôi tai đỏ bừng, trông Quỳnh Lam thật
buồn cười.
Chẳng còn nghe thấy tiếng điện thoại kêu, Quỳnh Lam chạy thật nhanh ra khỏi nhà thờ rộng lớn.
Tất cả là tại anh Mạnh, sao lại đưa cô tới nhầm chỗ chứ?
Đột nhiên, đâm sầm vào một người, Quỳnh Lam ngã hẳn người ra sau, phịch một cái xuống đất. Ê mông rồi.
-A!
Kêu lên một tiếng, Quỳnh Lam nghe thấy tiếng bật cười, ngước mắt lên nhìn người đối diện rồi đột nhiên khóc oà.
-Huhu, cậu…là đồ đáng ghét, huhu, sao mà cậu không đi với tình yêu của cậu đi! Cậu, là ghét tớ rồi, cậu đâu có nhớ tớ.
Nhật Minh lắc đầu, đùa ở trong kia chưa đủ sao mà còn ra đây khóc?
Ngồi xuống, đưa tay lên lau di nước mắt cho Quỳnh Lam, Nhật Minh nhẹ nhàng nói:
-Cậu, lần sau không được được nói thế nữa, được không?
Sặc, vì cái câu nói đấy Nhật Minh phải nhờ tên chuối mà giờ Quỳnh Lam không
biết sao? Cô nhóc này, bao giờ mới hiểu đây? Nhật Minh tự dưng thấy
thương mình vô cùng!
-Bỏ đi!
Nói xong, Nhật Minh cúi xuống bế Quỳnh Lam trên tay, cúi xuống, hôn thật sâu vào bờ môi hồng hồng
kia, cậu đã thật sự nhớ Quỳnh Lam trong thời gian vừa qua, chỉ được nhìn cô chứ không được nói chuyện cùng!
Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại
ngọt ngào vô cùng. Quỳnh Lam cảm giác được sự ấm áp, an toàn. Quỳnh Lam
biết, mình đã yêu cậu bạn thân này rồi!
—-
-Á!!!! Quỳnh Lam, cậu làm gì với Nhật Minh của tớ thế kia?
Nhật Minh đang bế Quỳnh Lam đi ra phía chiếc xe thể thao đỏ chói đằng kia thì lại nghe thấy tiếng hét.
Cậu biết mà, lại là con cá sấu chuối đó, cô ta với tên chuối thật đúng là một cặp!
-Tôi là của cô từ bao giờ?
Nhật Minh vẫn nhẹ nhàng đặt Quỳnh Lam vào ghế, cô nhóc này đã ngủ rồi, mới năm phút trước mới khóc ầm ĩ lên…
-Sao? sao anh bế Quỳnh Lam?
-Vợ tương lai của tôi thì sao lại không?
Đi về phía cửa bên kia, Nhật Minh nhẹ nhàng mở cửa!
-Ơ, nhưng mà…còn lễ đính hôn thì sao?
-Cô cũng quan tâm gớm nhỉ?
-Anh, không phải là làm chú rể bỏ trốn đấy chứ?
Đôi môi hơi cong lên thành nụ cười:
-Cô nghĩ tôi rảnh làm mấy việc đó sao?
Vừa dứt lời, Nhật Minh cho xe phóng vút trên con đường lớn.
…
Quay mặt sang anh Mạnh, Bảo Vy liếc nhìn:
-Chuyện này là sao? Đừng nói với em là anh không biết.
-Ừ, thì cũng có biết chút chút.
Anh Mạnh nhún vai, rồi tiếp tục đi với cái headphones và chiếc máy chơi game!
Bảo Vy chạy tới, giật mạnh ra, hét to vào tai anh Mạnh:
-Vứt ngay cái khỉ này của anh đi và trả lời em ngay! Nếu không, đừng trách em đi khoe chuyện với bác Ngọc!
-Em bị khỉ ăn mất não rồi hay sao mà lúc nào cũng khỉ?
-Thế anh có nói không?
-Em định đứng đây mà nói à? Về!
-Được rồi, anh cứ thử không nói mà xem!
…
Trong phòng tắm lớn, Quỳnh Lam đang trằn trọc với đống suy nghĩ hỗn độn, làm
sao đây? Làm sao bây giờ? Hôm nay là ngày gì mà đen vậy? Sao lại là hôm
nay?
-Quỳnh Lam, cậu lâu quá rồi đấy!
Bên ngoài, Nhật Minh đã đợi Quỳnh Lam gần một tiếng rồi, sao lâu vậy?
-Nhật Minh, tớ…tớ là…tớ…ấy…
-Cậu làm sao?
-Nhật Minh, thật sự…là…cái có cánh…ý…
Quỳnh Lam ép buộc mình phải nói ra, nhưng mà cứ ấp a ấp úng!
-Cánh cái gì? Thích ăn cánh gà à? Tớ đặt mua là được, ra đây nhanh đi!
-Nhật Minh, tớ…tớ là…có…cái ấy đấy!
Mặc dù ở Pháp thật đấy, nhưng cái chuyện này đối với Quỳnh Lam vẫn vô cùng kín, ngoài mẹ Ngọc và mẹ Ly ra thì chẳng ai biết.
Mà sao bây giờ, Quỳnh Lam lại chọn đúng cái lúc này chứ?
-Cậu nói thẳng ra xem nào! Vòng vo vòng vo!
-Nhật Minh, chuyện này…à…cũng như bao người con gái khác thì đều phải
có…à…mỗi tháng một lần…ừm…cậu có thể…đi mua…cho tớ cái…cái…mà có có cánh ấy!
Nhật Minh bên ngoài cố gắng nín cười, cậu còn muốn xem cô nhóc này giải thích ra sao!
-Nói rõ ra đi, tớ không hiểu!
-Cậu đúng là chậm hiểu!
Lầm bầm trong miệng mấy câu, Quỳnh Lam lại nhăn mặt, chẳng biết phải nói thế nào nữa!
-Cậu…có biết là mỗi lần có thì…trung…à…bình là ba ngày ấy…tớ là chỉ cần cậu đi
mua…cho tớ cái…huhu…Nhật Minh, sao cậu không hiểu?
Nói thật, giải thích với con trai điều này là một vấn đề lớn và Quỳnh Lam đã hoàn toàn thất bại!
-Cậu muốn gì?
-Nhật Minh, đầu óc cậu chỉ toàn chứa cái gì thôi thế? Mang cho tớ cái điện thoại đây!
Quỳnh Lam gắt lên, may mà cô cũng có số của anh Mạnh, mà chắc chắn Bảo Vy
cũng đang ở cùng, chỗ khách sạn tối qua Quỳnh Lam ở chắc cũng không phải là xa!
Nhật Minh lấy điện thoại, Quỳnh Lam mở một khoảng nhỏ, chỉ thò tay ra lấy, còn cả người thì vẫn đang nấp sau cánh cửa!
Giựt lấy chiếc điện thoại, Quỳnh Lam đóng sầm cửa vào, Nhật Minh đáng ghét, cậu thật là chẳng hiểu Quỳnh Lam gì cả!
Quỳnh Lam bên trong, gọi thì thầm vào điện thoại, cố gắng nói nhỏ để không
cho Nhật Minh ở ngoài nghe thấy, vì nhà tắm này đâu có cách âm!
-Alo! Anh Mạnh à? Bảo Vy có đó không?
-Ừ, Vy đây, lại có chuyện gì à?
-Vâng, cho em gặp cậu ấy chút!
Đưa máy cho Bảo Vy, anh Mạnh lại bắt đầu ngồi chơi game!
-Alo, Quỳnh Lam, cậu đang ở với JK phải không?
-Chuyện đó không quan trọng, Bảo Vy, tới đây giúp tớ, tớ đang đến ngày rồi!
-Sao bây giờ, tớ với anh Mạnh đang ở trên máy bay rồi, sắp đi rồi cậu mới gọi.
-Cái gì? Cậu sao về sớm thế?
Quỳnh Lam giật mình, cái gì đang diễn ra đây? Quỳnh Lam có thích màu đen đâu
mà nó cứ bám lấy cô cả ngày thế? Vậy câu ghét của nào trời trao của đó
của mẹ Ngọc là đúng sao? Huhu, chết mất thôi!
-Ừ, thế thôi, chẳng trách số tớ đen!
Quỳnh Lam thương tiếc ấn nút tắt, thở dài, lại phải nhờ Nhật Minh thôi, chỉ mong cậu ấy hiểu nhanh lên chút!
Đột nhiên, Nhật Minh ở ngoài gõ cửa:
-Này, đồ có cánh của cậu đây!
Quỳnh Lam hơi ngạc nhiên:
-Cái gì?
-Mở cửa ra mà lấy!
-Cứ để ở dưới cửa đấy rồi ra khỏi phòng cho tớ!
-Haiz…cậu là đồ trẻ con!
Nhật Minh bỏ lại một câu cùng chiếc túi nhỏ ngoài cửa rồi đi ra khỏi phòng, Quỳnh Lam, cậu không thể lớn thêm một chút nữa sao?
Quỳnh Lam róm rén mở cửa ra, ngó xung quanh rồi nhanh chóng vớ lấy cái túi
nhỏ, mở ra, mặt Quỳnh Lam đỏ bừng, Nhật Minh hiểu à? Thế là hôm nay dây
thần kinh xấu hổ của cô được hoạt động hết công suất rồi!
Quỳnh Lam, sao ngày hôm nay lại đen thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT